Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 2: Đường thần duệ(1)



Bốn giờ chiều, chuyến bay từ NewYork đúng giờ hạ xuống, mọi người vội vã bước xuống.

Trong đám người có hai người đàn ông, một trước một sau, người đi phía sau kéo theo một vali hành lý, họ Hàn, tên một chữ Thâm, đeo chiếc kính không tròng tạo nên vẻ thanh nhã lịch sự, lúc này đang cùng người đi trước thấp giọng nói gì đó.

Người đàn ông đi phía trước, nói chuyện, bước đi, gương mặt, mỗi thứ đều là bộ dáng khoan thai, không nhanh không chậm mà làm, khóe môi hơi cong lên mang theo vẻ nghiền ngẫm. Anh không mặc âu phục chỉnh tề mà chỉ diện một chiếc áo sơ mi Burberry đơn giản, không sơ vin, hiện lên từng đường nét mê người, cũng không đeo caravat, tay áo xắn cao lên tới khuỷu để lộ phong thái thanh thản của mình.

Anh nhàn nhã chậm rãi bước vào phòng khách của sân bay, ánh mắt lơ đãng lướt qua mọi vật, cảnh tượng trước mặt lập tức thu hết vào tầm mắt. Anh bất động thanh sắc nhìn một chút, vẻ mặt vẫn thanh thản nhưng đáy mắt đã trầm hẳn xuống.

Nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện trong đại sảnh, mấy vị quản lí của ngân hàng đầu tư Đường Thịnh lập tức vội vã bước lên nghênh đón, đồng thời một đoàn dài những ký giả, phóng viên cũng la hét đổ xô nhau tiến tới, ánh đèn flash sáng lòa một mảnh.

Trợ lý tổng giám đốc của ngân hàng đầu tư Đường Thịnh- Hàn Thâm đang kéo vali hành lý đi sau vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức không ngừng kêu khổ trong lòng: rốt cuộc là cái đồ ngốc nào đã làm ra cái cảnh tượng chào đón lãnh đạo của quốc gia như thế này đây…

Đang nghĩ ngợi mông lung thì một người quản lí cấp cao, tuổi cũng trung niên ân cần tiến lên phía trước, cười thân thiện nói: “Tổng giám đốc, vất vả quá. Giới truyền thông hiện đang rất quan tâm đến việc anh đi Mỹ tham dự hội nghị…”

Thực sự không thể trách người quản lí lớn tuổi kia làm ra cảnh tượng hoành tráng như vậy, ông ta chỉ mới thổi chút gió thôi, đám truyền thông nghe được tin hay liền vội vàng lao tới săn đón người đàn ông vừa mới xuống khỏi máy bay này.

Mọi người đều biết, người đàn ông ấy bên ngoài có sắc đẹp, bên trong có tâm tư, phần mềm phần cứng đều khả quan, vô cùng có khí chất và điều kiện của một nam chính trong truyện ngôn tình mà.

Trên đời này không có người đàn ông nào không thích cảm giác được mọi người ngưỡng mộ, vị quản lí cấp cao kia vô cùng chắc chắn, nước cờ này của mình hạ xuống là quá tuyệt, thế nên ông ta cười càng ân cần hơn: “Tổng giám đốc, anh xem có nên phỏng vấn trực tiếp một chút hay không? Chuyện này cũng ảnh hưởng đến Đường Thịnh không ít…”

Nhân vật chính của tin tức lần này không nói gì thêm, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không muốn, chỉ hơi nghiêng người nói với Hàn Thâm đang đứng phía sau một câu: “Giao cho cậu xử lí.” Sau đó liền mắt cũng không cần chớp đã bước ra ngoài.

Vị quản lí cấp cao mặc dù thấy xấu hổ nhưng vẫn bảo trì được sự khôn khéo cần có của một người đàn ông thành công: “Phải rồi phải rồi, Hàn trợ lý vẫn hay xử lí những vấn đề truyền thông, cũng là người cao tay mà…”

Hàn Thâm thở dài.

Nhiều năm như vậy, vô số sự thật tàn khốc đã sớm nói cho anh biết rằng, thân là một trợ lý vạn năng của thế kỷ mới, không chỉ phải đảm đương trách nhiệm của bảo mẫu mà còn phải gánh vác sứ mạng của thần đèn Aladin nữa…

Bình thường không những cần chú ý đến những động thái khác nhau bên ngoài công ty, còn phải quan tâm đến thời sự, chính trị, những chuyện bát quái mua vui, tiểu thuyết văn học, rồi cả truyện cười, làm sao để đảm bảo khi ông chủ nghiêm túc thì nói chuyện làm ăn, khi ông chủ buồn thì kể chút truyện vui, khi ông chủ thâm trầm thì bàn về chính trị, khi ông chủ muốn tán tỉnh ai thì ít nhất còn có thể đem một vài câu truyện linh tinh của mấy người trong giới nghệ sĩ đến để giới thiệu cho nữa.

Đây cũng là lí do vì sao mà những người trợ lý cấp cao như anh luôn luôn phải giữ vẻ mặt hòa nhã với mọi người.

Nghĩ đến đây, Hàn trợ lý nuốt xuống sự ấm ức trong lòng, cầm vali đi tới, nhìn vị quản lí trung niên kia, ôn hòa mở miệng: “Hết ngày hôm nay ông hãy mang toàn bộ công việc của mình chuyển giao cho người khác, sau đó hãy đưa đơn từ chức đến phòng nhân sự ngay ngày mai.”

Người quản lí trung niên nhất thời kinh sợ: “Hàn trợ lý, cậu đang nói đùa sao…”

Hàn Thâm chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích: “Vừa nãy anh ấy nói xử lí, không phải là xử lí giới truyền thông mà là ông…” Anh có chút bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Ông ở Đường Thịnh làm việc đã lâu, chẳng lẽ không biết Đường Thần Duệ phản cảm nhất đối với kiểu lấy lòng như thế này hay sao?”

“…”

Hàn Thâm thở dài: “Số lần Đường Thần Duệ chấp nhận xuất hiện trước giới truyền thông gần như có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả điểm ấy mà ông cũng không biết à?”

Nói xong, Hàn Thâm đang muốn chạy lấy người thì lại bị kẻ đằng sau chưa chịu từ bỏ ý định kiên quyết kéo lại.

“Phải, tôi biết rồi, tôi biết tôi làm sai, xin hãy để tôi nói chuyện với tổng giám đốc…”

Hàn Thâm vô cùng phiền não, Đường Thần Duệ quả là kẻ vô đạo đức, chỉ quan tâm đến sự thoải mái của mình, một đống chuyện phiền toái to nhỏ đều ném hết về phía anh, làm như anh là kẻ toàn năng, cho con gà là có thể đẻ trứng vậy.

“Tôi khuyên ông một câu, vẫn là không nên nói chuyện với anh ấy có lẽ tốt hơn.” Hàn trợ lý không hổ là chiến sĩ thi đua mấy năm liền, ngay cả chuyện đuổi việc người ta cũng có thể thành khẩn và thật thà như thế: “Nếu như anh ấy mà nổi lên hứng thú với ông thì nhất định sẽ không đuổi việc đơn giản như vậy… Có thể sẽ là không thể tìm được bất kỳ công việc nào nữa, loại cảm giác này, ông chẳng lẽ muốn thử hay sao?”



Xử lý xong mọi việc, Hàn Thâm nhanh chóng bước đi, đuổi theo người đàn ông đã sớm rời khỏi tầm mắt của giới truyền thông.

Nghĩ một chút, Hàn Thâm liền mở miệng hỏi: “Cậu có muốn về qua công ty một chút hay không? Dù sao những vị quản lí cấp cao kia đều đã đến đông đủ.”

“Không đi.” Đường Thần Duệ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, phun ra hai từ nguyên nhân: “Tôi mệt.”

“…”

Mặc dù đã sớm biết chín mươi chín phần trăm khả năng người này sẽ qua loa tắc trách cự tuyệt, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới anh ta sẽ nói ra nguyên nhân vô sỉ như vậy.

Thân là bạn tốt kiêm bạn học cũ của Đường Thần Duệ, thêm cả thân phận trợ lý nữa, Hàn Thâm thực sự nhịn không được, rất muốn châm chọc một câu: Đại gia nhà cậu thì mệt cái khỉ gì? Bay qua bay lại đều trong khoang hạng nhất, ngay cả hành lí cũng là do tôi kéo!

Kẻ thuộc hạ làm trâu làm ngựa như tôi đây còn chưa kêu mệt, kẻ làm ông chủ cả ngày thư thái như cậu đã kêu mình mệt rồi, đây là kiểu rèn luyện gì chứ?

Trong lúc bạn học Hàn đang thao thao bất tuyệt, kêu trời kêu đất, bất bình oán thán, Đường Thần Duệ đã lấy chìa khóa mở cửa xe thể thao của mình.

Tựa vào cánh cửa xe, Đường Thần Duệ hết sức vô sỉ bày ra đặc quyền của ông chủ: “Tôi muốn nghỉ ngơi, ba ngày sau mới đến công ty, mọi lịch trình trong ba ngày đó cậu tự mình sắp xếp đi.”

Biết anh vội vã muốn chạy về nhà, Hàn Thâm trêu chọc: “Cậu thực sự coi trong cô kiểm sát kia như thế?” Chỉ là đính hôn mà thôi, còn chưa có kết hôn đã học theo người ta “tiểu biệt thắng tân hôn”* rồi à?!

(*tiểu biệt thắng tân hôn: sau khi xa cách tình cảm vợ chồng sẽ còn mặn nồng hơn cả đêm tân hôn)

Đường Thần Duệ bình tĩnh ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rì rì ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, khởi động máy, sau đó mới chậm rãi quay đầu quẳng lại một câu cho anh chàng trợ lý: “Tìm hiểu đời sống riêng tư của ông chủ, sao cậu lại đen tối như thế chứ?”

“…”

Hàn Thâm sặc, lúc ngẩng đầu lên thì chiếc xe thể thao trước mắt đã sớm phóng đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện