Người Yêu Hoàn Mỹ
Chương 31: Cưng chiều(2)
Lúc trả tiền Hướng Vãn vẫn nói liên miên như cũ, kéo cánh tay anh cằn nhằn không ngừng: “Nói cho anh biết, một cái áo lông em vẫn có thể mua nổi mà…”
Người ở chỗ này nhất thời bị cái câu ‘một chiếc áo lông’ kia của cô làm cho 囧, cô à, cửa hàng PikaPika chúng tôi trang hoàng đẹp đẽ như vậy, sao có thể bán loại áo lông bình thường như ngoài chợ được chứ? Đó là hàng cao cấp, hàng cao cấp đấy!
Đường Thần Duệ chỉ khẽ vuốt ve mặt cô, cười cười, ngay cả mở miệng giải thích cũng lười không muốn làm.
Cuối cùng vẫn là vị quản lý cửa hàng khụ một tiếng, lúng túng giải thích với cô: “Cái này…cái áo lông kia…là số này…”
Bạn học Tiểu Tịch nhất thời ‘A?’ một tiếng, biết mình đã nói hơi quá. Tôn nghiêm của nhân dân lao động cần phải có năng lực kinh tế đứng đằng sau hậu thuẫn, nếu như cô đem mấy tháng tiền lương của mình quay lại mua một bộ quần áo rách nát như thế, vậy còn kiếm tiền làm cái rắm a.
“Đi thôi.”
Đường Thần Duệ nắm tay cô đi ra ngoài.
Hướng Vãn lập tức người nghèo chí ngắn, vò đầu cười: “Hì hì, cám ơn anh nhé.” Có quần áo mới để mặc cô vẫn cực kỳ vui vẻ.
Đường Thần Duệ im lặng nhìn cô, đột nhiên yết hầu trở nên khô khốc không rõ nguyên do. Vội vàng thu hồi tầm mắt lại, ổn định tinh thần, đuổi đi sự thất lễ ở đũng quần cùng với tâm tư nguy hiểm của chính mình. – -
Một đường trò chuyện về đến tận nhà, cảm xúc quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Hướng Vãn gấp gáp không kịp đợi, việc đầu tiên khi vào phòng là tắm rửa sạch sẽ, tẩy đi một thân xui xẻo của mình, thay bộ đồ mới mua mặc trong nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái rồi, tâm tình cũng trở nên thông thoáng hơn hẳn.
Hướng Vãn xoa mái tóc ướt đẫm đi ra, Đường Thần Duệ đang ở trong phòng bếp múc cháo vào bát, động tác không nhanh không chậm ẩn chứa sự điềm tĩnh.
Hướng Vãn tựa vào cánh cửa nhà bếp nhìn bóng lưng anh một lúc lâu, loại người không hiểu chút phong tình nào như cô lúc này cũng không thể không thốt lên anh thật quá dịu dàng.
Từ nhỏ cô đã biết, một người có thể đối xử dịu dàng với một người khác cần cả một quá trình, nhưng chỉ duy nhất Đường Thần Duệ là ngoại lệ, anh dịu dàng với cô gần như chưa bao giờ cần đến quá trình đó.
Ăn xong cháo là xong bữa tối, thu dọn mọi thứ xong, Tịch Hướng Vãn bất chợt hồi hộp: “Hỏng rồi, đã đến giờ đi ngủ…”
Lần trước cái chuyện giáo dục mang tính chấn động mà Đường Thần Duệ đem tới cho cô kia, có thể nói là đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Tịch Hướng Vãn, mỗi khi nhớ đến da đầu liền tê dại. Nếu như đêm nay Đường Thần Duệ tỏ ý muốn làm, cô mà cự tuyệt, nói không chừng anh sẽ nảy sinh mấy suy nghĩ kiểu như ‘Không chịu nhận cái danh vợ chưa cưới còn muốn tôi tới cứu em? Định đùa tôi thấy được mà không ăn được hả?!’ cũng nên.
Trong lòng Hướng Vãn khẽ xấu hổ một chút, loại thái độ có việc Chung Vô Diệm không việc Hạ Nghênh Xuân(*) này của cô thật là quá ích kỷ rồi. (đứa nhỏ thật ngoan quá, bị gạt mà cũng không biết = =)
(*Điển tích này đã được chú thích ở chương 24)
Đang loay hoay, Đường Thần Duệ đứng ở vườn hoa trên ban công đột nhiên vẫy vẫy tay với cô, làm cái khẩu hình: “Qua đây.”
Trong vườn hoa, dưới bầu trời âm u, anh kéo cô sát lại gần mình, đưa một chiếc cốc để cô ôm trong tay, bên trong là canh gừng đường đỏ còn nóng ấm, tay anh bao lấy tay cô, dịu dàng nói: “Uống nhân lúc còn nóng đi.”
Thế là Hướng Vãn cúi đầu liền nhìn thấy, lòng bàn tay tràn ngập sự ấm áp Đường Thần Duệ mang lại, mu bàn tay cũng tràn ngập sự ấm áp của anh.
Hướng Vãn có chút ngượng ngùng: “…Vâng.”
Năm ấy, Hướng Vãn hai mươi sáu tuổi, thời gian dần trôi, có vài người đã rời khỏi cuộc sống của cô, có vài người ở lại, nhưng chỉ có Đường Thần Duệ, chỉ có người đàn ông này, sẽ trước khi kỳ sinh lý của cô bắt đầu, nhớ rõ nấu canh gừng rồi bỏ thêm nửa túi đường đỏ, chỉ bởi vì yêu cô.
Ngay giây phút này, Tịch Hướng Vãn bỗng có ảo giác, ký ức về Đường Thần Duệ và những ngày đen tối ấy cứ ùa về, đan xen nhau mà cô đã nhẫn nhịn, che giấu. Nếu có một ngày phải từ bỏ tình cảm này, cô không thể, cũng không muốn.
Hai người thích ý ngồi ở trong vườn hoa trò chuyện, cô bị anh ôm ngồi trên đùi, lưng tựa vào lồng ngực anh, từ phía sau truyền tới từng đợt ấm áp.
“Em không có điều gì muốn nói với anh sao?”
“A…cám ơn?”
“Không phải cái đó.”
“Em…em yêu anh?”
“…” Lời tỏ tình mà cô cũng có thể nói qua loa được như vậy, Đường Thần Duệ không nhịn nổi co quắp khóe miệng lại: “Cũng không phải cái đó.”
“Thế là cái gì?”
“Kiểm điểm lại mình.”
“A?”
“Để lại một tờ giấy liền không từ mà biệt, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Tự em nghĩ xem, đây là chuyện mà em nên làm sao?”
Khí thế của Đường Thần Duệ khi dạy dỗ người khác là do bình thường có kinh nghiệm thực chiến từ việc giáo huấn các vị quản lý trong công ty mà luyện thành, đối với kiểu người giống như Tịch Hướng Vãn đã quen bị người khác lãnh đạo và chỉ huy, anh muốn bắt thóp cô quả thực là dễ đến không cần nghĩ*.
(*dễ đến không cần nghĩ: nguyên văn là ‘hạ bút thành văn’, nhưng ý trong câu có thể hiểu là như vậy nên tớ đã đổi một chút để câu nghe xuôi tai hơn ^^)
Hướng Vãn bĩu môi, quả thực cô rất muốn đế thêm một câu rằng ‘Còn không phải tại anh đùa giỡn lưu manh với em khiến em có nhà mà không dám về à’, nhưng mà vào lúc này cô thực sự không dám chống đối anh, chuyện kia thì tính làm gì, cô vừa mới được anh đưa ra khỏi phòng tạm giam trong đồn cảnh sát đó nhé, nợ nhân tình còn chưa trả được đâu.
Đường Thần Duệ mặt không đổi sắc liếc nhìn cô.
Rất rõ ràng, thái độ nhận sai của cái người trước mặt này rất không tích cực, dựa vào đặc tính thích khẩu vị nặng của Đường Thần Duệ, anh cực kỳ muốn dứt khoát lột sạch quần áo của cô, sau đó nhìn cái mông trắng trắng mềm mềm bị mình đánh cho hồng hồng tím tím kiều diễm đến thế nào.
…
Nghĩ đến quá mê mẩn, vội vàng thu lại tâm tư, ngăn chặn cỗ tà hỏa vừa lủi lên từ bụng dưới.
Đường Thần Duệ liếm môi, hạ thấp mình, sửa thành đi theo con đường dụ dỗ.
“Hướng Vãn, hai mươi sáu tuổi, em đã không còn nhỏ nữa rồi.”
Trong giọng điệu của anh có một tia bất đắc dĩ: “Có một số việc có thể làm, có một số việc lại không thể làm. Em không từ mà biệt anh có thể hiểu được, anh chỉ không yên lòng, một mình em ở bên ngoài, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn giống như hôm nay, không phải lần nào anh cũng có thể đúng lúc xuất hiện thay em giải vây được.”
Không thể không nói, bản lĩnh mở mắt nói láo của Đường Thần Duệ thực sự đã vươn tới một tầm cao mà người bình thường không thể nào với tới được, cũng khó có thể đạt đến trình độ lay động lòng người như vậy. Cố ý nói nghe thật là bất đắc dĩ, rõ ràng chính là tranh thủ sự đồng tình của cô gái trẻ mà.
Nhưng mà bạn học Tiểu Tịch chẳng hay biết gì quả thực đã bị đả động tới tâm, nhịn không được đưa mắt nhìn Đường Thần Duệ, có chút rung động với một Đường Thần Duệ lòng dạ luôn thâm sâu mà cũng có thể nói được những lời có tình như vậy.
Hướng Vãn cúi thấp đầu: “…Em biết, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Như vậy cũng tốt, sau này không nên để anh phải lo lắng thêm.”
Thannh âm của anh tràn ngập từ tính và trầm thấp, phối hợp với ánh mắt thành khẩn mười phần, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như được phát ra từ nội tâm. Không ai hay biết lúc này trong lòng Đường Thần Duệ đang âm thầm cười lạnh: ngoan, từ nay về sau, cho dù em có cánh anh cũng có cách khiến em bay không được…
Hai người cứ như vậy trò chuyện câu được câu không, bất tri bất giác cũng ấm áp mười phần.
Hướng Vãn uống một ngụm canh gừng cuối cùng trong chiếc cốc đang cầm trên tay, bỗng dưng như chợt nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Gần đây anh…làm việc có thuận lợi không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Anh cảm thấy có ý tứ: “Em đối với công việc của anh luôn không có hứng thú cơ mà.”
“Gần đây giới truyền thông đăng báo rất nhiều còn gì, nói anh ủng hộ một công ty nào đó dùng danh nghĩa để cướp đoạt quyền lợi gì gì đó…”
Đường Thần Duệ cười cười, vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn một chút, trong thanh âm tràn đầy sự cám dỗ: “Em có hứng thú muốn biết sao?”
Tin tức tối cao tin tức tối cao tin tức tối cao…
Ngay cả là người vốn không hay quan tâm chuyện linh tinh như Tịch Hướng Vãn cũng không chống đỡ được sức cám dỗ này, vươn tay ra vò đầu: “…Anh thực sự muốn đoạt quyền của người ta sao?”
Trên mặt Đường Thần Duệ vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.
Cô dò hỏi như thế, hiển nhiên chính là dáng vẻ thường thấy của những gián điệp cơ mật hay ăn cắp các tin tức của các doanh nghiệp còn gì? Nếu như không phải đã sớm biết người trước mắt này ngốc từ trong tâm ngốc ra mà không phải giả vờ, nói không chừng anh sẽ cho rằng đây là gián điệp của các công ty khác đang chơi trò mỹ nhân kế với mình cũng nên.
Nhịn không được muốn trêu chọc cô một chút, Đường Thần Duệ liền chậm rãi mở miệng: “Muốn biết, thì phải nhìn biểu hiện đêm nay của em…”
Hướng Vãn chấn động, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên. Vừa rồi anh đang định ám chỉ muốn cô…hối lộ sao?!
“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà…” Vừa thấy có chút không đúng, cô liền hàm hồ nói một câu: “Canh gừng uống xong em đi xem giờ…”, đứng dậy đã tính chạy trốn.
Đường Thần Duệ đoán chắc được điểm này của cô, thế nên cánh tay dài vừa vươn ra đã ôm được cô trở về. Tay Hướng Vãn run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi cái cốc xuống đất. Thanh âm mất tiếng của Đường Thần Duệ lập tức vang lên, rõ ràng mang theo một rắp tâm bất lương nào đó: “Mấy ngày không gặp, em không định bày tỏ gì cùng anh sao…?”
Hướng Vãn kiên trì sử dụng lời dỗ ngon ngọt duy nhất mình hay nói: “Em có nhớ anh.”
Loại người ham khẩu vị nặng như Đường Thần Duệ hiển nhiên đối với loại trình độ ngọt ngào này không hề hài lòng một chút nào, đơn giản thuận theo dục vọng của mình, ngón tay luồn qua quần áo vuốt ve hông của cô: “Ừm? Ở đây cũng nhớ anh sao…?”
Đường Thần Duệ nhìn chằm chằm dáng vẻ cô mặc bộ đồ ở nhà mới mua khi nãy, bông bông xù xù đáng yêu chết đi được, anh dần dần không khống chế nữa, đáy mắt chậm rãi dấy lên những ánh lửa tình.
Vì sao đàn ông lại tặng quần áo cho phụ nữ?
Thay đổi số mệnh? Đuổi vận xui đi?
NO——!
Lý do chân chính chỉ có ba chữ: cởi nó ra!
Thân thể bắt đầu nóng đến kỳ quặc, bàn tay đang ở bên hông cũng như có ý thức, không tự chủ được muốn thâm nhập càng sâu vào trong cơ thể cô hơn. Đường Thần Duệ hiển nhiên hiểu rõ cảm giác phát nhiệt này bởi vì điều gì, một khắc nào đó anh cũng đã nghĩ có thể sẽ dọa tới cô thêm lần thứ hai, nhưng vấn đề là: anh đã dừng không được nữa rồi.
Là phúc hay là họa đều không thể tránh khỏi, chặt đầu chẳng qua cũng chỉ tạo một vết sẹo lớn mà thôi. Mặc dù đã sớm có giác ngộ về tinh thần rằng ‘Đêm nay xem ra phải bồi thường bằng thịt rồi’, nhưng gần đến giờ lâm trận Hướng Vãn vẫn có chút chột dạ, chủ yếu là do địa điểm này…tình cảnh này…
“Có thể không cần làm ở bên ngoài được không?”
Giọng nói biếng nhác của Đường Thần Duệ vang lên: “May mắn là đang ở bên ngoài…” Nếu không em cho rằng, anh có thể nhịn tới bây giờ? Ôm người phụ nữ mà mình có cảm giác nhưng cái gì cũng không làm, người đàn ông nào có định lực tốt được như vậy chứ.
“…”
Giờ khắc này Tịch Hướng Vãn coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, bên trong Đường Thần Duệ vốn là một người cực kỳ chủ nghĩa, nhưng một khi đã điên lên thì cái gì cũng dám làm.
“Anh không nên giống như lần trước nữa…Như vậy đau lắm.”
“Lần này sẽ không,” Đường Thần Duệ gạt những sợi tóc vương trên trán cô, dỗ dành: “Anh sẽ rất dịu dàng…”
Dưới đêm trăng, cánh hoa trắng thơm ngào ngạt từ từ hé nở. Đây mới thực sự là trước hoa dưới trăng, bầu không khí thật sự rất thích hợp để triền miên hoan ái. Kỹ thuật cực tốt của Đường Thần Duệ là do thân kinh bách chiến* mà thành, cộng thêm tâm cố ý muốn khơi dậy dục vọng của cô, thế nên chỉ chốc lát sau đã khiến cho cả người Hướng Vãn cũng nóng bừng.
(*thân kinh bách chiến: chiến đấu trăm trận = =)
Đường Thần Duệ kiên quyết châm ngôn sáu chữ ‘Nói chuyện ít làm việc nhiều’, ôm cô vào phòng đặt lên giường, lần thứ hai cúi người xuống ánh mắt anh đã trở nên rất sâu, lực đạo trong tay cũng mạnh hơn trước, không còn là lướt qua rồi dừng, mà là triệt để xâm chiếm.
Nghĩ đến chỉ vì muốn lừa cô về nhà thuận lợi mà lần này mình phải mất bao tâm tư, dùng bao thủ đoạn, Đường Thần Duệ làm đâu chắc đấy, bách nhẫn thành cương*, thẳng đến cuối cùng rốt cuộc tiến vào nơi chật hẹp của cô, ngay cả người lòng dạ cực sâu như bạn học Thần của chúng ta cũng nhịn không được mà thầm cảm động than tiếng thở dài: thăm lại chốn xưa, thật mẹ nó quá không dễ dàng!
(*bách nhẫn thành cương: giữ lấy cái nhẫn để đánh với cái cứng rắn)
Người ở chỗ này nhất thời bị cái câu ‘một chiếc áo lông’ kia của cô làm cho 囧, cô à, cửa hàng PikaPika chúng tôi trang hoàng đẹp đẽ như vậy, sao có thể bán loại áo lông bình thường như ngoài chợ được chứ? Đó là hàng cao cấp, hàng cao cấp đấy!
Đường Thần Duệ chỉ khẽ vuốt ve mặt cô, cười cười, ngay cả mở miệng giải thích cũng lười không muốn làm.
Cuối cùng vẫn là vị quản lý cửa hàng khụ một tiếng, lúng túng giải thích với cô: “Cái này…cái áo lông kia…là số này…”
Bạn học Tiểu Tịch nhất thời ‘A?’ một tiếng, biết mình đã nói hơi quá. Tôn nghiêm của nhân dân lao động cần phải có năng lực kinh tế đứng đằng sau hậu thuẫn, nếu như cô đem mấy tháng tiền lương của mình quay lại mua một bộ quần áo rách nát như thế, vậy còn kiếm tiền làm cái rắm a.
“Đi thôi.”
Đường Thần Duệ nắm tay cô đi ra ngoài.
Hướng Vãn lập tức người nghèo chí ngắn, vò đầu cười: “Hì hì, cám ơn anh nhé.” Có quần áo mới để mặc cô vẫn cực kỳ vui vẻ.
Đường Thần Duệ im lặng nhìn cô, đột nhiên yết hầu trở nên khô khốc không rõ nguyên do. Vội vàng thu hồi tầm mắt lại, ổn định tinh thần, đuổi đi sự thất lễ ở đũng quần cùng với tâm tư nguy hiểm của chính mình. – -
Một đường trò chuyện về đến tận nhà, cảm xúc quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Hướng Vãn gấp gáp không kịp đợi, việc đầu tiên khi vào phòng là tắm rửa sạch sẽ, tẩy đi một thân xui xẻo của mình, thay bộ đồ mới mua mặc trong nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái rồi, tâm tình cũng trở nên thông thoáng hơn hẳn.
Hướng Vãn xoa mái tóc ướt đẫm đi ra, Đường Thần Duệ đang ở trong phòng bếp múc cháo vào bát, động tác không nhanh không chậm ẩn chứa sự điềm tĩnh.
Hướng Vãn tựa vào cánh cửa nhà bếp nhìn bóng lưng anh một lúc lâu, loại người không hiểu chút phong tình nào như cô lúc này cũng không thể không thốt lên anh thật quá dịu dàng.
Từ nhỏ cô đã biết, một người có thể đối xử dịu dàng với một người khác cần cả một quá trình, nhưng chỉ duy nhất Đường Thần Duệ là ngoại lệ, anh dịu dàng với cô gần như chưa bao giờ cần đến quá trình đó.
Ăn xong cháo là xong bữa tối, thu dọn mọi thứ xong, Tịch Hướng Vãn bất chợt hồi hộp: “Hỏng rồi, đã đến giờ đi ngủ…”
Lần trước cái chuyện giáo dục mang tính chấn động mà Đường Thần Duệ đem tới cho cô kia, có thể nói là đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Tịch Hướng Vãn, mỗi khi nhớ đến da đầu liền tê dại. Nếu như đêm nay Đường Thần Duệ tỏ ý muốn làm, cô mà cự tuyệt, nói không chừng anh sẽ nảy sinh mấy suy nghĩ kiểu như ‘Không chịu nhận cái danh vợ chưa cưới còn muốn tôi tới cứu em? Định đùa tôi thấy được mà không ăn được hả?!’ cũng nên.
Trong lòng Hướng Vãn khẽ xấu hổ một chút, loại thái độ có việc Chung Vô Diệm không việc Hạ Nghênh Xuân(*) này của cô thật là quá ích kỷ rồi. (đứa nhỏ thật ngoan quá, bị gạt mà cũng không biết = =)
(*Điển tích này đã được chú thích ở chương 24)
Đang loay hoay, Đường Thần Duệ đứng ở vườn hoa trên ban công đột nhiên vẫy vẫy tay với cô, làm cái khẩu hình: “Qua đây.”
Trong vườn hoa, dưới bầu trời âm u, anh kéo cô sát lại gần mình, đưa một chiếc cốc để cô ôm trong tay, bên trong là canh gừng đường đỏ còn nóng ấm, tay anh bao lấy tay cô, dịu dàng nói: “Uống nhân lúc còn nóng đi.”
Thế là Hướng Vãn cúi đầu liền nhìn thấy, lòng bàn tay tràn ngập sự ấm áp Đường Thần Duệ mang lại, mu bàn tay cũng tràn ngập sự ấm áp của anh.
Hướng Vãn có chút ngượng ngùng: “…Vâng.”
Năm ấy, Hướng Vãn hai mươi sáu tuổi, thời gian dần trôi, có vài người đã rời khỏi cuộc sống của cô, có vài người ở lại, nhưng chỉ có Đường Thần Duệ, chỉ có người đàn ông này, sẽ trước khi kỳ sinh lý của cô bắt đầu, nhớ rõ nấu canh gừng rồi bỏ thêm nửa túi đường đỏ, chỉ bởi vì yêu cô.
Ngay giây phút này, Tịch Hướng Vãn bỗng có ảo giác, ký ức về Đường Thần Duệ và những ngày đen tối ấy cứ ùa về, đan xen nhau mà cô đã nhẫn nhịn, che giấu. Nếu có một ngày phải từ bỏ tình cảm này, cô không thể, cũng không muốn.
Hai người thích ý ngồi ở trong vườn hoa trò chuyện, cô bị anh ôm ngồi trên đùi, lưng tựa vào lồng ngực anh, từ phía sau truyền tới từng đợt ấm áp.
“Em không có điều gì muốn nói với anh sao?”
“A…cám ơn?”
“Không phải cái đó.”
“Em…em yêu anh?”
“…” Lời tỏ tình mà cô cũng có thể nói qua loa được như vậy, Đường Thần Duệ không nhịn nổi co quắp khóe miệng lại: “Cũng không phải cái đó.”
“Thế là cái gì?”
“Kiểm điểm lại mình.”
“A?”
“Để lại một tờ giấy liền không từ mà biệt, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Tự em nghĩ xem, đây là chuyện mà em nên làm sao?”
Khí thế của Đường Thần Duệ khi dạy dỗ người khác là do bình thường có kinh nghiệm thực chiến từ việc giáo huấn các vị quản lý trong công ty mà luyện thành, đối với kiểu người giống như Tịch Hướng Vãn đã quen bị người khác lãnh đạo và chỉ huy, anh muốn bắt thóp cô quả thực là dễ đến không cần nghĩ*.
(*dễ đến không cần nghĩ: nguyên văn là ‘hạ bút thành văn’, nhưng ý trong câu có thể hiểu là như vậy nên tớ đã đổi một chút để câu nghe xuôi tai hơn ^^)
Hướng Vãn bĩu môi, quả thực cô rất muốn đế thêm một câu rằng ‘Còn không phải tại anh đùa giỡn lưu manh với em khiến em có nhà mà không dám về à’, nhưng mà vào lúc này cô thực sự không dám chống đối anh, chuyện kia thì tính làm gì, cô vừa mới được anh đưa ra khỏi phòng tạm giam trong đồn cảnh sát đó nhé, nợ nhân tình còn chưa trả được đâu.
Đường Thần Duệ mặt không đổi sắc liếc nhìn cô.
Rất rõ ràng, thái độ nhận sai của cái người trước mặt này rất không tích cực, dựa vào đặc tính thích khẩu vị nặng của Đường Thần Duệ, anh cực kỳ muốn dứt khoát lột sạch quần áo của cô, sau đó nhìn cái mông trắng trắng mềm mềm bị mình đánh cho hồng hồng tím tím kiều diễm đến thế nào.
…
Nghĩ đến quá mê mẩn, vội vàng thu lại tâm tư, ngăn chặn cỗ tà hỏa vừa lủi lên từ bụng dưới.
Đường Thần Duệ liếm môi, hạ thấp mình, sửa thành đi theo con đường dụ dỗ.
“Hướng Vãn, hai mươi sáu tuổi, em đã không còn nhỏ nữa rồi.”
Trong giọng điệu của anh có một tia bất đắc dĩ: “Có một số việc có thể làm, có một số việc lại không thể làm. Em không từ mà biệt anh có thể hiểu được, anh chỉ không yên lòng, một mình em ở bên ngoài, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn giống như hôm nay, không phải lần nào anh cũng có thể đúng lúc xuất hiện thay em giải vây được.”
Không thể không nói, bản lĩnh mở mắt nói láo của Đường Thần Duệ thực sự đã vươn tới một tầm cao mà người bình thường không thể nào với tới được, cũng khó có thể đạt đến trình độ lay động lòng người như vậy. Cố ý nói nghe thật là bất đắc dĩ, rõ ràng chính là tranh thủ sự đồng tình của cô gái trẻ mà.
Nhưng mà bạn học Tiểu Tịch chẳng hay biết gì quả thực đã bị đả động tới tâm, nhịn không được đưa mắt nhìn Đường Thần Duệ, có chút rung động với một Đường Thần Duệ lòng dạ luôn thâm sâu mà cũng có thể nói được những lời có tình như vậy.
Hướng Vãn cúi thấp đầu: “…Em biết, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Như vậy cũng tốt, sau này không nên để anh phải lo lắng thêm.”
Thannh âm của anh tràn ngập từ tính và trầm thấp, phối hợp với ánh mắt thành khẩn mười phần, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như được phát ra từ nội tâm. Không ai hay biết lúc này trong lòng Đường Thần Duệ đang âm thầm cười lạnh: ngoan, từ nay về sau, cho dù em có cánh anh cũng có cách khiến em bay không được…
Hai người cứ như vậy trò chuyện câu được câu không, bất tri bất giác cũng ấm áp mười phần.
Hướng Vãn uống một ngụm canh gừng cuối cùng trong chiếc cốc đang cầm trên tay, bỗng dưng như chợt nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Gần đây anh…làm việc có thuận lợi không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Anh cảm thấy có ý tứ: “Em đối với công việc của anh luôn không có hứng thú cơ mà.”
“Gần đây giới truyền thông đăng báo rất nhiều còn gì, nói anh ủng hộ một công ty nào đó dùng danh nghĩa để cướp đoạt quyền lợi gì gì đó…”
Đường Thần Duệ cười cười, vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn một chút, trong thanh âm tràn đầy sự cám dỗ: “Em có hứng thú muốn biết sao?”
Tin tức tối cao tin tức tối cao tin tức tối cao…
Ngay cả là người vốn không hay quan tâm chuyện linh tinh như Tịch Hướng Vãn cũng không chống đỡ được sức cám dỗ này, vươn tay ra vò đầu: “…Anh thực sự muốn đoạt quyền của người ta sao?”
Trên mặt Đường Thần Duệ vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.
Cô dò hỏi như thế, hiển nhiên chính là dáng vẻ thường thấy của những gián điệp cơ mật hay ăn cắp các tin tức của các doanh nghiệp còn gì? Nếu như không phải đã sớm biết người trước mắt này ngốc từ trong tâm ngốc ra mà không phải giả vờ, nói không chừng anh sẽ cho rằng đây là gián điệp của các công ty khác đang chơi trò mỹ nhân kế với mình cũng nên.
Nhịn không được muốn trêu chọc cô một chút, Đường Thần Duệ liền chậm rãi mở miệng: “Muốn biết, thì phải nhìn biểu hiện đêm nay của em…”
Hướng Vãn chấn động, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên. Vừa rồi anh đang định ám chỉ muốn cô…hối lộ sao?!
“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà…” Vừa thấy có chút không đúng, cô liền hàm hồ nói một câu: “Canh gừng uống xong em đi xem giờ…”, đứng dậy đã tính chạy trốn.
Đường Thần Duệ đoán chắc được điểm này của cô, thế nên cánh tay dài vừa vươn ra đã ôm được cô trở về. Tay Hướng Vãn run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi cái cốc xuống đất. Thanh âm mất tiếng của Đường Thần Duệ lập tức vang lên, rõ ràng mang theo một rắp tâm bất lương nào đó: “Mấy ngày không gặp, em không định bày tỏ gì cùng anh sao…?”
Hướng Vãn kiên trì sử dụng lời dỗ ngon ngọt duy nhất mình hay nói: “Em có nhớ anh.”
Loại người ham khẩu vị nặng như Đường Thần Duệ hiển nhiên đối với loại trình độ ngọt ngào này không hề hài lòng một chút nào, đơn giản thuận theo dục vọng của mình, ngón tay luồn qua quần áo vuốt ve hông của cô: “Ừm? Ở đây cũng nhớ anh sao…?”
Đường Thần Duệ nhìn chằm chằm dáng vẻ cô mặc bộ đồ ở nhà mới mua khi nãy, bông bông xù xù đáng yêu chết đi được, anh dần dần không khống chế nữa, đáy mắt chậm rãi dấy lên những ánh lửa tình.
Vì sao đàn ông lại tặng quần áo cho phụ nữ?
Thay đổi số mệnh? Đuổi vận xui đi?
NO——!
Lý do chân chính chỉ có ba chữ: cởi nó ra!
Thân thể bắt đầu nóng đến kỳ quặc, bàn tay đang ở bên hông cũng như có ý thức, không tự chủ được muốn thâm nhập càng sâu vào trong cơ thể cô hơn. Đường Thần Duệ hiển nhiên hiểu rõ cảm giác phát nhiệt này bởi vì điều gì, một khắc nào đó anh cũng đã nghĩ có thể sẽ dọa tới cô thêm lần thứ hai, nhưng vấn đề là: anh đã dừng không được nữa rồi.
Là phúc hay là họa đều không thể tránh khỏi, chặt đầu chẳng qua cũng chỉ tạo một vết sẹo lớn mà thôi. Mặc dù đã sớm có giác ngộ về tinh thần rằng ‘Đêm nay xem ra phải bồi thường bằng thịt rồi’, nhưng gần đến giờ lâm trận Hướng Vãn vẫn có chút chột dạ, chủ yếu là do địa điểm này…tình cảnh này…
“Có thể không cần làm ở bên ngoài được không?”
Giọng nói biếng nhác của Đường Thần Duệ vang lên: “May mắn là đang ở bên ngoài…” Nếu không em cho rằng, anh có thể nhịn tới bây giờ? Ôm người phụ nữ mà mình có cảm giác nhưng cái gì cũng không làm, người đàn ông nào có định lực tốt được như vậy chứ.
“…”
Giờ khắc này Tịch Hướng Vãn coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, bên trong Đường Thần Duệ vốn là một người cực kỳ chủ nghĩa, nhưng một khi đã điên lên thì cái gì cũng dám làm.
“Anh không nên giống như lần trước nữa…Như vậy đau lắm.”
“Lần này sẽ không,” Đường Thần Duệ gạt những sợi tóc vương trên trán cô, dỗ dành: “Anh sẽ rất dịu dàng…”
Dưới đêm trăng, cánh hoa trắng thơm ngào ngạt từ từ hé nở. Đây mới thực sự là trước hoa dưới trăng, bầu không khí thật sự rất thích hợp để triền miên hoan ái. Kỹ thuật cực tốt của Đường Thần Duệ là do thân kinh bách chiến* mà thành, cộng thêm tâm cố ý muốn khơi dậy dục vọng của cô, thế nên chỉ chốc lát sau đã khiến cho cả người Hướng Vãn cũng nóng bừng.
(*thân kinh bách chiến: chiến đấu trăm trận = =)
Đường Thần Duệ kiên quyết châm ngôn sáu chữ ‘Nói chuyện ít làm việc nhiều’, ôm cô vào phòng đặt lên giường, lần thứ hai cúi người xuống ánh mắt anh đã trở nên rất sâu, lực đạo trong tay cũng mạnh hơn trước, không còn là lướt qua rồi dừng, mà là triệt để xâm chiếm.
Nghĩ đến chỉ vì muốn lừa cô về nhà thuận lợi mà lần này mình phải mất bao tâm tư, dùng bao thủ đoạn, Đường Thần Duệ làm đâu chắc đấy, bách nhẫn thành cương*, thẳng đến cuối cùng rốt cuộc tiến vào nơi chật hẹp của cô, ngay cả người lòng dạ cực sâu như bạn học Thần của chúng ta cũng nhịn không được mà thầm cảm động than tiếng thở dài: thăm lại chốn xưa, thật mẹ nó quá không dễ dàng!
(*bách nhẫn thành cương: giữ lấy cái nhẫn để đánh với cái cứng rắn)
Bình luận truyện