Người Yêu Hoàn Mỹ
Chương 35: Cân bằng(2)
Đêm ấy, tại một cửa hàng Mc Donalds trong thành phố, có một người ngồi ở góc phòng. Từ lúc bảy rưỡi tối cô đã ngồi ở chỗ đó, không hề động đến một ngụm thức ăn nào trên bàn, ngay cả đồ uống cũng không dùng một hớp, toàn thân chôn vùi trong góc tối của ngọn đèn, không thấy rõ vẻ mặt.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã mười rưỡi tối, vị khách ấy vẫn không hề đứng dậy, mấy cô gái bán hàng bắt đầu co giật khóe miệng, tuy rằng khẩu hiệu của bọn họ là 24 giờ một ngày chào đón khách đến-hẹn quý khách lần sau trở lại, nhưng vị khách này có phải đã quá cố chấp rồi không? Thật ra chúng tôi cũng rất thích được đóng cửa sớm đấy nhé…
Nhìn vị khách kia đã ngồi yên bất động liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ, quản lý cửa hàng liền bước tới, định hỏi một câu “Cô vẫn ổn chứ?”, tuy nhiên lời còn chưa kịp thốt ra đã thấy cô gái này nâng tay trái lên dụi mắt, rất nhanh sau đó, bàn tay đã ướt hết, có những giọt nước lặng lẽ từ đó trượt xuống…
Tối hôm ấy Đường Thần Duệ phải tổ chức cuộc họp để xử lý công việc ở Hongkong, lúc nâng cổ tay nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ khuya, vẫn kịp về nhà ngủ một giấc. Thế là Đường Thần Duệ nắm lấy chìa khóa xe trên bàn, thuận tay cầm luôn chiếc áo khoác tây trang quyết định về nhà.
Lúc lái xe anh mở di động ra, bấm nút gọi về nhà nhưng không ai nghe máy.
Đèn đỏ, Đường Thần Duệ đạp thắng xe, ngón tay trong vô thức gõ vào tay lái, mi tâm hơi nhíu lại, đã muộn thế này, cô nàng kia còn chưa chịu về nhà?
Suy nghĩ một chút, anh tắt máy chuyển sang bấm số của Hướng Vãn. Tiếng chuông vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng có người nhận. Đường Thần Duệ vừa định hỏi ‘Em đang ở đâu’ liền nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng móng vuốt động vật quơ quào lung tung, phát ra âm thanh “sột soạt”.
Hừ, xem ra kẻ nhận điện thoại không phải Hướng Vãn mà là con thỏ nhà mình rồi. Con thỏ anh nuôi lăn lộn cùng Tịch Hướng Vãn đã lâu, gián tiếp tiếp thu không ít giáo dục của Đảng, đối với một số từ ngữ có độ nhạy cảm rất cao, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại ‘Mặt trời đỏ phương Đông vừa bay lên ông là đại cứu tinh của nhân dân, cứu thoát Trung Quốc khỏi khó khăn, ông là Mao*Trạch*Đông…”, nó liền lập tức nhanh chân chạy tới ôm Mao chủ tịch.
Đường Thần Duệ cúp điện thoại.
Thỏ con nhận điện thoại, có thể thấy được điện thoại di động của Hướng Vãn đang ở nhà, cô nàng ấy đã về rồi. Vấn đề là, người này đang làm gì? Ngay cả điện thoại cũng không nhận, đây không phải tác phong của cô.
Đèn xanh sáng lên, người đàn ông cầm tay lái đạp chân ga thật mạnh, tốc độ của xe lập tức liền tăng vọt.
Về đến nhà, Đường Thần Duệ móc chìa khóa mở cửa đi vào, mùi rượu say nồng chếch choáng lập tức đập vào mặt. Anh lấy lại bình tĩnh, vươn tay mở đèn phòng khách lên.
Cô uống rượu.
Năm sáu lon bia trống rỗng đặt trên chiếc bàn trà bằng thủy tinh, bên cạnh còn có một lon mới uống hết một nửa, trên sa lon có một người đang nằm, cuộn mình thành một cục, nhìn qua như đã ngủ say. Điện thoại của cô nằm dưới đất, thỏ con đang ôm nó ngáy khò khò.
Đường Thần Duệ đi tới, không để tâm việc cô say rượu, cô không vui, cô không muốn nói, cái gì anh cũng không hỏi, chỉ ôm ngang người cô lên đưa vào phòng ngủ.
Khi tay của anh ôm lấy eo cô, Tịch Hướng Vãn liền nhanh chóng tỉnh dậy. Cố hết sức mở to mắt, vừa nhận ra người xuất hiện trong tầm mắt mình là ai thì cô lập tức thanh tỉnh, vô ý thức đẩy anh một cái, đẩy ra thật xa.
Ý kháng cự của cô rõ ràng như thế, trong lòng Đường Thần Duệ nặng nề hẳn, nhưng anh vẫn còn bình tĩnh.
Bàn tay của cô lạnh như băng, mùa đông năm nay trời cực kỳ lạnh, Đường Thần Duệ thấy cô chỉ mặc chiếc áo khoác bên ngoài cái áo sơ mi mỏng manh, thuận tay kéo cao cổ áo lên: “Sao mặc ít áo vậy mà còn ngủ ở chỗ này?”
Tịch Hướng Vãn không ngừng né tránh anh giống như vừa gặp quỷ, ngón tay Đường Thần Duệ dừng lại giữa không trung, không thể tiến tới cũng chẳng thể rút về.
Trong lòng Đường Thần Duệ dần dần dâng lên cảm giác u ám, anh khẽ mỉm cười, coi như không có việc gì sờ soạng mặt của cô: “Em làm sao vậy?”
Tịch Hướng Vãn nhắm mắt lại, nói với anh: “Không có gì, chỉ là. . . . . . Bây giờ đã không còn như lúc trước nữa.”
Cô rõ ràng không muốn nói thêm nhiều lời, đứng lên loạng choạng muốn rời đi, nhìn anh nói tiếp: “Có những việc, em cần bình tĩnh suy nghĩ một chút. . . . . .”
Tay phải bỗng nhiên bị người đằng sau nắm lấy, dùng chút sức, cô liền bị kẻ đó kéo trở về, ngã xuống ghế salon, lúc này cồn rượu bắt đầu phát huy tác dụng làm cô choáng váng một hồi, khi mở mắt tỉnh lại lần nữa thì đã thấy nụ cười không còn trên gương mặt Đường Thần Duệ, hai tay anh đặt trên hông cô.
“Em đang tránh mặt anh?”
Đường Thần Duệ rất ít khi có vẻ mặt này, là một người dùng đầu óc để kiếm ăn, hiếm khi anh chịu trở mặt ngay tại chỗ đem cục diện trở thành cuộc chiến giáp lá cà như vậy, nhiều năm qua đi, người đàn ông này đã có đầy đủ đặc điểm đạt yêu cầu để trở thành một thương nhân tài năng: am hiểu cách ngụy trang bản thân, biểu hiện vẻ ôn hòa ra bên ngoài không tệ.
Nếu như đêm nay Hướng Vãn vẫn còn chút tỉnh táo, cô sẽ biết lúc này Đường Thần Duệ đang cực kì tức giận, bất kể thế nào cũng không được gây sự với anh. Nhưng cô lại say, không thể quản được bất luận kẻ nào nữa cả.
“Không phải tránh né, anh hãy để em một mình yên lặng chút. . . . . .”
Đường Thần Duệ khép hờ mi mắt, anh biết rõ nên dùng cách gì để có thể khiến một người phụ nữ chịu mở miệng nói thật. Kiên nhẫn dần dần hao hết, anh đột ngột vươn tay tiến vào trong cổ áo cô.
“Đừng.”
Cô mạnh mẽ nắm lấy tay anh.
Đường Thần Duệ bật cười, một chút ấm áp cũng không có, “Thế nào, ngay cả anh đụng vào một chút cũng không thể đón nhận?”
Hướng Vãn của anh, cuối cùng cũng mở miệng nói thật.
“Đường Thần Duệ, giữa chúng ta. . . . . . Có một số việc cần phải suy nghĩ lại lần nữa.”
Tính nhẫn nại của Đường Thần Duệ rốt cuộc tiêu hao hết toàn bộ, anh lạnh lùng nhìn cô chăm chú.
“Em có ý gì ?”
“Em đã từng nói qua với anh chuyện về gia đình em chưa?” Cô chợt mở miệng, thanh âm như dòng nước chậm rãi chảy qua: “Chuyện của ba em cùng Tịch gia đã xảy ra lâu rồi, là vụ án không đầu mối, năm đó dư luận chia làm hai phe, một bên nói Hướng Tình hại chết ba em, còn bên kia lại nói ba em không có trách nhiệm của một người bác sĩ, nếu đã nhận tiền của Tịch gia thì nên chữa khỏi bệnh của Hướng Tình mới đúng, dù sao khi hai người mất tích Hướng Tình chỉ mới mười bảy tuổi, là tuổi vị thành niên, còn ba em đã là người trưởng thành, trách nhiệm của ông lớn hơn một chút. . . . . . Đứng ở góc độ người thứ ba mà nói, ba em xác thực không hề có trách nhiệm, cầm số tiền thù lao lớn như vậy cuối cùng lại mất tích với bệnh nhân, thế nào cũng không tránh khỏi việc bị người ta chỉ trích. . . . . .”
“. . . . . . Cho nên sau khi sự kiện kia qua đi, không thể phân rõ ai đúng ai sai, những nguyện vọng của dì, công ơn nuôi dưỡng của dì đối với em mà nói là nợ tình, em phải trả, vì vậy ngày ấy dì muốn em và anh đính hôn, em cũng không có ý kiến gì. . . . . .”
“Tối nay khi em cùng Tịch Hướng Tình nói chuyện, ” Cô tiếp tục nói: “Cô nàng Hướng Tình kia, em vẫn luôn cảm thấy tâm lý chị ta biến thái vặn vẹo như cái lò hỏa thiêu làm việc bất lực mới đốt được một nửa. . . . . . Nhưng mà, có câu chị ta lại nói đúng. . . . . .”
Cô nhìn lên, đối diện với ánh mắt của anh, vừa giãy giụa đấu tranh, vừa buông tha vứt bỏ: “Lấy thân phận của em mà nói, cả đời cũng không thể gặp được anh. Bây giờ gặp được, còn không phải cũng giống như chị ấy lúc gặp được ba em khi xưa, quyết không nhường anh cho bất luận kẻ nào. . . . . .”
“Hướng Tình muốn em dùng anh để đổi lấy tung tích của ba, nhưng em cự tuyệt, em còn chưa kịp suy nghĩ đã ngay lập tức từ chối, lúc ấy em chỉ có một ý nghĩ, đó là em không thể dùng anh đi đổi lấy bất luận kẻ nào.”
Cô cúi đầu, thẳng thắn nói với anh: “. . . . . . Nhưng bây giờ trong lòng em thật sự khổ sở, em không thể vượt qua cửa ải của chính bản thân mình, là người thậm chí ngay cả cha đẻ cũng không cần, cái giá phải trả cho đoạn tình cảm này lớn quá, em không trả nổi. . . . . . Em không thuyết phục được mình cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở cạnh bên anh như ngày trước. . . . . .”
Đường Thần Duệ nghe xong không nói một lời, thanh âm phát ra không một chút tình cảm: “Cho nên bây giờ, em đang hối hận? . . . . . . Em hối hận vì gặp được anh, để cho em lâm vào tình cảnh như bây giờ? Nếu như có thể mà nói, em thà rằng chưa bao giờ gặp được anh, phải không?”
Tịch Hướng Vãn im lặng thật lâu, sau đó, chậm rãi gật đầu.
Cô nói cô hối hận, hối hận gặp được anh.
Đây là một sự thật khiến lòng anh lạnh lẽo hơn so với bất cứ chuyện nào khác, cô đã để cho tình yêu của anh xuất sư vô danh mất rồi.(nghĩa là chị coi nhẹ tình cảm của anh)
Khoảnh khắc này Đường Thần Duệ bỗng chốc trở nên giận dữ.
Anh không chút lưu tình đặt cô nằm trên sô pha, nắm lấy hông ấn chặt cả người cô xuống, lực đạo không hề khống chế khiến cô đau đến rên lên, đánh thức bạn thỏ nhỏ đang nằm bên cạnh.
Con thỏ nhỏ giương mắt nhìn thấy Đường Thần Duệ cùng Tịch Hướng Vãn đều đang ở trên ghế sa lon, bạn thỏ cũng muốn nhảy tới góp vui giống như mọi ngày, lại chỉ thấy sắc mặt Đường Thần Duệ rất khó coi,vừa nhìn thấy nó định lao tới, đôi môi mỏng đã thốt ra một từ: “Cút ——!”
Hướng Vãn thấy con thỏ nhỏ bị hù dọa, nằm trên mặt đất không dám động đậy, giống như là muốn khóc, ý thức liền tỉnh táo ba phần, “Anh làm gì đấy ——!”
Đường Thần Duệ nhìn cô từ trên cao, cười đến âm nhu(âm u).
“Hối hận đúng không? . . . . . . Tôi vốn cho là, một năm qua tôi đối với em như vậy, dù sao em cũng nên có chừng mực, nhưng hôm nay em đã nói mình hối hận, vậy tôi đây cũng không cần thương tiếc em nữa. . . . . . . Tôi không bao giờ thực hiện giao dịch mà lỗ vốn, cho nên Hướng Vãn, hôm nay tôi nhất định phải cầm về cả vốn lẫn lãi.”
Cô kinh hãi nhìn anh từ từ cởi cúc áo sơ mi, từng cái từng cái, để lộ ra thân thể trần trụi. Đường Thần Duệ lúc mặc áo sơ mi tây trang có cảm giác hơi gầy, chỉ có khi cởi quần áo ra mới biết không thể chỉ nhìn bề ngoài, một người đàn ông như vậy, ở tình huống giận dữ, trong trạng thái không lý trí, anh muốn làm gì, cô cũng không phản kháng được .
“Đường Thần Duệ. . . . . . !” Anh muốn làm gì?
Anh dịu dàng cười một tiếng với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng mềm mại.
“. . . . . . Đường Thần Duệ tôi trước giờ vốn không thích cưỡng bức phụ nữ, nhưng mà đối với Tịch Hướng Vãn em, hôm nay đành phải phá lệ một lần.”
Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã mười rưỡi tối, vị khách ấy vẫn không hề đứng dậy, mấy cô gái bán hàng bắt đầu co giật khóe miệng, tuy rằng khẩu hiệu của bọn họ là 24 giờ một ngày chào đón khách đến-hẹn quý khách lần sau trở lại, nhưng vị khách này có phải đã quá cố chấp rồi không? Thật ra chúng tôi cũng rất thích được đóng cửa sớm đấy nhé…
Nhìn vị khách kia đã ngồi yên bất động liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ, quản lý cửa hàng liền bước tới, định hỏi một câu “Cô vẫn ổn chứ?”, tuy nhiên lời còn chưa kịp thốt ra đã thấy cô gái này nâng tay trái lên dụi mắt, rất nhanh sau đó, bàn tay đã ướt hết, có những giọt nước lặng lẽ từ đó trượt xuống…
Tối hôm ấy Đường Thần Duệ phải tổ chức cuộc họp để xử lý công việc ở Hongkong, lúc nâng cổ tay nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ khuya, vẫn kịp về nhà ngủ một giấc. Thế là Đường Thần Duệ nắm lấy chìa khóa xe trên bàn, thuận tay cầm luôn chiếc áo khoác tây trang quyết định về nhà.
Lúc lái xe anh mở di động ra, bấm nút gọi về nhà nhưng không ai nghe máy.
Đèn đỏ, Đường Thần Duệ đạp thắng xe, ngón tay trong vô thức gõ vào tay lái, mi tâm hơi nhíu lại, đã muộn thế này, cô nàng kia còn chưa chịu về nhà?
Suy nghĩ một chút, anh tắt máy chuyển sang bấm số của Hướng Vãn. Tiếng chuông vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng có người nhận. Đường Thần Duệ vừa định hỏi ‘Em đang ở đâu’ liền nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng móng vuốt động vật quơ quào lung tung, phát ra âm thanh “sột soạt”.
Hừ, xem ra kẻ nhận điện thoại không phải Hướng Vãn mà là con thỏ nhà mình rồi. Con thỏ anh nuôi lăn lộn cùng Tịch Hướng Vãn đã lâu, gián tiếp tiếp thu không ít giáo dục của Đảng, đối với một số từ ngữ có độ nhạy cảm rất cao, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại ‘Mặt trời đỏ phương Đông vừa bay lên ông là đại cứu tinh của nhân dân, cứu thoát Trung Quốc khỏi khó khăn, ông là Mao*Trạch*Đông…”, nó liền lập tức nhanh chân chạy tới ôm Mao chủ tịch.
Đường Thần Duệ cúp điện thoại.
Thỏ con nhận điện thoại, có thể thấy được điện thoại di động của Hướng Vãn đang ở nhà, cô nàng ấy đã về rồi. Vấn đề là, người này đang làm gì? Ngay cả điện thoại cũng không nhận, đây không phải tác phong của cô.
Đèn xanh sáng lên, người đàn ông cầm tay lái đạp chân ga thật mạnh, tốc độ của xe lập tức liền tăng vọt.
Về đến nhà, Đường Thần Duệ móc chìa khóa mở cửa đi vào, mùi rượu say nồng chếch choáng lập tức đập vào mặt. Anh lấy lại bình tĩnh, vươn tay mở đèn phòng khách lên.
Cô uống rượu.
Năm sáu lon bia trống rỗng đặt trên chiếc bàn trà bằng thủy tinh, bên cạnh còn có một lon mới uống hết một nửa, trên sa lon có một người đang nằm, cuộn mình thành một cục, nhìn qua như đã ngủ say. Điện thoại của cô nằm dưới đất, thỏ con đang ôm nó ngáy khò khò.
Đường Thần Duệ đi tới, không để tâm việc cô say rượu, cô không vui, cô không muốn nói, cái gì anh cũng không hỏi, chỉ ôm ngang người cô lên đưa vào phòng ngủ.
Khi tay của anh ôm lấy eo cô, Tịch Hướng Vãn liền nhanh chóng tỉnh dậy. Cố hết sức mở to mắt, vừa nhận ra người xuất hiện trong tầm mắt mình là ai thì cô lập tức thanh tỉnh, vô ý thức đẩy anh một cái, đẩy ra thật xa.
Ý kháng cự của cô rõ ràng như thế, trong lòng Đường Thần Duệ nặng nề hẳn, nhưng anh vẫn còn bình tĩnh.
Bàn tay của cô lạnh như băng, mùa đông năm nay trời cực kỳ lạnh, Đường Thần Duệ thấy cô chỉ mặc chiếc áo khoác bên ngoài cái áo sơ mi mỏng manh, thuận tay kéo cao cổ áo lên: “Sao mặc ít áo vậy mà còn ngủ ở chỗ này?”
Tịch Hướng Vãn không ngừng né tránh anh giống như vừa gặp quỷ, ngón tay Đường Thần Duệ dừng lại giữa không trung, không thể tiến tới cũng chẳng thể rút về.
Trong lòng Đường Thần Duệ dần dần dâng lên cảm giác u ám, anh khẽ mỉm cười, coi như không có việc gì sờ soạng mặt của cô: “Em làm sao vậy?”
Tịch Hướng Vãn nhắm mắt lại, nói với anh: “Không có gì, chỉ là. . . . . . Bây giờ đã không còn như lúc trước nữa.”
Cô rõ ràng không muốn nói thêm nhiều lời, đứng lên loạng choạng muốn rời đi, nhìn anh nói tiếp: “Có những việc, em cần bình tĩnh suy nghĩ một chút. . . . . .”
Tay phải bỗng nhiên bị người đằng sau nắm lấy, dùng chút sức, cô liền bị kẻ đó kéo trở về, ngã xuống ghế salon, lúc này cồn rượu bắt đầu phát huy tác dụng làm cô choáng váng một hồi, khi mở mắt tỉnh lại lần nữa thì đã thấy nụ cười không còn trên gương mặt Đường Thần Duệ, hai tay anh đặt trên hông cô.
“Em đang tránh mặt anh?”
Đường Thần Duệ rất ít khi có vẻ mặt này, là một người dùng đầu óc để kiếm ăn, hiếm khi anh chịu trở mặt ngay tại chỗ đem cục diện trở thành cuộc chiến giáp lá cà như vậy, nhiều năm qua đi, người đàn ông này đã có đầy đủ đặc điểm đạt yêu cầu để trở thành một thương nhân tài năng: am hiểu cách ngụy trang bản thân, biểu hiện vẻ ôn hòa ra bên ngoài không tệ.
Nếu như đêm nay Hướng Vãn vẫn còn chút tỉnh táo, cô sẽ biết lúc này Đường Thần Duệ đang cực kì tức giận, bất kể thế nào cũng không được gây sự với anh. Nhưng cô lại say, không thể quản được bất luận kẻ nào nữa cả.
“Không phải tránh né, anh hãy để em một mình yên lặng chút. . . . . .”
Đường Thần Duệ khép hờ mi mắt, anh biết rõ nên dùng cách gì để có thể khiến một người phụ nữ chịu mở miệng nói thật. Kiên nhẫn dần dần hao hết, anh đột ngột vươn tay tiến vào trong cổ áo cô.
“Đừng.”
Cô mạnh mẽ nắm lấy tay anh.
Đường Thần Duệ bật cười, một chút ấm áp cũng không có, “Thế nào, ngay cả anh đụng vào một chút cũng không thể đón nhận?”
Hướng Vãn của anh, cuối cùng cũng mở miệng nói thật.
“Đường Thần Duệ, giữa chúng ta. . . . . . Có một số việc cần phải suy nghĩ lại lần nữa.”
Tính nhẫn nại của Đường Thần Duệ rốt cuộc tiêu hao hết toàn bộ, anh lạnh lùng nhìn cô chăm chú.
“Em có ý gì ?”
“Em đã từng nói qua với anh chuyện về gia đình em chưa?” Cô chợt mở miệng, thanh âm như dòng nước chậm rãi chảy qua: “Chuyện của ba em cùng Tịch gia đã xảy ra lâu rồi, là vụ án không đầu mối, năm đó dư luận chia làm hai phe, một bên nói Hướng Tình hại chết ba em, còn bên kia lại nói ba em không có trách nhiệm của một người bác sĩ, nếu đã nhận tiền của Tịch gia thì nên chữa khỏi bệnh của Hướng Tình mới đúng, dù sao khi hai người mất tích Hướng Tình chỉ mới mười bảy tuổi, là tuổi vị thành niên, còn ba em đã là người trưởng thành, trách nhiệm của ông lớn hơn một chút. . . . . . Đứng ở góc độ người thứ ba mà nói, ba em xác thực không hề có trách nhiệm, cầm số tiền thù lao lớn như vậy cuối cùng lại mất tích với bệnh nhân, thế nào cũng không tránh khỏi việc bị người ta chỉ trích. . . . . .”
“. . . . . . Cho nên sau khi sự kiện kia qua đi, không thể phân rõ ai đúng ai sai, những nguyện vọng của dì, công ơn nuôi dưỡng của dì đối với em mà nói là nợ tình, em phải trả, vì vậy ngày ấy dì muốn em và anh đính hôn, em cũng không có ý kiến gì. . . . . .”
“Tối nay khi em cùng Tịch Hướng Tình nói chuyện, ” Cô tiếp tục nói: “Cô nàng Hướng Tình kia, em vẫn luôn cảm thấy tâm lý chị ta biến thái vặn vẹo như cái lò hỏa thiêu làm việc bất lực mới đốt được một nửa. . . . . . Nhưng mà, có câu chị ta lại nói đúng. . . . . .”
Cô nhìn lên, đối diện với ánh mắt của anh, vừa giãy giụa đấu tranh, vừa buông tha vứt bỏ: “Lấy thân phận của em mà nói, cả đời cũng không thể gặp được anh. Bây giờ gặp được, còn không phải cũng giống như chị ấy lúc gặp được ba em khi xưa, quyết không nhường anh cho bất luận kẻ nào. . . . . .”
“Hướng Tình muốn em dùng anh để đổi lấy tung tích của ba, nhưng em cự tuyệt, em còn chưa kịp suy nghĩ đã ngay lập tức từ chối, lúc ấy em chỉ có một ý nghĩ, đó là em không thể dùng anh đi đổi lấy bất luận kẻ nào.”
Cô cúi đầu, thẳng thắn nói với anh: “. . . . . . Nhưng bây giờ trong lòng em thật sự khổ sở, em không thể vượt qua cửa ải của chính bản thân mình, là người thậm chí ngay cả cha đẻ cũng không cần, cái giá phải trả cho đoạn tình cảm này lớn quá, em không trả nổi. . . . . . Em không thuyết phục được mình cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở cạnh bên anh như ngày trước. . . . . .”
Đường Thần Duệ nghe xong không nói một lời, thanh âm phát ra không một chút tình cảm: “Cho nên bây giờ, em đang hối hận? . . . . . . Em hối hận vì gặp được anh, để cho em lâm vào tình cảnh như bây giờ? Nếu như có thể mà nói, em thà rằng chưa bao giờ gặp được anh, phải không?”
Tịch Hướng Vãn im lặng thật lâu, sau đó, chậm rãi gật đầu.
Cô nói cô hối hận, hối hận gặp được anh.
Đây là một sự thật khiến lòng anh lạnh lẽo hơn so với bất cứ chuyện nào khác, cô đã để cho tình yêu của anh xuất sư vô danh mất rồi.(nghĩa là chị coi nhẹ tình cảm của anh)
Khoảnh khắc này Đường Thần Duệ bỗng chốc trở nên giận dữ.
Anh không chút lưu tình đặt cô nằm trên sô pha, nắm lấy hông ấn chặt cả người cô xuống, lực đạo không hề khống chế khiến cô đau đến rên lên, đánh thức bạn thỏ nhỏ đang nằm bên cạnh.
Con thỏ nhỏ giương mắt nhìn thấy Đường Thần Duệ cùng Tịch Hướng Vãn đều đang ở trên ghế sa lon, bạn thỏ cũng muốn nhảy tới góp vui giống như mọi ngày, lại chỉ thấy sắc mặt Đường Thần Duệ rất khó coi,vừa nhìn thấy nó định lao tới, đôi môi mỏng đã thốt ra một từ: “Cút ——!”
Hướng Vãn thấy con thỏ nhỏ bị hù dọa, nằm trên mặt đất không dám động đậy, giống như là muốn khóc, ý thức liền tỉnh táo ba phần, “Anh làm gì đấy ——!”
Đường Thần Duệ nhìn cô từ trên cao, cười đến âm nhu(âm u).
“Hối hận đúng không? . . . . . . Tôi vốn cho là, một năm qua tôi đối với em như vậy, dù sao em cũng nên có chừng mực, nhưng hôm nay em đã nói mình hối hận, vậy tôi đây cũng không cần thương tiếc em nữa. . . . . . . Tôi không bao giờ thực hiện giao dịch mà lỗ vốn, cho nên Hướng Vãn, hôm nay tôi nhất định phải cầm về cả vốn lẫn lãi.”
Cô kinh hãi nhìn anh từ từ cởi cúc áo sơ mi, từng cái từng cái, để lộ ra thân thể trần trụi. Đường Thần Duệ lúc mặc áo sơ mi tây trang có cảm giác hơi gầy, chỉ có khi cởi quần áo ra mới biết không thể chỉ nhìn bề ngoài, một người đàn ông như vậy, ở tình huống giận dữ, trong trạng thái không lý trí, anh muốn làm gì, cô cũng không phản kháng được .
“Đường Thần Duệ. . . . . . !” Anh muốn làm gì?
Anh dịu dàng cười một tiếng với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng mềm mại.
“. . . . . . Đường Thần Duệ tôi trước giờ vốn không thích cưỡng bức phụ nữ, nhưng mà đối với Tịch Hướng Vãn em, hôm nay đành phải phá lệ một lần.”
Bình luận truyện