Người Yêu Hỡi, Hãy “Đánh Dấu” Em Đi
Chương 9: Đừng bắt nạt anh ấy
Lâm Hiên đi theo Doãn Thế An đến văn phòng của ông.
Anh cứ tưởng mình sẽ bị đánh một trận sấp mặt, kết quả là ông không hề làm gì cả, còn khách sáo bảo thư ký đưa trà đến.
Khi chỉ còn lại hai người, Doãn Thế An mới mở lời: “Xin lỗi cậu, là con trai ta tùy hứng.”
Dù có thế nào Lâm Hiên cũng không ngờ được câu nói đầu tiên của ông là như vậy, sau khi sửng sốt không bao lâu thì lập tức đáp lại: “Không đâu ạ, là lỗi của cháu. Cháu…”
“Ta biết chuyện con ta thích cậu, nó đã thẳng thắn với ta từ lâu rồi. Ta cũng biết chuyện bạn trai cũ của cậu nữa…”
Khi nghe được câu cuối cùng, Lâm Hiên lại im lặng.
“Trong tình huống đó, ta biết tạm thời đánh dấu là lựa chọn tốt nhất, ta không trách cậu đâu. Ta cũng rất cảm ơn vì cậu đã bảo vệ nó, để nó không bị người khác tổn thương. Nhưng đồng thời, ta cũng phải khiển trách về hành vi không chịu trách nhiệm này của cậu, cậu không yêu nó, nếu nhân lúc còn chưa muộn mà khiến nó chết tâm thì dù có bao nhiêu đau khổ, nó vẫn sẽ có cách chịu đựng một mình. Nhưng nếu cậu đã cho nó hi vọng rồi lại bỏ mặc nó, cậu đã từng nghĩ chưa, rằng nó sẽ đau lòng đến nhường nào?”
Đối mặt với sự chất vấn từ Doãn Thế An, Lâm Hiên hoàn toàn không thể phản bác một câu. Đúng là anh vẫn luôn trốn tránh sự theo đuổi của Doãn Lạc một cách tiêu cực thật.
Anh cũng hiểu hành vi này của mình rất giống với cái gì. Giống như việc anh cắn đồ ăn người khác tặng, phát hiện ra không ngon lành lắm rồi trả lại vậy. Dù anh không có ý này, nhưng trong mắt người ngoài thì là như thế. Cho nên anh hoàn toàn có thể hiểu được sự phẫn nộ của Doãn Thế An.
“Ta muốn hỏi một câu, chuyện đánh dấu tạm thời là nó bức ép cậu, hay là do cậu tự nguyện?”
Lâm Hiên trả lời không chút do dự: “Là do cháu tự nguyện ạ.”
Anh không nói sai nửa chữ. Tuy thoạt nhìn bên ngoài thì giống như Doãn Lạc bức ép anh phải làm chuyện như vậy, nhưng anh không thể lừa được chính bản thân mình. Từ khi kỳ phát tình của Doãn Lạc bắt đầu, anh đã muốn làm như thế. Là lý trí cưỡng ép anh phải kìm nén cơn xúc động đó lại, rồi cũng là lý trí thúc giục anh làm như vậy.
Doãn Thế An lại hỏi: “Vậy ta đổi sang một câu khác, giả sử như hôm nay đổi thành người khác, là bất cứ một người bạn Omega nào đó của cậu phát tình dưới tình huống ấy, thì cậu cũng sẽ làm như vậy ư?”
Lâm Hiên đứng hình. Không phải bởi vì anh không biết đáp án là gì, mà là bởi vì anh thừa biết anh sẽ không làm vậy, cho dù có thế nào cũng sẽ không làm như vậy.
Chuyện như anh làm với Doãn Lạc, hiển nhiên đã vượt qua điểm mấu chốt của anh từ lâu. Vậy mà anh còn tưởng rằng mình sẽ làm thinh.
Đây thật sự chỉ là tình cảm bạn bè thôi ư?
Khi Doãn Thế An đặt câu hỏi thì ông cũng luôn im lặng đánh giá cậu thanh niên này.
Ông đã đọc lý lịch công việc của Lâm Hiên.
Đây là một Alpha làm việc theo kiểu giấu mình, cam nguyện làm một người bình thường. Nhưng Alpha nào mà chẳng có dã tâm?
Chỉ có thể nói rằng, dã tâm của Lâm Hiên không giống những kẻ khác. Có lẽ khát vọng của anh không phải thành tựu cá nhân, mà là có thể giúp đỡ nhiều người hơn bằng chính sức của mình, là một con người vô tư tận tâm hết mình.
Nếu không phải như vậy, thì chỉ bằng việc anh đánh dấu tạm thời con trai mình, Doãn Thế An đã không thèm quan tâm đến phong độ rồi xông lên giáng cho anh một quyền luôn rồi.
Mà từ cuộc nói chuyện lần này, ông phát hiện ra anh không phải thật sự không có cảm tình với Doãn Lạc, chẳng qua anh đã hãm sâu vào cảm xúc thất tình quá lâu, lâu đến mức mù mờ, nên không chịu mở lòng mình ra, đối diện với ý của trái tim.
Nếu không phải con trai mình thích anh, Doãn Thế An sẽ không định vạch trần ra đâu, thậm chí ông còn rất thích thú khi thấy cậu Alpha này giãy dụa trong đau khổ nữa kìa. Nhưng không được rồi, điều đó sẽ chỉ khiến Doãn Lạc phải quanh quẩn thêm nhiều đường xa hơn nữa, vì vậy ông không thể không chỉ ra cho anh biết, tuy rằng ông vẫn khá là muốn dùng nắm đấm để nói cho cậu Alpha này hiểu.
Ôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cứ muốn tẩn cái cậu này một trận.
Nhưng nếu đánh thật thì con trai mình lại không nỡ, làm cha đúng là khó quá đi mất.
Mà cũng là lúc tung ra chiêu lớn rồi.
Doãn Thế An nghiêm túc nói: “Cậu Lâm, ta biết rằng chuyện tình cảm mà cưỡng cầu thì sẽ không đạt được cái gì, ta nghĩ có lẽ cả hai đứa cần bình tĩnh một chút. Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy rồi, ta không định để Doãn Lạc tiếp tục làm việc ở quý bệnh viện nữa.”
Dường như Lâm Hiên không ngờ chuyện này sẽ phát triển thành như vậy, anh nhìn ông với vẻ kinh ngạc, nhưng cũng đột nhiên phát hiện ra mình không hề có cái quyền ngăn cản gì cả, chỉ khẽ khàng “Dạ” mà thôi.
Hửm? Doãn Thế An đang định khiêu khích anh, nhưng không ngờ phản ứng của cậu Alpha này lại là như thế. Tiêu cực quá…
Ông đang suy nghĩ không biết mình nên nặng lời hơn nữa không thì điện thoại nội bộ đột nhiên reo lên. Ông nhấc máy lên nghe một lúc rồi chỉ trả lời: “Tôi sẽ qua ngay lập tức.” Bèn vội cúp điện thoại.
Lâm Hiên bỗng đứng dậy, hỏi ông: “Là chuyện của Doãn Lạc ạ?”
Doãn Thế An ừ, suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Cơn phát tình của nó lại đến, hình như rất khó chịu, ta phải đi qua xem.”
Lâm Hiên nói: “Cháu cũng đi…”
“Không được.” Doãn Thế An từ chối: “Cậu đi đi. Nếu cậu ở đó, ta sợ cảm xúc của nó sẽ càng mất ổn định hơn. Dù gì thì cậu cũng là người đã đánh dấu nó tạm thời, nó sẽ rất nhạy cảm với mùi của cậu…”
Lâm Hiên đứng đực ngay tại chỗ, sắc mặt không tốt đẹp gì cho cam.
Doãn Thế An nói: “Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.
“Em ấy sẽ như thế nào?”
“Về mặt lý thuyết thì chắc chắn cậu Lâm đây đã biết rõ rồi đấy. Nó đã không kịp dùng thuốc ức chế nữa, cho nên trừ việc bị Alpha đánh dấu hoàn toàn ra thì cũng chỉ có thể cắn răng gắng chống chọi hết mấy ngày tới…”
Đúng là Lâm Hiên thừa biết điều đó, bởi vì bệnh viện của bên anh còn có những căn phòng chỉ dành để thu xếp cho các Omega vượt qua kỳ phát tình nữa kìa. Anh đã từng kiểm kê bản dự toán và thiết bị, nên anh biết ở những nơi đó thì sẽ có những thứ gì. Và trong những lúc cần thiết, bọn họ chỉ có thể trói những Omega đang la lối om sòm không ngừng này vào giường, nhìn những người đó gắng gượng trải qua những ngày đau đớn nhất và tối tăm nhất. Quả thật Lâm Hiên không dám nghĩ tới nữa. Bởi vì Doãn Lạc đã từng nói chuyện của cậu là do thể chất đặc biệt làm anh vốn tưởng rằng Doãn Thế An sẽ có cách xoa dịu, cho nên anh mới cố ý tới đây để tìm sự giúp đỡ. Kết quả cuối cùng vẫn là do anh chần chừ nên đã hại cậu ư?
Doãn Thế An bình tĩnh quan sát phản ứng của Lâm Hiên, rốt cuộc trong lòng ông cũng đã hơi có cảm giác giúp con trai mình hả giận.
Ông cố tình nói như vậy thôi, chứ trên thực tế thì tình hình của Doãn Lạc không tệ đến mức đó. Nhưng để cậu Alpha này hiểu lầm cũng tốt, để cậu ta áy náy cũng tốt, như vậy cậu ta mới hiểu rõ rốt cuộc điều mình thật sự muốn là gì.
Doãn Thế An im lặng giây lát rồi lập tức nói thêm: “Nhưng ta không thể để nó thừa nhận bất cứ ai đánh dấu nó vào thời điểm này được.”
Ông thấy rõ mồn một rằng Lâm Hiên đã đứng đờ một chốc, bèn cười lạnh trong lòng: Đùa à, không có bậc làm cha làm mẹ nào lại khoan hồng độ lượng đến mức có thể chấp nhận một Alpha khác nói thẳng ngay trước mặt là muốn đánh dấu con mình đâu, dù có nghĩ thôi cũng không được.
Đúng là ông muốn khích bác anh, nhưng ông cũng nghi ngờ rằng có thể sẽ vì vậy mà Lâm Hiên đổi ý, chịu trách nhiệm với Doãn Lạc cả đời.
Chuyện này không phải dự tính ban đầu của ông.
Mà lúc này đây, Lâm Hiên lại hỏi: “Mấy này tới cháu có thể đến thăm em ấy không ạ?”
Doãn Thế An lại từ chối một cách uyển chuyển lần nữa: “Vẫn là đừng đến, nguyên nhân thì ban nãy ta đã nói với cậu rồi. Nếu cậu có thể ngẫm lại lời ta nói thật kỹ thì có khi đó mới là sự giúp đỡ lớn nhất.”
Sau khi thấy Lâm Hiên rời đi rồi, Doãn Thế An mới chạy đến phòng bệnh của con trai ngay lập tức.
Doãn Lạc nằm trên giường, bởi vì thể lực bị cạn kiệt mà trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, tay chân cậu đeo dụng cụ trói buộc, đó là vì để phòng ngừa những lúc cậu không khống chế được cảm xúc, tránh để cậu tự gây tổn thương đến bản thân.
Có lẽ là do hiệu quả của việc đánh dấu tạm thời vẫn còn, cảm xúc của cậu hãy còn vững, gọi “Cha ơi”.
Doãn Thế An trông thấy mà đau lòng quá đỗi. Đây chính là đứa con cưng của ông và Đan Thanh đấy, “Đừng lo lắng, không sao đâu, cha đã đuổi cậu ta đi rồi.”
Quả nhiên sau khi Doãn Lạc nghe xong thì không vui vẻ gì cho cam, cậu còn khóc nữa là: “Cha ơi, cha đừng bắt nạt anh ấy, là con đã bắt ép anh ấy đánh dấu con…”
Anh cứ tưởng mình sẽ bị đánh một trận sấp mặt, kết quả là ông không hề làm gì cả, còn khách sáo bảo thư ký đưa trà đến.
Khi chỉ còn lại hai người, Doãn Thế An mới mở lời: “Xin lỗi cậu, là con trai ta tùy hứng.”
Dù có thế nào Lâm Hiên cũng không ngờ được câu nói đầu tiên của ông là như vậy, sau khi sửng sốt không bao lâu thì lập tức đáp lại: “Không đâu ạ, là lỗi của cháu. Cháu…”
“Ta biết chuyện con ta thích cậu, nó đã thẳng thắn với ta từ lâu rồi. Ta cũng biết chuyện bạn trai cũ của cậu nữa…”
Khi nghe được câu cuối cùng, Lâm Hiên lại im lặng.
“Trong tình huống đó, ta biết tạm thời đánh dấu là lựa chọn tốt nhất, ta không trách cậu đâu. Ta cũng rất cảm ơn vì cậu đã bảo vệ nó, để nó không bị người khác tổn thương. Nhưng đồng thời, ta cũng phải khiển trách về hành vi không chịu trách nhiệm này của cậu, cậu không yêu nó, nếu nhân lúc còn chưa muộn mà khiến nó chết tâm thì dù có bao nhiêu đau khổ, nó vẫn sẽ có cách chịu đựng một mình. Nhưng nếu cậu đã cho nó hi vọng rồi lại bỏ mặc nó, cậu đã từng nghĩ chưa, rằng nó sẽ đau lòng đến nhường nào?”
Đối mặt với sự chất vấn từ Doãn Thế An, Lâm Hiên hoàn toàn không thể phản bác một câu. Đúng là anh vẫn luôn trốn tránh sự theo đuổi của Doãn Lạc một cách tiêu cực thật.
Anh cũng hiểu hành vi này của mình rất giống với cái gì. Giống như việc anh cắn đồ ăn người khác tặng, phát hiện ra không ngon lành lắm rồi trả lại vậy. Dù anh không có ý này, nhưng trong mắt người ngoài thì là như thế. Cho nên anh hoàn toàn có thể hiểu được sự phẫn nộ của Doãn Thế An.
“Ta muốn hỏi một câu, chuyện đánh dấu tạm thời là nó bức ép cậu, hay là do cậu tự nguyện?”
Lâm Hiên trả lời không chút do dự: “Là do cháu tự nguyện ạ.”
Anh không nói sai nửa chữ. Tuy thoạt nhìn bên ngoài thì giống như Doãn Lạc bức ép anh phải làm chuyện như vậy, nhưng anh không thể lừa được chính bản thân mình. Từ khi kỳ phát tình của Doãn Lạc bắt đầu, anh đã muốn làm như thế. Là lý trí cưỡng ép anh phải kìm nén cơn xúc động đó lại, rồi cũng là lý trí thúc giục anh làm như vậy.
Doãn Thế An lại hỏi: “Vậy ta đổi sang một câu khác, giả sử như hôm nay đổi thành người khác, là bất cứ một người bạn Omega nào đó của cậu phát tình dưới tình huống ấy, thì cậu cũng sẽ làm như vậy ư?”
Lâm Hiên đứng hình. Không phải bởi vì anh không biết đáp án là gì, mà là bởi vì anh thừa biết anh sẽ không làm vậy, cho dù có thế nào cũng sẽ không làm như vậy.
Chuyện như anh làm với Doãn Lạc, hiển nhiên đã vượt qua điểm mấu chốt của anh từ lâu. Vậy mà anh còn tưởng rằng mình sẽ làm thinh.
Đây thật sự chỉ là tình cảm bạn bè thôi ư?
Khi Doãn Thế An đặt câu hỏi thì ông cũng luôn im lặng đánh giá cậu thanh niên này.
Ông đã đọc lý lịch công việc của Lâm Hiên.
Đây là một Alpha làm việc theo kiểu giấu mình, cam nguyện làm một người bình thường. Nhưng Alpha nào mà chẳng có dã tâm?
Chỉ có thể nói rằng, dã tâm của Lâm Hiên không giống những kẻ khác. Có lẽ khát vọng của anh không phải thành tựu cá nhân, mà là có thể giúp đỡ nhiều người hơn bằng chính sức của mình, là một con người vô tư tận tâm hết mình.
Nếu không phải như vậy, thì chỉ bằng việc anh đánh dấu tạm thời con trai mình, Doãn Thế An đã không thèm quan tâm đến phong độ rồi xông lên giáng cho anh một quyền luôn rồi.
Mà từ cuộc nói chuyện lần này, ông phát hiện ra anh không phải thật sự không có cảm tình với Doãn Lạc, chẳng qua anh đã hãm sâu vào cảm xúc thất tình quá lâu, lâu đến mức mù mờ, nên không chịu mở lòng mình ra, đối diện với ý của trái tim.
Nếu không phải con trai mình thích anh, Doãn Thế An sẽ không định vạch trần ra đâu, thậm chí ông còn rất thích thú khi thấy cậu Alpha này giãy dụa trong đau khổ nữa kìa. Nhưng không được rồi, điều đó sẽ chỉ khiến Doãn Lạc phải quanh quẩn thêm nhiều đường xa hơn nữa, vì vậy ông không thể không chỉ ra cho anh biết, tuy rằng ông vẫn khá là muốn dùng nắm đấm để nói cho cậu Alpha này hiểu.
Ôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cứ muốn tẩn cái cậu này một trận.
Nhưng nếu đánh thật thì con trai mình lại không nỡ, làm cha đúng là khó quá đi mất.
Mà cũng là lúc tung ra chiêu lớn rồi.
Doãn Thế An nghiêm túc nói: “Cậu Lâm, ta biết rằng chuyện tình cảm mà cưỡng cầu thì sẽ không đạt được cái gì, ta nghĩ có lẽ cả hai đứa cần bình tĩnh một chút. Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy rồi, ta không định để Doãn Lạc tiếp tục làm việc ở quý bệnh viện nữa.”
Dường như Lâm Hiên không ngờ chuyện này sẽ phát triển thành như vậy, anh nhìn ông với vẻ kinh ngạc, nhưng cũng đột nhiên phát hiện ra mình không hề có cái quyền ngăn cản gì cả, chỉ khẽ khàng “Dạ” mà thôi.
Hửm? Doãn Thế An đang định khiêu khích anh, nhưng không ngờ phản ứng của cậu Alpha này lại là như thế. Tiêu cực quá…
Ông đang suy nghĩ không biết mình nên nặng lời hơn nữa không thì điện thoại nội bộ đột nhiên reo lên. Ông nhấc máy lên nghe một lúc rồi chỉ trả lời: “Tôi sẽ qua ngay lập tức.” Bèn vội cúp điện thoại.
Lâm Hiên bỗng đứng dậy, hỏi ông: “Là chuyện của Doãn Lạc ạ?”
Doãn Thế An ừ, suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Cơn phát tình của nó lại đến, hình như rất khó chịu, ta phải đi qua xem.”
Lâm Hiên nói: “Cháu cũng đi…”
“Không được.” Doãn Thế An từ chối: “Cậu đi đi. Nếu cậu ở đó, ta sợ cảm xúc của nó sẽ càng mất ổn định hơn. Dù gì thì cậu cũng là người đã đánh dấu nó tạm thời, nó sẽ rất nhạy cảm với mùi của cậu…”
Lâm Hiên đứng đực ngay tại chỗ, sắc mặt không tốt đẹp gì cho cam.
Doãn Thế An nói: “Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.
“Em ấy sẽ như thế nào?”
“Về mặt lý thuyết thì chắc chắn cậu Lâm đây đã biết rõ rồi đấy. Nó đã không kịp dùng thuốc ức chế nữa, cho nên trừ việc bị Alpha đánh dấu hoàn toàn ra thì cũng chỉ có thể cắn răng gắng chống chọi hết mấy ngày tới…”
Đúng là Lâm Hiên thừa biết điều đó, bởi vì bệnh viện của bên anh còn có những căn phòng chỉ dành để thu xếp cho các Omega vượt qua kỳ phát tình nữa kìa. Anh đã từng kiểm kê bản dự toán và thiết bị, nên anh biết ở những nơi đó thì sẽ có những thứ gì. Và trong những lúc cần thiết, bọn họ chỉ có thể trói những Omega đang la lối om sòm không ngừng này vào giường, nhìn những người đó gắng gượng trải qua những ngày đau đớn nhất và tối tăm nhất. Quả thật Lâm Hiên không dám nghĩ tới nữa. Bởi vì Doãn Lạc đã từng nói chuyện của cậu là do thể chất đặc biệt làm anh vốn tưởng rằng Doãn Thế An sẽ có cách xoa dịu, cho nên anh mới cố ý tới đây để tìm sự giúp đỡ. Kết quả cuối cùng vẫn là do anh chần chừ nên đã hại cậu ư?
Doãn Thế An bình tĩnh quan sát phản ứng của Lâm Hiên, rốt cuộc trong lòng ông cũng đã hơi có cảm giác giúp con trai mình hả giận.
Ông cố tình nói như vậy thôi, chứ trên thực tế thì tình hình của Doãn Lạc không tệ đến mức đó. Nhưng để cậu Alpha này hiểu lầm cũng tốt, để cậu ta áy náy cũng tốt, như vậy cậu ta mới hiểu rõ rốt cuộc điều mình thật sự muốn là gì.
Doãn Thế An im lặng giây lát rồi lập tức nói thêm: “Nhưng ta không thể để nó thừa nhận bất cứ ai đánh dấu nó vào thời điểm này được.”
Ông thấy rõ mồn một rằng Lâm Hiên đã đứng đờ một chốc, bèn cười lạnh trong lòng: Đùa à, không có bậc làm cha làm mẹ nào lại khoan hồng độ lượng đến mức có thể chấp nhận một Alpha khác nói thẳng ngay trước mặt là muốn đánh dấu con mình đâu, dù có nghĩ thôi cũng không được.
Đúng là ông muốn khích bác anh, nhưng ông cũng nghi ngờ rằng có thể sẽ vì vậy mà Lâm Hiên đổi ý, chịu trách nhiệm với Doãn Lạc cả đời.
Chuyện này không phải dự tính ban đầu của ông.
Mà lúc này đây, Lâm Hiên lại hỏi: “Mấy này tới cháu có thể đến thăm em ấy không ạ?”
Doãn Thế An lại từ chối một cách uyển chuyển lần nữa: “Vẫn là đừng đến, nguyên nhân thì ban nãy ta đã nói với cậu rồi. Nếu cậu có thể ngẫm lại lời ta nói thật kỹ thì có khi đó mới là sự giúp đỡ lớn nhất.”
Sau khi thấy Lâm Hiên rời đi rồi, Doãn Thế An mới chạy đến phòng bệnh của con trai ngay lập tức.
Doãn Lạc nằm trên giường, bởi vì thể lực bị cạn kiệt mà trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, tay chân cậu đeo dụng cụ trói buộc, đó là vì để phòng ngừa những lúc cậu không khống chế được cảm xúc, tránh để cậu tự gây tổn thương đến bản thân.
Có lẽ là do hiệu quả của việc đánh dấu tạm thời vẫn còn, cảm xúc của cậu hãy còn vững, gọi “Cha ơi”.
Doãn Thế An trông thấy mà đau lòng quá đỗi. Đây chính là đứa con cưng của ông và Đan Thanh đấy, “Đừng lo lắng, không sao đâu, cha đã đuổi cậu ta đi rồi.”
Quả nhiên sau khi Doãn Lạc nghe xong thì không vui vẻ gì cho cam, cậu còn khóc nữa là: “Cha ơi, cha đừng bắt nạt anh ấy, là con đã bắt ép anh ấy đánh dấu con…”
Bình luận truyện