Người Yêu Sau Ba Năm
Chương 5: Người yêu hoàn mỹ quỷ dị
Bất kỳ ai cũng nhìn ra được, Thiện Tịch yêu say đắm Châu Kiều.
Đẹp trai, dịu dàng, có căn biệt thự, còn biết làm sandwich ăn ngon miệng, ánh mắt nhìn Châu Kiều chan chứa tình yêu.
Nếu Châu Kiều là phụ nữ, chắc chắn sẽ chân thành cảm ơn Thượng Đế đã ban cho mình một người yêu hoàn mỹ đến thế.
Nhưng anh là đàn ông, đàn ông 100%, là trai thẳng hàng thật giá thật.
Cho nên thâm tình của Thiện Tịch, đối với Châu Kiều mà nói chỉ là gánh nặng phiền toái và đáng sợ.
Không chỉ vậy, toàn thân Thiện Tịch từ trên xuống dưới đều tỏa ra sự quỷ dị.
Mỗi sáng cho dù Châu Kiều dậy lúc mấy giờ, đều sẽ nhìn thấy Thiện Tịch ngồi trước bàn ăn đọc báo, trên bàn đặt bánh sandwich đã chế biến xong xuôi.
Anh ta thầu hết chuyện giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, như một bảo mẫu tận trung với chức trách, có lần thậm chí còn muốn giặt cả quần lót của Châu Kiều, bị Châu Kiều giật lại được.
Thiện Tịch biết khẩu vị và sở thích của Châu Kiều, như có thuật đọc tâm, luôn có thể đoán ngay ra được lòng anh đang nghĩ gì, ngay cả Thư Tuệ cũng không biết đến tường tận như thế.
Tuy nhìn bề ngoài có vẻ là một người đàn ông tốt ân cần hiền lành, nhưng một khi chạm vào một điểm nào đó của anh ta, thì sẽ bỗng nhiên trầm mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo âm u đủ giết chết mỗi một tế bào sống trong thân thể Châu Kiều.
Đặc biệt là khi Châu Kiều cố đến gần chỗ gác xép vẫn luôn bị khóa kể từ lúc anh có mặt trong căn nhà, Thiện Tịch như u hồn xuất hiện ngăn cản trước người anh, lạnh giọng nói: “Bên trong chỉ có một số vật dụng cũ bỏ đi, phủ đầy bụi bặm.” Tựa như trong đó giấu một con quái vật lớn, một khi mở cửa sẽ bị nó cắn nuốt. Châu Kiều đành phải bỏ cuộc.
Một đêm muộn, Châu Kiều khát nước xuống phòng khách dưới lầu rót nước uống, thì thấy Thiện Tịch đang ngồi một mình trong bóng tối, cúi đầu nhìn chăm chú một tấm hình, trên ti vi đang phát bộ phim lạ không bật tiếng, ánh sáng lúc sáng lúc tối phản chiếu trên mặt anh ta, trông quỷ dị đến lạ thường.
Châu Kiều đứng trên cầu thang, không dằn lòng được bổ não ra cảnh Thiện Tịch ngẩng đầu lên trong màn đêm thăm thẳm, lộ ra gương mặt máu thịt be bét.
Trên tấm hình đó là ai?
Mặc dù khuất trong bóng tối, nhưng Châu Kiều có thể cảm nhận được Thiện Tịch đang cực kỳ bi thương. Thậm chí bàn tay cầm tấm hình của anh ta khẽ run run.
Tiếc là Châu Kiều không có lá gan nhào đến cướp tấm hình.
Cách ngày, nhân lúc Thiện Tịch đang nấu ăn ở phòng bếp, Châu Kiều nhảy đến mở cuốn album hình trong ngăn kéo cuối cùng của kệ ti vi.
Trong album toàn là hình chụp chung của anh với Thiện Tịch.
Anh ôm eo Thiện Tịch đối diện ống kính tạo hình chữ V hài hước, khóe miệng Thiện Tịch chứa nụ cười cam chịu, phía sau là phong cảnh nơi nào đấy.
Anh với Thiện Tịch ngồi trên xe cáp, đầu tựa đầu, tay nắm tay, như thể chỉ một giây thôi cũng không nỡ tách rời.
Anh lao nhanh ở bờ biển, quay đầu lại nhìn Thiện Tịch ở sau, nở nụ cười với Thiện Tịch dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Cả hai hôn nhau dưới ánh nắng chói lòa, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của người ngoài, cứ như đối phương là cả thế giới của mình.
—— Không có vết tích PS. [kuroneko3026]
“Chúng là hình năm ngoái chúng ta du lịch ở Thanh Đảo,” giọng của Thiện Tịch vang lên từ sau lưng, “Em chê tự chụp phiền quá, nằng nặc phải bỏ tiền thuê người qua đường chụp cho chúng ta.”
Thiện Tịch chìm đắm vào dòng hồi tưởng, nở nụ cười cưng chiều.
Thanh Đảo vốn là nơi Châu Kiều với Thư Tuệ hưởng tuần trăng mật.
Châu Kiều từng nghĩ rằng mất trí nhớ là chuyện máu chó chỉ xảy ra trên phim ảnh, anh tình nguyện tin Thiện Tịch là ma quỷ phù thủy bỏ bùa chú mê hoặc tất cả mọi người, vặn xoắn thời gian bóp méo ký ức của họ còn hơn là tin bản thân mình thật sự mất trí nhớ, anh không muốn tin anh với Thiện Tịch thật là một đôi tình nhân.
Thiện Tịch cúi người đến gần Châu Kiều, cầm một tay của Châu Kiều áp vào ngực anh ta, dịu dàng nhìn Châu Kiều, trầm giọng hỏi: “Cảm nhận được nhịp tim của anh chứ?”
Châu Kiều quả thật cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ ẩn sau lòng bàn tay mình.
Cũng tạm, anh có thể xác nhận được Thiện Tịch vẫn còn sống.
“Nó đập là vì em.” Thiện Tịch thầm thì, giọng nói bùi tai dường như có thể đầu độc lòng người.
—— Đáng tiếc không đầu độc được Châu Kiều.
Châu Kiều không cảm xúc đẩy Thiện Tịch sắp áp đến gần mình ra, vứt quyển album ảnh vào ngăn kéo.
“Đều là chuyện đã qua, không phải sao?” Châu Kiều hỏi.
Châu Kiều rất thất vọng với bản thân, anh vô cùng thất vọng với lựa chọn bỏ rơi Thư Tuệ để đến với Thiện Tịch. Nếu có thể, anh rất muốn tát cho mình một bạt tai thật kêu, giống như cha tát anh ấy.
Nhưng có vẻ như anh không thể trở về quá khứ được.
Đã vậy thì, chỉ đành vứt bỏ quá khứ không biết gì, thử thay đổi tương lai.
Chỉ cần làm Thiện Tịch không yêu anh nữa là được.
Chỉ cần Thiện Tịch mất hứng với anh, dĩ nhiên anh sẽ có thể thoát thân. Cầm giấy tờ chứng từ với sổ tiết kiệm triệt để thoát khỏi Thiện Tịch, hẹn hò với bạn gái xinh đẹp, kết hôn sinh con đẻ cái, sinh sống cuộc đời của người bình thường.
Châu Kiều cong chân gác lên bàn ăn, cầm tạp chí nhiễu nước bọt lật từng trang từng trang, ngoài bìa là hình cô gái lõa thể. Thiện Tịch gắp miếng thịt gà bỏ vào chén Châu Kiều, nói: “Cơm nước xong hẵng nhìn tiếp.”
Châu Kiều ngồi trên ghế sofa phì phèo điếu thuốc, không quan tâm gạt tàn Thiện Tịch mang đến, khảy tàn thuốc xuống sàn nhà sạch bong. Thiện Tịch chỉ đành chờ anh hút xong quay về phòng thì lấy khăn lau sạch tàn thuốc.
Châu Kiều tải một mớ AV về, mở toang cửa, không đeo tai nghe mà xem trực tiếp trên máy tính, tiếng rên rỉ ám muội phát ra từ trong phòng truyền vào tai Thiện Tịch. Thiện Tịch đi đến đóng cửa thay Châu Kiều, Châu Kiều lại mở ra, Thiện Tịch lại đóng lại, rồi Châu Kiều lại mở ra lại. Hai người giằng co một hồi, sắc mặt Thiện Tịch âm trầm, từ từ áp sát Châu Kiều, Châu Kiều rụt lùi từng bước, đến khi nửa ngã xuống giường. Thiện Tịch thuận thế đè xuống, ôm lấy Châu Kiều, chôn mặt vào cổ anh, khàn giọng hỏi: “Rốt cục em định bức anh đến mức nào?”
Châu Kiều nhận ra mình không thể thoát khỏi ràng buộc của Thiện Tịch, anh trừng mắt nhìn Thiện Tịch dịu dàng xoa má mình, lần lần di chuyển hai tay xuống, chầm chậm bóp cổ anh. Anh nghe Thiện Tịch run giọng nói: “Có trời mới biết anh muốn giết em đến nhường nào.”
Rồi Thiện Tịch ghé đến hôn lên môi Châu Kiều. Châu Kiều trợn to mắt nhìn gương mặt Thiện Tịch ngay sát, tựa hồ không phản ứng kịp với chuyện xảy ra.
Tiếng rên rỉ trên máy tính vẫn còn vang vọng, hình như đã đến giai đoạn mãnh liệt nhất.
Thiện Tịch làm sâu thêm nụ hôn, đầu lưỡi mặc sức xông vào khoang miệng Châu Kiều, lòng bàn tay ấm nóng dò vào áo sơ mi của anh. Châu Kiều với tay cầm lấy cái đèn bàn hình cá sấu ở đầu giường, không chút do dự đập xuống đầu Thiện Tịch.
Thiện Tịch dừng hành động lại, máu tươi dần chảy xuống từ trên trán, Châu Kiều tiện thể đá anh ta ra, ném đèn bàn đã vỡ xuống chân anh ta, nói: “Cút.”
Thiện Tịch chống người đứng dậy, anh ta không ngăn vết thương trên trán, mặc cho máu nhiễu xuống sàn nhà, lảo đảo rời khỏi phòng Châu Kiều, tiện tay đóng cửa lại.
Châu Kiều đi vào phòng vệ sinh, ra sức đánh bàn chải trong khoang miệng mình, dùng gần hết nửa tuýp kem đánh răng, đánh chải chà rửa cho đến khi trong cổ bốc ra mùi tanh của máu.
Xem như bị chó cắn đi, Châu Kiều tự an ủi mình.
Bị một tên đồng tính cắn.
Sáng ngày hôm sau, Thiện Tịch vẫn ngồi trước bàn ăn lật xem báo như mọi ngày, trên bàn bày món sandwich và ly sữa. Chỉ có điều trên đầu anh ta có quấn thêm một vòng băng vải màu trắng.
Trông Thiện Tịch như thức trắng đêm qua, vẻ mặt tái xám khác thường, nhưng vẫn lên tinh thần cười với Châu Kiều: “Dậy rồi à? Anh hâm sandwich lại nhé.” Nói xong anh ta đứng dậy cầm khay lên, kết quả còn chưa đến phòng bếp thì ngã xuống.
Đẹp trai, dịu dàng, có căn biệt thự, còn biết làm sandwich ăn ngon miệng, ánh mắt nhìn Châu Kiều chan chứa tình yêu.
Nếu Châu Kiều là phụ nữ, chắc chắn sẽ chân thành cảm ơn Thượng Đế đã ban cho mình một người yêu hoàn mỹ đến thế.
Nhưng anh là đàn ông, đàn ông 100%, là trai thẳng hàng thật giá thật.
Cho nên thâm tình của Thiện Tịch, đối với Châu Kiều mà nói chỉ là gánh nặng phiền toái và đáng sợ.
Không chỉ vậy, toàn thân Thiện Tịch từ trên xuống dưới đều tỏa ra sự quỷ dị.
Mỗi sáng cho dù Châu Kiều dậy lúc mấy giờ, đều sẽ nhìn thấy Thiện Tịch ngồi trước bàn ăn đọc báo, trên bàn đặt bánh sandwich đã chế biến xong xuôi.
Anh ta thầu hết chuyện giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, như một bảo mẫu tận trung với chức trách, có lần thậm chí còn muốn giặt cả quần lót của Châu Kiều, bị Châu Kiều giật lại được.
Thiện Tịch biết khẩu vị và sở thích của Châu Kiều, như có thuật đọc tâm, luôn có thể đoán ngay ra được lòng anh đang nghĩ gì, ngay cả Thư Tuệ cũng không biết đến tường tận như thế.
Tuy nhìn bề ngoài có vẻ là một người đàn ông tốt ân cần hiền lành, nhưng một khi chạm vào một điểm nào đó của anh ta, thì sẽ bỗng nhiên trầm mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo âm u đủ giết chết mỗi một tế bào sống trong thân thể Châu Kiều.
Đặc biệt là khi Châu Kiều cố đến gần chỗ gác xép vẫn luôn bị khóa kể từ lúc anh có mặt trong căn nhà, Thiện Tịch như u hồn xuất hiện ngăn cản trước người anh, lạnh giọng nói: “Bên trong chỉ có một số vật dụng cũ bỏ đi, phủ đầy bụi bặm.” Tựa như trong đó giấu một con quái vật lớn, một khi mở cửa sẽ bị nó cắn nuốt. Châu Kiều đành phải bỏ cuộc.
Một đêm muộn, Châu Kiều khát nước xuống phòng khách dưới lầu rót nước uống, thì thấy Thiện Tịch đang ngồi một mình trong bóng tối, cúi đầu nhìn chăm chú một tấm hình, trên ti vi đang phát bộ phim lạ không bật tiếng, ánh sáng lúc sáng lúc tối phản chiếu trên mặt anh ta, trông quỷ dị đến lạ thường.
Châu Kiều đứng trên cầu thang, không dằn lòng được bổ não ra cảnh Thiện Tịch ngẩng đầu lên trong màn đêm thăm thẳm, lộ ra gương mặt máu thịt be bét.
Trên tấm hình đó là ai?
Mặc dù khuất trong bóng tối, nhưng Châu Kiều có thể cảm nhận được Thiện Tịch đang cực kỳ bi thương. Thậm chí bàn tay cầm tấm hình của anh ta khẽ run run.
Tiếc là Châu Kiều không có lá gan nhào đến cướp tấm hình.
Cách ngày, nhân lúc Thiện Tịch đang nấu ăn ở phòng bếp, Châu Kiều nhảy đến mở cuốn album hình trong ngăn kéo cuối cùng của kệ ti vi.
Trong album toàn là hình chụp chung của anh với Thiện Tịch.
Anh ôm eo Thiện Tịch đối diện ống kính tạo hình chữ V hài hước, khóe miệng Thiện Tịch chứa nụ cười cam chịu, phía sau là phong cảnh nơi nào đấy.
Anh với Thiện Tịch ngồi trên xe cáp, đầu tựa đầu, tay nắm tay, như thể chỉ một giây thôi cũng không nỡ tách rời.
Anh lao nhanh ở bờ biển, quay đầu lại nhìn Thiện Tịch ở sau, nở nụ cười với Thiện Tịch dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Cả hai hôn nhau dưới ánh nắng chói lòa, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của người ngoài, cứ như đối phương là cả thế giới của mình.
—— Không có vết tích PS. [kuroneko3026]
“Chúng là hình năm ngoái chúng ta du lịch ở Thanh Đảo,” giọng của Thiện Tịch vang lên từ sau lưng, “Em chê tự chụp phiền quá, nằng nặc phải bỏ tiền thuê người qua đường chụp cho chúng ta.”
Thiện Tịch chìm đắm vào dòng hồi tưởng, nở nụ cười cưng chiều.
Thanh Đảo vốn là nơi Châu Kiều với Thư Tuệ hưởng tuần trăng mật.
Châu Kiều từng nghĩ rằng mất trí nhớ là chuyện máu chó chỉ xảy ra trên phim ảnh, anh tình nguyện tin Thiện Tịch là ma quỷ phù thủy bỏ bùa chú mê hoặc tất cả mọi người, vặn xoắn thời gian bóp méo ký ức của họ còn hơn là tin bản thân mình thật sự mất trí nhớ, anh không muốn tin anh với Thiện Tịch thật là một đôi tình nhân.
Thiện Tịch cúi người đến gần Châu Kiều, cầm một tay của Châu Kiều áp vào ngực anh ta, dịu dàng nhìn Châu Kiều, trầm giọng hỏi: “Cảm nhận được nhịp tim của anh chứ?”
Châu Kiều quả thật cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ ẩn sau lòng bàn tay mình.
Cũng tạm, anh có thể xác nhận được Thiện Tịch vẫn còn sống.
“Nó đập là vì em.” Thiện Tịch thầm thì, giọng nói bùi tai dường như có thể đầu độc lòng người.
—— Đáng tiếc không đầu độc được Châu Kiều.
Châu Kiều không cảm xúc đẩy Thiện Tịch sắp áp đến gần mình ra, vứt quyển album ảnh vào ngăn kéo.
“Đều là chuyện đã qua, không phải sao?” Châu Kiều hỏi.
Châu Kiều rất thất vọng với bản thân, anh vô cùng thất vọng với lựa chọn bỏ rơi Thư Tuệ để đến với Thiện Tịch. Nếu có thể, anh rất muốn tát cho mình một bạt tai thật kêu, giống như cha tát anh ấy.
Nhưng có vẻ như anh không thể trở về quá khứ được.
Đã vậy thì, chỉ đành vứt bỏ quá khứ không biết gì, thử thay đổi tương lai.
Chỉ cần làm Thiện Tịch không yêu anh nữa là được.
Chỉ cần Thiện Tịch mất hứng với anh, dĩ nhiên anh sẽ có thể thoát thân. Cầm giấy tờ chứng từ với sổ tiết kiệm triệt để thoát khỏi Thiện Tịch, hẹn hò với bạn gái xinh đẹp, kết hôn sinh con đẻ cái, sinh sống cuộc đời của người bình thường.
Châu Kiều cong chân gác lên bàn ăn, cầm tạp chí nhiễu nước bọt lật từng trang từng trang, ngoài bìa là hình cô gái lõa thể. Thiện Tịch gắp miếng thịt gà bỏ vào chén Châu Kiều, nói: “Cơm nước xong hẵng nhìn tiếp.”
Châu Kiều ngồi trên ghế sofa phì phèo điếu thuốc, không quan tâm gạt tàn Thiện Tịch mang đến, khảy tàn thuốc xuống sàn nhà sạch bong. Thiện Tịch chỉ đành chờ anh hút xong quay về phòng thì lấy khăn lau sạch tàn thuốc.
Châu Kiều tải một mớ AV về, mở toang cửa, không đeo tai nghe mà xem trực tiếp trên máy tính, tiếng rên rỉ ám muội phát ra từ trong phòng truyền vào tai Thiện Tịch. Thiện Tịch đi đến đóng cửa thay Châu Kiều, Châu Kiều lại mở ra, Thiện Tịch lại đóng lại, rồi Châu Kiều lại mở ra lại. Hai người giằng co một hồi, sắc mặt Thiện Tịch âm trầm, từ từ áp sát Châu Kiều, Châu Kiều rụt lùi từng bước, đến khi nửa ngã xuống giường. Thiện Tịch thuận thế đè xuống, ôm lấy Châu Kiều, chôn mặt vào cổ anh, khàn giọng hỏi: “Rốt cục em định bức anh đến mức nào?”
Châu Kiều nhận ra mình không thể thoát khỏi ràng buộc của Thiện Tịch, anh trừng mắt nhìn Thiện Tịch dịu dàng xoa má mình, lần lần di chuyển hai tay xuống, chầm chậm bóp cổ anh. Anh nghe Thiện Tịch run giọng nói: “Có trời mới biết anh muốn giết em đến nhường nào.”
Rồi Thiện Tịch ghé đến hôn lên môi Châu Kiều. Châu Kiều trợn to mắt nhìn gương mặt Thiện Tịch ngay sát, tựa hồ không phản ứng kịp với chuyện xảy ra.
Tiếng rên rỉ trên máy tính vẫn còn vang vọng, hình như đã đến giai đoạn mãnh liệt nhất.
Thiện Tịch làm sâu thêm nụ hôn, đầu lưỡi mặc sức xông vào khoang miệng Châu Kiều, lòng bàn tay ấm nóng dò vào áo sơ mi của anh. Châu Kiều với tay cầm lấy cái đèn bàn hình cá sấu ở đầu giường, không chút do dự đập xuống đầu Thiện Tịch.
Thiện Tịch dừng hành động lại, máu tươi dần chảy xuống từ trên trán, Châu Kiều tiện thể đá anh ta ra, ném đèn bàn đã vỡ xuống chân anh ta, nói: “Cút.”
Thiện Tịch chống người đứng dậy, anh ta không ngăn vết thương trên trán, mặc cho máu nhiễu xuống sàn nhà, lảo đảo rời khỏi phòng Châu Kiều, tiện tay đóng cửa lại.
Châu Kiều đi vào phòng vệ sinh, ra sức đánh bàn chải trong khoang miệng mình, dùng gần hết nửa tuýp kem đánh răng, đánh chải chà rửa cho đến khi trong cổ bốc ra mùi tanh của máu.
Xem như bị chó cắn đi, Châu Kiều tự an ủi mình.
Bị một tên đồng tính cắn.
Sáng ngày hôm sau, Thiện Tịch vẫn ngồi trước bàn ăn lật xem báo như mọi ngày, trên bàn bày món sandwich và ly sữa. Chỉ có điều trên đầu anh ta có quấn thêm một vòng băng vải màu trắng.
Trông Thiện Tịch như thức trắng đêm qua, vẻ mặt tái xám khác thường, nhưng vẫn lên tinh thần cười với Châu Kiều: “Dậy rồi à? Anh hâm sandwich lại nhé.” Nói xong anh ta đứng dậy cầm khay lên, kết quả còn chưa đến phòng bếp thì ngã xuống.
Bình luận truyện