Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi
Chương 5
Có lẽ hồn phách tôi cũng đã thất lạc suốt mùa hè đó, chỉ cần có chút yên tĩnh là đầu óc tôi sẽ vô thức nghĩ về em, dù tôi có cố gắng xua đi hình ảnh của em thế nào, em vẫn ở đó, đối tôi mỉm cười. Tôi rất muốn được gặp em, song cũng sợ phải nhìn thấy em. Ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, dãy số của em vốn thuộc nằm lòng, cầm điện thoại lên cũng không dám nhấn số…
Tình cảm đó cứ dần lên men, hệt như bánh bao lên men vậy, tràn ngập dư vị chua xót. Buổi tối đưa mẹ đi dạo ngoài phố, phụ nữ mỗi khi ra đường thật sự phiền phức, bà xem hết thứ này đến thứ khác, thứ gì cũng phải động đến mới được, nhưng cuối cùng không mua. Tôi lững thững đi theo phía sau, đầu óc rối bời, cũng không thèm nói chuyện với bà. Đột nhiên mẹ tôi dừng lại, nhìn tôi hỏi: “Tôn Dập gần đây thế nào? Sao không bảo thằng bé đến chơi vài hôm? Trông con cứ như mất hồn mất vía thế, liệu có phải yêu đương gì rồi không?”
Tôi ấp a ấp úng trả lời cho xong, trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào, nhưng ngàn lần không nên để bà biết nghi ngại trong lòng mình, không thể để bà biết tôi thích con trai, chết cũng không nên. Thế nhưng về đến nhà, tôi nhịn không được đã gọi điện cho em. Nghe mẹ nói thế, tôi lại càng nhớ em nhiều hơn, cuối cùng vẫn là nhấn dãy số quen thuộc đó. Những tiếng tút dài vang lên, tim đập rất nhanh, cuối cùng cũng có người nhấc máy, giọng nữ lanh lảnh vang lên. Đoán đó là mẹ kế của em, tôi liền chào: “Dì, cháu là bạn học của Tôn Dập, cho cháu gặp cậu ấy được không ạ?”
Người đó có vẻ không kiên trì liền đáp “Nó đi phẫu thuật, có gì sau khi nó trở về thì gọi lại.”
Nói xong liền cúp máy. Tôi vẫn cầm điện thoại ngây ngốc nửa ngày, lúc phục hồi tinh thần thấy toàn thân nổi da gà. Em…lại phải phẫu thuật! Cảm thấy rất đau, lúc này không phải thương hại, mà là đau. Tôi nhận ra, tôi đối với em không chỉ đơn giản là thích nữa, dù tôi có lảng tránh như thế nào vẫn cứ lún thật sâu, càng không muốn nhìn thấy em chịu khổ, càng yêu thương em, càng vì em mà đau lòng…Thế này, có phải là yêu hay không?
Chờ một tháng, thời gian này hồn tôi thật đã bay đi đâu mất, làm việc gì cũng không xong. Đem theo thân xác này trở về trường, mong được gặp em, lại chỉ nghe được giáo sư nói em xin nghỉ học nửa tháng. Nghe xong cũng có cảm giác hơi an tâm một chút, em là xin nghỉ, cũng không phải tạm thôi học, càng không phải không đi học hẳn nữa. Chỉ cần chờ nửa tháng nữa thôi, tôi sẽ lại cùng em như trước vô tư vô ưu ở cùng nhau. Mà, có thể thực sự vô tư vô ưu như trước sao? Tôi cũng không xác định được nữa. Không có em ở đây, tôi vẫn lên lớp, vẫn đi ăn, đến phòng tắm chung, chỉ là không có em ở bên, làm chuyện gì cũng cảm thấy khác.
Bởi vì đã tập thành thói quen lúc nào cũng có em đi cùng bên phải, chỉ cần xoay mặt qua là đã có thể trông thấy đôi mắt dài đẹp, sống mũi cao cao. Em đeo kính cũng rất đẹp, gọng kính màu cà phê càng làm nổi bật nét đẹp trên khuôn mặt em… Lúc ăn cơm em không hay nói chuyện, chỉ chuyên tâm cúi đầu ăn phần cơm của mình, ăn cũng nhanh, cố gắng nhồi hết chỗ thức ăn vào bụng, cũng chẳng chịu chậm dãi thưởng thức hương vị của nó. Mà lúc nào cũng chỉ ăn một số món nhất định, em thực sự rất kén ăn. Khi ở phòng tắm rất thích ngâm mình trong nước, hai mắt thẫn thờ, nếu như không nhìn chằm chằm xuống làn nước ấm, thì cũng là dừng lại tại khoảng không nào đó, nghĩ vẩn vơ. Hơi thở của em yếu đến thương, cứ một lúc lâu lại chồi lên khỏi hơi nước bốc cao, hít một hơi, lại tiếp tục ngâm mình, tiếp tục ngẩn người.
Mỗi khi cùng người khác làm những việc này, tôi lại không tự chủ mà nghĩ đến em, thế nhưng lấy lại tinh thần rồi sẽ vô cùng thất vọng, bên cạnh tôi thật nhiều người, nhưng không có em. Không có ai nhìn thẳng vào tôi lúc nói chuyện, cũng không có người nào xinh đẹp như em, lúc ăn cơm thì vừa nói vừa nhai, cơm đều bắn ra tung tóe, tôi đột nhiên chẳng muốn ăn nữa. Khi tắm cùng một lũ những người khác cũng cảm thấy chán ghét, bọn họ toàn là nói những chuyện không hay ho, lại còn so sánh, bình phẩm về cơ thể người này người kia…
Tôi nói chuyện càng ngày càng ít, dần dần cũng không gặp đám bạn chơi thân. Tôi là làm sao vậy? Vốn dĩ tôi không như thế này, lúc nào cũng ồn ào tranh cãi, lúc ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, lúc đi tắm cũng đùa không biết mệt…Rốt cuộc là bị làm sao đây?
Khai giảng được vài ngày, có một số bài tập linh tinh phải làm, thế là tôi lại đến thư viện buổi tối. Như thường lệ, lại tìm đến chỗ quen ngồi xuống. Vừa giở được vài trang, có người đi tới đứng cạnh chỗ trống bên cạnh, tôi quay sang nhìn, tự động nói “Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.”
Người đó đi rồi, tôi vẫn nhìn đăm đăm vào phần ghế trống, không có ai, em không ở đây. Thế nhưng tôi không để cho người khác ngồi? Em cũng đã từng giữ chỗ cho tôi như vậy, tôi lại từng để cho nữ sinh khác ngồi vào chỗ của em… Khi đó, tâm tình em có giống tôi hiện tại không? Em…có thích tôi không? Tim lại đập loạn nhịp, em thích tôi? Nghĩ đến đó, trong lòng thấp thỏm đến không yên, đồng thời một cỗ vui sướng cũng lặng lẽ lan tỏa trong tim, cuồn cuộn không ngừng, mãnh liệt trào dâng.
Ngồi đờ đẫn, biểu tình trên mặt thay tới thay lui, mãi cho đến khi lại có một nữ sinh đến hỏi: “Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Tôi mới nhanh chóng gật đầu, hớn hở đáp “Có! Có rồi.”
Tâm tình tôi thực sự phức tạp, mặc dù từ trước tới nay vốn chẳng có khái niệm gì về đồng tính luyến ái, ấn tượng của tôi về cái tên đó cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là không nghĩ mình cũng sẽ trở thành một phần trong đó. Nhưng chỉ cần nghĩ đến em cũng thích tôi, tôi tuy rằng không thật rõ ràng, cũng không kiềm nổi vô cùng sung sướng. Chỉ nghĩ đến giả thiết “Cậu ấy cũng thích mình” thôi, tôi cũng đã không rõ mình mơ hay tỉnh, bất kì cô gái nào cũng không thể khiến tôi như vậy.
Buổi chiều cuối của tuần thứ ba, sau khi hết tiết học, đi ăn qua loa một chút, đầu còn suy nghĩ lung tung quanh trở về kí túc xá… Em đang ngồi bên bàn học của mình, lòng tôi chững lại, sau đó vô cùng vui sướng, còn chưa kịp biểu lộ ra ngoài, em đã quay sang và nhìn thấy tôi. Một lần nữa tôi lại ngây ngẩn cả người. Khôi phục tinh thần, bỗng nhiên không còn cảm thấy vui sướng, em có đúng là Tôn Dập không? Mê hoặc tỉ mỉ quan sát, vẫn là khuôn mặt anh tú khiến cho người khác không thể dời mắt, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, thế nhưng em vì sao lại gầy đến vậy? Lúc trước em đã thật gầy, mơ hồ có thể nhìn thấy cẳng chân khẳng khiu bên trong chiếc quần ôm sát. Tôi hoài nghi không biết có phải bản thân mình nhìn lầm hay không, nhưng là khuôn mặt em quá đỗi hốc hác, thậm chí chẳng có chút thịt nào cả, ánh mắt càng thêm trũng sâu, đường nét trên khuôn mặt lộ ra rõ ràng, khớp xương cũng trông thấy… Em đúng là da bọc xương, nước da trắng trẻo ngày thường cũng không còn chút máu nào, nhợt nhạt như thể trong suốt. Tôi bất giác chạm tay lên mái tóc em, lại quan sát em lần nữa. Em cũng nhìn tôi, nét mặt không lộ tia cảm xúc nào, đôi mắt qua lớp kính tựa hồ lạnh băng, đột nhiên khiến cho tôi thấy sợ. Đột nhiên cảm giác em thật xa lạ, em lạnh lùng đến thế, thật không giống em thường ngày đối tôi mỉm cười. Xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ đến đó tôi không thể thở nổi, gọi em: “Tôn Dập…”
Em vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi lại không thấy rõ ánh mắt bên trong. Tôi thật sự khẩn trương mà lại gần em hơn, cuối cùng, nghe được tiếng em nói “Hạo Nhiên à…”, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Nhìn thấy nét cười quen thuộc, tôi thở hắt ra một cái. Tôn Dập quay về thật rồi, em lại như trước đi bên cạnh tôi, chính là không hiểu vì sao tôi có cảm giác không thật giống như trước kia. Em không vui sao? Em không cười nhiều như trước, thi thoảng cũng có cười, nhưng thường hay ngồi ngây ngốc đến vài tiếng đồng hồ, đêm đi ngủ cũng khó khăn hơn, xoay qua xoay lại, tôi ngủ rồi mà em vẫn thức. Lúc ở trong phòng tắm, tôi nhìn thấy vết sẹo mới trên ngực em, nơi đó vốn đã có đến vài vết sẹo, hiện giờ lại có thêm một vết nữa. Nhưng vết sẹo lần này lớn hơn, lại đậm màu hơn so với những vết trước, khảm thật sâu lên da thịt em, mới nhìn tới sẽ giật mình.
Tôi hỏi em: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Em đáp: “Buồng phổi bị vỡ, trước đây cũng đã vỡ hai lần, mỗi bên một lần. Lần này là vết thương cũ bên trái tái phát.”
Tôi lại hỏi “Mỗi lần vỡ là lại mổ sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là sức khỏe tôi không tốt, tình hình chuyển biến xấu đi.”
“Vậy cẩn thận một chút, sau này có gì thì nhờ tôi giúp, đừng…để xảy ra chuyện.” Tôi lo lắng nói.
Em chỉ gật mà không nói gì, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Loại phiền muộn này cứ thế giằng co đến tận cuối tuần. Ngày hôm đó sau khi ăn cơm chiều xong, chúng tôi đến thư viện. Em có lẽ phiền muộn trong lòng, ngồi được một lúc liền đứng dậy. “Làm sao vậy? Cơ thể khó chịu chỗ nào sao?”
Em lắc đầu, được một lúc lại bảo: “Hạo Nhiên, ra ngoài uống đi?”
Nhìn mặt em có vẻ không tốt, tôi cũng không hỏi lí do, liền đứng dậy thu dọn sách vở rồi cùng em ra ngoài.
Chúng tôi đến một quán bar ngay gần trường học có tên Bạch Dương Lâm, nơi này khá nhỏ, bên trong bày trí cũng đơn giản. Đó là lần đầu tiên tôi đi bar, nói ra có chút mất mặt, nhưng tôi không uống được rượu, uống một chút là cả mặt cả tai đã đỏ hết lên. Tôi gọi cà phê, còn em là rượu vodka. Em chẳng nói một lời, cứ thế một li lại một li nữa, tôi có điểm không chịu được, nhẹ nhàng nói: “Tôn Dập, có chuyện gì không vui sao? Nói tôi nghe chút đi, nói ra sẽ tốt hơn.”
Em lại uống cạn thêm một li nữa, không biết đã là li thứ mấy rồi, phải chăng rượu ở đây pha thêm nước, em uống mãi vẫn thấy tốt lắm. Như thể định nói rồi lại thôi, mi mắt em rũ xuống. Tôi khuấy thìa cà phê của mình, lại lên tiếng. “Việc cơ thể cậu sao? Hình như lần này phục hồi rất chậm.”
Em gật đầu, cười khổ. “Đúng vậy,phẫu thuật đã sáu lần rồi.”
Em lại chuẩn bị uống, tôi ngăn lại. “Đừng uống nữa, sẽ say.”
Em lại làm ngơ, lại uống cạn một hơi, sau đó lẩm bẩm: “Say cũng được, cậu không say, nhớ phải cõng tôi về nha.”
Tôi chưa từng thấy qua em như vậy, khuôn mặt tràn ngập nổi thống khổ không lời nào nói ra được.
Tôi uống cà phê, em cứ thế uống rượu, hai người cũng không nói chuyện nữa. Một lúc sau có lẽ em hơi say thật, chống tay nhìn tôi mà cười, ánh mắt nhàn nhạt nhưng làm say lòng người, tim tôi lại hẫng một nhịp, khuôn mặt cũng nóng lên. Nhờ có ánh đèn mờ mờ trong bar, tôi vẫn vờ như không thấy ánh mắt của em.
Em thế nhưng lại lên tiếng trước, mắt nhìn tôi nhưng lại không giống kể chuyện cho tôi.
“Cậu biết không, gần nhà tôi cũng có một quán bar thế này, tôi vẫn thường đến đó. Tôi uống thử nhiều loại, nhưng lại không thể say, cuối cùng cũng tìm ra vodka, uống cái này là say được.”
Nói xong, lại mỉm cười. Nhìn theo khuôn mặt vì ngà say mà quyến rũ như vậy, tôi đột nhiên muốn chạy trốn khỏi nơi đó.
Em lại định uống tiếp, tôi bảo “Đừng uống nữa, say rồi.” lại tiếp tục “Có chuyện gì khổ tâm thì nói ra đi, hay tôi làm chuyện gì khiến cậu buồn sao? Cậu gần đây cũng không nói chuyện nhiều với tôi.”
Em ngừng động tác, đôi mắt vô tội quay sang nhìn tôi. “Như thế nào chứ?” Càng ngày em càng say rồi. “Cậu đối với tôi tốt như vậy, còn ủ chăn giúp tôi. Chưa có một ai đối xử tốt với tôi như thế, mẹ cũng đối xử tốt với tôi, nhưng chỉ khi tôi nằm viện thôi. Chỉ có cậu vẫn ở bên tôi, đối với tôi tốt như thế.”
Em nói rất chân thành, nét mặt như một đứa trẻ, nhưng tôi lại cảm thấy thật đau xót, hơn thế còn muốn bật khóc. Thế rồi em lại uống, tôi cũng không cản em. Nhìn em lúc tỉnh thống khổ như vậy, chẳng thà cứ để em say một lát, ít ra tôi vẫn ở đây. Li cà phê trở nên lạnh lẽo, cũng sắp đến giờ phải quay lại trường. Trường học quản rất nghiêm, ban đêm kí túc xá bị cấm cửa, về trễ sẽ không thể vào, đã thế còn có người đi kiểm tra. Tôi giành lấy cái li trong tay em, em ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Hạo Nhiên, tôi coi cậu là anh em tốt!”
Tôi thấy hoảng sợ, lui tay về, lời em nói khi say vô tình chạm phải nỗi lòng được tôi giữ kín, tôi khẩn trương nhìn em, đèn trong bar thật tối, nhìn không ra nét mặt em. Em vẫn nhìn tôi chằm chằm, dần dần ánh mắt ôn nhu trở lại, vì rượu mà có phần đỏ một mảng. “Thế nhưng vì sao mấy tháng nay, lại nghĩ đến cậu nhiều như vậy?”
Đầu óc ta nổ tung một tiếng, khó tin nhìn em, em lại tiếp tục thì thào: “Cả ngày nghĩ đến cậu, ăn nghĩ đến cậu, lúc hôn mê nghĩ đến cậu, sau đó ở bệnh viện cũng nghĩ tới cậu. Tôi đã nghĩ, nếu như có cậu ở bên thì tốt rồi…”
Tôi không nghe được chút nào nữa, xông cửa lao ra. Em say, hay là tôi? Ý em, là thích tôi sao? Em đối với tôi có cảm giác, tôi lại càng muốn em. Vui đến phát điên, song cũng lo đến phát điên. Hai thằng con trai yêu nhau, tôi không thể thừa nhận, càng tiếp thu không nổi.Vậy…phải làm sao mới tốt?
Tình cảm đó cứ dần lên men, hệt như bánh bao lên men vậy, tràn ngập dư vị chua xót. Buổi tối đưa mẹ đi dạo ngoài phố, phụ nữ mỗi khi ra đường thật sự phiền phức, bà xem hết thứ này đến thứ khác, thứ gì cũng phải động đến mới được, nhưng cuối cùng không mua. Tôi lững thững đi theo phía sau, đầu óc rối bời, cũng không thèm nói chuyện với bà. Đột nhiên mẹ tôi dừng lại, nhìn tôi hỏi: “Tôn Dập gần đây thế nào? Sao không bảo thằng bé đến chơi vài hôm? Trông con cứ như mất hồn mất vía thế, liệu có phải yêu đương gì rồi không?”
Tôi ấp a ấp úng trả lời cho xong, trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào, nhưng ngàn lần không nên để bà biết nghi ngại trong lòng mình, không thể để bà biết tôi thích con trai, chết cũng không nên. Thế nhưng về đến nhà, tôi nhịn không được đã gọi điện cho em. Nghe mẹ nói thế, tôi lại càng nhớ em nhiều hơn, cuối cùng vẫn là nhấn dãy số quen thuộc đó. Những tiếng tút dài vang lên, tim đập rất nhanh, cuối cùng cũng có người nhấc máy, giọng nữ lanh lảnh vang lên. Đoán đó là mẹ kế của em, tôi liền chào: “Dì, cháu là bạn học của Tôn Dập, cho cháu gặp cậu ấy được không ạ?”
Người đó có vẻ không kiên trì liền đáp “Nó đi phẫu thuật, có gì sau khi nó trở về thì gọi lại.”
Nói xong liền cúp máy. Tôi vẫn cầm điện thoại ngây ngốc nửa ngày, lúc phục hồi tinh thần thấy toàn thân nổi da gà. Em…lại phải phẫu thuật! Cảm thấy rất đau, lúc này không phải thương hại, mà là đau. Tôi nhận ra, tôi đối với em không chỉ đơn giản là thích nữa, dù tôi có lảng tránh như thế nào vẫn cứ lún thật sâu, càng không muốn nhìn thấy em chịu khổ, càng yêu thương em, càng vì em mà đau lòng…Thế này, có phải là yêu hay không?
Chờ một tháng, thời gian này hồn tôi thật đã bay đi đâu mất, làm việc gì cũng không xong. Đem theo thân xác này trở về trường, mong được gặp em, lại chỉ nghe được giáo sư nói em xin nghỉ học nửa tháng. Nghe xong cũng có cảm giác hơi an tâm một chút, em là xin nghỉ, cũng không phải tạm thôi học, càng không phải không đi học hẳn nữa. Chỉ cần chờ nửa tháng nữa thôi, tôi sẽ lại cùng em như trước vô tư vô ưu ở cùng nhau. Mà, có thể thực sự vô tư vô ưu như trước sao? Tôi cũng không xác định được nữa. Không có em ở đây, tôi vẫn lên lớp, vẫn đi ăn, đến phòng tắm chung, chỉ là không có em ở bên, làm chuyện gì cũng cảm thấy khác.
Bởi vì đã tập thành thói quen lúc nào cũng có em đi cùng bên phải, chỉ cần xoay mặt qua là đã có thể trông thấy đôi mắt dài đẹp, sống mũi cao cao. Em đeo kính cũng rất đẹp, gọng kính màu cà phê càng làm nổi bật nét đẹp trên khuôn mặt em… Lúc ăn cơm em không hay nói chuyện, chỉ chuyên tâm cúi đầu ăn phần cơm của mình, ăn cũng nhanh, cố gắng nhồi hết chỗ thức ăn vào bụng, cũng chẳng chịu chậm dãi thưởng thức hương vị của nó. Mà lúc nào cũng chỉ ăn một số món nhất định, em thực sự rất kén ăn. Khi ở phòng tắm rất thích ngâm mình trong nước, hai mắt thẫn thờ, nếu như không nhìn chằm chằm xuống làn nước ấm, thì cũng là dừng lại tại khoảng không nào đó, nghĩ vẩn vơ. Hơi thở của em yếu đến thương, cứ một lúc lâu lại chồi lên khỏi hơi nước bốc cao, hít một hơi, lại tiếp tục ngâm mình, tiếp tục ngẩn người.
Mỗi khi cùng người khác làm những việc này, tôi lại không tự chủ mà nghĩ đến em, thế nhưng lấy lại tinh thần rồi sẽ vô cùng thất vọng, bên cạnh tôi thật nhiều người, nhưng không có em. Không có ai nhìn thẳng vào tôi lúc nói chuyện, cũng không có người nào xinh đẹp như em, lúc ăn cơm thì vừa nói vừa nhai, cơm đều bắn ra tung tóe, tôi đột nhiên chẳng muốn ăn nữa. Khi tắm cùng một lũ những người khác cũng cảm thấy chán ghét, bọn họ toàn là nói những chuyện không hay ho, lại còn so sánh, bình phẩm về cơ thể người này người kia…
Tôi nói chuyện càng ngày càng ít, dần dần cũng không gặp đám bạn chơi thân. Tôi là làm sao vậy? Vốn dĩ tôi không như thế này, lúc nào cũng ồn ào tranh cãi, lúc ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, lúc đi tắm cũng đùa không biết mệt…Rốt cuộc là bị làm sao đây?
Khai giảng được vài ngày, có một số bài tập linh tinh phải làm, thế là tôi lại đến thư viện buổi tối. Như thường lệ, lại tìm đến chỗ quen ngồi xuống. Vừa giở được vài trang, có người đi tới đứng cạnh chỗ trống bên cạnh, tôi quay sang nhìn, tự động nói “Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.”
Người đó đi rồi, tôi vẫn nhìn đăm đăm vào phần ghế trống, không có ai, em không ở đây. Thế nhưng tôi không để cho người khác ngồi? Em cũng đã từng giữ chỗ cho tôi như vậy, tôi lại từng để cho nữ sinh khác ngồi vào chỗ của em… Khi đó, tâm tình em có giống tôi hiện tại không? Em…có thích tôi không? Tim lại đập loạn nhịp, em thích tôi? Nghĩ đến đó, trong lòng thấp thỏm đến không yên, đồng thời một cỗ vui sướng cũng lặng lẽ lan tỏa trong tim, cuồn cuộn không ngừng, mãnh liệt trào dâng.
Ngồi đờ đẫn, biểu tình trên mặt thay tới thay lui, mãi cho đến khi lại có một nữ sinh đến hỏi: “Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Tôi mới nhanh chóng gật đầu, hớn hở đáp “Có! Có rồi.”
Tâm tình tôi thực sự phức tạp, mặc dù từ trước tới nay vốn chẳng có khái niệm gì về đồng tính luyến ái, ấn tượng của tôi về cái tên đó cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là không nghĩ mình cũng sẽ trở thành một phần trong đó. Nhưng chỉ cần nghĩ đến em cũng thích tôi, tôi tuy rằng không thật rõ ràng, cũng không kiềm nổi vô cùng sung sướng. Chỉ nghĩ đến giả thiết “Cậu ấy cũng thích mình” thôi, tôi cũng đã không rõ mình mơ hay tỉnh, bất kì cô gái nào cũng không thể khiến tôi như vậy.
Buổi chiều cuối của tuần thứ ba, sau khi hết tiết học, đi ăn qua loa một chút, đầu còn suy nghĩ lung tung quanh trở về kí túc xá… Em đang ngồi bên bàn học của mình, lòng tôi chững lại, sau đó vô cùng vui sướng, còn chưa kịp biểu lộ ra ngoài, em đã quay sang và nhìn thấy tôi. Một lần nữa tôi lại ngây ngẩn cả người. Khôi phục tinh thần, bỗng nhiên không còn cảm thấy vui sướng, em có đúng là Tôn Dập không? Mê hoặc tỉ mỉ quan sát, vẫn là khuôn mặt anh tú khiến cho người khác không thể dời mắt, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, thế nhưng em vì sao lại gầy đến vậy? Lúc trước em đã thật gầy, mơ hồ có thể nhìn thấy cẳng chân khẳng khiu bên trong chiếc quần ôm sát. Tôi hoài nghi không biết có phải bản thân mình nhìn lầm hay không, nhưng là khuôn mặt em quá đỗi hốc hác, thậm chí chẳng có chút thịt nào cả, ánh mắt càng thêm trũng sâu, đường nét trên khuôn mặt lộ ra rõ ràng, khớp xương cũng trông thấy… Em đúng là da bọc xương, nước da trắng trẻo ngày thường cũng không còn chút máu nào, nhợt nhạt như thể trong suốt. Tôi bất giác chạm tay lên mái tóc em, lại quan sát em lần nữa. Em cũng nhìn tôi, nét mặt không lộ tia cảm xúc nào, đôi mắt qua lớp kính tựa hồ lạnh băng, đột nhiên khiến cho tôi thấy sợ. Đột nhiên cảm giác em thật xa lạ, em lạnh lùng đến thế, thật không giống em thường ngày đối tôi mỉm cười. Xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ đến đó tôi không thể thở nổi, gọi em: “Tôn Dập…”
Em vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi lại không thấy rõ ánh mắt bên trong. Tôi thật sự khẩn trương mà lại gần em hơn, cuối cùng, nghe được tiếng em nói “Hạo Nhiên à…”, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Nhìn thấy nét cười quen thuộc, tôi thở hắt ra một cái. Tôn Dập quay về thật rồi, em lại như trước đi bên cạnh tôi, chính là không hiểu vì sao tôi có cảm giác không thật giống như trước kia. Em không vui sao? Em không cười nhiều như trước, thi thoảng cũng có cười, nhưng thường hay ngồi ngây ngốc đến vài tiếng đồng hồ, đêm đi ngủ cũng khó khăn hơn, xoay qua xoay lại, tôi ngủ rồi mà em vẫn thức. Lúc ở trong phòng tắm, tôi nhìn thấy vết sẹo mới trên ngực em, nơi đó vốn đã có đến vài vết sẹo, hiện giờ lại có thêm một vết nữa. Nhưng vết sẹo lần này lớn hơn, lại đậm màu hơn so với những vết trước, khảm thật sâu lên da thịt em, mới nhìn tới sẽ giật mình.
Tôi hỏi em: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Em đáp: “Buồng phổi bị vỡ, trước đây cũng đã vỡ hai lần, mỗi bên một lần. Lần này là vết thương cũ bên trái tái phát.”
Tôi lại hỏi “Mỗi lần vỡ là lại mổ sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là sức khỏe tôi không tốt, tình hình chuyển biến xấu đi.”
“Vậy cẩn thận một chút, sau này có gì thì nhờ tôi giúp, đừng…để xảy ra chuyện.” Tôi lo lắng nói.
Em chỉ gật mà không nói gì, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Loại phiền muộn này cứ thế giằng co đến tận cuối tuần. Ngày hôm đó sau khi ăn cơm chiều xong, chúng tôi đến thư viện. Em có lẽ phiền muộn trong lòng, ngồi được một lúc liền đứng dậy. “Làm sao vậy? Cơ thể khó chịu chỗ nào sao?”
Em lắc đầu, được một lúc lại bảo: “Hạo Nhiên, ra ngoài uống đi?”
Nhìn mặt em có vẻ không tốt, tôi cũng không hỏi lí do, liền đứng dậy thu dọn sách vở rồi cùng em ra ngoài.
Chúng tôi đến một quán bar ngay gần trường học có tên Bạch Dương Lâm, nơi này khá nhỏ, bên trong bày trí cũng đơn giản. Đó là lần đầu tiên tôi đi bar, nói ra có chút mất mặt, nhưng tôi không uống được rượu, uống một chút là cả mặt cả tai đã đỏ hết lên. Tôi gọi cà phê, còn em là rượu vodka. Em chẳng nói một lời, cứ thế một li lại một li nữa, tôi có điểm không chịu được, nhẹ nhàng nói: “Tôn Dập, có chuyện gì không vui sao? Nói tôi nghe chút đi, nói ra sẽ tốt hơn.”
Em lại uống cạn thêm một li nữa, không biết đã là li thứ mấy rồi, phải chăng rượu ở đây pha thêm nước, em uống mãi vẫn thấy tốt lắm. Như thể định nói rồi lại thôi, mi mắt em rũ xuống. Tôi khuấy thìa cà phê của mình, lại lên tiếng. “Việc cơ thể cậu sao? Hình như lần này phục hồi rất chậm.”
Em gật đầu, cười khổ. “Đúng vậy,phẫu thuật đã sáu lần rồi.”
Em lại chuẩn bị uống, tôi ngăn lại. “Đừng uống nữa, sẽ say.”
Em lại làm ngơ, lại uống cạn một hơi, sau đó lẩm bẩm: “Say cũng được, cậu không say, nhớ phải cõng tôi về nha.”
Tôi chưa từng thấy qua em như vậy, khuôn mặt tràn ngập nổi thống khổ không lời nào nói ra được.
Tôi uống cà phê, em cứ thế uống rượu, hai người cũng không nói chuyện nữa. Một lúc sau có lẽ em hơi say thật, chống tay nhìn tôi mà cười, ánh mắt nhàn nhạt nhưng làm say lòng người, tim tôi lại hẫng một nhịp, khuôn mặt cũng nóng lên. Nhờ có ánh đèn mờ mờ trong bar, tôi vẫn vờ như không thấy ánh mắt của em.
Em thế nhưng lại lên tiếng trước, mắt nhìn tôi nhưng lại không giống kể chuyện cho tôi.
“Cậu biết không, gần nhà tôi cũng có một quán bar thế này, tôi vẫn thường đến đó. Tôi uống thử nhiều loại, nhưng lại không thể say, cuối cùng cũng tìm ra vodka, uống cái này là say được.”
Nói xong, lại mỉm cười. Nhìn theo khuôn mặt vì ngà say mà quyến rũ như vậy, tôi đột nhiên muốn chạy trốn khỏi nơi đó.
Em lại định uống tiếp, tôi bảo “Đừng uống nữa, say rồi.” lại tiếp tục “Có chuyện gì khổ tâm thì nói ra đi, hay tôi làm chuyện gì khiến cậu buồn sao? Cậu gần đây cũng không nói chuyện nhiều với tôi.”
Em ngừng động tác, đôi mắt vô tội quay sang nhìn tôi. “Như thế nào chứ?” Càng ngày em càng say rồi. “Cậu đối với tôi tốt như vậy, còn ủ chăn giúp tôi. Chưa có một ai đối xử tốt với tôi như thế, mẹ cũng đối xử tốt với tôi, nhưng chỉ khi tôi nằm viện thôi. Chỉ có cậu vẫn ở bên tôi, đối với tôi tốt như thế.”
Em nói rất chân thành, nét mặt như một đứa trẻ, nhưng tôi lại cảm thấy thật đau xót, hơn thế còn muốn bật khóc. Thế rồi em lại uống, tôi cũng không cản em. Nhìn em lúc tỉnh thống khổ như vậy, chẳng thà cứ để em say một lát, ít ra tôi vẫn ở đây. Li cà phê trở nên lạnh lẽo, cũng sắp đến giờ phải quay lại trường. Trường học quản rất nghiêm, ban đêm kí túc xá bị cấm cửa, về trễ sẽ không thể vào, đã thế còn có người đi kiểm tra. Tôi giành lấy cái li trong tay em, em ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Hạo Nhiên, tôi coi cậu là anh em tốt!”
Tôi thấy hoảng sợ, lui tay về, lời em nói khi say vô tình chạm phải nỗi lòng được tôi giữ kín, tôi khẩn trương nhìn em, đèn trong bar thật tối, nhìn không ra nét mặt em. Em vẫn nhìn tôi chằm chằm, dần dần ánh mắt ôn nhu trở lại, vì rượu mà có phần đỏ một mảng. “Thế nhưng vì sao mấy tháng nay, lại nghĩ đến cậu nhiều như vậy?”
Đầu óc ta nổ tung một tiếng, khó tin nhìn em, em lại tiếp tục thì thào: “Cả ngày nghĩ đến cậu, ăn nghĩ đến cậu, lúc hôn mê nghĩ đến cậu, sau đó ở bệnh viện cũng nghĩ tới cậu. Tôi đã nghĩ, nếu như có cậu ở bên thì tốt rồi…”
Tôi không nghe được chút nào nữa, xông cửa lao ra. Em say, hay là tôi? Ý em, là thích tôi sao? Em đối với tôi có cảm giác, tôi lại càng muốn em. Vui đến phát điên, song cũng lo đến phát điên. Hai thằng con trai yêu nhau, tôi không thể thừa nhận, càng tiếp thu không nổi.Vậy…phải làm sao mới tốt?
Bình luận truyện