Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
Chương 29
Vừa mới ăn cơm sáng xong không lâu, Cố Nhan Tân đã gọi điện thoại đến cho anh.
Mấy ngày qua đối phương gọi điện thoại khá nhiều, cơ hồ một ngày một cuộc.
Kiều mạch chuyển được điện thoại.
“Kiều Mạch.”
“Ừ?”
Cố Nhan Tân hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Tôi đang đọc sách.”
Thanh âm Kiều Mạch có chút lười nhác, Cố Nhan Tân thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng điệu của đối phương lúc này có lẽ đang chống cằm lười biếng nói chuyện, nhất định siêu cấp đáng yêu.
“Sách gì?” Cố Nhan Tân tiếp tục hỏi.
“Nghệ thuật trồng hoa.”
Bên kia điện thoại xôn xao một tiếng, anh dường như đang lạt một tờ sách.
Cố Nhan Tân hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn đọc loại sách này?”
Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải gọi cho Kiều Mạch một cuộc điện thoại, ban đầu là chỉ muốn xác thực xem anh có thực sự đồng ý giúp mình không, hắn không có cách nào nên chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng là dần về sau, hắn hình như là dưỡng thành thói quen, thích nghe thanh âm đạm mạc của Kiều Mạch, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái.
Cùng anh nói chuyện là một cách giúp mình thoả mái nhất.
“Học thôi.” Kiều Mạch lại lật một tờ, “Từ chức ở nhà cũng không có chuyện gì làm.”
“Nếu cậu cảm thấy nhàm chán, có thể đến đây trò chuyện với tôi.”
Bên kia Kiều Mạch cười khẽ một tiếng: “Không cần, tôi chuẩn bị tìm việc.”
“Việc gì?”
Kiều Mạch nghĩ nghĩ: “Tìm việc tương đối nhẹ nhàng, bầu không khí tốt một chút.”
Cố Nhan Tân vẫn luôn ở bệnh viện, nhưng cũng nghe nói về chuyện của Kiều Mạch. Hai người bị đưa vào đều là bạn trai anh, một vài hộ sĩ truyền tai nhạu, ngầm nghị luận, mỗi lần Kiều Mạch tới là bọn họ nhịn không được ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có đôi khi Cố Nhan Tân thật muốn đạp một chân lên mặt họ.
“Đổi việc cũng tốt, đổi luôn tâm tình.”
Kiều Mạch ừ một tiếng, lại hỏi hắn: “Anh ở bên kia như thế nào rồi? Ồn vậy?”
Cố Nhan Tân quét mắt nhìn chung quanh, hắn hiện tại đang ở khu hoạt động, chung quanh tất cả đều là người bệnh chạy tới chạy lui, thậm chí bên người hắn còn ngồi xổm một tên tự cho rằng mình là cây nấm bệnh hoạn, xác thật rất ồn, nhưng hai người khi nói chuyện vẫn có thể nghe được rành mạch, cũng không ảnh hưởng cái gì.
“Tôi mượn di động.” Cố Nhan Tân không chút để ý nhìn một hộ sĩ cách đó không xa, đối phương lén lút đưa tay ra hiệu ok, hắn nhướng mày gật đầu ý bảo đối phương rời đi, “Cho nên hiện tại đang ở hoạt động khu vực cho ngươi gọi điện thoại.”
“Khó có được thời gian nghỉ ngơi, anh vẫn nên đi chơi đi.” Kiều Mạch lại lật một tờ, nhàn nhạt nói, “Còn có chuyện khác sao?”
“Còn có một chuyện rất quan trọng.” Cố Nhan Tân hơi chút đè thấp thanh âm, “Tôi ngày mai đã có thể ra ngoài rồi.”
“Nhanh như vậy?” Kiều Mạch kinh ngạc, lúc trước anh tuy rằng nói là trong vòng năm ngày Cố Nhan Tân phải ra ngoài, nhưng anh cũng biết đây là một chuyện rất khó, nhưng không ngờ tới Cố Nhan Tân lại thật sự làm được, điều này làm anh kinh ngạc đối với năng lực đối phương.
Xem ra Cố Nhan Tân vẫn là Cố Nhan Tân kia, một khi đã quen sân khách, thì sẽ ổn định đầu trận tuyến, đảo khách thành chủ, trở thành người thắng cuộc.
Cố Nhan Tân gật đầu nói: “Cũng nhờ anh, cho tôi tìm ra chứng cứ quan trọng nhất.”
Lời này thật ra không sai, Kiều Mạch vô tình bắt được nhược điểm của bác sĩ Lý, mới có thể đủ thuận lợi uy hiếp ông ta, để đối phương trợ giúp Cố Nhan Tân.
Anh cũng lần đầu biết, hoá ra con trai bác sĩ Lý lại là bạn học Đại học của Kiều Mạch, hơn nữa xuẩn đến mức trên diễn đàn bô lô rằng ba cậu ta nhận hối lộ làm lộ chuyện này, Kiều Mạch đương nhiên không chút khách khí lợi dụng một phen.
Cho nên Cố Nhan Tân lần này mới có thể thuận lợi như vậy.
Kiều Mạch hỏi: “Ngày mai bao nhiêu giờ xuất viện?”
Cố Nhan Tân nghĩ: “Có lẽ là 10h sáng.”
“Ừm.”
“Kiều Mạch, cậu muốn tới đón tôi sao?”
“Tôi không có xe.”
“Vậy…… Tôi phái người lái xe đến đón cậu, sau đó tôi lái xe đưa cậu về.”
Kiều Mạch: “…… Anh thật đúng là thông minh a, chủ ý tuyệt diệu như vậy cũng bị anh nghĩ ra được.”
Biểu của trên mặt Cố Nhan Tân bất biến, đem những lời này coi như là khích lệ nhận lấy: “Vậy quyết định, 10 giờ.”
Kiều Mạch khép sách lại, ngồi ngay ngắn: “Ừ.”
Cúp điện thoại, Kiều Mạch nhìn đồng hồ, đã hơn 11h sáng, anh sờ sờ bụng, cảm thấy mình có chút đói, tủ lạnh chỉ có một ít dưa hấu cùng đồ uống lạnh, Kiều Mạch nghĩ ngợi, chuẩn bị đi siêu thị mua rau về.
Trước kia còn đi làm, bữa sáng đa số là giải quyết trên đường, cơm trưa giải quyết ở công ty, làm việc trở về cũng sẽ không nấu cơm, anh sẽ đến mấy tiệm ăn phụ cận lót bụng. Hiện tại anh từ chức ở nhà, thời gian nhàn hạ thoải mái có thể tự làm cho mình một bữa ngon.
Chẳng qua mấy ngày nay anh có chút vội, không quá chú ý, chờ đến lúc phát hiện, tủ lạnh đã không rau nữa, chỉ có thể bổ sung một lần nữa.
Trong siêu thị có máy lạnh, Kiều Mạch thật vất vả đi tìm mua rau ngon, lại ở khu mua rau liếc mắt thấy một hình bóng quen thuộc.
Kiều Mạch đột nhiên cả kinh, tim đập nhanh hơn bình thường.
Cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng chờ đến khi Kiều Mạch nhìn lại lần nữa, thân ảnh kia đã biến mất vô tung, Kiều Mạch tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Đã trải qua chuyện này, tinh thần Kiều Mạch ngược lại có phần tỉnh táo, anh đẩy xe đẩy dạo quanh siêu thị, muốn tìm bằng được người kia, dường như đối phương biết anh đang tìm hắn, lúc này có lẽ đã trốn, Kiều Mạch ở đây loanh quanh vài vòng, như thế nào cũng không tìm được.
Một người đang trốn tránh anh, anh lại tương đối quen thuộc, còn có thể khiến lòng anh bất an, dựa theo suy đoán chỉ có mấy người, Kiều Mạch nghĩ.
Bên cạnh anh có lẽ chỉ có vị kia.
Kiều Mạch đẩy xe đẩy ngừng ở một chỗ không chắn đường người khác, móc di động ra, gọi cho Nguyễn Thanh.
“Anh có phải đang theo dõi tôi hay không?”
Nguyễn Thanh: “…… Em đang họp, anh như vậy khiến em rất xấu hổ, cấp dưới phía dưới đều đang nhìn đấy.”
“Anh ở công ty?”
“Hiện đang là thời gian làm việc, em dĩ nhiên đang ở công ty.”
Kiều Mạch nâng tay, nhìn đồng hồ, xác thật còn chưa đến 12 giờ, đối phương còn đang trong thời gian làm việc, mình không thể ở bên trong siêu thị gặp được gã.
Nhưng vạn nhất gã đang nói dối thì sao?
Kiều Mạch quyết định trá đối phương một chút.
“Anh không cần phải phủ nhận, tôi đã nhìn thấy anh.” Kiều Mạch bình tĩnh nói, “Anh đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi lập tức đến.”
Nguyễn Thanh: “…… Anh muốn tới tìm em?”
Kiều Mạch nhíu nhíu mi, xem bộ dạng thản nhiên này của Nguyễn Thanh, giống như người mà mình thấy thật sự không phải gã, xem ra là mình lầm.
Cúp điện thoại, Kiều Mạch lại gọi cho cảnh sát Lý một cuộc điện thoại.
“Anh có phải đang theo dõi tôi hay không?”
Cảnh sát Lý: “…… Ta đang ở trong văn phòng có máy lạnh đàng hoàng, trời nóng như vậy tôi sẽ không theo sát anh đâu.”
“Anh không cần phải phủ nhận, tôi đã nhìn thấy anh. Anh đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi lập tức đến.”
Cảnh sát Lý: “…… Có phải đang cần can thiệp trị liệu tâm lý không, vậy anh lại đây đi.”
“Không có việc gì, tôi nhớ sai rồi.” Kiều Mạch cúp điện thoại.
Xem ra cũng không phải cảnh sát Lý.
Kỳ quái, Kiều Mạch cầm di động có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là cảnh sát Tôn? Hoặc là bác sĩ Lý, cũng có thể là cái tên tự xưng Cố Nhan Tân ở bệnh viện? (Ý là nhân cách hai)
Anh gần đây chỉ gặp một vài người, không phải những người này còn có thể là ai?
Kiều Mạch phiền não chuẩn bị đưa điện thoại di động cất vào túi, ai ngờ di động bỗng nhiên rung hai hồi.
Một tin nhắn.
【 Anh đang tìm em sao 】
Trong lòng Kiều Mạch chợt lạnh.
【 cậu là ai 】
【 Anh biết em:-d】
Là người ngày đó! Kiều Mạch đối cái icon khuôn mặt tươi cười quỷ dị này vô cùng quen thuộc, buổi tối ngày đó anh nhận được một tin nhắn khó hiểu, làm anh chú ý những người bên mình, nói vậy tin nhắn kia nhất định cũng là người mà anh quen.
Rốt cuộc là ai!
Vì sao hắn lại quen thuộc như vậy, nhất định là người mà mình quen, nhất định như vậy!
Kiều Mạch cảm giác tay mình lúc bấm đã có phần không xong rồi.
【 vậy cậu ra đi, chúng ta gặp mặt 】
【 Anh có lẽ sẽ không muốn gặp lại em đâu 】
【 cậu cứ ra đã 】
【 anh thật sự sao? 】
【 cậu rốt cuộc là ai? 】
Đối phương không hồi âm.
Kiều Mạch gửi một tin nhắn lại giống như đá chìm đáy biển vậy, không có bất luận động tĩnh gì truyền đến.
【 cậu trả lời tôi 】
Vẫn thế, không có hồi âm.
Kiều Mạch không cam lòng gọi điện thoại tới liên hệ với đối phương, nhưng chỉ truyền đến những âm thanh chờ đợi vội vàng. Mà chung quanh người đến người đi, Kiều Mạch nhìn ai cũng thấy nghi ngờ, anh cưỡng bách mình phải bình tĩnh lại, chậm rãi suy nghĩ chuyện này.
Thanh toán tiền, Kiều Mạch xách theo một đống đồ ra siêu thị, khi đi đến đường nhỏ quen thuộc, anh bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó là lạ.
Giống như…… Có người đang theo dõi mình.
Không, không phải giống như, là xác thật có người đang theo dõi mình.
Kiều Mạch khẳng định 10 phần.
Anh chết đều sẽ không quên loại cảm giác này.
Cái loại bị người ta dùng tầm mắt dính lên trên người, nhất cử nhất động của mình đều lộ ở bên trong tầm mắt đối phương.
Cảm giác khó thở chợt ập đến, bước chân Kiều Mạch chậm rãi dừng hẳn, anh đứng yên, chậm rãi quay đầu lại.
Tầm mắt chợt thu hồi.
Phía sau trống trải một mảnh, thái dương chói mắt lên đỉnh đầu tản ra từng trận sóng nhiệt, làm cho thanh âm nghe được đều biến, Kiều Mạch cảm thấy màng tai mình dường như đau đau.
Nhưng phía sau không có người.
Ở giữa ngõ bên ngoài, không có người đi đường, không có gió, anh thậm chí không nghe thấy tiếng động gì, chỉ có từng đợt âm thanh nhắc nhở amh thế giới này vẫn đang tồn tại.
Kiều Mạch nhấp nhấp môi, một cỗ khí lạnh lẽo từ trong lòng anh thoán khởi.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới một suy đoán, suy đoán này làm cả người anh đều như trẫm mình xuống hầm băng.
Về đến nhà, tùy tay đem rau đặt trong phòng bếp, Kiều Mạch gấp không chờ nổi gọi ngay cho viện tâm thần Duyệt Đại.
“Xin chào, đây là bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, xin hỏi ngài có việc gì không?”
“Tôi là…… Người nhà Trác Tuấn Vũ, có thể phiền cậu ấy tiếp tiếp điện thoại được không?”
“Vâng, ngài chờ, tôi sẽ giúp ngài tra một chút.”
Kiều Mạch kiên nhẫn chờ, một lát sau, thanh âm của hộ sĩ ấy lại vang lên.
“Thật ngại quà, xin hỏi ngài là người nhà của ai? Người bệnh đã xuất viện, không thông tri với ngài sao?”
Sắc mặt Kiều Mạch bỗng nhiên biến đổi.
Báo cáo quan sát Kiều Mạch.
Hôm nay là 23/09, Nguyễn Thanh và tôi đều không ở, không có nguyên nhân kích thích. Hư hư thực thực có người theo dõi, tinh thần hơi không tốt, có khuynh hướng xúc động, đề phòng tâm lý nghiêm trọng.
Logic rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, dao động cảm xúc.
75 điểm.
Mấy ngày qua đối phương gọi điện thoại khá nhiều, cơ hồ một ngày một cuộc.
Kiều mạch chuyển được điện thoại.
“Kiều Mạch.”
“Ừ?”
Cố Nhan Tân hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Tôi đang đọc sách.”
Thanh âm Kiều Mạch có chút lười nhác, Cố Nhan Tân thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng điệu của đối phương lúc này có lẽ đang chống cằm lười biếng nói chuyện, nhất định siêu cấp đáng yêu.
“Sách gì?” Cố Nhan Tân tiếp tục hỏi.
“Nghệ thuật trồng hoa.”
Bên kia điện thoại xôn xao một tiếng, anh dường như đang lạt một tờ sách.
Cố Nhan Tân hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn đọc loại sách này?”
Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải gọi cho Kiều Mạch một cuộc điện thoại, ban đầu là chỉ muốn xác thực xem anh có thực sự đồng ý giúp mình không, hắn không có cách nào nên chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng là dần về sau, hắn hình như là dưỡng thành thói quen, thích nghe thanh âm đạm mạc của Kiều Mạch, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái.
Cùng anh nói chuyện là một cách giúp mình thoả mái nhất.
“Học thôi.” Kiều Mạch lại lật một tờ, “Từ chức ở nhà cũng không có chuyện gì làm.”
“Nếu cậu cảm thấy nhàm chán, có thể đến đây trò chuyện với tôi.”
Bên kia Kiều Mạch cười khẽ một tiếng: “Không cần, tôi chuẩn bị tìm việc.”
“Việc gì?”
Kiều Mạch nghĩ nghĩ: “Tìm việc tương đối nhẹ nhàng, bầu không khí tốt một chút.”
Cố Nhan Tân vẫn luôn ở bệnh viện, nhưng cũng nghe nói về chuyện của Kiều Mạch. Hai người bị đưa vào đều là bạn trai anh, một vài hộ sĩ truyền tai nhạu, ngầm nghị luận, mỗi lần Kiều Mạch tới là bọn họ nhịn không được ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có đôi khi Cố Nhan Tân thật muốn đạp một chân lên mặt họ.
“Đổi việc cũng tốt, đổi luôn tâm tình.”
Kiều Mạch ừ một tiếng, lại hỏi hắn: “Anh ở bên kia như thế nào rồi? Ồn vậy?”
Cố Nhan Tân quét mắt nhìn chung quanh, hắn hiện tại đang ở khu hoạt động, chung quanh tất cả đều là người bệnh chạy tới chạy lui, thậm chí bên người hắn còn ngồi xổm một tên tự cho rằng mình là cây nấm bệnh hoạn, xác thật rất ồn, nhưng hai người khi nói chuyện vẫn có thể nghe được rành mạch, cũng không ảnh hưởng cái gì.
“Tôi mượn di động.” Cố Nhan Tân không chút để ý nhìn một hộ sĩ cách đó không xa, đối phương lén lút đưa tay ra hiệu ok, hắn nhướng mày gật đầu ý bảo đối phương rời đi, “Cho nên hiện tại đang ở hoạt động khu vực cho ngươi gọi điện thoại.”
“Khó có được thời gian nghỉ ngơi, anh vẫn nên đi chơi đi.” Kiều Mạch lại lật một tờ, nhàn nhạt nói, “Còn có chuyện khác sao?”
“Còn có một chuyện rất quan trọng.” Cố Nhan Tân hơi chút đè thấp thanh âm, “Tôi ngày mai đã có thể ra ngoài rồi.”
“Nhanh như vậy?” Kiều Mạch kinh ngạc, lúc trước anh tuy rằng nói là trong vòng năm ngày Cố Nhan Tân phải ra ngoài, nhưng anh cũng biết đây là một chuyện rất khó, nhưng không ngờ tới Cố Nhan Tân lại thật sự làm được, điều này làm anh kinh ngạc đối với năng lực đối phương.
Xem ra Cố Nhan Tân vẫn là Cố Nhan Tân kia, một khi đã quen sân khách, thì sẽ ổn định đầu trận tuyến, đảo khách thành chủ, trở thành người thắng cuộc.
Cố Nhan Tân gật đầu nói: “Cũng nhờ anh, cho tôi tìm ra chứng cứ quan trọng nhất.”
Lời này thật ra không sai, Kiều Mạch vô tình bắt được nhược điểm của bác sĩ Lý, mới có thể đủ thuận lợi uy hiếp ông ta, để đối phương trợ giúp Cố Nhan Tân.
Anh cũng lần đầu biết, hoá ra con trai bác sĩ Lý lại là bạn học Đại học của Kiều Mạch, hơn nữa xuẩn đến mức trên diễn đàn bô lô rằng ba cậu ta nhận hối lộ làm lộ chuyện này, Kiều Mạch đương nhiên không chút khách khí lợi dụng một phen.
Cho nên Cố Nhan Tân lần này mới có thể thuận lợi như vậy.
Kiều Mạch hỏi: “Ngày mai bao nhiêu giờ xuất viện?”
Cố Nhan Tân nghĩ: “Có lẽ là 10h sáng.”
“Ừm.”
“Kiều Mạch, cậu muốn tới đón tôi sao?”
“Tôi không có xe.”
“Vậy…… Tôi phái người lái xe đến đón cậu, sau đó tôi lái xe đưa cậu về.”
Kiều Mạch: “…… Anh thật đúng là thông minh a, chủ ý tuyệt diệu như vậy cũng bị anh nghĩ ra được.”
Biểu của trên mặt Cố Nhan Tân bất biến, đem những lời này coi như là khích lệ nhận lấy: “Vậy quyết định, 10 giờ.”
Kiều Mạch khép sách lại, ngồi ngay ngắn: “Ừ.”
Cúp điện thoại, Kiều Mạch nhìn đồng hồ, đã hơn 11h sáng, anh sờ sờ bụng, cảm thấy mình có chút đói, tủ lạnh chỉ có một ít dưa hấu cùng đồ uống lạnh, Kiều Mạch nghĩ ngợi, chuẩn bị đi siêu thị mua rau về.
Trước kia còn đi làm, bữa sáng đa số là giải quyết trên đường, cơm trưa giải quyết ở công ty, làm việc trở về cũng sẽ không nấu cơm, anh sẽ đến mấy tiệm ăn phụ cận lót bụng. Hiện tại anh từ chức ở nhà, thời gian nhàn hạ thoải mái có thể tự làm cho mình một bữa ngon.
Chẳng qua mấy ngày nay anh có chút vội, không quá chú ý, chờ đến lúc phát hiện, tủ lạnh đã không rau nữa, chỉ có thể bổ sung một lần nữa.
Trong siêu thị có máy lạnh, Kiều Mạch thật vất vả đi tìm mua rau ngon, lại ở khu mua rau liếc mắt thấy một hình bóng quen thuộc.
Kiều Mạch đột nhiên cả kinh, tim đập nhanh hơn bình thường.
Cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng chờ đến khi Kiều Mạch nhìn lại lần nữa, thân ảnh kia đã biến mất vô tung, Kiều Mạch tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Đã trải qua chuyện này, tinh thần Kiều Mạch ngược lại có phần tỉnh táo, anh đẩy xe đẩy dạo quanh siêu thị, muốn tìm bằng được người kia, dường như đối phương biết anh đang tìm hắn, lúc này có lẽ đã trốn, Kiều Mạch ở đây loanh quanh vài vòng, như thế nào cũng không tìm được.
Một người đang trốn tránh anh, anh lại tương đối quen thuộc, còn có thể khiến lòng anh bất an, dựa theo suy đoán chỉ có mấy người, Kiều Mạch nghĩ.
Bên cạnh anh có lẽ chỉ có vị kia.
Kiều Mạch đẩy xe đẩy ngừng ở một chỗ không chắn đường người khác, móc di động ra, gọi cho Nguyễn Thanh.
“Anh có phải đang theo dõi tôi hay không?”
Nguyễn Thanh: “…… Em đang họp, anh như vậy khiến em rất xấu hổ, cấp dưới phía dưới đều đang nhìn đấy.”
“Anh ở công ty?”
“Hiện đang là thời gian làm việc, em dĩ nhiên đang ở công ty.”
Kiều Mạch nâng tay, nhìn đồng hồ, xác thật còn chưa đến 12 giờ, đối phương còn đang trong thời gian làm việc, mình không thể ở bên trong siêu thị gặp được gã.
Nhưng vạn nhất gã đang nói dối thì sao?
Kiều Mạch quyết định trá đối phương một chút.
“Anh không cần phải phủ nhận, tôi đã nhìn thấy anh.” Kiều Mạch bình tĩnh nói, “Anh đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi lập tức đến.”
Nguyễn Thanh: “…… Anh muốn tới tìm em?”
Kiều Mạch nhíu nhíu mi, xem bộ dạng thản nhiên này của Nguyễn Thanh, giống như người mà mình thấy thật sự không phải gã, xem ra là mình lầm.
Cúp điện thoại, Kiều Mạch lại gọi cho cảnh sát Lý một cuộc điện thoại.
“Anh có phải đang theo dõi tôi hay không?”
Cảnh sát Lý: “…… Ta đang ở trong văn phòng có máy lạnh đàng hoàng, trời nóng như vậy tôi sẽ không theo sát anh đâu.”
“Anh không cần phải phủ nhận, tôi đã nhìn thấy anh. Anh đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi lập tức đến.”
Cảnh sát Lý: “…… Có phải đang cần can thiệp trị liệu tâm lý không, vậy anh lại đây đi.”
“Không có việc gì, tôi nhớ sai rồi.” Kiều Mạch cúp điện thoại.
Xem ra cũng không phải cảnh sát Lý.
Kỳ quái, Kiều Mạch cầm di động có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là cảnh sát Tôn? Hoặc là bác sĩ Lý, cũng có thể là cái tên tự xưng Cố Nhan Tân ở bệnh viện? (Ý là nhân cách hai)
Anh gần đây chỉ gặp một vài người, không phải những người này còn có thể là ai?
Kiều Mạch phiền não chuẩn bị đưa điện thoại di động cất vào túi, ai ngờ di động bỗng nhiên rung hai hồi.
Một tin nhắn.
【 Anh đang tìm em sao 】
Trong lòng Kiều Mạch chợt lạnh.
【 cậu là ai 】
【 Anh biết em:-d】
Là người ngày đó! Kiều Mạch đối cái icon khuôn mặt tươi cười quỷ dị này vô cùng quen thuộc, buổi tối ngày đó anh nhận được một tin nhắn khó hiểu, làm anh chú ý những người bên mình, nói vậy tin nhắn kia nhất định cũng là người mà anh quen.
Rốt cuộc là ai!
Vì sao hắn lại quen thuộc như vậy, nhất định là người mà mình quen, nhất định như vậy!
Kiều Mạch cảm giác tay mình lúc bấm đã có phần không xong rồi.
【 vậy cậu ra đi, chúng ta gặp mặt 】
【 Anh có lẽ sẽ không muốn gặp lại em đâu 】
【 cậu cứ ra đã 】
【 anh thật sự sao? 】
【 cậu rốt cuộc là ai? 】
Đối phương không hồi âm.
Kiều Mạch gửi một tin nhắn lại giống như đá chìm đáy biển vậy, không có bất luận động tĩnh gì truyền đến.
【 cậu trả lời tôi 】
Vẫn thế, không có hồi âm.
Kiều Mạch không cam lòng gọi điện thoại tới liên hệ với đối phương, nhưng chỉ truyền đến những âm thanh chờ đợi vội vàng. Mà chung quanh người đến người đi, Kiều Mạch nhìn ai cũng thấy nghi ngờ, anh cưỡng bách mình phải bình tĩnh lại, chậm rãi suy nghĩ chuyện này.
Thanh toán tiền, Kiều Mạch xách theo một đống đồ ra siêu thị, khi đi đến đường nhỏ quen thuộc, anh bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó là lạ.
Giống như…… Có người đang theo dõi mình.
Không, không phải giống như, là xác thật có người đang theo dõi mình.
Kiều Mạch khẳng định 10 phần.
Anh chết đều sẽ không quên loại cảm giác này.
Cái loại bị người ta dùng tầm mắt dính lên trên người, nhất cử nhất động của mình đều lộ ở bên trong tầm mắt đối phương.
Cảm giác khó thở chợt ập đến, bước chân Kiều Mạch chậm rãi dừng hẳn, anh đứng yên, chậm rãi quay đầu lại.
Tầm mắt chợt thu hồi.
Phía sau trống trải một mảnh, thái dương chói mắt lên đỉnh đầu tản ra từng trận sóng nhiệt, làm cho thanh âm nghe được đều biến, Kiều Mạch cảm thấy màng tai mình dường như đau đau.
Nhưng phía sau không có người.
Ở giữa ngõ bên ngoài, không có người đi đường, không có gió, anh thậm chí không nghe thấy tiếng động gì, chỉ có từng đợt âm thanh nhắc nhở amh thế giới này vẫn đang tồn tại.
Kiều Mạch nhấp nhấp môi, một cỗ khí lạnh lẽo từ trong lòng anh thoán khởi.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới một suy đoán, suy đoán này làm cả người anh đều như trẫm mình xuống hầm băng.
Về đến nhà, tùy tay đem rau đặt trong phòng bếp, Kiều Mạch gấp không chờ nổi gọi ngay cho viện tâm thần Duyệt Đại.
“Xin chào, đây là bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, xin hỏi ngài có việc gì không?”
“Tôi là…… Người nhà Trác Tuấn Vũ, có thể phiền cậu ấy tiếp tiếp điện thoại được không?”
“Vâng, ngài chờ, tôi sẽ giúp ngài tra một chút.”
Kiều Mạch kiên nhẫn chờ, một lát sau, thanh âm của hộ sĩ ấy lại vang lên.
“Thật ngại quà, xin hỏi ngài là người nhà của ai? Người bệnh đã xuất viện, không thông tri với ngài sao?”
Sắc mặt Kiều Mạch bỗng nhiên biến đổi.
Báo cáo quan sát Kiều Mạch.
Hôm nay là 23/09, Nguyễn Thanh và tôi đều không ở, không có nguyên nhân kích thích. Hư hư thực thực có người theo dõi, tinh thần hơi không tốt, có khuynh hướng xúc động, đề phòng tâm lý nghiêm trọng.
Logic rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, dao động cảm xúc.
75 điểm.
Bình luận truyện