Nguy Tình Thử Ái

Chương 13: Giao dịch không công bằng



Sắc mặt Phong Sính tối lại, gương mặt này làm màn kịch này càng giống thật.
Chiếc khăn của Đường Ý bị kéo từ ngực xuống tới thắt lưng, hai tay cô ôm lấy đầu vai, dây áo ngực lộ ra trên xương quai xanh. Cô lạnh run, ánh mắt tối lại "Phong Sính, đừng làm vậy, buông tôi ra".
Tiêu Đằng quát lên nhưng cô lại không nghe được.
Trước sảnh, hai tên phục vụ chỉ trỏ "Đến thuê phòng vào lúc này, thảo nào nhìn có vẻ là lạ, thì ra là..."
"Thật không biết xấu hổ"
"Đúng đấy, lại còn táo bạo trắng trợn như vậy".
Đường Ý muốn cãi lại, nói cô và Tiêu Đằng mới thật sự là một đôi, nhưng có ai chịu đến nghe bọn họ nói chuyện? Huống chi, Phong Sính sẽ không cho cô cơ hội này.
Giầy của Đường Ý đã sớm rớt lại trong phòng, lúc này, lòng bàn chân trần chạm vào lớp gạch lạnh như băng, hai tay cô cố níu Phong Sính "Anh cũng không muốn làm náo loạn chỗ này đúng không? Chúng ta đổi sang chỗ khác đi".
"Tôi sợ cái gì?" Phong Sính dùng một tay kéo cô lại gần "Rượu này, phòng này là của tôi, địa bàn của tôi, kẻ nào dám phàn nàn một câu, tôi sẽ cho hắn từ nơi này bò ra ngoài".
Đường Ý nhắm mắt lại "Tốt lắm, nếu đây là chỗ của anh, ra ra vào vào khó tránh khỏi bị người ta thấy mặt, trông anh bây giờ giống như đang bắt giam tôi, nếu tin này truyền đi sẽ tổn hại đến thanh danh của Phong thiếu, anh thả tôi ra đi".
"Người lộ mặt cũng không phải là tôi". Từ trên cao nhìn xuống, Phong Sính nhìn chằm chằm vào gương mặt đang kích động của Đường Ý "Vậy cô nói xem, chúng ta nên đi đâu?"
"Tùy ý đi". Chỉ cần đừng ở trước mặt mọi người.
Khóe môi mỏng của Phong Sính nhếch lên, tiếp tục lôi kéo Đường Ý ra phía trước. Từ cửa xoay ở đại sảnh bỗng có mấy nam nhân tiến vào, dẫn đầu là một người tầm ba mươi tuổi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền đi nhanh tới "Phong thiếu, đây là người cậu muốn lấy ra sao?"
Anh chàng này, thường ngày cùng Phong Sính cũng là nhân vật hạng nhất, vui chơi vừa điên loạn vừa ngang tàng.
Ánh mắt hắn không kiêng kỵ rơi xuống trên người Đường Ý.
Dây áo đã trượt qua bờ vai, cô lấy tay che lại, ngay cả áo ngực bên trong cũng xộc xệch, hơi thở hổn hển từ vùng bụng bằng phẳng, chiếc rốn mượt mà của cô lại mang theo một hương vị phong tình hấp dẫn.
Cổ họng người đàn ông nhẹ nuốt xuống, Tiêu Đằng như muốn xông lên phía trước "Buông cô ấy ra!"
Đôi mắt Đường Ý toát lên tia hoảng sợ, Phong Sính thấy thế, đem cô ôm chặt vào lồng ngực "Nhìn cái gì? Cô ấy là của tôi."
Lời nói đơn giản mà trực tiếp, giống như đang nói... cô gái này hắn ta đừng hòng mơ tưởng tới, bọn họ cho tới lúc này vẫn không hỏi qua Đường Ý có đồng ý không.
"Phong thiếu, cô gái này anh đoạt được rồi sao? Nhìn dáng vẻ không tình nguyện này, ồ, phía sau còn có tình nhân à?"
Phong Sính cười cười "Tôi muốn phụ nữ cần phải chiếm đoạt sao?"
Tay anh nhấc cằm Đường Ý "Nói xem, cô có cam tâm tình nguyện không?"
Cổ Đường Ý lạnh ngắt, cô chạm đến đáy mắt lạnh thấu xương của Phong Sính, âm thanh lạnh lẽo phát ra rõ ràng, cô gật gật đầu "Đúng, là tôi cam tâm tình nguyện."
Khóe mắt Phong Sính ngập tràn ý cười, bàn tay anh đỡ trên gáy kéo cô lại gần hơn, dùng sức hôn lên môi cô "Ngoan, thật ngoan."
Một màn này rơi vào mắt Tiêu Đằng, chẳng khác nào làm vỡ tim anh, anh đẩy tên bên cạnh đang giữ mình, xông nhanh về phía trước.
Nhưng những người này đều được huấn luyện đặc biệt, một người đàn ông cao lớn cường tráng tiến lên hai bước, quét chân một cái, Tiêu Đằng không kịp đề phòng liền ngã ngay xuống đất.
Đường Ý nghiêng đầu sang chỗ khác, nụ hôn thứ hai của Phong Sính rớt trên mặt cô, lông mày anh nhíu lại tỏ vẻ không vui, liếc cô một cái rồi hướng tầm mắt về phía Tiêu Đằng.
Đường Ý kinh hãi quát to "Buông anh ấy ra!"
Mặt cô đỏ bừng, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, nước mắt không kiềm được chảy xuống "Phong Sính, đủ rồi. Anh muốn tôi làm gì tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo, anh thả Tiêu Đằng đi có được không?"
Người tụ tập bên đại sảnh ngày càng nhiều, Đường Ý bị khóa trong ngực Phong Sính không thể động đậy, ánh mắt cô hiện lên sự khẩn cầu "Người anh muốn là tôi, đừng đụng đến những người không có liên quan này".
"Không liên quan?", Phong Sính ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô "Cô thực nghĩ như vậy sao?"
Ánh mắt nam nhân trước mặt lần nữa rơi xuống mặt Đường Ý "Phong thiếu, cậu cứ từ từ chơi đùa, hôm nào chúng ta lại tụ tập".
Nói xong, liền dẫn đám người đi vào trong, bọn họ chặn tầm mắt của Đường Ý, những người này đi qua Tiêu Đằng cũng không dừng lại, giống như Tiêu Đằng không phải người mà chỉ là một con kiến không có giá trị. Nước mắt Đường Ý lại rơi xuống, nhìn Phong Sính, trong mắt chưa đầy sự tức giận cùng hận ý.
Phong Sính vỗ vỗ mặt cô "Muốn tôi thả anh ta sao?"
Cô không dám thể hiện sự cường ngạnh, đành phải gật đầu.
"Biết điều một chút, theo tôi lên xe, tôi sẽ bỏ qua cho anh ta".
Đường Ý cũng không do dự, hao phí nhiều thời gian, bọn họ lại càng không chịu nổi loại người trước mặt người khác thể hiện sự thâm sâu.
Phong Sính ôm cô sải bước ra ngoài, Tiêu Đằng giơ cao đầu "Đường Đường!"
Cô quay đầu nhìn, tầm mắt lại bị Phong Sính ngăn cản một nửa, mặc dù Đường Ý không nhìn tới nhưng có thể biết, trong mắt của anh và cô đều giống nhau, đều đã bị sự hiu quạnh và tuyệt vọng xâm chiếm.
Xe Phong Sính đã đến trước cửa, anh một tay nhét cô vào ghế lái phụ, cả người Đường Ý nhào tới cửa kính, thấy Tiêu Đằng còn gục trên mặt đất không dậy nổi.
Cô khóc rống lên, hai tay hung hăng đập vào cửa kính.
Phong Sính nổ máy, chiếc xe phóng vụt ra ngoài, trán cô đụng vào cửa kính, hai tay Đường Ý nắm chặt, đôi mắt Phong Sính xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, tay anh thích thú hướng về phía trước, chẳng bao lâu sau một luồng khí lạnh tỏa ra, Đường Ý lạnh run, ôm chặt cánh tay núp vào trong ghế lái.
Ngón tay Phong Sính gõ nhẹ trên tay lái, thần sắc buông lỏng thoải mái, không biết bao lâu đã qua đi, hai người dừng trước ngôi biệt thự.
Đường Ý cắn cắn môi, đầu gục xuống, nửa người trên như muốn đặt trên đầu gối mình.
Phong Sính xuống xe trước, Đường Ý buồn bực ngồi im tại chỗ, Phong Sính mở cửa xecho cô, một tay tựa vào mui xe, thân hình cao lớn cúi xuống "Thế nào, muốn đổi ý à?"
"Phong Sính, vì sao anh nhất định phải có được tôi?"
Nam nhân không cần thiết cho cô lý do đường hoàng, anh thậm chí cũng không suy nghĩ sâu xa "Bởi vì cô là dì nhỏ của tôi, chỉ vậy thôi".
Đường Ý gập người, Phong Sính thấy thế, giữ cánh tay cô, đem cô kéo xuống.
Cả người cô lạnh băng, tay lại bị anh lôi kéo, áo ngực bên trong vì thế rơi xuống, ánh mắt Phong Sính căng thẳng, lực lôi kéo cô cũng tăng thêm một chút.
Anh sải bước rất nhanh, Đường Ý căn bản không theo kịp. Hai người đi vào phòng khách, Phong Sính cũng không thèm mở đèn, nơi này đối với Đường Ý hoàn toàn lạ lẫm, anh đẩy cô tới bên tường, lưng đập vào tường khiến cô hơi đau, Phong Sính lập tức đè lên.
Gương mặt tuấn tú của anh tiến đến cần cổ, tóc cô chỉ mới khô một nửa "Đã tắm rồi?"
Còn không phải sao?
Cơ thể cô một thân sạch sẽ, lòng đầy mong đợi trao cho người cô yêu. Cô đã sai lầm ở đâu, Tiêu Đằng lại sai lầm ở đâu vậy? Nếu ai cũng không sai, tại sao những chuyện kinh khủng hết lần này đến lần khác không buông tha cho bọn họ?
Đợi không được câu trả lời, tay Phong Sính bấm bên hông cô "Có muốn tôi đưa Tiêu Đằng đến đây, để anh ta thấy cảnh tượng này không?"
Bả vai cô run rẩy "Rồi, tắm qua rồi".
"Vậy mới ngoan", Phong Sính khôi phục tâm tình, nhiệt độ từ lồng ngực anh truyền tới khiến Đường Ý cảm thấy ấm hơn, nhưng cô không dám tham luyến, từng bước lùi xuống, phía trước là vực sâu có thể khiến cô tan xương nát thịt. Phong Sính hôn lên cánh môi cô "Mở miệng ra".
Cả phòng khách đắm chìm trong tiếng hít thở sâu nặng, Đường Ý nhìn về cửa sổ cách đó không xa, bóng cây bên ngoài nhảy múa trên mặt kính thủy tinh, cô suy nghĩ nếu dùng đôi tay này bắt Phong Sính đi, thần không biết quỷ không hay ném anh ta xuống Thái Bình Dương thì thật tốt.
Phong Sính hung hăng cắn lên xương quai xanh của cô "Cô không tập trung?"
"Phong thiếu, người anh đã có, còn muốn quản tôi sao?"
Phong Sính đặt tay sau thắt lưng cô, hơi dùng sức, cô chỉ có thể ngã về phía trước.
Anh mang cô lên lầu, ở cầu thang lại dây dưa một hồi lâu, đi vào phòng ngủ lớn, Phong Sính bật đèn lên, Đường Ý xem cách bài trí trong phòng ngủ, trên tủ đầu giường đặt một chén nước, nơi này chắc là chỗ ở của Phong Sính.
Cô thu hồi vẻ mặt "Trước tiên chúng ta bàn về điều kiện"
Gương mặt Phong Sính nâng lên tới trước người cô, trong mắt đã có * "Điều kiện?"
"Đương nhiên, lỡ như anh muốn đổi ý thì phải làm sao?"
Phong Sính kéo cô đi tới bên giường "Muốn điều kiện gì, nói đi".
"Qua đêm nay, nước giếng không phạm nước sông, đưa lại cho chúng tôi nam mươi vạn, còn có, anh không được nhằm vào Tiêu Đằng nữa."
Phong Sính vẫn như cũ ôm cô không buông tay "Được, tôi đáp ứng cô".
"Phong thiếu không nói suông, hẳn là nhất ngôn cửu đỉnh".
Phong Sính buông cô ra, cánh tay giơ lên, cởi bỏ tay áo, sau đó ngón tay hướng về cần cổ, những chiếc nút áo bạch kim được mở ra, hé lộ lồng ngực màu đồng cường tráng mạnh mẽ, anh bỗng giơ tay vỗ vỗ vai Đường Ý "Tôi đi tắm trước, cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn, bằng không sẽ không có chuyện tốt đâu".
Cô giống như bị một sức nặng ngàn cân đè ép, cả người bỗng nhiên xụi lơ ngồi ở mép giường "Anh yên tâm, tôi sẽ không đi".
Người đàn ông cởi quần dài, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Lúc này, tâm tình của cô và Tiêu Đằng đã trải qua muôn vàn biến hóa, tiếng nước chảy liên tục nhưng rót vào tai cô lại có trăm ngàn tư vị.
Phong Sính từ trong nhà tắm bước ra, chỉ độc chiếc khăn tắm buộc gọn gàng, cứ như vậy đi đến.
Đường Ý rúc vào trong, hắn từ trên cao liếc xuống, cô không suy nghĩ nhiều thu mình lại, có thể giấu đi không bị Phong Sính phát hiện.
Nam nhân lững thững tiến tới, Đường Ý ngẩng đầu lên, hai tay Phong Sính chống ở chân, người hơi nghiêng xuống, gương mặt tuấn tú ghé trước mặt Đường Ý "Bày ra bộ mặt đau khổ như thế để cho ai xem?"
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng còn khó coi hơn là khóc "Phong thiếu, nếu đây không phải lần đầu tiên của tôi, anh có quan tâm không?"
"Muốn tôi rút lui sao?" Phong Sính cười khẽ "Yên tâm đi, tôi đối với cô không nhiều hy vọng, cũng phải cưới cô làm vợ, tôi muốn lần đầu tiên của cô để làm gì?"
Đường Ý nhẹ nuốt nước miếng "Tôi có thể thỉnh cầu anh một chuyện không?"
"Cũng phải nói xem chuyện gì trước".
"Tôi không an tâm về Tiêu Đằng, anh muốn tôi, tôi sẽ cho anh, nhưng để ba ngày sau có được không? Tôi sẽ tới nơi này, không phải anh thích thứ dâng tới cửa sao?"
Gương mặt vô cảm của Phong Sính dò xét Đường Ý, một lúc sâu, anh bỗng cất tiếng cười to, khóe miệng ương bướng cong lên, anh chợt vươn tay ấn đầu Đường Ý khiến cô ngã nhào xuống giường, đỉnh đầu bị anh ấn lấy không nhúc nhích được.
Gò má lạnh lẽo chạm vào khăn trải giường, hai chân Phong Sính chế ngự cô "Ai cho cô tùy ý suy đoán tâm tư của tôi? Là ai nói tôi thích người ngoan ngoãn đến trước cửa? Tôi muốn mạnh mẽ chiếm đoạt, cô càng bất lực đáng thương, tôi càng thích".
Anh cúi người, môi mỏng hạ sát tai cô "Cho cô thời gian ba ngày? Hôm nay cô gấp gáp muốn cùng Tiêu Đằng làm... A", ngữ điệu của anh kéo dài "Tôi hiểu rồi, lần đầu tiên của cô không phải đã cho anh ta sao? Cô không muốn bị tôi đoạt mất nên mới vội vàng như vậy đúng không? Tôi cho cô chút thời gian để cô hiến thân cho anh ta sao?"
Đường Ý cắn chặt môi, sắc mặt càng tái nhợt.
Tâm tình Phong Sính thật tốt "Xem ra, tôi nói đúng rồi".
Vô duyên vô cớ được lợi lớn như vậy, anh mơn trớn gương mặt Đường Ý "Yên tâm đi, cô muốn đêm nay tìm anh ta, mà vừa rồi xảy ra tai nạn như vậy, xem ra bạn trai cô cũng không có kinh nghiệm, loại chuyện này cô nên sớm tìm tôi, lời nói và hành động đều mẫu mực, sáng sớm mai cô nhất định sẽ cảm kích tôi".
Đường Ý nghe vậy, chỉ hận không thể cắn hắn một miếng "Qua đêm nay, anh cũng đừng tìm tôi nữa".
"Anh ta còn có thể tiếp nhận cô sao?" Anh "tốt bụng" đặt câu hỏi.
"Đây là chuyện của tôi".
"Được, đã như vậy, cô hãy đáp ứng tôi một điều kiện".
Đường Ý nghĩ thầm, chuyện đã đến nước này, anh ta còn muốn như thế nào nữa?
"Được". Cô đáp ứng. "Điều kiện gì?"
"Tối nay, cô hãy hầu hạ tôi cho tốt".
Đường Ý gục xuống một lúc lâu không nhúc nhích, bàn tay Phong Sính đè chặt sau cổ cô, sau một hồi, cô mới giật giật "Tôi làm".
Anh thả tay ra.
Đường Ý đứng bên giường, Phong Sính ngồi phía trên, tay cô hướng đến bả vai kéo dây áo ngực xuống, Đường Ý cởi bỏ từng món đồ trên người, không chút do dự ném quần áo hỗn độn xuống dưới chân.
Phong Sính không ngờ cô to gan như vậy, những việc này không phải là nên để cho đàn ông làm sao?
Anh vòng tay trước ngực, ánh mắt thưởng thức lướt từ mặt cô xuống bên dưới, anh đoán không sai, dáng người cô đúng như anh nghĩ, trước giờ anh nhìn phụ nữ rất chuẩn xác, rất ít khi nhìn nhầm.
Đường Ý buông lỏng người, ngón tay bấm vào bắp đùi, toàn thân giống như bị thiêu cháy, ánh mắt nóng bỏng của Phong Sính như một cây tiểu đao khiến cô cảm thấy mỗi cái liếc nhìn của anh vào từng nơi trên người, chỗ đó liền bị cắt đứt.
"Anh còn không hài lòng sao?"
"Tiếp tục đi".
Đường Ý tiến lên một bước "Anh, bắt đầu đi".
Phong Sính không khỏi bật cười "Cô không có kinh nghiệm, làm sao có thể phục vụ tôi thật tốt?"
Trong lòng Đường Ý chỉ nghĩ đến Tiêu Đằng, so với cô anh lúc này càng đau khổ hơn "Tôi để anh quỳ xuống còn không được sao?"
Giọng cô như muỗi, nơi này không có người nào, hai người như vậy cứ nói toạc ra.
Phong Sính vắt chéo chân, mắt híp lại "Tôi không thích vồ vập như sói, tôi thích ăn từ tốn, cả đếm nay cô là của tôi, không phải vội".
"Dù sao cũng là chuyện làm trong nửa tiếng, Phong thiếu, nếu anh thật sự đã muốn, không cần thiết kéo dài".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện