Nguy Tình Thử Ái

Chương 30: Thiếu chút nữa bị bắt cóc



Muốn để Phong Sính thu tay lại là chuyện không thể nào.
Hai tay Phong Sính quấn chặt eo Đường Ý "Mặc dù em không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng có thể dùng chồng lên nhiều lần. Vừa rồi em nói ra năm yêu cầu khi theo tôi, chúng ta làm trước năm lần rồi nói tiếp".
Đường Ý buồn bực kêu lên một tiếng, Phong Sính lại kéo vai để cô đứng lên.
Đầu Dường Ý bị ép tựa vào vai Phong Sính, bởi vì chiều cao chênh lệch cô chỉ có thể ngửa đầu. Từ khóe mắt đến lông mày của Phong Sính đều nhuốm màu tình cảm và dục vọng rất mãnh liệt, anh khẽ nhếch môi, hô hấp kéo dài trở nên dồn dập. Gương mặt anh tuấn, không giống với đàn ông nhẵn nhụi, dường như không thấy được bất kỳ tạp chất nào. Trên sống mũi mạnh mẽ, bởi vì động tác kịch liệt mà chảy ra từng giọt mồ hôi. Mỗi một tia sáng, mỗi một hình ảnh càng làm tôn thêm vẻ đẹp cực phẩm của người đàn ông, cùng với sự cao quý trộn lẫn với bản tính lưu manh tạo nên cảm giác sung mãn cực hạn.
Đường Ý kiễng gót chân, không khỏi cúi đầu liếc nhìn, động tác như vậy, cũng may là cô còn có thể đứng vững.
"Dì nhỏ" môi mỏng Phong Sính tiến đến bên tai cô, bắt đầu thì thầm từng lần một "Dì nhỏ, dì nhỏ..."
Đường Ý nghe tiếng kêu này, nghĩ đến Phong Sính lúc này đang làm chuyện gì với mình, cô đều muốn phun ra.
"Tôi còn có một yêu cầu, sau này không cho phép gọi tôi là dì nhỏ..."
Phong Sính bóp mạnh cằm cô, hung hăng hôn xuống "Được, em làm cho ba và chị tôi ly hôn, tôi sẽ không gọi em là dì nhỏ".
Cô vô thức kêu ưm một tiếng, ngoài miệng vẫn cứng rắn "Vậy ít nhất, lúc làm chuyện này đừng gọi tôi như vậy".
"Loại chuyện nào? Hửm?"
Đường Ý nhìn chằm chằm vào anh nói "Chính là chuyện tôi không nguyện ý nhất, anh lại thích nhất".
Phong Sính khẽ cười, kéo cô đặt lên trên bàn ăn.
Lầu hai.
Phòng ngủ chính.
Căn phòng của Phong Sính đã được sửa chữa lại, với phong cách giống như ban đầu. Anh đè cô xuống lăn qua lăn lại, giọng nói phấn khích có thể vang xuống lầu dưới "Dì nhỏ, cô thích cái giường này không? Tôi phải tốn không ít tiền bạc và nhân lực mới làm được, có phải có cảm giác đặc biệt không?"
Đường Ý cảm thấy khó chịu ở ngực, gục ở đó không muốn động đậy, nhưng Phong Sính làm sao chịu buông tha cho cô.
Cô với tay ôm lấy cái gối, chịu đựng, chịu đựng, không nhịn được nữa "Nghỉ một chút đi, tôi muốn ói".
Phong Sính vừa nghe, chỉ biết là cô cố ý, cố ý ghê tởm anh.
Thật vất vả mới bắt lại lần nữa, không tính đến việc cô miễn cưỡng, còn muốn anh cả người khó chịu, Phong Sính đương nhiên không thể như vậy mà bỏ qua cho cô.
Ngay sau đó, mức độ khó ngày càng tăng cao theo hệ số, cảm giác xóc nảy cộng với hoa mắt liên tiếp đập vào Đường Ý. Cô cảm thấy mình sắp điên mất rồi, cổ họng trong miệng vô cùng khó chịu, bỗng nhiên hai tay bám vào mép giường, người di chuyển về phía trước "Ọe __"
Phong Sính lập tức dừng lại "Em!"
"Ọe, ọe!"
Cô nôn ra khiến hai bả vai đều run rẩy, những thứ dơ bẩn kia giống như phun ra trên người Phong Sính. Động tác của anh rất mạnh, chợt lùi lại phía sau, thiếu chút nữa đã ngã xuống giường. Gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ghét bỏ "Em lại có thể nôn ra thật!"
Đường Ý gục xuống đó bật động, Phong Sính bịt mũi lại, cả người vẫn khỏa thân, anh đá chân vào Đường Ý "Sao em lại nôn ra như vậy?"
"Đừng, đừng nói chuyện với tôi" Đường Ý không ngừng vỗ vào ngực mình, sau đó lại nôn ra vài hớp. Phong Sính vội vàng đứng dậy, Đường Ý quay đầu lại, thấy anh đã đứng ở cửa phòng vệ sinh.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy Phong Sính lộ ra vẻ mặt này.
Đường Ý gục xuống nghiêng người nhìn anh nói "Sau khi ăn no không nên vận động kịch liệt".
Phong Sính mặt mày xanh mét "Thô tục!"
Đường Ý nhắm mắt lại, không hề để ý đến anh.
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Phong Sính đi ra ngoài, Đường Ý vẫn còn ngồi ở đó.
Anh cảm thấy cơn bồn nôn đã hết "Em nhanh đi tắm đi!"
Đường Ý động đậy, cũng không muốn tắm rửa xong lại bị hành hạ. Cô khép chặt mi mắt "Tôi không cử động được".
"Em chẳng qua chỉ nôn mửa mà thôi, đâu phải tay chân tàn phế".
Phong Sính đứng trước giá rượu ở phía xa, chính là không chịu tới gần.
Đường Ý biết là anh chán ghét, chỉ nghe thấy mùi thôi là anh ta đã không chịu nổi. Cô vẫn nằm sấp xuống không nhúc nhích, tình nguyện bị chết ngạt chứ không muốn bị sự giày vò hủy hoại "Tôi không muốn tắm".
Phong Sính nghe vậy, mặt xanh như tài lá "Em đứng lên cho tôi!"
"Anh tới đây ôm tôi đi".
"Em đừng tự nâng mình quá cao, em nghĩ mình là ai? Còn muốn tôi tự mình đến ôm em?"
"Có bẩn hay không bẩn là chuyện của tôi, anh câm miệng cho tôi". Đường Ý ném qua một câu.
Phong Sính mặc áo choàng đứng trước giá rượu, Đường Ý dứt khoát không nói chuyện với anh. Cô nghe được tiếng bước chân của người đàn ông bước ra ngoài, thầm nghĩ chiêu này thật có tác dụng.
Thế nhưng, không bao lâu sau, Phong Sính đã quay trở lại.
Cô cảm giác có người đi đến bên giường, sau đó lại có tiếng bước chân tiến vào.
Phong Sính vừa bịt mũi vừa ra lệnh "Nhanh dọn dẹp sạch sẽ, cuốn chăn lại cho tôi".
"Vâng".
Đường Ý nhận thấy trong phòng ngủ còn có người thứ ba, cô vội mở mắt, người giúp việc đang đứng bên giường nhấc chăn lông lên. Đường Ý lạnh nhạt co rúc người lại, cô ý thức được mình không mặc quần áo, vội vươn tay kéo lấy chăn đơn.
Nhưng Phong Sính còn nhanh hơn cô một bước.
Anh lấy toàn bộ những thứ có thể che chắn được vứt xuống dưới đất "Những thứ này cũng phải giặt sạch".
"Vâng" người giúp việc cúi thấp đầu, cách mặt Đường Ý chưa tới 20 cm, cho dù không nhìn lên nhưng lúc bước vào cô ta chắc chắn đã nhìn thấy bộ dạng này của Đường Ý.
Người giúp việc lấy nước lau sàn nhà, lau đi lau lại nhiều lần, rất nhanh sau đó, căn phòng đã tràn ngập mùi thơm đặc biệt.
Phong Sính mặc áo choàng ngồi xuống giường, ôm lấy Đường Ý từ sau lưng, động tác này muốn có bao nhiêu gợi cảm sẽ có bấy nhiêu thân mật.
Bả vai Đường Ý động đậy muốn tránh, bàn tay Phong Sính vuốt ve vai cô "Có phải tôi quá dùng sức, khiến em chịu không nổi? Bất quá cũng là do em, buổi sáng quá tham ăn, ăn nhiều quá bị nghẹn đúng không?"
Đường Ý không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng lời anh nói rõ ràng đã lấp đầy người khác với những suy tưởng lan man.
Người giúp việc vẫn đứng ở kia, ngoài mặt có vẻ chuyên chú làm việc nhưng thực ra đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng chuyện phong lưu.
Phong Sính đến gần muốn hôn cô, lại nhớ đến cô chưa tắm rửa, lập tức xoay người nằm chết dí bên cạnh Đường Ý.
Tay anh hướng đến vai cô "Em nói, chị gái em nếu biết quan hệ của chúng ta có phải sẽ rất khiếp sợ?"
Đường Ý mở mắt, hung dữ nhìn anh.
Phong Sính cảm nhận được xúc giác mềm dịu nơi đầu ngón tay "Sợ cái gì? Bọn người ở đây không ai dám tiết lộ nửa chữ. Phong gia bên kia, có ba và mẹ nhỏ của tôi cũng là chị gái và anh rể em, mà bên này em và tôi yêu đương vụng trộm, ngẫm nghĩ một chút đúng là kích thích. Tôi thật sự rất nôn nóng, muốn xem bộ dạng của em khi ở đây sẽ giả vờ trước mặt chị gái như thế nào".
Phong Sính da mặt dày, nhưng Đường Ý vô cùng xấu hổ, dù sao trong phòng cũng đang có người thứ ba ở đây.
"Tôi muốn đi tắm".
"Đi đi".
"Tôi, quần áo của tôi..."
Phong Sính nhìn người giúp việc đang dứng ở kia "Lau dọn từ nãy giờ, có phải muốn xem truyền hình thực tế của chúng tôi?"
Người giúp việc cuống quýt thu dọn "Xin lỗi Phong thiếu, tôi đi đây".
Đợi cô ta đi ra ngoài, Đường Ý mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
—-
Viên gia.
Viên Viện đưa Tiêu Đằng vào phòng khách "Ba mẹ đi du lịch rồi, em cho người giúp việc nghỉ hai ngày".
Tiêu Đằng đi vào Viên gia, bên trong trang trí lộng lẫy, những viên gạch sáng bóng phản chiếu hình người, nội thất làm bằng gỗ với màu sắc đặc biệt làm nổi bật vẻ đẹp hoa mỹ bên trong, hơn nữa lại đưa toàn bộ thiết bị lắp đặt nâng lên một tầng cao mới.
Bức chân dung lớn của Viên Viện treo trên vách tường trước TV, ngoài sân thượng còn có lò sưởi áp tường.
Tiêu Đằng đi theo Viên Viện đến ghế salon, cô khẩn trương kéo tay Tiêu Đằng ra sau, bỗng nhiên xoay người lại ôm cổ Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, là em cố ý đưa anh đến nhà, chúng ta ở cùng nhau được không? Anh đừng từ chối em, em mới là người thích hợp với anh nhất. Tiêu Đằng, ở cùng với em cũng ngang bằng với mười năm phấn đấu, thật đấy".
Tiêu Đằng không đẩy cô ra, Viên Viện vui sướng thắt chặt vòng tay.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Viên Viện không đành lòng buông tay.
Cô đi ra mở cửa.
Hai giọng nữ vang lên trên đường vào phòng khách.
Viên Viện vui vẻ trở lại bên cạnh Tiêu Đằng "Du Ninh, đây là bạn trai tớ, Tiêu Đằng".
Ánh mắt Tần Du Ninh nhìn Tiêu Đằng, hơi giật mình "Là anh".
"Sao vậy, hai người biết nhau à?"
Tiêu Đằng liếc mắt nhận ra cô, anh không lên tiếng, ngồi xuống ghế salon.
Viên Viện khoác tay Tiêu Đằng ngồi xuống "Du Ninh là bạn em, cô ấy cũng sống trong khu biệt thự này, chỉ là cô ấy sống một mình để trải nghiệm cuộc sống, phải không Đại tiểu thư?"
Tần Du Ninh kinh ngạc nhìn hai người, cô và Tiêu Đằng chỉ gặp nhau một lần, nhưng cô vẫn có cảm giác đặc biệt với anh.
Cô chỉ là không ngờ tới tại sao bây giờ Viên Viện và anh ta lại là một đôi?
Tâm tình của Viên Viện rất tốt, Tần Du Ninh cùng cô nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Đằng ngồi đối diện. Anh rất lặng lẽ, gương mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ cao ngạo được che giấu kỹ càng.
Tiêu Đằng nâng tầm mắt, vô tình chạm phải ánh mắt của Viên Viện.
Cô chợt xấu hổ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Lúc Viên Viện thổ lộ với anh, Tiêu Đằng không cự tuyệt bởi vì anh không tìm được lý do để từ chối.
Sau nhiều lần tai bay vạ gió, cuối cùng Tiêu Đằng đã hiểu rõ một đạo lý, cho dù anh ấp ủ bao nhiêu hoài bão và tài năng thì thế nào?
Xuất phát điểm của anh quá thấp, nếu như không có một bàn đạp cho dù anh phấn đấu cả đời cũng không thẻ có được thành tựu hơn người.
Viên Viện kéo anh đến sát bên "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Anh cười khẽ "Không có gì".
Tần Du Ninh thấy kiểu cười xã giao kia không khỏi có chút khó chịu. Viên Viện ôm cánh tay Tiêu Đằng, tự nhiên tựa đầu lên vai anh "Du Ninh, cậu và Phong Sính không phải đã từng xem mặt sao? Thế nào rồi?"
"Lần đó là tớ bị người nhà ép đi, đúng lúc, anh ta thật chướng mắt, tớ cũng ít bị nhắc nhở hơn".
Viên Viện không khỏi bật cười, thái độ vô cũng thân thiết với Tiêu Đằng nói "Cả thành phố Lận An, có thể xứng đôi với Du Ninh, luận về gia thế mà nói cũng chỉ có Phong Sính thôi. Du Ninh, chú và dì nhất định không chịu hạ yêu cầu, cậu coi chừng trở thành gái ế đấy".
Tiêu Đằng nghe vậy, khóe mắt ảm đạm hơi mở rộng, tầm mắt lại lần nữa hướng về người đối diện.
Tần Du Ninh vén tóc ra sau tai "Cậu nói mò gì đó, tớ người tớ kết hôn cùng phải là người tớ yêu, anh ấy cũng yêu tớ, những điều kiện khác tớ không đặt nặng".
"Nhưng người của cậu lại coi trọng chuyện đó nha" Viên Viện nhích lại gần Tiêu Đằng "Không giống tớ, ba mẹ nói tớ có thể tự do yêu đương".
Tần Du Ninh mỉm cười, không nói thêm lời nào.
—–
Ức cư.
Buổi tối, nhóm người giúp việc đã trở lại, chuẩn bị bữa tối ở dưới lầu.
Đường Ý đứng trước ban công, nhìn xuống phong cảnh ngoài sân, Ức cư đúng là nơi trăm triệu*, làm nổi bật thân phận của người sống tại đây, tầm mắt cô lại hướng về phía xa, bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ phải ở lại nơi này.
*Ức cư đích ức tự: ức có nghĩa là trăm triệu.
Một cánh tay từ phía sau ôm lấy cô, những nụ hôn ướt át không thể kiềm nén rơi xuống mặt cô. Đường Ý chán ghét, cau mày né tránh "Tôi thật sự rất mệt".
Phong Sính không muốn chèn ép cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, anh lại nghĩ đến chuyện thân mật.
Phong Sính tiếp tục nụ hôn của mình khoảng chừng một hai chục lần, Đường Ý co rút bả vai, Phong Sính thỏa mãn ôm chặt cô "Buổi tối có thể ôm em ngủ, thật là tốt".
Cô đứng yên, cũng không có bất kỳ phản ứng nào với Phong Sính.
Đến buổi cơm tối, đích thân quản gia lên lầu gõ cửa.
Phong Sính đưa Đường Ý xuống lầu, trong phòng ăn có vài người giúp việc, họ cũng biết Đường Ý và Phong Sính còn có một tầng quan hệ khác.
Đường Ý đói bụng, cũng lười quan tâm đến ánh mắt của người khác. Lúc trước không muốn đáp ứng Phong Sính, cô làm việc cẩn thận, chỉ sợ vô tình chạm mặt Phong Sính, mà bây giờ đã như vậy, cô ngược lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Dùng cơm xong, Phong Sính muốn ra ngoài chơi. Bản tính của anh vốn phóng khoáng, thời điểm này, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Đường Ý không muốn đi nhưng vẫn bị anh cương quyết lôi đi.
Phong Sính chơi đùa ở quán bar ngoài trời bên bờ sông đến hơn nửa đêm, thấy Đường Ý nằm gục ở kia ngủ thiếp đi.
Toàn thân anh phát cáu, đi đến lay cô "Dậy đi".
Đường Ý bị anh giày vò suốt một ngày, sức lực cũng đã cạn kiệt, chỉ muốn ngủ một giấc, cô nằm gục xuống cánh tay không nhúc nhích.
Vài cô gái trang phục sexy tiếp cận, vây lấy Phong Sính "Phong thiếu, cô ấy không chịu, có thể không được khỏe, để chúng em chơi với anh nha".
Phong Sính hôm nay được Đường Ý cho ăn no, cũng không muốn tìm của lạ khác. :))
Bàn tay cô gái rơi xuống lồng ngực anh, sau lưng lại có vật nóng bỏng dựa vào. Đường Ý thực sự say ngủ, Phong Sính ứng phó nhảy vài điệu, liền đẩy người trước mặt ra.
Anh cầm ly rượu trên bàn, đổ rượu vào cổ và miệng Đường Ý.
Cô hét lên một tiếng, bừng tỉnh đứng dậy.
Mấy người phụ nữ há miệng cười lớn "Xem kìa, ướt hết rồi".
Đường Ý giơ tay sờ vào phía sau "Anh làm gì thế?"
"Tôi có lòng tốt dẫn em đến đây, em không phục vụ thì thôi, dám ngang nhiên ngủ trước mặt tôi?"
Cô tức giận chỉ trích "Tôi không nói muốn tới đây, là anh bắt tôi đến".
Phong Sính thấy một người đẹp bên cạnh muốn đến ôm anh "Phong thiếu, tức giận với người như thế không đáng".
Anh tự tay đẩy cô ta ra. Đường Ý trong lòng tràn đầy ủy khuất, cô nhìn trên mặt bàn, cầm lấy bình rượu còn sót lại ném về phía Phong Sính. Vài giọt rượu văng vào ngực Phong Sính, nghe tiếng chai rượu vỡ vụn, Phong Sính nâng chân lên, trên mũi giày đã dính vài mảnh thủy tinh.
"Cô dám __ __"
Đường Ý xoay người rời đi, Phong Sính đá văng những mảnh vụn dưới chân ra.
Anh đuổi theo cô ra bên ngoài, tiếng gió gào thét bên bờ sông, Đường Ý cảm thấy cần cổ càng thêm lạnh. Phong Sính sải bước đến cạnh cô, túm lấy cánh tay "Em còn dám cáu kỉnh với tôi?"
"Phong Sính" Đường Ý ngẩng đầu lên nhìn anh "Lúc anh cố tình làm bậy, có nghĩ đến cảm nhận của người khác không?"
"Tôi mang em theo bên người, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của nhiều người như vậy, em lại còn khó chịu?"
"Hâm mộ?" Đường Ý cảm thấy buồn cười "Tôi còn hâm mộ những người đó hơn".
Phong Sính chặn trước mặt cô "Rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, tôi đối tốt với em như vậy, em lại tình nguyện làm cái việc mời rượu kia?"
"Tôi không muốn tranh cãi với anh", Cổ áo Đường Ý ướt đẫm vô cùng khó chịu "Phong thiếu, tôi không cần anh đối xử với tôi thật tốt, anh cứ quăng tôi ở đó tự sanh tự diệt là được rồi, cũng đừng đưa tôi ra ngoài, tôi không quen với thế giới này, chỉ sợ lại chọc giận anh mà thôi".
Đường Ý lướt qua anh tiếp tục đi ra ngoài, Phong Sính bước nhanh đến bãi đỗ xe, chỉ vào Đường Ý "Đêm nay, em đi bộ về nhà cho tôi!"
Đường Ý nghe vậy dừng lại, xoay người đi về một hướng khác.
Phong Sính quay đầu, đi về phía trước mở xe, nhìn thấy Đường Ý chậm rãi dọc theo đường phố vắng lạnh, bóng dáng quật cường mà thẳng tắp.
Xe của anh nhanh chóng bỏ lại cô phía sau, cho đến khi từ kính chiếu hậu cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của Đường Ý.
Đường Ý rét lạnh, lúc ra ngoài ăn mặc phong phanh, cô co rúm hai vai, hoàn toàn không phát hiện chiếc xe đi theo đằng sau.
"Chính là cô ta sao?"
"Đúng vậy".
"Thân phận của ta là gì?"
"Em vợ Phong Triển Niên của Phong gia, có được hay không?"
Nam nhân trên ghế lái cười khẽ "Chẳng phải Phong Triển Niên đã cưới cô vợ nhỏ rồi sao? Vì sao không bắt lấy cô ta?"
"Anh thật là hồ đồ, X đã có bao giờ chấp nhận phụ nữ đã có chồng?"
"Đừng nói nhảm, chuẩn bị hành động", một người đàn ông khác ngồi sau xe nhắc nhở.
Chiếc xe chậm rãi tiếp cận Đường Ý, bọn họ được huấn luyện tốt, xe vừa mới dừng lại, Đường Ý thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hai người trong xe đã đến sau lưng cô, chế trụ hai vai lôi cô vào xe.
Đường ý chưa hết kinh hãi, hai tay đã bị bắt trói sau lưng, tên còn lại định nhét một vật vào miệng cô.
Đường Ý run rẩy nói "Tôi hôm nay không mang theo tiền ra ngoài, cũng không phải là đại gia nhiều tiền, tôi sẽ không kêu lên, các ngươi yên tâm đi".
Người đàn ông chợt dừng động tác, từng bắt rất nhiều người, đây là lần đầu tiên gặp người bình tĩnh đến vậy.
Nếu Đường Ý đoán không lầm thì xe Phong Sính đang ở phía trước, cô mím môi lại, cúi đầu xuống.
Người đàn ông bên cạnh nói với đồng bọn "Mày xác định đây là em vợ của Phong Triển Niên? Đừng để bắt lầm người".
"Yên tâm đi, danh sách là do giới thượng lưu cấp cho, nhà ai có tiểu thư được cưng chiều, bọn họ đều biết rõ".
Đường Ý liếc ra ngoài cửa sổ, Phong Sính lái xe rất chậm, hẳn là cũng không cố ý bỏ cô lại. Hai chiếc xe chạy ngang qua nhau, Đường Ý chợt vọt nửa người trên tới cửa xe "Phong Sính, cứu mạng, Phong Sính! Tôi bị bị bắt cóc rồi, cứu tôi _ __"
"Câm miệng lại!" Người đàn ông kéo cổ áo ném cô vào trong ghế "Đúng là con mèo thích cắn người, xem ta trừng trị cô!"
Đối phương giáng một cái tát vào mặt Đường Ý, cô vẫn kêu lớn "Cứu mạng a!"
Phong Sính nghe được tiếng kêu, ánh mắt vô thức nhìn về xe bên cạnh, lái xe hoảng sợ tăng tốc. Phong Sính nhìn thấy Đường Ý ngồi sau xe đang giãy dụa, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo "Chết tiệt, ở Lận An còn dám bắt người phụ nữ của ta, con mẹ nó chán sống rồi sao?"
Anh đạp chân ga, xe thể thao lao về phía trước, chiếc xe con màu đen phía trước căn bản không phải là đối thủ của nó, xe rất nhanh chặn ngay trước mặt bọn họ. Tài xế vội phanh xe lại, thiếu chút nữa đụng vào xe Phong Sính.
Trên ghế phụ người đàn ông đánh vào đồng bọn "Người phanh cái gì, đâm vào hắn ta đi!"
Lái xe chợt hoàn hồn "Được!"
Phong Sính đánh tay lái qua, hai chiếc xe chạy song song với nhau, tài xế liếc nhìn "OMG, ngươi xem, hắn, hắn có phải đang cầm súng không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện