Ngụy Trang Học Tra
Chương 20
Khi Thẩm Tiệp nhận được điện thoại của Hạ Triều, lúc ấy mới một giờ sáng.
Cậu ta mơ màng dò dẫm điện thoại mãi mà không thấy, lại sờ phải một bãi nước miếng bên miệng, lúc này mới lờ đờ ngồi dậy, tâm trạng khá bực bội: “… Nửa đêm nửa hôm, đứa nào đấy.”
Đang ngủ ngon tự dưng bị đánh thức, là ai cũng sẽ khó chịu, nhưng Thẩm Tiệp vừa nhìn thấy hai chữ “Triều ca” trên màn hình di động, lập tức thay đổi thái độ.
“Triều ca, có gì định phân phó?” Thẩm Tiệp bật đèn bàn, “Đêm khuya vắng vẻ, ngài muốn gọi một phần tôm hùm mười ba vị (1) hay bánh bao sinh tiên (2) của cửa tiệm phố Dương Viên? Hay là dịch vụ tâm sự thầm kín? ”
“…”
Thẩm Tiệp đã chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng lên rừng đao xuống biển lửa, nhưng Triều ca nhà cậu ta chỉ nói: “Hỏi mày một chuyện.”
“Hỏi! Mày hỏi đi!”
“Mày cảm thấy, Tạ Du… Chính là Tạ Du mà mày nhận thức ấy,” Hạ Triều cũng không biết nói thế nào, hắn cào tóc, xoắn xuýt một hồi, hỏi một câu làm Thẩm Tiệp mất ngủ luôn cả đêm, “Liệu cậu ấy có đồng ý cho tao ôm cậu ấy ngủ không nhỉ?”
Thẩm Tiệp cảm thấy cả người như bị điện giật: “Hả?”
Gần đây cậu ta chỉ không thường qua lớp 3 như trước thôi mà, phải chăng đã bỏ lỡ vụ gì? Vì sao tình hình lại phát triển theo hướng kỳ quái như vậy?
Hay mình đang nằm mơ, có lẽ chưa tỉnh ngủ?
“Triều ca, tao nghĩ, dù là Tạ Du mà tao biết hay là Tạ Du mày biết, cũng sẽ không đồng ý đâu.” Thẩm Tiệp hoảng hốt trả lời, “Thậm chí bây giờ tao đã tưởng tượng ra đủ loại tư thế chết khác nhau của mày rồi đấy.”
Hạ Triều nói: “Tuyệt đối không được hả?”
Thẩm Tiệp: “Tuyệt đối, so với tuyệt đối còn tuyệt đối hơn.”
Thẩm Tiệp nói xong, cảm thấy Triều ca của mình vô cùng thất vọng mà đặt máy, còn không phải thất vọng như bình thường mà còn lẫn lộn rất nhiều cảm xúc phức tạp không thể nói rõ, quả thực không nhìn thấu.
Ngày hôm sau Tạ Du chờ không thấy Hạ Triều qua gõ cửa gọi cậu cùng đi ăn sáng.
Trước khi ra ngoài, cậu cố ý nhìn phòng ngủ đối diện, cửa đóng cực kỳ chặt, không hề có động tĩnh gì. Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không qua gõ cửa mà đi thẳng tới lớp học.
“Nhắc tới ký túc xá trường mình, thật sự kỳ quái,” vừa vào lớp đã nghe thấy Vạn Đạt đang lan truyền tin bát quái, “Hôm trước có nhớ tui vừa kể là nghe thấy tiếng gõ cửa trên tầng hai không? Tối hôm qua lại không thấy nữa, lạ thật đấy, rất nhiều người nghe được, tuyệt đối không nhầm đâu.”
Lưu Tồn Hạo không học nội trú, nên chẳng hề tin vào mấy chuyện lạ này: “Mấy người dừng tự dọa mình nữa đi, vớ vẩn, tin vào khoa học đi có được không? Cứ niệm theo tôi đây này, phải tin tưởng vào khoa học.”
Hứa Tình Tình: “Vạn Sự Thông, nói một hai lần thì thôi, sao cứ nhắc tới nhắc lui hoài vậy. Bên ký túc nữ tụi tôi có xảy ra chuyện gì đâu, còn thật sự muốn gõ cửa á, bà đây lập tức mở cửa đánh vỡ đầu nó luôn.”
Đúng lúc này, có nam sinh ngồi dưới chậm rãi giơ tay: “Tui… Tui cũng nghe thấy, là thật đó. Đêm qua, có tiếng gõ cửa trên tầng ba.”
Hạ Triều không tới lớp, thế nhưng Thẩm Tiệp rất chịu khó chạy qua lớp 3.
Thẩm Tiệp ngồi trên ghế của Hạ Triều hỏi: “Triều ca đâu rồi? Chưa tới hả?”
Tạ Du liếc nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta tự hiểu.
Thẩm Tiệp hiểu được, đây là mắng cậu ta lắm lời, nhưng thật sự Thẩm Tiệp rất tò mò tối hôm qua Hạ Triều rốt cuộc có biến ý tưởng vừa kỳ dị vừa nguy hiểm kia thành sự thật hay không, lại hỏi tiếp: “Đêm hôm qua, ngài ngủ ngon chứ?”
Tiếng gõ cửa trên tầng ba đã trở thành tin đồn gây xôn xao, Tạ Du trực tiếp phân loại cậu ta vào thành phần thích hóng hớt, hỏi lại: “Cậu nghĩ sao?”
“Tôi cảm thấy có lẽ… cậu gặp một chút… ừm… quấy rối?”
Lúc Hạ Triều vào lớp đã gần hết nửa tiết học buổi sáng.
“Triều ca, thầy Đường nhắc ông trưa nay qua văn phòng gặp thầy đó,” Lưu Tồn Hạo vừa trở về từ phòng giáo vụ, thấy Hạ Triều đang chậm rì rì đi vào lớp, cậu ta nói xong, lại ngập ngừng, “cái quầng thâm trên mắt ông… hình như hơi bị nặng.”
Hạ Triều vừa rời giường đã vội chạy lên lớp, không có thời gian chỉnh trang, cúi đầu nhét sợi dây đỏ vào trong cổ áo đồng phục. “Đã biết.”
Sáng nay Đường Sâm nhận được không biết bao nhiêu khiếu nại từ các giáo viên, kêu rằng tại sau lớp của thầy lúc nào cũng có học sinh vắng mặt, coi trường học là nhà thích thì lên không thích thì nghỉ đấy à. Thầy Đường trước tiên là nhã nhặn xin lỗi thay học sinh để các giáo viên hạ hỏa: “Vâng, nhất định tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với thằng bé, thật sự không ra gì cả.”
Chờ tên cúp học kia tới, Đường Sâm đã chuẩn bị một bài văn thật dài, muốn tâm sự tử tế với học trò.
“Em Hạ Triều, ngồi xuống đi.”
Hạ Triều lần đầu tiên được một giáo viên mời ngồi, lưỡng lự ngồi xuống, lại nghe thấy Đường Sâm nói nốt nửa câu sau: “… Vì nội dung trò chuyện của thầy trò mình lần này chắc sẽ hơi dài đấy.”
Nửa giờ sau, Hạ Triều mới cảm nhận được cái “hơi dài” đấy rốt cuộc là như thế nào.
“Thầy biết tụi nhỏ bọn em đều có suy nghĩ của riêng mình, không thích học cũng rất bình thường.” Đường Sâm nói miên man, dừng lại uống mấy ngụm nước rồi tiếp tục, “Thầy hoàn toàn lý giải được, nhưng đối với môn học không có hứng thú, trốn tránh đâu phải cách giải quyết tốt nhất, là một đấng nam nhi, phải biết đương đầu, dũng cảm khiêu chiến, vươn tới đỉnh cao.”
Hạ Triều ngắt lời, nói: “… Thầy định giảng bao lâu nữa ạ?”
Đường Sâm nhìn nhìn bài văn của mình, nghiêm túc nói: “Giờ chỉ mới được ba phần năm, phía sau còn mấy nội dung lớn nữa.”
“…”
Mãi đến lúc chuông vào học vang lên, Đường Sâm mới dừng lại: “Hôm nay nói chuyện tới đây thôi.”
Lời còn chưa dứt, Hạ Triều đã đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người, nhưng Đường Sâm lại nói sang việc khác: “Sao mắt em thâm xì vậy…”
Hạ Triều chống cửa, lần đầu tiên cảm thấy bị giáo viên gọi tới nói chuyện phiền phức đến thế nào: “Tụi em còn trẻ, cuộc sống về đêm tương đối phong phú ạ.”
Sau khi Hạ Triều trở về liền gục luôn xuống bàn ngủ vùi.
Cúc áo của hắn còn chưa cài hết, cổ áo mở rộng, để lộ đoạn dây chuyền màu đỏ, Tạ Du không cẩn thận nhìn thấy mấy lần, nghĩ thầm thế nào cũng bị cảm cho coi.
Bên ngoài hành lang có mấy đứa con gái đứng chen chúc, chỉ trỏ về phía bọn họ, che miệng không biết đang nói gì, biểu tình rất kích động.
Kể từ lúc khai giảng, đám nữ sinh này bắt đầu tụ tập cùng một chỗ kết bạn với nhau, trong tay ai cũng có một cốc nước, cứ hết tiết lại tới lấy nước nóng, sau đó cầm cốc đứng ngoài hành lang không biết định làm gì. Trong lớp có một đám đánh cược xem mấy cô bé đến ngắm ai, Vạn Đạt cầm năm mươi đồng đi vào, chờ mãi không chịu được bèn đánh bạo tới tìm Hạ Triều mong bọn họ hỗ trợ thử xem thể nào.
Lúc ấy Hạ Triều còn mải cự nự “Có chắc là đến nhìn tôi không đấy”, đi đến bên cửa sổ, tay chống trên bậu cửa, chưa kịp mở lời, đám nữ sinh kia đã bụm mặt chạy mất.
Vạn Đạt lập tức nhảy dựng lên hô: “Tui thắng! Há há!”
Hạ Triều chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Cậu thắng cái gì? Tóm lại mấy cổ đến nhìn ai? Chưa nói tiếng nào đã chạy… Thật mất lịch sự.”
Vạn Đạt đang tìm đắm trong vui mừng, nhận ra có gì không đúng: “Triều ca, cậu… Năng lực phân tích của cậu về bọn con gái thật là…”
“Này.”
Tạ Du gọi một tiếng.
Hạ Triều không nhúc nhích.
Tạ Du ngửa ra sau, cầm quyển sách tiếng Anh cuộn lại rồi gõ thẳng lên đầu Hạ Triều.
“…” Hạ Triều hé một mắt, “Làm sao đấy.”
Tạ Du chỉ chỉ ngực hắn: “Áo, mặc vào.”
Hạ Triều không hiểu: “Hả?”
Tạ Du nói: “Cay mắt.”
Hạ Triều vừa nói “Mắt cậu mù rồi dáng người anh đây hơi bị đẹp” vừa cài cúc áo, chợt nghe Tạ Du nói tiếp: “Tối qua cậu không ngủ à?”
Hạ Triều ngẩng đầu: “Ngồi với nhau lâu vậy cuối cùng cũng không vô ích, cậu quan tâm tôi đó hả?”
“Đúng vậy,” Tạ Du không e dè giễu cợt, “Quan tâm xem có phải hôm qua cậu bị tiếng gõ cửa dọa dến mất ngủ không.”
“…”
Hạ Triều nghĩ thầm đúng là bị dọa sắp điên rồi đây này.
Con người hắn thật sự chưa từng sợ hãi thứ gì, nhưng riêng ma quỷ là ngoại lệ.
Chỉ trách hắn có một bà mẹ thích kể truyện ma cho con thay truyện cổ Grimm, nhưng không vì vậy mà bản thân tu luyện ra công phu miễn dịch gì hết, ngược lại ám ảnh tuổi thơ ngày càng trở nên sâu sắc. Dường như đã hình thành một phản xạ có điều kiện.
Nhưng tên này rất sĩ diện.
“Ai bảo thế.”
Hạ Triều lặp lại lần nữa: “Không có chuyện đấy đâu.”
“Các cậu đang nói chuyện gì đấy?” Vạn Đạt đi tới, tìm một cái ghế trống ngồi xuống, “À thì, thực không dám giấu, có một chuyện này muốn thỉnh giáo các cậu.”
Lưu Tồn Hạo cũng chậm rãi mò đến, nói: “Có thể cho tụi tôi chiêm ngưỡng tài liệu của các ông không?”
Tiết sau là kiểm tra chép chính tả môn tiếng Anh. (3)
Giáo viên tiếng Anh lớp bọn họ coi rất chặt, nếu chép sai, tới lúc đó phải bớt thời gian tới văn phòng để làm lại bài kiểm tra.
Học sinh trong lớp đã chép hết “phao” lên bàn, về cơ bản đều lén động tay động chân chút đỉnh, chỉ có khác nhau là chép được nhiều hay ít. Vạn Đạt cùng Lưu Tồn Hạo tranh luận nửa ngày xem phao của ai oách hơn: “Của tôi đây này, ông xem đi, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, của ông thì tính làm gì, quá đát hết rồi…”
Lưu Tồn Hạo lấy sách che lại mớ chữ trên bàn của mình, tự cảm thấy hài lòng: “Ông chẳng biết gì cả, cái này gọi là của bền không lỗi thời nhé.”
Hai người so kè từng tí một, nhất thời phát giác hai kẻ có vốn từ vựng kém cỏi nhất lớp, một đang ngủ, một thì đang chơi điện thoại, trông hết sức ung dung.
“Hay hai cậu ấy đã chuẩn bị xong hết phao rồi?”
“Kỳ thật tôi cảm thấy viết lên bàn vẫn không ổn lắm, hay là hỏi người ta chút đi? Nói về kinh nghiệm thì hơn hẳn mình là cái chắc.”
“Đúng, kỹ thuật của hai tên đó khẳng định xuất thần nhập hóa.”
“…”
Trong ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của Vạn Đạt và Lưu Tồn Hạo, Hạ Triều đưa ra một đáp án hết sức đơn giản: “Tốn sức vậy làm gì? Cứ mở sách ra mà chép.”
Tạ Du: “…”
Vạn Đạt sửng sốt trong phút chốc mới phản ứng kịp: “Khỏi cần phao luôn? Quá đỉnh.”
Lưu Tồn Hạo: “Bái phục bái phục.”
Nhưng sự thật chứng minh rằng cái tên Hạ Triều này không hề lợi hại như trong tưởng tượng.
Mở sách ra, thậm chí chẳng tìm thấy từ vựng ở đâu.
“Chỗ nào nhỉ?” Hạ Triều lật tới lật tui, “Lúc thì ghi tiếng Anh lúc thì ghi tiếng Trung, có phải từ vựng đoạn này không ta?”
Tạ Du vẫn cho rằng mấy năm nay mình đóng vai học sinh dốt chuyên nghiệp lắm rồi, hiện tại mới nhận ra mình còn kém xa, học sinh dốt chân chính so với tưởng tượng của cậu còn não phẳng hơn nhiều.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Triều: Anh đây mới thật sự là ảnh đế nhá.
(1) Tôm mười ba vị(2) Bánh bao sinh tiên: Shengjian mantou – là một loại baozi nhỏ, áp chảo là một đặc sản của Thượng Hải. Nó thường chứa đầy thịt lợn và gelatin tan chảy thành súp / chất lỏng khi nấu chín. Nó là một trong những món ăn sáng phổ biến nhất ở Thượng Hải kể từ đầu những năm 1900. (Wiki)
(3) Chép chính tả tiếng Anh (Dictation): là một loại bài luyện tiếng Anh, đơn giản là nghe audio và chép lại những gì mình nghe được.
Cậu ta mơ màng dò dẫm điện thoại mãi mà không thấy, lại sờ phải một bãi nước miếng bên miệng, lúc này mới lờ đờ ngồi dậy, tâm trạng khá bực bội: “… Nửa đêm nửa hôm, đứa nào đấy.”
Đang ngủ ngon tự dưng bị đánh thức, là ai cũng sẽ khó chịu, nhưng Thẩm Tiệp vừa nhìn thấy hai chữ “Triều ca” trên màn hình di động, lập tức thay đổi thái độ.
“Triều ca, có gì định phân phó?” Thẩm Tiệp bật đèn bàn, “Đêm khuya vắng vẻ, ngài muốn gọi một phần tôm hùm mười ba vị (1) hay bánh bao sinh tiên (2) của cửa tiệm phố Dương Viên? Hay là dịch vụ tâm sự thầm kín? ”
“…”
Thẩm Tiệp đã chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng lên rừng đao xuống biển lửa, nhưng Triều ca nhà cậu ta chỉ nói: “Hỏi mày một chuyện.”
“Hỏi! Mày hỏi đi!”
“Mày cảm thấy, Tạ Du… Chính là Tạ Du mà mày nhận thức ấy,” Hạ Triều cũng không biết nói thế nào, hắn cào tóc, xoắn xuýt một hồi, hỏi một câu làm Thẩm Tiệp mất ngủ luôn cả đêm, “Liệu cậu ấy có đồng ý cho tao ôm cậu ấy ngủ không nhỉ?”
Thẩm Tiệp cảm thấy cả người như bị điện giật: “Hả?”
Gần đây cậu ta chỉ không thường qua lớp 3 như trước thôi mà, phải chăng đã bỏ lỡ vụ gì? Vì sao tình hình lại phát triển theo hướng kỳ quái như vậy?
Hay mình đang nằm mơ, có lẽ chưa tỉnh ngủ?
“Triều ca, tao nghĩ, dù là Tạ Du mà tao biết hay là Tạ Du mày biết, cũng sẽ không đồng ý đâu.” Thẩm Tiệp hoảng hốt trả lời, “Thậm chí bây giờ tao đã tưởng tượng ra đủ loại tư thế chết khác nhau của mày rồi đấy.”
Hạ Triều nói: “Tuyệt đối không được hả?”
Thẩm Tiệp: “Tuyệt đối, so với tuyệt đối còn tuyệt đối hơn.”
Thẩm Tiệp nói xong, cảm thấy Triều ca của mình vô cùng thất vọng mà đặt máy, còn không phải thất vọng như bình thường mà còn lẫn lộn rất nhiều cảm xúc phức tạp không thể nói rõ, quả thực không nhìn thấu.
Ngày hôm sau Tạ Du chờ không thấy Hạ Triều qua gõ cửa gọi cậu cùng đi ăn sáng.
Trước khi ra ngoài, cậu cố ý nhìn phòng ngủ đối diện, cửa đóng cực kỳ chặt, không hề có động tĩnh gì. Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không qua gõ cửa mà đi thẳng tới lớp học.
“Nhắc tới ký túc xá trường mình, thật sự kỳ quái,” vừa vào lớp đã nghe thấy Vạn Đạt đang lan truyền tin bát quái, “Hôm trước có nhớ tui vừa kể là nghe thấy tiếng gõ cửa trên tầng hai không? Tối hôm qua lại không thấy nữa, lạ thật đấy, rất nhiều người nghe được, tuyệt đối không nhầm đâu.”
Lưu Tồn Hạo không học nội trú, nên chẳng hề tin vào mấy chuyện lạ này: “Mấy người dừng tự dọa mình nữa đi, vớ vẩn, tin vào khoa học đi có được không? Cứ niệm theo tôi đây này, phải tin tưởng vào khoa học.”
Hứa Tình Tình: “Vạn Sự Thông, nói một hai lần thì thôi, sao cứ nhắc tới nhắc lui hoài vậy. Bên ký túc nữ tụi tôi có xảy ra chuyện gì đâu, còn thật sự muốn gõ cửa á, bà đây lập tức mở cửa đánh vỡ đầu nó luôn.”
Đúng lúc này, có nam sinh ngồi dưới chậm rãi giơ tay: “Tui… Tui cũng nghe thấy, là thật đó. Đêm qua, có tiếng gõ cửa trên tầng ba.”
Hạ Triều không tới lớp, thế nhưng Thẩm Tiệp rất chịu khó chạy qua lớp 3.
Thẩm Tiệp ngồi trên ghế của Hạ Triều hỏi: “Triều ca đâu rồi? Chưa tới hả?”
Tạ Du liếc nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta tự hiểu.
Thẩm Tiệp hiểu được, đây là mắng cậu ta lắm lời, nhưng thật sự Thẩm Tiệp rất tò mò tối hôm qua Hạ Triều rốt cuộc có biến ý tưởng vừa kỳ dị vừa nguy hiểm kia thành sự thật hay không, lại hỏi tiếp: “Đêm hôm qua, ngài ngủ ngon chứ?”
Tiếng gõ cửa trên tầng ba đã trở thành tin đồn gây xôn xao, Tạ Du trực tiếp phân loại cậu ta vào thành phần thích hóng hớt, hỏi lại: “Cậu nghĩ sao?”
“Tôi cảm thấy có lẽ… cậu gặp một chút… ừm… quấy rối?”
Lúc Hạ Triều vào lớp đã gần hết nửa tiết học buổi sáng.
“Triều ca, thầy Đường nhắc ông trưa nay qua văn phòng gặp thầy đó,” Lưu Tồn Hạo vừa trở về từ phòng giáo vụ, thấy Hạ Triều đang chậm rì rì đi vào lớp, cậu ta nói xong, lại ngập ngừng, “cái quầng thâm trên mắt ông… hình như hơi bị nặng.”
Hạ Triều vừa rời giường đã vội chạy lên lớp, không có thời gian chỉnh trang, cúi đầu nhét sợi dây đỏ vào trong cổ áo đồng phục. “Đã biết.”
Sáng nay Đường Sâm nhận được không biết bao nhiêu khiếu nại từ các giáo viên, kêu rằng tại sau lớp của thầy lúc nào cũng có học sinh vắng mặt, coi trường học là nhà thích thì lên không thích thì nghỉ đấy à. Thầy Đường trước tiên là nhã nhặn xin lỗi thay học sinh để các giáo viên hạ hỏa: “Vâng, nhất định tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với thằng bé, thật sự không ra gì cả.”
Chờ tên cúp học kia tới, Đường Sâm đã chuẩn bị một bài văn thật dài, muốn tâm sự tử tế với học trò.
“Em Hạ Triều, ngồi xuống đi.”
Hạ Triều lần đầu tiên được một giáo viên mời ngồi, lưỡng lự ngồi xuống, lại nghe thấy Đường Sâm nói nốt nửa câu sau: “… Vì nội dung trò chuyện của thầy trò mình lần này chắc sẽ hơi dài đấy.”
Nửa giờ sau, Hạ Triều mới cảm nhận được cái “hơi dài” đấy rốt cuộc là như thế nào.
“Thầy biết tụi nhỏ bọn em đều có suy nghĩ của riêng mình, không thích học cũng rất bình thường.” Đường Sâm nói miên man, dừng lại uống mấy ngụm nước rồi tiếp tục, “Thầy hoàn toàn lý giải được, nhưng đối với môn học không có hứng thú, trốn tránh đâu phải cách giải quyết tốt nhất, là một đấng nam nhi, phải biết đương đầu, dũng cảm khiêu chiến, vươn tới đỉnh cao.”
Hạ Triều ngắt lời, nói: “… Thầy định giảng bao lâu nữa ạ?”
Đường Sâm nhìn nhìn bài văn của mình, nghiêm túc nói: “Giờ chỉ mới được ba phần năm, phía sau còn mấy nội dung lớn nữa.”
“…”
Mãi đến lúc chuông vào học vang lên, Đường Sâm mới dừng lại: “Hôm nay nói chuyện tới đây thôi.”
Lời còn chưa dứt, Hạ Triều đã đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người, nhưng Đường Sâm lại nói sang việc khác: “Sao mắt em thâm xì vậy…”
Hạ Triều chống cửa, lần đầu tiên cảm thấy bị giáo viên gọi tới nói chuyện phiền phức đến thế nào: “Tụi em còn trẻ, cuộc sống về đêm tương đối phong phú ạ.”
Sau khi Hạ Triều trở về liền gục luôn xuống bàn ngủ vùi.
Cúc áo của hắn còn chưa cài hết, cổ áo mở rộng, để lộ đoạn dây chuyền màu đỏ, Tạ Du không cẩn thận nhìn thấy mấy lần, nghĩ thầm thế nào cũng bị cảm cho coi.
Bên ngoài hành lang có mấy đứa con gái đứng chen chúc, chỉ trỏ về phía bọn họ, che miệng không biết đang nói gì, biểu tình rất kích động.
Kể từ lúc khai giảng, đám nữ sinh này bắt đầu tụ tập cùng một chỗ kết bạn với nhau, trong tay ai cũng có một cốc nước, cứ hết tiết lại tới lấy nước nóng, sau đó cầm cốc đứng ngoài hành lang không biết định làm gì. Trong lớp có một đám đánh cược xem mấy cô bé đến ngắm ai, Vạn Đạt cầm năm mươi đồng đi vào, chờ mãi không chịu được bèn đánh bạo tới tìm Hạ Triều mong bọn họ hỗ trợ thử xem thể nào.
Lúc ấy Hạ Triều còn mải cự nự “Có chắc là đến nhìn tôi không đấy”, đi đến bên cửa sổ, tay chống trên bậu cửa, chưa kịp mở lời, đám nữ sinh kia đã bụm mặt chạy mất.
Vạn Đạt lập tức nhảy dựng lên hô: “Tui thắng! Há há!”
Hạ Triều chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Cậu thắng cái gì? Tóm lại mấy cổ đến nhìn ai? Chưa nói tiếng nào đã chạy… Thật mất lịch sự.”
Vạn Đạt đang tìm đắm trong vui mừng, nhận ra có gì không đúng: “Triều ca, cậu… Năng lực phân tích của cậu về bọn con gái thật là…”
“Này.”
Tạ Du gọi một tiếng.
Hạ Triều không nhúc nhích.
Tạ Du ngửa ra sau, cầm quyển sách tiếng Anh cuộn lại rồi gõ thẳng lên đầu Hạ Triều.
“…” Hạ Triều hé một mắt, “Làm sao đấy.”
Tạ Du chỉ chỉ ngực hắn: “Áo, mặc vào.”
Hạ Triều không hiểu: “Hả?”
Tạ Du nói: “Cay mắt.”
Hạ Triều vừa nói “Mắt cậu mù rồi dáng người anh đây hơi bị đẹp” vừa cài cúc áo, chợt nghe Tạ Du nói tiếp: “Tối qua cậu không ngủ à?”
Hạ Triều ngẩng đầu: “Ngồi với nhau lâu vậy cuối cùng cũng không vô ích, cậu quan tâm tôi đó hả?”
“Đúng vậy,” Tạ Du không e dè giễu cợt, “Quan tâm xem có phải hôm qua cậu bị tiếng gõ cửa dọa dến mất ngủ không.”
“…”
Hạ Triều nghĩ thầm đúng là bị dọa sắp điên rồi đây này.
Con người hắn thật sự chưa từng sợ hãi thứ gì, nhưng riêng ma quỷ là ngoại lệ.
Chỉ trách hắn có một bà mẹ thích kể truyện ma cho con thay truyện cổ Grimm, nhưng không vì vậy mà bản thân tu luyện ra công phu miễn dịch gì hết, ngược lại ám ảnh tuổi thơ ngày càng trở nên sâu sắc. Dường như đã hình thành một phản xạ có điều kiện.
Nhưng tên này rất sĩ diện.
“Ai bảo thế.”
Hạ Triều lặp lại lần nữa: “Không có chuyện đấy đâu.”
“Các cậu đang nói chuyện gì đấy?” Vạn Đạt đi tới, tìm một cái ghế trống ngồi xuống, “À thì, thực không dám giấu, có một chuyện này muốn thỉnh giáo các cậu.”
Lưu Tồn Hạo cũng chậm rãi mò đến, nói: “Có thể cho tụi tôi chiêm ngưỡng tài liệu của các ông không?”
Tiết sau là kiểm tra chép chính tả môn tiếng Anh. (3)
Giáo viên tiếng Anh lớp bọn họ coi rất chặt, nếu chép sai, tới lúc đó phải bớt thời gian tới văn phòng để làm lại bài kiểm tra.
Học sinh trong lớp đã chép hết “phao” lên bàn, về cơ bản đều lén động tay động chân chút đỉnh, chỉ có khác nhau là chép được nhiều hay ít. Vạn Đạt cùng Lưu Tồn Hạo tranh luận nửa ngày xem phao của ai oách hơn: “Của tôi đây này, ông xem đi, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, của ông thì tính làm gì, quá đát hết rồi…”
Lưu Tồn Hạo lấy sách che lại mớ chữ trên bàn của mình, tự cảm thấy hài lòng: “Ông chẳng biết gì cả, cái này gọi là của bền không lỗi thời nhé.”
Hai người so kè từng tí một, nhất thời phát giác hai kẻ có vốn từ vựng kém cỏi nhất lớp, một đang ngủ, một thì đang chơi điện thoại, trông hết sức ung dung.
“Hay hai cậu ấy đã chuẩn bị xong hết phao rồi?”
“Kỳ thật tôi cảm thấy viết lên bàn vẫn không ổn lắm, hay là hỏi người ta chút đi? Nói về kinh nghiệm thì hơn hẳn mình là cái chắc.”
“Đúng, kỹ thuật của hai tên đó khẳng định xuất thần nhập hóa.”
“…”
Trong ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của Vạn Đạt và Lưu Tồn Hạo, Hạ Triều đưa ra một đáp án hết sức đơn giản: “Tốn sức vậy làm gì? Cứ mở sách ra mà chép.”
Tạ Du: “…”
Vạn Đạt sửng sốt trong phút chốc mới phản ứng kịp: “Khỏi cần phao luôn? Quá đỉnh.”
Lưu Tồn Hạo: “Bái phục bái phục.”
Nhưng sự thật chứng minh rằng cái tên Hạ Triều này không hề lợi hại như trong tưởng tượng.
Mở sách ra, thậm chí chẳng tìm thấy từ vựng ở đâu.
“Chỗ nào nhỉ?” Hạ Triều lật tới lật tui, “Lúc thì ghi tiếng Anh lúc thì ghi tiếng Trung, có phải từ vựng đoạn này không ta?”
Tạ Du vẫn cho rằng mấy năm nay mình đóng vai học sinh dốt chuyên nghiệp lắm rồi, hiện tại mới nhận ra mình còn kém xa, học sinh dốt chân chính so với tưởng tượng của cậu còn não phẳng hơn nhiều.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Triều: Anh đây mới thật sự là ảnh đế nhá.
(1) Tôm mười ba vị(2) Bánh bao sinh tiên: Shengjian mantou – là một loại baozi nhỏ, áp chảo là một đặc sản của Thượng Hải. Nó thường chứa đầy thịt lợn và gelatin tan chảy thành súp / chất lỏng khi nấu chín. Nó là một trong những món ăn sáng phổ biến nhất ở Thượng Hải kể từ đầu những năm 1900. (Wiki)
(3) Chép chính tả tiếng Anh (Dictation): là một loại bài luyện tiếng Anh, đơn giản là nghe audio và chép lại những gì mình nghe được.
Bình luận truyện