Chương 48: 48: Lý Do Chính Là
Sáng sớm Hạ Nghi chuẩn bị thay đồ đi làm liền nhận được một cuộc điện thoại từ Phó Lập Thành nhưng cô không nghe máy, vì cô nghĩ rằng hắn đang muốn tìm cớ gây sự hoặc nói nhảm với cô mà thôi...
Cho đến khi Hạ Nghi bắt được chuyến taxi đến tập đoàn đúng giờ, cô theo thói quen báo cáo với trợ lý ở gần văn phòng chủ tịch liền chạm mắt mới người không nên gặp nhất trong đời...
"Hạ...Nghi...cô sao lại..."
Vân Như kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện mình, không ngờ nhanh như vậy mà Phó Lập Thành đã tìm được cô trở lại đây.
Vậy việc đính hôn của cả hai ắt sẽ bị Hạ Nghi phá hỏng mất...
"Cô đi theo tôi..."
Vân Như kéo tay Hạ Nghi đến một nơi khá khuất trên cầu thang thoát hiểm liền buông ra, khuôn mặt tỏ vẻ tức giận liếc mắt nhìn Hạ Nghi vẫn đang sống rất tốt...
"Cô đã hứa với tôi cái gì hả, cô đã hứa rằng sẽ tránh xa chúng tôi ra, sẽ không cản đường tôi đến với anh Phó...vậy nhìn xem, cô đang làm cái quái gì ở đây..."
Hạ Nghi cảm thấy có lỗi với Vân Như nên chỉ biết cúi đầu nhận mọi sự chỉ trích từ phía cô ta.
Đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô chính là tay trái của Vân Như không hề đeo nhẫn giống như Phó Lập Thành từng khoe mẽ trước đó...
"Cô đã đính hôn với Phó Lập Thành rồi không phải sao, tôi cũng đã hứa sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai ngườ...tôi ở đây cũng chỉ vì công việc mà thôi..."
Nhắc đến việc đính hôn giữa Vân Như và Phó Lập Thành khiến cô ta không thể không cười nhạo chính mình.
Đính hôn chỉ có hai người biết và một bản hợp đồng, thậm chí không được công khai với báo chi và truyền thông bên ngoài...
"Đính hôn sao...cho dù chúng tôi có kết hôn thật đi chăng nữa, chỉ cần cô xuất hiện thì anh ấy mãi mãi không bao giờ yêu tôi, cô biết tôi cảm thấy tủi thân như thế nào không hả...?"
Hạ Nghi biết Vân Như đang giận, nhưng cô không hề có ý muốn chia ra bọn họ, cô chỉ muốn làm việc chăm chỉ để kiếm thêm tiền lo cho mẹ và lo cho cuộc sống cá nhân của mình mà thôi.
Trừ khi do bản thân Vân Như cảm thấy tự ti nên mới cố tình đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô vậy...
"Người cô cần nói chuyện rõ ràng là anh ta chứ không phải tôi, về việc anh ta yêu ai, thương ai cũng không liên quan đến tôi, cô cứ mãi cố chấp ở chỗ tôi chất vấn cũng không thể giải quyết được chuyện tình cảm của hai người đâu..."
Vân Như tức giận nhưng không thể làm gì được Hạ Nghi, chỉ cần cô chạm vào một sợi tóc của cô ấy, e rằng Phó Lập Thành cũng sẽ giết cô ngay lập tức.
Nhưng cô không muốn Phó Lập Thành ghét mình, nên chỉ còn một cách duy nhất để khiến Hạ Nghi chủ động từ bỏ mà thôi...
"Cô có biết lý do tại sao anh Phó lại hãm hại cả gia đình cô hay không...lý do khiến anh ấy ra một bản án tử hình cho Phó Chương...?"
Vân Như mỉm cười nguy hiểm trước ánh mắt kinh hoàng của Hạ Nghi, có lẽ cô cũng chưa hay biết về những tội ác thảm khốc mà cha mình đã gây ra cho gia đình của người khác đâu nhỉ...
"Lý do chính là..."
Vân Như nhăn mặt hướng về phía ánh sáng sau khi cánh cửa thoát hiểm bị đẩy ra, tiếp sau đó chính là bóng người cao lớn đang dần dần tiến về phía của bọn họ...
"Hạ Nghi ở đây sao...tôi tìm em mãi..."
Phó Lập Thành nhanh chóng kéo Hạ Nghi ra phía sau mình nhưng bị cô cự tuyệt.
Nếu Vân Như biết lý do khiến Phó Lập Thành trở nên điên cuồng như thế này, thì cả ba người cùng nói chuyện cho rõ ràng ngay tại đây...
"Cô nói đi, lý do tại sao..."
Phó Lập Thành siết chặt tay muốn giế.t chết người phụ nữ tọc mạch trước mắt, ánh mắt thâm trầm khó đoán của hắn nhìn chằm chằm vào Vân Như khiến cô ta sợ hãi không thể hé răng nửa lời...
"Ở đây không còn chuyện của cô...mau biến đi cho khuất mắt tôi..."
Vân Như gật gật đầu liền bỏ đi mất, cô ta phải đợi thêm một thời gian nữa mới dám công khai chuyện này cho Hạ Nghi biết, bằng không sẽ phải gặp nạn dưới tay của Phó Lập Thành.
Ngay từ khai hắn thừa kế cơ ngơi khổng lồ của tập đoàn Walton, ánh mắt lẫn thái độ của hắn tàn khốc hơn khi trước rất nhiều lần...
Phó Lập Thành cầm tay Hạ Nghi định đưa cô trở lại văn phòng nhân bị cô giật phắt ra, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào hắn...
"Tôi tự đi được..."
Hạ Nghi không thể hiểu nổi lý do tại sao Phó Lập Thành lại ngăn cản cô biết được sự thật.
Cả đời này nếu hắn không nói ra, cô chắc chắn sẽ không bao giờ biết người đàn ông này vẫn đang âm thầm bảo vệ mình...
"Tôi xin lỗi em..."
Phó Lập Thành chỉ nghĩ trong đầu nhưng không nói ra, hắn không muốn cô cảm thấy tội lỗi khi cha mình trở thành kẻ giết người, hắn không muốn bi kịch lại lặp lại thêm một lần nào nữa.
Có lẽ một mình hắn chịu đựng là đủ rồi...
Phó Lập Thành trở lại phòng làm việc liền thấy Hạ Nghi đã vào vị trí, có vẻ tâm tình cô đang dần ổn định sau loại chuyện vừa rồi, cũng hi vọng cô đừng bao giờ đoái hoài đến chuyện này và tiếp tục mang hận ý với hắn...
"Tối nay có một buổi tiệc rượu với đối tác bên ngoài, em chuẩn bị rời đi cùng tôi..."
Hạ Nghi gật đầu cho có liền tiếp tục công việc, cô đoán rằng ở buổi tiệc rượu sẽ may mắn gặp được Vân Như thêm một lần nữa để cô ta giải thích mọi chuyện khuất mắt giữa cô và hắn.
Nhưng trước tiên phải chêm vài lời khiêu khích Phó Lập Thành đã...
"Tôi không ngờ chuyện giữa chúng ta, lại được mang ra cho người ngoài biết đấy...còn tôi vẫn như một con ngốc chẳng biết bất cứ điều gì cả..."
Phó Lập Thành nghĩ Hạ Nghi đang giận dỗi nên mới buông lời khiêu khích hắn, nhưng ngay cả hắn cũng không biết lý do tại sao Vân Như lại biết chuyện Phó Chương hại chết gia đình hắn.
Chẳng lẽ phía sau cô ta còn có nội gián khác...
"Tôi không muốn em phải sống trong đau khổ thêm một lần nào nữa, em càng biết nhiều sẽ chỉ khiến bản thân bị dày vò hơn mà thôi..."
Chẳng lẽ bây giờ cô chưa đủ dày vò hay sao, cuộc sống của cô liệu chưa đủ đau khổ tột cùng hay sao, vậy lý do của hắn sẽ khiến cô chết ngay tức khắc nên hắn mới không dám nói sao...
"Anh vốn không hiểu tôi, cũng chẳng biết tôi đã từng đau khổ như thế nào..."
Hạ Nghi cũng chỉ nghĩ trong đầu nhưng không hề nói ra cho hắn biết, nếu hắn đã cố tình giấu cô...đừng trách cô phải tìm ra cho bằng được....
Bình luận truyện