Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 90: Kết thúc chính văn



Khi Thục phi vội vàng chạy tới Thanh Tâm hiên, bên trong Thanh Tâm hiên vắng ngắt. Thục phi đi thẳng vào tẩm điện của Đại Hoàng tử, nhẹ nhàng đẩy cửa tẩm điện Đại Hoàng tử ra, đi vào, thấy nhũ mẫu của Đại Hoàng tử đang ôm nó trên giường. Năm nay Đại Hoàng tử đã mười tuổi, Thục phi thấy tình cảnh như thế, sao có thể chịu được?

"Tiện tỳ to gan, lại dám vô sỉ làm bậy như vậy!" hai mắt Thục phi lộ ra sự hung ác: "Người đâu, kéo tiện tỳ này xuống đánh chết!”

Thục phi đột nhiên lên tiếng cũng khiến cho nhũ mẫu nhất thời luống cuống tay chân, nàng ta vội vàng buông Đại Hoàng tử trong lòng ra, ngã nhào xuống giường, quỳ bò tới trước mặt Thục phi, dập đầu cầu xin: "Thục phi nương nương tha mạng, Đại Hoàng tử bị kinh sợ, nô tỳ mới... Mới..."

"Câm miệng," Thục phi căn bản không muốn nghe nàng ta giải thích: "Lôi xuống... Lập tức đánh chết."

Hai thái giám lập tức tiến lên kéo nhũ mẫu đang cầu xin tha xuống. Đọc Full Tại truyenbathu.vn

"Dừng tay," một giọng nam hơi non nớt đột nhiên phát ra, Đại Hoàng tử xuống giường, đi tới bên cạnh nhũ mẫu nó, đẩy hai thái giám kia ra, sau đó nhìn Thục phi: "Người tới là để đánh chết nhũ mẫu của con sao?"

Mặc dù Đại Hoàng tử bị đưa về bên cạnh sinh mẫu nó, dưới gối của Thục phi cũng có Nhị Hoàng tử, nhưng sự quan tâm của nàng với Đại Hoàng tử không ít đi chút nào, dù sao đứa bé này cũng là nàng một tay nuôi lớn.

Bây giờ đứa bé này vì một tiện tỳ mà chất vấn nàng, lòng Thục phi co rút đau đớn: "Con cảm thấy hiện giờ là lúc con nên quan tâm đ ến chuyện này sao?"

"Vậy con nên quan tâm gì đây?" lúc này Đại Hoàng tử vẫn còn cãi lại, nó sợ Thục phi, cũng hận người đã từng là dưỡng mẫu này của nó.

Thục phi vung tay áo lên: "Đều chết cả rồi sao? Bổn cung nói kéo tiện tỳ này xuống," nói đến đây Thục phi nhìn chằm chằm vào hai mắt Đại Hoàng tử: "Đánh chết."

Lần này hai tên thái giám kia cũng không dám kéo dài nữa, lướt qua Đại Hoàng tử nhấc nhũ mẫu của Đại Hoàng tử mang ra ngoài.

"Tha mạng... Đại Hoàng tử... Cứu mạng," nhũ mẫu vẫn còn chưa từ bỏ ý định vươn tay kéo vạt áo của Đại Hoàng tử, đáng tiếc lúc này Đại Hoàng tử không lên tiếng nữa.

Thục phi nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng tử, giơ tay lên ý bảo tất cả cung nhân hầu hạ trong phòng lui ra ngoài.

Cửa điện vừa đóng, Thục phi lập tức cho Đại Hoàng tử một tát tai: "Đồ khốn kiếp, con có biết con phạm vào sai lầm gì hay không?"

Đại Hoàng tử một tay bụm mặt, hai mắt châm chọc nhìn Thục phi: "Người dựa vào cái gì mà đánh con, người đã không còn là mẫu phi của con nữa rồi."

"Ta dựa vào cái gì mà đánh con?" Thục phi nở nụ cười, tự giễu nói: "Con có biết Hứa Quý tần đã chết, nàng ta là bị con đẩy vào hồ sen mà chết đuối, vậy mà con còn hỏi ta dựa vào cái gì mà đánh con?"

Đại Hoàng tử nghe vậy vô cùng khiếp sợ: "Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào... Người gạt con...," sao bà ta chết đuối được, rõ ràng nó chỉ đẩy nhẹ thôi, bà ta không thể bị chết đuối được, nó không tin.

"Không thể nào?" Thục phi cũng hy vọng đây là giả, nhưng làm sao có thể là giả được: "Đã có người thọc chuyện này đến chỗ của ta, con cho là phụ hoàng con sẽ không biết? Con..."

Phía sau, Thục phi cũng không biết nên nói thế nào, Hoàng thượng là người lạnh lùng, nàng không dám nghĩ tiếp: "Con nhanh đi với ta tới Càn Nguyên điện thỉnh tội," nói xong Thục phi vươn tay kéo Đại Hoàng tử còn đang ngây người, nhưng vừa đụng vào tay áo nó, đã bị nó tránh đi.

"Con không đi... Con không thể đi," lúc này Đại Hoàng tử cũng không bụm mặt nữa, nó lùi về phía sau, ra sức lắc đầu, nước mắt lã chã: "Con không thể đi, phụ hoàng vốn cũng không thích con, nếu người biết chắc chắn sẽ đánh chết con."

"Con im miệng," Thục phi thật sự không thể tin được đây là đứa con do nàng nuôi lớn: "Phụ hoàng con đã khi nào đánh con? Thế nào, con không đi con cho là có thể trốn thoát sao? Hứa Quý tần là sinh mẫu của con."

Đại Hoàng tử vẫn lùi về phía sau: "Con không đi, con là Hoàng tử của Đại Vũ, thân phận cao quý... Hu hu... Con không đi... Đi... Con sẽ xong... Hu Hu... Con sẽ không còn gì cả." Nó dựa vào mép giường, ngồi bệt xuống đất, giấu đầu vào giữa hai gối khóc rống lên.

Thục phi không biết mấy năm nay Hứa thị dạy dỗ nó thế nào, nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng ở bên cạnh mình đến lúc năm tuổi, nàng không thể cứ như vậy mà bỏ mặc nó: "An nhi, Hứa thị là sinh mẫu của con...," Thục phi cũng khóc, lòng nàng rất đau, đây cũng từng là con của nàng.

"Sinh mẫu?" Đại Hoàng tử ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt nhìn Thục phi: "Con không cần sinh mẫu như bà ta... Hu hu... Nếu không phải bà ta... Con sẽ vẫn luôn ở bên cạnh người... Con sẽ là nhi tử của Thục phi... Mà không phải là nhi tử của một tam phẩm Quý tần... Hu Hu... Đều do bà ta... Là bà ta hủy hoại con..."

Thục phi thật sự không thể tin vào tai mình, con của nàng sẽ nói những lời như vậy sao: "Con nói cái gì? Con... Con..."

Đại Hoàng tử đắm mình trong bi thương: "Mẫu phi của Tam đệ là Hi Hiền phi... Hu hu... Tứ đệ tuy rằng tàn tật... Nhưng đệ ấy cũng được Đức phi nhận nuôi... Hu hu... Ngay cả đồ ác quỷ đầu thai kia cũng được ghi dưới danh nghĩa của người... Tại sao sinh mẫu của một Hoàng trưởng tử như con lại là Quý tần nho nhỏ... Tại sao?"

Thục phi nghe đến đây đã không thể chống được thân thể, ngồi bệt xuống đất: "Sao con lại biến thành cái dạng này?"

Đại Hoàng tử căm hận nhìn Thục phi: "Người biết không? Con nhiều lần lén chạy đến Ngọc Phù cung tìm người, nhưng còn người... Hừ... Người đã có nghiệt chủng ác quỷ đầu thai kia rồi."

Thục phi lắc đầu, lòng nàng đã có chút mệt mỏi: "An nhi, nghe mẫu phi nói, con đi thỉnh tội với phụ hoàng con, nếu không chọc giận phụ hoàng con, con sẽ không có đường sống."

Đại Hoàng tử nghe lời này, khóc càng thương tâm: "Con đã không còn đường sống, giết sinh mẫu... Giết sinh mẫu... Phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho con."

"Không," Thục phi vội bò đến bên cạnh Đại Hoàng tử, ôm nó: "Không đâu, chỉ cần con thành tâm nhận tội, con là nhi tử của phụ hoàng con, phụ hoàng con sẽ không làm gì con, con tin mẫu phi được không?"

Đại Hoàng tử nhìn Thục phi khóc vì nó, lòng cuối cùng cũng hơi ấm lại, gật gật đầu: "Mẫu phi, con giết sinh mẫu của con, người còn cần nhi tử như con không?"

Thục phi ôm chặt Đại Hoàng tử, khóc lóc thảm thiết. Nàng hối hận, biết sẽ có kết quả ngày hôm nay, nàng dù liều mạng bị Hoàng thượng ghét bỏ, cũng sẽ không đưa nó cho Hứa thị, là nàng hại nó: "Mẫu phi thương con, con là con của mẫu phi, sao mẫu phi lại không cần con được."

Điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế rồng, nhìn Nguyên An quỳ gối bên dưới: "Ngươi đẩy sinh mẫu vào hồ sen, ngươi cứ như vậy chạy đi, ngươi không nghĩ tới chuyện quay đầu lại nhìn nàng sao?"

"Nhi thần không cố ý," Nguyên An đã bình tĩnh lại không ít, nó chỉ là không ngờ nó đẩy nhẹ như vậy, đã đẩy người vào hồ sen: "Nhi thần thật sự không phải cố ý, nhi... Nhi thần... Biết tội," nói xong nó nằm sấp trên đất, chờ phụ hoàng nó trị tội.

"Nếu ngươi đã biết tội," Cảnh đế cũng đã từng quan tâm đ ến nhi tử này, nhưng sau này tính cách và tư chất của nó đều khiến hắn thất vọng: "Vậy ngươi đi phi lăng đi, vì sinh mẫu ngươi thủ hộ mười năm."

Nghe hình phạt này, thân thể Đại Hoàng tử khựng lại, nhưng lúc nãy trên đường Thục phi đã dạy nó, tất cả mặc cho phụ hoàng nó xử trí: "Vâng, nhi thần lãnh phạt."

Cảnh đế nghe nó nói vậy thì nhíu mày: "Ngươi cần phải hiểu rõ đây không phải là phạt, đây là ngươi nên chuộc tội. Nàng sinh ngươi nuôi ngươi, đến sau cùng vậy mà lại chết trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ngươi không có tội sao?"

Lòng Đại Hoàng tử run lên: "Nhi tử có tội." Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Cảnh đế có chút thất vọng: "Ngươi lui xuống đi."

"Vâng," Đại Hoàng tử đứng dậy lui ra ngoài.

Lộ công công theo đó đi vào: "Hoàng thượng, Thục phi nương nương còn quỳ ngoài điện."

Cảnh đế đè chân mày: "Trẫm ra ngoài xem."

Hắn ra cửa điện Càn Nguyên, chỉ thấy Thục phi tháo trâm quỳ gối, hắn đi tới: "Nàng trở về nuôi tiểu Nhị cho tử tế, không được xen vào chuyện của Nguyên An nữa, nếu không trẫm sẽ phế nàng." Nói xong hắn không để ý tới Thục phi nữa.

Thục phi khóc đến hai mắt đỏ bừng, nhưng nàng không dám khóc lớn tiếng, chỉ dám nhẹ giọng nỉ non: "Hoàng thượng..."

Bảy ngày sau, Đại Hoàng tử theo quan cửu của Hứa Quý tần rời cung, Thục phi đứng ở cửa chính điện cung Ngọc Phù, đến khi mặt trời xuống núi mới để Y Liên đỡ vào điện.

Nàng ngồi trên tháp, nghĩ tới Đại Hoàng tử phải ở phi lăng canh giữ Hứa thị mười năm, lòng đau vô cùng, nước mắt lại rơi. Một bàn tay nho nhỏ cầm khăn lau nước mắt cho Thục phi: "Mẫu phi, người đừng khóc, Ninh nhi sẽ ngoan, người đừng khóc."

Nghe giọng trẻ con non nớt, rốt cuộc Thục phi không kìm được mà khóc lớn tiếng, nàng ôm Nhị Hoàng tử khóc òa lên, nàng không yên lòng đứa bé kia, nhưng bây giờ chỉ hy vọng nó có thể hối cải làm người, nếu không Hoàng thượng sẽ thật sự phế nó.

Chuyện của Đại Hoàng tử trong cung gần như không có lời đồn gì, ngoại trừ Thục phi thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chèn ép, chủ yếu nhất vẫn là vì Đại Hoàng tử là nhi tử của Hoàng thượng.

Rất nhanh đã đến trung tuần tháng năm, từ sau khi có thai Thẩm Ngọc Quân có chút lười nhác. Trưa nay nàng nằm trên giường, Tiểu Phì Trùng dựng lỗ lại lên dán vào bụng mẫu phi nó, nhướng mày lắng nghe. Nghe một hồi lâu, cuối cùng nó cũng ngồi thẳng lên: "Mẫu phi, đệ đệ trong bụng người có phải đang ngủ không, sao chẳng có chút âm thanh nào?"

Thẩm Ngọc Quân đưa tay sờ sờ đầu nhi tử: "Sao con biết là đệ đệ?"

Tiểu Phì Trùng cười cười, lộ ra hàm răng sữa: "Tể Tể thích đệ đệ."

"Vậy nếu là muội muội thì sao?"

Tiểu Phì Trùng nhướng mày lên suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: "Vậy Tể Tể cũng thích."

Thẩm Ngọc Quân bị biểu tình miễn cưỡng của nó chọc cười: "Con đúng là giống phụ hoàng con, trọng nam khinh nữ." Nàng vẫn còn nhớ lúc nàng sinh Tiểu Phì Trùng, Hoàng thượng đã nói gì với nàng. Hừ, hai phụ tử cùng một tính.

Đêm nay Cảnh đế xong việc thì đi thẳng đến cung Chiêu Dương, Hắn đến cung Chiêu Dương vừa mới ngồi xuống, Tiểu Phì Trùng đã bò lên đùi hắn, đôi cánh tay béo múp treo trên cổ hắn.

"Phụ hoàng, có phải người nhớ Tể Tể, mới đến thăm Tể Tể không?"

Cảnh đế nâng cái mông của tiểu mập mạp lên: "Trẫm không nhớ con, hôm nay trẫm qua đây là tới thăm mẫu phi con."

Tiểu Phì Trùng chép miệng: "Cũng được, dù sao người tới thăm mẫu phi, chính là tới thăm con."

"Trẫm còn muốn nói với con một việc," Cảnh đế nhìn tiểu mập mạp đung đưa ăn vạ trên đùi hắn: "Mấy ngày nữa Tam cửu cửu của con sẽ mang con ra cung đi dạo kinh thành." Trước đây tiểu mập mạp ra cung cũng chỉ có thể ở trong Tề Dương hầu phủ, không cho phép ra khỏi cửa lớn Tề Dương hầu phủ.

"Thật ạ?" Tiểu mập mạp nghe vậy thì cao hứng, để tránh phụ hoàng nó đổi ý, nó vội phóng từ trên đùi phụ hoàng xuống: "Trời tối rồi, nhi tử muốn ngủ một giấc, phụ hoàng, ngày mai gặp," nói xong nó nhanh chân chạy đi.

Sao Cảnh đế lại không biết tâm tư của thằng nhóc kia, cười nói: "Đúng là càng ngày càng tinh quái rồi."

"Sao Hoàng thượng lại để tiểu mập mạp ra cung?" Thẩm Ngọc Quân bưng hai ly sữa bò tiến vào, một ly đặt bên cạnh Cảnh đế, một ly tự mình uống: "Thần thiếp thấy quá lỗ m ãng."

Đối với chuyện lần này, Cảnh đế cũng không muốn cho nàng biết, dù sao bây giờ nàng đang mang thai, không nên để nàng suy nghĩ nhiều: "Không phải là nó vẫn luôn muốn đi dạo kinh thành sao? Vừa hay Tam ca của nàng gần đây rảnh rỗi, trẫm thấy Tiểu Phì Trùng cũng sắp năm tuổi, để hắn mang Tiểu Phì Trùng đi xem, mở mang tầm nhìn."

Thẩm Ngọc Quân không có gì là không tán thành, bé trai cũng không thể cứ nuôi mãi trong nhà: "Thần thiếp sợ sau khi tiểu mập mạp xem xong, ngày nào cũng làm phiền người, đến lúc đó người đừng trách thần thiếp không nhắc nhở người."

Mấy ngày nay Tiểu Phì Trùng lục tung khố phòng nhỏ của mình, nó biết ra cung thấy đồ mình thích, nếu muốn thì phải cần bạc. Nhưng nó không có bạc, có điều nó có vàng, trân châu, còn có bảo thạch. Nó nhìn ba túi đồ trước mắt, suy tính hồi lâu, vẫn quyết định mang theo túi vàng kia.

Ngày hôm sau khố phòng nhỏ của mình mang theo bảy, tám túi gấm, cái nào cũng căng phồng, vô cùng cao hứng đi theo Tam cửu cửu của nó xuất cung.

Hôm nay đường lớn phía tây của kinh thành vẫn náo nhiệt như ngày thường, Tiểu Phì Trùng hưng phấn mãi mua mua và mua, hiện tại nó chỉ có một cảm giác, vàng đúng là thứ tốt. Nhìn xem, một khối vàng nhỏ vậy mà mua được nhiều đồ như thế, có hồ lô đường, tò he, tranh này nọ.

Nhưng khi vui vẻ sẽ luôn có người tới quấy rối, lúc Tiểu Phì Trùng đang thích thú, nó bị Tam cửu ôm chặt, chạy ra ngoài thành. Một lát sau đã đi tới phía tây Võ Dương môn, Tam cửu nó nhảy lên con ngựa bên cạnh Võ Dương môn, mang theo nó chạy về hướng đông.

Nhưng không lâu sau đó, bọn họ bị một đám hắc y nhân vây quanh. Tam cửu cửu của nó bảo nó nhắm mắt lại, nó cũng rất ngoan, nhắm mắt lại, tay ôm chặt cổ Tam cửu cửu của nó. Nhưng một lát sau nó không kìm được tò mò mà mở mắt, không ngờ nhìn thấy người chết đầy đất. Nó bị dọa đến mức mắt phượng mở to, nhưng nó không la hét, bởi vì Tam cửu cửu nó còn đang giết địch. Tiểu Phì Trùng biết bọn họ bị kẻ địch bao vây, bây giờ là lúc giao chiến, nó không thể kéo chân sau của Tam cửu cửu được.

Hai cái chân ngắn của nó kẹp chặt hông Tam cửu cửu, sau đó nó cũng không nhắm mắt lại nữa. Bởi vì ôm chặt, Tiểu Phì Trùng cảm giác hình như nó bị gì đó làm cho cấn cấn, nó cau mày suy nghĩ, nó có vàng.

Sau đó là hình ảnh một thằng nhóc mập cầm vàng đập người, mà Thẩm Triết Húc thì nắm nhuyễn kiếm giết địch. Hôm nay lúc Thẩm Triết Húc mang Tiểu Phì Trùng về cung, trên mặt Tiểu Phì Trùng đều là máu. Cảnh đế nhận tiểu mập mạp nhà mình từ trong lòng Thẩm Triết Húc, nâng nó lên cao: "Con không tệ, không làm mất mặt trẫm."

Nói xong hắn bế tiểu mập mạp đến hậu điện, để lại Thẩm Triết Húc đang quỳ.

Cảnh đế tự mình tắm cho tiểu mập mạp, lúc đang tắm, hắn nói đầu đuôi chuyện hôm nay với tiểu mập mạp, cũng không để ý tiểu mập mạp nghe có hiểu hay không.

Sau khi tắm xong, hắn bế tiểu mập mạp lên long sàng của mình, tiểu mập mạp vừa chạm giường thì thân hình mũm mĩm đã lăn vào trong, quay cái mông đầy thịt về phía phụ hoàng nó.

Cảnh đế vỗ vỗ mông nó: "Giận à?"

Tiểu mập mạp cố ý hừ một tiếng, không lâu sau thì quay lại, thở hồng hộc nói: "Phụ hoàng, người nên sớm nói với Tể Tể là hôm nay cần giết địch, vậy Tể Tể sẽ đem cái túi trân châu kia theo rồi."

Cảnh đế sờ sờ đầu tiểu mập mạp: "Con không sợ sao?"

"Không sợ," tiểu mập mạp lăn một vòng rồi bò dậy, hai tay chống eo đầy thịt của mình: "Tuy lúc mới đầu Tể Tể cũng hơi sợ, nhưng sau Tể Tể không thấy sợ nữa, vàng trên người Tể Tể đều dùng để đập."

Nụ cười trên mặt Cảnh đế càng lúc càng lớn, hắn ôm tiểu mập mạp: "Con làm trẫm rất vui."

Đôi tay nhỏ của tiểu mập mạp sờ lên mặt phụ hoàng nó: "Phụ hoàng, kẻ địch của nhà chúng ta có phải rất rất nhiều hay không?"

Cảnh đế vô cùng nghiêm túc nói với tiểu mập mạp: "Là rất nhiều, ngoại trừ những kẻ địch bên ngoài như Bắc Nhung, Bắc Cương, còn có rất nhiều thần dân có lòng không phục."

Tiểu Phì Trùng nghe xong, cũng không biết có bao nhiêu, nhưng cảm giác hình như có rất nhiều: "Vậy... Vậy phụ hoàng chờ Tể Tể lớn lên được không, từ bây giờ Tể Tể sẽ cố gắng lớn lên... Giúp người... Người sẽ không mệt," tiểu mập mạp khóc, nó ôm cổ phụ hoàng nó, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, toàn bộ đều dính vào cổ phụ hoàng nó.

"Con khóc cái gì?" Cảnh đế ôm tiểu mập mạp, vỗ nhẹ lưng nó.

"Phụ hoàng mệt," tiểu mập mạp nghĩ nhà nó có nhiều kẻ địch như vậy, phụ hoàng nó nhất định là sẽ mệt chết, còn phải bảo vệ bọn họ, nó lại còn ăn rất nhiều nữa.

Cảnh đế cười: "Phụ hoàng chờ con lớn lên."

Cái đầu nhỏ của tiểu mập mạp gật liên tục, thút thít nói: "Chờ Tể... Tể lớn lên."

"Nhưng con chỉ lớn lên còn chưa được, còn phải học bản lĩnh," Cảnh đế dẫn dắt nói: "Con có học không?"

"Học, ngày mai học ạ," hiện tại phụ hoàng nói gì thì tiểu mập mạp nó đều đồng ý, hơn nữa nó còn tưởng tưởng tài giỏi giống Tam cửu của nó, lẹt xẹt vài đường, kẻ địch đã gục.

Sau cùng Cảnh đế còn không biết xấu hổ yêu cần tiểu mập mạp ký tên ấn dấu tay với những gì nó vừa nói, tiểu mập mạp cũng rất biết điều xiêu xiêu vẹo vẹo mà ký tên của mình.

Tiểu Lộ Tử đứng ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình. Tổng kết được câu: Gừng càng già càng cay.

Chờ đến lúc Thẩm Ngọc Quân nghe được tin chạy đến điện Càn Nguyên, tiểu mập mạp đã vểnh mông trên long sàng ngủ. Mà Cảnh đế thấy vẻ mặt vội vàng của Thẩm Ngọc Quân thì thở dài một hơi thật sâu: "Tiểu miêu nhi, sau này nàng buông tiểu Tam nhi đi, trẫm tự mình dạy nó."

Thẩm Ngọc Quân kinh sợ: "Hoàng thượng..."

Cảnh đế vươn tay kéo nàng, ôm vào ngực mình: "Tiểu Tam nhi rất giỏi, trẫm hy vọng nó trò giỏi hơn thầy."

Thẩm Ngọc Quân nhắm hai mắt lại, nước mắt tràn ra ngoài, môi nàng run rẩy, nhưng cuối cùng không nói gì.

Từ đó về sau, ở điện Càn Nguyên của Cảnh đế có nhiều thêm một án thư nhỏ.

Mùng tám tháng hai năm Thịnh Nguyên thứ mười sáu, Hi Hiền phi Thẩm thị sinh hạ Ngũ Hoàng tử, Đế vô cùng vui mừng, lúc Ngũ Hoàng tử đầy tháng, sắc phong Hi Hiền phi làm Hậu. Mười hai tháng chạp cùng năm, Cảnh đế hạ chỉ lập nhi tử thứ ba là Nguyên Húc làm Thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện