Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 130: Nhiệm vụ thăng bậc có tính chọn lựa, kỳ ngộ



Một phút trước khi nhận nhiệm vụ thăng bậc, Tần Nhược một lần nữa xác nhận lại tình hình thuốc hồi máu hồi ma trong ba lô mình: đầy đủ.

Tiếp đó hắn lại khẩn trương kiểm tra mười mấy quyển sách phép của mình, rồi đến mấy bình thuốc thuộc tính đủ màu đủ sắc bên cạnh nữa, mới triệt để an tâm.

Rốt cục cũng đã hoàn tất rồi!

Tần Nhược nén lại sự kích động trong lòng mình, sau đó bước tới trước mặt trưởng lão của công hội Phép Thuật Nguyên Tố Nước, nhận nhiệm vụ thăng bậc bốn...

Trình tự rất đơn giản, chỉ là vài câu đối thoại mà thôi.

Dưới điều kiện một người chơi nào đó đã phù hợp với điều kiện làm nhiệm vụ thăng bậc, lão trưởng lão này sẽ tự động hỏi xem người đó có chấp nhận làm nhiệm vụ hay không, nếu đồng ý, người đó sẽ được dịch chuyển đến một bản đồ riêng của bản thân mình - những điều cần phải làm là dựa theo lời nhắc của hệ thống mà hoàn thành nhiệm vụ.

Thông thường, những nhiệm vụ này đều là do hệ thống tự động đưa cho cả, nội dung thì thật là trăm kỳ ngàn quái.

Nghiêm chỉnh một chút thì là đưa cho người chơi một nhiệm vụ đánh chết một nhóm quái vật hoặc một con BOSS nào đó, quái dị hơn một chút thì là đi đưa thư hỏa tốc cho một thôn trang, hay đi tìm một con chó con do một đứa nhỏ nghịch ngợm nào đó để lạc ở trong rừng, hoặc đến một tọa độ nhất định hái thuốc...

Có điều đến cùng thì người chơi đều sẽ phát hiện dọc hành trình không ngừng có quái vật xuất hiện, không ngừng có các thử thách xuất hiện, mà cuối cùng còn xuất hiện những cửa ải cần động não mới vượt qua được nữa. Đương nhiên, đây là những thông tin mà Tần Nhược sưu tập được trước khi làm nhiệm vụ.

Có điều sau khi nhóm Lục Tâm nhắc nhở thì hắn đã không còn đơn thuần xem nhiệm vụ thăng bậc này như là một nhiệm vụ thoải mái du sơn ngoạn thủy nữa...

Nhiệm vụ thăng lên bậc bốn sẽ căn cứ theo thực lực cá nhân của một người chơi mà điều chỉnh độ khó, đã mọi người cho rằng hắn rất có khả năng đụng phải độ khó cao, vậy hắn không thể không cẩn thận dò xét được.

Bất kể thế nào, cũng phải đề cao cảnh giác, dè dặt vượt qua cho được nhiệm vụ này, nếu không, hắn sẽ bị hoãn mất rất nhiều chuyện và cơ hội - trừ một ít chuyện lặt vặt hàng ngày thì còn có chuyện tầng ba di chỉ Alex, chuyện tổ chức chiến đội của các đồng sự trong Căn Cứ Địa nữa... Mà điều quan trọng nhất là, kế hoạch giải phẫu của Hân Vũ đã không thể hoãn thêm được nữa rồi, hắn không biết được tình hình của cô bé sẽ chuyển biến xấu đi lúc nào!

“Kẻ khiêu chiến trẻ tuổi, muốn đạt được sức mạnh lớn hơn thì phải gánh nhận trách nhiệm lớn hơn. Con... Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa!”

“Rồi!” Tần Nhược gật đầu, ánh mắt thật kiên định.

Trưởng lão cười với một ánh nhìn vừa hiền hòa lại vừa trang nghiêm, sau đó chìa hai bàn tay ra. Một luồng dao động phép thuật hùng hồn bắt đầu tụ tập dưới chân Tần Nhược: “Cầu cho ánh sáng của thần thánh luôn phù hộ con... Đi thôi, con của ta!”

Một trận pháp hình sao sáu cánh chợt hiện lên rồi biến mất tức khắc, theo đó, Tần Nhược cũng biến mất khỏi đại sảnh này. Khoảnh khắc này, hắn không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt.

Còn chưa kịp mở mắt ra, một cảm giác sảng khoái khác thường đã từ mỗi một tấc da thẩm thấu vào trong cơ thể Tần Nhược, nhanh chóng lan đến não bộ. Một sự kích thích mãnh liệt chưa từng có đánh động cả tinh thần Tần Nhược, cả người hắn dường như đang được ngâm trong một sự nhu hòa, an tĩnh, thật là thoải mái đến không chịu nổi.

Thoải mái rên rỉ một tiếng, sau đó Tần Nhược mới từ từ mở mắt ra...

“A!?”

Mù mờ cả nửa ngày, hóa ra là đang đứng ở trong nước, hèn gì nguyên tố nước lại dồi dào đến mức dễ chịu như vậy - Tần Nhược hiện đang ở một chỗ biển cạn trời lam mây trắng, nước chỉ đến thắt lưng, nhè nhẹ dập dìu như đôi bàn tay xoa dịu của tình nhân, thật là thoải mái, thật là có ý thơ, hoàn toàn chẳng giống chút nào với danh tiếng nguy hiểm của bản đồ nhiệm vụ cả... Ngược lại càng giống với một thắng cảnh du lịch hơn.

Đây là chuyện gì thế? Ném mình vào trong biển thế này, là cái nhiệm vụ gì chứ?

Hồi phục tinh thần lại rồi, Tần Nhược mới ngẩng đầu lên. Hắn đưa ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau khi thấy chung quanh có đến bảy hòn đảo, sự băn khoăn trong lòng hắn lại càng tăng lên. Đây là... chuyện gì thế chứ?

Bảy hòn đảo kia xếp thành một vòng tròn, vây quanh nơi Tần Nhược đứng, mỗi hòn đảo cách nhau khoảng chừng năm trăm mét. Tần Nhược nhất thời thấy đầu đau kinh khủng, cái hệ thống này thật là vô sỉ quá đáng, nếu nhiệm vụ thăng bậc của mình mà có liên quan đến bảy hòn đảo này, vậy chỉ thời gian bơi qua bơi lại chúng thôi cũng đến nửa ngày mất! Cho dù ngày mai có là thứ bảy đi chăng nữa, cho dù mình đã có ý định thức suốt đêm chơi đi chăng nữa, cũng không cần phải làm như vậy chứ?

Tần Nhược bất chợt uất ức đến muốn ngất!

Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện, khiến bản thân càng buồn bực hơn... Chết tiệt, sao vào đây cả nửa ngày rồi, mà vẫn không thấy cái thông báo nào của hệ thống vậy?

Tần Nhược mang đầy lòng thắc mắc truyền âm cho Lục Tâm, kết quả là nhận được đáp án rằng hắn quả nhiên đã trúng thưởng, loại nhiệm vụ có tính lựa chọn này có độ khó cực cao, theo như Lục Tâm biết thì đến bây giờ mới chỉ có lão đại nhà Tử Kinh Hoa là có nhắc qua chuyện này thôi.

Có điều đó là khi Huyết Sắc Tử Kinh thăng lên bậc năm mới đụng phải, người thì đứng ở đỉnh một ngọn núi đen ngòm, phía dưới có vực sâu vạn trượng, nối với đỉnh núi nhỏ bé y đang đứng là sáu cây cầu bằng dây xích, mỗi cây nối đến một nơi, sau khi lựa một trong sáu nơi rồi thì mới nhận được chỉ thị từ hệ thống.

“Nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn?” Tần Nhược sinh chút bất an, nhíu nhíu mày.

Thanh âm của Lục Tâm lại truyền qua: “Không sai, căn cứ theo sự lựa chọn của cậu, hệ thống sẽ giao cho cậu nhiệm vụ tương ứng, nó sẽ diễn ra ở khu vực mà cậu lựa chọn. Phải cẩn thận đó! Nghe tộc trưởng chúng tôi nói, nhiệm vụ dạng này hẳn phải là dạng nhiệm vụ khó khăn nhất trong số các nhiệm vụ thăng bậc... Đồng thời cũng là cơ duyên tốt nhất!”

“Tốt nhất?”

Tần Nhược thầm cười khổ, mà tâm trạng cũng theo đó nặng nề hơn rất nhiều. Hắn không còn cảm nhận được cảm giác thoải mái do làn nước nhẹ nhàng quanh mình mang đến nữa.

Hắn lại hỏi thêm mấy câu với Lục Tâm, sau đó vì không nhận được tin tức gì thêm nên đành kết thúc cuộc trò chuyện, ngẩng đầu lên nhìn bảy hòn đảo chung quanh.

Việc này khiến hắn nhận ra được một ít điều...

Mỗi một hòn đảo dường như tượng trưng cho một loại nguyên tố, như hòn trước mặt Tần Nhược thì là một hòn đảo núi lửa có khói bốc lên nhè nhẹ, khắp đảo tràn đầy dung nham đỏ bừng, độ sinh động của nguyên tố lửa vô cùng cao.

Hòn đảo cạnh bên thì sóng đập ầm ầm vào bờ, gió giật điên cuồng, lá cây bay tán loạn khắp nơi, không cần bàn cũng biết là hòn đảo có nguyên tố gió đậm đặc rồi. Tần Nhược rất thắc mắc, không biết mình có thể đứng vững được ở trên đó hay không...

Hòn đảo tiếp theo bên trái có mây đen dày đặc, tiếng sấm ù ù vang đến, thỉnh thoảng còn có một tia sét chói lóa đánh ra nữa. Tần Nhược vội vàng dời mắt qua mục tiêu khác - đáng chết, thế này nếu đi qua mà đụng phải một tia sét thì có còn chịu nổi nữa không?

Hòn đảo thứ tư bình bình không có gì lạ, bề mặt của nó trơ trọi, trừ những tảng đá nằm lăn lóc ra thì không nhìn thấy gì nữa cả - hòn đảo Đại Địa.

Hòn thứ năm có một ngọn núi tuyết cắm thẳng vào bầu trời xanh thẳm, giữa màu trắng tinh của băng tuyết lại có một khoảng xanh thẳm, dường như là một hồ nước - nhìn vô cùng thân thiết.

Tần Nhược lại nhanh chóng nhìn hai hòn đảo còn lại, thấy trong đó có một hòn thì trên dưới có một màn hào quang mãnh liệt bao trùm, tựa như được ngâm bên trong ánh sáng thần thánh vậy, còn hòn kia thì ngược lại, tràn đầy hơi thở chết chóc, khắp bầu trời bao phủ bởi một màn sương u ám, hoàn toàn không nhìn rõ được tình hình bên trong...

Không chút nghĩ ngợi, Tần Nhược lựa chọn hòn đảo có lợi nhất cho việc phát huy thực lực của mình ngay - hòn đảo Băng Tuyết!

Có điều trước đó...

Tần Nhược vẫn như cũ, đi khảo sát tình hình chung quanh nơi đây. Đây là thói quen của hắn, cũng là một công đoạn cần thiết cơ bản của mỗi cuộc chiến. Trước giờ, Tần Nhược chưa bao giờ quên chuyện tận dụng môi trường chung quanh, cho nên những thứ dù chỉ có thể tăng lên một chút đỉnh khả năng khống chế nước của hắn, hắn cũng đều phải tận dụng cho bằng được!

“Nước!”

Một tiếng ngâm vang lên. Thoáng chốc, một bức tường nước dài rộng đều hai mét từ mặt nước ngoi lên, sau đó trôi nổi trước người Tần Nhược.

Cảm nhận được cảm giác thuận buồm xuôi gió cùng với tốc độ khống chế nước nhanh đến chưa từng có này, Tần Nhược bị chấn động thật mạnh. Sau một hồi kinh ngạc, hắn lại liên tục tạo ra bức tường thứ hai, thứ ba... Gần như đều đưa tay ra là có, nhanh đến kinh người!

Chết tiệt, cái tốc độ này thật là khủng khiếp quá đi!

Tần Nhược nhìn lại bàn tay của mình, sau đó nhìn lại ống MP, cuối cùng tựa như mê muội bắt đầu điên cuồng khống chế nguyên tố nước.

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Những bức tường bằng nước lần lượt lần lượt ngoi lên, tựa như một dây chuyền sản xuất vậy. Chưa đến 10 giây, chung quanh Tần Nhược lại có thêm mười lăm bức tường nước nữa...

Thật là sung sướng quá đi mất!

Ngay chính lúc Tần Nhược còn đang vui sướng thì mười tám bức tường nước quanh hắn chợt như bị mất đi sức mạnh chống đỡ, cùng ào một tiếng tan vỡ rồi trở về với biển, bắn ra những bông hoa nước đồ sộ.

Mặc dù MP bị hao hết khiến mất đi sự khống chế tới mười tám bức tường ấy, nhưng trong ánh mắt Tần Nhược thì lại tràn đầy vẻ kích động. Hắn đã bắt đầu tưởng tượng xem đến thời điểm cần thiết thì có nên dụ đám quái vật trên đảo Băng Tuyết xuống biển đối phó hay không... Dạng tốc độ này thật là quá kích thích, thật là khiến người ta phấn chấn quá!

Tần Nhược ngồi tại chỗ thiền, điểm MP của hắn dùng tốc độ cực nhanh khôi phục đầy.

Tuy vẻ mặt đầy sự hưng phấn, nhưng Tần Nhược vẫn không lập tức tiến vào đảo Băng Tuyết ngay. Trầm ngâm mấy giây, sau đó thân thể hắn chợt trở nên trong suốt, tiếp đến rất nhanh hoàn toàn dung hòa với làn nước biển chung quanh, tựa như biến mất khỏi bản đồ này rồi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện