Nguyên Tố Thao Khống Sư
Chương 76: Ngay cả BOSS cũng nham hiểm
Biểu hiện của Vua hắc ngục ngô công khiến Tần Nhược có chút thất vọng. Nó không những không có một chút dũng mãnh nào nên có của một con BOSS vương giả bậc bốn, mà còn để cho một trung đội không đủ trăm người cuốn lấy, lâm vào trong vũng bùn giằng co nữa! Nhìn nó làm gì có phong phạm của một con BOSS vương giả chứ? Thậm chí còn không có sự khí khái và trí tuệ như của Vua khô lâu nữa là.
Mặc dù mức tổn thương do chưa đầy bốn mươi tên hỏa lực bậc bốn gây ra không lớn, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chuyện Vua hắc ngục ngô công bỏ mình chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
Tần Nhược thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy sự thắc mắc.
Nhưng cũng may Vua hắc ngục ngô công không phải là mục tiêu của hắn, mà hắn cũng chưa bao giờ có viễn tưởng này, cho nên mặc dù trong lòng tràn đầy sự nghi vấn với chiến cuộc trước mắt, nhưng hắn vẫn cứ cẩn thận ghi nhớ nằm lòng mấy điểm đánh ở phía sau một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Muốn dời viên tinh thạch chiếu sáng kia đi thực ra không khó, chỉ cần khống chế nguyên tố nước bắn ra, đánh lệch nó một chút thôi, là có thể dời phạm vi chiếu sáng của nó khỏi cái cây kia ngoài năm mươi mét rồi.
Nhưng có chút phiền phức là bốn tên đạo tặc vừa thu thập hết cỏ hắc diên và thổ linh ma tinh ở hai góc kia đã chạy qua bên này rồi, cho nên kế hoạch mà Tần Nhược vắt óc nghĩ ra đấy đã bị dập nát từ trong trứng nước.
Hắn dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức hiện ra bàn luận chuyện ‘tới trước tới sau’ với họ rồi. Trước mắt là một loại dược liệu bậc cao, đừng nói là người xa lạ, cho dù là người quen cũng chưa chắc chừa mặt mũi cho nữa là, huống chi hắn mới chỉ là một tên gà con bậc ba, ai sẽ để ý chứ?
Thở ra một hơi, sau đó Tần Nhược trầm lại, khẩn trương thối lui hơn hai mươi mét, bình ổn trái tim đang căng thẳng của mình, rồi lẳng lặng nhìn bốn tên đạo tặc kia từ mấy hướng chụm lại cái cây nọ, tiếp đó... Làm gì thế này?
“Ơ?”
Tần Nhược hơi sững người một thoáng.
Chỉ thấy ba tên đạo tặc trong nhóm đó đột nhiên móc các vũ khí như chủy thủ hoặc đoản kiếm ra, rồi ngồi xổm xuống, quay lưng với cái cây nọ, canh chừng ba hướng khác nhau, trông có vẻ như đang cảnh giới, không để bất cứ ai tới gần vậy.
Tần Nhược chỉ sững sờ một thoáng rồi hiểu, họ hẳn đã lưu ý tới việc dược liệu trong hai góc kia đã bị thu thập mất, biết nơi này còn có người khác, cho nên mới cẩn thận như thế.
Tần Nhược hơi cười một thoáng, sau đó nhìn cảnh tên đạo tặc cuối cùng trong nhóm đó giải trừ thuật Ẩn Thân, tiến đến ngồi xổm phía trước cái cây nọ, chìa ra một đôi tay có ánh sáng màu tím nhạt lất phất...
“Đáng chết!”
Trong bóng tối, Tần Nhược nhìn cảnh này mà nghiến răng. Hắn không ngờ rốt cục vẫn là phải bị người khác cướp đi cơ hội, mình thật sự không có duyên với cái cây ấy.
Hắn ảo não, xoay người định đi.
Lúc này, đằng xa, một tiếng rít quái dị đột nhiên vang lên từ trong miệng của Vua hắc ngục ngô công. Tiếp đó, dị biến phát sinh!
Có hai quầng sáng màu nâu đen chợt lóe lên, sau đó tên đạo tặc đang thi triển thuật Thu Thập với cây Tử Quỳnh đột nhiên thấy có một luồng sáng chói mắt xẹt qua, rồi ánh sáng màu tím trên tay hắn biến mất, người cũng mềm nhũn gục xuống đất.
Ba tên đạo tặc còn lại đều đang quay lưng, nên khi nghe nhắc đồng đội đã tử vong mới nhao nhao xoay người lại, chỉ thấy ở đó đang có hai con rết khổng lồ màu vàng kim, tiếp đó thân thể nhói lên, đã bị mấy cây kim độc màu vàng đâm thủng...
“Xuýt!”
Phía xa, mấy chục tên người chơi đang cuốn lấy Vua hắc ngục ngô công cùng hít vào một luồng hơi lạnh, kinh hãi nhìn hai con rết đột ngột xuất hiện ấy mà sắc mặt tái đi.
Hai con BOSS bậc bốn loại yếu dạng tinh anh - tinh kim ngô công...
Hỏng bét rồi!
Hiện giờ phần lớn nhân mã của họ đều đã tụ tập vây trừ Vua hắc ngục ngô công cả, một phần nhỏ cũng đang phải phụ trách phòng bị đám tiểu quái từ mấy hướng men qua, làm sao còn có đủ người để đối phó với chúng nó chứ?
Mà điều khiến tên cuồng chiến tàn bạo cầm đầu tức giận nhất là, bốn tên đạo tặc trong đội đã toàn bộ chết trận hết rồi, trong khi bây giờ lại chưa thể điều động mục sư đi hồi sinh cho họ được...
Quả thực là hỏng bét quá rồi!
Nhưng y đắn đo không được lâu, bởi vì hai con rết màu vàng kim nọ sau khi giải quyết xong bọn đạo tặc, đã như hai sợi dây đẹp mắt dùng tốc độ cực nhanh lao qua bên này. Cuồng chiến tàn bạo cầm đầu nhìn mà hai hàng lông mày nhăn lại thật chặt - quái vật dạng tốc độ cao là khó đối phó nhất đấy.
Bất đắc dĩ, y đành điều động hai mục sư ánh sáng, bốn nguyên tố sư, hai cung tiễn thủ và số cuồng chiến máu thú còn thừa ra chạy đến chắn đường hai con rết này, dụ chúng đến chỗ khác.
Ngay chính lúc này, Vua hắc ngục ngô công đột nhiên có thái độ khác thường, đuôi của nó vụt lên, quất bay mấy tên cuồng chiến máu thú trước người, sau đó như ngựa không dừng vó đụng bay hai tên cuồng chiến máu thú vừa mới chạy đến bổ sung, xộc theo một đường thẳng, xông qua dàn phòng ngự của các cuồng chiến máu thú một cách hung mãnh dị thường.
“Đệt!”
Cuồng chiến tàn bạo cầm đầu đang khó khăn lắm mới ngăn cản được hai con tinh kim ngô công, thấy thế suýt chút nữa đã tức điên lên. Vừa rời mắt một thoáng thôi là BOSS đã phát uy rồi! Mà điều khiến y càng kinh hãi hơn chính là, thực lực con BOSS có số máu còn lại dưới 20.000 kia bày ra bây giờ, dường như mới chính là thực lực thật sự của nó!
Nhưng, lúc này, cho do y có liều mạng thế nào đi nữa, cũng không thể cải biến được sự thật là sẽ có một lượng lớn nguyên tố sư bị tàn sát.
Cho dù đám người chơi ở phía sau đã liều mạng tản đi tứ phía, nhưng đáng tiếc, bản thân nguyên tố sư và mục sư ánh sáng đều là nghề nghiệp có tốc độ siêu chậm, còn tốc độ của Vua hắc ngục ngô công lại siêu nhanh, làm sao họ có khả năng thoát nổi chứ?
Chỉ thời gian mấy giây qua đi, tám tên mục sư ánh sáng và mười ba tên nguyên tố sư đã bị giết...
Sau khi kết thúc đợt giết chóc thứ nhất rồi, Vua hắc ngục ngô công nhắm thẳng hướng các mục sư ánh sáng bỏ trốn mà đuổi theo không tha. Trong tiếng quát mắng và tiếng kêu hoảng sợ của mấy chục người chơi, số mục sư trong đội đã bị nó càn quét chỉ còn được hai người.
“Dụ nó rời đi!”
“Nhanh dụ nó rời đi, bảo vệ mục sư! Mấy người khác nhặt trang bị hết đi!”
Tên cuồng chiến tàn bạo cầm đầu hô đến mức cổ họng gần sắp tắc mất đi, nhưng các loạt tấn công của lũ tinh kim ngô công ở đây đang rất gấp gáp, y căn bản là không tìm được cơ hội để thoát ra, chỉ đành trơ mắt nhìn từng tên từng tên đội viên bị giết. Nhìn những thi thể, trang bị rớt bừa bộn khắp mặt đất đằng kia, lòng y như nhỏ máu.
Đợi đến khi phát hiện mục sư ánh sáng bên kia đã toàn bộ chết trận rồi, y đành cấp tốc dặn dò mấy người bên cạnh vài câu, sau đó cả bọn vừa đánh vừa lui, bảo vệ cho hai tên mục sư trong đội, cũng là hai mục sư cuối cùng, lui vào trong đường đi...
Trong khi chiến đấu, y bất giác đưa mắt nhìn qua vị trí của cây Tử Quỳnh, đồng tử chợt rụt lại.
Trong phạm vi chiếu sáng của các viên tinh thạch, làm gì còn có bóng dáng cây Tử Quỳnh nữa???
*** tinh kim ngô công: tinh = tinh hoa, tinh chất; kim = kim loại, vàng.
Mặc dù mức tổn thương do chưa đầy bốn mươi tên hỏa lực bậc bốn gây ra không lớn, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chuyện Vua hắc ngục ngô công bỏ mình chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
Tần Nhược thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy sự thắc mắc.
Nhưng cũng may Vua hắc ngục ngô công không phải là mục tiêu của hắn, mà hắn cũng chưa bao giờ có viễn tưởng này, cho nên mặc dù trong lòng tràn đầy sự nghi vấn với chiến cuộc trước mắt, nhưng hắn vẫn cứ cẩn thận ghi nhớ nằm lòng mấy điểm đánh ở phía sau một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Muốn dời viên tinh thạch chiếu sáng kia đi thực ra không khó, chỉ cần khống chế nguyên tố nước bắn ra, đánh lệch nó một chút thôi, là có thể dời phạm vi chiếu sáng của nó khỏi cái cây kia ngoài năm mươi mét rồi.
Nhưng có chút phiền phức là bốn tên đạo tặc vừa thu thập hết cỏ hắc diên và thổ linh ma tinh ở hai góc kia đã chạy qua bên này rồi, cho nên kế hoạch mà Tần Nhược vắt óc nghĩ ra đấy đã bị dập nát từ trong trứng nước.
Hắn dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức hiện ra bàn luận chuyện ‘tới trước tới sau’ với họ rồi. Trước mắt là một loại dược liệu bậc cao, đừng nói là người xa lạ, cho dù là người quen cũng chưa chắc chừa mặt mũi cho nữa là, huống chi hắn mới chỉ là một tên gà con bậc ba, ai sẽ để ý chứ?
Thở ra một hơi, sau đó Tần Nhược trầm lại, khẩn trương thối lui hơn hai mươi mét, bình ổn trái tim đang căng thẳng của mình, rồi lẳng lặng nhìn bốn tên đạo tặc kia từ mấy hướng chụm lại cái cây nọ, tiếp đó... Làm gì thế này?
“Ơ?”
Tần Nhược hơi sững người một thoáng.
Chỉ thấy ba tên đạo tặc trong nhóm đó đột nhiên móc các vũ khí như chủy thủ hoặc đoản kiếm ra, rồi ngồi xổm xuống, quay lưng với cái cây nọ, canh chừng ba hướng khác nhau, trông có vẻ như đang cảnh giới, không để bất cứ ai tới gần vậy.
Tần Nhược chỉ sững sờ một thoáng rồi hiểu, họ hẳn đã lưu ý tới việc dược liệu trong hai góc kia đã bị thu thập mất, biết nơi này còn có người khác, cho nên mới cẩn thận như thế.
Tần Nhược hơi cười một thoáng, sau đó nhìn cảnh tên đạo tặc cuối cùng trong nhóm đó giải trừ thuật Ẩn Thân, tiến đến ngồi xổm phía trước cái cây nọ, chìa ra một đôi tay có ánh sáng màu tím nhạt lất phất...
“Đáng chết!”
Trong bóng tối, Tần Nhược nhìn cảnh này mà nghiến răng. Hắn không ngờ rốt cục vẫn là phải bị người khác cướp đi cơ hội, mình thật sự không có duyên với cái cây ấy.
Hắn ảo não, xoay người định đi.
Lúc này, đằng xa, một tiếng rít quái dị đột nhiên vang lên từ trong miệng của Vua hắc ngục ngô công. Tiếp đó, dị biến phát sinh!
Có hai quầng sáng màu nâu đen chợt lóe lên, sau đó tên đạo tặc đang thi triển thuật Thu Thập với cây Tử Quỳnh đột nhiên thấy có một luồng sáng chói mắt xẹt qua, rồi ánh sáng màu tím trên tay hắn biến mất, người cũng mềm nhũn gục xuống đất.
Ba tên đạo tặc còn lại đều đang quay lưng, nên khi nghe nhắc đồng đội đã tử vong mới nhao nhao xoay người lại, chỉ thấy ở đó đang có hai con rết khổng lồ màu vàng kim, tiếp đó thân thể nhói lên, đã bị mấy cây kim độc màu vàng đâm thủng...
“Xuýt!”
Phía xa, mấy chục tên người chơi đang cuốn lấy Vua hắc ngục ngô công cùng hít vào một luồng hơi lạnh, kinh hãi nhìn hai con rết đột ngột xuất hiện ấy mà sắc mặt tái đi.
Hai con BOSS bậc bốn loại yếu dạng tinh anh - tinh kim ngô công...
Hỏng bét rồi!
Hiện giờ phần lớn nhân mã của họ đều đã tụ tập vây trừ Vua hắc ngục ngô công cả, một phần nhỏ cũng đang phải phụ trách phòng bị đám tiểu quái từ mấy hướng men qua, làm sao còn có đủ người để đối phó với chúng nó chứ?
Mà điều khiến tên cuồng chiến tàn bạo cầm đầu tức giận nhất là, bốn tên đạo tặc trong đội đã toàn bộ chết trận hết rồi, trong khi bây giờ lại chưa thể điều động mục sư đi hồi sinh cho họ được...
Quả thực là hỏng bét quá rồi!
Nhưng y đắn đo không được lâu, bởi vì hai con rết màu vàng kim nọ sau khi giải quyết xong bọn đạo tặc, đã như hai sợi dây đẹp mắt dùng tốc độ cực nhanh lao qua bên này. Cuồng chiến tàn bạo cầm đầu nhìn mà hai hàng lông mày nhăn lại thật chặt - quái vật dạng tốc độ cao là khó đối phó nhất đấy.
Bất đắc dĩ, y đành điều động hai mục sư ánh sáng, bốn nguyên tố sư, hai cung tiễn thủ và số cuồng chiến máu thú còn thừa ra chạy đến chắn đường hai con rết này, dụ chúng đến chỗ khác.
Ngay chính lúc này, Vua hắc ngục ngô công đột nhiên có thái độ khác thường, đuôi của nó vụt lên, quất bay mấy tên cuồng chiến máu thú trước người, sau đó như ngựa không dừng vó đụng bay hai tên cuồng chiến máu thú vừa mới chạy đến bổ sung, xộc theo một đường thẳng, xông qua dàn phòng ngự của các cuồng chiến máu thú một cách hung mãnh dị thường.
“Đệt!”
Cuồng chiến tàn bạo cầm đầu đang khó khăn lắm mới ngăn cản được hai con tinh kim ngô công, thấy thế suýt chút nữa đã tức điên lên. Vừa rời mắt một thoáng thôi là BOSS đã phát uy rồi! Mà điều khiến y càng kinh hãi hơn chính là, thực lực con BOSS có số máu còn lại dưới 20.000 kia bày ra bây giờ, dường như mới chính là thực lực thật sự của nó!
Nhưng, lúc này, cho do y có liều mạng thế nào đi nữa, cũng không thể cải biến được sự thật là sẽ có một lượng lớn nguyên tố sư bị tàn sát.
Cho dù đám người chơi ở phía sau đã liều mạng tản đi tứ phía, nhưng đáng tiếc, bản thân nguyên tố sư và mục sư ánh sáng đều là nghề nghiệp có tốc độ siêu chậm, còn tốc độ của Vua hắc ngục ngô công lại siêu nhanh, làm sao họ có khả năng thoát nổi chứ?
Chỉ thời gian mấy giây qua đi, tám tên mục sư ánh sáng và mười ba tên nguyên tố sư đã bị giết...
Sau khi kết thúc đợt giết chóc thứ nhất rồi, Vua hắc ngục ngô công nhắm thẳng hướng các mục sư ánh sáng bỏ trốn mà đuổi theo không tha. Trong tiếng quát mắng và tiếng kêu hoảng sợ của mấy chục người chơi, số mục sư trong đội đã bị nó càn quét chỉ còn được hai người.
“Dụ nó rời đi!”
“Nhanh dụ nó rời đi, bảo vệ mục sư! Mấy người khác nhặt trang bị hết đi!”
Tên cuồng chiến tàn bạo cầm đầu hô đến mức cổ họng gần sắp tắc mất đi, nhưng các loạt tấn công của lũ tinh kim ngô công ở đây đang rất gấp gáp, y căn bản là không tìm được cơ hội để thoát ra, chỉ đành trơ mắt nhìn từng tên từng tên đội viên bị giết. Nhìn những thi thể, trang bị rớt bừa bộn khắp mặt đất đằng kia, lòng y như nhỏ máu.
Đợi đến khi phát hiện mục sư ánh sáng bên kia đã toàn bộ chết trận rồi, y đành cấp tốc dặn dò mấy người bên cạnh vài câu, sau đó cả bọn vừa đánh vừa lui, bảo vệ cho hai tên mục sư trong đội, cũng là hai mục sư cuối cùng, lui vào trong đường đi...
Trong khi chiến đấu, y bất giác đưa mắt nhìn qua vị trí của cây Tử Quỳnh, đồng tử chợt rụt lại.
Trong phạm vi chiếu sáng của các viên tinh thạch, làm gì còn có bóng dáng cây Tử Quỳnh nữa???
*** tinh kim ngô công: tinh = tinh hoa, tinh chất; kim = kim loại, vàng.
Bình luận truyện