Nguyên Tố Thao Khống Sư
Chương 87: Lật ngược! Đột biến!
Tần Nhược vừa nói xong, trong căn phòng băng, tiếng mắng chửi của Phong Cuồng Huyết Bình nhất thời tắt ngủm, mà phía xa, những người chơi vừa rồi còn to miệng chửi bậy sau khi nhận lấy ánh mắt lạnh lùng do Thiết Tỏa Hoành Giang quăng đến đều nhao nhao ngậm mồm.
Đối với đám người chỉ biết dựa vào Phong Cuồng Huyết Bình mà lăn lộn này, thành viên chính thức của U Minh Quỷ Trảo không phải là những người mà họ có thể trêu nổi.
Mà huống chi họ đã thông qua Hắc Thực và Bá Vương Hoàn biết rằng tên cuồng chiến máu thú mới cấp 43, trang bị chẳng ra gì ấy chính là một kẻ có chút tiếng tăm trong U Minh Quỷ Trảo rồi - ít nhất thì cũng có chút tiếng tăm trong đám cuồng chiến máu thú, thậm chí còn hơn cả Bá Vương Hoàn nữa, mấy ngày trước, cấp bậc, trang bị đều mạnh hơn Bá Vương Hoàn...
Cái thế giới này, vốn chính là một thế giới mà kẻ mạnh làm vua, chỉ cường giả mới có quyền lên tiếng và quyền quyết định! Đây cũng chính là lý do mà khi Thiết Tỏa Hoành Giang lên tiếng, không ai dám bước ra phản đối...
Tần Nhược chính là vì hiểu rõ điều này, cho nên mới lợi dụng Thiết Tỏa Hoành Giang gây áp lực cho Phong Cuồng Huyết Bình...
Chỉ cần tiến vào trạng thái quyết đấu rồi, Tần Nhược sẽ không còn bất cứ sự cố kỵ gì nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý đánh chết Phong Cuồng Huyết Bình, lợi dụng điều ấy để triệt để ngăn đi sự không phục trong U Minh Quỷ Trảo là được.
Thiết Tỏa Hoành Giang đồng dạng cũng nhìn ra ý định ấy của Tần Nhược, cho nên lờ mờ biết tên khống nước bậc ba mà trước đó y thấy không chút nổi bật nào kia, có xác suất rất lớn là có đủ thực lực để đánh chết Phong Cuồng Huyết Bình. Cho dù y rất không muốn trận đấu này kết thúc với kết quả là U Minh Quỷ Trảo thất bại, nhưng tình hình đã sáng tỏ lắm!
Chọn một khối đá lớn ngồi xuống, Thiết Tỏa Hoành Giang lạnh lùng nhìn Tần Nhược, rồi lại nhíu mày nhìn căn phòng băng không có chút mỹ cảm nghệ thuật nào đằng kia, cuối cùng hạ quyết tâm, cao giọng hô:
“Phong Cuồng Huyết Bình... Phát lời mời quyết đấu cho người ta, tránh để người khác nói rằng U Minh Quỷ Trảo chúng ta thua không chịu nhận!” Tần Nhược như nguyện nghe được câu nói này của Thiết Tỏa Hoành Giang, sau đó, có thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên:
“Người chơi Phong Cuồng Huyết Bình đã gửi lời mời quyết đấu công bình tới bạn. Trong thời gian quyết đấu, giữa hai người không tồn tại trạng thái tấn công ác ý; giết chết đối thủ không bị truy nã. Xin hỏi có chấp nhận hay không?”
“Chấp nhận!”
“Choang!!!”
Một tiếng kèn và tiếng kiếm đập vào thuẫn vang lên, tiếp theo tiếng mắng của Phong Cuồng Huyết Bình cũng vang lên từ trong phòng băng:
“Mở tường băng ra cho tao!”
“...” Tần Nhược không thèm để ý, trong lòng hắn cười lạnh:
Mở tường băng?
Thực cho là tao không biết mày đã làm gì trong đó à? Mở ra để đối mặt với một mục sư ánh sáng đã tăng bốn loại trạng thái, đồng thời cũng đã sẵn sàng cho một phép thuật quần thể bậc cao sao? Mày bày trò hề gì thế?
Tần Nhược hừ một tiếng, sau đó không để ý đến yêu cầu của Phong Cuồng Huyết Bình mà cấp tốc khống chế một bức tường băng, khiến nó trở về trạng thái nước, sau đó thầm niệm trong lòng, bức tường ấy bắt đầu bay lên trên đỉnh của căn phòng băng...
Đám người xem phía xa cùng một lượt biến sắc!
Bốn bức tường băng ghép chặt chẽ với nhau, rõ ràng đã hình thành một không gian gần khép kín, lúc này mà rót nước vào trong, Phong Cuồng Huyết Bình dù có lợi hại hơn cũng không có khả năng gạt số lượng nước như của bức tường ấy ra khỏi người mình được!
Ở trong không gian gần khép kín mà bị rót nước ngập người, sau đó bị đóng băng... Vậy cho dù có tăng đầy trạng thái rồi cũng không thể ngăn nổi hơi lạnh thẩm thấu vào...
Đến lúc đó cho dù lực tấn công của Tần Nhược có yếu hơn, cũng vẫn có đầy đủ thời gian để mài mòn Phong Cuồng Huyết Bình từng chút từng chút một đến chết!
Phía xa, đám Hắc Thực và Bá Vương Hoàn cùng mãnh liệt hít vào một luồng hơi lạnh: thằng nhãi này độc quá, cái cách quỷ quái này mà cũng nghĩ ra được, rốt cục là từ đầu hắn đã nghĩ ra cách này để đối phó với Phong Cuồng Huyết Bình, hay là bây giờ mới sực nghĩ ra? Nếu hắn mà thật sự thành công, vậy Phong Cuồng Huyết Bình chắc chắn phải hung nhiều cát ít.
“Huyết Bình đại ca!”
“Cẩn thận!”
Trong đám người xem chiến, rốt cục cũng có người không nhịn được, mặc kệ người chung quanh trừng mắt nhìn mà cao giọng cảnh báo cho Phong Cuồng Huyết Bình. Đáng tiếc, vẫn cứ là muộn... Trong tiếng mắng hoảng sợ của Phong Cuồng Huyết Bình, bức tường trên đầu y đã trút xuống!
Ngay khi đại đa số người chơi nghĩ rằng Phong Cuồng Huyết Bình sẽ khó tránh được kiếp nạn, dị biến lại sinh ra!
Sắc mặt của người đang vững vàng khống chế chiến cuộc, chiếm hết thượng phong là Tần Nhược chợt đại biến, sau đó tựa như gặp phải chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm, hắn vừa nhanh chóng lui ra, lại vừa hét lớn lên:
“Băng!”
Vừa khống chế nước trong phòng băng biến chất, Tần Nhược lại vừa vung gậy Băng Chi Hồn lên:
“Lên!”
Theo hướng chỉ của cây gậy phép, một bức, rồi hai bức tường băng một trước một sau từ mặt băng trước mặt hắn đội lên! Hành động đột ngột này khiến những người xem chung quanh không hiểu, họ không biết vì sao lúc này hắn lại lãng phí thời gian tiếp tục dựng tường băng như thế này nữa...
Ngay chính lúc này...
“Ầm!!!”
Căn phòng băng trơn bóng đang giam Phong Cuồng Huyết Bình không chút dấu hiệu chợt bùng nổ một luồng dao động phép thuật mạnh mẽ, sau đó giữa một tiếng nổ đồ sộ, bốn bức tường của nó bị một thứ lẽ ra không thể xuất hiện ở nơi đây - một cơn sóng lửa cuồn cuộn, cuốn cho vỡ tung, bắn ra bốn phía.
Hơn hai chục người xem phía xa có hãi, cũng có mừng.
Một thành viên chính thức của U Minh Quỷ Trảo nếu thua bởi một tên khống nước bậc ba, bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ rất mất mặt, bởi vậy những thành viên U Minh Quỷ Trảo ở đây khi nhìn thấy Phong Cuồng Huyết Bình phá vây ra, tất nhiên trong lòng phải vui mừng rồi.
Nhưng một bên khác... Sắc mặt của Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Vu Hồng đã hoàn toàn thay đổi... Rõ ràng Tần Nhược đã nắm giữ cục diện rồi, chỉ suýt chút nữa là đã đánh chết được tên thành viên U Minh Quỷ Trảo kia, vậy mà tình thế lại đột nhiên chuyển biến, làm sao họ không lo lắng cho được? Huống chi thứ vừa xuất hiện trong căn phòng băng đó lại là một con quái thú hệ lửa, nó tuyệt đối không thể xuất hiện trong trận chiến này mới phải!
* * * * * *
Tốc độ của Tần Nhược cực nhanh, ngay khi cảm nhận được luồng dao động phép thuật kinh người đó, hắn đã nhanh chóng thối lui về sau hơn mười mét; khi căn phòng băng bị phá tan, cơn sóng lửa cuốn đến, hắn đã lui ra được ba mươi mét rồi.
Nhìn những mảnh băng vụn nóng chảy một phần rải rác đầy khắp, cùng với chiến trường đã bị bừa bộn một cách không chịu nổi, hai hàng lông mày của Tần Nhược nhăn tít lại. Hắn chậm rãi dời ánh mắt đến trung tâm của chiến trường.
Chỉ thấy một con sói màu đỏ cao gần hai mét, người có lửa bốc lên bừng bừng đang đứng ở đó, oai phong lẫm lẫm đạp trên mặt băng đã bị hòa tan đến đầu gối, thần sắc trầm tĩnh, im lặng bảo vệ trước mặt Phong Cuồng Huyết Bình đang bị đóng băng một cách thê thảm.
Thanh viêm cự lang? Chỉ là một trận quyết đấu thôi mà dùng vốn liếng to như vậy? Lần đầu tiên, Tần Nhược biểu hiện ra một thần sắc trầm trọng khác thường.
*** Thanh viêm cự lang: thanh = màu xanh; viêm = lửa; cự lang = con sói khổng lồ.
Đối với đám người chỉ biết dựa vào Phong Cuồng Huyết Bình mà lăn lộn này, thành viên chính thức của U Minh Quỷ Trảo không phải là những người mà họ có thể trêu nổi.
Mà huống chi họ đã thông qua Hắc Thực và Bá Vương Hoàn biết rằng tên cuồng chiến máu thú mới cấp 43, trang bị chẳng ra gì ấy chính là một kẻ có chút tiếng tăm trong U Minh Quỷ Trảo rồi - ít nhất thì cũng có chút tiếng tăm trong đám cuồng chiến máu thú, thậm chí còn hơn cả Bá Vương Hoàn nữa, mấy ngày trước, cấp bậc, trang bị đều mạnh hơn Bá Vương Hoàn...
Cái thế giới này, vốn chính là một thế giới mà kẻ mạnh làm vua, chỉ cường giả mới có quyền lên tiếng và quyền quyết định! Đây cũng chính là lý do mà khi Thiết Tỏa Hoành Giang lên tiếng, không ai dám bước ra phản đối...
Tần Nhược chính là vì hiểu rõ điều này, cho nên mới lợi dụng Thiết Tỏa Hoành Giang gây áp lực cho Phong Cuồng Huyết Bình...
Chỉ cần tiến vào trạng thái quyết đấu rồi, Tần Nhược sẽ không còn bất cứ sự cố kỵ gì nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý đánh chết Phong Cuồng Huyết Bình, lợi dụng điều ấy để triệt để ngăn đi sự không phục trong U Minh Quỷ Trảo là được.
Thiết Tỏa Hoành Giang đồng dạng cũng nhìn ra ý định ấy của Tần Nhược, cho nên lờ mờ biết tên khống nước bậc ba mà trước đó y thấy không chút nổi bật nào kia, có xác suất rất lớn là có đủ thực lực để đánh chết Phong Cuồng Huyết Bình. Cho dù y rất không muốn trận đấu này kết thúc với kết quả là U Minh Quỷ Trảo thất bại, nhưng tình hình đã sáng tỏ lắm!
Chọn một khối đá lớn ngồi xuống, Thiết Tỏa Hoành Giang lạnh lùng nhìn Tần Nhược, rồi lại nhíu mày nhìn căn phòng băng không có chút mỹ cảm nghệ thuật nào đằng kia, cuối cùng hạ quyết tâm, cao giọng hô:
“Phong Cuồng Huyết Bình... Phát lời mời quyết đấu cho người ta, tránh để người khác nói rằng U Minh Quỷ Trảo chúng ta thua không chịu nhận!” Tần Nhược như nguyện nghe được câu nói này của Thiết Tỏa Hoành Giang, sau đó, có thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên:
“Người chơi Phong Cuồng Huyết Bình đã gửi lời mời quyết đấu công bình tới bạn. Trong thời gian quyết đấu, giữa hai người không tồn tại trạng thái tấn công ác ý; giết chết đối thủ không bị truy nã. Xin hỏi có chấp nhận hay không?”
“Chấp nhận!”
“Choang!!!”
Một tiếng kèn và tiếng kiếm đập vào thuẫn vang lên, tiếp theo tiếng mắng của Phong Cuồng Huyết Bình cũng vang lên từ trong phòng băng:
“Mở tường băng ra cho tao!”
“...” Tần Nhược không thèm để ý, trong lòng hắn cười lạnh:
Mở tường băng?
Thực cho là tao không biết mày đã làm gì trong đó à? Mở ra để đối mặt với một mục sư ánh sáng đã tăng bốn loại trạng thái, đồng thời cũng đã sẵn sàng cho một phép thuật quần thể bậc cao sao? Mày bày trò hề gì thế?
Tần Nhược hừ một tiếng, sau đó không để ý đến yêu cầu của Phong Cuồng Huyết Bình mà cấp tốc khống chế một bức tường băng, khiến nó trở về trạng thái nước, sau đó thầm niệm trong lòng, bức tường ấy bắt đầu bay lên trên đỉnh của căn phòng băng...
Đám người xem phía xa cùng một lượt biến sắc!
Bốn bức tường băng ghép chặt chẽ với nhau, rõ ràng đã hình thành một không gian gần khép kín, lúc này mà rót nước vào trong, Phong Cuồng Huyết Bình dù có lợi hại hơn cũng không có khả năng gạt số lượng nước như của bức tường ấy ra khỏi người mình được!
Ở trong không gian gần khép kín mà bị rót nước ngập người, sau đó bị đóng băng... Vậy cho dù có tăng đầy trạng thái rồi cũng không thể ngăn nổi hơi lạnh thẩm thấu vào...
Đến lúc đó cho dù lực tấn công của Tần Nhược có yếu hơn, cũng vẫn có đầy đủ thời gian để mài mòn Phong Cuồng Huyết Bình từng chút từng chút một đến chết!
Phía xa, đám Hắc Thực và Bá Vương Hoàn cùng mãnh liệt hít vào một luồng hơi lạnh: thằng nhãi này độc quá, cái cách quỷ quái này mà cũng nghĩ ra được, rốt cục là từ đầu hắn đã nghĩ ra cách này để đối phó với Phong Cuồng Huyết Bình, hay là bây giờ mới sực nghĩ ra? Nếu hắn mà thật sự thành công, vậy Phong Cuồng Huyết Bình chắc chắn phải hung nhiều cát ít.
“Huyết Bình đại ca!”
“Cẩn thận!”
Trong đám người xem chiến, rốt cục cũng có người không nhịn được, mặc kệ người chung quanh trừng mắt nhìn mà cao giọng cảnh báo cho Phong Cuồng Huyết Bình. Đáng tiếc, vẫn cứ là muộn... Trong tiếng mắng hoảng sợ của Phong Cuồng Huyết Bình, bức tường trên đầu y đã trút xuống!
Ngay khi đại đa số người chơi nghĩ rằng Phong Cuồng Huyết Bình sẽ khó tránh được kiếp nạn, dị biến lại sinh ra!
Sắc mặt của người đang vững vàng khống chế chiến cuộc, chiếm hết thượng phong là Tần Nhược chợt đại biến, sau đó tựa như gặp phải chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm, hắn vừa nhanh chóng lui ra, lại vừa hét lớn lên:
“Băng!”
Vừa khống chế nước trong phòng băng biến chất, Tần Nhược lại vừa vung gậy Băng Chi Hồn lên:
“Lên!”
Theo hướng chỉ của cây gậy phép, một bức, rồi hai bức tường băng một trước một sau từ mặt băng trước mặt hắn đội lên! Hành động đột ngột này khiến những người xem chung quanh không hiểu, họ không biết vì sao lúc này hắn lại lãng phí thời gian tiếp tục dựng tường băng như thế này nữa...
Ngay chính lúc này...
“Ầm!!!”
Căn phòng băng trơn bóng đang giam Phong Cuồng Huyết Bình không chút dấu hiệu chợt bùng nổ một luồng dao động phép thuật mạnh mẽ, sau đó giữa một tiếng nổ đồ sộ, bốn bức tường của nó bị một thứ lẽ ra không thể xuất hiện ở nơi đây - một cơn sóng lửa cuồn cuộn, cuốn cho vỡ tung, bắn ra bốn phía.
Hơn hai chục người xem phía xa có hãi, cũng có mừng.
Một thành viên chính thức của U Minh Quỷ Trảo nếu thua bởi một tên khống nước bậc ba, bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ rất mất mặt, bởi vậy những thành viên U Minh Quỷ Trảo ở đây khi nhìn thấy Phong Cuồng Huyết Bình phá vây ra, tất nhiên trong lòng phải vui mừng rồi.
Nhưng một bên khác... Sắc mặt của Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Vu Hồng đã hoàn toàn thay đổi... Rõ ràng Tần Nhược đã nắm giữ cục diện rồi, chỉ suýt chút nữa là đã đánh chết được tên thành viên U Minh Quỷ Trảo kia, vậy mà tình thế lại đột nhiên chuyển biến, làm sao họ không lo lắng cho được? Huống chi thứ vừa xuất hiện trong căn phòng băng đó lại là một con quái thú hệ lửa, nó tuyệt đối không thể xuất hiện trong trận chiến này mới phải!
* * * * * *
Tốc độ của Tần Nhược cực nhanh, ngay khi cảm nhận được luồng dao động phép thuật kinh người đó, hắn đã nhanh chóng thối lui về sau hơn mười mét; khi căn phòng băng bị phá tan, cơn sóng lửa cuốn đến, hắn đã lui ra được ba mươi mét rồi.
Nhìn những mảnh băng vụn nóng chảy một phần rải rác đầy khắp, cùng với chiến trường đã bị bừa bộn một cách không chịu nổi, hai hàng lông mày của Tần Nhược nhăn tít lại. Hắn chậm rãi dời ánh mắt đến trung tâm của chiến trường.
Chỉ thấy một con sói màu đỏ cao gần hai mét, người có lửa bốc lên bừng bừng đang đứng ở đó, oai phong lẫm lẫm đạp trên mặt băng đã bị hòa tan đến đầu gối, thần sắc trầm tĩnh, im lặng bảo vệ trước mặt Phong Cuồng Huyết Bình đang bị đóng băng một cách thê thảm.
Thanh viêm cự lang? Chỉ là một trận quyết đấu thôi mà dùng vốn liếng to như vậy? Lần đầu tiên, Tần Nhược biểu hiện ra một thần sắc trầm trọng khác thường.
*** Thanh viêm cự lang: thanh = màu xanh; viêm = lửa; cự lang = con sói khổng lồ.
Bình luận truyện