Nguyện Ước Trọn Đời
Chương 4
Cô ngắm làn khói thuốc lơ lửng trước mắt, từ từ bay lên, rồi lại từ từ tiêu tán. Làn khói xám chầm chậm chuyển động, rồi phân rã thành muôn vàn nhánh nhỏ. Cô thích quan sát những chuyển động nho nhỏ của sự vật, có khi không có việc gì, cô có thể dành cả ngày chỉ để ngắm nhìn dòng sông lững lờ trôi, trong lòng vờ như cũng đang ngổn ngang suy nghĩ, tâm trạng cô trở nên nặng nề hơn. Đến khi đầu óc bắt đầu chếnh choáng, cô sẽ lập tức nghỉ ngơi, cô sẽ không bao giờ để cơ thể mình phải chịu đựng bất kỳ sự không thoải mái nào. Cái kiểu làm việc bất chấp mệt mỏi, chỉ có thời tiểu học thôi, càng trưởng thành cô lại càng thích chiều chuộng bản thân.
Cô lại thở dài cảm thán, chẳng hiểu nổi tại sao lại để lắm chuyện ngổn ngang trong lòng đến vậy, nhưng đầu cô lại không thể dừng suy nghĩ, dù biết mấy cái suy nghĩ kiểu này chỉ là trò cười cho người khác. Hồi còn học trung học, có sự kiện về cái chết của một nữ sinh khiến cô mê mẩn. Cô sốt sắng tra cứu toàn bộ tin tức liên quan đến nữ sinh kia, thấy nhiều người khen ngợi cô nữ sinh này hát rất hay. Cô lại tìm nghe toàn bộ, chỉ thấy giọng hát của cô nữ sinh này cũng chẳng hay như đồn đại, thật sự có khả năng xuyên thấu gì gì đó. Bởi khi cô nằm trên giường lắng nghe những ca khúc của nữ sinh kia, cô lại nói với mình, dù sao nữ sinh này cũng chết rồi, đây toàn là tác phẩm trước khi chết của cô ta thôi. Cô ở trong phòng một mình, tự dọa bản thân đến mức không dám đi ngủ, mới cam lòng đem tư liệu xóa đi toàn bộ. Cô đã bỏ bao công sức lên mạng tìm bằng được tất cả các tin tức liên quan đến nữ sinh kia, sau đó bị chính những thứ đó dọa cho ăn không ngon ngủ không yên 3 ngày, thậm chí thấy thức ăn cũng có thể tưởng tượng ra mùi thối rữa.
Khi đầu óc cô còn đang quẩn quanh với những suy nghĩ ngu ngốc của bản thân, điếu thuốc trong tay đã bị giật mất, cô quay lại, thấy Mạnh Tân Duy đang im lặng nhìn mình chằm chằm.
- Xem ra em không hút trộm một điếu thì không được nhỉ, phải trông em thật chặt mới được.
Sắc mặt thật khó coi, nói chuyện lại càng khó nghe.
Bạch Nặc ngôn không nghĩ nữa, dứt khoát cũng không thèm giải thích, đứng dựa vào tường, nghiêng mặt cười.
- Anh Mạnh mới chuyển sang nghề ăn trộm đấy à?
Mạnh Tân Duy vứt điếu thuốc xuống đất, hung hăng đạp một cú, động tác này làm cho cô có ảo giác anh ta đang đá chính cô vậy, nhìn lại đi, điếu thuốc này vô tội nha.
- Ai đưa thuốc cho em?
Anh nhướng mày, chưa đợi cô trả lời đã dồn dập hỏi tiếp:
- Anh vừa thấy Trình Nghi Triết đi qua đây.
Cô cười khúc khích:
- Anh đang nghi ngờ gì vậy?
Anh cực kỳ khó chịu với thái độ này của cô, trông chẳng ra làm sao cả, dường như đang che che dấu dấu điều gì, với cái kiểu “ Hãy tránh xa tôi ra” vậy.
- Anh sợ gì chứ? Người đàn ông tốt như Trình Nghi Triết, ngoài tiên nữ giáng trần như Giang Tang Du, cũng sẽ không thèm nhìn ai khác đâu. Kể cả là con gái nhà danh giá hay ngôi sao màn bạc, anh ta cũng đâu thèm liếc một cái. Loại đàn ông tốt này, em cứ nghĩ là đã tuyệt chủng rồi cơ. Sao anh lại nỡ nghi ngờ anh ta, anh làm vậy người ta phải sống sao?
Cô thao thao một hồi, cũng chẳng đả kích được ai, nhưng cô lại rất vui, làm như cô đang mắng thẳng vào bản mặt cái người cô vẫn luôn muốn mắng lâu nay kia, tuy mắng chửi lại không hề có một câu thô tục nào, cho nên tâm trạng cô giờ hưng tấn đến mức như đang bay thẳng lên trời.
- Kể cả có Giang Tang Du bên cạnh, biết đâu lại không đứng đắn hứng thú với em thì sao.
Mạnh Tân Duy lại lừ mắt nhìn cô.
- Đừng dây vào Trình Nghi Triết.
Lúc này cô lại có suy nghĩ, Mạnh Tân Duy cho rằng cô có quan hệ với Trình Nghi Triết cũng tốt. Trình Nghi Triết được hâm mộ như vậy, cô so với người khác xem ra cũng không tồi. Được rồi, cũng không cần phải tào lao quá. Kể cả cô có uốn uốn éo éo, cố tỏ ra thật gợi cảm, Trình Nghi Triết cũng chẳng thèm để ý đến cô đâu , càng sẽ không vì sự khêu gợi của cô mà trở nên hưng phấn, kể cả cô có chết anh ta cũng chẳng đau lòng. Chuyện duy nhất khiến cho Trình Nghi Triết có phản ứng khi ở trên giường là thời điểm cô “Đau”, cũng không biết có thật hay không, nhưng mỗi khi miệng cô phát ra câu này, Trình Nghi Triết sẽ ngừng lại một chút nhìn cô, xem cô có thể tiếp tục không.
Nếu như Mạnh Tân Duy vẫn không tin, cô còn có thể miêu tả căn nhà Trình Nghi Triết đang sống, căn hộ ở tầng trên cùng, có thang máy riêng. Nội thất trong nhà rất đơn giản, thậm chí lúc đầu cô còn rất coi thường, đến khi Trình Nghi Triết nói cô mới không thể phản bác được nữa, thì ra đây là thiết kế của một kiến trúc sư rất rất nổi tiếng. Chẳng lẽ cứ là thiết kế của người nổi tiếng thì đều đẹp sao? Chẳng lẽ nếu cô không phải là kiến trúc sư nổi tiếng thì cô sẽ không được bình phẩm căn nhà này sao? Được rồi, đúng là cô cố ý gây chuyện đấy. Nhưng bị châm chọc như vậy trong lòng làm gì có ai thấy dễ chịu bao giờ. Trình Nghi Triết thích vừa nói chuyện vừa nhâm nhi một chén nước, cô đã để ý, chén nước luôn rất nóng, bởi vì mỗi lần cô nhìn đều thấy nó thật nguy hiểm. Một làn khói trắng bay lên từ miệng chén, khuôn mặt anh ta cơ hồ càng trắng, ngay cả khi nhấp miệng uống nước cũng vẫn trắng. Có một lần cô rất quyết tâm, định in hình mình lên cái chén, để mỗi lần anh uống đều phải nhìn thấy cái mặt cô, nhưng ý nghĩ này vẫn chỉ ở trong đầu lâu nay, cô chưa bao giờ dám thực hiện, có lẽ sâu thẳm nội tâm cô cũng sợ người kia.
Cô suy nghĩ miên man, nhưng lại chỉ đáp lại Mạnh Tân Duy một câu:
- Anh nghĩ em là loại người gì vậy?
Khi trên gương mặt cô thể hiện rõ sự chất vấn, Mạnh Tân Duy mới nhận ra mình lỡ lời.
- Anh chỉ hi vọng, em đừng nhắm vào Giang Tang Du nữa, mặc dù anh không biết giữa hai người bọn em đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái tốt.
Bạch Nặc Ngôn khinh thường cười cười:
- Cô ấy đương nhiên là cô gái tốt rồi, người xấu ở đây chỉ có em thôi.
Cô dứt lời, không thèm để ý đến anh, quay đi. Mạnh Tân Duy nhíu chặt một bên lông mày, đuổi theo cô, lôi lôi kéo kéo tay cô.
- Em biết rõ ý anh không phải như vậy.
Cô rất chân thành liếc anh một cái.
- Em biết.
Miệng anh há hốc , không nói nổi câu nào, cũng không hiểu tại sao tự nhiên cô bỗng trở nên nghiêm túc đến vậy, nhưng anh rất rõ tính cô, mỗi khi cô trở nên nghiêm túc sẽ đem mỗi lời nói của đối phương trở thành bằng chứng sau này.
- Để anh đưa em về.
Lần này cô không phản đối.
Khi quay lại đại sảnh, những tuấn nam mỹ nữ đã sắp thành từng đôi cùng nhau tán gẫu, thái độ cũng khá là ngả ngớn. Cô nhìn lướt qua bọn họ, thấy thật chướng mắt, khi ánh mắt cô quét đến Giang Tang Du thì dừng lại, giống như có cảm ứng, Giang Tang Du cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người xuyên qua những con người ở đây, hội tụ cùng một chỗ. Bạch Nặc Ngôn kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười toe toét trông rất xấc láo. Mà Giang Tang Du vẫn giữ nụ cười yếu ớt lay động lòng người như vậy, rồi quay lại trò chuyện cùng Trình Nghi Triết và một vài vị tiền bối, dáng vẻ sao mà vợ hiền dâu thảo đến thế, làm Bạch Nặc Ngôn càng thêm chướng mắt.
Hi vọng sẽ có ngày Trình Nghi Triết đi yêu người khác, để cho “Tiên nữ” này sẽ biến thành “Tiên nữ bị bỏ rơi”
Xin tha thứ cho cô độc ác, lòng dạ của cô quả thật rất đen tối, ngoại trừ bản thân mình, cô đối xử với ai cũng thật độc ác. Mắng người mà cứ như chỉ thuận miệng nói ra?
Mạnh Tân Duy đưa cô tới chào hỏi vợ chồng lão Mạc, sau đó gọi bồi bàn mang áo khoác đến cho cô. Cô bước theo anh, im lặng không nói. Không ít người đẹp định tiến lại làm quen với Mạnh Tân Duy, thấy Bạch Nặc Ngôn bên cạnh anh, đành chỉ dám nhàn nhạt cười.
Họ không biết trong lòng Bạch Nặc Ngôn đang thầm nghĩ: Tôi không phải bạn gái anh ta, anh ta cũng chẳng phải bạn trai tôi, hai câu này có phải nghĩa đều giống nhau không hả?
Ra khỏi “Lâm Cư”, Mạnh Tân Duy choàng áo khoác cho cô.
Lạnh.
Cô nhắm mắt lại, bước theo sau anh, chỉ nhàm chán vung vẩy hai cái tay áo đang khoác, tìm chút hứng thú.
Cô đứng gọn sang một bên, chờ anh đánh xe tới, điện thoại bỗng nháy sáng. Cô có thói quen luôn để điện thoại ở chế độ rung, cho nên cô có thể nhận ra bất kỳ rung động nhỏ nào, cô lập tức mở máy, màn mình báo một tin nhắn vừa được gửi tới.
Cô chẳng có hứng thú với cái tin nhắn này, cứ như thể nó vừa được gửi tới để hành hạ cô.
Cô nhìn lại tên người gửi thật lâu, sau đó mới mở tin nhắn ra xem, không ngoài suy đoán của cô, bên trong chỉ có một chữ “Tôi”. Cô nhìn cái chữ “Tôi” này hồi lâu, vẻ mặt như ngày xưa đi học chưa từng được thầy giáo dạy cho cái chữ này là chữ gì, nhìn đi nhìn lại, sau đó mới khóa máy, cất di động vào túi xách.
Mạnh Tân Duy lái xe tới, cô tự mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Cô thả túi xách vào ghế sau, theo bản năng thắt dây an toàn, động tác này làm Mạnh Tân Duy kỳ quái nhìn cô, cô như cũng phát hiện ra điểm khác biệt, nhưng vẫn thản nhiên thắt lại dây an toàn.
- Tang… Giang Tang Du vừa hỏi về em.
Mạnh Tân Duy vẫn lái xe, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu.
Lúc này chân cô đang đung đưa, mà đôi guốc cao gót cũng tháo ra đặt bên cạnh, tùy tiện hỏi:
- Hỏi gì em cơ?
- Hỏi em có phải…..
Mạnh Tân Duy ít khi dùng hai từ “mà thôi” , nhưng giờ phút này anh lại không tìm được từ nào khác để thay thế.
- Vậy anh cứ nói với cô ấy rằng, cô ấy muốn tốt cho em, thì lần sau cứ mua thêm mấy vé liveshow của em là được, để em kiếm được nhiều nhiều tiền một chút. Đại tiểu thư như cô ấy đâu thèm để ý đến chút tiền nhỏ đó đúng không, lần sau anh chỉ cần trả lời cô ấy như vậy là được.
Cô thuận tay vuốt lại mái tóc, như không thèm quan tâm mà mở miệng.
Mạnh Tân Duy không thèm quay sang nhìn cô nữa, cứ như cô là kiểu người không thể nói chuyện cùng.
Cô lại liếc anh một cái, thấy thật buồn cười.
Xe đã đến cửa biệt thự, cô nhảy ra khỏi xe, trịnh trọng mở miệng:
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
Anh trả lời cô bằng một cái nhìn từ đầu đến chân để đánh giá cô, sau đó mới nghênh ngang lái xe đi.
Cô lại thở dài cảm thán, chẳng hiểu nổi tại sao lại để lắm chuyện ngổn ngang trong lòng đến vậy, nhưng đầu cô lại không thể dừng suy nghĩ, dù biết mấy cái suy nghĩ kiểu này chỉ là trò cười cho người khác. Hồi còn học trung học, có sự kiện về cái chết của một nữ sinh khiến cô mê mẩn. Cô sốt sắng tra cứu toàn bộ tin tức liên quan đến nữ sinh kia, thấy nhiều người khen ngợi cô nữ sinh này hát rất hay. Cô lại tìm nghe toàn bộ, chỉ thấy giọng hát của cô nữ sinh này cũng chẳng hay như đồn đại, thật sự có khả năng xuyên thấu gì gì đó. Bởi khi cô nằm trên giường lắng nghe những ca khúc của nữ sinh kia, cô lại nói với mình, dù sao nữ sinh này cũng chết rồi, đây toàn là tác phẩm trước khi chết của cô ta thôi. Cô ở trong phòng một mình, tự dọa bản thân đến mức không dám đi ngủ, mới cam lòng đem tư liệu xóa đi toàn bộ. Cô đã bỏ bao công sức lên mạng tìm bằng được tất cả các tin tức liên quan đến nữ sinh kia, sau đó bị chính những thứ đó dọa cho ăn không ngon ngủ không yên 3 ngày, thậm chí thấy thức ăn cũng có thể tưởng tượng ra mùi thối rữa.
Khi đầu óc cô còn đang quẩn quanh với những suy nghĩ ngu ngốc của bản thân, điếu thuốc trong tay đã bị giật mất, cô quay lại, thấy Mạnh Tân Duy đang im lặng nhìn mình chằm chằm.
- Xem ra em không hút trộm một điếu thì không được nhỉ, phải trông em thật chặt mới được.
Sắc mặt thật khó coi, nói chuyện lại càng khó nghe.
Bạch Nặc ngôn không nghĩ nữa, dứt khoát cũng không thèm giải thích, đứng dựa vào tường, nghiêng mặt cười.
- Anh Mạnh mới chuyển sang nghề ăn trộm đấy à?
Mạnh Tân Duy vứt điếu thuốc xuống đất, hung hăng đạp một cú, động tác này làm cho cô có ảo giác anh ta đang đá chính cô vậy, nhìn lại đi, điếu thuốc này vô tội nha.
- Ai đưa thuốc cho em?
Anh nhướng mày, chưa đợi cô trả lời đã dồn dập hỏi tiếp:
- Anh vừa thấy Trình Nghi Triết đi qua đây.
Cô cười khúc khích:
- Anh đang nghi ngờ gì vậy?
Anh cực kỳ khó chịu với thái độ này của cô, trông chẳng ra làm sao cả, dường như đang che che dấu dấu điều gì, với cái kiểu “ Hãy tránh xa tôi ra” vậy.
- Anh sợ gì chứ? Người đàn ông tốt như Trình Nghi Triết, ngoài tiên nữ giáng trần như Giang Tang Du, cũng sẽ không thèm nhìn ai khác đâu. Kể cả là con gái nhà danh giá hay ngôi sao màn bạc, anh ta cũng đâu thèm liếc một cái. Loại đàn ông tốt này, em cứ nghĩ là đã tuyệt chủng rồi cơ. Sao anh lại nỡ nghi ngờ anh ta, anh làm vậy người ta phải sống sao?
Cô thao thao một hồi, cũng chẳng đả kích được ai, nhưng cô lại rất vui, làm như cô đang mắng thẳng vào bản mặt cái người cô vẫn luôn muốn mắng lâu nay kia, tuy mắng chửi lại không hề có một câu thô tục nào, cho nên tâm trạng cô giờ hưng tấn đến mức như đang bay thẳng lên trời.
- Kể cả có Giang Tang Du bên cạnh, biết đâu lại không đứng đắn hứng thú với em thì sao.
Mạnh Tân Duy lại lừ mắt nhìn cô.
- Đừng dây vào Trình Nghi Triết.
Lúc này cô lại có suy nghĩ, Mạnh Tân Duy cho rằng cô có quan hệ với Trình Nghi Triết cũng tốt. Trình Nghi Triết được hâm mộ như vậy, cô so với người khác xem ra cũng không tồi. Được rồi, cũng không cần phải tào lao quá. Kể cả cô có uốn uốn éo éo, cố tỏ ra thật gợi cảm, Trình Nghi Triết cũng chẳng thèm để ý đến cô đâu , càng sẽ không vì sự khêu gợi của cô mà trở nên hưng phấn, kể cả cô có chết anh ta cũng chẳng đau lòng. Chuyện duy nhất khiến cho Trình Nghi Triết có phản ứng khi ở trên giường là thời điểm cô “Đau”, cũng không biết có thật hay không, nhưng mỗi khi miệng cô phát ra câu này, Trình Nghi Triết sẽ ngừng lại một chút nhìn cô, xem cô có thể tiếp tục không.
Nếu như Mạnh Tân Duy vẫn không tin, cô còn có thể miêu tả căn nhà Trình Nghi Triết đang sống, căn hộ ở tầng trên cùng, có thang máy riêng. Nội thất trong nhà rất đơn giản, thậm chí lúc đầu cô còn rất coi thường, đến khi Trình Nghi Triết nói cô mới không thể phản bác được nữa, thì ra đây là thiết kế của một kiến trúc sư rất rất nổi tiếng. Chẳng lẽ cứ là thiết kế của người nổi tiếng thì đều đẹp sao? Chẳng lẽ nếu cô không phải là kiến trúc sư nổi tiếng thì cô sẽ không được bình phẩm căn nhà này sao? Được rồi, đúng là cô cố ý gây chuyện đấy. Nhưng bị châm chọc như vậy trong lòng làm gì có ai thấy dễ chịu bao giờ. Trình Nghi Triết thích vừa nói chuyện vừa nhâm nhi một chén nước, cô đã để ý, chén nước luôn rất nóng, bởi vì mỗi lần cô nhìn đều thấy nó thật nguy hiểm. Một làn khói trắng bay lên từ miệng chén, khuôn mặt anh ta cơ hồ càng trắng, ngay cả khi nhấp miệng uống nước cũng vẫn trắng. Có một lần cô rất quyết tâm, định in hình mình lên cái chén, để mỗi lần anh uống đều phải nhìn thấy cái mặt cô, nhưng ý nghĩ này vẫn chỉ ở trong đầu lâu nay, cô chưa bao giờ dám thực hiện, có lẽ sâu thẳm nội tâm cô cũng sợ người kia.
Cô suy nghĩ miên man, nhưng lại chỉ đáp lại Mạnh Tân Duy một câu:
- Anh nghĩ em là loại người gì vậy?
Khi trên gương mặt cô thể hiện rõ sự chất vấn, Mạnh Tân Duy mới nhận ra mình lỡ lời.
- Anh chỉ hi vọng, em đừng nhắm vào Giang Tang Du nữa, mặc dù anh không biết giữa hai người bọn em đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái tốt.
Bạch Nặc Ngôn khinh thường cười cười:
- Cô ấy đương nhiên là cô gái tốt rồi, người xấu ở đây chỉ có em thôi.
Cô dứt lời, không thèm để ý đến anh, quay đi. Mạnh Tân Duy nhíu chặt một bên lông mày, đuổi theo cô, lôi lôi kéo kéo tay cô.
- Em biết rõ ý anh không phải như vậy.
Cô rất chân thành liếc anh một cái.
- Em biết.
Miệng anh há hốc , không nói nổi câu nào, cũng không hiểu tại sao tự nhiên cô bỗng trở nên nghiêm túc đến vậy, nhưng anh rất rõ tính cô, mỗi khi cô trở nên nghiêm túc sẽ đem mỗi lời nói của đối phương trở thành bằng chứng sau này.
- Để anh đưa em về.
Lần này cô không phản đối.
Khi quay lại đại sảnh, những tuấn nam mỹ nữ đã sắp thành từng đôi cùng nhau tán gẫu, thái độ cũng khá là ngả ngớn. Cô nhìn lướt qua bọn họ, thấy thật chướng mắt, khi ánh mắt cô quét đến Giang Tang Du thì dừng lại, giống như có cảm ứng, Giang Tang Du cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người xuyên qua những con người ở đây, hội tụ cùng một chỗ. Bạch Nặc Ngôn kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười toe toét trông rất xấc láo. Mà Giang Tang Du vẫn giữ nụ cười yếu ớt lay động lòng người như vậy, rồi quay lại trò chuyện cùng Trình Nghi Triết và một vài vị tiền bối, dáng vẻ sao mà vợ hiền dâu thảo đến thế, làm Bạch Nặc Ngôn càng thêm chướng mắt.
Hi vọng sẽ có ngày Trình Nghi Triết đi yêu người khác, để cho “Tiên nữ” này sẽ biến thành “Tiên nữ bị bỏ rơi”
Xin tha thứ cho cô độc ác, lòng dạ của cô quả thật rất đen tối, ngoại trừ bản thân mình, cô đối xử với ai cũng thật độc ác. Mắng người mà cứ như chỉ thuận miệng nói ra?
Mạnh Tân Duy đưa cô tới chào hỏi vợ chồng lão Mạc, sau đó gọi bồi bàn mang áo khoác đến cho cô. Cô bước theo anh, im lặng không nói. Không ít người đẹp định tiến lại làm quen với Mạnh Tân Duy, thấy Bạch Nặc Ngôn bên cạnh anh, đành chỉ dám nhàn nhạt cười.
Họ không biết trong lòng Bạch Nặc Ngôn đang thầm nghĩ: Tôi không phải bạn gái anh ta, anh ta cũng chẳng phải bạn trai tôi, hai câu này có phải nghĩa đều giống nhau không hả?
Ra khỏi “Lâm Cư”, Mạnh Tân Duy choàng áo khoác cho cô.
Lạnh.
Cô nhắm mắt lại, bước theo sau anh, chỉ nhàm chán vung vẩy hai cái tay áo đang khoác, tìm chút hứng thú.
Cô đứng gọn sang một bên, chờ anh đánh xe tới, điện thoại bỗng nháy sáng. Cô có thói quen luôn để điện thoại ở chế độ rung, cho nên cô có thể nhận ra bất kỳ rung động nhỏ nào, cô lập tức mở máy, màn mình báo một tin nhắn vừa được gửi tới.
Cô chẳng có hứng thú với cái tin nhắn này, cứ như thể nó vừa được gửi tới để hành hạ cô.
Cô nhìn lại tên người gửi thật lâu, sau đó mới mở tin nhắn ra xem, không ngoài suy đoán của cô, bên trong chỉ có một chữ “Tôi”. Cô nhìn cái chữ “Tôi” này hồi lâu, vẻ mặt như ngày xưa đi học chưa từng được thầy giáo dạy cho cái chữ này là chữ gì, nhìn đi nhìn lại, sau đó mới khóa máy, cất di động vào túi xách.
Mạnh Tân Duy lái xe tới, cô tự mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Cô thả túi xách vào ghế sau, theo bản năng thắt dây an toàn, động tác này làm Mạnh Tân Duy kỳ quái nhìn cô, cô như cũng phát hiện ra điểm khác biệt, nhưng vẫn thản nhiên thắt lại dây an toàn.
- Tang… Giang Tang Du vừa hỏi về em.
Mạnh Tân Duy vẫn lái xe, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu.
Lúc này chân cô đang đung đưa, mà đôi guốc cao gót cũng tháo ra đặt bên cạnh, tùy tiện hỏi:
- Hỏi gì em cơ?
- Hỏi em có phải…..
Mạnh Tân Duy ít khi dùng hai từ “mà thôi” , nhưng giờ phút này anh lại không tìm được từ nào khác để thay thế.
- Vậy anh cứ nói với cô ấy rằng, cô ấy muốn tốt cho em, thì lần sau cứ mua thêm mấy vé liveshow của em là được, để em kiếm được nhiều nhiều tiền một chút. Đại tiểu thư như cô ấy đâu thèm để ý đến chút tiền nhỏ đó đúng không, lần sau anh chỉ cần trả lời cô ấy như vậy là được.
Cô thuận tay vuốt lại mái tóc, như không thèm quan tâm mà mở miệng.
Mạnh Tân Duy không thèm quay sang nhìn cô nữa, cứ như cô là kiểu người không thể nói chuyện cùng.
Cô lại liếc anh một cái, thấy thật buồn cười.
Xe đã đến cửa biệt thự, cô nhảy ra khỏi xe, trịnh trọng mở miệng:
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
Anh trả lời cô bằng một cái nhìn từ đầu đến chân để đánh giá cô, sau đó mới nghênh ngang lái xe đi.
Bình luận truyện