Nguyện Ý Vì Anh, Chàng Thiếu Niên Câm
Chương 2
“Chị, cho em mượn di động chơi game đi.” Tiểu Bân tắm rửa xong, bàn chân còn chưa khô đã nhảy lên giường Tiền Oánh Oánh.
Tiền Oánh Oánh nhìn mấy dấu chân ẩm ướt trên ga giường hồng nhạt, nhất thời sa sầm mặt, duỗi tay đẩy cậu.
“Đi xuống.”
Em họ ôm đùi cô không chịu buông: “Cho em mượn chơi rồi em xuống.”
Cuối cùng Tiền Oánh Oánh vẫn đưa di động cho cậu vì cô không muốn buổi tối phải ngủ trên ga giường ẩm.
Gió đêm mát mẻ, Tiền Oánh Oánh ra khỏi phòng, ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ở thành phố, buổi tối đèn điện sáng trưng, không thấy nhiều sao thế này.
Quả thật rất hiếm có, trong màn đêm yên tĩnh cô cũng bình tâm lại.
Tiền Oánh Oánh ngồi trên bậc thang, dựa lưng vào cửa phòng.
Vì trốn xem mắt cô mới về quê. Một tháng trước, cô quen một đối tượng xem mắt tên Trương Hạo, bộ dạng lịch sự trắng trẻo, là thành phần tri thức ngồi văn phòng. Ba mẹ Tiền Oánh Oánh rất hài lòng, hi vọng hai người bọn họ có thể nên duyên.
Tuy nhiên, Tiền Oánh Oánh không vừa ý anh ta, người đàn ông này lười biếng ích kỷ, hơn nữa còn tính toán chi li.
Cô và anh ta hẹn hò năm sáu lần, mỗi lần ăn cơm đều là cô trả tiền. Mỗi lần nói chuyện cô chỉ nghe thấy anh ta than thở về đồng nghiệp, công ty. Thậm chí khi ăn cơm, anh ta chỉ ngồi im trên ghế, chờ cô đi gọi món, chờ cô bưng tới, chờ cô lấy đũa cho…
Cô rất phản cảm với kiểu đàn ông như vậy, chẳng khác nào cậu ấm được nuông chiều. Cô đã dự tính, tương lai nếu kết hôn, cô sẽ trở thành bảo mẫu kiêm máy rút tiền kiêm trạm thu hồi năng lượng tiêu cực của anh ta.
Có điều ba mẹ cô thích người đàn ông này…
Tiền Oánh Oánh thở dài.
***
“Triệu Tiểu Sơn, anh có bệnh à! Cứ nhìn lén chị họ tôi là sao?”
Tiền Oánh Oánh đang hái rau trong vườn chợt nghe được giọng nói không kiên nhẫn của em họ. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy em họ đang dùng gậy gỗ xua đuổi thiếu niên tuấn tú đứng bên kia hàng rào.
Thiếu niên tránh né gậy gỗ không ngừng hướng về hướng mình, nhất định không chịu đi.
“Em họ! Tại sao em ức hiếp người ta?!” Tiền Oánh Oánh sầm mặt, đặt rổ xuống, bước qua tóm lấy cây gậy trên tay cậu em.
“Chị! Anh ta nhìn lén chị, cả sáng rồi, nhất định là có ý đồ!” Cậu nhóc đá chân.
Thiếu niên đứng ở hàng rào đối diện vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Hai tay Tiền Oánh Oánh nâng gương mặt tròn phúng phính của em họ, nhéo nhéo: “Chị nói em biết, đừng chỉ nghĩ xấu về người khác, như thế là xúc phạm họ.”
Mặt cậu em bị nhéo biến dạng, kêu oai oái, cô buông cậu ra, quay đầu mỉm cười xem Triệu Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, em tìm chị có chuyện gì không?”
Triệu Tiểu Sơn căng thẳng nhìn cô, cắn cắn môi dưới mới do dự vươn tay, mở cho cô xem.
Đó là một con chim nhỏ được bện từ cỏ, lông vũ gắn trên cánh, lông tơ dưới bụng, mỏ nhọn, còn có đôi mắt đen tuyền được khâu bằng hạt màu đen, nhìn giống như đúc, vô cùng sống động.
Tiền Oánh Oánh kinh ngạc tròn mắt: “Đẹp quá, đây là cho chị à?”
Triệu Tiểu Sơn khẽ gật đầu.
“Cảm ơn em.” Tiền Oánh Oánh vui vẻ nhận con nhim cỏ, hồi nhỏ cô cũng từng học bện chim nhưng cô không khéo tay, luôn biến chim nhỏ thành quái vật.
Triệu Tiểu Sơn thấy cô cười tít mắt, ngượng ngùng cúi đầu.
Cậu em ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Đắc ý cái gì! Mấy thứ này em cũng biết làm.”
***
“Tiểu Bân, mang thau thịt heo này sang nhà bên giúp mẹ.” Mợ bưng một thau thịt heo từ trong phòng bếp đi ra.
Em họ gác chân ngồi trên ghế sofa, cầm di động của Tiền Oánh Oánh mải mê chơi game, không hề để ý đến mợ.
Mợ lại gọi cậu một tiếng, cậu vẫn không hé răng. Cô ngồi bên cạnh cậu vội đứng lên: “Mợ, để cháu.”
Tiền Oánh Oánh mang thịt heo cho bác gái nhà bên, đang định về thì bác gái gọi cô lại.
“Đợi bác mổ gà cho cháu mang về. Cháu và Tiểu Sơn cứ ngồi chơi trong nhà nhé.”
Tiền Oánh Oánh vội nói không cần nhưng bác gái đã quay người vào bếp.
Triệu Tiểu Sơn đang ngồi trên ghế nhỏ gọt khoai tây, cô bèn đi tới cạnh cậu, giúp cậu múc nước.
Tay Triệu Tiểu Sơn vừa thon dài lại linh hoạt, gọt khoai với tốc độ rất nhanh.
Nghe mợ nói, Triệu Tiểu Sơn rất giỏi, việc nông, thủ công, tất cả đều do cậu làm, hơn nữa cậu còn có tay nghề nấu nướng rất ngon.
Tiền Oánh Oánh luôn có cảm tình với người cần cù lao động, cảm thấy thiếu niên chăm chỉ cực kỳ khiến người ta yêu mến.
Cô lấy một viên chocolate từ trong túi áo định đưa cho Triệu Tiểu Sơn, thấy tay cậu không rảnh bèn bóc vỏ chocolate, đưa tới miệng cậu: “Tiểu Sơn, ăn chocolate không?”
Triệu Tiểu Sơn ngẩn ra, ngượng ngùng gật gật, sau đó há miệng cắn chocolate.
Tiền Oánh Oánh xoa đầu cậu: “Tiểu Sơn thật ngoan, nếu em họ chị hiểu chuyện bằng một nửa em thì tốt rồi.”
Cô ngồi xổm người xuống, thả những củ khoai tây Triệu Tiểu Sơn đã gọt vào chậu đựng nước sạch: “Tiểu Sơn, lát rửa chỗ khoai tây này là được.”
Triệu Tiểu Sơn đỏ mặt gật đầu. Sau đó, giống như sực nhớ ra điều gì, cậu bỏ dao và khoai tây xuống, đứng lên, bước nhanh vào một căn phòng.
“Tiểu Sơn?”
Chẳng mấy chốc Triệu Tiểu Sơn đã đi ra, hai tay ôm một cái giỏ trúc.
Cậu đưa cho giỏ trúc cho Tiền Oánh Oánh.
Tiền Oánh Oánh nhìn vào, bên trong có rất nhiều động vật bện từ cỏ, có công, có thỏ, có mèo, có chó… Mỗi con vật đều vô cùng tinh xảo, giống hệt như đúc.
Xem ra người làm ra chúng dành rất nhiều tâm huyết.
“Tiểu Sơn… Đây là…” Tiền Oánh Oánh hơi kinh ngạc.
Triệu Tiểu Sơn đẩy giỏ trúc tới trước mặt cô, làm mấy ký hiệu tay.
“Đây là cho chị à?” Tiền Oánh Oánh hỏi.
Triệu Tiểu Sơn gật đầu, đặt giỏ trúc lên chân cô, đôi mắt sáng ngời nhìn cô đầy mong đợi.
Thấy Tiền Oánh Oánh nhận giỏ trúc, cậu vội buông tay.
“Cảm ơn em, Tiểu Sơn.” Tiền Oánh Oánh vừa mừng vừa lo.
Cô sờ sờ túi, lấy ra mấy viên chocolate: “Chị cũng không có gì cho em, đây là chocolate chị thích, tặng em này.”
Triệu Tiểu Sơn nhận chocolate, hai tay nâng niu như bảo bối.
Đúng lúc này bác gái bưng một mâm thịt gà từ trong phòng bếp đi ra, Tiền Oánh Oánh nhận thịt gà, nói cảm ơn rồi đi về.
Triệu Tiểu Sơn nâng chocolate, đuổi theo ra cửa, đến tận lúc bóng dáng cô khuất hẳn, cậu mới dời mắt, nhìn viên chocolate trên tay.
“Tiểu Sơn, con đưa chiếc giỏ cho chị ấy à?” Bác gái thoáng nghi hoặc, “Rõ ràng bình thường coi như bảo bối, mẹ chạm vào một tí cũng giận, bây giờ nỡ tặng người ta?”
Triệu Tiểu Sơn giống như không nghe được lời bà, cọ má vào viên chocolate rồi xoay người cấp tốc chạy về phòng.
Cậu dùng chìa khóa mở cái hộp nhỏ, cất chocolate vào trong rồi khóa lại, sau đó đặt chiếc hộp bên cạnh gối đầu.
***
“Oánh Oánh, vì sao em không trả lời tin nhắn của anh?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam tức giận.
Tiền Oánh Oánh cầm di động, nhíu mày: “Trương Hạo, chúng ta không hợp, em thấy hai ta không cần liên lạc nữaa.”
“Không hợp chỗ nào? Ba mẹ em rất hài lòng về anh.”
Tiền Oánh Oánh lên tiếng: “Em không thích kiểu người như anh.”
“Anh lương cao, tướng mạo tốt, em có gì không vừa lòng? Anh chưa ghét bỏ em, em già mồm ái gì?” Người đàn ông cả giận, nói.
Tiền Oánh Oánh nở nụ cười: “Trương Hạo, chẳng lẽ anh không nghĩ mình có vấn đề gì sao? Mỗi lần hẹn hò, tiền xe là tôi trả, tiền cơm là tôi trả, vé xem phim là tôi mua, bỏng ngô là tôi mua. Ngay cả khi anh muốn ăn mì vằn thắn, cũng là tôi xếp hàng một giờ giúp anh mua. Trương Hạo, anh đang tìm bạn gái hay là tìm máy rút tiền và bảo mẫu?”
Người đàn ông cười lạnh: “Tôi không ngờ cô lại là người tính toán chi li như vậy, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi.”
Dứt lời bèn cúp máy.
Tiền Oánh Oánh cầm di động, hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường.
Đúng là cô tính toán chi li đấy. Cô không muốn làm thánh mẫu vị tha.
Tiền Oánh Oánh nhìn mấy dấu chân ẩm ướt trên ga giường hồng nhạt, nhất thời sa sầm mặt, duỗi tay đẩy cậu.
“Đi xuống.”
Em họ ôm đùi cô không chịu buông: “Cho em mượn chơi rồi em xuống.”
Cuối cùng Tiền Oánh Oánh vẫn đưa di động cho cậu vì cô không muốn buổi tối phải ngủ trên ga giường ẩm.
Gió đêm mát mẻ, Tiền Oánh Oánh ra khỏi phòng, ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ở thành phố, buổi tối đèn điện sáng trưng, không thấy nhiều sao thế này.
Quả thật rất hiếm có, trong màn đêm yên tĩnh cô cũng bình tâm lại.
Tiền Oánh Oánh ngồi trên bậc thang, dựa lưng vào cửa phòng.
Vì trốn xem mắt cô mới về quê. Một tháng trước, cô quen một đối tượng xem mắt tên Trương Hạo, bộ dạng lịch sự trắng trẻo, là thành phần tri thức ngồi văn phòng. Ba mẹ Tiền Oánh Oánh rất hài lòng, hi vọng hai người bọn họ có thể nên duyên.
Tuy nhiên, Tiền Oánh Oánh không vừa ý anh ta, người đàn ông này lười biếng ích kỷ, hơn nữa còn tính toán chi li.
Cô và anh ta hẹn hò năm sáu lần, mỗi lần ăn cơm đều là cô trả tiền. Mỗi lần nói chuyện cô chỉ nghe thấy anh ta than thở về đồng nghiệp, công ty. Thậm chí khi ăn cơm, anh ta chỉ ngồi im trên ghế, chờ cô đi gọi món, chờ cô bưng tới, chờ cô lấy đũa cho…
Cô rất phản cảm với kiểu đàn ông như vậy, chẳng khác nào cậu ấm được nuông chiều. Cô đã dự tính, tương lai nếu kết hôn, cô sẽ trở thành bảo mẫu kiêm máy rút tiền kiêm trạm thu hồi năng lượng tiêu cực của anh ta.
Có điều ba mẹ cô thích người đàn ông này…
Tiền Oánh Oánh thở dài.
***
“Triệu Tiểu Sơn, anh có bệnh à! Cứ nhìn lén chị họ tôi là sao?”
Tiền Oánh Oánh đang hái rau trong vườn chợt nghe được giọng nói không kiên nhẫn của em họ. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy em họ đang dùng gậy gỗ xua đuổi thiếu niên tuấn tú đứng bên kia hàng rào.
Thiếu niên tránh né gậy gỗ không ngừng hướng về hướng mình, nhất định không chịu đi.
“Em họ! Tại sao em ức hiếp người ta?!” Tiền Oánh Oánh sầm mặt, đặt rổ xuống, bước qua tóm lấy cây gậy trên tay cậu em.
“Chị! Anh ta nhìn lén chị, cả sáng rồi, nhất định là có ý đồ!” Cậu nhóc đá chân.
Thiếu niên đứng ở hàng rào đối diện vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Hai tay Tiền Oánh Oánh nâng gương mặt tròn phúng phính của em họ, nhéo nhéo: “Chị nói em biết, đừng chỉ nghĩ xấu về người khác, như thế là xúc phạm họ.”
Mặt cậu em bị nhéo biến dạng, kêu oai oái, cô buông cậu ra, quay đầu mỉm cười xem Triệu Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, em tìm chị có chuyện gì không?”
Triệu Tiểu Sơn căng thẳng nhìn cô, cắn cắn môi dưới mới do dự vươn tay, mở cho cô xem.
Đó là một con chim nhỏ được bện từ cỏ, lông vũ gắn trên cánh, lông tơ dưới bụng, mỏ nhọn, còn có đôi mắt đen tuyền được khâu bằng hạt màu đen, nhìn giống như đúc, vô cùng sống động.
Tiền Oánh Oánh kinh ngạc tròn mắt: “Đẹp quá, đây là cho chị à?”
Triệu Tiểu Sơn khẽ gật đầu.
“Cảm ơn em.” Tiền Oánh Oánh vui vẻ nhận con nhim cỏ, hồi nhỏ cô cũng từng học bện chim nhưng cô không khéo tay, luôn biến chim nhỏ thành quái vật.
Triệu Tiểu Sơn thấy cô cười tít mắt, ngượng ngùng cúi đầu.
Cậu em ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Đắc ý cái gì! Mấy thứ này em cũng biết làm.”
***
“Tiểu Bân, mang thau thịt heo này sang nhà bên giúp mẹ.” Mợ bưng một thau thịt heo từ trong phòng bếp đi ra.
Em họ gác chân ngồi trên ghế sofa, cầm di động của Tiền Oánh Oánh mải mê chơi game, không hề để ý đến mợ.
Mợ lại gọi cậu một tiếng, cậu vẫn không hé răng. Cô ngồi bên cạnh cậu vội đứng lên: “Mợ, để cháu.”
Tiền Oánh Oánh mang thịt heo cho bác gái nhà bên, đang định về thì bác gái gọi cô lại.
“Đợi bác mổ gà cho cháu mang về. Cháu và Tiểu Sơn cứ ngồi chơi trong nhà nhé.”
Tiền Oánh Oánh vội nói không cần nhưng bác gái đã quay người vào bếp.
Triệu Tiểu Sơn đang ngồi trên ghế nhỏ gọt khoai tây, cô bèn đi tới cạnh cậu, giúp cậu múc nước.
Tay Triệu Tiểu Sơn vừa thon dài lại linh hoạt, gọt khoai với tốc độ rất nhanh.
Nghe mợ nói, Triệu Tiểu Sơn rất giỏi, việc nông, thủ công, tất cả đều do cậu làm, hơn nữa cậu còn có tay nghề nấu nướng rất ngon.
Tiền Oánh Oánh luôn có cảm tình với người cần cù lao động, cảm thấy thiếu niên chăm chỉ cực kỳ khiến người ta yêu mến.
Cô lấy một viên chocolate từ trong túi áo định đưa cho Triệu Tiểu Sơn, thấy tay cậu không rảnh bèn bóc vỏ chocolate, đưa tới miệng cậu: “Tiểu Sơn, ăn chocolate không?”
Triệu Tiểu Sơn ngẩn ra, ngượng ngùng gật gật, sau đó há miệng cắn chocolate.
Tiền Oánh Oánh xoa đầu cậu: “Tiểu Sơn thật ngoan, nếu em họ chị hiểu chuyện bằng một nửa em thì tốt rồi.”
Cô ngồi xổm người xuống, thả những củ khoai tây Triệu Tiểu Sơn đã gọt vào chậu đựng nước sạch: “Tiểu Sơn, lát rửa chỗ khoai tây này là được.”
Triệu Tiểu Sơn đỏ mặt gật đầu. Sau đó, giống như sực nhớ ra điều gì, cậu bỏ dao và khoai tây xuống, đứng lên, bước nhanh vào một căn phòng.
“Tiểu Sơn?”
Chẳng mấy chốc Triệu Tiểu Sơn đã đi ra, hai tay ôm một cái giỏ trúc.
Cậu đưa cho giỏ trúc cho Tiền Oánh Oánh.
Tiền Oánh Oánh nhìn vào, bên trong có rất nhiều động vật bện từ cỏ, có công, có thỏ, có mèo, có chó… Mỗi con vật đều vô cùng tinh xảo, giống hệt như đúc.
Xem ra người làm ra chúng dành rất nhiều tâm huyết.
“Tiểu Sơn… Đây là…” Tiền Oánh Oánh hơi kinh ngạc.
Triệu Tiểu Sơn đẩy giỏ trúc tới trước mặt cô, làm mấy ký hiệu tay.
“Đây là cho chị à?” Tiền Oánh Oánh hỏi.
Triệu Tiểu Sơn gật đầu, đặt giỏ trúc lên chân cô, đôi mắt sáng ngời nhìn cô đầy mong đợi.
Thấy Tiền Oánh Oánh nhận giỏ trúc, cậu vội buông tay.
“Cảm ơn em, Tiểu Sơn.” Tiền Oánh Oánh vừa mừng vừa lo.
Cô sờ sờ túi, lấy ra mấy viên chocolate: “Chị cũng không có gì cho em, đây là chocolate chị thích, tặng em này.”
Triệu Tiểu Sơn nhận chocolate, hai tay nâng niu như bảo bối.
Đúng lúc này bác gái bưng một mâm thịt gà từ trong phòng bếp đi ra, Tiền Oánh Oánh nhận thịt gà, nói cảm ơn rồi đi về.
Triệu Tiểu Sơn nâng chocolate, đuổi theo ra cửa, đến tận lúc bóng dáng cô khuất hẳn, cậu mới dời mắt, nhìn viên chocolate trên tay.
“Tiểu Sơn, con đưa chiếc giỏ cho chị ấy à?” Bác gái thoáng nghi hoặc, “Rõ ràng bình thường coi như bảo bối, mẹ chạm vào một tí cũng giận, bây giờ nỡ tặng người ta?”
Triệu Tiểu Sơn giống như không nghe được lời bà, cọ má vào viên chocolate rồi xoay người cấp tốc chạy về phòng.
Cậu dùng chìa khóa mở cái hộp nhỏ, cất chocolate vào trong rồi khóa lại, sau đó đặt chiếc hộp bên cạnh gối đầu.
***
“Oánh Oánh, vì sao em không trả lời tin nhắn của anh?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam tức giận.
Tiền Oánh Oánh cầm di động, nhíu mày: “Trương Hạo, chúng ta không hợp, em thấy hai ta không cần liên lạc nữaa.”
“Không hợp chỗ nào? Ba mẹ em rất hài lòng về anh.”
Tiền Oánh Oánh lên tiếng: “Em không thích kiểu người như anh.”
“Anh lương cao, tướng mạo tốt, em có gì không vừa lòng? Anh chưa ghét bỏ em, em già mồm ái gì?” Người đàn ông cả giận, nói.
Tiền Oánh Oánh nở nụ cười: “Trương Hạo, chẳng lẽ anh không nghĩ mình có vấn đề gì sao? Mỗi lần hẹn hò, tiền xe là tôi trả, tiền cơm là tôi trả, vé xem phim là tôi mua, bỏng ngô là tôi mua. Ngay cả khi anh muốn ăn mì vằn thắn, cũng là tôi xếp hàng một giờ giúp anh mua. Trương Hạo, anh đang tìm bạn gái hay là tìm máy rút tiền và bảo mẫu?”
Người đàn ông cười lạnh: “Tôi không ngờ cô lại là người tính toán chi li như vậy, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi.”
Dứt lời bèn cúp máy.
Tiền Oánh Oánh cầm di động, hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường.
Đúng là cô tính toán chi li đấy. Cô không muốn làm thánh mẫu vị tha.
Bình luận truyện