Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý

Chương 5



Dường như Thiên Trọng Xuyên còn nhớ mãi nước mắt của Phong Trản, trên đường trở về, hắn lại tốt tính cõng Phong Trản đi, hắn đi rất ổn.

Phong Trản nằm trên bờ lưng ấm áp của hắn, chỉ cảm thấy trời đất bao la, cho dù là người hay yêu, cũng chỉ là một hạt bụi, cứ việc khó khăn quấy nhiễu trong lòng, cũng phải có một ngày đối mặt, lúc trước y đã gặp qua nhiều phong vân cổ quái kỳ ảo, không có đạo lý không có biện pháp xử lý nan đề của mình.

Tuy rằng không biết Thiên Trọng Xuyên từ đâu tới, đi nơi nào, nhưng y quyết định không hỏi, Phong Trản cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng hai người bọn họ hoàn toàn không biết gì về nhau, y lại đột nhiên cảm thấy Thiên Trọng Xuyên giống như một người bạn cũ đã quen từ lâu.

Hai người trở lại miếu, Thiên Trọng Xuyên lại chưa đi vào ngay, hắn xốc xốc Phong Trản trên lưng, nói nhỏ: “Ôm chặt.”

Phong Trản theo bản năng nghe hắn nói, vội ôm cổ hắn, Thiên Trọng Xuyên giơ tay đập đập cửa miếu, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh giống như cái gì đó nổ tung, dọa Phong Trản giật nảy mình.

Không lâu lắm, Phong Trản nghe thấy tiếng đáp lại giống như phát ra từ bên trong, y chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, động cũng không dám động, lúc này Thiên Trọng Xuyên mới đẩy cửa ra, cõng y về phòng.

“… Vừa rồi là tiếng gì?” Phong Trản ngồi trên giường, khẩn trương hỏi hắn.

“Quỷ trong miếu,” Thiên Trọng Xuyên tùy ý nói cho Phong Trản: “Ban đêm quỷ tỉnh, chúng ta trở về chính là quấy rầy bọn chúng, cho nên phải gõ cửa, bọn chúng đáp lại, chúng ta mới có thể đi vào.”

Phong Trản sợ tới mức nhích người vào bên trong, Thiên Trọng Xuyên lại nói với y: “Về sau buổi tối nói chuyện làm việc đều phải nhẹ một chút, thuận tiện cho người, cũng phải thuận tiện cho quỷ, chúng ta đều là tá túc, nghe hiểu không?”

“Ngươi đừng nói là…” Phong Trản lúc còn rất nhỏ liền dám nhấc kiếm chém giết một con Cá chình* còn lớn hơn Long, nhưng y vẫn là có chút sợ quỷ, trong nhà y chưa bao giờ có loại đồ vật dơ bẩn này xuất hiện, Phong Trản nghe thấy Thiên Trọng Xuyên nói nghiêm túc, càng cảm thấy phía sau lạnh run: “Ta muốn đi ngủ.”

(*Nguyên văn 狗头鳗 cẩu đầu man: tương tự như “Ngư long”/ cá thằn lằn hoặc “Thủy yêu” ở Nhật Bản. Cá chình này hình thể to lớn, một khi tùy ý chui vào thuyền, sẽ tăng thêm nhiều phiền thoái cho ngư dân. Cá chình đầu chó thân hình khổng lồ, k thể dùng lưới bắt, bởi vậy sẽ thường xuyên thất thủ rơi xuống biển.)

“Ngươi cũng đừng nói mớ, nghe không?” Thiên Trọng Xuyên ghé sát vào: “Chúng nó nghe tiếng đi tới, sẽ dọa đến chó.”

Phong Trản nhịn không được duỗi tay bắt lấy cánh tay của Thiên Trọng Xuyên, kéo hắn lại gần: “Ngươi đừng nói nữa!”

Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi, đột nhiên cười to, hắn giơ tay sờ sờ đầu Phong Trản: “Dọa ngươi, dễ gạt như vậy? nào có quỷ trong chùa miếu.”

Phong Trản thờ phào một hơi, y không tự chủ được ngã xuống giường: “Vậy vừa rồi là ai ở bên trong gõ cửa?”

“Gõ cửa gì?” Thiên Trọng Xuyên khó hiểu hỏi.

Phong Trản lại cảm thấy sợ, y không chắc có phải Thiên Trọng Xuyên đang hù dọa mình hay không, ban đêm lúc đi ngủ, y vụng trộm dịch về phía Thiên Trọng Xuyên bên kia, chờ hắn ngủ rồi, lại vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng một hồi, nắm lấy cổ tay của Thiên Trọng Xuyên.

Ngày hôm sau lúc Thiên Trọng Xuyên thức dậy lại phát hiện cổ tay mình bị nắm thật chặt, hắn cúi đầu nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng gỡ tay của Phong Trản ra.

Thời tiết hôm nay không tồi, Thiên Trọng Xuyên dọn sạch sân nhỏ, đóng kỹ cửa miếu, để đám chó con chơi trong sân, trái tim của ma vật còn treo dưới mái hiên, hắn ngẩng đầu nhìn, lưỡi hơi cuộn lại huýt một tiếng, Thanh ĐIểu đậu dưới mái hiên giương cánh bay xuống, vòng qua vai hắn, lại bay mất.

Thiên Trọng Xuyên đã làm xong cơm, gọi Phong Trản tới đây ăn, Phong Trản giống như không thoải mái, ôm đầu vỗ hai cái.

“Làm sao vậy?” Thiên Trọng Xuyên hỏi y.

“Ngủ không ngon,” Phong Trản thấp giọng: “Nằm mơ.”

Mơ thấy gì, Phong Trản không nhớ gì cả, y chỉ nhớ mang máng không phải là mộng đẹp, chậm rì rì ăn một bữa cơm, Phong Trản đứng dậy ra ngoài sân ngồi phơi nắng.

Thiên Trọng Xuyên ngồi gần y, cầm một bó nan tre, hắn cúi đầu thật cẩn thận đan một cái giỏ làm bằng tre, Phong Trản sờ sờ, Thiên Trọng Xuyên thuận miệng nói: “Đan giỏ tre, cái cũ không dùng được nữa.”

“Ngươi biết thật nhiều,” Phong Trản chống cằm, “Học với ai?”

Thiên Trọng Xuyên có thể một người từ không đến có, khiến cuộc sống trôi qua thật sinh động*, trong mắt kiểu người ‘tay chân không làm ngũ cốc cũng không phân biệt được*’ như Phong Trản, hiển nhiên là vô cùng lợi hại, Thiên Trọng Xuyên thầm nghĩ, quả nhiên là trẻ con, này có gì tốt mà hâm mộ?

(*Nguyên văn 把日子过的很能看得过去, cả câu này t k hiểu nói j nữa.)

(**四体不勤五谷不分 tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân.)

“Tự học, đan nhiều sẽ biết.” Tay của Thiên Trọng Xuyên rất nhanh, lưu loát đan xong một cái sọt tre, hắn rũ rơi vụn trúc, duỗi tay vớt một con chó nhỏ bỏ vào, cho Phong Trản ôm.

Không phải hắn không thừa nhận, bản thân quả thật tịch mịch lâu lắm, những Hồ Hỏa, Giao, chó nhặt về kia, không có con nào là biết  nói chuyện, một mình hắn ở chỗ này lâu như vậy, lần đầu tiên nhặt về một thứ có thể cùng mình nói chuyện trời đất, đối với Phong Trản hắn có sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có.

Tuy rằng ban đầu nói “Nếu như ngươi muốn đi, tùy thời có thể đi.” Nhưng vẫn là nghĩ, nếu Phong Trản có thể ở lâu một chút thì tốt rồi.

Hắn quay đầu nhìn Phong Trản, thiếu niên này mặc bộ quần áo có hơi lớn của mình, lộ ra một chút xương quai xanh, ngoan ngoãn ôm sọt, mê mang nhìn về phía hắn, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên sinh ra một thứ cảm xúc cùng loại với thương hại, nếu Phong Trản thật sự có một đôi mắt có thể nhìn thấy kiếp sau cùng vận mệnh, như vậy đời này của y cũng sẽ không trôi qua yên bình.

Mang ngọc mắc tội*.

(*Nguyên văn 怀璧其罪 hoài bích kỳ tội:  là một câu thành ngữ xuất phát từ “Xuân thu tả truyện – hoàn công mười năm”. Nguyên là chỉ tài có thể gây họa, sau cũng được hiểu là có tài có thể bị đố kị và hãm hại.)

Thiên Trọng Xuyên gần như có thể tưởng tượng được, Phong Trản đã trải qua đoạn thời gian như thế nào, lại như thế nào bởi vì Ma La muốn lấy lòng Quỷ vương, bị thay đổi vận mệnh trong một đêm, nhà của y như thế nào? Thiên Trọng Xuyên không tùy tiện mở miệng hỏi, hai người như là hai con chim trong thiên địa bao la mờ mịt ngẫu nhiên tụ lại một chỗ, chỉ là ngẫu nhiên có cùng một hang ổ có thể nghỉ lại, dù thế nào cũng sẽ tách ra, có lẽ cánh chim của Thiên Trọng Xuyên cường tráng hơn,  đối với con chim non Phong Trản mắt bị mù này hắn có lòng thương tiếc hơn đám chó con chạy tới chạy lui kia.

Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, vươn tay xoa xoa đầu Phong Trản: “Đợi ta một lúc, đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi.”

Phong Trản ừ một tiếng, sờ soạng bỏ tay vào trong sọt, ôm chó nhỏ béo tốt kia, vươn tay đưa sọt cho Thiên Trọng Xuyên, ngoan ngoãn chờ hắn trở về.

Miếu vốn là kề sát núi, nhiều năm như vậy cũng không có một bóng người, cỏ cây sinh trưởng tốt, nếu như nhìn cẩn thận, vẫn là có không ít đồ có thể ăn, Thiên Trọng Xuyên cẩn thận phân biệt, hái được một đống trái cây, ném vào trong sọt, hắn mang về cho Phong Trản.

Hắn lấy nước giếng rửa sạch, chọn lấy một quả đỏ mọng* nhìn tươi ngon nhất đưa cho Phong Trản, Phong Trản ngửi ngửi: “Sao lại thơm như vậy a?”

(*Nguyên văn 红果子 hồng quả tử: lúc đầu cứ tưởng quả hồng mà search ra thấy mấy quả đỏ mọng như cherry í.)

Thiên Trọng Xuyên cũng ngửi ngửi, quả thật có mùi thơm: “Không thích ăn sao? Còn có cái khác.”

Phong Trản lại ngửi ngửi, há mồm cắn một miếng nhỏ, cảm thấy rất ngọt, y không nghĩ nhiều nữa, không được mấy miếng đã ăn hết quả mọng lớn chừng một bàn tay kia.

Phong Trản ăn hết cả quả, có chút lưu luyến mà liếm liếm, liền ném hạt đứng dậy đi giúp Thiên Trọng Xuyên rửa rau.

Nước rất lạnh, Phong Trản ngâm tay ở trong, y im lặng thở ra một hơi, cảm thấy trời quá nóng. Y cúi đầu, tóc thật dài rơi vào trong nước, Thiên Trọng Xuyên đi tới cẩn thận vén tóc dài của y ra đằng sau, đầu ngón tay lướt qua làn da y, Phong Trản đột nhiên cảm thấy có chút ngứa, y không nhịn được nghiêng đầu cọ cọ, kẹp lấy ngón tay Thiên Trọng Xuyên.

Tay phải của Thiên Trọng Xuyên bị cần cổ ấm áp của Phong Trản kẹp lấy, tay trái vẫn đang bó lại tóc y, khẽ nói: “Đừng nháo, buông ra.”

Phong Trản thả, Thiên Trọng Xuyên cầm sợi dây đỏ buộc mái tóc của y lại, hắn phát hiện tóc của Phong Trản không phải đen tuyền, hơi lóe lên dưới ánh mặt trời, mơ hồ lộ ra chút màu lam, hắn hoảng hốt nghĩ đến, lúc Phong Trản biến thành Long, trên chóp sừng chính là loại màu lam này.

Phong Trản không được tự nhiên đứng lên rời đi.

Y liếm môi, rất muốn tắm, lòng y nghĩ, trời có hơi nóng.

Loại cảm giác này vẫn kéo dài cho tới buổi tối, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng, Thiên Trọng Xuyên đưa tay sờ sờ trán y, y nhấp môi muốn trốn.

“Vết thương lại bị nứt sao? Phát sốt?” Thiên Trọng Xuyên nói như vậy, lại để cho Phong Trản ghé vào trên giường, đưa tay cởi áo của y ra nhìn.

Miệng vết thương đã gần khỏi hẳn, sương sớm rất hữu dụng, Phong Trản không uổng công đau một trận, Thiên Trọng Xuyên cũng không uổng công để cho y cắn. Trên bờ lưng trần trụi của y, vết thương đã khép lại, trong phòng đốt đèn, chỉ có chút ánh sáng leo lét chiếu tới đây, lộ ra bờ lưng nhẵn nhụi tựa như một khối ngọc đẹp của thiếu niên, Thiên Trọng Xuyên mặc đồ cho y, lại nghĩ tới “tế phẩm” kia, hắn đánh giá Phong Trản, không tự chủ tưởng tượng đến bộ dạng y bị trói tay chân bỏ vào trong rương.

Phong Trản không thoải mái mà cọ cọ chăn, lại phun ra hơi nóng ướt át, y nhỏ giọng: “Nóng quá.”

“Vậy tối nay đừng đắp chăn.” Thiên Trọng Xuyên để cho y nằm, đứng dậy thổi đèn, cũng nằm xuống bên cạnh y.

Hắn nhanh chóng ngủ rồi, Phong Trản lại không có cách nào đi vào giấc ngủ, cả người y đều rất nóng, hơn nữa rất mẫn cảm, lại ưỡn ngực thở hổn hển một hơi thật dài, y cựa cựa tay, không cẩn thận đụng phải cánh tay của Thiên Trọng Xuyên, trên người Thiên Trọng Xuyên không nóng, y không tự chủ hướng đến bên người Thiên Trọng Xuyên, chưa được bao lâu liền khiến Thiên Trọng Xuyên bị lăn lộn tỉnh dậy.

Thiên Trọng Xuyên không nóng nảy hỏi y làm sao vậy, Phong Trản dường như đang lẩm bẩm: “Nóng quá.” Thiên Trọng Xuyên chống tay ngồi dậy, ánh trăng tối nay rất sáng, hắn nhìn thấy rõ Phong Trản hơi cau mày, không ngừng thở dốc, hơi thở y phun ra nóng mà ẩm ướt, phả vào lồng ngực của mình.

Thiên Trọng Xuyên đưa tay sờ sờ trán y, Phong Trản lập tức nhích lại gần, giống như rất thích hắn chạm đến. Hai tay Phong Trản nắm chặt khăn trải giường, trên trán rịn ra mồ hôi, cả người cũng rất ẩm ướt, quần áo đều dán vào da thịt, nóng đến độ y gần như có chút thần trí không rõ.

Ngón tay thon dài của Phong Trản bắt lấy quần áo của mình lột ra, y mở to mắt, đôi mắt giống như sương mù tràn đầy mê mang, Thiên Trọng Xuyên mắt thấy y đã cởi sạch mình, đầu cọ cọ gối.

Hắn đột nhiên phát hiện có thứ gì đó lộ ra từ tóc của Phong Trản, ghé sát vào nhìn, lại là hai tai rồng nhòn nhọn, hơi cuộn lại, phía trên là lông màu lam, Thiên Trọng Xuyên đưa tay sờ sờ, lông kia rất mềm.

Phong Trản kêu một tiếng, y tránh đi, dường như Thiên Trọng Xuyên đã sờ đến nơi nhạy cảm nào đó, y cắn răng nhẫn nại một hồi, chống cánh tay ngồi dậy, trần truồng rời giường, mềm nhũn đi ra ngoài.

“Làm gì vậy?” Thiên Trọng Xuyên kéo y lại.

“… Tắm, nóng quá.” Phong Trản nhịn không được tựa trán vào đầu vai của Thiên Trọng Xuyên cọ cọ.

“Chờ một chút, ta đi múc nước cho ngươi.” Thiên Trọng Xuyên lại để cho y ngồi xuống, rời giường, tìm đến bồn tắm, hắn lưu loát múc một chậu nước giếng lạnh buốt.

Phong Trản run chân đi không nổi, gần như là được hắn ôm bỏ vào trong nước lạnh, đó là một chậu gỗ lớn, Thiên Trọng Xuyên không thường dùng, Phong Trản hơi cong chân, nửa người đều ngâm ở trong nước, đầu cũng hoàn toàn bỏ vào trong nước, không lâu lắm liền nổi lên một đống bong bóng nước.

Thiên Trọng Xuyên cũng không lo lắng một con rồng sẽ chết đuối, hắn sợ Phong Trản xảy ra chuyện gì, biểu hiện của Phong Trản giống như động dục, hắn không biết tại sao lại có thể như vậy, cũng không biết ngâm nước lạnh có tác dụng hay không, có chút lo lắng mà đứng ở một bên nhìn, qua một hồi, Phong Trản vậy mà ngủ rồi, Thiên Trọng Xuyên cảm thấy buồn cười, vớt y ra, lấy quần áo cũ của mình lau khô, lại bỏ lên giường.

Giày vò lâu như vậy, Thiên Trọng Xuyên không ngủ được, sau khi hắn thấy Phong Trản không còn khó chịu liền ngồi ở ngoài sân, dưới ánh trăng cầm dao gọt một cái còi tre, ngậm vào miệng nhẹ nhàng thổi.

Hắn thổi, một trận gió lạnh liền thổi qua, ánh trăng cũng không còn sáng như vậy nữa, Thiên Trọng Xuyên ngẩng đầu nhìn, là cảnh tượng mây che trăng, hắn hơi cuộn lưỡi, tiếng của còi tre cao hơn, hắn thổi một khúc nhạc dân gian.

Đêm nay Phong Trản ngủ không yên, y làm một giấc mộng, mộng thấy một ao hoa lượn lờ sương mù, y cứ bơi ở trong ao hoa kia, làm thế nào cũng bơi không ra, có thứ gì đó quấn lấy y, ghé vào tai y ngâm nga, một giai điệu dồn dập, thứ quấn lấy y kia cứ không ngừng ngâm nga, ngâm nga đến y càng lúc càng xao động, y không tự chủ được trở mình, giữa hai chân ướt một mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện