Nguyệt Phong Trọng Sinh

Chương 7: Không lưu luyến



Nàng chợt nghĩ đến kiếp trước khi vừa tròn mười bảy xuân liền làm thê tử người ta. Chỉ được hưởng cuộc sống yên bình trong năm đầu thành thân. Thời gian còn lại đều đối mặt với những âm mưu quỷ kế khiến bản thân thay đổi đến chính mình cũng nhận không ra.

Ước hẹn ban đầu sẽ cả đời thủy chung, đến cuối cùng phần tình cảm này lại bị quá nhiều thứ sảm tạp vào không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu.

Lời hứa chỉ thú nàng vì thê năm xưa cũng theo sự kiên trì của nàng mà bị hủy hoại. A… Có thể trách ai đây. Là chính nàng tự tay đẩy phu quân mình đến bên cạnh nữ nhân khác. Chung quy đều là tự làm tự chịu.

Năm năm, trọn vẹn năm năm gả cho người, nghĩ lại bản thân lúc đó ngoài làm mọi thứ mưu đồ vì người thì chưa từng một ngày nào sống cho mình.

Mười sáu năm chịu ơn dưỡng dục của phụ mẫu, còn chưa trả ơn ngày nào đã vội về nhà chồng. Còn vì thứ tình cảm u mê này hại cả gia tộc.

Lúc đó nàng chết khi hai mươi mốt tuổi, độ tuổi còn rất trẻ. Có lẻ đây chính là sự trừng phạt của lão thiên gia giành cho nàng.

Một kẻ tội đồ như nàng sao xứng đáng được chết già. Phải bị người phản bội mà chết mới đúng.

Mơ mơ màng màng mà suy nghĩ, chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến Tam Sinh Lâu xây dựng bên cạnh Hàn Vũ Hồ.

Tam Sinh Lâu do Hoà An Vương xây dựng dùng để kết giao các thi sĩ tài tuấn trong nhân gian mưu cầu nhân tài cho triều đình.

Nguyện Lâm Quốc từ khi dựng Quốc đến nay đã trãi qua trăm năm thăng trầm lịch sử. Nói đến cũng đủ nực cười. Thương Gia cũng xem như là khai quốc công thần đứng thứ ba mươi lăm trong tổng số bảy mươi hai khai quốc công thần.

Ngày chiếu cáo thiên hạ lập Quốc Thủy Tổ Hoàng Đế đã từng hứa chỉ cần chư vị công thần khai quốc không phạm vào đại tội tru di thì sẽ hộ con cháu đời sau vĩnh hưởng vinh hoa phú quý.

Vậy mà chỉ mới qua ba đời đế vương, lời hứa ấy chỉ vì một nữ nhân mà bị bỏ qua.

Có lẻ đây chính là tâm tư đế vương, nhìn lại bảy mươi hai khai quốc công thần đến nay còn thừa lại bao nhiêu. Người thì đột tử, người thì bị xét nhà, người thì diệt tộc.

Đến năm Nguyện Lâm thứ một trăm hai mươi tư chỉ còn xót lại ba mươi sáu hậu nhân của bảy mươi hai khai quốc công thần năm xưa.

Sau khi hết chiến tranh, những cây đao trước kia dùng để giết địch nay không còn dùng đến, lớp thì cất vào kho, lớp thì bị vứt, lớp thì bị đem nung chảy tái tạo lại.

Thương Vũ Nguyệt thầm thở dài sự đời thay đổi thất thường, khó mà đoán được.

Lúc xe ngựa dừng trước cửa Tam Sinh Lâu cũng chỉ mới đến giờ Thìn ( 7h00 – 9h00). Nàng nâng gót chân bước vào đại môn.

Tể tướng phủ chỉ có đại công tử Thương Chính Hạo và nhị tiểu thư Thương Vũ Nguyệt ở độ tuổi thích hợp tham gia Yến Du Xuân, tam tiểu thư Thương Vũ Tầm thì còn quá nhỏ chưa đủ tuổi tham gia. Người muốn tham gia Yến Du Xuân nhất định phải đạt trên mười bốn tuổi, chưa có hôn phối, chưa mai mối cưới gả. Cho nên Thương Phủ chỉ có nàng mới có thể tham gia yến tiệc này.

Cũng chính vì yêu cầu này mà Yến Du Xuân còn được mệnh danh là Tài Tử Giai Nhân tranh tài thi triển tài năng của mình. Việc có thể có một cơ hội xuất đầu lộ diện trong Yến Du Xuân có thể giúp giá trị còn người tăng lên. Cũng là cơ hội hiếm có để các tài tử giai nhân có cơ hội chạm mặt nhau, nếu may mắn còn có thể thông qua việc này kết được lương duyên tốt đẹp.

Chúng tài tử đến với Yến Du Xuân là mong có thể đại triển tài năng, từ đấy lọt vào mắt xanh của Hoà An Vương mà từ đây một bước lên trời, nhờ vào sự tiến cử của Hoà An Vương mà con đường làm quan rộng mở.

Chư vị giai nhân thì ôm tâm lí may mắn mong sẽ tìm được đối tượng thích hợp để trao gửi hạnh phúc. Phô diễn cái mỹ của mình để thể hiện chữ tài của bản thân, vì mình mà mưu cầu một mối hôn sự tốt đẹp.

Mỗi người đều ôm tâm tư của riêng mình mà tham gia Yến Du Xuân. Có người vì công danh sự nghiệp, có người vì muốn leo cao, có người ôm tâm tính xem kịch vui… Nhưng không thể không phủ nhận yến hội này luôn là nơi xuất hiện nhân tài lớp lớp.

Đây là năm thứ ba nàng tham gia yến hội kiểu này. Hai lần trước nàng liên tiếp giành được vị trí đầu bảng Tứ Đại Tài Nữ. Nếu dựa theo đường đi kiếp trước thì lần này nàng cũng sẽ giành được vị trí đầu bảng Tài Nữ năm nay.

Nàng cũng không có ý giấu tài, nếu nàng đã quyết định tranh đoạt số mệnh thì nhất định phải để tài trí của nàng được mọi người công nhận. Cho nên chuyện xảy ra hôm nay đều ấn theo kiếp trước tiến hành.

Không ngoài sở liệu nàng đạt hạng nhất trở thành Đệ Nhất Tài Nữ năm nay. Danh hiệu này chỉ có thể nắm giữ một năm, năm sau nếu nàng không thể giữ phong độ hiện tại sẽ phải nhường vị cho người khác hoặc bị người khác đoạt.

Bài danh trong Yến Du Xuân mỗi năm đều có sự thay đổi, bởi ai mà biết được trong một năm qua sẽ có chuyện gì xảy ra. Ai sẽ lập gia thất, ai sẽ bất ngờ bỏ mình.

Yến hội kéo dài đến giờ Thân ( 15h00 – 17h0) thì kết thúc.

Nàng dẫn theo Hạ Nhi và Linh Nhi rời khỏi Tam Sinh Lâu nghĩ muốn hồi phủ.

Lúc bước ra khỏi cửa đi nhìn thấy ánh hoàng hôn chiều tà bên hồ. Cảm thấy đẹp như thơ như mộng.

Nàng chợt nghĩ đến, dường như kiếp trước lần thứ hai gặp y chính là ở thời gian này.

Nàng bất giác di gót đến bờ Hàn Vũ đưa mắt nhìn thuyền hoa kia. Bên tai nghe tiếng đàn du dương, âm sắc trong trẻo mà bình thản.

Hai mắt không tự chủ được bị bóng dáng bạch y kia hấp dẫn.

Nam tử ngồi trên thuyền hoa, trước mặt để một cây đàn, y lúc này đang tấu đàn. Với vị trí hiện tại nàng không thể nhìn rõ hết thảy. Nhưng nàng biết, đôi bàn tay ấy đẹp đến nhường nào, từng ngón tay thon dài xinh đẹp gảy trên dây đàn.

Không cần tận mắt nhìn đến nàng cũng có thể tưởng tượng ra từng chi tiết kĩ càng vì kiếp trước nàng đã vô số lần nhìn vào đôi bàn tay ấy.

Đáy mắt loé lên tia bi thương khó tả, khẽ thở dài.

Linh Nhi thấy nàng thở dài sầu muộn thì khó hiểu hỏi nàng. ” Tiểu thư, người sao vậy?”

Thương Vũ Nguyệt nghe Linh Nhi hỏi vậy thì khẽ lắc đầu đáp. ” Không có gì. Chúng ta đi thôi. “

Dứt lời, nàng di gót rời đi. Lúc rời đi nàng nhìn liếc qua vẻ mặt Hạ Nhi, khoé miệng nở nụ cười lạnh thoáng qua. Nàng thấy vẻ si mê của ả ta, hóa ra ả đã thích y từ lâu.

Đáng buồn cho nàng đến giờ mới biết.

Thương Vũ Nguyệt không lưu luyến xoay người rời đi nên không thể thấy được vẻ mặt đầy kinh ngạc thoáng qua của Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong nhìn bóng lưng của nàng mà đáy mắt loé lên tia sợ hãi. Tay ngọc vì thế mà lỡ dùng sức quá nhiều mà làm đứt dây đàn.

Tì nữ đứng bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy sợ hãi chạy lại giúp y băng bó vết thương.

Tì nữ này tên là Thu Lan vốn là do cung nữ cận thân của mẫu phi y sở sinh ra. Từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh y, đối y rất tốt. Thấy y không hiểu sao lại thất thần để bản thân bị thương thì đau lòng không thôi, luôn miệng hỏi.

” Vương gia, người có sao không? Để nô tì giúp người băng bó. “

Lâm Thanh Phong lắc đầu vô thức theo thói quen mà cười đáp. ” Không sao. Ta không sao. “

Miệng thì nói không sao nhưng đáy lòng y hiện tại lại rất rối bời. Cách hành xử và thái độ của nàng không hề giống kiếp trước. Là vì lí do gì? Hay là…

Y không dám nghĩ tiếp, nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện đang đi theo hướng không có lợi cho y.

Nếu nàng cũng giống y được lão thiên gia ưu ái cho trọng sinh, vậy có phải hay không nàng… Nàng sẽ vì những chuyện kiếp trước mà hận y, không muốn cùng y thấy mặt, cũng không muốn cùng y… Cùng y kết mối lương duyên.

Y không dám nghĩ đến nếu nàng nhìn y với ánh mắt thù hận thì y sẽ như thế nào. Y không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ đến.

Nhắm hai mắt lại che đi nổi thống khổ trong đáy mắt. Kiếp trước sống suốt mấy chục năm không có nàng, ngày qua ngày tự tra tấn bản thân trong hối hận đã khiến y đau đớn đến chết đi sống lại.

Y không muốn cảm nhận cái cảm giác mất rồi lại được mà phải chịu cảnh nàng dần rời xa y.

Thu Lan im lặng thở dài nhìn Lâm Thanh Phong vẻ mặt nhìn như lạnh nhạt không có cảm xúc, nhưng nàng biết, y lúc này đang rất khổ sở. Là vì người thiếu nữ kia sao?

Nàng rũ mi mắt chăm chú giúp y băng bó. Đáy lòng thầm quyết định. Nếu vương gia của nàng yêu thiếu nữ kia thì nàng sẽ cố gắng giúp y đạt được nàng.

Thương Vũ Nguyệt không hề biết chuyện xảy ra trên thuyền hoa lúc nãy. Lúc này nàng đang trên xe ngựa hồi phủ.

Xe ngựa chạy băng băng trên đường lớn hướng Thương Phủ mà đi. Lúc đi ngang qua một con phố, rèm cửa bị gió thổi tan, nàng vô tình nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai mà lại kiên cường đang đi trên phố. Trên người nàng mặc một bộ y phục rất kì lạ, tóc thì lại ngắn. Vẻ mặt đang rất hưng phấn mặc cho những lời bàn tán xung quanh cứ tự nhiên như không có gì nhìn ngóng xung quanh.

Nàng vội cho xa phụ dừng xe đắp bên lề đường, nàng nâng rèm cửa sổ quan sát thật kĩ nữ nhân kì lạ trước mặt.

Nếu nàng nhớ không sai đây có lẻ chính là Diệp Vấn Liên, người tương lai sẽ trở thành một trong các nhân vật hô phong hoán vũ sau này.

Đừng nhìn nàng ta trông có vẻ mảnh mai, nhưng lại là người có trí tuệ siêu tuyệt, là kì nữ tử hiếm có đương thời.

Không ai biết nàng là ai, đến từ đâu. Thân thế nàng ta cực kì thần bí, ngay cả ám vệ của hoàng thất, hay thiên hạ đệ nhất tình báo trên giang hồ cũng không thể điều tra ra.

Tuy là nữ tử nhưng năng lực lại không kém nam tử, có khi còn hơn.

Nàng ta cũng chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết nói về một nữ tử trọng sinh trước kia mà nàng từng đọc.

Nàng nghĩ, có khi nào nàng trọng sinh là có liên quan đến cô nương này hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện