Nha! Có Bầu Rồi!
Chương 30: Cuộc sống, thật tốt đẹp!
Cố Dương nói ra khiến cho Lôi Nghị cũng trầm mặc trong chốc lát. Nhưng y rất nhanh thì phản ứng kịp, lại hướng Cố Dương bên kia áp sát lại gần, Cố Dương hô hấp đều ngưng trệ, trừng hai mắt nhìn y.
Trong bóng tối kỳ thực xem không rõ lắm mặt mày đối phương, thế nhưng hô hấp của Lôi Nghị lại gần trong gang tấc.
“Không có việc gì, hai ngày nữa là thành thói quen thôi. Em coi tôi là cái gối ôm, buổi tối em muốn xoay người như thế nào liền xoay người như thế ấy, đừng kiêng dè tôi.” Lôi Nghị nắm lấy cánh tay của Cố Dương hơi buộc chặt, đem Cố Dương bên này ôm ôm qua, “Không bằng em thử xem?”
Cố Dương bị Lôi Nghị ôm trong cánh tay, bị ép gối đầu lên trước ngực y.
“Được rồi, thả lỏng, thả lỏng, tôi chính là cái gối ôm….” Lôi Nghị nhẹ giọng dỗ dành cho Cố Dương ngủ.
Cố Dương: “…”
Tựa hồ thực sự bị thôi miên, Cố Dương cuối cùng cũng đã ngủ, gối ôm bên người nóng hổi, vô luận hắn xoay người thế nào, đều bị gối ôm nóng hổi dính thật chặt…
Một đêm này Cố Dương thật ra ngủ được cũng an ổn, chờ khi hắn tỉnh lại, Lôi Nghị đã sớm thức dậy, bữa sáng cũng đã làm xong, hương vị từng trận, Cố Dương còn có chút mê mang trợn trừng mắt, hắn hít mũi ngồi dậy, thình lình thấy Lôi Nghị đứng ở bên tủ treo quần áo đeo caravat, nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Một lát sau, Cố Dương mới phản ứng được, đúng rồi, ngày hôm qua để cho y chuyển đến cùng chính mình ở chung…
Lôi Nghị nghe được động tĩnh trên giường, xoay người lại, nhìn Cố Dương ngốc lăng chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Tỉnh? Bữa sáng tôi đã làm xong rồi, em bây giờ ăn là vừa vặn, nếu như còn muốn ngủ tiếp, vậy lại ngủ một hồi đi, chờ khi em muốn ăn thì hâm nóng lại là được rồi. Ngày hôm nay tôi có một cuộc hội nghị sớm, không thể ngồi ăn bữa sáng cùng em.”
Y vừa nói vừa hướng bên giường đi lại, cười nói bổ sung: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói rồi, y cúi người ở trên khóe môi Cố Dương rất là tự nhiên ấn xuống một nụ hôn.
“Ừ…”
“Tôi đi đây. Buổi trưa về tới làm bữa trưa cho em.”
“Ách… Không cần phiền phức như vậy, tự tôi cũng có thể làm, anh… Anh bận rộn công tác quan trọng hơn.” Cố Dương thụ sủng nhược kinh, hai ngày nay Lôi Nghị tỉ mỉ chu đáo quan tâm đã làm cho hắn rất thỏa mãn, lại cưng chiều hắn như thế, hắn cũng cảm thấy chính mình đang trong mộng, một chút đều không chân thật.
“Không có việc gì, dù sao công ty cách nhà cũng không xa.” Lôi Nghị lơ đễnh cười cười, nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm, trong lúc bất chợt có chút không nỡ rời đi, “Tôi thật sự đi a…”
“Trên đường cẩn thận.” Cố Dương cho y một nụ cười mỉm thật to.
Lôi Nghị nhịn không được lại tiến lên phía trước cùng Cố Dương hôn môi, nếu như Lôi Nghị đã làm bữa sáng, vậy y trễ lắm cũng là bảy giờ rời giường, quả nhiên người thành công cũng đều có một mặt chịu khó của bọn họ.
Bằng không người biếng nhác không có ý chí chiến đấu, là không có khả năng đem việc buôn bán làm tốt đến kiêu ngạo. (=, =)
Cố Dương không có tiếp tục ngủ nướng, rời giường rửa mặt, sau đó cầm bữa sáng ăn.
Bình thường đều có chuyện có thể làm, hôm nay nhàn rỗi ở nhà, hình như… Thực sự không có chuyện gì có thể làm a….
Cố Dương nhìn quanh căn phòng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, hắn có thể dọn dẹp căn nhà một chút nha!
Nhiều hơn Lôi Nghị, trong không gian nhà lại có vẻ hơi chật một chút, hắn phải nghĩ biện pháp bố trí lại đồ dùng trong nhà một lần nữa một chút.
Bởi vì là loại căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rất lớn, phòng ngủ cũng không nhỏ, trước đây Cố Dương một người ở, đồ vật trưng bày liền tương đối tùy ý, hôm nay nhìn chăm chú đồ vật trong phòng khách, Cố Dương bắt đầu tính toán một lần nữa.
Bàn trà và sô pha không cần động, thế nhưng máy uống nước bên cạnh có thể di chuyển đến bên hông tủ lạnh, TV cũng không cần động, vậy liền đem một ít đồ ăn vặt các loại quả hạch phía dưới bàn trà phân loại sơ qua chuyển đến ngăn kéo phía dưới tủ TV.
Mâm đựng trái cây a, cái ly uống nước duy nhất a, bình giữ ấm a, vân vân, đều đặt ở phía dưới bàn trà là được rồi.
Giày xuân hạ đều được sắp xếp đặt trong hộp giày, trưng bày chỉnh tề, nhét vào trong tủ giày.
Thu xếp như vậy, phòng khách quả nhiên liền sáng sủa rộng rãi vài phần, sau cùng xê dịch dành ra một chỗ dư sức để đặt giường trẻ em ngày hôm qua Lôi Nghị mới mua.
Phòng khách dọn dẹp không sai biệt lắm, Cố Dương ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một hồi, mới lại đứng dậy tiếp tục đi thu dọn phòng ngủ.
Trong phòng ngủ này của hắn có một cái giường lớn hai thước ba, còn có một cái tủ quần áo lớn, trong góc phòng lại có giá sách, bàn học và ghế, còn có hai cái sô pha nhỏ để ngồi, chỉnh thể mà nói, xem như là rộng rãi thoải mái.
Hắn lấy quần áo treo trong tủ không mặc đến đều phân loại đóng gói, nên giặt thì giặt, nên thu thì thu, chỉnh lý như vậy một phen, nhưng thật ra lại dọn ra một chỗ trống lớn, có thể để cho Lôi Nghị đem quần áo và đồ dùng hàng ngày của y để vào.
Kỳ thực đã có mấy bộ quần áo Lôi Nghị treo ở trong tủ, cùng so với những bộ quần áo của chính mình có vẻ không cân xứng, mấy bộ này rõ ràng chất liệu hoàn mỹ, xúc cảm thật tốt.
Cố Dương khẽ mỉm cười một cái, ngồi xuống bên giường, sau đó liền thuận thế nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Lúc nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng điện thoại di động kêu, hắn từ trên giường đứng dậy, đi vòng qua bên cạnh bàn cầm điện thoại di động lên, là ‘Đại Lôi’.
Thời gian đã chỉ hướng mười một giờ.
“Uy…” Cố Dương chuyển nhận điện thoại, đầu kia Lôi Nghị trầm mặc một chút, mới có chút áy náy mà mở miệng, “Xin lỗi, là như vầy, có một bữa tiệc thoái thác không được, em…”
“Tôi đã tự mình hầm thịt rồi, không có việc gì, anh làm việc của anh đi!” Cố Dương nhanh chóng nói tiếp.
“Lần sau sáng sớm tôi lại làm cho em cơm trưa sớm đi!” Lôi Nghị bồi thường nói.
“Được, đã biết, đừng có đem tôi trở thành trẻ con, tôi tự mình cũng có thể chăm sóc chính mình.” Cố Dương dặn dò, “Anh… uống ít rượu một chút…”
“Được.” Lôi Nghị cùng Cố Dương ‘xin phép nghỉ’ và ‘giải thích’ hoàn tất, còn muốn nói gì, trợ lý bên cạnh nói: “Lôi tổng, nên đi rồi.”
Cố Dương nghe thấy được những lời này, vội nói: “Anh làm việc của anh đi, tôi phải đi xem thịt trong nồi như thế nào rồi.”
Nói xong vội vã cúp điện thoại.
Lôi Nghị “….”
Sau đó không vui liếc mắt nhìn trợ lý, thu hồi điện thoại di động, khẽ thở dài một hơi.
Sau khi thành lập bận rộn đích thật là thân bất do kỷ a, công ty mới vẫn có thật nhiều chuyện cần phải xử lý… Phải mau chống đối phó mới được.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Cố Dương.
Cố Dương cũng thở dài, thế nào trong lúc này bất chợt có chút cảm giác mất mác ni?
Mới hai ngày mà thôi, đã thành thói quen có y chăm sóc sao?
Sau này chính mình phải luôn luôn nhàn rỗi ở nhà, Lôi Nghị mỗi tuần cũng có ít nhất bốn năm ngày đi làm đi, tuy nói lão tổng có thể tự do nắm chặt giờ làm việc, nhưng Cố Dương biết, gần đây trong khoảng thời gian này, sợ rằng Lôi Nghị phải bận rộn một trận.
Dù sao Lôi Nghị mới tiếp nhận công ty bọn họ, hơn nữa lập tức đến lễ Trung thu và Quốc khánh, công ty phải có hoạt động tương ứng đến chúc mừng hai lễ này… thong thả mới là lạ đó!
Mình từ chức thế nhưng thật ra thập phần đúng lúc.
Cố Dương nhún nhún vai, để điện thoại di động xuống, đi đến tủ lạnh tìm xem có cái gì có thể ăn.
Đột nhiên phát hiện sủi cảo bao ngày hôm qua còn trong tầng đông tủ lạnh, ánh mắt hắn sáng ngời, được rồi, bữa trưa có thứ ăn rồi.
Lúc luộc sủi cảo Lôi Nghị lại điện thoại đến.
Cố Dương cầm điện thoại trở lại phòng bếp.
“Làm sao vậy?”
“Tủ lạnh tầng đông có sủi cảo ngày hôm qua còn, em nếu như ngại làm cơm phiền phức, có thể lấy sủi cảo nấu ăn.”
“Ừ, tôi đang luộc…” Cố Dương cười nói.
“Cho nên… Thật ra là không có hầm thịt đi?” Lôi Nghị lật tẩy nói.
Cố Dương: “…Bên trong bánh chẻo nhân thịt nhiều như vậy, cũng tương đương với hầm thịt rồi.”
Lôi Nghị cười cười: “Vậy em trước hết đối phó một bữa đi, buổi tối sẽ làm cho em ăn ngon.”
“Được.”
“Vậy e luộc sủi cảo đi, cúp a.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Cố Dương lại không hiểu sao tốt lên, hắn khẽ ca hát đem sủi cảo vớt ra, lại cầm chén nhỏ cho chút dấm, bưng đến bàn trà trong phòng khách, thích ý ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu ăn!
Phòng bếp kế bên ban công, lúc Cố Dương luộc sủi cảo thấy sân thượng đang phơi mấy bộ quần áo trẻ em, nghĩ, dù sao buổi chiều không có việc gì, trước đem quần áo trẻ em giặt sạch đi, mới mua về, thế nào cũng phải giặt qua một lần nước mới tốt. Sau đó lại thu vào để trong tủ quần áo, nga, để tới trên giường trẻ em cũng không tệ.
Cố Dương vừa ăn sủi cảo vừa suy nghĩ, trên mặt đều là nụ cười ôn hòa, ánh nhìn đáy mắt cũng nhu tình hàng nghìn hàng vạn.
Không giống nhau ni, hắn sẽ làm ba ba ni… Còn có một bạn trai rất tốt để phát triển….
Cuộc sống, thật tốt đẹp!
Trong bóng tối kỳ thực xem không rõ lắm mặt mày đối phương, thế nhưng hô hấp của Lôi Nghị lại gần trong gang tấc.
“Không có việc gì, hai ngày nữa là thành thói quen thôi. Em coi tôi là cái gối ôm, buổi tối em muốn xoay người như thế nào liền xoay người như thế ấy, đừng kiêng dè tôi.” Lôi Nghị nắm lấy cánh tay của Cố Dương hơi buộc chặt, đem Cố Dương bên này ôm ôm qua, “Không bằng em thử xem?”
Cố Dương bị Lôi Nghị ôm trong cánh tay, bị ép gối đầu lên trước ngực y.
“Được rồi, thả lỏng, thả lỏng, tôi chính là cái gối ôm….” Lôi Nghị nhẹ giọng dỗ dành cho Cố Dương ngủ.
Cố Dương: “…”
Tựa hồ thực sự bị thôi miên, Cố Dương cuối cùng cũng đã ngủ, gối ôm bên người nóng hổi, vô luận hắn xoay người thế nào, đều bị gối ôm nóng hổi dính thật chặt…
Một đêm này Cố Dương thật ra ngủ được cũng an ổn, chờ khi hắn tỉnh lại, Lôi Nghị đã sớm thức dậy, bữa sáng cũng đã làm xong, hương vị từng trận, Cố Dương còn có chút mê mang trợn trừng mắt, hắn hít mũi ngồi dậy, thình lình thấy Lôi Nghị đứng ở bên tủ treo quần áo đeo caravat, nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Một lát sau, Cố Dương mới phản ứng được, đúng rồi, ngày hôm qua để cho y chuyển đến cùng chính mình ở chung…
Lôi Nghị nghe được động tĩnh trên giường, xoay người lại, nhìn Cố Dương ngốc lăng chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Tỉnh? Bữa sáng tôi đã làm xong rồi, em bây giờ ăn là vừa vặn, nếu như còn muốn ngủ tiếp, vậy lại ngủ một hồi đi, chờ khi em muốn ăn thì hâm nóng lại là được rồi. Ngày hôm nay tôi có một cuộc hội nghị sớm, không thể ngồi ăn bữa sáng cùng em.”
Y vừa nói vừa hướng bên giường đi lại, cười nói bổ sung: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói rồi, y cúi người ở trên khóe môi Cố Dương rất là tự nhiên ấn xuống một nụ hôn.
“Ừ…”
“Tôi đi đây. Buổi trưa về tới làm bữa trưa cho em.”
“Ách… Không cần phiền phức như vậy, tự tôi cũng có thể làm, anh… Anh bận rộn công tác quan trọng hơn.” Cố Dương thụ sủng nhược kinh, hai ngày nay Lôi Nghị tỉ mỉ chu đáo quan tâm đã làm cho hắn rất thỏa mãn, lại cưng chiều hắn như thế, hắn cũng cảm thấy chính mình đang trong mộng, một chút đều không chân thật.
“Không có việc gì, dù sao công ty cách nhà cũng không xa.” Lôi Nghị lơ đễnh cười cười, nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm, trong lúc bất chợt có chút không nỡ rời đi, “Tôi thật sự đi a…”
“Trên đường cẩn thận.” Cố Dương cho y một nụ cười mỉm thật to.
Lôi Nghị nhịn không được lại tiến lên phía trước cùng Cố Dương hôn môi, nếu như Lôi Nghị đã làm bữa sáng, vậy y trễ lắm cũng là bảy giờ rời giường, quả nhiên người thành công cũng đều có một mặt chịu khó của bọn họ.
Bằng không người biếng nhác không có ý chí chiến đấu, là không có khả năng đem việc buôn bán làm tốt đến kiêu ngạo. (=, =)
Cố Dương không có tiếp tục ngủ nướng, rời giường rửa mặt, sau đó cầm bữa sáng ăn.
Bình thường đều có chuyện có thể làm, hôm nay nhàn rỗi ở nhà, hình như… Thực sự không có chuyện gì có thể làm a….
Cố Dương nhìn quanh căn phòng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, hắn có thể dọn dẹp căn nhà một chút nha!
Nhiều hơn Lôi Nghị, trong không gian nhà lại có vẻ hơi chật một chút, hắn phải nghĩ biện pháp bố trí lại đồ dùng trong nhà một lần nữa một chút.
Bởi vì là loại căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rất lớn, phòng ngủ cũng không nhỏ, trước đây Cố Dương một người ở, đồ vật trưng bày liền tương đối tùy ý, hôm nay nhìn chăm chú đồ vật trong phòng khách, Cố Dương bắt đầu tính toán một lần nữa.
Bàn trà và sô pha không cần động, thế nhưng máy uống nước bên cạnh có thể di chuyển đến bên hông tủ lạnh, TV cũng không cần động, vậy liền đem một ít đồ ăn vặt các loại quả hạch phía dưới bàn trà phân loại sơ qua chuyển đến ngăn kéo phía dưới tủ TV.
Mâm đựng trái cây a, cái ly uống nước duy nhất a, bình giữ ấm a, vân vân, đều đặt ở phía dưới bàn trà là được rồi.
Giày xuân hạ đều được sắp xếp đặt trong hộp giày, trưng bày chỉnh tề, nhét vào trong tủ giày.
Thu xếp như vậy, phòng khách quả nhiên liền sáng sủa rộng rãi vài phần, sau cùng xê dịch dành ra một chỗ dư sức để đặt giường trẻ em ngày hôm qua Lôi Nghị mới mua.
Phòng khách dọn dẹp không sai biệt lắm, Cố Dương ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một hồi, mới lại đứng dậy tiếp tục đi thu dọn phòng ngủ.
Trong phòng ngủ này của hắn có một cái giường lớn hai thước ba, còn có một cái tủ quần áo lớn, trong góc phòng lại có giá sách, bàn học và ghế, còn có hai cái sô pha nhỏ để ngồi, chỉnh thể mà nói, xem như là rộng rãi thoải mái.
Hắn lấy quần áo treo trong tủ không mặc đến đều phân loại đóng gói, nên giặt thì giặt, nên thu thì thu, chỉnh lý như vậy một phen, nhưng thật ra lại dọn ra một chỗ trống lớn, có thể để cho Lôi Nghị đem quần áo và đồ dùng hàng ngày của y để vào.
Kỳ thực đã có mấy bộ quần áo Lôi Nghị treo ở trong tủ, cùng so với những bộ quần áo của chính mình có vẻ không cân xứng, mấy bộ này rõ ràng chất liệu hoàn mỹ, xúc cảm thật tốt.
Cố Dương khẽ mỉm cười một cái, ngồi xuống bên giường, sau đó liền thuận thế nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Lúc nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng điện thoại di động kêu, hắn từ trên giường đứng dậy, đi vòng qua bên cạnh bàn cầm điện thoại di động lên, là ‘Đại Lôi’.
Thời gian đã chỉ hướng mười một giờ.
“Uy…” Cố Dương chuyển nhận điện thoại, đầu kia Lôi Nghị trầm mặc một chút, mới có chút áy náy mà mở miệng, “Xin lỗi, là như vầy, có một bữa tiệc thoái thác không được, em…”
“Tôi đã tự mình hầm thịt rồi, không có việc gì, anh làm việc của anh đi!” Cố Dương nhanh chóng nói tiếp.
“Lần sau sáng sớm tôi lại làm cho em cơm trưa sớm đi!” Lôi Nghị bồi thường nói.
“Được, đã biết, đừng có đem tôi trở thành trẻ con, tôi tự mình cũng có thể chăm sóc chính mình.” Cố Dương dặn dò, “Anh… uống ít rượu một chút…”
“Được.” Lôi Nghị cùng Cố Dương ‘xin phép nghỉ’ và ‘giải thích’ hoàn tất, còn muốn nói gì, trợ lý bên cạnh nói: “Lôi tổng, nên đi rồi.”
Cố Dương nghe thấy được những lời này, vội nói: “Anh làm việc của anh đi, tôi phải đi xem thịt trong nồi như thế nào rồi.”
Nói xong vội vã cúp điện thoại.
Lôi Nghị “….”
Sau đó không vui liếc mắt nhìn trợ lý, thu hồi điện thoại di động, khẽ thở dài một hơi.
Sau khi thành lập bận rộn đích thật là thân bất do kỷ a, công ty mới vẫn có thật nhiều chuyện cần phải xử lý… Phải mau chống đối phó mới được.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Cố Dương.
Cố Dương cũng thở dài, thế nào trong lúc này bất chợt có chút cảm giác mất mác ni?
Mới hai ngày mà thôi, đã thành thói quen có y chăm sóc sao?
Sau này chính mình phải luôn luôn nhàn rỗi ở nhà, Lôi Nghị mỗi tuần cũng có ít nhất bốn năm ngày đi làm đi, tuy nói lão tổng có thể tự do nắm chặt giờ làm việc, nhưng Cố Dương biết, gần đây trong khoảng thời gian này, sợ rằng Lôi Nghị phải bận rộn một trận.
Dù sao Lôi Nghị mới tiếp nhận công ty bọn họ, hơn nữa lập tức đến lễ Trung thu và Quốc khánh, công ty phải có hoạt động tương ứng đến chúc mừng hai lễ này… thong thả mới là lạ đó!
Mình từ chức thế nhưng thật ra thập phần đúng lúc.
Cố Dương nhún nhún vai, để điện thoại di động xuống, đi đến tủ lạnh tìm xem có cái gì có thể ăn.
Đột nhiên phát hiện sủi cảo bao ngày hôm qua còn trong tầng đông tủ lạnh, ánh mắt hắn sáng ngời, được rồi, bữa trưa có thứ ăn rồi.
Lúc luộc sủi cảo Lôi Nghị lại điện thoại đến.
Cố Dương cầm điện thoại trở lại phòng bếp.
“Làm sao vậy?”
“Tủ lạnh tầng đông có sủi cảo ngày hôm qua còn, em nếu như ngại làm cơm phiền phức, có thể lấy sủi cảo nấu ăn.”
“Ừ, tôi đang luộc…” Cố Dương cười nói.
“Cho nên… Thật ra là không có hầm thịt đi?” Lôi Nghị lật tẩy nói.
Cố Dương: “…Bên trong bánh chẻo nhân thịt nhiều như vậy, cũng tương đương với hầm thịt rồi.”
Lôi Nghị cười cười: “Vậy em trước hết đối phó một bữa đi, buổi tối sẽ làm cho em ăn ngon.”
“Được.”
“Vậy e luộc sủi cảo đi, cúp a.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Cố Dương lại không hiểu sao tốt lên, hắn khẽ ca hát đem sủi cảo vớt ra, lại cầm chén nhỏ cho chút dấm, bưng đến bàn trà trong phòng khách, thích ý ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu ăn!
Phòng bếp kế bên ban công, lúc Cố Dương luộc sủi cảo thấy sân thượng đang phơi mấy bộ quần áo trẻ em, nghĩ, dù sao buổi chiều không có việc gì, trước đem quần áo trẻ em giặt sạch đi, mới mua về, thế nào cũng phải giặt qua một lần nước mới tốt. Sau đó lại thu vào để trong tủ quần áo, nga, để tới trên giường trẻ em cũng không tệ.
Cố Dương vừa ăn sủi cảo vừa suy nghĩ, trên mặt đều là nụ cười ôn hòa, ánh nhìn đáy mắt cũng nhu tình hàng nghìn hàng vạn.
Không giống nhau ni, hắn sẽ làm ba ba ni… Còn có một bạn trai rất tốt để phát triển….
Cuộc sống, thật tốt đẹp!
Bình luận truyện