Nhà Có “Sói” Đói
Chương 28: Mang anh trai đi hẹn hò
★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu truyện xưa nhỏ - Tự mình đa tình ★☆※☆★★☆※☆★
Lục Hàn Tịch nhìn thấy một hình xăm hình bươm bướm xinh đẹp trên tay phải của An Tiểu Nhược, vì vậy len lén chụp lại, tìm người xăm lại cho anh một cái giống y như vậy lên tay trái, vị trí cũng giống nhau như đúc.
Lục Hàn Tịch: Tiểu Nhược, em xem, hai chúng ta có hình xăm tình nhân nè!
An Tiểu Nhược: Hình xăm? Tôi chưa bao giờ chơi thứ đồ này!
Lục Hàn Tịch: Gì? Ngày đó anh rõ ràng nhìn thấy trên tay phải của em có một hình xăm hình bươm bướm!
Tô Y: Ha ha~~ Đó là do em vẽ lên cho cậu ấy. Có phải rất giống thật hay không?
Lục Hàn Tịch: Tiểu Y, anh em có ở nhà không?
Tô Y: Anh ấy mới đi ra ngoài, sao vậy? A —— Anh —— cứu mạng! Lục Hàn Tịch muốn giết em.
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Lục Hàn Tịch ưỡn mặt ra, tiếp tục khi dễ con gái người ta. “Hắc hắc —— Trị bệnh bằng hoá chất tốt! Tốn nhiều tiền, tôi còn không lấy tiền cô! Đây không phải là tỏ rõ quyết tâm đánh cuộc của tôi với cô hay sao?! Ha ha ——”
“Biến thái!” An Tiểu Nhược nặn ra hai chữ từ kẽ răng, sau đó không liếc Lục Hàn Tịch một cái, cầm đũa, trong lòng buồn bực ăn cơm.
Tô Y cùng Tô Nhiên tâm ý tương thông, cười liếc mắt nhìn nhau, vừa nhìn có chút hả hê, vừa hiểu rõ lẫn nhau.
Bốn người “vui vẻ hòa thuận” ăn xong cơm trưa, An Tiểu Nhược xem đồng đồ đeo tay một cái, nói cô muốn về nhà. Cô tới là muốn xem Tô Y bệnh thành cái dạng gì, hôm nay vừa nhìn thấy người rất có tinh thần, cũng không có gì để xem, ngược lại có chút thất vọng. Ho khan một cái.
Tô Y lôi kéo tay của An Tiểu Nhược chết sống không cho người rời đi. “Bây giờ bên ngoài đang rất nóng, chờ xe bus không phải sẽ nóng chết cậu hay sao, chờ mát một chút hãy về.”
An Tiểu Nhược cảm động đến lã chã chực khóc. “Không sao, mình đi taxi về, không tới 10 đồng.”
Lục Hàn Tịch thính tai nghe được, hỏi An Tiểu Nhược, “Nhà cô ở đâu? Nếu không cô đưa 10 đồng kia cho tôi đi. Xe của tôi so với taxi bên ngoài ngồi thoải mái hơn.”
Tô Nhiên thúc Lục Hàn Tịch một cái, đặc biệt khinh bỉ nói: “Muốn đưa người ta về nhà cứ việc nói thẳng, còn lòng vòng quanh co có cảm thấy mất mặt hay không?”
Lục Hàn Tịch cười đê tiện, nháy mắt với Tô Nhiên, rung đùi đắc ý ranh mãnh nói: “Tôi chỉ là lòng vòng quanh co, người khác là hèn hạ vô sỉ.”
Tô Nhiên đuối lý, trợn mắt trừng Lục Hàn Tịch mấy cái, không nói nữa. Ai bảo nhược điểm của anh ở trong tay của cậu ta. Chuyện lừa gạt Y Y xem bói đã bị cậu ta biết, không chừng cái miệng linh tinh liền nói cho Y Y biết.
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao. Anh nhịn! -_- |||
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tôi đây là Lục lưu manh lừa gạt Tiểu Nhược vào trong xe tà ác phù phù ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lục Hàn Tịch lái xe dọc theo đường đi cười từ đầu đến cuối giống như kẻ ngốc, làm cho An Tiểu Nhược ngồi ở bên cạnh nhìn thẳng liền cảm thấy ghê tởm.
“Chuẩn bị tiền xe trước đi, tôi không có tiền lẻ thối lại cho cô.” Lục Hàn Tịch giơ tay lên làm bộ kiêu căng nói.
An Tiểu Nhược mặc kệ anh, trong lòng thầm nói đến chỗ liền đi xuống xe, ai muốn trả tiền xe cho anh. Mệt Lục Hàn Tịch còn cố ý nói. Không giống đàn ông! Căn bản thì không phải là đàn ông! Biến thái chết tiệt!
Lục Hàn Tịch thấy An Tiểu Nhược không đáp lại, không thích tự nói chuyện, vì vậy cao giọng mà hù dọa cô. “Như thế nào, còn muốn ngang ngược ngồi xe không? Không trả tiền cũng được, chúng ta coi như tính sổ. Hôm nay thân thể băng thanh ngọc khiết của tôi bị cô nhìn hết rồi, theo lý thuyết, tôi là đàn ông nên tư tưởng cũng cởi mở, cho nên tôi sẽ không khóc lóc đòi cô phục trách. Nhưng mà, có câu nói thế này: Có qua có lại. Tôi bị cô xem, có phải cô cũng nên đáp lễ?”
Mẹ nó! Khốn kiếp! An Tiểu Nhược cố nén không có mắng ra miệng, khó trách Tô Y nói cô nên tự cầu nhiều phúc. Cái người áo blu trắng áo mũ chỉnh tề quả nhiên là đồ cầm thú không hơn không kém. An Tiểu Nhược lặng lẽ nắm chặt quả đấm bất chợt buông lỏng. Cô xinh đẹp cười một cái với Lục Hàn Tịch, nhìn anh đến mức xương cũng mềm rồi. “Anh nói có đạo lý, vậy trước tiên anh dừng xe lại một chút.”
Lục Hàn Tịch bị nụ cười quyến rũ, câu hồn đoạt phách vừa rồi mê hoặc, lập tức không còn biết suy nghĩ gì nữa liền nghe lời ngừng xe lại ở ven đường.
An Tiểu Nhược tháo dây an toàn ra, sau đó giả bộ nhu nhược thuận thế đến gần bên trái Lục Hàn Tịch, gần như là nằm trên đùi anh.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, mùi hương thanh nhã trong nháy mắt tràn đầy chóp mũi. Lục Hàn Tịch nhất thời vui vô cùng, tâm thần nhộn nhạo, cũng không phát hiện ra dây an toàn của anh cùng cửa xe bên cạnh bị người ta mở ra.
An Tiểu Nhược không để lại dấu vết nhìn về phía sau một chút, thấy phía sau tạm thời không có xe đi tới, liền thoáng cách xa vị trí của Lục Hàn Tịch, nhấc chân đạp về phía người vẫn còn đang cười khúc khích.
A! Cảm giác đau khi cái mông chạm đất làm cho Lục Hàn Tịch trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng xoa xoa cái mông đứng lên, lại nhìn thấy An Tiểu Nhược đã khởi động chiếc xe yêu quý của anh chạy đi.
“Này! Đó là xe của tôi! Cô muốn chạy đi đâu?” Lục Hàn Tịch ngốc như gà chết, đứng tại chỗ, cực kỳ kinh sợ lầm bầm lầu bầu. “Cô ấy thật sự tên là Tiểu Nhược sao? Không phải tên là Đại Cường? Quá CMN dũng mãnh!”
~~~~~~~~~~~~~~o(>﹏<)o~~o(>﹏<)o~~o(>﹏<)o~~~~~~~~~~~~~~~
Thứ tư, buổi chiều, Tô Y lên lớp tới 4 giờ mới kết thúc. Tô Nhiên còn có một lớp, đến 6 giờ mới có thể tan. Cô cũng không có ý định chờ anh, liền đeo túi sách ra khỏi trường học.
Tô Y đang ở bên ngoài móc tiền lẻ, bởi vì vé xe bus của cô còn ở trong tay Hạ Vũ Hiên. Lúc này, bên cạnh có một chiếc xe màu bạc dừng lại, cô nhận ra, đây là BMW của tóc đỏ.
Hạ Vũ Hiên mở cửa xe, nhẹ nhàng khoan khoái nói: “Lên xe, tôi dẫn cô đến một chỗ.”
Tô Y sững sờ đứng nguyên tại chỗ. “Ách, đi chỗ nào vậy?” Cô nhớ lại lần trước đi đến công viên tưởng niệm, trong lòng còn sợ hãi. Phản đối, cô thật sự không muốn cùng cậu có gì đó lần thứ hai.
Hạ Vũ Hiên nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nhỏ của Tô Y, có lòng tốt cười chỉ chỉ một xấp giấy tờ bên cạnh ghế tài xế. “Lên xe rồi sẽ được lấy lại tất cả, nếu cô không đi liền không cho cô.”
Tô Y nhìn cậu đầy mong đợi, liền chấp nhận chui vào trong xe. “Được rồi, tôi sẽ liều mình bồi quân tử. Nhưng mà lần này chúng ta muốn đi đâu?”
“Cô đi rồi sẽ biết.”
“Giả bộ thần bí cái gì! Không nói thì thôi! Stop! Tôi cũng không hiếm lạ gì đâu!” [Thanh Đình: Cũng không biết vừa rồi là ai mới hỏi. Mồ hôi~~ ]
Xe hơi vững vàng chạy trên đường, Hạ Vũ Hiên đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Biết cỡi xe đạp không?”
Tô Y tự hào đáp: “Đương nhiên biết. Làm người không phải nên biết cỡi xe đạp sao?”
Tay Hạ Vũ Hiên cầm vô lăng không tự chủ nắm thật chặc, khóe miệng co rút hai cái.
Tô Y đầu gỗ dĩ nhiên không có chú ý đến phản ứng của người bên cạnh, chẳng qua là đang nhớ lại chuyện khi còn bé.
………
Cỡi xe đạp là do Tô Nhiên dạy cô. Khi đó cô bị té không ít lần, nhưng mỗi lần đều có anh trai làm đệm ở bên dưới, cho nên mỗi lần đều là anh trai bị thương. Tô Y đau lòng vì mỗi lần anh trai đều bị cô liên lụy, liền chọn một ngày thừa dịp Tô Nhiên không có ở nhà, ở trong khoảng sân không lớn không nhỏ tự mình luyện tập, nhưng lại không cẩn thận lại té ngã. Lần đó bị ngã vô cùng nghiêm trọng, hai đầu gối cùng hai cùi chỏ đều bị chảy máu.
Cô còn nhớ rõ khi Tô Nhiên về đến nhà nhìn thấy dáng vẻ cô bị thương thì liền hung hăng đánh một cái vào sau lưng cô. Đó là lần duy nhất anh trai đánh cô. Sau đó cô thấy anh tra rơi nước mắt. Anh trai từ nhỏ đã rất quan tâm cô đi? Chẳng qua là lúc đó cô không hiểu những thứ này.
Hạ Vũ Hiên thấy bản thân nói xong mà người bên cạnh lại không có chút phản ứng nào, giống y như đầu gỗ, cảm giác thật mất mặt. Vì vậy dùng sức mà bấm còi một tiếng, tức giận nói: “Này, cô đang thất thần cái gì? Không chuyên tâm nghe người khác nói chuyện rất là không lễ phép. Cô có biết hay không?”
Tô Y phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngây ngốc hỏi: “A, ha ha, cậu vừa mới nói cái gì?”
Làm cái gì? Câu này cũng không có nghe? Hạ Vũ Hiên thất bại cúi đầu, cảm giác trước mắt tất cả đều là vạch đen. “Được rồi, coi như tôi không nói gì.”
“Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì?”
“......” Hạ Vũ Hiên có loại kích động muốn cào tường!
Lục Hàn Tịch nhìn thấy một hình xăm hình bươm bướm xinh đẹp trên tay phải của An Tiểu Nhược, vì vậy len lén chụp lại, tìm người xăm lại cho anh một cái giống y như vậy lên tay trái, vị trí cũng giống nhau như đúc.
Lục Hàn Tịch: Tiểu Nhược, em xem, hai chúng ta có hình xăm tình nhân nè!
An Tiểu Nhược: Hình xăm? Tôi chưa bao giờ chơi thứ đồ này!
Lục Hàn Tịch: Gì? Ngày đó anh rõ ràng nhìn thấy trên tay phải của em có một hình xăm hình bươm bướm!
Tô Y: Ha ha~~ Đó là do em vẽ lên cho cậu ấy. Có phải rất giống thật hay không?
Lục Hàn Tịch: Tiểu Y, anh em có ở nhà không?
Tô Y: Anh ấy mới đi ra ngoài, sao vậy? A —— Anh —— cứu mạng! Lục Hàn Tịch muốn giết em.
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Lục Hàn Tịch ưỡn mặt ra, tiếp tục khi dễ con gái người ta. “Hắc hắc —— Trị bệnh bằng hoá chất tốt! Tốn nhiều tiền, tôi còn không lấy tiền cô! Đây không phải là tỏ rõ quyết tâm đánh cuộc của tôi với cô hay sao?! Ha ha ——”
“Biến thái!” An Tiểu Nhược nặn ra hai chữ từ kẽ răng, sau đó không liếc Lục Hàn Tịch một cái, cầm đũa, trong lòng buồn bực ăn cơm.
Tô Y cùng Tô Nhiên tâm ý tương thông, cười liếc mắt nhìn nhau, vừa nhìn có chút hả hê, vừa hiểu rõ lẫn nhau.
Bốn người “vui vẻ hòa thuận” ăn xong cơm trưa, An Tiểu Nhược xem đồng đồ đeo tay một cái, nói cô muốn về nhà. Cô tới là muốn xem Tô Y bệnh thành cái dạng gì, hôm nay vừa nhìn thấy người rất có tinh thần, cũng không có gì để xem, ngược lại có chút thất vọng. Ho khan một cái.
Tô Y lôi kéo tay của An Tiểu Nhược chết sống không cho người rời đi. “Bây giờ bên ngoài đang rất nóng, chờ xe bus không phải sẽ nóng chết cậu hay sao, chờ mát một chút hãy về.”
An Tiểu Nhược cảm động đến lã chã chực khóc. “Không sao, mình đi taxi về, không tới 10 đồng.”
Lục Hàn Tịch thính tai nghe được, hỏi An Tiểu Nhược, “Nhà cô ở đâu? Nếu không cô đưa 10 đồng kia cho tôi đi. Xe của tôi so với taxi bên ngoài ngồi thoải mái hơn.”
Tô Nhiên thúc Lục Hàn Tịch một cái, đặc biệt khinh bỉ nói: “Muốn đưa người ta về nhà cứ việc nói thẳng, còn lòng vòng quanh co có cảm thấy mất mặt hay không?”
Lục Hàn Tịch cười đê tiện, nháy mắt với Tô Nhiên, rung đùi đắc ý ranh mãnh nói: “Tôi chỉ là lòng vòng quanh co, người khác là hèn hạ vô sỉ.”
Tô Nhiên đuối lý, trợn mắt trừng Lục Hàn Tịch mấy cái, không nói nữa. Ai bảo nhược điểm của anh ở trong tay của cậu ta. Chuyện lừa gạt Y Y xem bói đã bị cậu ta biết, không chừng cái miệng linh tinh liền nói cho Y Y biết.
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao. Anh nhịn! -_- |||
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tôi đây là Lục lưu manh lừa gạt Tiểu Nhược vào trong xe tà ác phù phù ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lục Hàn Tịch lái xe dọc theo đường đi cười từ đầu đến cuối giống như kẻ ngốc, làm cho An Tiểu Nhược ngồi ở bên cạnh nhìn thẳng liền cảm thấy ghê tởm.
“Chuẩn bị tiền xe trước đi, tôi không có tiền lẻ thối lại cho cô.” Lục Hàn Tịch giơ tay lên làm bộ kiêu căng nói.
An Tiểu Nhược mặc kệ anh, trong lòng thầm nói đến chỗ liền đi xuống xe, ai muốn trả tiền xe cho anh. Mệt Lục Hàn Tịch còn cố ý nói. Không giống đàn ông! Căn bản thì không phải là đàn ông! Biến thái chết tiệt!
Lục Hàn Tịch thấy An Tiểu Nhược không đáp lại, không thích tự nói chuyện, vì vậy cao giọng mà hù dọa cô. “Như thế nào, còn muốn ngang ngược ngồi xe không? Không trả tiền cũng được, chúng ta coi như tính sổ. Hôm nay thân thể băng thanh ngọc khiết của tôi bị cô nhìn hết rồi, theo lý thuyết, tôi là đàn ông nên tư tưởng cũng cởi mở, cho nên tôi sẽ không khóc lóc đòi cô phục trách. Nhưng mà, có câu nói thế này: Có qua có lại. Tôi bị cô xem, có phải cô cũng nên đáp lễ?”
Mẹ nó! Khốn kiếp! An Tiểu Nhược cố nén không có mắng ra miệng, khó trách Tô Y nói cô nên tự cầu nhiều phúc. Cái người áo blu trắng áo mũ chỉnh tề quả nhiên là đồ cầm thú không hơn không kém. An Tiểu Nhược lặng lẽ nắm chặt quả đấm bất chợt buông lỏng. Cô xinh đẹp cười một cái với Lục Hàn Tịch, nhìn anh đến mức xương cũng mềm rồi. “Anh nói có đạo lý, vậy trước tiên anh dừng xe lại một chút.”
Lục Hàn Tịch bị nụ cười quyến rũ, câu hồn đoạt phách vừa rồi mê hoặc, lập tức không còn biết suy nghĩ gì nữa liền nghe lời ngừng xe lại ở ven đường.
An Tiểu Nhược tháo dây an toàn ra, sau đó giả bộ nhu nhược thuận thế đến gần bên trái Lục Hàn Tịch, gần như là nằm trên đùi anh.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, mùi hương thanh nhã trong nháy mắt tràn đầy chóp mũi. Lục Hàn Tịch nhất thời vui vô cùng, tâm thần nhộn nhạo, cũng không phát hiện ra dây an toàn của anh cùng cửa xe bên cạnh bị người ta mở ra.
An Tiểu Nhược không để lại dấu vết nhìn về phía sau một chút, thấy phía sau tạm thời không có xe đi tới, liền thoáng cách xa vị trí của Lục Hàn Tịch, nhấc chân đạp về phía người vẫn còn đang cười khúc khích.
A! Cảm giác đau khi cái mông chạm đất làm cho Lục Hàn Tịch trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng xoa xoa cái mông đứng lên, lại nhìn thấy An Tiểu Nhược đã khởi động chiếc xe yêu quý của anh chạy đi.
“Này! Đó là xe của tôi! Cô muốn chạy đi đâu?” Lục Hàn Tịch ngốc như gà chết, đứng tại chỗ, cực kỳ kinh sợ lầm bầm lầu bầu. “Cô ấy thật sự tên là Tiểu Nhược sao? Không phải tên là Đại Cường? Quá CMN dũng mãnh!”
~~~~~~~~~~~~~~o(>﹏<)o~~o(>﹏<)o~~o(>﹏<)o~~~~~~~~~~~~~~~
Thứ tư, buổi chiều, Tô Y lên lớp tới 4 giờ mới kết thúc. Tô Nhiên còn có một lớp, đến 6 giờ mới có thể tan. Cô cũng không có ý định chờ anh, liền đeo túi sách ra khỏi trường học.
Tô Y đang ở bên ngoài móc tiền lẻ, bởi vì vé xe bus của cô còn ở trong tay Hạ Vũ Hiên. Lúc này, bên cạnh có một chiếc xe màu bạc dừng lại, cô nhận ra, đây là BMW của tóc đỏ.
Hạ Vũ Hiên mở cửa xe, nhẹ nhàng khoan khoái nói: “Lên xe, tôi dẫn cô đến một chỗ.”
Tô Y sững sờ đứng nguyên tại chỗ. “Ách, đi chỗ nào vậy?” Cô nhớ lại lần trước đi đến công viên tưởng niệm, trong lòng còn sợ hãi. Phản đối, cô thật sự không muốn cùng cậu có gì đó lần thứ hai.
Hạ Vũ Hiên nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nhỏ của Tô Y, có lòng tốt cười chỉ chỉ một xấp giấy tờ bên cạnh ghế tài xế. “Lên xe rồi sẽ được lấy lại tất cả, nếu cô không đi liền không cho cô.”
Tô Y nhìn cậu đầy mong đợi, liền chấp nhận chui vào trong xe. “Được rồi, tôi sẽ liều mình bồi quân tử. Nhưng mà lần này chúng ta muốn đi đâu?”
“Cô đi rồi sẽ biết.”
“Giả bộ thần bí cái gì! Không nói thì thôi! Stop! Tôi cũng không hiếm lạ gì đâu!” [Thanh Đình: Cũng không biết vừa rồi là ai mới hỏi. Mồ hôi~~ ]
Xe hơi vững vàng chạy trên đường, Hạ Vũ Hiên đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Biết cỡi xe đạp không?”
Tô Y tự hào đáp: “Đương nhiên biết. Làm người không phải nên biết cỡi xe đạp sao?”
Tay Hạ Vũ Hiên cầm vô lăng không tự chủ nắm thật chặc, khóe miệng co rút hai cái.
Tô Y đầu gỗ dĩ nhiên không có chú ý đến phản ứng của người bên cạnh, chẳng qua là đang nhớ lại chuyện khi còn bé.
………
Cỡi xe đạp là do Tô Nhiên dạy cô. Khi đó cô bị té không ít lần, nhưng mỗi lần đều có anh trai làm đệm ở bên dưới, cho nên mỗi lần đều là anh trai bị thương. Tô Y đau lòng vì mỗi lần anh trai đều bị cô liên lụy, liền chọn một ngày thừa dịp Tô Nhiên không có ở nhà, ở trong khoảng sân không lớn không nhỏ tự mình luyện tập, nhưng lại không cẩn thận lại té ngã. Lần đó bị ngã vô cùng nghiêm trọng, hai đầu gối cùng hai cùi chỏ đều bị chảy máu.
Cô còn nhớ rõ khi Tô Nhiên về đến nhà nhìn thấy dáng vẻ cô bị thương thì liền hung hăng đánh một cái vào sau lưng cô. Đó là lần duy nhất anh trai đánh cô. Sau đó cô thấy anh tra rơi nước mắt. Anh trai từ nhỏ đã rất quan tâm cô đi? Chẳng qua là lúc đó cô không hiểu những thứ này.
Hạ Vũ Hiên thấy bản thân nói xong mà người bên cạnh lại không có chút phản ứng nào, giống y như đầu gỗ, cảm giác thật mất mặt. Vì vậy dùng sức mà bấm còi một tiếng, tức giận nói: “Này, cô đang thất thần cái gì? Không chuyên tâm nghe người khác nói chuyện rất là không lễ phép. Cô có biết hay không?”
Tô Y phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngây ngốc hỏi: “A, ha ha, cậu vừa mới nói cái gì?”
Làm cái gì? Câu này cũng không có nghe? Hạ Vũ Hiên thất bại cúi đầu, cảm giác trước mắt tất cả đều là vạch đen. “Được rồi, coi như tôi không nói gì.”
“Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì?”
“......” Hạ Vũ Hiên có loại kích động muốn cào tường!
Bình luận truyện