Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 305: Vì vậy
‘L!’ Hà Nhạc Nhạc ‘giật mình’ đứng lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn Lê Dĩ Quyền.
Lê Dĩ Quyền dịu dàng cười cười, kéo cô lại sô pha, ‘không hỏi ý kiến của em, phản đối không có hiệu quả.’
‘anh ── ‘
‘Hoan nghênh.’ không đợi Hà Nhạc Nhạc nói thêm nữa, Mục Duy dẫn đầu tỏ thái độ rõ ràng. Tư thế tao nhã thư thái giống như đối xử với một người khách đến chơi, mà không phải một tình địch đáng gờm muốn đến chia sẻ người yêu với hắn!
‘Duy?’
‘Để trong lòng em giấu một đóa hoa hồng trắng, không bằng điểm màu cho hắn, nếu không…’ Mục Duy tà mị liếc mắt nhìn ba người khác, ‘một ngày nào đó hắn làm cho em bỏ chạy, anh cũng không nắm chắc có thể cướp em trở về.’
‘…’ Nhìn dáng vẻ mê người của Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc thật sự hoang mang. hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Cẩn thận nghĩ lại, hình như cho tới bây giờ cô cũng không thực sự hiểu được hắn. Từ sau khi cô hiểu lầm hành hung hắn, thái độ của hắn đối với cô hoàn toàn thay đổi, giống bạn, cũng giống như người yêu, càng giống như một người bảo vệ hoàn mỹ, không đưa ra một yêu cầu gì với cô, ngược lại… giống như đang giúp cô xử lý vấn đề của Nguyễn Lân, Quý Tiết, bây giờ lại ──
Giống như nhìn thấy lòng cô, Mục Duy cười cười, ‘anh nói rồi, anh chỉ muốn em vui vẻ. Nhưng, có một điều kiện tiên quyết ── em nhất định phải ở bên cạnh anh. không đụng chạm đến điều kiện tiên quyết này, những cái khác, anh đều không sao cả, cho dù lại thêm vài người, nhà trọ cũng chứa được.’
Lời Mục Duy vừa nói ra, sắc mặt Nguyễn Lân và Quý Tiết đen lại, chỉ có Tần Chi Tu trước sau như một vẫn im lặng bình thản, thậm chí còn nhẹ nhàng gật đầu, ‘Ừ’ một tiếng.
Quý Tiết không nói gì hung hăng trừng mắt nhìn Tần Chi Tu, Tần Chi Tu lại cười khẽ với hắn, ‘Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi chơi với Đậu Đỏ. Nhạc Nhạc, buổi tối có rảnh thì đi giúp anh nha? anh dùng giọng của Đậu Đỏ cắt bài hát.’
Bàn tay bên thắt lưng Hà Nhạc Nhạc di chuyển một chút, Hà Nhạc Nhạc nhận ra, mở miệng nói, ‘... Được.’
L… Vì sao anh lại không biết, ở nhà trọ này, cất giấu dục vọng đáng xấu hổ nhất của em, trái tim tham lam của em, dáng vẻ dâm đãng nhất của em! Em không muốn để anh nhìn thấy, không muốn bị anh chán ghét, càng… sợ anh bị em nhiễm bẩn!
Nếu như nhất định phải dùng dáng vẻ lõa lồ đáng ghê tởm mới có thể làm anh tỉnh lại, làm cho anh rời xa sai lầm là em, như vậy… cứ vào ở đi, thấy cho rõ ràng, rồi, rồi, vĩnh viễn vĩnh viễn rời đi.
không bao giờ gặp nữa.
‘Xem ra, không có người nào có ý kiến khác? Vậy Lê luật sự, tôi dẫn anh đi tham quan một chút trước?’ Mục Duy đứng lên, thân hình cao lớn mạnh mẽ, cho dù là nam nhân cũng phải thừa nhận dáng người hoàn mỹ làm người ta khen ngợi mong muốn.
Lê Dĩ Quyền nhìn Nguyễn Lân và Quý Tiết vẫn lạnh lẽo nghiêm mặt, hôn lên trán Hà Nhạc Nhạc, đứng dậy đi với Mục Duy về phía thang máy.
một hồi lâu sau, trong phòng khách yên lặng không một tiếng động, im lặng giống như không có bóng người.
‘… Thực xin lỗi.’ Hà Nhạc Nhạc cúi đầu, ánh mắt dao động ở giữa hai đầu gối đang khép lại của mình.
‘… ‘Thực xin lỗi’ cái gì?’ Quý Tiết lãnh đạm hỏi.
‘Em ──’ đúng vậy, ‘Thực xin lỗi’ cái gì? cô không không nên thích Lê Dĩ Quyền? Nhưng trước kia quen biết bọn họ cô đã thích rồi. ‘Em, em sẽ mau chóng làm cho hắn buông tay.’
‘Làm cho hắn buông tay? Vì ai? Vì bọn anh? Hay là vì hắn? Em cảm thấy nói xin lỗi những chuyện như thế này, anh sẽ vui vẻ nói ‘không sao lần sau đừng dùng lý do này nữa’ sao?’ Quý Tiết nghiến răng nghiến lợi nói.
‘… Vậy bọn anh muốn em phải làm sao?’ Ba ngày im lặng làm cho Hà Nhạc Nhạc cũng nổi lên tính bướng bỉnh, ‘Trước khi em gặp được bọn anh đã… sau khi chấp nhận bọn anh cũng không muốn đi trêu chọc bất cứ ai nữa, L xuất hiện, là việc ngoài ý muốn của em. Em không muốn lừa các anh, em thật sự thích hắn, nhưng mặc kệ vì ai, từ đầu tới cuối em cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chấp nhận hắn! Nếu như các anh cảm thấy tình cảm này của em đối với các anh mà nói là sự phản bội, thì em không còn lời nào để nói, chỉ cần các anh mở miệng, em lập tức cút khỏi nhà trọ, không cần các anh suốt ngày mặt nặng mày nhẹ!’
‘Hà Nhạc Nhạc! Mẹ nó! Em căn bản không biết ông đây đang giận cái gì mà!’ Hai nam nhân trăm miệng một lời nói lớn.
Sau khi sửng sốt, Hà Nhạc Nhạc cũng lớn tiếng thét lên, ‘Các anh không nói làm sao em biết chứ! Em cũng không phải Đường Tăng!’
Khí thế như lửa làm cho ba người cũng có chút ngạc nhiên. Nguyễn Lân là chưa từng thấy dáng vẻ mạnh mẽ của Hà Nhạc Nhạc như vậy, Quý Tiết thì nhớ lại dáng vẻ lúc trước cô chửi hắn, mà Hà Nhạc Nhạc lại buồn bực tại sao bản thân lại thốt ra chữ… Đường Tăng?
không khí quỷ dị lên men giữa ba người.
Quý Tiết cuối cùng cũng bật cười, ‘Có quan hệ gì tới Đường Tăng chứ?’
Hà Nhạc Nhạc thẹn thùng trừng mắt nhìn hai người liếc một cái, ‘Quên mất!’
‘Vậy, rốt cuộc các anh giận cái gì?’
Quý Tiết liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, ‘anh không xác định, hắn có phải cũng giận vì lý giống anh hay không.’
Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Lân, cởi giày đá rớt ra ngồi chồm hỗm trên sô pha, hai tay vừa vặn đặt lên mặt Nguyễn Lân. Đầu tiên là cẩn thận dò xét miệng vết thương đang ứ máu của hắn, rồi mới nhìn vào ánh mắt cưng chiều trách cứ của hắn.
Hơi hơi uất ức trề môi, ‘Mấy ngày nay buổi trưa đều làm món anh thích ăn, anh đến cái rắm cũng không thèm thả cho em.’
Bất đắc dĩ mang theo vẻ xin lỗi nhìn cô, Nguyễn Lân ôm thắt lưng cô mạnh mẽ kéo cô ngồi trên đùi rắn chắc của hắn.
‘nói cho em biết, vì sao lại tức giận?’
‘… Vì sao, chưa từng nói cho anh biết?’
‘không nói cho anh… cái gì?’
Khẽ vuốt lên đôi mắt khó hiểu của cô, trong mắt Nguyễn Lân chứa đầy vẻ đau lòng, ‘Chứng sợ hãi.’
Hà Nhạc Nhạc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Quý Tiết, ánh mắt giống nhau, đều là đau lòng.
Cái mũi chua xót, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, Hà Nhạc Nhạc cười ra nước mắt, nghiêng đầu tựa vào vai Nguyễn Lân, vòng tay ôm thắt lưng của hắn, ‘Chỉ vì như vậy? Các anh thiếu chút nữa làm em sợ muốn chết.’
Lê Dĩ Quyền dịu dàng cười cười, kéo cô lại sô pha, ‘không hỏi ý kiến của em, phản đối không có hiệu quả.’
‘anh ── ‘
‘Hoan nghênh.’ không đợi Hà Nhạc Nhạc nói thêm nữa, Mục Duy dẫn đầu tỏ thái độ rõ ràng. Tư thế tao nhã thư thái giống như đối xử với một người khách đến chơi, mà không phải một tình địch đáng gờm muốn đến chia sẻ người yêu với hắn!
‘Duy?’
‘Để trong lòng em giấu một đóa hoa hồng trắng, không bằng điểm màu cho hắn, nếu không…’ Mục Duy tà mị liếc mắt nhìn ba người khác, ‘một ngày nào đó hắn làm cho em bỏ chạy, anh cũng không nắm chắc có thể cướp em trở về.’
‘…’ Nhìn dáng vẻ mê người của Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc thật sự hoang mang. hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Cẩn thận nghĩ lại, hình như cho tới bây giờ cô cũng không thực sự hiểu được hắn. Từ sau khi cô hiểu lầm hành hung hắn, thái độ của hắn đối với cô hoàn toàn thay đổi, giống bạn, cũng giống như người yêu, càng giống như một người bảo vệ hoàn mỹ, không đưa ra một yêu cầu gì với cô, ngược lại… giống như đang giúp cô xử lý vấn đề của Nguyễn Lân, Quý Tiết, bây giờ lại ──
Giống như nhìn thấy lòng cô, Mục Duy cười cười, ‘anh nói rồi, anh chỉ muốn em vui vẻ. Nhưng, có một điều kiện tiên quyết ── em nhất định phải ở bên cạnh anh. không đụng chạm đến điều kiện tiên quyết này, những cái khác, anh đều không sao cả, cho dù lại thêm vài người, nhà trọ cũng chứa được.’
Lời Mục Duy vừa nói ra, sắc mặt Nguyễn Lân và Quý Tiết đen lại, chỉ có Tần Chi Tu trước sau như một vẫn im lặng bình thản, thậm chí còn nhẹ nhàng gật đầu, ‘Ừ’ một tiếng.
Quý Tiết không nói gì hung hăng trừng mắt nhìn Tần Chi Tu, Tần Chi Tu lại cười khẽ với hắn, ‘Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi chơi với Đậu Đỏ. Nhạc Nhạc, buổi tối có rảnh thì đi giúp anh nha? anh dùng giọng của Đậu Đỏ cắt bài hát.’
Bàn tay bên thắt lưng Hà Nhạc Nhạc di chuyển một chút, Hà Nhạc Nhạc nhận ra, mở miệng nói, ‘... Được.’
L… Vì sao anh lại không biết, ở nhà trọ này, cất giấu dục vọng đáng xấu hổ nhất của em, trái tim tham lam của em, dáng vẻ dâm đãng nhất của em! Em không muốn để anh nhìn thấy, không muốn bị anh chán ghét, càng… sợ anh bị em nhiễm bẩn!
Nếu như nhất định phải dùng dáng vẻ lõa lồ đáng ghê tởm mới có thể làm anh tỉnh lại, làm cho anh rời xa sai lầm là em, như vậy… cứ vào ở đi, thấy cho rõ ràng, rồi, rồi, vĩnh viễn vĩnh viễn rời đi.
không bao giờ gặp nữa.
‘Xem ra, không có người nào có ý kiến khác? Vậy Lê luật sự, tôi dẫn anh đi tham quan một chút trước?’ Mục Duy đứng lên, thân hình cao lớn mạnh mẽ, cho dù là nam nhân cũng phải thừa nhận dáng người hoàn mỹ làm người ta khen ngợi mong muốn.
Lê Dĩ Quyền nhìn Nguyễn Lân và Quý Tiết vẫn lạnh lẽo nghiêm mặt, hôn lên trán Hà Nhạc Nhạc, đứng dậy đi với Mục Duy về phía thang máy.
một hồi lâu sau, trong phòng khách yên lặng không một tiếng động, im lặng giống như không có bóng người.
‘… Thực xin lỗi.’ Hà Nhạc Nhạc cúi đầu, ánh mắt dao động ở giữa hai đầu gối đang khép lại của mình.
‘… ‘Thực xin lỗi’ cái gì?’ Quý Tiết lãnh đạm hỏi.
‘Em ──’ đúng vậy, ‘Thực xin lỗi’ cái gì? cô không không nên thích Lê Dĩ Quyền? Nhưng trước kia quen biết bọn họ cô đã thích rồi. ‘Em, em sẽ mau chóng làm cho hắn buông tay.’
‘Làm cho hắn buông tay? Vì ai? Vì bọn anh? Hay là vì hắn? Em cảm thấy nói xin lỗi những chuyện như thế này, anh sẽ vui vẻ nói ‘không sao lần sau đừng dùng lý do này nữa’ sao?’ Quý Tiết nghiến răng nghiến lợi nói.
‘… Vậy bọn anh muốn em phải làm sao?’ Ba ngày im lặng làm cho Hà Nhạc Nhạc cũng nổi lên tính bướng bỉnh, ‘Trước khi em gặp được bọn anh đã… sau khi chấp nhận bọn anh cũng không muốn đi trêu chọc bất cứ ai nữa, L xuất hiện, là việc ngoài ý muốn của em. Em không muốn lừa các anh, em thật sự thích hắn, nhưng mặc kệ vì ai, từ đầu tới cuối em cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chấp nhận hắn! Nếu như các anh cảm thấy tình cảm này của em đối với các anh mà nói là sự phản bội, thì em không còn lời nào để nói, chỉ cần các anh mở miệng, em lập tức cút khỏi nhà trọ, không cần các anh suốt ngày mặt nặng mày nhẹ!’
‘Hà Nhạc Nhạc! Mẹ nó! Em căn bản không biết ông đây đang giận cái gì mà!’ Hai nam nhân trăm miệng một lời nói lớn.
Sau khi sửng sốt, Hà Nhạc Nhạc cũng lớn tiếng thét lên, ‘Các anh không nói làm sao em biết chứ! Em cũng không phải Đường Tăng!’
Khí thế như lửa làm cho ba người cũng có chút ngạc nhiên. Nguyễn Lân là chưa từng thấy dáng vẻ mạnh mẽ của Hà Nhạc Nhạc như vậy, Quý Tiết thì nhớ lại dáng vẻ lúc trước cô chửi hắn, mà Hà Nhạc Nhạc lại buồn bực tại sao bản thân lại thốt ra chữ… Đường Tăng?
không khí quỷ dị lên men giữa ba người.
Quý Tiết cuối cùng cũng bật cười, ‘Có quan hệ gì tới Đường Tăng chứ?’
Hà Nhạc Nhạc thẹn thùng trừng mắt nhìn hai người liếc một cái, ‘Quên mất!’
‘Vậy, rốt cuộc các anh giận cái gì?’
Quý Tiết liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, ‘anh không xác định, hắn có phải cũng giận vì lý giống anh hay không.’
Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Lân, cởi giày đá rớt ra ngồi chồm hỗm trên sô pha, hai tay vừa vặn đặt lên mặt Nguyễn Lân. Đầu tiên là cẩn thận dò xét miệng vết thương đang ứ máu của hắn, rồi mới nhìn vào ánh mắt cưng chiều trách cứ của hắn.
Hơi hơi uất ức trề môi, ‘Mấy ngày nay buổi trưa đều làm món anh thích ăn, anh đến cái rắm cũng không thèm thả cho em.’
Bất đắc dĩ mang theo vẻ xin lỗi nhìn cô, Nguyễn Lân ôm thắt lưng cô mạnh mẽ kéo cô ngồi trên đùi rắn chắc của hắn.
‘nói cho em biết, vì sao lại tức giận?’
‘… Vì sao, chưa từng nói cho anh biết?’
‘không nói cho anh… cái gì?’
Khẽ vuốt lên đôi mắt khó hiểu của cô, trong mắt Nguyễn Lân chứa đầy vẻ đau lòng, ‘Chứng sợ hãi.’
Hà Nhạc Nhạc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Quý Tiết, ánh mắt giống nhau, đều là đau lòng.
Cái mũi chua xót, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, Hà Nhạc Nhạc cười ra nước mắt, nghiêng đầu tựa vào vai Nguyễn Lân, vòng tay ôm thắt lưng của hắn, ‘Chỉ vì như vậy? Các anh thiếu chút nữa làm em sợ muốn chết.’
Bình luận truyện