Nhạc Vũ Thiên Hạ

Chương 3: Bay lên



Edit: Thố Lạt

Ta nhắm mắt lại, vốn nghĩ xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng, hoặc là bị đại bàng xé xác, hoặc là bị ngã mình đầy thương tích.

Nhưng bỗng cảm thấy bên hông bị giữ lại, đột nhiên mở to hai mắt, thấy một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc. Thì ra ta đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Ta nhìn chằm chằm người trước mặt, khuôn mặt này vào năm tôi năm ngàn tuổi, đã khắc sâu trong tâm trí của ta.

Ngũ quan của chàng rất ưa nhìn, môi mỏng, mũi thẳng, hai mắt có thần, mày kiếm như khắc, giữa trán chàng có dấu ấn hình ngôi sao phát ra ánh sang mờ ảo, khiến người ta không muốn rời mắt chút nào.

Còn chưa kịp định thần, chúng ta đã tiếp đất an toàn.

Chim đại bàng thu lại bộ dáng hùng hổ, an tĩnh đứng thẳng sau chàng.

Chàng vẫn mang bộ dáng trong kí ức, áo giáp màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng như ánh trăng lạnh như băng.

“Thần tiên ca ca, đã lâu không gặp.” Ta ngửa đầu, nhìn chàng.

“Lại là muội, công chúa tiểu yêu này.”

“Phải, là muội.” Ta uất ức nói: “Năm ngàn năm trước huynh đã cứu muội một lần. Ơn cứu mạng hai lần, huynh muốn muội báo đáp thế nào?”

Suy nghĩ của ta đột nhiên bay về năm ngàn năm trước, khi ta và Ngũ Ca Lục Ca lén chuồn ra khỏi vùng Lưu Ly, đi đến phía đông biển Hương Tuyết, chuẩn bị xuống trần gian chơi, từng bị mấy yêu quái không biết trời cao đất rộng bắt cóc.

Mấy con yêu quái muốn lấy yêu lực của ta và hai ca ca, muốn bắt chúng ta về luyện đan.

Với tu vi năm đó của Ngũ Ca và Lục Ca, vẫn có thể ứng phó với mấy con yêu quái nhỏ. Nhưng ta lại ngáng chân hai người họ.

Ta nhanh chóng bị chế phục, Lục Ca vì cứu ta, trên tay còn bị yêu quái chém một đao, máu tươi tuôn xối xả.

Lúc Ngũ Ca và Lục Ca đang chiến đấu với yêu quái, ta bị mấy tiểu quỷ bắt đi. Khi sắp ra khỏi Mai Lĩnh, Thần Tiên Ca Ca đột nhiên xuất hiện, chỉ khẽ vung tay, mấy tiểu quỷ kia lập tức biến thành khói xanh, biến mất không còn tăm hơi.

Ta quả thực rất khâm phục, lúc ấy nhìn đến phát ngốc.

Mai Lĩnh trăm dặm, ta và Thần Tiên Ca Ca lần đầu gặp mặt.

Ta năm ngàn tuổi, không biết Thần Tiên Ca Ca bao nhiêu tuổi, nhìn cũng tầm tuổi Đại Ca ta.

Có thể là ảo giác của ta, khi chàng thấy tôi thì ngẩn ra, sau đó thu mắt lại, còn tự lẩm bẩm: “Không phải nàng.”

Thần Tiên Ca Ca rất bí ẩn, lúc chúng ta nó chuyện phần lớn là taríu ra ríu rít.

Chàng rất kiệm lời, cũng không nói cho ta biết tên chàng, tất cả những gì tôi biết là: Chàng là thần canh giữ khu vực này.

Ta còn nghiêm túc hứa với chàng, không nhắc đến việc gặp chàng với người khác.

Đại thần khí độ phi phàm, phong hoa tuyệt đại như chàng, canh giữ vùng đất nho nhỏ này, thật sự là uổng phí nhân tài.

Sau này ta đoán hẳn chàng là vị thần trên chín tầng mây, phạm vào thiên quy, mới bị đày xuống đây, coi giữ Mai Lĩnh này.

Lúc này gặp Thần Tiên Ca Ca, ta bỗng có chút hiểu ra, trong năm ngàn năm nay, ta thường nói muốn đến biển Hương Tuyết, có lẽ cũng là vì có chút muốn gặp chàng.

Vì sao muốn gặp chàng, ta cũng không biết nói sao nữa.

Vì ta không biết bay, nên trước giờ đều là Ngũ Ca và Lục Ca đưa ta tới, tachỉ nhảy nhót trên biển Hương Tuyết, không bước khỏi biên giới Lưu Ly, chàng như hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện trong đời ta nữa.

“Không cần báo đáp.” Một câu của Thần tiên Ca Ca, ta thu lại ý nghĩ miên man, nhìn chàng vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt.

“Thần Tiên Ca Ca, hôm nay là sinh nhật muội, phụ thân tặng biển Hương Tuyết này cho muội, vậy huynh và muội có thể xem là hàng xóm rồi. Huynh ở đâu, sau này muội có thể đến tìm huynh chơi không?”

“Nếu ta nói không thể, muội sẽ không đến?”

Ta bị hỏi ngẩn ra, lập tức lắc đầu.” Muội nhất định sẽ đến, ơn cứu mạng hai lần, không thể không báo.”

“Nếu đã mặc kệ đáp án của ta, muội cũng đến rồi, còn hỏi làm gì?”

Một vạn năm qua, lần đầu tiên ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, rốt cuộc Thần Tiên Ca Ca có đồng ý với ta không?

Ta không hiểu lời chàng nói, thật là tổn thương sâu sắc.

“Thần Tiên Ca Ca, muội là Nhạc Vũ, một tiểu yêu tinh đến từ Lưu Ly.”

“Năm ngàn năm trước muội đã nói rồi.”

“Ha ha, trí nhớ của huynh thật tốt. Muội muốn nói là nếu muội đã giới thiệu hai lần, có phải huynh cũng nên cho muội biết đại danh của huynh không.”

Chàng quay người sang chỗ khác, im lặng. Ta thấp thỏm chờ câu trả lời của chàng.

“Đông.” Một lát sau chàng lại nói thêm: “Đông trong Húc Nhật Đông Thăng [1]”

“Đông, Đông, Đông.” Ta không nhịn được cười lặp đi lặp lại cái tên này nhiều lần. “Tên thật là hay.”

Năm ngàn năm, cuồi cùng muội cũng biết tên huynh rồi.

===

Chú thích:

[1] Húc Nhật Đông Thăng: Mặt trời vừa ló dạng ở phía Đông, ý chỉ chữ Đông trong tên anh này là Đông trong Đông Tây Nam Bắc.

===

Đôi lời editor:

Đây là lần đầu mình thử sức với truyện cổ nên còn nhiều thiếu sót, mình sẽ cố gắng hoàn thiện hơn. Hiện truyện chưa hoàn, tác giả đang sáng tác nên mình cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu chương, chỉ biết chắc chắn HE, dưới trăm chương (tác giả chuyên HE~~). Ngoài ra, từ chương sau sẽ có thêm ss Thoa Xù cùng hợp tác làm bộ này với mình, rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện