Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 88: C88: Mật thất



Dịch: LTLT

Phòng chứa xác rộng khoảng mười mấy mét vuông.

Trì Thanh và Giải Lâm đứng giữa từng hàng xác chết, xác chết vừa rồi không cẩn thận bị Trì Thanh đụng phải nằm thẳng đơ trên giường sắt, nhìn ra được là một người đàn ông, cơ thể hơi gầy, cao khoảng 1m78.

Cơ thể của người đàn ông đó vừa khô quắt vừa cứng đờ, phần lớn da trên người đều bị róc sạch sẽ, chỉ để lại xương, cơ bắp và khung xương hoàn chỉnh, từng đường cơ thịt màu đỏ quấn chằng chịt trên xác chết.

“Nó” khác với đạo cụ mô phỏng người trong các mật thất bình thường, thay vì nói nó là một đạo cụ xác chết, chi bằng nói nó giống một tiêu bản cơ thể người.

Tiêu bản người là một loại phương pháp có thể bảo quản xác người trong thời gian dài, thường được sử dụng trong các môn học như giảng dạy về giải phẫu và cấu trúc cơ thể người. Nếu như muốn làm một xác chết thành tiêu bản, đầu tiên phải rửa sạch sẽ xác chết, ngâm xác chết trong bồn tắm, cẩn thận làm sạch từng tấc da.

Còn phải róc hết các bộ phận dễ hư thối trong xác chết.

Trì Thanh và Giải Lâm nhìn nhau trong mật thất tối đen, nhìn thấy cùng một nội dung trong mắt đối phương.

Sau đó, giọng nói biến dạng của đàn ông vang lên:

[Đây chắc chắn không phải đạo cụ.]

[Đây là một xác chết thật.]

Nếu như là những người khách chơi mật thất trước đó có lẽ sẽ không phát hiện được bất cứ điều gì kỳ lạ.

Nhưng hai người bọn họ quá quen thuộc với xác chết, ở phương diện phân biệt đây là xác thật hay giả có kinh nghiệm hơn người bình thường nhiều.

Với lại cái móng tay rớt xuống dính dịch thối màu đỏ, chứng tỏ sự thật rằng tiêu bản xác chết này chưa được xử lý sạch sẽ, phần dễ hư thối trên xác chết chưa được róc sạch.

Nếu thế thì, mùi giống như xác chết sau khi thối rữa tỏa ra trong không khí càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Đây không phải là mùi mà ông chủ suy toán kỹ lưỡng, quan tâm đ ến trải nghiệm chìm đắm vào trò chơi của người chơi nên cố ý tạo ra, mà là mùi bốc ra từ một cái xác thật.

Cửa hàng mật thất này đã mở được mấy năm, qua nhiều năm như này đã tiếp đón rất nhiều lượt khách.

Những người này được ông chủ thả vào từng lượt chơi, nhưng hoàn toàn không hề hay biết “đạo cụ” bên trong thực sự là một xác chết thật.

Không biết có bao nhiêu người giống hai người họ lúc này, đứng bên giường sắt, cách xác chết chưa đến nửa bước chân.


Giải Lâm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn camera giám sát trong căn phòng này, camera đúng lúc quay về phía bọn họ.

[Nếu như đây là xác chết thật, vậy thì cái xác đó là của ai?

Là ai giết? Vì sao lại dùng cách này giấu xác chết trong mật thất?

Ông chủ mật thất lại đóng vai trò gì?]

Những vấn đề mà Giải Lâm hỏi cũng chính là những gì mà Trì Thanh muốn hỏi.

Trong phòng quan sát bên ngoài phòng.

Ông chủ cửa hàng vừa mới gặp mặt bọn họ đang ngồi trong phòng giám sát, màn hình trước mặt ông ta được chia thành 12 khung vị trí camera khác nhau, một một khung hình vuông màu xám thể hiện cho các góc độ khác nhau trong các căn phòng khác nhau.

Ngón tay ông ta gõ trên chuột trái nhưng không nhấp xuống thật, cuối cùng ngón tay đầy vết chai của ông ta ngừng lại, im lặng nhìn hai người trong camera giám sát.

Một lát sau, bộ đàm trong tay Giải Lâm vang lên tiếng sóng điện cực nhỏ.

Ngay sau đó, giọng nói hơi tang thương của ông chủ vang lên: “Các cậu gặp phải vấn đề gì sao?”

Ông ta nói tiếp: “Nếu như cần thì có thể nhờ tôi giúp đỡ, tôi có thể cho các cậu vài gợi ý.”

Giải Lâm nhìn bộ đàm cười tự nhiên, hắn nhấn nút trò chuyện, nói: “Căn phòng này hơi khó, nhưng tạm thời vẫn chưa cần gợi ý. Chúng tôi về lại hai phòng trước xem thử có bỏ sót manh mối gì không… Với lại đạo cụ của các anh làm cũng giống thật quá, làm bạn trai tôi sợ hết hồn.”

Bên kia lại im lặng một hồi, dường như đang suy đoán tính chân thực câu nói của Giải Lâm.

Nhưng tốc độ nói chuyện của Giải Lâm rất thong thả, thậm chí nói xong còn khẽ mỉm cười.

Vả lại cả quá trình hai người họ đều không có bất cứ đối thoại gì.



Một lát sau, người trong phòng giám sát mới nói: “Vậy tôi không làm phiền các cậu nữa.”

Ở trong phòng giám sát đương nhiên không thể nhìn ra được hai người họ có nói chuyện hay không, thực tế thì âm thanh bên tai Trì Thanh “sợ hết hồn” chưa từng ngừng lại. Mới đầu lời nói của Giải Lâm còn loanh quanh cái xác này, nhưng sau khi nói được hai ba câu thì chủ đề trong miệng Giải Lâm bắt đầu phát triển theo hướng khác.

Trì Thanh đang bị thứ dính vào tay làm cả người cứng ngắc.


Bệnh ưa sạch sẽ của anh phát tác, hoàn toàn không còn tâm tư tiếp tục đứng trong căn phòng này, rất muốn kết thúc hẹn hò tại đây, sau đó về nhà rửa tay trăm lần.

Đúng lúc này, anh nghe thấy Giải Lâm nói:

[Đưa tay cho tôi.]

Trì Thanh ngước mắt.

[Mau lên, không khó chịu à?]

Trì Thanh thấy Giải Lâm lấy ra một bịch khăn giấy ướt từ trong túi áo khoác. Anh chẳng hề biết Giải Lâm mang theo thứ này, vừa rồi gửi đồ dùng cá nhân cũng không thấy hắn lấy ra. Quan trọng nhất là, là người bị bệnh ưa sạch sẽ nhưng hôm nay ra ngoài anh lại quên mang khăn tay, thế mà Giải Lâm lại mang theo.

Anh không biết rõ cảm giác trong lòng là gì, đầu tiên thì hơi ngơ ngác, sau đó trong lòng giống như có thứ gì đó bay lên từng chút một, giống như gió thổi qua sợi bông mềm mại.

Trì Thanh: “Sao anh lại mang theo thứ này?”

Một tay của Giải Lâm nhẹ nhàng cầm cổ tay Trì Thanh, tay còn lại xé bịch đựng khăn giấy ướt, rút ra một tờ ở trong. Bịch khăn giấy ướt này còn có tác dụng khử khuẩn, mùi cồn mà Trì Thanh rất thích át đi mùi hôi thối xung quanh.

Hai tay của Giải Lâm đều đang bận, hắn cầm khăn giấy ướt lau đi thứ dính trên ngón tay Trì Thanh, sau đó lại rút ra thêm một tờ, lau kỹ lại một lần nữa, tiếp tục dùng giọng nói chỉ có hai người họ có thể nghe thấy nói: [Đành chịu, ai bảo tôi quen một người bạn trai có bệnh ưa sạch sẽ, nếu như em ấy ra ngoài với tôi không cẩn thận đụng vào thứ gì đó thì sẽ khóc nhè trước mặt tôi mất.]

Trì Thanh muốn nói anh không có khóc nhè, đừng tung tin đồn bậy về anh.

Giải Lâm lại nói tiếp: [Vốn nghĩ rằng có tôi bên cạnh em thì bịch khăn giấy này sẽ không xuất hiện được.]

Khăn giấy khử khuẩn lành lạnh dính sát tay Trì Thanh.

Trì Thanh dựa vào chút ánh đèn nhìn mặt mũi người đàn ông đang nghiêm túc lau giùm anh.

“… Cảm ơn.”

Sau khi Giải Lâm đã cẩn thận lau sạch sẽ thứ dính trên ngón tay Trì Thanh, Trì Thanh muốn rút ngón tay về nhưng Giải Lâm lại cầm cổ tay anh không buông.

Giải Lâm biết bệnh ưa sạch sẽ của người trước mặt nghiêm trọng cỡ nào, tình huống này mà chỉ dùng giấy lau mấy lần cũng không có tác dụng mấy.


Thế là hắn cúi đầu, đột ngột hôn lên ngón tay còn dính mùi cồn của Trì Thanh.

Chất cồn lành lạnh hầu như bốc hơi hết trong không khí, thay vào đó là nhiệt độ ấm áp truyền từ môi người đàn ông này qua.

[Được rồi, như này chắc không khó chịu nữa.]

Trong phòng giám sát.

Ông chủ không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Hai người này cứ đứng yên không nhúc nhích.

Sau đó, ông ta tiếp tục nhìn thì thấy hai người đứng bên cạnh “xác chết”… một người hôn lên ngón tay người còn lại.

“Rè rè.”

Bộ đàm lại phát ra âm thanh dòng điện, người nói vẫn là ông chủ: “Các cậu đang làm gì thế?”

“Giai đoạn yêu cuồng nhiệt, tán tỉnh nhau.” Giải Lâm đáp, “Ông chủ, ông cứ làm phiền chúng tôi thế này thì không tốt lắm đâu, có thể cho người chơi chút không gian riêng tư không?”

Ông chủ: “…”

Lần này, bộ đàm yên tĩnh hoàn toàn.

Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng dòng điện cũng biến mất ngay.

Sau khi giải quyết xong chứng ưa sạch sẽ của Trì Thanh, hai người mới về lại hai căn phòng trước để xem lại cốt truyện của mật thất.

Nguyên nhân xem lại cốt truyện rất đơn giản, xác chết là anh trai, với phản ứng này của ông chủ thì tám chín phần ông ta là hung thủ. Nguyên nhân vì sao ông ta giết anh trai e rằng giấu trong cốt truyện của mật thất này.

[Có lẽ xác chết kia bị làm thành tiêu bản từ rất lâu rồi.] Giải Lâm đoán, [Có vài hung thủ sau khi gây án, phạm tội thời gian dài không bị ai phát hiện, bọn họ thường sẽ sinh ra một suy nghĩ rất kỳ lạ.]

[Một loại h@m muốn thể hiện.]

[Cảm giác đắc ý vì bản thân đã tạo ra tội ác hoàn mỹ, cũng cảm thấy thất vọng vì không ai phát hiện ra. Dần dần bọn họ sẽ có một h@m muốn phải trưng bày cho người khác thấy.]

[…]

Trên bàn học trong căn phòng đầu tiên có thắp một chiếc đèn dầu, ánh sáng đèn dầu chiếu lên mặt tường màu ngà, tạo nên bóng của hai người.

“Tôi với anh trai là song sinh. Điều kiện nhà chúng tôi không tốt, anh trai tôi 13 tuổi đã thôi học để gánh vác chi tiêu trong nhà và cho tôi đi học. Sau khi anh ta thôi học thì được cha mẹ sắp xếp đi làm công ở một nhà máy.”

Trong quyển nhật ký rách nát ghi chép tất cả mọi việc của anh trai.


Anh trai trong quyển nhật ký có một ước mơ đi học, nhưng vì điều kiện gia đình đói nghèo bị ép từ bỏ việc học, sau khi đến hầm mỏ thì cũng không quay lại được nữa.

Còn em trai thì cho rằng, sự mất tích của anh trai không hề đơn giản như vậy.

Sở dĩ căn phòng thứ ba đặt nhiều xác chết như thế là vì cốt truyện triến triển đến năm “anh trai” 30 tuổi, vì để tiếp tục phụ cấp cho gia đình mà đến hầm mỏ làm việc. Năm đó xảy ra một vụ tai nạn hầm mỏ, mười mấy người đều mất mạng trong trận sập hầm mỏ này.

Anh trai anh ta cũng nằm trong số đó.

“Có một chỗ kỳ lạ.” Giải Thanh nói, “Nếu như anh trai mất trong tai nạn hầm mỏ, vậy thì sao xác anh ta lại còn nguyên vẹn?”

Xác chết vừa rồi Trì Thanh không cẩn thận đụng trúng không bị gãy xương, không thiếu tay cụt chân, thậm chí khắp người không có một vết thương nào.

Giải Lâm chậm rãi nhướng mày.

Trong đầu hắn hiện lên tư thế đi khập khiễng của ông chủ mật thất, nảy ra một suy đoán khác.

[Nếu như đảo ngược câu chuyện này…]

Giải Lâm nhìn đoạn văn trong quyển nhật ký, đổi từng câu từng chữ đọc lên: [Tôi với em trai là song sinh. Điều kiện nhà chúng tôi không tốt, tôi 13 tuổi đã thôi học để gánh vác chi tiêu trong nhà và cho em trai đi học. Sau khi thôi học thì tôi được cha mẹ sắp xếp đi làm công ở một nhà máy.]

Một người đàn ông đến 30 tuổi vẫn phải trợ cấp gia đình, chứng tỏ em trai anh ta mãi chưa có công việc.

[Nếu như dựa theo tiền đề này, vậy thì câu chuyện sau đó rất có thể là… Tôi sống sót sau tai nạn hầm mỏ, tôi hận người khiến tôi hy sinh cả cuộc đời và sinh mạng của mình, em trai tôi.]

Vậy nên, chủ đề này rất có thể không phải là “Tìm kiếm anh trai” mà là “Tự thuật của anh trai”.

Buổi chiều, thời tiết âm u.

Quý Minh Nhuệ ngồi trong phòng làm việc đến nỗi tức ngực khó thở. Anh ta mới nghe xong một cuộc gọi, an ủi một cụ bà sống một mình, sau đó chưa tới hai phút lại nhận được một cuộc gọi khác.

“Xin chào.” Quý Minh Nhuệ liếc nhìn bầu trời đen thui bên ngoài, lên tinh thần, “Đây là…”

Anh ta chưa kịp nói xong lời dạo đầu thì giọng nói mang ý cười ở đầu dây bên kia đã ngắt lời: “Không cần giới thiệu, tôi rất quen thuộc đồn cảnh sát của các cậu.

“?”

Quý Minh Nhuệ: “Anh… Giải?”

Gần đây tổng cục không có vụ án lớn nào, đi tuần kiểm tra cũng bình yên, Giải Lâm cũng không đến nỗi cố ý gọi điện đến đồn cảnh sát tìm anh ta tám chuyện.

Đầu dây bên kia, Giải Lâm dùng giọng điệu tùy ý nói: “Bất ngờ gặp một vụ án, cậu dẫn theo vài người đến đây đi, làm phiền nhanh lên chút, tôi còn chuyện rất quan trọng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện