Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 102: Danh hiệu



Dịch giả: quantl

Tuyền Âm vào Lạc Linh Sơn tìm Nam Lạc là buổi sáng, khi về thì mặt trời mới ngả về tây. Mùa thu, khí trời trong lành nhưng nhân tâm của Triêu Vụ Tộc lại u ám.

Bồng Mông ở trước cửa trại gặp chất nữ Tuyền Âm cũng trước cửa trại dùng một quyền đánh Tuyền Âm thổ huyết. Lúc này vẫn cứ ngồi trước cửa trại, miệng treo nụ cười nhìn như ôn hoà nhưng lại tràn đầy cao ngạo.

Y mặc nhuyễn giáp không biết là từ loại da thú nào, bên ngoài khoác áo choàng màu đen, bên trong màu hồng, nhìn qua vô cùng sặc sỡ lại có thêm cảm giác vô cùng áp lực.

Y ngồi trên một chiếc ghế lim, bên phải là cái bàn cùng chất liệu, liếc nhìn có thể thấy là mới làm chưa được bao lâu. Trên bàn có một mâm đựng hơn mười loại trái cây, tất cả đều là do Triêu Vụ tộc nhân mới trèo lên núi hái xuống, còn có vài miếng thịt thú còn bốc khói.

Trên bàn còn có một vò rượu trái cây, rượu đổ vào chén màu xanh lục. Rượu tuy không phải quá trong suốt, còn có rất nhiều thịt quả ở trong đó. Nhưng Bồng Mông chẳng chút lưu tâm, bởi vì y vừa mới ăn trái cây vừa uống rượu.

Những thứ này là do Triêu Vụ tộc nhân cố ý chuẩn bị cho Bồng Mông, chỉ là lúc này Bồng Mông ngồi dưới ánh thái dương, uống rượu ăn quả và thịt còn Triêu Vụ tộc nhân đều đứng sau y hơn mười bước, cẩn thận nhìn y thoải mái ăn uống.

“Ha ha, nhân tộc không có bản lĩnh gì, chỉ có làm đồ ăn là không tệ, về sau Triêu Vụ tộc coi như là bộ tộc phụ thuộc của Vu Tộc ta, hàng năm nộp lên đặc sản của tộc là được.

Bồng Mông đang ăn đột nhiên lớn tiếng nói, đầu không quay lại, ngữ khí tỏ vẻ chiếu cố tới Triêu Vụ tộc. Triêu Vụ tộc trưởng Tuyền Thạch liền đáp lời: “Vâng...vâng...vâng...”

Không dám nói không, chỉ là sau khi gã cúi đầu trả lời thì mắt lại ngẩng đầu nhìn núi lớn.

Nhân tộc thành tộc phụ thuộc vào Vu Tộc cũng không hiếm thấy, chủ yếu là tìm kiếm sự che chở, đó là một loại bất đắc dĩ. Bởi có ai lại muốn thành tộc phụ thuộc chứ, còn phải đem những thực vật hàng năm khổ cực tìm được mang cống nạp. Chỉ cần trong tộc có tu sĩ như Tuyền Âm thì sẽ không chủ động chấp nhận trở thành tộc phụ thuộc.

Toàn bộ người của Triêu Vụ Tộc cơ hồ đều đứng ở đó nhưng lặng ngắt như tờ, tiểu hài tử bị người lớn giữ lại, không cho phép chúng nhảy nhót, còn có một số đứa bé hơn thì bị ẵm trên tay, vì không chịu nổi bầu không khí này nên sắp sửa bật khóc, cha mẹ chúng vội bụm miệng đưa ra phía xa xa, dù cho giãy dụa thế nào cũng không buông tay, sợ sẽ quấy nhiễu vị Đại Vu Bồng Mông kia.

Từ phương xa hình ảnh Tuyền Âm khiển Ngũ Thải Tường Vân bay trên không trung rơi vào trong mắt tộc nhân Triêu Vụ. Ai cũng rõ là Tuyền Âm đi làm gì, nàng đi truyền lời cho vị tiền bối nhân tộc Nam Lạc đang làm đại vương trong núi.

Thế nhưng bây giờ bọn họ chỉ nhìn thấy một mình Tuyền Âm cưỡi mây. Cũng hình ảnh đó Triêu Vụ tộc đã từng ăn mùng ba ngày, mừng vì trong tộc cuối cùng cũng có một vị tiên nhân có thể phi độn.

Còn giờ nhìn thấy Tuyền Âm bay từ trong núi về lại có cảm giác cô đơn khiếp nhược, giống như một con chim non giãy dụa trong thiên địa mênh mông đầy mưa gió này.

Tuyền Âm hạ xuống trước trại, Tuyền Thạch chạy lại đón, không nói lời nào, Triêu Vụ tộc nhân cũng không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Không cần phải nói, ai cũng đã biết rõ kết quả là gì.

Chất nữ Tuyền Âm cũng biết, nàng từ trong đám người đi ra, tới bên cạnh Tuyền Âm và Tuyền Thạch cười nói: “Cô, cha, trở thành nữ nhân của Đại Vu cũng tốt, về sau nếu còn có cơ hội ta sẽ trở lại vấn an các ngươi”

Nàng mỉm cười nói, không có chút bi thiết nào.

“Ha ha... Ta bảo mà chỉ cần các ngươi nói cho trưởng bối biết ta ở đây nhất định hắn sẽ đáp ứng còn nhanh hơn các ngươi. Bất quá còn phải đa tạ hắn, nếu không nhờ hắn thì ta cũng không biết Triêu Vụ Tộc còn có thể nhưỡng ra loại rượu trái cây như vậy, từ nay về sau Triêu Vụ tộc sẽ được Vu tộc che chở, bất quá hàng năm các ngươi dừng quên tiến cống, nếu không Tổ Vu mà trách tôi thì ta cũng không thể bảo vệ các ngươi được”

Bồng Mông nói xong, uống một chén rượu trái rồi đứng dậy chuẩn bị kéo chất nữ của Tuyền Âm đi.

Tuyền Âm vẫn còn trầm mặc từ lúc trở về đột nhiên nói: “Chậm đã”

Bồng Mông quay đầu, nhãn thần sắc bén

Mọi người cả kinh không rõ ý của Tuyền Âm là gì. Lại nghe Tuyền Âm nói tiếp: “Bồng Mông đại vu, trưởng bối của ta trong núi có nhờ ta chuyển một câu cho ngài”

“Ồ, nói gì” Bồng Mông khẽ cười thần tình khinh miệt

“Trưởng bối của ta muốn truyền lời rằng: “Nhân tộc Nam Lạc ở đây”” Tuyền Âm nhìn thẳng vào mắt Bồng Mông nói

Mọi người kinh hãi, lời này có ý gì, chẳng lẽ còn tưởng dùng tên doạ lui Vu Tộc Đại Vu chăng? Tuyền Thạch không khỏi tiến lên kéo ống tay áo Tuyền Âm, bây giờ y là tộc trưởng của bộ tộc, phải cân nhắc sinh mệnh toàn tộc, vạn nhất Bồng Mông tức giận chẳng phải hại cả tộc sao.

“Ngươi nói cái gì” Bồng Mông khẽ nhíu mắt, một tia sát khí phải phất chui ra từ trong hàm răng của gã.

“Trưởng bối của ta muốn truyền lời: “Nhân tộc Nam Lạc ở đây”” Tuyền Âm nói một lần nữa, vô cùng kiên định, bất tri bất giác lại có vài phần phong thái tự tin của Nam Lạc, còn có một chút ngạo nghễ khó mà phát hiện được

“Nhân tộc Nam Lạc, được, thật can đảm, hoá ra hắn ở chỗ này, tốt...” Khoé miệng Bồng Mông khẽ nhếch, nhãn thần sắc bén nhìn Tuyền Âm rồi lại nhìn ngọn núi lớn kia

Không ai dám thở một hơi, tất cả đều khẩn trương nhìn gã. Chỉ thấy gã tựa hồ như suy nghĩ rất nhiều, hít một hơi dài rồi nhìn chằm chằm ngọn núi lớn kia lần nữa sau đó xoay người bỏ đi, mới vài bước cũng đã tiêu thất trong mắt mọi người. Không nói thêm một câu nào.

Cả tộc Triêu Vụ đều ngẩn người ra, cho tới khi Bồng Mông tiêu thất mới hồi phục lại, lớn tiếng hò reo.

Chất nữ của Tuyền Âm khi nãy còn cười nói dịu dàng lúc này lại oà lên một tiếng lao vào trong lòng Tuyền Âm khóc lớn. Còn Tuyền Âm lúc này mới thoát khỏi trạng thái không hãi không sợ, tới lúc này mới dám tin đó không phải là mộng cảnh, vẻ trấn định khi trước biến mất, nàng thở dốc.

Vội quay đầu nhìn về ngọn núi lớn tầng tầng lớp lớp, nghĩ thầm thì ra hắn lại có uy danh như vậy, lại có thể dùng tên doạ lui đại vu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện