Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 32: Mượn đầu, một cái, tế Phượng Hoàng
Dịch giả: quantl
“Vì sao không bái... bái... bái... bái...”
Chữ “bái” càng lúc càng lớn như muốn chấn vỡ linh hồn của Nam Lạc. Ánh mắt hắn dần lâm vào trạng thái thất thần, thân thể thả lỏng, hai chân chậm rãi chùng xuống.
Thiên Thủ Thái Tử vẫn nhắm mắt như trước, lại giống như nhìn thấy biến hoá của Nam Lạc. Khoé miệng của gã hiện nụ cười, giống như khinh thường lại như trào phúng.
Đột nhiên trong tai gã truyền tới một thanh âm kiên định
“Nam Lạc là thị kiếm đồng tử của Khổng Tước Điện, theo như lễ tiết của nội cung không cần quỳ bái Thái Tử”
Gã kinh ngạc mở to mắt chỉ thấy Nam Lạc mặc một bộ áo xanh, lưng đeo một thanh kiếm vỏ xanh dài ba thước, diện mạo thanh tú, ánh mắt thanh minh mang theo một chút kiên nghị.
“Ha ha có chút bổn sự. Nói đi, KHổng Tuyên bảo ngươi tới đây có chuyện gì nói với ta” Thiên Thủ Thái Tử vừa cười vừa nói nhưng Nam Lạc lại cảm giác nụ cười của gã có một thứ khí tức âm u.
Có lẽ bởi vì nhiếp hồn thanh âm hoặc giả khung cảnh của đại điện đã ảnh hưởng tới ấn tượng của gã trong lòng Nam Lạc...
“Thái tử điện hạ nhà ta thỉnh Thiên Thủ Thái Tử điện hạ đi tới Thiên Trì Long Cung một chuyến, đưa một tấm thiếp mời tới Vạn Cầm Triêu Phượng pháp hội cho Thiên Trì Long Vương” Nam Lạc nhìn thẳng Thiên Thủ Thái Tử, sau khi dứt lời thì nụ cười âm u trên mặt gã đã biến mất, chuyển dần sang lạnh như băng, ánh mắt thì sắc bén như đao.
“Ha ha, Khổng Tuyên, hắn chủ trì pháp hội của hắn, còn dám làm phiền ta, còn muốn ta thay hắn gửi thiệp mời, thật sự là chuyện cười cho thiên hạ. Bổn vương năm đó tung hoành thiên hạ, chỉ sợ hắn còn chưa xuất thế!” Thiên Thủ bật ra tiếng cười u ám, trong lúc bất tri bất giác gã nói ra hai từ “bổn vương” hiển nhiên đó là gã đã từng xưng vương làm tổ ở nơi khác.
Nam Lạc khoanh tay đứng, lẳng lặng nghe, trên mặt không có biểu lộ khác thường, yên tĩnh như núi đá.
“Trong Vạn Cầm Triêu Phượng pháp hội, ngoại trừ cung chủ ra tất cả mọi người phải nghe lệnh của người chủ trì pháp hội kể cả là thái tử. Đây là quy định của cung chủ” Nam Lạc nói, không nhanh không chậm.
Nếu là trước kia, dù Nam Lạc không sợ đối phương nhưng cũng không đối đầu trực diện càng sẽ không dám nhìn thẳng...
Đối phương là Thái tử một điện còn hắn chỉ là một đồng tử nho nhỏ mà thôi. Thoạt nhìn thì chênh lệch rất lớn nhưng Nam Lạc không thể không làm như vậy bởi hiện giờ hắn là thị kiếm đồng tử, trong pháp hội, hắn là đại biểu của Khổng Tuyên. Nếu e sợ thì chẳng khác nào đánh mất mặt mũi của y.
“Ngươi chỉ là một đồng tử, dám đem Cung chủ ra doạ ta sao, lá gan lớn lắm. Ngươi đi gọi Khổng Tuyên tới đây, ta muốn xem hắn có bổn sự gì để khiến ta vì hắn gửi thiếp. Phượng Hoàng Cung Chủ còn không bắt ta làm vậy thế mà hắn lại dám, coi thường ta quá thể...” Ánh mắt âm tàn của Thiên Thủ bắn ra bốn phía, sát khí sắc bén dần lan ra.
“Thiên Thủ Thái Tử không nghe theo Khổng Tước Điện sai sử sao” Nam Lạc cả người như bàn thạch, đứng ngạo nghễ trên đại điện. Vươn người đứng thẳng, một bộ áo xanh, một thanh bảo kiếm, hắn vốn trầm mặc yên tĩnh lúc này lại lộ ra vài phần lạnh lùng, ngạo khí.
Vị đồng tử dẫn hắn Nam Lạc vào điện lúc này lại run rẩy. Trong mắt tràn đầy nỗi sợ.
Đột nhiên Thiên Thủ Thái Tử quay đầu nhìn về phía vị đồng tử kia, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Đồ vô dụng, lưu ngươi có tác dụng gì...” Vừa dứt lời há miệng, một đạo ô quang liền quấn lên đồng tử kia, trong nháy mắt lại bị Thiên Thủ Thái Tử thu lại.
Chỉ thấy đồng tử sắc mặt như tro tàn, bịch một tiếng ngã xuống đất, khí tức biến mất. Nam Lạc kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Thủ Thái Tử, chỉ thấy gã cũng đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn mình. Trong mắt Nam Lạc cặp mắt kia toàn là tử khí hơn nữa còn có màu tro tàn.
“Ngươi là thị kiếm đồng tử của Pháp hội này, ta muốn nhìn xem ngươi có tư cách gì... Nếu là không có bổn sự chẳng phải là đánh mất mặt của Bất Tử cung sao, Khổng Tuyên chịu được nhưng ta không chịu được” Thiên Thủ Thái Tử híp mắt lại, thanh âm ôn hoà như lúc Nam Lạc mới vào không có chút sát ý nào.
Nhưng trong lòng Nam Lạc cực kỳ càng giác. Một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy Thiên Thủ Thái Tử há miệng, một đám vụ khí như tro tàn xuyên qua hư không đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu.
Đám bụi tro cũng không dày đặc nhưng đột nhiên xuất hiện trên không khiến người ta có cảm giác bị đè nén...
“Hắn muốn giết mình” Nam Lạc nháy mắt nghĩ tới điều này
Đúng lúc này một đám bụi vàng xuất hiện, bụi tro cũng nháy mắt bao phủ bụi vàng, thôn phệ. Bụi tro lùi về miệng Thiên Thủ, chỉ thấy nơi mà Nam Lạc đứng khi nãy không một bóng người.
Thiên Thủ Thái Tử nhíu mày thì thào: “Tiên Thiên độn thổ” Gã không ngờ ràng Nam Lạc lại tránh được một kích của mình. Dù gã có chút coi thường nhưng trong tình huống này với đạo hanh Luyện Tinh Hoá Khí của Nam Lạc lại có thể thoát khỏi tay đại yêu Thiên Thủ Thái Tử, thật là một điều đáng tự hào...
Gã hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạc vào trong hư không, trong mắt loé ra vẻ âm tàn. Thật lâu sau, gã lại nhắm mắt lại. Trong điện yên tĩnh, cách đó không xa là một cái xác chết làm khung cảnh càng thêm âm trầm.
Nam Lạc trở lại trước Khổng Tước Điện thì thấy Khổng Tuyên đang đứng ở dưới tấm bảng nơi cửa điện. Nam Lạc tiến tới bái kiến, vừa muốn mở miệng kể chuyện của Thiên Thủ Điện thì Khổng Tuyên đã lấy tay ngăn lại, y vừa cười vừa nói: “Ta đã thi pháp trên người ngươi, chuyện trong Thiên Thủ điện ta đã biết cả... Ngươi làm rất tốt, ha ha, độn thổ quyết càng ngày càng tinh diệu, xem ra đạo gia nhất mạch quả nhiên là có chỗ đặc biệt.”
Nam Lạc mỉm cười, không nói gì thêm, không lộ phong mang giống như lúc còn ở trong Thiên Thủ Điện. Trong lòng hắn nghĩ Khổng Tuyên thi pháp trên người mình chỉ sợ không phải là quan sát Thiên Thủ Thái Tử mà vào lúc nguy cấp còn có thể cứu mình một mạng.
Khổng Tuyên trước giờ không giải thích với ai bao giờ, tựa như năm đó y thay Nam Lạc xuất đầu, chặt đứt đại đạo chi cơ của Kim Bằng Thái Tử cũng không có kể lại với Nam Lạc. Mà Nam Lạc lại khá giống với Khổng Tuyên ở điểm này, hắn nhận người khác ân huệ cũng chưa bao giờ nói ra miệng, chỉ ghi khắc trong lòng, yên lặng chờ cơ hội báo đáp.
“Ta đắc đạo muộn hơn hắn, đó là sự thật nhưng thần thông chưa chắc đã kém hắn. Thiên Thủ Tiên... Ha Ha chẳng qua chỉ là một con chim mười đầu mà thôi, Nam Lạc ngươi có dám chém một đầu của hắn xuống rồi giắt lên cột cờ trước Bất Tử Cung không?” Khổng Tuyên khẽ cười, đúng là không thèm để Thiên Thủ Thái Tử trong mắt.
Thái Tử một điện, thành danh đã lâu. Sớm đã là Yêu Vương một cõi thế mà trong mắt Khổng Tuyên lại không đáng một xu.
Nam Lạc biết danh khí của Khổng Tuyên ngoại trừ Phượng Hoàng Chi Tử ra thì không còn gì khác. Chẳng qua là vì y ít ra tay, lại thành đạo muộn hơn so với những nhân vật như Thiên Thủ Thái Tử rất nhiều năm. Lần Vạn Cầm Triêu Phương pháp hội lại có thật nhiều Yêu Vương một phương như Thiên Thủ Thái Tử đến đây. Muốn thuận lợi tổ chức pháp hội thì không tránh khỏi việc phải giết người lập uy.
Chỉ là Nam Lạc không ngờ rằng sẽ sớm như vậy, nhưng trong lòng hắn thì nghĩ đây mới là cách hành sự của Khổng Tuyên. Đối nội ôn hoà đối ngoại tàn nhẫn.
“Nếu đã xưng Thiên Thủ Tiên thì Nam Lạc này cũng muốn mượn một cái đầu để tế Phượng Hoàng Kỳ” Nam Lạc đạm nhiên nói, không nhanh không chậm, ngạo khí vốn nội liễm đột nhiên lại xuất hiện.
“Vì sao không bái... bái... bái... bái...”
Chữ “bái” càng lúc càng lớn như muốn chấn vỡ linh hồn của Nam Lạc. Ánh mắt hắn dần lâm vào trạng thái thất thần, thân thể thả lỏng, hai chân chậm rãi chùng xuống.
Thiên Thủ Thái Tử vẫn nhắm mắt như trước, lại giống như nhìn thấy biến hoá của Nam Lạc. Khoé miệng của gã hiện nụ cười, giống như khinh thường lại như trào phúng.
Đột nhiên trong tai gã truyền tới một thanh âm kiên định
“Nam Lạc là thị kiếm đồng tử của Khổng Tước Điện, theo như lễ tiết của nội cung không cần quỳ bái Thái Tử”
Gã kinh ngạc mở to mắt chỉ thấy Nam Lạc mặc một bộ áo xanh, lưng đeo một thanh kiếm vỏ xanh dài ba thước, diện mạo thanh tú, ánh mắt thanh minh mang theo một chút kiên nghị.
“Ha ha có chút bổn sự. Nói đi, KHổng Tuyên bảo ngươi tới đây có chuyện gì nói với ta” Thiên Thủ Thái Tử vừa cười vừa nói nhưng Nam Lạc lại cảm giác nụ cười của gã có một thứ khí tức âm u.
Có lẽ bởi vì nhiếp hồn thanh âm hoặc giả khung cảnh của đại điện đã ảnh hưởng tới ấn tượng của gã trong lòng Nam Lạc...
“Thái tử điện hạ nhà ta thỉnh Thiên Thủ Thái Tử điện hạ đi tới Thiên Trì Long Cung một chuyến, đưa một tấm thiếp mời tới Vạn Cầm Triêu Phượng pháp hội cho Thiên Trì Long Vương” Nam Lạc nhìn thẳng Thiên Thủ Thái Tử, sau khi dứt lời thì nụ cười âm u trên mặt gã đã biến mất, chuyển dần sang lạnh như băng, ánh mắt thì sắc bén như đao.
“Ha ha, Khổng Tuyên, hắn chủ trì pháp hội của hắn, còn dám làm phiền ta, còn muốn ta thay hắn gửi thiệp mời, thật sự là chuyện cười cho thiên hạ. Bổn vương năm đó tung hoành thiên hạ, chỉ sợ hắn còn chưa xuất thế!” Thiên Thủ bật ra tiếng cười u ám, trong lúc bất tri bất giác gã nói ra hai từ “bổn vương” hiển nhiên đó là gã đã từng xưng vương làm tổ ở nơi khác.
Nam Lạc khoanh tay đứng, lẳng lặng nghe, trên mặt không có biểu lộ khác thường, yên tĩnh như núi đá.
“Trong Vạn Cầm Triêu Phượng pháp hội, ngoại trừ cung chủ ra tất cả mọi người phải nghe lệnh của người chủ trì pháp hội kể cả là thái tử. Đây là quy định của cung chủ” Nam Lạc nói, không nhanh không chậm.
Nếu là trước kia, dù Nam Lạc không sợ đối phương nhưng cũng không đối đầu trực diện càng sẽ không dám nhìn thẳng...
Đối phương là Thái tử một điện còn hắn chỉ là một đồng tử nho nhỏ mà thôi. Thoạt nhìn thì chênh lệch rất lớn nhưng Nam Lạc không thể không làm như vậy bởi hiện giờ hắn là thị kiếm đồng tử, trong pháp hội, hắn là đại biểu của Khổng Tuyên. Nếu e sợ thì chẳng khác nào đánh mất mặt mũi của y.
“Ngươi chỉ là một đồng tử, dám đem Cung chủ ra doạ ta sao, lá gan lớn lắm. Ngươi đi gọi Khổng Tuyên tới đây, ta muốn xem hắn có bổn sự gì để khiến ta vì hắn gửi thiếp. Phượng Hoàng Cung Chủ còn không bắt ta làm vậy thế mà hắn lại dám, coi thường ta quá thể...” Ánh mắt âm tàn của Thiên Thủ bắn ra bốn phía, sát khí sắc bén dần lan ra.
“Thiên Thủ Thái Tử không nghe theo Khổng Tước Điện sai sử sao” Nam Lạc cả người như bàn thạch, đứng ngạo nghễ trên đại điện. Vươn người đứng thẳng, một bộ áo xanh, một thanh bảo kiếm, hắn vốn trầm mặc yên tĩnh lúc này lại lộ ra vài phần lạnh lùng, ngạo khí.
Vị đồng tử dẫn hắn Nam Lạc vào điện lúc này lại run rẩy. Trong mắt tràn đầy nỗi sợ.
Đột nhiên Thiên Thủ Thái Tử quay đầu nhìn về phía vị đồng tử kia, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Đồ vô dụng, lưu ngươi có tác dụng gì...” Vừa dứt lời há miệng, một đạo ô quang liền quấn lên đồng tử kia, trong nháy mắt lại bị Thiên Thủ Thái Tử thu lại.
Chỉ thấy đồng tử sắc mặt như tro tàn, bịch một tiếng ngã xuống đất, khí tức biến mất. Nam Lạc kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Thủ Thái Tử, chỉ thấy gã cũng đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn mình. Trong mắt Nam Lạc cặp mắt kia toàn là tử khí hơn nữa còn có màu tro tàn.
“Ngươi là thị kiếm đồng tử của Pháp hội này, ta muốn nhìn xem ngươi có tư cách gì... Nếu là không có bổn sự chẳng phải là đánh mất mặt của Bất Tử cung sao, Khổng Tuyên chịu được nhưng ta không chịu được” Thiên Thủ Thái Tử híp mắt lại, thanh âm ôn hoà như lúc Nam Lạc mới vào không có chút sát ý nào.
Nhưng trong lòng Nam Lạc cực kỳ càng giác. Một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy Thiên Thủ Thái Tử há miệng, một đám vụ khí như tro tàn xuyên qua hư không đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu.
Đám bụi tro cũng không dày đặc nhưng đột nhiên xuất hiện trên không khiến người ta có cảm giác bị đè nén...
“Hắn muốn giết mình” Nam Lạc nháy mắt nghĩ tới điều này
Đúng lúc này một đám bụi vàng xuất hiện, bụi tro cũng nháy mắt bao phủ bụi vàng, thôn phệ. Bụi tro lùi về miệng Thiên Thủ, chỉ thấy nơi mà Nam Lạc đứng khi nãy không một bóng người.
Thiên Thủ Thái Tử nhíu mày thì thào: “Tiên Thiên độn thổ” Gã không ngờ ràng Nam Lạc lại tránh được một kích của mình. Dù gã có chút coi thường nhưng trong tình huống này với đạo hanh Luyện Tinh Hoá Khí của Nam Lạc lại có thể thoát khỏi tay đại yêu Thiên Thủ Thái Tử, thật là một điều đáng tự hào...
Gã hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạc vào trong hư không, trong mắt loé ra vẻ âm tàn. Thật lâu sau, gã lại nhắm mắt lại. Trong điện yên tĩnh, cách đó không xa là một cái xác chết làm khung cảnh càng thêm âm trầm.
Nam Lạc trở lại trước Khổng Tước Điện thì thấy Khổng Tuyên đang đứng ở dưới tấm bảng nơi cửa điện. Nam Lạc tiến tới bái kiến, vừa muốn mở miệng kể chuyện của Thiên Thủ Điện thì Khổng Tuyên đã lấy tay ngăn lại, y vừa cười vừa nói: “Ta đã thi pháp trên người ngươi, chuyện trong Thiên Thủ điện ta đã biết cả... Ngươi làm rất tốt, ha ha, độn thổ quyết càng ngày càng tinh diệu, xem ra đạo gia nhất mạch quả nhiên là có chỗ đặc biệt.”
Nam Lạc mỉm cười, không nói gì thêm, không lộ phong mang giống như lúc còn ở trong Thiên Thủ Điện. Trong lòng hắn nghĩ Khổng Tuyên thi pháp trên người mình chỉ sợ không phải là quan sát Thiên Thủ Thái Tử mà vào lúc nguy cấp còn có thể cứu mình một mạng.
Khổng Tuyên trước giờ không giải thích với ai bao giờ, tựa như năm đó y thay Nam Lạc xuất đầu, chặt đứt đại đạo chi cơ của Kim Bằng Thái Tử cũng không có kể lại với Nam Lạc. Mà Nam Lạc lại khá giống với Khổng Tuyên ở điểm này, hắn nhận người khác ân huệ cũng chưa bao giờ nói ra miệng, chỉ ghi khắc trong lòng, yên lặng chờ cơ hội báo đáp.
“Ta đắc đạo muộn hơn hắn, đó là sự thật nhưng thần thông chưa chắc đã kém hắn. Thiên Thủ Tiên... Ha Ha chẳng qua chỉ là một con chim mười đầu mà thôi, Nam Lạc ngươi có dám chém một đầu của hắn xuống rồi giắt lên cột cờ trước Bất Tử Cung không?” Khổng Tuyên khẽ cười, đúng là không thèm để Thiên Thủ Thái Tử trong mắt.
Thái Tử một điện, thành danh đã lâu. Sớm đã là Yêu Vương một cõi thế mà trong mắt Khổng Tuyên lại không đáng một xu.
Nam Lạc biết danh khí của Khổng Tuyên ngoại trừ Phượng Hoàng Chi Tử ra thì không còn gì khác. Chẳng qua là vì y ít ra tay, lại thành đạo muộn hơn so với những nhân vật như Thiên Thủ Thái Tử rất nhiều năm. Lần Vạn Cầm Triêu Phương pháp hội lại có thật nhiều Yêu Vương một phương như Thiên Thủ Thái Tử đến đây. Muốn thuận lợi tổ chức pháp hội thì không tránh khỏi việc phải giết người lập uy.
Chỉ là Nam Lạc không ngờ rằng sẽ sớm như vậy, nhưng trong lòng hắn thì nghĩ đây mới là cách hành sự của Khổng Tuyên. Đối nội ôn hoà đối ngoại tàn nhẫn.
“Nếu đã xưng Thiên Thủ Tiên thì Nam Lạc này cũng muốn mượn một cái đầu để tế Phượng Hoàng Kỳ” Nam Lạc đạm nhiên nói, không nhanh không chậm, ngạo khí vốn nội liễm đột nhiên lại xuất hiện.
Bình luận truyện