Nhân Dục Đạo

Chương 25: Hàn độc



Hàn Phong chân bước vào trong phòng, trước mắc chợt tối lại. Trong phòng ánh sáng le lắt, sương khói mờ ảo, người thường là không thể nhìn rõ. Hàn Phong cẩn thận tản ra thần thức, lúc này mới cảm nhận rõ mọi thứ trong phòng.

Phòng này được chia làm hai gian, phía ngoài được xếp một dãy ghế, lúc này đang có ba lão nhân đang ngồi suy tư, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực. Thấy đám người Hàn Phong đi vào, bọn hắn biết rằng thời gian xem bệnh của mình kết thúc, cũng rất tự giác mà thu dọn đồ đạc, lắc lắc đầu ra khỏi phòng.

"Kỳ quái. Kỳ quái!"

Một lão nhân đi ngang qua người Hàn Phong, không nhịn được thì thầm. Tình trạng này lần đầu gặp phải, suy luận đủ đường vẫn không có cách phá giải a.

Lần này Hàn Phong đi vào cùng ba người khác, một người chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt khắc khổ, mang theo một cái dụng cụ tựa như kim châm, đang không ngừng suy tư. Người còn lại không ngờ là một thanh niên, nhìn qua có chút tuấn tú, thế nhưng vẻ mặt láo liên không yên, không giống một đại phu chút nào cả.

Ba người Hàn Phong ngồi ở gian ngoài phòng chờ, không khí hơi chút áp lực. Đợi khoảng nửa nén hương, lúc này mới có một tiếng thở dài từ bên trong truyền ra kèm theo đó là giọng nói có chút mệt mỏi

"Vào đi."

Giọng nói này là của một nữ nhân, có lẽ đã ngoài ba mươi thế nhưng vẫn vô cùng quyến rũ động lòng người. Nghe thấy người này gọi, trung niên nam tử vẫn trầm tư nãy giờ nhấc thân đứng lên, cầm theo ngân châm bước vào gian trong.

Bên trong không chút động tĩnh, một lát sau trung niên nam tử mang theo vẻ mặt suy tư đi ra, ngân châm vẫn dính một giọt máu. Hắn cũng không ngồi chờ hai người Hàn Phong mà nhanh chóng thu thập rồi ra khỏi biệt viện.

Trung niên nam tử vừa đi khỏi, thanh niên kia như sớm đã chờ đợi hồi lâu, không đợi phân phó đã nhanh chân bước vào trong phòng. Hàn Phong cũng mặc kệ hắn, nhắm mắt dưỡng thần.

Chẳng qua bao lâu, trong phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, sau đó tiếng rên rỉ lớn dần, a a quanh quẩn làm cho người đỏ mặt. Dường như có người đang... giao hợp?

Hàn Phong sắc mặt cổ quái, đây là cái tình trạng gì? Hắn không nhịn được toả ra thần thức xem xét gian trong, tức thì thấy một cảnh tượng làm hắn trợn mắt há hốc mồm.

Gian trong này có khoảng mười nữ nhân mặc cung phục, xếp thành hai hàng hướng đến một chiếc giường bạch ngọc. Đầu giường đặt một lư hương đang toả khói nghi ngút, bên cạnh là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi vẻ mặt tức giận đang đứng.

Trên trần buông xuống mấy tấm vài lụa màu hồng phấn, che đi cảnh vật bên trong giường. Một bàn tay mảnh mai, trắng muốt như ngọc từ trong giường vương ra. Mà tên thanh niên kia chính là đang bắt lấy bàn tay này, liên tục dùng đầu lưỡi liếm mút, điệu bộ vô cùng say mê, làm cho sau màn vang lên tiếng a a rên rỉ không thôi.

Thiếu phụ càng lúc càng không nhịn được nữa, khuôn mặt càng lúc càng phẫn nộ. Nàng tức giận vươn tay tóm lấy gáy tên kia ném ra ngoài, miệng quát

"Đem tên này lôi ra ngoài giết đi!"

Thanh niên kia vẻ mặt vẫn vô cùng mê say, cái lưỡi vẫn liếm mép. Liên tục nhìn chòng chọc vào giường ngọc, lúc này mới quay ra thiếu phụ kia nói.

"Tiền bối, tất cả những gì vãn bối nói đều là sự thật. Ngài cùng vừa thấy Uyển nhi có sự chuyển biến tích cực. Mong ngài suy nghĩ lại, chỉ có vãn bối mới cứu được nàng."

Nói rồi hắn vái thiếu phụ một cái, tiêu sái đi ra ngoài.

Hàn Phong thu hồi thần thức, từ biểu hiện của tên này có thể thấy vài điều. Hắn không khỏi có vài suy nghĩ yy, đã lâu rồi chưa gặp sư tôn a....:))~

Thanh niên này đi ra khỏi phòng, thấy Hàn Phong còn trẻ tuổi hơn cả hắn, trong mắt ánh lên sát khí dường như muốn đem Hàn Phong đánh chết. Chỉ đến khi thiếu phụ kia quát một tiếng, hắn mới hung dữ nhìn Hàn Phong một cái nữa, đi ra bên ngoài.

"Thôi, ngươi vào đi!"

Tiếng nói mệt mỏi của thiếu phụ lại truyền ra, dường như trong lòng đã có quyết định, thế nhưng lại tràn đầy không cam lòng.

Hàn Phong không nhanh không chậm bước vào, vì đã dụng thần thức nhìn qua, hắn không có chút lúng túng nào cả, bình tĩnh bước đến trước giường ngọc.

Thiếu phụ vốn không để ý, nhưng thấy Hàn Phong vô cùng trẻ tuổi, cũng chú ý nhìn lại vài lần, trong lòng lại thầm cân nhắc.

Hàn Phong lúc này cũng đánh giá nàng. Người này khoảng ba mươi tuổi, thế nhưng khuôn mặt lại được bão dưỡng vô cùng tốt, trẻ trung như mới chỉ mười tám. Hai bầu nhũ hoa lại vô cùng lớn căng tròn trước ngực, hắn thầm so sánh, hai hung khí này thậm chí còn lớn hơn của sư tôn nữa. Hơn nữa thiếu phụ này còn có một khí chất thành thục phong tình vô cùng mỵ nhân, làm cho người ta không nhịn được liên tưởng tới... gái một con? Thật sự bầu nhũ hoa kia quá lớn, làm người ta chỉ muốn lập tức đè nàng ra mà nhét vào giữa hai ngực nàng.

"Lại là một tu sĩ...."

Hàn Phong ngoài mặt không biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng vô cùng rung động. Trong hai ngày, liên tiếp gặp ba tu sĩ. Nguyệt Hồng kia là người hắn gặp đầu tiên, cảnh giới chỉ có Trúc Cơ trung kỳ nhưng lại vô cùng thần bí, không tra ra công pháp tu luyện. Người thứ hai là Thất Long, tên này có lẽ tu luyện lôi pháp, toàn thân như mội đạo thiên lôi, thế nhưng cảnh giới phù phiếm, căn nguyên yếu ớt, tu vi chỉ đạt Trúc Cơ hậu kỳ, không có gì đáng nói.

Người thứ ba lại là thiếu phụ này. Người này chẳng những vô cùng xinh đẹp động nhân, lại còn là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn hàng thật giá thật, không có chút thua kém hắn, thậm chí còn thâm hậu hơn.

Thiếu phụ thấy ánh mắt Hàn Phong lướt qua ngực mình, không nhịn được hừ nhẹ. Tên này mới bao nhiêu tuổi, lại dám vô lễ với nàng. Thế nhưng trong lòng không nhịn được có chút tự mãn, nhũ hoa của nàng là vô cùng hấp dẫn đấy, nếu tên kia dám vùi đầu vào, nàng sẽ cho hắn chết ngạt.

"Chết tiệt, tại sao lại có suy nghĩ như vậy chứ!"

Cũng không trách được nàng, gặp truyền nhân Nhân Dục Đạo, có thể giữ được bình tĩnh là đã vô cùng không tồi rồi, cảnh giới càng cao càng khó kìm chế. Mấy cung nữ xung quanh, cũng liên tục nhìn về phía Hàn Phong, đáy lòng không nhịn được liên tưởng.

Hàn Phong cũng tạm thời không quản đến thiếu phụ, cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta. Người này cảnh giới càng cao, lại càng biết được nhiều thứ. Nhất định phải để nàng mang ơn ta.

Hắn tiến lại gần giường ngọc, lúc này mới thật sự nhìn rõ. Cánh tay kia mảnh mai yếu đuối, trắng muốt như ngọc. Ngón tay tựa như búp măng mới nhú, vô cùng mềm mại xinh đẹp. Nếu để bàn tay này cầm vật gì đó....

Hàn Phong đúng là có suy nghĩ như vậy, muốn để nàng hảo hảo chăm sóc tiểu Hàn Phong. Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi. Trước hết không nói hắn và thiếu phụ kia cảnh giới ngang nhau, chính là mình tạm thời không muốn gây sự, chỉ một bàn tay này chưa đáng đánh đổi a.

"Ặc... Thật ra cũng đáng."

Hàn Phong không nhịn được mắng thầm. Thời gian gần đây tiểu Hàn Phong không được thoả mãn, sớm nộ hoả xung thiên, làm hắn cũng sắp không khống chế được.

Hàn Phong xua tan suy nghĩ trong đầu, vươn tay chạm tới cổ tay kia, cẩn thận xem xét.

Càng xem xét hắn càng nhíu mày. Người này không ngờ cũng là một tu sĩ, thế nhưng cảnh giới chỉ tầm Luyện Khí tầm sáu. Trong cơ thể người này có hai luồng khí âm dương đang điên cuồng xung kích phá hoại, nhưng luồng dương khí rõ ràng yếu thế hơn hẳn, đã sắp bại lui. Luồng âm khí kia, vừa hùng mạnh vừa bá đạo, lại mang theo dâm tính kinh người, đang vô cùng hống hách điên cuồng tàn phá. Nếu để nó xâm nhập vào đại não, chắc chắn phải chết, lại còn là chết trong nhục dục.

Hàn Phong lại xem qua một chút nữa, khuôn mặt suy tư, vô thức nhìn lư hương đầu giường đang toả khói nghi ngút. Hắn chợt ngẩn ra.

"Dương Tâm Toả Hồn thảo? Không ngờ là vật này! Vậy suy đoán của mình chính xác!"

Dương Tâm Toả Hồn thảo này cũng coi như một loại linh dược quý hiếm, tác dụng thực chất của nó là chủ dược luyện chế Dương Tâm Toả Hồn đan giúp cho người ta cảm ngộ quy tắc hoả thuộc tính mà không bị hoả độc công tâm, giữ vững thần hồn không bị đốt cháy. Hôm nay lại được đem ra đốt để duy trì dương khí, quả thật vô cùng phung phí.

Hàn Phong nhìn thảo này, càng khẳng định hơn, đã có tám phần chắc chắn. Hắn ngẩng đầu nói với thiếu phụ lúc này đang dần mất kiên nhẫn, làm nàng trơn mắt há mồm:

"Người này bị xà tinh cắn, ít nhất đã có ngàn năm hoả hầu. Lại còn là nam tính xà tinh, mang theo hàn độc mạnh mẽ. Nếu chỉ áp chế như vậy, sống không quá ba ngày nữa."

Mấy chương gần đây có chút nhạt nhẽo, cảnh xuân quá ít, thật không phù hợp đạo tâm của ta.

Thế nhưng để tiểu tử Hàn Phong càng tiếp xúc thế giới rộng lớn hơn, nhiều mỹ nữ hơn. Ta không thể không dùng mấy chương để câu giờ a T.T

Kính mong quý đồng đạo thông cảm. Cùng chờ đón nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện