Nhân Gian Băng Khí

Chương 42: Kế hoạch hợp tác



Biểu hiện dị thường của Văn Vi làm Văn Cường và Lãnh Dạ đều thập phần kinh ngạc, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng lại liếc qua Văn Vi và Mười Một. Nhưng vẻ mặt Mười Một vẫn rất bình thản, hắn đối với chứng đỏ mặt của Văn Vi sớm đã quen thuộc. Lúc tại trường học, Văn Vi mỗi lần nhìn thấy hắn đều hơi đỏ mặt, chỉ là không có đỏ bừng như bây giờ thôi.

Văn Vi kinh sửng sốt trong chốc lát, ý thức được biểu hiện bất bình thường của mình, nàng lập tức đặt chén cháo trong tay xuống nói: "Mẹ nói đưa cho Mười Một uống." Dứt lời liền vội vàng bỏ chạy.

Lãnh Dạ bước đến đem chén cháo đưa cho Mười Một. Mười Một chẳng hề khách khí nhận lấy chén cháo, há miệng húp ngay một ngụm lớn, ba ngày không ăn không uống, hắn sớm đã đói meo.

Đợi Mười Một ăn xong, Văn Cường mới hỏi: "Mười Một, ngươi và con gái ta đã xảy ra chuyện gì thế?"

"A?" Mười Một sửng sốt một chút rồi lập tức nói: "Ta và cô ấy đã từng ở cùng một nhà vệ sinh."

"Phụt!" Lãnh Dạ đang uống nước liền phun toàn bộ ngụm nước ra ngoài, vừa khéo phun ngay vào mặt Văn Cường.

Văn Cường lại tựa như chẳng có cảm giác, hắn há hốc miệng, đôi mắt trợn trừng nhìn Mười Một, nước từ trên đầu rỏ xuống, vẻ mặt kinh ngạc đến cực độ.

"Xin lỗi, xin lỗi." Lãnh Dạ phát hiện mình đã phun trúng vào Văn Cường, vội lấy khăn ra lau cho hắn.

Động tác của Lãnh Dạ làm Văn Cường bừng tỉnh, hắn đẩy khăn của Lãnh Dạ ra, chỉ vào Mười Một nói: "Ngươi …… ngươi theo con gái ta cùng vào một phòng vệ sinh?"

Mười Một gật đầu.

"Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…" Văn Cường không biết là đang lo lắng hay tức giận, lắp ba lắp bắp nói không nên lời. xem tại truyenbathu.vn

Lãnh Dạ sợ Văn Cường nổi giận, vội giữ hắn lại, hỏi: "Mười Một, rốt cuộc chuyện như thế nào? Ngươi không giống cái loại sắc lang biến thái chút nào." Ý tứ trong câu nói làm Mười Một nhanh chóng hiểu rõ, nếu không hắn cũng không bảo vệ được Mười Một.

Mười Một lạnh lùng đem sự tình trải qua nói sơ qua, Văn Cường nghe xong mới không nổi giận. Dù sao cũng là đám đồng học đùa quá trớn, Mười Một coi như là người bị hại, chỉ đáng thương cho con gái hắn, thảo nào khi nhìn thấy Mười Một, mặt nó lại đỏ bừng như vậy.

Nghĩ đến đây, Văn Cường đột nhiên nhớ ra, hắn vội truy vấn: "Ngươi …… ngươi …… có … ách, có… có nhìn thấy...ách…?"

Mười Một ngơ ngác nhìn Văn Cường, sau một hồi Văn Cường mới nghiến răng nói: "Ngươi có…thấy… có phải là thấy con gái của ta trong nhà vệ sinh?"

Mười Một lắc đầu nói: "Bên trong có cửa ngăn, lúc cô ấy ra đã mặc quần áo rồi."

Văn Cường lúc này mới thở phào một hơi mà vỗ vỗ ngực nói: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Kỳ thật Mười Một không nói thật, lúc đó khi Văn Vi vào nhà vệ sinh, bởi vì những chỗ khác hơi bẩn, Văn Vi lại thích sạch sẽ, mới lựa chọn một phòng vệ sinh không có cửa, sạch hơn các chỗ khác. Khi đó nàng đang mặc váy ngắn, khi Mười Một bước vào thì nàng vừa xong xuôi và muốn đứng dậy, đang kéo nội khố đến đầu gối, Mười Một còn nhớ rõ nội khố của nàng toàn là một màu trắng, bên trên còn thêu hình hoạt họa. Mặc dù có váy che đi những bộ phận trên đùi, nhưng nội khố bí mật nhất lại bị Mười Một nhìn thấy, do đó Văn Vi mới xấu hổ như thế.

Sau khi Văn Vi hoảng hốt kéo mạnh nội khố lên, mặc vào và chạy ra, Mười Một mới vệ sinh xong xuôi, rửa tay và đi ra. Đối với Mười Một mà nói, chuyện này căn bản chẳng có gì ghê gớm, trong "Ma quỷ" huấn luyện doanh, những nữ nhân xích lõa hắn đã thấy nhiều, cũng đã chai sạn với chuyện nam nữ. Huống hồ hắn cũng chỉ thấy được váy, đôi chân và nội khố, chỗ không nên nhìn thì không thấy. Nhưng đối với người chưa hiểu chuyện đời, lại thuần khiết như Văn Vi mà nói, đây là chuyện khó xử nhất trong đời.

Nếu không phải chuyện xấu hổ này làm nàng khó có thể mở miệng, tin rằng nàng và gã học sinh truyền kỳ này đã sớm thật sự quen biết nhau.

Tuy Mười Một đối với chuyện này cảm thấy chẳng có gì, nhưng thấy thần sắc tức giận vừa rồi của Văn Cường, cùng với ánh mắt sợ hãi của Lãnh Dạ, hắn mới không nói thật. Cũng may mắn hắn không nói ra, nếu không Văn Cường nhất định sẽ chẳng để ý đến nhiệm vụ mà cùng hắn liều mạng ngay tại chỗ.

Văn Cường bình tĩnh lại, thấy vẻ mặt của Văn Vi cũng đã trở nên thư thái hơn vừa rồi. Hắn cũng hiểu rõ con gái của mình, Văn Vi rất ít khi tiếp xúc cùng người khác phái, mặc dù không thiệt thòi gì, nhưng dù sao cũng là đang trong nhà vệ sinh, có chút xấu hổ cũng là bình thường. Dù sao, Mười Một cũng là người khác phái đầu tiên nàng tiếp xúc, mà lại còn là gặp trong nhà vệ sinh.

Nghĩ vậy, Văn Cường quyết định không truy cứu chuyện này nữa, hắn dù sao cũng là người làm đại sự, huống hồ nữ nhi cũng không có chịu thiệt thòi, hơn nữa hắn còn có chuyện phải cần đến Mười Một, chuyện này cứ như vậy đi. Sau khi nghĩ thoáng qua, Văn Cường chuyển qua hỏi chuyện khác: "Mười Một, sao ngày đó ngươi lại đột nhiên toàn thân bốc khói thế?"

Câu hỏi của Văn Cường cũng làm Lãnh Dạ chú ý, hắn cũng rất muốn biết Mười Một đã xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc Mười Một chỉ lắc đầu cười khổ nói: "Ta cũng không biết, chỉ là đầu rất đau, sau đó liền ngất đi."

Tự mình cũng không muốn đi quá sâu vào đề tài này, Mười Một lại hỏi: "Hiện giờ bên ngoài thế nào ?"

"Còn có thể thế nào?" Văn Cường cười khổ nói: "Ta bị ngươi hại đến thảm. có nhà không thể quay về, công ti cũng không dám đến, ngay cả Tiểu Vi ta cũng không dám cho nó đi học."

"Vì sao?"

"Cũng tại đám 'Ma Quỷ' đáng chết kia, bây giờ 'Ma Quỷ' đang tìm chúng ta khắp nơi."

"Vậy sau này ngươi làm thế nào đây?"

Văn Cường suy tư một chút rồi nói: "Ta và chính phủ đã liên hệ rồi, chỉ cần lần này cứu 'Thần Kiếm' thành công, ta sẽ mang theo cả nhà cùng y về nước định cư."

"Xong chuyện này?"

Văn Cường lắc đầu nói: "Kỳ thật, vì dự phòng, ngày đó ta đã âm thầm đem tài sản về quốc nội, tổng công ti ở Anh quốc đã sớm chỉ còn cái xác không. Đợi sau khi trở lại quốc nội, ta sẽ đem chi nhánh nơi đó biến thành tổng công ti, sau này sẽ không cần phải lo lắng nữa." Dừng một chút, lại nói: "Kỳ thật người nhà ta và chính phủ bên kia đều không cần lo lắng, Mina và Tiểu Vi sớm đã muốn về Trung Quốc định cư nếu ta không có nhiệm vụ thì cũng sớm đã mang theo họ về Trung Quốc. Lần này sau khi nhiệm vụ chấm dứt, ta cũng sẽ không ngồi yên ở Anh quốc, cấp trên cũng đồng ý cho ta về nước phát triển, bất quá bề ngoài là một doanh nhân. A, a, thân phận của ta còn chưa bị tiết lộ, nếu phía Anh quốc truy cứu, ta sẽ nói là 'Ma Quỷ' muốn giết ta, ta bất đắc dĩ mới bỏ chạy. Làm cho bọn họ cùng bọn chó 'Ma Quỷ' cắn nhau."

Lãnh Dạ ho nhẹ một tiếng, Văn Cường lúc này mới ý thức được Mười Một cũng là người của "Ma quỷ", liền vội vàng lái sang chuyện khác: "Đúng rồi, phía ngươi thì sao? Nhiệm vụ lần này không thể không thành công, mấu chốt hoàn toàn dựa vào ngươi."

Mười Một hỏi: "Các ngươi bây giờ có bao nhiêu người?" Lãnh Dạ nói: "Nhân số không phải là vấn đề, chúng ta mới từ các quốc gia khác nhau thuê về một nhóm người, hai ngày nữa sẽ tới." Quy tắc bí mật của giới lính đánh thuê là chỉ lấy tiền, không hỏi mục đích. Nếu đội dong binh nào dám vi phạm, sau này đừng hòng tồn tại. Vì những nguyên nhân này, hơn nữa thân phận lại không thể phơi bày, Lãnh Dạ và Văn Cường mới quyết định thuê lính đánh thuê từ các quốc gia khác nhau, tạo thành một đội lính đánh thuê tạp nham. Đương nhiên, chủ lực vẫn là dong binh Trung Quốc, dù sao người của mình cũng dễ tín nhiệm hơn.

"Nhân số cụ thể thế nào?"

Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Khoảng hơn ba mươi người."

Mười Một suy tư một hồi rồi nói: "Nếu muốn động thủ, tốt nhất đợi khi Mardy ở nhà."

Văn Cường ngẩn người: "Tại sao? Bên cạnh Mardy có bốn vệ sĩ tinh anh do đám 'Ma Quỷ' các ngươi phái tới, có bọn họ, khó khăn của chúng ta phải tăng lên vài lần."

Mười Một lắc đầu nói: "Bởi vì có người nhà Mardy ở đó, bên đó nhất định phải phân thêm người bảo vệ, lực chiến đấu sẽ yếu bớt rất nhiều."

Lãnh Dạ vỗ tay nói: "Đúng lắm, nếu chúng ta công kích mãnh liệt một chút, các ngươi nhất định phải bảo vệ Mardy rút lui."

Mười Một gật đầu nói: "Hắn cũng không kịp mang 'Thần Kiếm' đi."

Văn Cường quả quyết nói: "Hay lắm, cứ theo ngươi nói. Lúc nào thì động thủ, ngươi báo cho ta."

Mười Một cảm giác được khí lực của mình đã khôi phục một chút, hắn từ trên giường bò xuống nói: " Bây giờ ta phải tìm 'Thần Kiếm' để xác nhận thân phận các ngươi."

"Không vấn đề, chúng ta chờ ngươi." Văn Cường gật đầu nói.

"Còn nữa, không được làm thương tổn đến Mardy."

"Chuyện này ……" Lãnh Dạ vẻ mặt hơi khó xử nói: "Chúng ta sẽ tận lực."

"Không phải tận lực, tuyệt đối không thể. Các ngươi có nhiệm vụ của các ngươi, ta cũng có nhiệm vụ của mình, ta phải bảo vệ an toàn cho cả nhà Mardy, những người khác không liên quan đến ta."

Lãnh Dạ nghiến răng nói: "Được, ta đáp ứng. Chúng ta chỉ bức lui Mardy, không làm thương tổn đến hắn."

Mười Một co duổi chân tay một chút rồi nói: "Ta đi trước đây, sau khi xác nhận thân phận các ngươi sẽ thông tri lại."

Đợi khi Mười Một rời đi, Văn Cường mới hỏi: "Lãnh Dạ, ngươi cảm thấy Mười Một có đáng tin không?" Dù sao Mười Một cũng là người của Mardy, đối với vịêc giúp đỡ vô điều kiện của hắn, Văn Cường luôn cảm thấy có chút hoài nghi.

"Không biết." Lãnh Dạ lắc đầu nói: "Tôi cùng hắn tiếp xúc không nhiều lắm, bất quá Mười Một này không thể dựa theo lẽ thường mà đánh giá, bởi vì hắn sẽ không theo lẽ thường mà biểu hiện."

Văn Cường ngẩm nghĩ rồi thở dài nói: "Thôi, làm tới đâu tính tới đó. Ai, nha đầu Tiểu Vi kia, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho ta biết một tiếng. Không được, ta phải tìm nó nói chuyện." Dứt lời bèn đùng đùng bỏ đi….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện