Nhân Ngư Tiểu Nam
Chương 24
Tiểu Nam ngẩng đầu.
“Hết rồi.”
“Chưa đâu! Anh còn có thể cho em ăn nhiều hơn nữa.”
Hải Thiên Lam rất nhanh động tính khí, làm cho nó bắn ra bạch dịch, sau đó bôi lên môi Tiểu Nam.
Tiểu Nam quệt ngón tay đưa dịch trắng vào miệng. Là ngọt, chỉ là không có ngọt như kem, bất quá không khó ăn là được.
Tiểu Nam liếm ngón tay, Hải Thiên Lam liếm Tiểu Nam.
Váy bị vén lên tận phần ngực, Hải Thiên Lam dùng đầu lưỡi nhấm nháp hạt đậu nhỏ trước ngực Tiểu Nam.
“Anh yêu em, Tiểu Nam.”
Cho dù bị coi là vi phạm đạo đức, Hải Thiên Lam vẫn muốn có được Tiểu Nam, từ mười lăm tuổi luôn suy nghĩ đến tận năm ba mươi tuổi, tình yêu này, dục vọng này, kể từ khi nhìn thấy Tiểu Nam đã bùng lên tựa như núi lửa phun trào.
“Yêu?”
Tiểu Nam cảm thấy rất kỳ quái, giữa bạn bè không phải đều chỉ nói ‘thích’ sao?
“Em cũng thích đại ca ca.”
Thích muốn ôm, muốn cọ đuôi một cái.
Tiểu Nam rúc vào lòng Hải Thiên Lam, quắp hai chân lên eo anh.
“Tiểu Nam thích được đại ca ca ôm, chân của em đã đứng mỏi nhừ rồi, cuộc sống trên đất bằng thật vất vả.”
Nhân ngư đi lại trên cạn giống như một loại vận động vậy, đứng lâu chân sẽ mỏi.
Bế Tiểu Nam lên, Hải Thiên Lam đem vật cứng trực tiếp cọ lên giữa đùi bé.
Anh lại tiếp tục đỡ mông Tiểu Nam, giúp bé ổn định thân thể.
“Tiểu Nam, để rắn biển của anh tiến vào nơi này đi.”
Một ngón tay của Hải Thiên Lam lập tức luồn vào lỗ nhỏ dưới thân bé.
“Ưm! Bất quá lát nữa rắn biển phải phun ra kem cho Tiểu Nam ăn.”
“Ừ! Đợi chút nữa anh sẽ cho em rất nhiều kem.”
Vật cứng tìm được cửa vào, liền động thân tiến tới, bị cái miệng nhỏ nhắn dưới thân Tiểu Nam chặt chẽ ngậm trọn.
Hải Thiên Lam dùng sức thúc người về phía trước, Tiểu Nam còn phối hợp ngồi xuống dương cụ của anh.
“Đại ca ca, rắn biển của anh càng làm sâu rồi, thật ngứa, anh nhất định không được rút nó ra, nếu không Tiểu Nam sẽ giận.”
“Hết rồi.”
“Chưa đâu! Anh còn có thể cho em ăn nhiều hơn nữa.”
Hải Thiên Lam rất nhanh động tính khí, làm cho nó bắn ra bạch dịch, sau đó bôi lên môi Tiểu Nam.
Tiểu Nam quệt ngón tay đưa dịch trắng vào miệng. Là ngọt, chỉ là không có ngọt như kem, bất quá không khó ăn là được.
Tiểu Nam liếm ngón tay, Hải Thiên Lam liếm Tiểu Nam.
Váy bị vén lên tận phần ngực, Hải Thiên Lam dùng đầu lưỡi nhấm nháp hạt đậu nhỏ trước ngực Tiểu Nam.
“Anh yêu em, Tiểu Nam.”
Cho dù bị coi là vi phạm đạo đức, Hải Thiên Lam vẫn muốn có được Tiểu Nam, từ mười lăm tuổi luôn suy nghĩ đến tận năm ba mươi tuổi, tình yêu này, dục vọng này, kể từ khi nhìn thấy Tiểu Nam đã bùng lên tựa như núi lửa phun trào.
“Yêu?”
Tiểu Nam cảm thấy rất kỳ quái, giữa bạn bè không phải đều chỉ nói ‘thích’ sao?
“Em cũng thích đại ca ca.”
Thích muốn ôm, muốn cọ đuôi một cái.
Tiểu Nam rúc vào lòng Hải Thiên Lam, quắp hai chân lên eo anh.
“Tiểu Nam thích được đại ca ca ôm, chân của em đã đứng mỏi nhừ rồi, cuộc sống trên đất bằng thật vất vả.”
Nhân ngư đi lại trên cạn giống như một loại vận động vậy, đứng lâu chân sẽ mỏi.
Bế Tiểu Nam lên, Hải Thiên Lam đem vật cứng trực tiếp cọ lên giữa đùi bé.
Anh lại tiếp tục đỡ mông Tiểu Nam, giúp bé ổn định thân thể.
“Tiểu Nam, để rắn biển của anh tiến vào nơi này đi.”
Một ngón tay của Hải Thiên Lam lập tức luồn vào lỗ nhỏ dưới thân bé.
“Ưm! Bất quá lát nữa rắn biển phải phun ra kem cho Tiểu Nam ăn.”
“Ừ! Đợi chút nữa anh sẽ cho em rất nhiều kem.”
Vật cứng tìm được cửa vào, liền động thân tiến tới, bị cái miệng nhỏ nhắn dưới thân Tiểu Nam chặt chẽ ngậm trọn.
Hải Thiên Lam dùng sức thúc người về phía trước, Tiểu Nam còn phối hợp ngồi xuống dương cụ của anh.
“Đại ca ca, rắn biển của anh càng làm sâu rồi, thật ngứa, anh nhất định không được rút nó ra, nếu không Tiểu Nam sẽ giận.”
Bình luận truyện