Nhân Nhân

Chương 1



Thời đại học, tôi và Trình Mặc là một cặp đôi chuẩn mực người người hâm mộ.

Chúng tôi quen biết từ rất sớm, ngày khai giảng đầu tiên, lúc tập hợp đã đứng chung một chỗ, anh ta nhìn tôi, cười tủm tỉm hỏi tôi tên gì.

Khi đó Trình Mặc 18 tuổi, tôi cũng 18 tuổi, sạch sẽ như hai giọt sương buổi ban mai.

Sau đó chúng tôi yêu nhau, kéo dài gần một năm, anh ta vì muốn tỏ tình đã thắp một vòng nến dưới ký túc xá, bị dì quản lý dội ướt như chuột lột.

Ngày đó anh ta đầy chật vật, nước trên mặt nhỏ xuống từng giọt tí tách, nhưng ôm trọn hoa tươi trong lòng, không để chút thấm ướt.

Tôi hỏi: “Trình Mặc, anh đang đợi gì thế?”

Anh ta sửng sốt giây lát, bay tới ôm lấy tôi.

Đám đông ầm ĩ, người kia nhìn tôi, kích động đến hơi nghẹn ngào.

Anh ta nói: “Nhân Nhân, anh còn tưởng anh đang nằm mơ.”

Chúng tôi cứ thế ở bên nhau, tôi nhớ rõ ngày đó mặt trăng rất lớn, tin tức nói, mặt trăng như vậy cực hiếm, vài chục năm mới có một lần.

Trình Mặc ngây ngốc nắm tay tôi, dạo một vòng rồi lại một vòng quanh trường, mãi đến giờ đóng cổng, không thể không đưa tôi về.

Cách cánh cửa, anh ta cười rạng rỡ: “Nhân Nhân, anh yêu em, cả đời đều yêu em.”

Tôi và anh ta là mối tình đầu của nhau, khi đó cả hai đều cho rằng quãng đời còn lại rất dài, tình yêu cũng rất dài, chúng tôi có thể yêu nhau đến sông cạn đá mòn.

Sau khi ở bên nhau, thế giới của Trình Mặc chỉ còn lại mỗi tôi.

Anh ta học rất giỏi lại đẹp trai, bên cạnh không ít kẻ yêu thầm, nhưng anh ta cực kỳ giữ đúng mực, như lời bạn cùng phòng của Trình Mặc diễn tả, ngay cả một con muỗi cái cũng đừng hòng nói quá mười câu với anh ta.

Trình Mặc luôn đuổi theo phía sau tôi, sáng sớm vừa rời giường liền chạy đến dưới ký túc xá chờ tôi.

Sau đó chúng tôi cùng đi ăn cơm, cùng đi học, cùng làm mọi việc trên đời.

Mọi người xung quanh đều vô cùng ngưỡng mộ chúng tôi, nói Trình Mặc là đàn ông tốt ngàn năm có một.

Trình Mặc cũng rất hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ đó, càng dốc lòng đối tốt với tôi.

Anh ta nói, đàn ông sinh ra là để chiều chuộng bà xã.

Đó là lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy, trước kia, tôi luôn cảm thấy cách xưng hô này quá th ô tục buồn nôn.

Nhưng khi hai chữ ấy từ miệng Trình Mặc nói ra, tôi bỗng hiểu được chút lãng mạn thanh thuần, cảm thấy rất ngọt rất ngọt ngào.

Trình Mặc không mấy giàu có.

Gia đình chúng tôi đều rất bình thường, mỗi tháng chỉ là hai đứa gom chung tiền, chi tiêu tằn tiện.

Nhưng chúng tôi của năm 18, 19 tuổi khát cầu rất ít, cơm nhà ăn vài tệ đã có thể ăn rất vui vẻ.

Trình Mặc vẫn luôn nói, anh ta chẳng có chí hướng gì cao xa, đời này gặp được tôi đã rất hạnh phúc, chỉ muốn ở bên tôi.

Tôi không chê anh ta, cũng không cần anh ta gây dựng tiền đồ to lớn gì, tôi nghĩ, chỉ cần yêu thương nhau thì có thể nắm tay qua mọi giông bão.

Khi đó tôi cho rằng, tình yêu sẽ không thay đổi.

Yêu sao có thể thay đổi chứ? Tôi chỉ biết càng ngày càng yêu.

Hồi năm ba đại học, trước khi đi ngủ tôi lướt thấy một tin tức, chồng vì tình nhân, ở bên đường ẩu đả với người vợ mười năm đầu ấp tay gối, tôi xem đến sôi máu, tiện tay gửi cho Trình Mặc.

Còn cằn nhằn với anh ta: "Có phải đàn ông đều sẽ thay lòng đổi dạ không hả?"

Trình Mặc không trả lời, hơn 10 phút sau, anh ta tới dưới ký túc xá tôi, gửi tin nhắn: "Em xuống dưới đi."

Anh ta ôm một thùng đồ ăn vặt, đặt trước mặt tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi, nói: "Bà xã đừng sợ, anh sẽ không như vậy, đời này nếu anh phụ lòng em, sẽ chết không tử tế."

Anh ta nghiêm túc như vậy.

Mãi nhiều năm về sau, tôi hồi tưởng lại, vẫn có thể từ trong hồi ức cảm nhận rõ tình yêu trong sáng kiên định của anh ta khi ấy.

Đó là Trình Mặc tuổi hai mươi, có nguyên tắc, có giới hạn, có tam quan đúng đắn.

Anh ta khi đó chắc cũng không ngờ sẽ có một ngày tự tay đẩy tôi vào vực sâu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Trình Mặc đều được nhận làm nghiên cứu sinh của trường.

Phòng thí nghiệm khác nhau, hai toà nhà cách xa vô cùng.

Chúng tôi thuê một căn trọ nhỏ ngoài trường học, còn nuôi một bé mèo con lưu lạc, tên Nha Nha.

Trình Mặc mỗi ngày chạy xe điện đưa tôi đến phòng thí nghiệm, hầu như cơm trưa và cơm tối đều tới tìm tôi, ngẫu nhiên sẽ ăn chung với người bên phòng thí nghiệm kia.

Buổi tối, lại đến đây đón tôi về nhà.

Chúng tôi trải qua cuộc sống như một cặp vợ chồng già, ban ngày ra ngoài làm việc, buổi tối cùng nhau đọc sách xem phim, hoặc là vuốt v e mèo.

Tôi và Trình Mặc đều cực kỳ thích Nha Nha, luôn ôm ấp bé gọi là con gái, hôn thế nào cũng không đủ, bé con thật sự quá đáng yêu.

Thỉnh thoảng Trình Mặc ôm cả hai chúng tôi vào lòng, cọ đầu làm nũng với tôi: “Bà xã, khi nào kết hôn nhỉ? Thật muốn kết hôn quá đi.”

Lần nào tôi cũng trả lời anh ta, chờ chúng tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền sẽ kết hôn.

Hai chúng tôi học nghiên cứu sinh vô cùng vất vả, mỗi ngày thí nghiệm ngập đầu, năm cuối càng bận hơn, ngay cả thời gian ăn cơm trưa với nhau cũng không có.

Tôi chưa từng lo lắng gì, hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Một ngày nọ, đêm đã khuya anh ta mới về, có chút bất mãn kể với tôi: “Thầy anh nhờ anh dẫn dắt một cô đàn em năm hai, phiền muốn chết, sinh viên khoa chính quy cái gì cũng không biết, anh chả muốn gánh chút nào.”

Đó là lần đầu tiên Lâm Sinh Sinh xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.

Khi đó, cô ta vẫn chỉ là người qua đường, Trình Mặc ngay cả một ánh mắt cũng lười cho cô ta.

Tôi an ủi Trình Mặc: “Đừng vậy, ai mà không từ sinh viên đi lên chứ?”

Trình Mặc ôm lấy tôi, hỏi: “Em muốn anh dẫn dắt cô ta như vậy sao? Đó là cô đàn em đó, em không ghen?”

Tôi đáp: “Anh muốn làm sao thì làm, em chẳng thèm để bụng!”

Thật ra tôi rất yêu rất yêu anh ta, nhưng tôi thích chọc anh ta nổi giận, thích nhìn anh ta lo được lo mất.

Trình Mặc tức giận nghiến chặt răng, nhào tới cào tôi.

Sau đó, có lẽ là bị thầy giáo thuyết phục, rốt cuộc anh ta vẫn dẫn dắt Lâm Sinh Sinh.

Anh ta hiếm khi nhắc tới cô đàn em này trước mặt tôi, mặc dù tôi chủ động hỏi, anh ta cũng hoàn toàn không thèm để ý.

Mãi có một lần, tôi đến phòng thí nghiệm tìm anh ta, lần đầu tiên thấy Lâm Sinh Sinh mới biết thì ra cô ta xinh đẹp như vậy.

Làn da trong suốt như có thể véo ra nước, giống đóa hoa lan nhỏ nghịch ngợm, đứng phía sau anh ta, luôn miệng gọi sư huynh sư huynh.

Nếu không có tôi, khung cảnh này ắt hẳn rất tốt đẹp.

Lòng tôi thoáng qua cảm giác nguy cơ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Khi đôi mắt Trình Mặc nhìn về phía tôi, những bất an đó liền biến mất không dấu vết.

Sau khi thuận lợi tốt nghiệp, tôi và Trình Mặc đều đến công ty ở Thượng Hải.

Chúng tôi thuê một phòng nhỏ ở đó, cũng dẫn bé mèo đến, cả nhà ba người, ngày tháng dù cực khổ, nhưng hoà thuận vui vẻ.

Những ngày đầu ra xã hội, hai chúng tôi đều không có tiền, chỉ có thể tự nấu cơm, mang cơm, ngồi tàu điện ngầm hai tiếng đi làm.

Trình Mặc không hề cảm thấy khổ sở, anh ta nói: “Động lực tan làm mỗi ngày chính là về nấu cơm cho bà xã, nhìn bà xã ăn cơm mình nấu là chuyện vui vẻ nhất trên đời.”

Tôi đau lòng anh ta: "Sau này chúng ta có tiền thì không cần tự mang cơm nữa.”

Trình Mặc ôm tôi: “Sau này có tiền cũng muốn nấu cơm cho em mỗi ngày, em không được ghét bỏ anh.”

Khi đó, anh ta thật sự đối với tôi rất tốt.

Hồi đó thịt đắt lắm, buổi tối xào chút thịt, anh ta một miếng cũng tiếc không dám ăn, toàn bộ đều để vào hộp cơm của tôi, còn luôn cảm thấy đã khiến tôi thiệt thòi, không thể cho tôi một cuộc sống tốt.

Thật ra tôi rất hạnh phúc, nghèo thì nghèo, nhưng được người mình yêu nâng niu trong tay, mưa gió ngoài kia tôi chưa từng phải nếm trải.

Trở về ăn Tết mẹ tôi còn khen tôi trắng trẻo hồng hào, vừa nhìn là biết đang hưởng phúc.

Sau khi đi làm nửa năm, chúng tôi kết hôn.

Bảy năm yêu nhau, chưa một lần lạnh nhạt, thậm chí mỗi ngày trôi qua tình yêu càng sâu sắc hơn, tôi rất xác định, tôi đã chọn đúng người.

Ngày kết hôn, Trình Mặc đứng trên sân khấu nắm tay tôi, khóc đến mắt mũi tèm nhem, anh ta cảm tạ ba mẹ đã sinh ra tôi, cảm tạ ông trời đã đưa tôi đến bên, anh ta nói mình là người may mắn nhất thế gian, thề rằng cả đời sẽ đối xử tốt với tôi.

Có người quay video đăng lên mạng, được hơn trăm ngàn lượt xem, bọn họ đều nói, chú rể nhất định rất rất yêu cô dâu.

Tôi cũng cho là như vậy.

Dù hiện tại, tôi cũng không thể phủ nhận tấm chân tình khi ấy của Trình Mặc.

Chỉ là, tình yêu năm xưa mãnh liệt bao nhiêu, cuối cùng thất bại càng thảm hại bấy nhiêu.

Thay đổi bắt đầu từ khi nào chứ?

Tôi hồi tưởng vô số lần, cũng không cách nào nói ra chuẩn xác thời khắc đó.

Cũng không rõ, yêu rốt cuộc là kéo tơ lột kén, từng chút từng chút biến chất, hay là đột nhiên tan biến.

Bởi vì, một ngày trước khi Trình Mặc và Lâm Sinh Sinh mây mưa điên đảo, anh ta còn ôm tôi nói, tôi và con chính là mạng của anh ta.

Sau khi kết hôn, Trình Mặc từ chức, cùng vài người bạn tốt thời nghiên cứu sinh gây dựng sự nghiệp.

Bọn họ đều là người chính trực, cũng là bạn của tôi, lúc kết hôn còn làm phụ rể.

Tôi không theo anh ta phát triển, tôi đang có công việc rất tốt, huống chi, trứng gà dù sao cũng không thể đặt chung một rổ, đúng chứ?

Những ngày ấy, ban ngày tôi đi làm, buổi tối lại đến công ty bọn họ, giúp đỡ một số việc trong khả năng cho phép.

Công ty mới gây dựng sự nghiệp bầu không khí luôn rất tốt, mọi người nghèo kệ nghèo, mệt kệ mệt, trên mặt tươi cười không dứt.

Đó là thời gian cực khổ nhất, cũng là thời gian vui vẻ nhất.

Công ty phát triển bình bình suốt hơn một năm, thầy hướng dẫn thời nghiên cứu sinh của tôi đặt một đơn hàng lớn ở chỗ họ, sau đó lại giới thiệu một đơn hàng khác của trường học, kinh doanh từng chút bùng nổ.

Trình Mặc kích động ôm tôi xoay tròn, nói tôi là ngôi sao may mắn của anh ta.

Ngày đó, tôi cũng vừa phát hiện mình mang thai.

Trình Mặc khóc, nắm tay tôi nghẹn ngào một lúc lâu, nhìn tôi, ánh mắt thuần túy kiên định như vậy, nói sau này nhất định sẽ cho tôi và con một cuộc sống tốt, sẽ không để chúng tôi nếm trải dù chỉ là chút khổ sở.

Anh ta rất tranh đua, ngày tháng sau đó liều mạng làm việc, chỉ một thời gian ngắn công ty đã phát triển nhanh chóng, tiền ngày càng nhiều.

Chúng tôi rốt cuộc có xe, có nhà, không cần lại chen chúc trong căn phòng cũ nát ẩm dột.

Công ty đi lên, trên người anh ta, cũng dần dần có "Mùi vị ông chủ”.

Thỉnh thoảng tôi đến công ty thăm anh ta, đều không dám xác nhận chắc chắn, người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc cũ kỹ kia chính là Trình Mặc thường ở nhà ôm tôi làm nũng.

Khi đó tôi còn chưa nhận ta, Trình Mặc đã sớm thay đổi, mà tôi, vẫn dùng tâm thế trước đây đối đãi anh ta.

Ngày cuối tuần nọ, anh ta ra ngoài một chuyến, tận khuya mới về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu.

Tôi rất tức giận, không cho phép anh ta tới gần, còn hằn học với anh ta một trận.

Trước kia Trình Mặc hiếm khi uống rượu, bàn chuyện kinh doanh xã giao vài chén tôi đều có thể thông cảm, nhưng cuối tuần tại sao còn muốn ra ngoài rượu chè chứ? Anh ta biết rõ tôi ghét nhất mùi rượu hôi hám.

Trước kia, tôi cũng vì vài việc mà tức giận với anh ta, mỗi lần Trình Mặc đều sẽ cầu xin tôi tha thứ, sợ tôi không cần anh ta, ôm tôi liên tục nói: “Bà xã, anh sai rồi, em đừng nóng giận, nóng giận sẽ hại sức khoẻ, anh lại không biết được, bà xã.”

Nhưng mà lần này, anh ta giải thích một câu xong, đối mặt sự giận dỗi của tôi, không tiếp tục cãi cọ cũng không chịu thua, càng không ăn nói khép nép dỗ dành tôi.

Anh ta lạnh mặt bỏ đi: “Anh đến công ty ngủ, khỏi làm em tức giận.”

Tôi nhìn theo lập tức bật khóc, nhưng người kia không hề dừng bước, nặng nề đóng sập cửa.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi chiến tranh lạnh.

Tám năm qua, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn đều không vượt quá một giờ, bởi vì anh ta sẽ nhanh chóng đến xin tôi tha thứ.

Mà lúc này đây, Trình Mặc liên tục im lặng, không chủ động nói chuyện với tôi.

Mẹ tôi gọi điện khuyên bảo: “Trình Mặc bây giờ là ông chủ rồi, con phải cho nó chút mặt mũi chứ, đâu thể như trước kia quản lý nó như con nít được, con nhường nó đi.”

Nhưng tôi không rõ, là tự Trình Mặc nói, ở trước mặt tôi, anh ta vĩnh viễn đều là trùng theo đuôi mặc tôi bắt nạt, sao anh ta cứ như vậy liền thay đổi?

Tôi không chịu thua, hai ngày sau đó, xem anh ta như người xa lạ, một ánh mắt cũng không cho.

Cuối cùng, là Trình Mặc chịu hết nổi, ôm tôi từ phía sau, nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận nữa nhé.”

Tôi cũng thuận theo bậc thang đi xuống, quay sang ôm lấy anh ta.

Chỉ là, tôi cũng rất rõ ràng. Trình Mặc của tôi đã trở lại ư? Không, có lẽ anh ấy sẽ không trở lại nữa.

Thời gian trôi thật mau, bé con sinh ra, chúng tôi đặt tên con bé là Niệm Niệm.

Trình Mặc nói mỗi ngày đi làm, nhớ nhung duy nhất chính là mẹ con tôi.

Anh ta đối với tôi và con thật sự tận tâm tận tụy, nhà có thuê bảo mẫu, nhưng Trình Mặc dù ban ngày bận rộn mệt mỏi, tối cũng muốn về chăm sóc con, còn xoa bóp vai để tôi ngủ ngon.

Ngày tháng bình bình đạm đạm, tựa hồ cũng có chút nhàm chán.

Tôi và Trình Mặc trải qua cuộc sống quy củ, trọng tâm hằng ngày đều dồn hết vào con gái, đã rất lâu hai vợ chồng không có những phút giây nồng nàn, tôi còn quên mất lần hôn môi gần nhất là khi nào.

Tôi nghĩ, người đến trung niên, đều là như vậy chăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện