Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm

Chương 7



Khúc nhạc đệm nhỏ qua đi, Vu Lan thu lại khí thế kiêu ngạo của mình. Da mặt của cậu còn chưa dày đến mức lại tiếp tục ph4t tiết lên người Kiều Nam Gia, chỉ căm giận hừ một tiếng.

Kiều Nam Gia phơi nắng nên đầu có chút choáng váng, liền nhét nước cùng đồ ăn vặt vào túi, ôm chúng quay về lớp.

“Nam Gia, cậu còn ổn không?”

Vài bạn nữ trong lớp đang ngồi chơi điện thoại ở phía trước thấy Kiều Nam Gia có chút mệt mỏi ôm đồ, khuôn mặt đỏ bừng liền vội vàng đi tới lấy nước lấy đồ cho cô ngồi xuống.

Kiều Nam Gia thở dài một hơi.

Cổ họng cô khô rát, cô cầm một chai nước lên uống vài ngụm thật lớn.

Vội vội vàng vàng suốt một buổi sáng, Kiều Nam Gia đã đói lả. Bạn nữ bên cạnh thuận tay đưa cho cô một gói chocolate mình mới mua để cô lót dạ. Kiều Nam Gia cảm kích nói cảm ơn.

Cô xé gói chocolate ra, cắn một ngụm nho nhỏ. Chocolate thật ngọt, cắn vào miệng là tan. Trong giây lát, Kiều Nam Gia hồi phục tinh thần.

Lúc này.

Vài bạn nữ tham gia vòng đấu loại của cuộc thi chạy uể oải trở về lớp.

Kết quả của phần thi chạy 100 mét nhanh chóng được trả về các lớp. Các bạn nữ lớp 11-3 vốn dĩ không quá giỏi môn thể dục nên không ngoài ý muốn biết được không có ai vào thi đấu trận chung kết.

Lục Tiểu Đồng chính là đại diện môn tiếng Anh của lớp, ngày thường vô cùng hùng hổ quát tháo quản lý các bạn.

Vốn dĩ thực lực của cô ấy có thể lọt vào trận chung kết, nhưng hôm nay không hiểu sao lại phát huy thất thường.

Lục Tiểu Đồng liếc mắt một cái nhìn thấy Kiều Nam Gia đảm đương công việc hậu cần đang ngồi nghỉ ngơi, lửa giận trong lòng nháy mắt bốc lên đầu.

“Sáng nay là ai làm hậu cần thế?” Lục Tiểu Đồng dựng mày liễu lên, nói thật to làm cho hơn nửa bạn học ngồi ở chỗ nghỉ đều nghe thấy rõ ràng, “Muốn uống nước nhưng không có nước, có bạn học còn suýt nữa bị ngã rồi xỉu. Tôi muốn tìm một gói chocolate để ăn cũng không có, làm việc kiểu gì vậy?”

“Kiều Nam Gia, lúc này không phải là cậu nên ở sân thể dục sao? Tại sao còn ngồi đây ăn chocolate?”

Bạn nữ bên cạnh thay Kiều Nam Gia giải thích: “Không phải là Ngô Ngọc ở đó sao? Cậu không thấy ư?”

“Không phải đã bảo là Kiều Nam Gia đến sao?” Lục Tiểu Đồng cắn chết không bỏ, “Thế tại sao cậu ấy lại ở đây ngồi ăn chocolate của lớp?”

Bạn nữ ngồi bên cạnh Kiều Nam Gia cũng tức giận: “Chocolate là tớ mua nhé!”

“Ai mà biết được, mấy cậu cùng một giuộc với nhau, bảo nhau nói thế nào chính là thế đó.”

“Cậu!”

Từ lớp 10 sau khi được xếp lớp cùng nhau, Lục Tiểu Đồng vẫn có chút chướng mắt với Kiều Nam Gia. Trong lớp, về thành tích học tập, hai người đều vô cùng nổi bật. Lục Tiểu Đồng cũng vô cùng ưu tú, có hoạt động gì cô cũng luôn tham gia, nhưng cố tình cô Trần lại thích Kiều Nam Gia hơn, có việc gì cũng gọi Kiều Nam Gia, ngay cả số lần khen Kiều Nam Gia cũng nhiều hơn cô.

Lục Tiểu Đồng vì vậy không vui.

Ba mẹ cô nói, khẳng định là do ba mẹ Kiều Nam Gia tặng quà cô giáo nhiều hơn. Vì vậy ba mẹ cô cũng bảo cô ngày lễ ngày Tết tặng quà cho cô giáo.

Lúc ăn Tết, Lục Tiểu Đồng nhìn thấy rõ ràng cô Trần cùng Kiều Nam Gia ở trên phố nói nói cười cười với nhau. Đến lúc cô cầm quà đi tặng cho cô giáo thì cô Trần không nhận, lại bảo cô chăm chỉ học tập, đừng suy nghĩ lung tung.

Sau đó cô Trần trả lại nguyên vẹn quà cô đưa cho cô.

Từ đó về sau, trong lòng Lục Tiểu Đồng âm thầm cho tên Kiều Nam Gia vào sổ đen. Bình thường trong lớp học cô cũng thường đối chọi gay gắt với Kiều Nam Gia.

Càng làm cô tức giận là cô càng ganh đua, tranh giành thì Kiều Nam Gia càng bình tĩnh, chưa bao giờ lý luận hay tranh chấp gì cùng cô, làm cô như đấm vào bịch bông.

Bây giờ cũng như vậy.

Kiều Nam Gia gói lại nửa gói chocolate đã ăn dở, nhét vào cặp sách: “Thế để tớ đi xem Ngô Ngọc, các cậu đừng cãi nhau nữa.”

Cảm giác muốn đánh mà không được cực kỳ khó chịu.

Lục Tiểu Đồng nghẹn một cục tức.

Cả các bạn nam cùng các bạn nữ trong lớp đều thích đi tìm Kiều Nam Gia nói chuyện.

Lúc lập kế hoạch của các hoạt động lớp trưởng cũng luôn nghĩ tới Kiều Nam Gia đầu tiên.

Các hoạt động của trường cũng toàn để cho Kiều Nam Gia đại diện cho trường.

Vừa nghe được lớp phó thể dục Vu Lan oán giận, cô lại càng không thể tin được.

Lục Tiểu Đồng tham gia đội cổ vũ cho đội bóng rổ chính vì để tiếp cận Chu Ngôn Quân. Vậy mà cô lại nghe nói Chu Ngôn Quân đứng ra nói chuyện vì Kiều Nam Gia? Chiếc bình giấm nháy mắt bị đạp đổ, cô vô cùng tủi thân.

Lửa giận ngập đầu, miệng Lục Tiểu Đồng nhanh hơn não: “Tớ không thoải mái, tớ không chạy 400 mét nữa. Các cậu ai thích thì đi đi.”

“Cậu không đi thì ai đi?”

“Sắp phải thi đấu rồi, như vậy thì lớp chúng ta sẽ bị trừ điểm đó!”

“Không phải các cậu cảm thấy Kiều Nam Gia lợi hại sao? Thế để Kiều Nam Gia đi đi.” Cô chỉ vào Kiều Nam Gia nói.

Ánh mắt của đám người đang sôi nổi không tự chủ cúi xuống nhìn bản thân.

Từ khi vào trường đến bây giờ Kiều Nam Gia chưa từng tham gia bất cứ hoạt động thể dục nào. Những hoạt động này cả lớp cũng tự động loại cô ra, vì biết Kiều Nam Gia tuyệt đối sẽ không tham gia.

Bạn nữ ngồi hàng ghế phía trước rất không phục, nói: “Lục Tiểu Đồng, cậu bắt nạt người khác như vậy rất không thú vị. Không phải đại hội thể thao nào Kiều Nam Gia cũng phải vất vả làm công việc ở hậu cần sao?”

“Cậu có bản lĩnh thì đừng xin tớ.” Lục Tiểu Đồng cũng chỉ là một cô gái vênh váo tự đắc thôi, bị đám bạn dỗi rõ ràng cũng có chút lúng túng.

“Thôi, để tớ đi chạy.”

“Thôi để tớ đi cho. Chỉ là chạy 400 mét thôi, có gì hơn người đâu?”

Kiều Nam Gia xoa xoa giữa mày, nói: “Để tớ đi.”

“Hả ——”

“Nam Gia……”

“Không sao đâu. Thân thể của tớ cũng không có vấn đề gì, có thể chạy.”

“Chẳng lẽ cậu không bị tê mỏi bắp chân?”

Đột nhiên Kiều Nam Gia dại ra: “Hả???”

“Thư Ấu nói như vậy!”

Kiều Nam Gia: “……”

Cô lười giải thích cùng bọn họ, chỉ nói trước kia đúng là mình có bệnh, thân thể không quá thích hợp để vận động, nhưng hiện tại thì không có vấn đề gì.

Thấy Kiều Nam Gia nói như vậy, Lục Tiểu Đồng không tin bĩu môi.

Kiều Nam Gia đi nhận biển số, các bạn đứng phía sau cổ vũ cho cô.

Không hiểu vì sao trong lớp không có bạn học nào có thể tức giận với Kiều Nam Gia. Có lẽ là do cô làm những công việc được giao quá nghiêm túc, làm người cũng tốt, lại không bủn xỉn.

Người như vậy làm sao lại không thích cho được?

Xếp hàng, điểm danh.

Vài bạn nữ ríu rít đi theo cổ vũ cho Kiều Nam Gia. Thư Ấu còn ồn ào suốt dọc đường đi nói muốn tìm Lục Tiểu Đồng để cãi nhau.

Mấy cô bạn giống như một đàn ong mật nhỏ đuổi theo mình, vô cùng ồn ào. Kiều Nam Gia thấy vậy dở khóc dở cười.

Bề ngoài thì thần sắc Kiều Nam Gia bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn mang ý cười. Nhưng trên thực tế nội tâm cô đang vô cùng hoảng loạn.

Chân cô run rẩy, may mắn đi suốt một đường không ai để ý tới.

Trái tim cô như được tiêm một liều thuốc k1ch thích, đập bang bang kinh hoàng, mạnh đến mức đau cả ngực.

Kiều Nam Gia muốn bản thân bình tĩnh lại nên hát một đoạn 《 Trường hận ca 》. Lúc này trái tim vẫn luôn đập liên hồi của cô mới chậm rãi bình thường trở lại.

Cô đứng trên vạch xuất phát.

Chạy 400 mét là phần thi ít nhận được sự chú ý. Chạy 100 mét yêu cầu phải chạy với tốc độ cao trong thời gian ngắn, chạy 800 mét lại là khảo nghiệm sức bền. Còn chạy 400 mét thì nếu chạy quá nhanh sẽ không kiên trì được lâu, chạy quá chậm thì sẽ bị bỏ lại phía sau quá xa, muốn đuổi kịp phải mất nửa cái mạng.

Hạng nhất của phần thi này bình thường đều bị nhóm học sinh giỏi thể dục trong trường ẵm.

“Kiều Nam Gia cố lên!”

“Nam Gia! Nam Gia!”

Đứng cùng cô còn có Phương Mạn Mạn ở lớp 11-4. Cô nàng được gọi là tiểu tiên nữ vì có khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp. Tay chân nhỏ nhắn như có thể bị gió thổi bay, thế mà cô ấy lại báo danh chạy 400 mét.

Một đám nam sinh da mặt dày còn lại đó cổ vũ cho Phương Mạn Mạn.

Thư Ấu cùng vài bạn nữ khác không cam lòng yếu thế, lớn tiếng thét chói tai cổ vũ cho Kiều Nam Gia.

“Mạn Mạn.”

“Gia Gia.”

Không biết còn tưởng họ đang đứng chờ minh tinh xuất hiện cơ.

Kiều Nam Gia: “……”

Bên đường chạy ầm ĩ dẫn tới không ý người đưa mắt về phía bên đây. Chu Ngôn Quân đang ngồi ở khán đài, chán nản nhìn đông nhìn tây, thấy thú vị nên không nhịn được huých huých bả vai Bách Nhiên.

“Mày nhìn bên kia đi. Náo nhiệt ghê á!”

Theo hướng cậu bạn chỉ, Bách Nhiên không hứng thú liếc mắt nhìn một cái.

“Nha.” Chu Ngôn Quân nhìn rõ ràng không khỏi cảm thấy vui vẻ, “Đó không phải là cô bé đáng yêu ở lớp 11-3 sao?”

Lúc này.

Thầy giáo thể dục thổi còi lên.

Chuẩn bị ——

“Tuýt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện