Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi
Chương 2: Lôi kiếp
“Không còn kịp rồi, mau rời khỏi nơi này, độ kiếp sắp bắt đầu rồi!” Trong lúc giằng co, không biết tiếng của ai vang lên, cảm nhận được uy áp kinh người kia, các tu sĩ nhanh chóng chạy về, rời xa chỗ của Long Huyết kiệt tử chi.
Đương nhiên, cũng có người làm theo cách trái ngược, bị nghịch thiên trân bảo làm đầu óc mê muội, chẳng những không lùi, ngược lại còn phóng tới chỗ tử chi, nhưng không ngoại lệ đều bị dây leo của Long Huyết kiệt đánh bay.
Cục diện như vậy cũng không tiếp diễn lâu lắm, lôi kiếp quay cuồng mang theo khí thế nghiền ép rơi thẳng xuống, phảng phất muốn phá hủy tất cả mọi vật thể trong không gian.
Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống không chút lưu tình, tu sĩ không kịp trốn xa đến cả tiếng thét cũng chưa phát ra đã hóa thành tro bụi, phạm vi ngàn dặm nháy mắt thành một mảnh đất khô cằn. Trái lại Long Huyết kiệt, vẫn chưa chịu thương tổn quá lớn, chúng tu sĩ lúc này mới ý thức được, có lẽ vừa nãy, Long Huyết kiệt vẫn chưa lấy thực lực thực sự ra đối phó bọn họ.
Hết sức rung động lòng người, đạo lôi kiếp thứ hai theo sát tới, ngay sau đó, đạo thứ ba, đạo thứ tư, không để lại cơ hội thở dốc, một đạo lại mạnh mẽ hơn một đạo làm mặt đất cũng run lên nhè nhẹ.
Không trung một mảnh u ám, tiếng gió ẩn nấp vù vù, trừ điện quang lóng lánh, khu rừng này yên tĩnh phảng phất một mảnh đất chết.
Chúng tu sĩ đứng ở khoảng cách đủ xa, hô hấp trở nên cẩn thận, bọn họ không có rời khỏi như vậy, mà là muốn nhìn thấy, hai loại hi thế trân bảo này có vượt qua song lôi kiếp không. Đương nhiên, trong lòng cũng ôm một tia may mắn, hy vọng sau lôi kiếp, bọn họ còn có thể có cơ hội bắt linh thực.
Long Huyết kiệt bằng bản thể mạnh mẽ của mình chịu đựng hơn hai mươi đạo lôi kiếp, nhưng theo uy lực lôi kiếp dần dần tăng lên, Long Huyết kiệt cũng có vẻ uể oải, dây leo tụ tập ở ngọn cây cháy đen không ít, sôi nổi rơi xuống.
Quả nhiên như thế, chúng tu sĩ trong lòng đuổi tới vài phần tiếc hận, Long Huyết kiệt có lực công kích và lực phòng ngự đứng đầu trong linh thực, nhưng tính tình táo bạo thích giết chóc nên rất khó có thể tu luyện ra linh thức, càng không cần nói tới hóa hình.
“Đáng tiếc.” Có người ở nhẹ giọng cảm thán, nếu Long Huyết kiệt này là đơn độc độ kiếp, còn có khả năng hóa hình thành công.
Linh chi tiên thảo tuy là hi thế chi bảo, nhưng chưa bao giờ nghe nói hóa hình thành công, bởi vì bản thể linh chi phòng ngự và công kích đều không mạnh, một khi Long Huyết kiệt thất bại, cũng có nghĩa là tử chi tiên thảo cũng không còn tồn tại nữa.
“Ta thấy chưa chắc, đừng quên, khí vận nghịch thiên và tác dụng chữa khỏi của tử chi.” Rốt cuộc cũng chưa ai thấy qua tử chi, càng không cần phải nói độ kiếp, kết quả như thế nào còn rất khó nói.
Lúc tinh thần chúng tu sĩ căng thẳng cực độ, đạo lôi kiếp thứ hai mươi lăm đánh xuống, Long Huyết kiệt nỗ lực chịu đựng, nhưng dây đằng ở ngọn cây không ngừng rơi xuống, ngay cả tán cây cũng cháy đen một mảnh, thậm chí rơi rụng lan tràn xuống theo lôi kiếp, có một sợi thật nhỏ rơi xuống trên người tử chi, trái tim các tu sĩ không tự chủ treo cao lên.
Tử chi tựa như run rẩy, sau đó nháy mắt bộc phát ra ánh sáng hoa mỹ, ánh sáng tím kia đậm đặc hơn trước, qua mấy hô hấp, huyết kiệt thụ cháy đen đã khôi phục sức sống, dây đằng mọc ra tụ tập một lần nữa.
Các tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, thương tổn của lôi kiếp cao bao nhiêu, bản thể Long Huyết kiệt lớn bao nhiêu, một quả tử chi nho nhỏ như vậy, thế nhưng có thể năm lần bảy lượt tuyệt đối chữa khỏi cho Long Huyết kiệt.
Dần dần, mọi người phát hiện, mỗi lần Long Huyết mọc dây leo mới thì lực phòng ngự đều mạnh hơn trước, theo từng đạo lôi kiếp rơi xuống, bản thể Long Huyết kiệt cũng càng thêm mạnh mẽ, sau vài lần chữa khỏi, tử chi phảng phất cũng tới đỉnh điểm rồi, mà lôi kiếp còn dư lại chín đạo chưa hạ xuống.
Mà chín đạo lôi kiếp này cũng sẽ là công kích mạnh nhất. Chín đạo thiên lôi cuối cùng chậm chạp chưa hạ xuống, lôi vân màu đen bắt đầu chậm rãi ngưng tụ ánh sáng tím, mọi người chỉ cảm thấy bị áp thở đến không nổi, không tự chủ được lại lui về phía sau lần nữa.
Lôi kiếp vậy mà biến thành màu tím, có thể thấy được năng lượng ẩn chứa có bao nhiêu đáng sợ, nhìn về huyết kiệt thụ, mất đi chữa khỏi của tử chi, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
“Đó là cái gì!” Có người đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, tràn đầy không dám tin tưởng nhìn tán cây trên không của huyết kiệt thụ. Dây leo của Long Huyết kiệt bị đánh chỉ còn lại có mấy cây, nhưng vẫn giơ lên cao cao, bảo vệ ở tán cây phía sau, mà lúc này, trên dây leo tựa như còn có thêm một khối khoáng thạch phát ra ánh sáng màu đen.
“Hắc diệu thạch!”
“Sao có thể!”
“Là thật kìa.”
Bảo quặng cấp bậc truyền kỳ, chỉ cần một khối lớn bằng bàn tay, có thể luyện chế ra Thánh Khí, gặp luyện khí sư tốt, thậm chí có thể luyện chế ra bảo khí truyền kỳ. Mà hiện tại, một khối hắc diệu thạch lớn bằng một người trưởng thành thế nhưng bị lấy ra chắn lôi kiếp! Quả thực là phí phạm của trời!
Lôi kiếp màu tím nhạt ngưng tụ xong, sức mạnh hoàn toàn khác với lúc trước đánh sâu xuống.
A a a! Chúng tu sĩ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, năng lượng hủy thiên diệt địa này thật là đáng sợ, càng đau lòng là, lôi kiếp kia bổ vào hắc diệu thạch.
Sau mấy đạo lôi kiếp màu tím, cho dù là khoáng thạch truyền kỳ cũng chịu đựng không nổi oanh kích của lôi kiếp, hắc diệu thạch đen như mực mặt ngoài trơn như lụa răng rắc một tiếng xuất hiện vết rách.
Vết rạn kia tuy rằng thật nhỏ, lại bị người tu chân ngũ cảm mạnh mẽ phát hiện, tức khắc lại là một trận tim gan cồn cào khó chịu, quả nhiên, lại một tia sét tím qua đi, hắc diệu thạch hoàn toàn bị đánh nát, mảnh nhỏ dần dần biến mất không thấy trong lôi kiếp.
Sắc mặt mọi người ngoài dự đoán duy trì nhất trí, chính mắt thấy khoáng thạch truyền kỳ thật lớn bị đánh thành bụi như thế, cái loại đau lòng và đánh vào này thật sự khó mà giải thích.
Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện, mình kinh hoảng quá sớm, một mảnh sò biển thật lớn bị Long Huyết kiệt giơ cao qua đỉnh đầu, sò biển kia lớn bằng hai người trưởng thành, một mặt thô ráp tự nhiên, bình thường không có gì lạ, một mặt lại giống như lưu li bảy màu, tựa như ảo mộng.
Trong truyền thuyết chỉ sinh hoạt ở biển chết chỗ sâu trong Lưu Ly Đế Vương bối, ăn thịt sò này có thể kéo dài thọ nguyên trăm năm, ngậm châu dung nhan bất lão, mà vỏ sò này, luyện vào đan dược, luyện thể rèn cốt, còn luyện khí sẽ thành thần binh.
Từng đạo lôi kiếp đánh xuống, dưới ánh mắt của mọi người, đế vương bối cũng giống như hắc diệu thạch, dần dần nứt nẻ, cuối cùng trở thành tro bụi.
Lôi kiếp đã kết thúc, tầng mây tan đi, ánh mặt trời chợt phá, ánh sáng vàng lộng lẫy chiếu nghiêng mà xuống, bao phủ trên một mảnh đất cháy đen.
Chúng tu sĩ từ lúc độ kiếp bắt đầu vẫn luôn lo lắng đề phòng ở yên tại chỗ, độ kiếp rõ ràng là tử chi và Long Huyết kiệt, vì cái gì mình ngược lại sắp mệt chết vậy, cũng không biết, nhìn người ta độ kiếp cũng kinh tâm động phách như thế, tinh thần căng thẳng như thế. Nghĩ đến hắc diệu thạch và đế vương bối hóa thành tro bụi, mọi người tức khắc muốn cào tường.
Nhưng chấn động nhất đại khái vẫn là chính mắt thấy hai hi thế linh thực hóa hình. Lôi vân vừa mới tan đi, đã có người khó dằn nổi vọt qua, linh thực hóa hình, ý nghĩa là gì! Ý nghĩa hi thế linh thực biến thành xưa nay chưa từng có. Dù là Long Huyết kiệt hay là tử chi, cũng có thể điên đảo cuộc sống của mình!
Chúng tu sĩ còn chưa tới trung tâm, một ánh sáng đỏ bao vây lấy ánh sáng tím nhanh chóng bay vào chỗ sâu của sơn mạch Hằng Đoạn.
“Là Long Huyết kiệt, mau đuổi theo!”
Không cần nhắc nhở, tất cả mọi người ý thức được điểm này, Long Huyết kiệt muốn mang tử chi chạy trốn, đúng rồi, tu sĩ nghe tin tới rồi sơn mạch Hằng Đoạn càng ngày càng nhiều, tu vi cũng càng ngày càng cao, Long Huyết kiệt cho dù mạnh mẽ, cũng không thắng nổi biển người tấp nập, không muốn bị bắt phải thuần hóa, chỉ có thể chạy trốn.
Ngắn ngủn mười lăm phút sau, trên mảnh đất khô cằn đã không còn bóng người, dù thực lực thế nào, đều đuổi theo phương hướng Long Huyết kiệt chạy trốn.
Lại mười lăm phút sau, chính giữa mảnh đất đã từng bị lôi kiếp oanh kích, đất hơi hơi trồi lên thành một cái bọc nhỏ, sau vài lần phập phồng, một bé con chui từ dưới đất lên, đầu tóc đen nhánh như lụa, mặt bánh bao tròn trĩnh, mắt tím linh động chớp vài cái rồi biến thành màu đen sâu thẳm.
Bé con vươn tay trắng nõn vỗ vỗ đất trên đầu mình, sau đó đôi tay chống mặt đất, giống rút củ cải mà rút mình ra ngoài, đầu nhỏ nhìn nhìn khắp nơi, tìm một phương hướng vui sướng nhảy nhót đi mất, trên mảnh đất khô cằn, chỉ để lại một hố đất nhợt nhạt.
Sáng sớm ba ngày sau, trong rừng rậm rạp của sơn mạch Hằng Đoạn, dưới tàng cây trúc rừng thật lớn.
Ánh nắng sáng sớm mang theo hơi lạnh, giọt sương trong suốt trên lá cây theo gân lá chậm rãi chảy xuống, làm bừng tỉnh một bóng dáng nhỏ bé dựa vào cỏ xanh ngủ gà ngủ gật, tóc màu đen, mặt bánh bao non nớt, đúng là tử chi tiên thảo độ lôi kiếp ngày đó.
Long Tiểu Chi xoa xoa đôi mắt, duỗi thắt lưng. Long Tiểu Chi là tên của nàng, tên đương nhiên là Long Huyết kiệt kia đặt cho, tên của Long Huyết kiệt là Long Phong Triệt.
Lúc Long Tiểu Chi có linh thức thì Long Phong Triệt đã tồn tại thật lâu, mà sở dĩ nàng có thể sống an ổn ở sơn mạch Hằng Đoạn như thế, không thể thiếu che chở củaLong Phong Triệt. Long Tiểu Chi chỉ dùng một trăm năm đã khai mở linh thức, lại tiêu phí hơn ba trăm năm thời gian hóa hình.
Linh thực muốn hóa hình tự nhiên thì không có khả năng nhanh như vậy, nhưng tử chi vốn được Thiên Đạo chăm sóc, linh lực của sơn mạch Hằng Đoạn sung túc, hơn nữa Long Tiểu Chi nàng sống trên một khoáng mạch, tự thân lại có sức mạnh tinh lọc, tăng lên tư chất, dưới rất nhiều điều kiện thuận lợi, Long Tiểu Chi dùng không đến 500 năm thời gian đã hóa hình.
Kỳ thật đối với linh thực mà nói, trước khi hóa hình phần lớn là lưỡng tính, sau hóa hình mới có phân chia giới tính, mà vì thiên tính, linh thực hóa hình cơ bản đều sẽ lựa chọn trở thành giống đực, bởi vì giống cái linh thực trời sinh yếu hơn giống đực, bất lợi cho việc sinh tồn.
Long Tiểu Chi đối với khái niệm giới tính còn rất mơ hồ, nhưng lại theo bản năng muốn lựa chọn cường giả, mà Long Phong Triệt lại nói, nếu nàng dám hóa hình thành giống đực, thì sẽ dùng một dây leo đánh chết nàng, Long Tiểu Chi rất uất ức, nhưng ngẫm lại mình không hề có thiên phú công kích, tức khắc cảm thấy giới tính cũng không quan trọng, vì thế quyết định hóa hình thành giống cái.
Long Phong Triệt vừa lòng dùng dây leo vỗ vỗ đầu nàng, tỏ vẻ nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng.
Trên thực tế, nếu không phải ngoài ý muốn đưa tới đại lượng tu sĩ, Long Phong Triệt và nàng đều là có thể an ổn vượt qua lôi kiếp, sau khi hóa hình, Long Phong Triệt truyền âm cho nàng, bảo nàng giấu mình dưới đất, hắn sẽ dẫn dắt truy binh rời khỏi, mà nàng chỉ cần ở địa điểm chỉ định chờ hắn là được rồi.
Long Tiểu Chi tìm được một mảnh lá, mặt trên là giọt sương sớm mát mẻ, trực tiếp cúi đầu uống hết, giọt sương không có hương vị gì, Long Tiểu Chi lại cảm thấy mới lạ, lại dùng giọt sương rửa mặt.
Một ngày trước Long Tiểu Chi đã đến nơi này, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy bóng dáng Long Phong Triệt, Long Tiểu Chi cũng không hoảng sợ, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích chờ đợi, từ thật xa nhìn lại, phảng phất một pho tượng nho nhỏ tinh xảo.
_Hết chương 2_
Đương nhiên, cũng có người làm theo cách trái ngược, bị nghịch thiên trân bảo làm đầu óc mê muội, chẳng những không lùi, ngược lại còn phóng tới chỗ tử chi, nhưng không ngoại lệ đều bị dây leo của Long Huyết kiệt đánh bay.
Cục diện như vậy cũng không tiếp diễn lâu lắm, lôi kiếp quay cuồng mang theo khí thế nghiền ép rơi thẳng xuống, phảng phất muốn phá hủy tất cả mọi vật thể trong không gian.
Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống không chút lưu tình, tu sĩ không kịp trốn xa đến cả tiếng thét cũng chưa phát ra đã hóa thành tro bụi, phạm vi ngàn dặm nháy mắt thành một mảnh đất khô cằn. Trái lại Long Huyết kiệt, vẫn chưa chịu thương tổn quá lớn, chúng tu sĩ lúc này mới ý thức được, có lẽ vừa nãy, Long Huyết kiệt vẫn chưa lấy thực lực thực sự ra đối phó bọn họ.
Hết sức rung động lòng người, đạo lôi kiếp thứ hai theo sát tới, ngay sau đó, đạo thứ ba, đạo thứ tư, không để lại cơ hội thở dốc, một đạo lại mạnh mẽ hơn một đạo làm mặt đất cũng run lên nhè nhẹ.
Không trung một mảnh u ám, tiếng gió ẩn nấp vù vù, trừ điện quang lóng lánh, khu rừng này yên tĩnh phảng phất một mảnh đất chết.
Chúng tu sĩ đứng ở khoảng cách đủ xa, hô hấp trở nên cẩn thận, bọn họ không có rời khỏi như vậy, mà là muốn nhìn thấy, hai loại hi thế trân bảo này có vượt qua song lôi kiếp không. Đương nhiên, trong lòng cũng ôm một tia may mắn, hy vọng sau lôi kiếp, bọn họ còn có thể có cơ hội bắt linh thực.
Long Huyết kiệt bằng bản thể mạnh mẽ của mình chịu đựng hơn hai mươi đạo lôi kiếp, nhưng theo uy lực lôi kiếp dần dần tăng lên, Long Huyết kiệt cũng có vẻ uể oải, dây leo tụ tập ở ngọn cây cháy đen không ít, sôi nổi rơi xuống.
Quả nhiên như thế, chúng tu sĩ trong lòng đuổi tới vài phần tiếc hận, Long Huyết kiệt có lực công kích và lực phòng ngự đứng đầu trong linh thực, nhưng tính tình táo bạo thích giết chóc nên rất khó có thể tu luyện ra linh thức, càng không cần nói tới hóa hình.
“Đáng tiếc.” Có người ở nhẹ giọng cảm thán, nếu Long Huyết kiệt này là đơn độc độ kiếp, còn có khả năng hóa hình thành công.
Linh chi tiên thảo tuy là hi thế chi bảo, nhưng chưa bao giờ nghe nói hóa hình thành công, bởi vì bản thể linh chi phòng ngự và công kích đều không mạnh, một khi Long Huyết kiệt thất bại, cũng có nghĩa là tử chi tiên thảo cũng không còn tồn tại nữa.
“Ta thấy chưa chắc, đừng quên, khí vận nghịch thiên và tác dụng chữa khỏi của tử chi.” Rốt cuộc cũng chưa ai thấy qua tử chi, càng không cần phải nói độ kiếp, kết quả như thế nào còn rất khó nói.
Lúc tinh thần chúng tu sĩ căng thẳng cực độ, đạo lôi kiếp thứ hai mươi lăm đánh xuống, Long Huyết kiệt nỗ lực chịu đựng, nhưng dây đằng ở ngọn cây không ngừng rơi xuống, ngay cả tán cây cũng cháy đen một mảnh, thậm chí rơi rụng lan tràn xuống theo lôi kiếp, có một sợi thật nhỏ rơi xuống trên người tử chi, trái tim các tu sĩ không tự chủ treo cao lên.
Tử chi tựa như run rẩy, sau đó nháy mắt bộc phát ra ánh sáng hoa mỹ, ánh sáng tím kia đậm đặc hơn trước, qua mấy hô hấp, huyết kiệt thụ cháy đen đã khôi phục sức sống, dây đằng mọc ra tụ tập một lần nữa.
Các tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, thương tổn của lôi kiếp cao bao nhiêu, bản thể Long Huyết kiệt lớn bao nhiêu, một quả tử chi nho nhỏ như vậy, thế nhưng có thể năm lần bảy lượt tuyệt đối chữa khỏi cho Long Huyết kiệt.
Dần dần, mọi người phát hiện, mỗi lần Long Huyết mọc dây leo mới thì lực phòng ngự đều mạnh hơn trước, theo từng đạo lôi kiếp rơi xuống, bản thể Long Huyết kiệt cũng càng thêm mạnh mẽ, sau vài lần chữa khỏi, tử chi phảng phất cũng tới đỉnh điểm rồi, mà lôi kiếp còn dư lại chín đạo chưa hạ xuống.
Mà chín đạo lôi kiếp này cũng sẽ là công kích mạnh nhất. Chín đạo thiên lôi cuối cùng chậm chạp chưa hạ xuống, lôi vân màu đen bắt đầu chậm rãi ngưng tụ ánh sáng tím, mọi người chỉ cảm thấy bị áp thở đến không nổi, không tự chủ được lại lui về phía sau lần nữa.
Lôi kiếp vậy mà biến thành màu tím, có thể thấy được năng lượng ẩn chứa có bao nhiêu đáng sợ, nhìn về huyết kiệt thụ, mất đi chữa khỏi của tử chi, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
“Đó là cái gì!” Có người đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, tràn đầy không dám tin tưởng nhìn tán cây trên không của huyết kiệt thụ. Dây leo của Long Huyết kiệt bị đánh chỉ còn lại có mấy cây, nhưng vẫn giơ lên cao cao, bảo vệ ở tán cây phía sau, mà lúc này, trên dây leo tựa như còn có thêm một khối khoáng thạch phát ra ánh sáng màu đen.
“Hắc diệu thạch!”
“Sao có thể!”
“Là thật kìa.”
Bảo quặng cấp bậc truyền kỳ, chỉ cần một khối lớn bằng bàn tay, có thể luyện chế ra Thánh Khí, gặp luyện khí sư tốt, thậm chí có thể luyện chế ra bảo khí truyền kỳ. Mà hiện tại, một khối hắc diệu thạch lớn bằng một người trưởng thành thế nhưng bị lấy ra chắn lôi kiếp! Quả thực là phí phạm của trời!
Lôi kiếp màu tím nhạt ngưng tụ xong, sức mạnh hoàn toàn khác với lúc trước đánh sâu xuống.
A a a! Chúng tu sĩ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, năng lượng hủy thiên diệt địa này thật là đáng sợ, càng đau lòng là, lôi kiếp kia bổ vào hắc diệu thạch.
Sau mấy đạo lôi kiếp màu tím, cho dù là khoáng thạch truyền kỳ cũng chịu đựng không nổi oanh kích của lôi kiếp, hắc diệu thạch đen như mực mặt ngoài trơn như lụa răng rắc một tiếng xuất hiện vết rách.
Vết rạn kia tuy rằng thật nhỏ, lại bị người tu chân ngũ cảm mạnh mẽ phát hiện, tức khắc lại là một trận tim gan cồn cào khó chịu, quả nhiên, lại một tia sét tím qua đi, hắc diệu thạch hoàn toàn bị đánh nát, mảnh nhỏ dần dần biến mất không thấy trong lôi kiếp.
Sắc mặt mọi người ngoài dự đoán duy trì nhất trí, chính mắt thấy khoáng thạch truyền kỳ thật lớn bị đánh thành bụi như thế, cái loại đau lòng và đánh vào này thật sự khó mà giải thích.
Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện, mình kinh hoảng quá sớm, một mảnh sò biển thật lớn bị Long Huyết kiệt giơ cao qua đỉnh đầu, sò biển kia lớn bằng hai người trưởng thành, một mặt thô ráp tự nhiên, bình thường không có gì lạ, một mặt lại giống như lưu li bảy màu, tựa như ảo mộng.
Trong truyền thuyết chỉ sinh hoạt ở biển chết chỗ sâu trong Lưu Ly Đế Vương bối, ăn thịt sò này có thể kéo dài thọ nguyên trăm năm, ngậm châu dung nhan bất lão, mà vỏ sò này, luyện vào đan dược, luyện thể rèn cốt, còn luyện khí sẽ thành thần binh.
Từng đạo lôi kiếp đánh xuống, dưới ánh mắt của mọi người, đế vương bối cũng giống như hắc diệu thạch, dần dần nứt nẻ, cuối cùng trở thành tro bụi.
Lôi kiếp đã kết thúc, tầng mây tan đi, ánh mặt trời chợt phá, ánh sáng vàng lộng lẫy chiếu nghiêng mà xuống, bao phủ trên một mảnh đất cháy đen.
Chúng tu sĩ từ lúc độ kiếp bắt đầu vẫn luôn lo lắng đề phòng ở yên tại chỗ, độ kiếp rõ ràng là tử chi và Long Huyết kiệt, vì cái gì mình ngược lại sắp mệt chết vậy, cũng không biết, nhìn người ta độ kiếp cũng kinh tâm động phách như thế, tinh thần căng thẳng như thế. Nghĩ đến hắc diệu thạch và đế vương bối hóa thành tro bụi, mọi người tức khắc muốn cào tường.
Nhưng chấn động nhất đại khái vẫn là chính mắt thấy hai hi thế linh thực hóa hình. Lôi vân vừa mới tan đi, đã có người khó dằn nổi vọt qua, linh thực hóa hình, ý nghĩa là gì! Ý nghĩa hi thế linh thực biến thành xưa nay chưa từng có. Dù là Long Huyết kiệt hay là tử chi, cũng có thể điên đảo cuộc sống của mình!
Chúng tu sĩ còn chưa tới trung tâm, một ánh sáng đỏ bao vây lấy ánh sáng tím nhanh chóng bay vào chỗ sâu của sơn mạch Hằng Đoạn.
“Là Long Huyết kiệt, mau đuổi theo!”
Không cần nhắc nhở, tất cả mọi người ý thức được điểm này, Long Huyết kiệt muốn mang tử chi chạy trốn, đúng rồi, tu sĩ nghe tin tới rồi sơn mạch Hằng Đoạn càng ngày càng nhiều, tu vi cũng càng ngày càng cao, Long Huyết kiệt cho dù mạnh mẽ, cũng không thắng nổi biển người tấp nập, không muốn bị bắt phải thuần hóa, chỉ có thể chạy trốn.
Ngắn ngủn mười lăm phút sau, trên mảnh đất khô cằn đã không còn bóng người, dù thực lực thế nào, đều đuổi theo phương hướng Long Huyết kiệt chạy trốn.
Lại mười lăm phút sau, chính giữa mảnh đất đã từng bị lôi kiếp oanh kích, đất hơi hơi trồi lên thành một cái bọc nhỏ, sau vài lần phập phồng, một bé con chui từ dưới đất lên, đầu tóc đen nhánh như lụa, mặt bánh bao tròn trĩnh, mắt tím linh động chớp vài cái rồi biến thành màu đen sâu thẳm.
Bé con vươn tay trắng nõn vỗ vỗ đất trên đầu mình, sau đó đôi tay chống mặt đất, giống rút củ cải mà rút mình ra ngoài, đầu nhỏ nhìn nhìn khắp nơi, tìm một phương hướng vui sướng nhảy nhót đi mất, trên mảnh đất khô cằn, chỉ để lại một hố đất nhợt nhạt.
Sáng sớm ba ngày sau, trong rừng rậm rạp của sơn mạch Hằng Đoạn, dưới tàng cây trúc rừng thật lớn.
Ánh nắng sáng sớm mang theo hơi lạnh, giọt sương trong suốt trên lá cây theo gân lá chậm rãi chảy xuống, làm bừng tỉnh một bóng dáng nhỏ bé dựa vào cỏ xanh ngủ gà ngủ gật, tóc màu đen, mặt bánh bao non nớt, đúng là tử chi tiên thảo độ lôi kiếp ngày đó.
Long Tiểu Chi xoa xoa đôi mắt, duỗi thắt lưng. Long Tiểu Chi là tên của nàng, tên đương nhiên là Long Huyết kiệt kia đặt cho, tên của Long Huyết kiệt là Long Phong Triệt.
Lúc Long Tiểu Chi có linh thức thì Long Phong Triệt đã tồn tại thật lâu, mà sở dĩ nàng có thể sống an ổn ở sơn mạch Hằng Đoạn như thế, không thể thiếu che chở củaLong Phong Triệt. Long Tiểu Chi chỉ dùng một trăm năm đã khai mở linh thức, lại tiêu phí hơn ba trăm năm thời gian hóa hình.
Linh thực muốn hóa hình tự nhiên thì không có khả năng nhanh như vậy, nhưng tử chi vốn được Thiên Đạo chăm sóc, linh lực của sơn mạch Hằng Đoạn sung túc, hơn nữa Long Tiểu Chi nàng sống trên một khoáng mạch, tự thân lại có sức mạnh tinh lọc, tăng lên tư chất, dưới rất nhiều điều kiện thuận lợi, Long Tiểu Chi dùng không đến 500 năm thời gian đã hóa hình.
Kỳ thật đối với linh thực mà nói, trước khi hóa hình phần lớn là lưỡng tính, sau hóa hình mới có phân chia giới tính, mà vì thiên tính, linh thực hóa hình cơ bản đều sẽ lựa chọn trở thành giống đực, bởi vì giống cái linh thực trời sinh yếu hơn giống đực, bất lợi cho việc sinh tồn.
Long Tiểu Chi đối với khái niệm giới tính còn rất mơ hồ, nhưng lại theo bản năng muốn lựa chọn cường giả, mà Long Phong Triệt lại nói, nếu nàng dám hóa hình thành giống đực, thì sẽ dùng một dây leo đánh chết nàng, Long Tiểu Chi rất uất ức, nhưng ngẫm lại mình không hề có thiên phú công kích, tức khắc cảm thấy giới tính cũng không quan trọng, vì thế quyết định hóa hình thành giống cái.
Long Phong Triệt vừa lòng dùng dây leo vỗ vỗ đầu nàng, tỏ vẻ nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng.
Trên thực tế, nếu không phải ngoài ý muốn đưa tới đại lượng tu sĩ, Long Phong Triệt và nàng đều là có thể an ổn vượt qua lôi kiếp, sau khi hóa hình, Long Phong Triệt truyền âm cho nàng, bảo nàng giấu mình dưới đất, hắn sẽ dẫn dắt truy binh rời khỏi, mà nàng chỉ cần ở địa điểm chỉ định chờ hắn là được rồi.
Long Tiểu Chi tìm được một mảnh lá, mặt trên là giọt sương sớm mát mẻ, trực tiếp cúi đầu uống hết, giọt sương không có hương vị gì, Long Tiểu Chi lại cảm thấy mới lạ, lại dùng giọt sương rửa mặt.
Một ngày trước Long Tiểu Chi đã đến nơi này, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy bóng dáng Long Phong Triệt, Long Tiểu Chi cũng không hoảng sợ, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích chờ đợi, từ thật xa nhìn lại, phảng phất một pho tượng nho nhỏ tinh xảo.
_Hết chương 2_
Bình luận truyện