Nhân Sinh Trong Sách

Chương 37: Mang thai



Ti Kha từng nói, “Minh Tuyết là Tinh Linh nam duy nhất ở Vũ Phong đại lục có thể mang thai.”

Minh Tinh từng nói, “Tinh Linh trong lúc mang thai sẽ suy yếu cơ hồ đến không có dấu hiệu sinh mạng.”

Thấy Tu Diệp Vân, Ti Kha còn nói, “Tu Diệp Vân, đây có phải hảo sự của ngươi!”

Tu Diệp Vân nhìn Ti Kha không nói. Nhưng hắn rốt cuộc hiểu rõ một việc, chính là trận mây mưa không chút tình cảm hơn một tháng trước, ‘may mắn’ làm Minh Tuyết mang thai.

“Phải” Tu Diệp Vân khẳng định.

“Các ngươi sao có thể… như vậy…” Ti Kha tức giận muốn nói lại không thể nói hết lời.

Tu Diệp Vân không nói gì, chỉ cau mày ngồi xuống bên giường, kỳ thật, hàng lông mày của hắn chưa từng giãn ra, đưa tay đẩy Minh Tuyết, lại bị Ti Kha bắt lấy tay.

“Ngươi đừng lay tỉnh hắn, để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Mang thai… Hắn lại có thể mang thai…” Tu Diệp Vân nhắm hai mắt lại, cố gắng tiêu hoá tin tức này, “Chuyện này, còn có ai biết?”

“Còn chờ ngươi thừa nhận thôi, việc đại hỷ sự này đại biểu cho Vương tộc có hậu thế, nếu đã xác định phụ thân là ai, đương nhiên phải thông báo cho toàn bộ đại lục, có điều chuyện lần này tới quá đột ngột, bởi vậy ngay cả Tinh Linh vương bệ hạ ta cũng chưa kịp báo.”

“Ta không phải quý tộc, cũng không phải Tinh Linh…” Tu Diệp Vân nói một nửa đã bị Ti Kha cắt đứt.

“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hài tử này, là từ trong bụng Minh Tuyết điện hạ sinh ra, ngươi hiểu không?” Nói xong, Ti Kha mắt nhìn Minh Tuyết trên giường, lại phát hiện Minh Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, đang nhìn mình cùng Tu Diệp Vân, “Ta ra ngoài trước, ngươi bồi điện hạ một lát đi.” Nói xong, Ti Kha rời khỏi phòng ngủ.

“Diệp… Diệp Vân…” Minh Tuyết gọi tên Tu Diệp Vân có điều thanh âm lại thập phần suy yếu, run rẩy giống như tiểu miêu bị thương.

Tu Diệp Vân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Minh Tuyết, không nói gì.

“Diệp Vân… Ta mang thai…” Minh Tuyết cầm lấy tay áo Tu Diệp Vân, tay vẫn run rẩy, nhìn ra được hành động ấy tốn rất nhiều sức lực, “Ngươi có thể tha thứ cho ta hay không.”

“Dùng hài tử làm giao dịch sao?” Tu Diệp Vân nói, “Nếu ta vì hài tử mà tha thứ cho ngươi, như vậy… đó chính là trách nhiệm, ngươi hi vọng giữa chúng ta, thêm một phần trách nhiệm, thiếu một phân yêu thương?”

“Không phải giao dịch, không phải giao dịch, ta biết là ta không đúng, ta… ta sau này sẽ không đi tìm Trạch Vũ điện hạ nữa, hiện tại mang thai, ta…”

Nghe Minh Tuyết nói, Tu Diệp Vân nhíu mày, cúi đầu trầm tư, tay áo mặc Minh Tuyết nắm. Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt bi thương của Minh Tinh, tâm Tu Diệp Vân không khỏi căng thẳng. Nếu như vào lúc này mình bỏ mặc Minh Tuyết, như vậy… Minh Tuyết chẳng phải sẽ giống như Minh Tinh?

Thế nhưng Tu Diệp Vân càng tiếp xúc với Minh Tuyết càng phát hiện hắn không thể hiểu được Minh Tuyết.

“Diệp Vân…” Minh Tuyết đôi mắt trong suốt kia vì thể hư mà mang theo vẻ mệt mỏi, vốn hai mắt luôn mở thật to nay cũng chỉ có thể mở một nửa thể hiện chủ nhân vô lực, “Diệp Vân…”

Tu Diệp Vân nắm lấy tay Minh Tuyết, “Ngày đó ngươi đáp ứng ta sẽ không đi tìm Tu Trạch Vũ, kết quả ngươi vẫn đi, nếu giờ ta muốn ngươi đáp ứng ta, hảo hảo sinh hạ hài tử không cần nghĩ tới cái gì khác, ngươi có thể nuốt lời hay không?”

“Không có…”

“Trong khoảng thời gian này ta sẽ chiếu cố ngươi, ta hi vọng ngươi sẽ không tiếp tục gạt ta.”

Minh Tuyết nghe Tu Diệp Vân nói, nhìn ánh mắt Tu Diệp Vân khi hắn nói đến chữ ‘gạt’, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, khiến Minh Tuyết ngẩn ra.

“Ta sẽ không lừa ngươi nữa.” Minh Tuyết lập tức khôi phục, diễn cảm cứng ngắc trên mặt khi nói những lời này.

“Ân.” Tu Diệp Vân lại trầm mặc, “Ta đi hỏi Ti Kha một chút xem có gì phải chú ý, ngươi nghỉ ngơi trước.” Nói xong, Tu Diệp Vân đứng lên, đưa lưng về phía Minh Tuyết.

Vốn định bỏ mặc Minh Tuyết một thời gian nhưng không muốn bỏ mặc hài tử.

Trên thực tế, hắn không có khả năng tin tưởng Minh Tuyết hoàn toàn, chỉ là hi vọng Minh Tuyết trong thời gian mang thai đừng làm cái gì sai trái, khiến mình một lần nữa thất vọng, dù sao Tu Diệp Vân… vẫn rất thích hài tử, nhất là khi hài tử kia mang trong ngươi dòng máu của mình, điểm này… Tu Diệp Vân cũng giống những nam nhân khác, thực muốn hài tử bình an xuất thế, chỉ là, so với những nam nhân khi nghe tin thê tử mang thai thì thiếu một phần hưng phấn mà thôi.

Minh Tuyết nhìn đỉnh phòng, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên, Tu Diệp Vân quay đầu lại, Minh Tuyết cả kinh, “Diệp Vân?”

Tu Diệp Vân thở dài một hơi, rời khỏi phòng ngủ.

Minh Tuyết nghiêng đầu nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân, đầu óc trống rỗng.

Hài tử… là thứ ngoài kế hoạch. Thế nhưng bản thân biết rõ sẽ mang thai vì sao ngày đó còn cố tình lưu thứ đó của Tu Diệp Vân trong người không chịu rửa sạch, đây là… vì cái gì…

“Ta không cần hài tử, ta sao có thể cần hài tử của Tu Diệp Vân? Ta không cần…” Minh Tuyết lầm bầm vài câu, cuối cùng chậm rãi yên tĩnh trở lại.

Sau khi tìm Ti Kha, Tu Diệp Vân đụng phải Tu Trạch Vũ, một mình gã đứng trong góc nhỏ, Tu Diệp Vân vốn không phát hiện, nhưng khi hắn đi qua một đoạn đột nhiên thấy trên tường xuất hiện một điểm sáng, quay đầu lại liền phát hiện Tu Trạch Vũ trong tay cầm cái gương chiếu phản quang tới chỗ hắn.

Tu Diệp Vân thở dài, hắn trước đây thật ra cũng thường xuyên chơi như vậy.

“Có chuyện gì sao?” Tu Diệp Vân đi qua.

“Làm sao ngươi biết ta tìm ngươi?” Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân, đột nhiên nở nụ cười.

Tu Diệp Vân nhìn nụ cười thập phần xinh đẹp trên gương mặt Tu Trạch Vũ, nửa ngày không nói lên lời.

“Ngươi tại sao không nói chuyện?”

“Ngươi lấy cái gương chiếu đến chiếu đi, không phải vì muốn ta chú ý sao? Loại tâm tư này đến hài tử còn hiểu.”

“Hừ!” Tu Trạch Vũ mím chặt môi hừ lạnh một tiếng, “Ta là muốn nói với ngươi về Minh Tuyết. Ngươi… Chuyện ngày đó, ngươi đừng nên trách hắn.”

Đã cách một tháng, ngươi còn chạy đến giải thích, đây là do ngươi ngày ngày đều nghĩ về y sao!

“Kỳ thật Minh Tuyết… Trước kia không phải như thế, hắn trước kia cũng giống như trước mặt ngươi, thực ôn nhu, làm nũng cũng thực đáng yêu. Chỉ là có một lần, còn nhớ lần ấy là yến hội chúc mừng một vị phi tử vừa mang thai, Cần Trạch đột nhiên biến mất, Minh Tuyết đã đi tìm. “Tu Trạch Vũ chậm rãi nói, “Kết quả qua một giờ Minh Tuyết trở lại, nhưng lại chỉ có một mình hắn, Cần Trạch không đi cùng.”

“Cần Trạch đã đi đâu?”

“Không biết, ngày đó Cần Trạch không thấy xuất hiện, nhưng cũng từ ngày đó Minh Tuyết bắt đầu không được bình thường, hắn thậm chí còn bất ngờ cãi vã với Cần Trạch một trận, tự giam mình trong phòng nhiều ngày. Chúng ta khuyên thế nào cũng không được. Sau đó chính hắn tự đi ra rồi biến thành như vậy.”

“Ngươi nói sau ngày đó hắn liền biến thành ngang ngược?”

“Đúng thế, tuy rằng hắn trước mặt Cần Trạch với hạ nhân đều giống thường ngày, thế nhưng trước mặt ta hắn lại là cái dạng hiện tại…” Thậm chí, còn học lợi dụng người khác, nghĩ đến đây, Tu Trạch Vũ liếc Tu Diệp Vân một cái.

“Ta xem thấy đây mới chính là bản chất của hắn, chẳng qua hắn thông minh hơn người khác, từ nhỏ đã bắt đầu giả bộ, kết quả bị cái gì đó kích thích, nhịn không được mới bạo phát.”

“Không phải, hắn vốn…”

“Ngươi hiện tại nói với ta những lời này, là bởi vì hắn hoài thai muốn ta đối tốt với hắn phải không?” Tu Diệp Vân cắt đứt lời Tu Trạch Vũ, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không phải kẻ không biết đạo lý, ít nhất trong lúc hắn mang thai ta sẽ chiếu cố hắn, dù sao cũng là hài tử của ta, hơn nữa, làm không tốt mất mạng người.”

Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt có không hiểu, thất vọng, còn có kinh ngạc, “Hắn… Hắn mang thai hài tử của ngươi?”

“Phải.” Tu Diệp Vân nhìn nam nhân đang kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới Ti Kha còn chưa nói chuyện này cho người khác biết. Phỏng chừng, Tu Trạch Vũ chịu không nổi đả kích này, Tu Diệp Vân chịu không nổi mở miệng an ủi, “Ngươi…” Nhưng còn chưa nói ra, đã bị Tu Trạch Vũ dùng một lực lớn đẩy ra.

“Mất công ta… còn lo lắng cho ngươi… Các ngươi, không nghĩ tới, các ngươi vẫn thật vui vẻ, lại còn có thể mang thai!” Tu Trạch Vũ nói xong, lại đẩy Tu Diệp Vân lần nữa.

Tu Diệp Vân lui về phía sau mấy bước, sau đó giữ lấy tay Tu Trạch Vũ phòng ngừa gã tiếp tục, “Ta biết ngươi thích Minh Tuyết, chuyện này đối với ngươi mà nói thực khó thừa nhận, thế nhưng…”

“Không phải như thế!” Tu Trạch Vũ gạt tay Tu Diệp Vân ra, sau đó lập tức Thuấn di mà đi. Trên thực tế, chính gã cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì.

Tu Diệp Vân lắc đầu, thở dài sau đó xoay người trở về phòng ngủ. Khi hắn bước vào phòng ngủ, Minh Tuyết còn đang ngủ. Nhìn Minh Tuyết nhíu mi, Tu Diệp Vân lại gần dùng tay giãn nó ra. Ti Kha nói, trong thời gian này mọi chuyện nhất định phải thuận theo Minh Tuyết mới được, không thể để y động khí, bảo đảm an toàn cho hài tử. Thuốc bổ gì đó tất nhiên phải uống nhưng nhất định phải vào lúc Minh Tuyết muốn uống mới được, không muốn thì không thể ép buộc.

Còn có, Ti Kha nói thời điểm mang thai sau nửa tháng hài tử sẽ có ý thức cho dù khi đó ngay cả hình dạng cũng chưa hình thành. Bởi vì có ý thức nên Tu Diệp Vân nhất định phải thường xuyên trao đổi với hài tử, cái gọi là trao đổi, kỳ thật chẳng qua là đặt tay trên bụng Minh Tuyết, nghe nói có thể nghe được thứ gì đó.

Tỷ như, ngươi có thể nghe thấy nó nói chuyện, có điều chờ hài tử sau khi sinh sẽ không biết nói, đến lúc đó, còn cần cha mẹ dốc lòng dạy dỗ mới được.

“Chủ nhân, trong bụng Minh Tuyết điện hạ, có cục cưng sao?” Đản Đản đột nhiên lên tiếng.

“Phải, hài tử của ta.”

“Chủ nhân, ngươi có phải không muốn có đứa nhỏ này? Đều là Đản Đản không tốt, ngày đó không trợ giúp chủ nhân.”

“Đừng để ý.” Tu Diệp Vân vỗ vỗ Đản Đản trên cổ mình, “Ta chỉ cảm thấy quá đột ngột, hơn nữa… Cũng không phải kết quả vì yêu mà thành.”

“Ta không cần…” Đột nhiên, Minh Tuyết một tiếng vô nghĩa, Tu Diệp Vân lập tức cúi đầu nhìn y. Không cần… Không cần cái gì?

Sau đó, Tu Diệp Vân vẫn luôn ở bên Minh Tuyết, giữa chừng Minh Tuyết tỉnh lại vài lần, chỉ là mỗi lần đều nói với Tu Diệp Vân đều không đến mấy câu rồi lại tiếp tục mê man ngủ tiếp.

Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết trên giường, cuối cùng cũng nằm xuống nhắm mắt lại, ngủ.

Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân quyết định đi gặp Tinh Linh vương. Bởi vì Tu Diệp Vân thường xuyên tới, bọn thị vệ cũng đã nhìn mãi thành quen, bởi vậy cũng không hỏi nhiều.

Cách phòng nghị sự ngày càng gần, Tu Diệp Vân nghe thấy tiếng thở mỏng manh. Đến cửa, phát hiện cửa phòng không đóng, xuyên qua khe cửa lần đầu tiên Tu Diệp Vân thấy cảnh Tinh Linh vương nằm dưới thân Liệt Diễm thừa hoan.

Kia không gọi là kinh diễm, mà phải kêu là kinh sợ!

Làn da Minh Tinh cũng giống như Minh Tuyết, vô cùng trắng, hơn nữa vừa nhìn chính là loại thủy nộn. Lúc này, trên da che kín hồng ngân, phá lệ chói mắt. Trừ những dấu vết này, còn có những vết thương khác thường. Trong đó nhiều nhất là dấu vết giống như vết roi tạo ra.

Tu Diệp Vân nhìn nhìn sắc mặt Minh Tinh, hết sức thống khổ, cau mày, môi đều bị cắn nát. Nhìn lại Liệt Diễm, Tu Diệp Vân ngẩn ra, người nam nhân này, đúng như mình sở liệu, căn bản chỉ biết tiết dục. Ngẫu nhiên sẽ thở gấp vài cái, lộ ra biểu tình có chút mê muội, những lúc như vậy gã ngẫu nhiên đều gọi tên ‘Vân Na’.

Mà đại đa số thời gian, gã đều là mặt than không chút thay đổi. Ánh mắt gã nhìn Minh Tinh tựa như một thứ sinh vật cấp thấp!

Nhưng đúng lúc này, Minh Tinh ngẩng đầu, đột nhiên chạm tới ánh mắt Tu Diệp Vân ngoài cửa, cả kinh. Tu Diệp Vân cũng hết sức kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Minh Tinh sẽ ngẩng đầu, ngay khi Tu Diệp Vân chuẩn bị xoay người, lại phát hiện vài giọt lệ theo gương mặt Minh Tinh trượt xuống, sau đó xoay đầu đi, không nhìn đến Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân hơi hơi nhíu mày, xoay người sang chỗ khác, dựa lưng vào tường, từ trong phòng không ngừng bay ra tiếng thở hổn hển khiến đầu hắn đau nhức.

Một lát sau, một sĩ binh đi tới, Tu Diệp Vân theo bản năng muốn đóng cửa lại, thế nhưng thanh âm trong phòng như vậy sao có thể che không được. Binh lính nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Quốc vương bệ hạ có ở bên trong không?”

Quốc vương bệ hạ? Chắc là chỉ Liệt Diễm, có điều hắn phải trả lời thế nào đây?

Binh lính thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, liền trộm áp lỗ tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tu Diệp Vân cả kinh, người này cũng quá lớn mật.

“Đoán chừng là ở bên trong, ta ở đây đợi bệ hạ.”

Cái gì? Tu Diệp Vân nhìn binh lính trước mắt, y sao giống như… tuyệt không kinh ngạc?

“Kỳ thật, chúng ta đều biết chuyện này, chỉ là chúng ta thay người làm việc, không thể tùy tiện nói huyên thuyên thôi.” Binh lính thấy Tu Diệp Vân khó hiểu, liền giải thích.

Thì ra… là như thế a… Tu Diệp Vân không khỏi cảm thấy Minh Tinh thực đáng thương, vốn cho rằng đã che dấu vô cùng tốt, đại khái không nghĩ tới cơ hồ ai ai cũng biết.

Một lát sau, Liệt Diễm đẩy cửa đi ra, gã liếc Tu Diệp Vân một cái, khiến Tu Diệp Vân không hiểu ra sao bởi trong ánh mắt kia lại tràn ngập hận ý. Tu Diệp Vân nhìn người lính kia lặng lẽ nói gì đó với Liệt Diễm, Liệt Diễm lập tức lộ vẻ vui mừng, sau đó mang theo binh lính bỏ đi.

Trực giác nói cho Tu Diệp Vân biết, người lính kia nói chuyện có liên quan đến Vân Na đi.

Tu Diệp Vân đẩy cửa đi vào, y phục Minh Tinh còn chưa mặc lên. Thấy Tu Diệp Vân tiến vào, Minh Tinh nắm trên mặt đất dùng y phục che thân mình, có điều lại che không nổi. Không phải vì y phục không đủ lớn, mà là y phục không thể che, nó cơ hồ đã bị xé thành sơ mướp.

Tu Diệp Vân thấy thế, lập tức cởi áo ngoài của mình phủ thêm cho y, còn vỗ vỗ bờ vai y.

Minh Tinh vẫn luôn cau mày, cảm giác thực lạnh, tay vừa mới chuẩn bị cầm y phục mặc lên nhanh một chút, lại thấy Tu Diệp Vân ngồi trước mặt mình, giúp mình sửa sang lại y phục, “Lạnh không? Ngươi hiện tại tốt nhất nên chữa trị thương thế trước, sau đó đi ngâm nước nóng một chút.” Nói xong, Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Minh Tinh một cái, “Trên người ngươi… dường như còn vết thương cũ, lúc ấy… cũng chưa trị liệu sao?”

“Ta… Ta mỗi lần đều chỉ cầm máu, chưa bao giờ hoàn toàn chữa khỏi, bởi vậy mới lưu lại sẹo.”

“Vì sao phải như vậy? Làn da xinh đẹp như vậy, đáng tiếc…”

“Ta chỉ muốn..” Minh Tinh nói một nửa, đột nhiên nghẹn ngào, “Ta chỉ là hi vọng hắn mỗi lần thấy vết thương trên người ta, có thể… đối với ta có một chút thương tiếc…”

Nghe Minh Tinh nói, Tu Diệp Vân trầm mặc. Cho tới bây giờ không nghĩ tới, lại người bi ai như vậy, càng không nghĩ tới, người này lại là kẻ đứng đầu một quốc gia.

“Ngươi… Ngươi tới có chuyện gì không? Bây giờ còn chưa đến xế chiều.”

“Có một số việc muốn nói với ngươi. Là về Minh Tuyết.”

“Là chuyện hắn mang thai sao?” Minh Tinh nói, ánh mắt trở nên thực dịu dàng mà không phải bi ai như vừa rồi, “Ti Kha mới cho ta biết, ha ha, không thể tưởng được, Minh Tuyết nhanh như vậy đã có hài tử, ta thật vui vẻ.”

Tu Diệp Vân nhìn ra, Minh Tinh thập phần quan tâm Minh Tuyết.”Ngươi đã biết, chúng ta chút nữa hãy nói, ngươi hiện tại có thể đi chứ?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.

“Đại khái đi, hôm nay không đại sự gì. Cho dù có, Tư Khanh cũng sẽ tới báo cho ta biết.”

Tu Diệp Vân gật gật đầu, Tư Khanh là thị vệ ngày đó mang hắn đến phòng nghị sự. “Một khi đã như vậy, vậy ngươi về tẩm cung trước đi, hay đi tắm rửa trước cũng tốt, buổi chiều ta lại đến.”

“Ân.” Minh Tinh gật gật đầu, sau đó chống tay đứng lên, kết quả chân mềm nhũn, lại ngã xuống, “Ai…”

Vốn đã bước cửa Tu Diệp Vân quay đầu lại, thấy Minh Tinh thống khổ ngồi dưới đất, “Không sao chứ?”

“Có chút đau.”

“Để ta đỡ ngươi lên đi.” Tu Diệp Vân nói xong đỡ lấy cánh tay Minh Tinh, vừa dùng lực kéo người lên.

Minh Tinh đứng lên, chân hơi nhuyễn thiếu chút nữa phải dựa vào Tu Diệp Vân, đột nhiên cảm giác có cái gì đó chảy dọc xuống chân, sắc mặt Minh Tinh trắng nhợt, ngẩng đầu, phát hiện Tu Diệp Vân đang nhìn giữa hai chân mình.

Y xấu hổ ho khan hai tiếng, Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, sau đó thấy Minh Tinh cúi đầu, gương mặt bởi đau đớn mà tái nhợt giờ lại nổi lên điểm đỏ ửng, khiến Tu Diệp Vân nhìn thập phần khó hiểu.

“Ách… Trở về?”

“Ân…” Minh Tinh nói xong, nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Dùng Thuấn di đi, như vậy đi ra ngoài, thật sự là…” Y liếc khẽ xuống thứ dưới chân mình.

“Ân.” Tu Diệp Vân đáp, có điều trong lòng lại xuất hiện cảm giác nói không nên lời, nhớ lại lời người lính kia nói, lại càng thêm đau lòng, người khác… cái gì cũng biết, mà ngươi còn cho là mình che dấu vô cùng tốt.

Đi vào Lộ Vũ điện tẩm cung của Minh Tinh, Tu Diệp Vân liền buông cánh tay đang đỡ Minh Tinh, “Ngươi đi đi.”

“Ngươi cùng ta vào đi, không phải muốn nói chuyện Minh Tuyết sao?”

“Để buổi chiều đi.” Tu Diệp Vân nói.

“Không sao, hiện tại cũng không sao, đừng nghĩ ta bị thương nặng tới vậy, kỳ thật sẽ hồi phục rất nhanh.”

Nghe Minh Tinh nói như vậy, Tu Diệp Vân vẫn do dự một hồi, cuối cùng gật đầu, đi theo y đi vào. Dục trì nơi này cũng không khác chỗ Tu Trạch Vũ lắm, có điều theo Tu Diệp Vân thấy hình như có lớn hơn một chút.

Minh Tinh thoát ngoại bào trên người, sau đó bước theo bậc thang xuống dục trì, mỗi bước đều thập phần vất vả, khi y toàn thân đều ngâm trong dòng nước thì không nhịn được mà thở phào một hơi.

“Cái kia…” Nhìn bộ dạng Minh Tinh có chút hưởng thụ, Tu Diệp Vân đột nhiên mở miệng, “Chữa trị vết thương trên người ngươi đi, dù sao…” Người nọ nhìn cũng sẽ không đau lòng, Tu Diệp Vân nói không ra miệng, sợ nói ra, sẽ gợi lên chuyện thương tâm của người khác.

“Không có việc gì, không có chuyện gì.” Minh Tinh nói, “Vẫn là nói về chuyện Minh Tuyết đi, ta chuẩn bị ngày mốt công bố tin vui này cho mọi người cùng biết.” Nói xong, Minh Tinh nở nụ cười, nụ cười kia cư nhiên còn mang theo hạnh phúc.

“Ân, ta đây không ý kiến.” Tu Diệp Vân vốn định khuyên Minh Tinh, để y xóa hết toàn bộ sẹo trên người, nhưng khi nhìn tới người trước mắt, hắn biết, phỏng chừng dù khuyên thế nào cũng vô dụng. “Ngươi có biết, tính cách Minh Tuyết vô cùng… quỷ dị không?”

“Ta biết.” Minh Tinh nói xong, đột nhiên cúi đầu, “Thực xin lỗi, ngay từ đầu không cho ngươi biết, ngươi là vì chuyện này mà tức giận sao.”

“Phải… Ta thậm chí đã một tháng không để ý đến hắn, kết quả nào biết hắn lại có thể mang thai.”

“Tu Diệp Vân… Ngươi… có thể đáp ứng ta không, nếu Minh Tuyết sau này còn làm chuyện gì khiến ngươi không thể chịu đựng, ngươi có thể không cần hắn, nhưng chuyện này, ngươi tha thứ cho hắn được không? Ít nhất trong khoảng thời gian này, để hài tử bình an ra đời, được không?” Y không muốn Minh Tuyết cũng như mình, lúc mang thai lại lẻ loi một mình.

Nghe Minh Tinh nói, Tu Diệp Vân đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Minh Tinh, mái tóc bị nước thấm ướt vì ngón tay Tu Diệp Vân mà rối tung, Tu Diệp Vân nói, “Còn cần ngươi nói sao? Ta cũng nghĩ như vậy, ít nhất hài tử không làm gì sai cả phải không? Yên tâm đi, trong khoảng thời gian này ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.”

Minh Tinh mở to hai mắt nhìn Tu Diệp Vân, đột nhiên cúi đầu tát một vốc nước lên mặt mình, trong trí nhớ khi mình cùng Liệt Diễm còn là tiểu hài tử, Liệt Diễm cũng thường nhu tóc mình đến rối tung, sau đó cười vui vẻ mang theo chút tà ác, có chút hưng phấn khi đùa giỡn thành công.

Không ngừng tạt nước lên mặt mình, Minh Tinh trộm khóc, Tu Diệp Vân, ngươi nói, nếu khi ta mang thai  có một người đối với ta như ngươi đối với Minh Tuyết như vậy, thật là tốt biết bao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện