Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
Chương 186: Đức ra mắt mọi người
Những pha trả thù ngọt ngào giống như của Tisco vừa rồi mặc dù xuất hiện tương đối thưa thớt, thế nhưng chúng cũng phần nào tạo nên sự sôi động bên cạnh những màn so tài kịch tính giữa người thân bạn bè với nhau ngay trong ngày “Fruit Ninja” cập nhật phiên bản mới. Trò chơi ngay lập tức trở thành một trong những chủ đề nóng trong ngày, thêm vào đó nó cũng bắt đầu leo dần lên từng nấc thang mới trên hệ thống xếp hạng trò chơi nổi tiếng của trang web TwiTV.
Chỉ có điều, cộng đồng người chơi hệ máy di động cứ thế bị phiên bản cập nhật mới của “Fruit Ninja” hấp dẫn mà quên đi rằng, đi cùng với nó còn có hai tin tức về hai trò chơi khác đến từ phía Ninja Studio.
Tối đến.
“… “Flappy Bird” lên FreeStore rồi, thế nhưng tình hình phát hành im ắng lắm Khoa ạ. Từ trưa đến giờ chẳng được bao nhiêu lượt tải đâu, có lẽ là do giới thiệu nội dung lẫn hình ảnh trò chơi trông đơn điệu quá nên người chơi quốc tế không mấy mặn mà.” Quây quần bên nồi lẩu đang sôi sùng sục, trong lúc chờ đợi người tới Liễu tranh thủ báo cáo tình hình công việc cuối ngày cho Dương Khoa biết.
“Không phải là em đã bảo chị dùng ngôn từ quảng cáo gây sốc rồi sao?”
“Đây em xem, chị vắt hết óc ra để viết giới thiệu rồi đấy. Thế này mà em còn bảo không gây sốc nữa thì chị chịu.” Một chiếc điện thoại lập tức được giơ ra trước mắt Dương Khoa.
“… Ừ, chị viết hay thế này mà sao người chơi tìm đến ít thế nhỉ? Trò chơi miễn phí mà, một lượt tải ủng hộ studio non trẻ thì mất gì cơ chứ?”
“Khả năng cao là do không có truyền thông phối hợp, em cũng biết đấy thời gian vừa qua bọn chị phải ưu tiên gấp rút xây dựng mạng lưới tại thị trường trong nước, cho nên chưa có sự quan tâm tìm hiểu đến truyền thông quốc tế.”
“Đầu mối có sẵn từ hồi làm bên SmileIndie của chị thì sao?”
“Ít lắm, hơn nữa cái đó cũng không thuộc sự quản lý của chị mà thuộc về anh Tịch.”
“Vậy coi như thôi.” Có chút thất vọng song Dương Khoa vẫn phân biệt được nặng nhẹ, cái gì là gốc rễ cần phải chú trọng phát triển nên hắn bình thản nói tiếp: “Bây giờ chị gây dựng song song mạng lưới liên hệ tại cả hai thị trường cho em, bởi vì sau này kiểu gì chúng ta cũng phải phát triển ở cả bên quốc tế nữa thì mới có cơ hội kiếm lớn. Về phần “Flappy Bird” thì tạm thời để đó cũng được, em có thể đợi một thời gian không sao cả.”
“Thế thì em phải cho chị tuyển thêm quân đấy, chứ có vài ba người thế này không cáng đáng nổi đâu. Có điều trước mắt thì chị tìm được một giải pháp chữa cháy, đó là bỏ tiền ra mua một slot quảng cáo ngay trên mặt tiền của FreeStore. Em có muốn đầu tư không để chị liên hệ?”
“… Cũng được chị ạ. Đằng nào thuê báo chí PR cũng mất tiền, chẳng bằng cúng cho FreeStore để trò chơi của mình đập vào mắt người chơi luôn.” Dương Khoa suy tính một chút rồi gật đầu: “Cơ mà trước mắt ta cứ quan sát cuối tuần này đi chị, nếu như tuần sau “Flappy Bird” vẫn chỉ có mấy trăm mấy nghìn lượt tải trên thị trường quốc tế thì ta sẽ thực hiện phương án chị vừa nêu.”
“Được, thế thì ngày mai chị sẽ chuẩn bị sẵn các thứ.”
“Thôi chị ơi, cuối tuần này mọi người về nhà nghỉ ngơi đi. Tháng ba vừa rồi các chị làm việc tận 27 ngày rồi đó. Phải kết hợp làm việc lẫn nghỉ ngơi thì mới có sức chiến đấu trường kỳ với em chứ?... Phải rồi, thế còn tình hình của “Cut the Rope” thì sao hả chị?”
“Cũng không khác gì “Flappy Bird” trên FreeStore.” Nói đến đây Liễu dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn về phía Dương Khoa: “Ngày đầu tiên vỏn vẹn 900 lượt tải, thế là cuối cùng thiên tài cũng phải thất thủ một lần rồi nhé.”
“Chậc, thất thủ thì thất thủ thôi. Trò chơi chưa hoàn thành mà, với lại có hoàn thành thì cũng chẳng kiếm được mấy đồng.... A, anh Đức đến rồi kìa!”
Nghe thấy Dương Khoa lên tiếng, tức thì tất cả các thành viên của Ninja Studio lập tức nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa gỗ, thế rồi mang theo nụ cười rạng ngời Đức tiến vào bên trong nhà cất lời chào:
“Chào sếp Khoa, chào tất cả mọi người.”
“Vâng, chào anh.”
“Chào anh.”
“Anh Đức tìm đường có vất vả lắm không? Không à, thế thì tốt quá. Lại đây ngồi xuống luôn đi anh, mọi người còn chờ mỗi anh thôi.” Dương Khoa đứng lên bắt tay Đức rồi mời anh ngồi xuống bên cạnh mình, đoạn hắn hướng về phía mọi người giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là thành viên mới gia nhập Ninja Studio của chúng ta, tên anh ấy là Đức. Sau này anh ấy sẽ phụ trách mảng trang web của phòng làm việc chúng ta.”
“Rất hân hạnh được gặp gỡ mọi người. Mình là Phạm Minh Đức năm nay 27 tuổi, trong quá trình làm việc sau này hy vọng mọi người chỉ bảo giúp đỡ mình tận tình.”
“Chào mừng anh Đức đến với Ninja Studio.”
“Không có vấn đề, cần gì anh cứ nói vô tư bọn em sẽ giúp.” Thiếu Hoàng cùng Thu Lan đại diện từng nhóm nói lời chào mừng Đức. Về phần Liễu ngồi gần đó thì do đã quen biết từ trước nên cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh Đức đây vốn được em tuyển về Ninja Studio được vài ngày rồi, thế nhưng đợt vừa rồi phải để anh Đức làm việc tại nhà để tránh bão. Chờ cho sự tình yên ổn anh Đức sẽ về làm việc tại bộ phận truyền thông của chị Liễu.” Giới thiệu đôi nét về thành viên mới nhất xong, Dương Khoa quay trở lại với chủ đề chính của bữa tiệc: “Thôi, mọi người tụ tập đông đủ rồi ta vào tiệc luôn kẻo muộn. Trước hết thì xin mời chủ trì của bữa tiệc ngày hôm nay là chị Tú phát biểu vài câu ạ.”
“Trước hết thì em rất vui vì mọi người đã có mặt đầy đủ trong buổi tối nay. Hôm nay em tổ chức bữa tiệc này là để cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ em và cái Ly trong suốt quãng thời gian thực tập vừa qua. Trong đó thì em muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến chị Lan – người trưởng phòng đáng kính đã tận tình dìu dắt hai đứa bọn em đi đến ngày hôm nay ạ.” Cẩm Tú nhanh chóng phát biểu đôi lời.
“Được rồi, chị chỉ dạy bảo hai em một chút mà thôi. Mấu chốt vẫn là nhờ vào bản thân hai em biết cố gắng phấn đấu vươn lên.” Thu Lan mỉm cười lên tiếng, có vẻ như đến thời điểm hiện tại cơn giận của cô đối với cặp đôi Ly Tú đã phần nào tiêu tan.
“Chị cứ đùa! Bọn em học được nhiều điều từ chị lắm đấy!” Cẩm Tú vội vàng phản đối.
“Này, thế chị Tú cảm ơn đặc biệt mỗi chị Lan thôi à? Không cảm ơn đặc biệt em sao?” Dương Khoa giả vờ tị nạnh.
“Rồi. Cảm ơn đặc biệt cả sếp Khoa nữa được chưa.... Nhân đây thì em cũng xin tuyên bố luôn, kể từ ngày hôm nay em và cái Ly sẽ trở thành nhân viên chính thức của Ninja Studio!”
“Hay lắm!”
“Tuyệt đấy, chào mừng hai em thêm lần nữa.”
“Em có vài lời như vậy thôi, bây giờ xin được nhường sân khấu lại cho sếp Khoa ạ.”
“Ok. Như chị Tú vừa nói thì bữa tiệc này được tổ chức vốn là để ăn mừng Ninja Studio có thêm hai thành viên chính thức nữa, cơ mà tuần lễ vừa qua phòng làm việc cũng có rất nhiều niềm vui khác nên em muốn nhân dịp này ăn mừng luôn cả một thể.” Dương Khoa tiếp lời, cánh tay chợt giơ cốc trà thay rượu trong tay lên cao: “Trước hết, chúng ta hãy cùng nâng cốc chúc mừng chị Ly và chị Tú chính thức trở thành thành viên của đại gia đình Ninja Studio!”
“Dô!!!” Mọi người cũng đồng loạt giơ cao đồ uống trong tay mình, thế rồi họ cứ giữ nguyên như thế để chờ Dương Khoa tuyên bố tiếp.
“Tiếp theo là để chào đón sự xuất hiện của thành viên mới – anh Đức đây!”
“Dô!!!”
“Và cuối cùng, em xin được long trọng tuyên bố tin tức đáng ăn mừng nhất trong ngày hôm nay cũng như trong suốt tuần lễ vừa qua: Anh Hoàng tụt xuống 2,5 sao!”
“NÀY! KHÔNG VUI ĐÂU! ヽ( `д´*)ノ”
“Ha ha ha!!! ( ´ ▽ `) ” Nghe thấy lời này toàn bộ tổ thiết kế trò chơi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đồ uống trong tay thiếu chút nữa thì rơi vãi khắp sàn nhà. Mấy chị em thì đỡ hơn một chút, có điều ai nấy cũng đều lấy tay che miệng cười rất duyên. Hiển nhiên là có được cơ hội trêu chọc ông anh thích khoe khoang bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Chết. Sorry anh Hoàng em không cố ý. Chả hiểu sao tự nhiên em nhỡ mồm.... Lại lại, tin tức long trọng nhất, đáng ăn mừng nhất trong ngày hôm nay cũng như khoảng thời gian vừa qua: “Fruit Ninja” chính thức vượt qua cột mốc 1 triệu lượt tải xuống. Mọi người cùng cạn ly nào!”
“DÔ!!!”
Nốc cạn đồ uống trong tay, mọi người bao quát Dương Khoa bắt đầu chia thành từng tốp vừa thưởng thức bữa tiệc vừa chuyện trò với nhau rất đỗi nhiệt tình. Nhất là Đức, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt các thành viên khác của Ninja Studio song anh đã hoà nhập rất nhanh với những đồng nghiệp mới quen.
Điều này khiến cho Dương Khoa cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui vẻ. Phải biết rằng tất cả mọi người ngồi đây đều đã biết rằng Đức chính là Sao vàng – nhân vật tâm điểm gây ra sóng gió liên quan đến “Flappy Bird” trong khoảng thời gian vừa qua. Vậy mà mọi người vẫn đối đáp với anh một cách tự nhiên và chân thành, không có chút chán ghét nào hiện ra trên khuôn mặt của từng cá nhân.
Xem ra không còn gì phải lo lắng về việc thành viên mới không được mọi người chào đón nữa rồi.
“Làm quen với mọi người thế nào rồi anh Đức? Nhớ được hết tên mọi người ở đây chưa?” Một lúc sau, trông thấy Đức vỗ vai Duy Hải cười khoái trá Dương Khoa lên tiếng hỏi thăm.
“À ừ, cũng nhớ được tàm tạm rồi. Khoa không uống rượu à? Làm một chén đi, coi như là anh ra mắt sếp lớn.”
”Được, nhưng mà một chén thôi anh nhé. Bia rượu em không uống được đâu.” Dương Khoa nâng chén rượu mới rót nốc cạn rồi thì thầm: “Công việc hôm nay có vướng mắc gì không anh?”
“Không, mọi thứ đều ổn thoả hết.” Đức cũng thả chén rượu đã uống hết trong tay xuống rồi nhỏ giọng: “Anh chỉ vào phần bình luận viết rằng trò “Kỵ sĩ rau củ” sao chép “Fruit Ninja”, cộng thêm quảng cáo trò của em vừa mới cập nhật sau đó rút ngay. Công việc còn lại thì đã có cư dân mạng người ta tiếp sức hộ mình rồi.”
“Liệu có bị phát hiện không thế?”
“Yên tâm đi Khoa. Bọn BFG đó ngu lắm, thấy lời bình luận của anh gây ảnh hưởng xấu nên tụi nó xoá đi ngay rồi. Với cả cho dù có bị phát hiện cũng chẳng sao, em chẳng bảo là mình chỉ nói sự thật thôi còn gì?”
“À đấy em quên, chết thật có tý rượu thôi đã say rồi. (cười) Cơ mà bây giờ bình luận của anh bị tụi BFG xóa mất thì tiếp theo anh định làm thế nào?”
“Chả phải làm gì đâu. Anh vừa mới nói cư dân mạng người ta sẽ tiếp sức cho chúng ta còn gì? Chỉ cần trò chơi đó bổ sung tính năng chậm ngày nào thì ngày đó sẽ còn bị phản đối, chúng ta cứ ngồi ngoài làm khán giả xem kịch hay là được."
“Tuyệt vời, anh Đức giỏi lắm!”
Dương Khoa gật đầu tán thưởng. Ngày hôm kia, sau khi nhìn lại khởi nguồn của cuộc tranh cãi liên quan đến “Flappy Bird” đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng sử dụng chiêu thức tương tự đối với “Kỵ sĩ rau củ”. Theo đó, hắn có thể phân công Đức sử dụng một vài tài khoản đăng tải những bình luận mang tính hạ thấp trò chơi nhằm mục đích kích động người chơi khác ngay tại lãnh địa của đối thủ.
Chỉ có điều, những lời bình luận ấy không phải là những lời bịa đặt, mà là sự thật.
Trải qua một hồi suy tính, Dương Khoa nhận thấy đó là một ý tưởng tuyệt vời để thực hiện cùng với hành động tung ra bản cập nhật mới cùng ngày của mình. Khác với trường hợp của “Flappy Bird”, làm như thế đối với “Kỵ sĩ rau củ” vừa khiến cho đối thủ phải vất vả chống đỡ lại vừa gây dựng được tiếng vang lớn cho “Fruit Ninja”. Mấu chốt là còn không bị bất cứ ai nắm thóp, bởi vì ai bảo BFG Company sao chép trò chơi của hắn chứ?
Thế là hắn ngay lập tức liên hệ với Đức để phối hợp hành động, và cứ từ những lời vừa rồi của anh thì có thể thấy được kết quả đem lại không tệ chút nào.
“Hì hì, đây coi như là chiến công vừa dùng để chuộc tội, vừa là món quà ra mắt của anh nhé Khoa.”
“Tội nợ gì chứ? Em đã bảo là quên chuyện không vui đó đi rồi mà lại, anh đừng có áy náy nữa.” Dương Khoa học theo điệu bộ vừa rồi của Đức, cánh tay nhấc lên vỗ vào vai anh trông khá thân mật.
Chỉ có điều, cộng đồng người chơi hệ máy di động cứ thế bị phiên bản cập nhật mới của “Fruit Ninja” hấp dẫn mà quên đi rằng, đi cùng với nó còn có hai tin tức về hai trò chơi khác đến từ phía Ninja Studio.
Tối đến.
“… “Flappy Bird” lên FreeStore rồi, thế nhưng tình hình phát hành im ắng lắm Khoa ạ. Từ trưa đến giờ chẳng được bao nhiêu lượt tải đâu, có lẽ là do giới thiệu nội dung lẫn hình ảnh trò chơi trông đơn điệu quá nên người chơi quốc tế không mấy mặn mà.” Quây quần bên nồi lẩu đang sôi sùng sục, trong lúc chờ đợi người tới Liễu tranh thủ báo cáo tình hình công việc cuối ngày cho Dương Khoa biết.
“Không phải là em đã bảo chị dùng ngôn từ quảng cáo gây sốc rồi sao?”
“Đây em xem, chị vắt hết óc ra để viết giới thiệu rồi đấy. Thế này mà em còn bảo không gây sốc nữa thì chị chịu.” Một chiếc điện thoại lập tức được giơ ra trước mắt Dương Khoa.
“… Ừ, chị viết hay thế này mà sao người chơi tìm đến ít thế nhỉ? Trò chơi miễn phí mà, một lượt tải ủng hộ studio non trẻ thì mất gì cơ chứ?”
“Khả năng cao là do không có truyền thông phối hợp, em cũng biết đấy thời gian vừa qua bọn chị phải ưu tiên gấp rút xây dựng mạng lưới tại thị trường trong nước, cho nên chưa có sự quan tâm tìm hiểu đến truyền thông quốc tế.”
“Đầu mối có sẵn từ hồi làm bên SmileIndie của chị thì sao?”
“Ít lắm, hơn nữa cái đó cũng không thuộc sự quản lý của chị mà thuộc về anh Tịch.”
“Vậy coi như thôi.” Có chút thất vọng song Dương Khoa vẫn phân biệt được nặng nhẹ, cái gì là gốc rễ cần phải chú trọng phát triển nên hắn bình thản nói tiếp: “Bây giờ chị gây dựng song song mạng lưới liên hệ tại cả hai thị trường cho em, bởi vì sau này kiểu gì chúng ta cũng phải phát triển ở cả bên quốc tế nữa thì mới có cơ hội kiếm lớn. Về phần “Flappy Bird” thì tạm thời để đó cũng được, em có thể đợi một thời gian không sao cả.”
“Thế thì em phải cho chị tuyển thêm quân đấy, chứ có vài ba người thế này không cáng đáng nổi đâu. Có điều trước mắt thì chị tìm được một giải pháp chữa cháy, đó là bỏ tiền ra mua một slot quảng cáo ngay trên mặt tiền của FreeStore. Em có muốn đầu tư không để chị liên hệ?”
“… Cũng được chị ạ. Đằng nào thuê báo chí PR cũng mất tiền, chẳng bằng cúng cho FreeStore để trò chơi của mình đập vào mắt người chơi luôn.” Dương Khoa suy tính một chút rồi gật đầu: “Cơ mà trước mắt ta cứ quan sát cuối tuần này đi chị, nếu như tuần sau “Flappy Bird” vẫn chỉ có mấy trăm mấy nghìn lượt tải trên thị trường quốc tế thì ta sẽ thực hiện phương án chị vừa nêu.”
“Được, thế thì ngày mai chị sẽ chuẩn bị sẵn các thứ.”
“Thôi chị ơi, cuối tuần này mọi người về nhà nghỉ ngơi đi. Tháng ba vừa rồi các chị làm việc tận 27 ngày rồi đó. Phải kết hợp làm việc lẫn nghỉ ngơi thì mới có sức chiến đấu trường kỳ với em chứ?... Phải rồi, thế còn tình hình của “Cut the Rope” thì sao hả chị?”
“Cũng không khác gì “Flappy Bird” trên FreeStore.” Nói đến đây Liễu dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn về phía Dương Khoa: “Ngày đầu tiên vỏn vẹn 900 lượt tải, thế là cuối cùng thiên tài cũng phải thất thủ một lần rồi nhé.”
“Chậc, thất thủ thì thất thủ thôi. Trò chơi chưa hoàn thành mà, với lại có hoàn thành thì cũng chẳng kiếm được mấy đồng.... A, anh Đức đến rồi kìa!”
Nghe thấy Dương Khoa lên tiếng, tức thì tất cả các thành viên của Ninja Studio lập tức nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa gỗ, thế rồi mang theo nụ cười rạng ngời Đức tiến vào bên trong nhà cất lời chào:
“Chào sếp Khoa, chào tất cả mọi người.”
“Vâng, chào anh.”
“Chào anh.”
“Anh Đức tìm đường có vất vả lắm không? Không à, thế thì tốt quá. Lại đây ngồi xuống luôn đi anh, mọi người còn chờ mỗi anh thôi.” Dương Khoa đứng lên bắt tay Đức rồi mời anh ngồi xuống bên cạnh mình, đoạn hắn hướng về phía mọi người giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là thành viên mới gia nhập Ninja Studio của chúng ta, tên anh ấy là Đức. Sau này anh ấy sẽ phụ trách mảng trang web của phòng làm việc chúng ta.”
“Rất hân hạnh được gặp gỡ mọi người. Mình là Phạm Minh Đức năm nay 27 tuổi, trong quá trình làm việc sau này hy vọng mọi người chỉ bảo giúp đỡ mình tận tình.”
“Chào mừng anh Đức đến với Ninja Studio.”
“Không có vấn đề, cần gì anh cứ nói vô tư bọn em sẽ giúp.” Thiếu Hoàng cùng Thu Lan đại diện từng nhóm nói lời chào mừng Đức. Về phần Liễu ngồi gần đó thì do đã quen biết từ trước nên cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh Đức đây vốn được em tuyển về Ninja Studio được vài ngày rồi, thế nhưng đợt vừa rồi phải để anh Đức làm việc tại nhà để tránh bão. Chờ cho sự tình yên ổn anh Đức sẽ về làm việc tại bộ phận truyền thông của chị Liễu.” Giới thiệu đôi nét về thành viên mới nhất xong, Dương Khoa quay trở lại với chủ đề chính của bữa tiệc: “Thôi, mọi người tụ tập đông đủ rồi ta vào tiệc luôn kẻo muộn. Trước hết thì xin mời chủ trì của bữa tiệc ngày hôm nay là chị Tú phát biểu vài câu ạ.”
“Trước hết thì em rất vui vì mọi người đã có mặt đầy đủ trong buổi tối nay. Hôm nay em tổ chức bữa tiệc này là để cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ em và cái Ly trong suốt quãng thời gian thực tập vừa qua. Trong đó thì em muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến chị Lan – người trưởng phòng đáng kính đã tận tình dìu dắt hai đứa bọn em đi đến ngày hôm nay ạ.” Cẩm Tú nhanh chóng phát biểu đôi lời.
“Được rồi, chị chỉ dạy bảo hai em một chút mà thôi. Mấu chốt vẫn là nhờ vào bản thân hai em biết cố gắng phấn đấu vươn lên.” Thu Lan mỉm cười lên tiếng, có vẻ như đến thời điểm hiện tại cơn giận của cô đối với cặp đôi Ly Tú đã phần nào tiêu tan.
“Chị cứ đùa! Bọn em học được nhiều điều từ chị lắm đấy!” Cẩm Tú vội vàng phản đối.
“Này, thế chị Tú cảm ơn đặc biệt mỗi chị Lan thôi à? Không cảm ơn đặc biệt em sao?” Dương Khoa giả vờ tị nạnh.
“Rồi. Cảm ơn đặc biệt cả sếp Khoa nữa được chưa.... Nhân đây thì em cũng xin tuyên bố luôn, kể từ ngày hôm nay em và cái Ly sẽ trở thành nhân viên chính thức của Ninja Studio!”
“Hay lắm!”
“Tuyệt đấy, chào mừng hai em thêm lần nữa.”
“Em có vài lời như vậy thôi, bây giờ xin được nhường sân khấu lại cho sếp Khoa ạ.”
“Ok. Như chị Tú vừa nói thì bữa tiệc này được tổ chức vốn là để ăn mừng Ninja Studio có thêm hai thành viên chính thức nữa, cơ mà tuần lễ vừa qua phòng làm việc cũng có rất nhiều niềm vui khác nên em muốn nhân dịp này ăn mừng luôn cả một thể.” Dương Khoa tiếp lời, cánh tay chợt giơ cốc trà thay rượu trong tay lên cao: “Trước hết, chúng ta hãy cùng nâng cốc chúc mừng chị Ly và chị Tú chính thức trở thành thành viên của đại gia đình Ninja Studio!”
“Dô!!!” Mọi người cũng đồng loạt giơ cao đồ uống trong tay mình, thế rồi họ cứ giữ nguyên như thế để chờ Dương Khoa tuyên bố tiếp.
“Tiếp theo là để chào đón sự xuất hiện của thành viên mới – anh Đức đây!”
“Dô!!!”
“Và cuối cùng, em xin được long trọng tuyên bố tin tức đáng ăn mừng nhất trong ngày hôm nay cũng như trong suốt tuần lễ vừa qua: Anh Hoàng tụt xuống 2,5 sao!”
“NÀY! KHÔNG VUI ĐÂU! ヽ( `д´*)ノ”
“Ha ha ha!!! ( ´ ▽ `) ” Nghe thấy lời này toàn bộ tổ thiết kế trò chơi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đồ uống trong tay thiếu chút nữa thì rơi vãi khắp sàn nhà. Mấy chị em thì đỡ hơn một chút, có điều ai nấy cũng đều lấy tay che miệng cười rất duyên. Hiển nhiên là có được cơ hội trêu chọc ông anh thích khoe khoang bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Chết. Sorry anh Hoàng em không cố ý. Chả hiểu sao tự nhiên em nhỡ mồm.... Lại lại, tin tức long trọng nhất, đáng ăn mừng nhất trong ngày hôm nay cũng như khoảng thời gian vừa qua: “Fruit Ninja” chính thức vượt qua cột mốc 1 triệu lượt tải xuống. Mọi người cùng cạn ly nào!”
“DÔ!!!”
Nốc cạn đồ uống trong tay, mọi người bao quát Dương Khoa bắt đầu chia thành từng tốp vừa thưởng thức bữa tiệc vừa chuyện trò với nhau rất đỗi nhiệt tình. Nhất là Đức, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt các thành viên khác của Ninja Studio song anh đã hoà nhập rất nhanh với những đồng nghiệp mới quen.
Điều này khiến cho Dương Khoa cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui vẻ. Phải biết rằng tất cả mọi người ngồi đây đều đã biết rằng Đức chính là Sao vàng – nhân vật tâm điểm gây ra sóng gió liên quan đến “Flappy Bird” trong khoảng thời gian vừa qua. Vậy mà mọi người vẫn đối đáp với anh một cách tự nhiên và chân thành, không có chút chán ghét nào hiện ra trên khuôn mặt của từng cá nhân.
Xem ra không còn gì phải lo lắng về việc thành viên mới không được mọi người chào đón nữa rồi.
“Làm quen với mọi người thế nào rồi anh Đức? Nhớ được hết tên mọi người ở đây chưa?” Một lúc sau, trông thấy Đức vỗ vai Duy Hải cười khoái trá Dương Khoa lên tiếng hỏi thăm.
“À ừ, cũng nhớ được tàm tạm rồi. Khoa không uống rượu à? Làm một chén đi, coi như là anh ra mắt sếp lớn.”
”Được, nhưng mà một chén thôi anh nhé. Bia rượu em không uống được đâu.” Dương Khoa nâng chén rượu mới rót nốc cạn rồi thì thầm: “Công việc hôm nay có vướng mắc gì không anh?”
“Không, mọi thứ đều ổn thoả hết.” Đức cũng thả chén rượu đã uống hết trong tay xuống rồi nhỏ giọng: “Anh chỉ vào phần bình luận viết rằng trò “Kỵ sĩ rau củ” sao chép “Fruit Ninja”, cộng thêm quảng cáo trò của em vừa mới cập nhật sau đó rút ngay. Công việc còn lại thì đã có cư dân mạng người ta tiếp sức hộ mình rồi.”
“Liệu có bị phát hiện không thế?”
“Yên tâm đi Khoa. Bọn BFG đó ngu lắm, thấy lời bình luận của anh gây ảnh hưởng xấu nên tụi nó xoá đi ngay rồi. Với cả cho dù có bị phát hiện cũng chẳng sao, em chẳng bảo là mình chỉ nói sự thật thôi còn gì?”
“À đấy em quên, chết thật có tý rượu thôi đã say rồi. (cười) Cơ mà bây giờ bình luận của anh bị tụi BFG xóa mất thì tiếp theo anh định làm thế nào?”
“Chả phải làm gì đâu. Anh vừa mới nói cư dân mạng người ta sẽ tiếp sức cho chúng ta còn gì? Chỉ cần trò chơi đó bổ sung tính năng chậm ngày nào thì ngày đó sẽ còn bị phản đối, chúng ta cứ ngồi ngoài làm khán giả xem kịch hay là được."
“Tuyệt vời, anh Đức giỏi lắm!”
Dương Khoa gật đầu tán thưởng. Ngày hôm kia, sau khi nhìn lại khởi nguồn của cuộc tranh cãi liên quan đến “Flappy Bird” đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng sử dụng chiêu thức tương tự đối với “Kỵ sĩ rau củ”. Theo đó, hắn có thể phân công Đức sử dụng một vài tài khoản đăng tải những bình luận mang tính hạ thấp trò chơi nhằm mục đích kích động người chơi khác ngay tại lãnh địa của đối thủ.
Chỉ có điều, những lời bình luận ấy không phải là những lời bịa đặt, mà là sự thật.
Trải qua một hồi suy tính, Dương Khoa nhận thấy đó là một ý tưởng tuyệt vời để thực hiện cùng với hành động tung ra bản cập nhật mới cùng ngày của mình. Khác với trường hợp của “Flappy Bird”, làm như thế đối với “Kỵ sĩ rau củ” vừa khiến cho đối thủ phải vất vả chống đỡ lại vừa gây dựng được tiếng vang lớn cho “Fruit Ninja”. Mấu chốt là còn không bị bất cứ ai nắm thóp, bởi vì ai bảo BFG Company sao chép trò chơi của hắn chứ?
Thế là hắn ngay lập tức liên hệ với Đức để phối hợp hành động, và cứ từ những lời vừa rồi của anh thì có thể thấy được kết quả đem lại không tệ chút nào.
“Hì hì, đây coi như là chiến công vừa dùng để chuộc tội, vừa là món quà ra mắt của anh nhé Khoa.”
“Tội nợ gì chứ? Em đã bảo là quên chuyện không vui đó đi rồi mà lại, anh đừng có áy náy nữa.” Dương Khoa học theo điệu bộ vừa rồi của Đức, cánh tay nhấc lên vỗ vào vai anh trông khá thân mật.
Bình luận truyện