Nhân Thú Loạn

Chương 2



Hắc Kim dùng tất cả yêu thương liếm đi những giọt nước mắt trên gương mặt Trovey: “Ta yêu em! Trovey, cho nên ta phải đi. Ta đã đến kỳ động dục rồi, nếu thật sự không đi, ta sợ ta sẽ làm tổn thương em mất.”

“Làm ta bị thương?” Trovey nhất thời không thể hiểu được.

“Đúng vậy, ta sợ ta sẽ ép em phải giao phối với ta.”

Mặt Trovey lập tức đỏ lên, tuy rằng cậu không rõ lắm chuyện đó rốt cuộc làm như thế nào, nhưng cậu hiểu được nó nhất định là chuyện vô cùng tư mật, vô cùng xấu hổ, là ‘hành vi hạ lưu’ không thể không làm để sản sinh thế hệ tiếp theo. ( cách nói mà người lớn trong thôn bịa ra để tránh cho bọn nhỏ cứ quấn quít hỏi về vấn đề này.)

Thấy Trovey trầm mặc, Hắc Kim nhảy xuống tảng đá, dứt khoát cất bước đi về phía rừng sâu.

“Lần này ta tới là muốn nói với em lời từ biệt, từ nay em phải tự bảo trọng mình cho tốt!” Nói xong liền biến mất sau những bóng cây u tối.

Trơ mắt nhìn theo bóng dáng Hắc Kim biến mất trong khu rừng rậm rạp, nỗi khủng hoảng bởi không thấy được Hắc Kim mà bộc phát ban nãy lại một lần nữa trào dâng dưới đáy lòng. Loại cảm giác bi thương không bao giờ có thể gặp lại này bóp nghẹt lấy trái tim của Trovey, khiến cậu khổ sở đến không biết phải làm sao, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, dõi về hướng Hắc Kim vừa rời đi mà gào khóc, miệng không ngừng nghẹn ngào: “Hư… Hắc Kim đáng ghét, sao ngươi lại có thể… đi… đi nhanh như vậy… hả? Ngươi cũng phải cho ta… suy nghĩ một chút chứ! Hức… Ngươi… Ngươi… không phải chỉ là động dục sao? Giao phối… thì giao phối đi, ta cho ngươi làm là được mà, tại sao phải bỏ rơi ta? … Hức… Nhất định là bị con báo cái… xinh đẹp nào mê hoặc, mới cố ý kiếm cớ rời đi thôi! Ư hư…”

Khóc đến khàn cả cổ, Trovey biết Hắc Kim chắc đã đi xa lắm rồi, không bao giờ… trở lại nữa, bằng không nó tuyệt đối sẽ không đành lòng nhìn mình khóc thành như vậy cũng không thèm để ý tới.

Đến lúc này, Trovey mới phát hiện, tình cảm của mình đối với Hắc Kim là cố chấp như thế, ý niệm độc chiếm dục dường như đang thiêu đốt tất cả tâm tư rối bời của cậu…

“Hắc Kim… Hức… Ngươi… trở về… đi! Hức… Ta… ta… chuyện gì cũng nghe theo ngươi hết… Ngươi… đừng rời bỏ… hức… ta mà! Ta… ta thích… ngươi… thích ngươi đó! … Hu hu…”

“Em nói sao?”

Trovey bị giọng nói thình lình vang lên làm hoảng sợ, vừa ngẩng đầu nhìn, Hắc Kim chính đang uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt cậu, tinh thần mới đây còn suy sụp đã nháy mắt biến mất, đôi mắt lóe lên tia sáng hưng phấn.

“Ta… ta không có nói gì cả!” Trực giác mách bảo khiến Trovey lập tức áp dụng thái độ phủ nhận tất cả, nhưng đã vô ích.

“Những lời em vừa nói ta đều đã nghe được, em nói muốn giao phối với ta, em nói em thích ta!”

Trovey thẹn thùng vội che mặt lại, cao giọng kêu: “Ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa mà!”

Hắc Kim dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn bộ dáng luống cuống của Trovey, cúi đầu thâm tình liếm liếm bàn tay nhỏ bé đang bụm mặt ấy. Sự ôn nhu của Hắc Kim khiến Trovey chậm rãi nâng mặt lên, nhìn về phía hắc báo cao lớn uy mãnh đang ngồi trước mặt mình. Ánh trăng rọi xuống thân Hắc Kim, lấp lánh những tia vàng óng, tô điểm cho bộ lông của nó càng thêm xinh đẹp vô cùng.

“Wa, ngươi đẹp quá!” Trovey mê muội vuốt ve bộ lông của Hắc Kim, xúc cảm trơn mượt như tơ, khiến cậu muốn ngừng mà không được.

Cảm thụ được sự vuốt ve của người tình bé nhỏ, Hắc Kim hưởng thụ nheo mắt lại: “Trovey, em có bằng lòng gả cho ta, vĩnh viễn ở bên ta không?” Hắc Kim trầm giọng xuống, dùng thanh âm mê hoặc mà hỏi.

“Nhưng… nhưng ta là con trai, cũng tức là không có cách nào sinh báo con cho ngươi được…” Trovey xoay mặt sang hướng khác, tránh đi sự hấp dẫn của Hắc Kim.

“Ta chỉ muốn em, chỉ cần có em, ta không cần con cái gì hết!”

“Nhưng, nhưng mà…” Trovey vẫn không cam lòng, muốn tìm chút lý do để trì hoãn.

“Quên đi!” Hắc Kim cố ý thở dài: “Ta biết lời em nói vừa rồi chỉ là một phút nông nổi nhất thời mà thôi, không thế tính là thật…” Xoay người, Hắc Kim giả vờ phải đi: “Từ nay về sau, chỉ còn lại một mình em, em…”

Lời nói của Hắc Kim khiến Trovey sợ tới mức lập tức buông tha cho một tia do dự cuối cùng, lập tức ôm lấy eo nó hô to: “Là thật! Là thật mà! Chỉ cần ngươi không rời xa ta thì sẽ là thật!”

Hắc Kim quay đầu lại nhìn thiếu niên đang dùng tứ chi quấn lấy mình như con bạch tuộc, lại gài thêm một cái bẫy: “Nếu như muốn ở bên nhau, chúng ta sẽ phải làm chuyện mà chỉ vợ chồng mới có thể, em đã chuẩn bị tâm lý cho điều này chưa?”

Trovey lập tức đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chuẩn…… chuẩn bị tốt rồi……” Lời tuy là vậy, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện ‘xấu xa’ kia, Trovey vẫn sợ hãi đến phát run.

“Thật không?” Hắc Kim giả bộ khó xử mà truy vấn: “Em còn chưa tới kỳ động dục đúng không? Nếu chưa tới kỳ động dục thì sẽ không thể coi là trưởng thành, chưa trưởng thành vậy sẽ không thể bên nhau đâu!”

“Ai nói thế? Ta đã 14 tuổi rồi! Cũng đã tính là người lớn!” Trovey đơn thuần quả nhiên sập bẫy, lớn tiếng phản bác lại cách nói của Hắc Kim.

“Vậy sao?” Hắc Kim gian xảo nheo mắt lại: “Vậy em cho ta nhìn bảo bối của em đi, xem có phải em đã đủ lớn thật không…”

Trovey bất giác che lại nơi giữa hai chân mình, mặt đỏ bừng hỏi: “Tại… tại sao phải xem thứ đó?”

Hắc Kim hất đầu, mang bộ dáng uyên bác hiểu sâu biết rộng mà nói: “Ta muốn kiểm tra bảo bối của em, xem em đã thật sự trưởng thành hay chưa, nếu em đã lớn, chúng ta có thể kết hôn sau đó vĩnh viễn ở bên nhau.”

Trovey hoang mang nhìn Hắc Kim: “Thật sự chỉ cần kiểm tra bảo bối một chút, chúng ta đã có thể vĩnh viễn bên nhau rồi sao?”

Hắc Kim gật gật đầu, thúc giục mà phe phẩy cái đuôi tráng kiện của nó.

“Nhanh nào, đừng do dự nữa, chẳng lẽ em không muốn ở bên ta sao?”

Trovey cắn răng: “Được rồi! Nếu chúng ta ở bên nhau, sau này ngươi còn dám nói phải rời đi, ta liền vĩnh viễn không để ý tới ngươi nữa!” Không hề cẩn thận suy xét lại mấy câu nói dại dột của mình, Trovey hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, cởi sạch quần ngoài lẫn quần lót trên người, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn chừa lại một áo ngắn. Cậu nhất thời hăng lên cũng lột nốt nó ra, bắt gặp ánh mắt lòe lòe tỏa sáng như sắc lang của Hắc Kim, Trovey có chút không biết làm sao, run rẩy lui mình về phía bóng cây tăm tối.

“Đừng trốn!” Thanh âm của Hắc Kim trầm thấp đến mức khàn khàn, dục vọng ẩn giấu trong đó cơ hồ muốn trào ra: “Để cho ta nhìn em thật kỹ! … Bé cưng, em thật sự đẹp quá!”

Vui sướng bởi lời ca ngợi của Hắc Kim, Trovey rụt rè đi ra khỏi bóng cây, nhưng bắt gặp ánh mắt tràn ngập tình dục kia, hai chân Trovey cơ hồ không chống đỡ nổi sức nặng của chính bản thân mình, hư nhuyễn tựa vào tảng đá lớn, bảo bối của cậu lại hoàn toàn không để ý tới sự ngượng ngùng của chủ nhân, dần dần ngẩng đầu lên.

“Đừng nói nữa, ngươi mau nhìn nhanh đi!” Thấy Hắc Kim từng bước một tới gần, Trovey khẩn trương nuốt nước miếng: “Chờ ta hoàn toàn chuẩn bị giao phối cho tốt đã, hôm nay chỉ là nhìn thôi!”

Đối mặt với lời nhấn mạnh cường điệu của Trovey, Hắc Kim hoàn toàn để ngoài tai, trong mắt lẫn trong đầu chỉ tồn tại hình ảnh hạ thể xinh đẹp kia của thiếu niên.

Đó là nơi xử nam ngây ngô còn chưa hoàn toàn trưởng thành, ấu nha bé xinh ngượng ngùng khẽ ngẩng đầu, nhuộm màu phấn bạch dưới ánh trăng, túi nhỏ đằng sau đựng viên trái cây còn chưa chín, run nhè nhẹ giữa hai chân theo hô hấp dồn dập của chủ nhân. Trên vùng đất chưa từng được khai khẩn ấy, bao trùm một lớp lông tơ mềm mại vừa mới thưa thớt nhú ra, men theo đó chính là khe suối nhỏ nối liền đến mật động mà Hắc Kim vẫn ngày đêm thèm khát.

Rốt cục cũng đi tới gần sát, Hắc Kim dùng cái mũi ươn ướt của mình nhẹ nhàng cọ cọ lên nụ hoa còn chưa nở kia, hoa hành vốn đã hưng phấn lại càng ưỡn ngực đứng thẳng.

Không nghĩ tới chóp mũi của người yêu chỉ khẽ chạm thôi liền có thể khiến mình sung sướng như thế, Trovey cực kỳ thẹn thùng.

“Ngươi… Ngươi xem… xong chưa? … Ta… Ta là… đang ở kỳ động dục… sao?” Không chỉ thân thể mất đi sự khống chế, ngay cả thanh âm cũng đã trở nên run rẩy kiều mỵ.

Hắc Kim không thể kiềm chế khi hoa hành dâm mỹ hấp dẫn kia đang ở ngay trước mắt, vươn đầu lưỡi liếm liếm nụ hoa, hút đi nước mật vừa rỉ ra ngưng kết ở đỉnh. Lớp da ram ráp trên lưỡi Hắc Kim kích thích khiến Trovey cơ hồ muốn quỵ xuống mà phóng xuất, nhưng là một thiếu niên chưa từng có kinh nghiệm như cậu lại tưởng đó là một loại phản ứng sinh lý khác gây ra, nên kết quả là…

“Kim, ngươi kiểm tra nhanh lên đi, ta muốn đi tiểu, sắp nhịn không nổi rồi!” Thanh âm nũng nịu nửa phát ra từ giọng mũi khiến Hắc Kim không khỏi cũng trở nên hưng phấn. Lần này quả thực là làm khó cho Hắc Kim. Động vật động dục là không thể khắc chế, nếu nóng vội, nhất định sẽ dọa bé cưng mà mình vất vả lắm mới lừa được tới tay chạy mất, hơn nữa người mà Hắc Kim không muốn thương tổn nhất chính là Trovey, vốn là hy vọng dưới tình trạng mình vẫn còn đầy đủ lý trí, chậm rãi làm cho thân thể mềm mại của người yêu thích ứng với mình, bất quá xem ra lần này là không được.

Hắc Kim gắng tự trấn định mình mà gật gật đầu: “Em… còn chưa được… Qua một thời gian nữa rồi tính sau!” Nói xong liền vội vàng xoay người đi về phía rừng sâu, hy vọng cỏ thể nhanh chóng rời khỏi đây trước khi không còn khống chế được bản thân trước tiểu yêu tinh hại người này, tránh cho lúc mất đi lý trí sẽ xâm phạm tới trân bảo mà mình yêu thương.

Thấy Hắc Kim muốn bỏ đi, Trovey hơi hoảng, vội la lớn: “Ai nói ta không được? Bảo bối của ta là lớn nhất trong đám bạn cùng tuổi ở thôn đó!”

“Cái gì? Em để cho bọn con trai khác xem bảo bối của em?!” Hắc Kim khựng lại bước chân, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lẫn thanh âm đều lộ ra dấu hiệu nguy hiểm.

Cảm giác được sự uy hiếp của Hắc Kim, thân thể vốn đang run rẩy vì thẹn thùng của Trovey lại càng run hơn, mà lần này không phải vì xấu hổ, mà là sợ hãi.

“Kim, ngươi… ngươi đừng kích động, lúc đó chẳng qua chỉ là đánh đố thôi, tại chúng ta muốn xem của ai lớn nhất…”

Hắc Kim xoay thân lại, từng bước áp sát về phía Trovey: “Em để cho kẻ khác xem thân thể của em? Em cư nhiên dám để kẻ khác xem?!!”

Hắc Kim chưa bao giờ dùng khẩu khí hung ác như vậy nói chuyện với mình, Trovey bị dọa sợ, vội cuộn tròn người lại, ngồi xổm dưới tảng đá, theo bản năng sử dụng tuyệt chiêu trăm lần dùng, trăm lần linh nghiệm trước kia – khóc!

Mỗi lần chỉ cần mình vừa mếu máo, Hắc Kim vô luận có tức giận bao nhiêu cũng sẽ lập tức hóa thành hư ảo, nhưng lần này tuyệt chiêu đó hình như đã mất linh rồi.

Hắc Kim uy nghiêm đứng trước mặt Trovey, hạ mắt nhìn xuống bé con đang ngồi dưới đất: “Ta phải trừng phạt em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện