Nhân Thường

Chương 194: 194: Bí Ẩn Sáng Tỏ





Từ nơi phía đổ nát đi ra một thân ảnh, kẻ này không phải ai khác lại là gã hắc y nhân che mặt kia.

Y nhìn về phía hai người, ánh mắt vừa có vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, cùng với thâm trầm khó nói.
Y có những cảm xúc này cũng không ngạc nhiên, bởi túi càn khôn y lấy của hắn, bên trong lại không có vật y cần.
Ban đầu mục đích y để tấm lệnh bài cho ba người, chính là để cho bọn chúng tự kích phát, khởi động lệnh bài phá hủy nơi đó cũng là nằm trong kế hoạch của tổ chức.

Lấy được món đồ trong đó, còn phải phá hủy cả nơi đó, y không biết lệnh của tổ chức có ý gì, nhưng y phán đoán hẳn phải có liên quan tới kẻ bị xích kia.
Mặt khác y không lấy lại ấn ký từ tay Đoạn Tuyệt là muốn xem thử, tên nhóc kia có cướp đoạt hay không.

Y nhiều lần tiếp xúc với hắn, biết được tâm tính hắn mưu mô xảo trá.

Đây cũng là khảo hạch y dành cho hắn, xem hắn có đủ tư cách để y mời chào hay chăng.
Tình thế cấp bách, y không có thời gian kiểm tra.

Lúc ấy ra tới bên ngoài y mới biết bên trong không hề thấy vật mình cần.

Lúc đó nhìn thấy cánh tay của Đoạn Tuyệt triệu hồi theo ra, lòng của y như chìm vào đáy hố.
Cũng thật sự may mắn phán đoán trước đó của y không sai biệt, bọn hắn đúng là có chuẩn bị.

Khi đó Bích Ngọc đột nhiên tự tin, y đã mơ hồ đoán ra manh mối rồi.

Cho nên ngay lúc đó y âm thầm để lại ám chiêu trên người, đề phòng bất trắc.
Không thấy đồ trong túi, y mới nhận ra rằng tên khốn này xảo quyệt, vật quý giá hắn nào có để nơi dễ cướp như vậy.

Quả nhiên sự cẩn trọng của y đã được đền đáp, lúc này thấy hắn, y mới có một loạt cảm xúc như vậy.

Về phía Hàn Tông, bị y cướp đi túi càn khôn hắn mông lung khó hiểu, tại sao y chỉ cướp mỗi hắn, đồ của hai người kia nhìn thế nào cũng thấy có giá trị hơn.

Cho dù hắn lờ mờ đoán ra một vài điểm mấu chốt, nhưng sắp xếp lại vẫn không có rõ ràng nguyên nhân này.
Sau khi xâu chuỗi lại nhiều đầu mối, hắn nhận ra một điểm, ấy là lúc giao dịch với Đoạn Tuyệt.

Phải, chính là viên linh thạch ngũ hành kia.

Lúc đó tình thế cấp bách, khi ông ta đáp tới hắn liền chụp lấy rồi cho vào vòng tay càn khôn, tiếp theo không để ý đến.
Hiện tại nghĩ lại, hình dáng nó thì giống với viên Cổ Tử đưa cho, nhưng bên trong lại lưu chuyển quang mang xanh lục.

Hàn Tông lần đầu tiếp xúc linh thạch ngũ hành, trong tình cảnh vội vàng, hắn không chú ý và phân biệt được cũng là bình thường thôi.

Hàn Tông chỉ biết đây là lợi ích lớn nhất hắn có được từ khi tới đây, hắn phải cất kỹ.
"Ngươi hành động chính xác lắm, rất tốt khi ngăn cản lại hành động của nàng ta.

Xem chừng ngươi đã đoán ra tình huống rồi, vậy cũng đỡ cho ta phải giải thích làm gì…"
Gã hắc y nhân gật đầu tán thưởng, một tay giơ ra để hắn hiểu ý.
Phía đằng này Bích Ngọc rốt cục cũng hiểu hành động ngăn cản mình của hắn, chỉ sợ chưa kịp kích phát phù truyền tin, nàng đã mất đi đôi tay rồi.

Hiện tại đang ở bên ngoài, cảnh giới ước chế đã không còn, Ngưng Khí sơ kỳ như nàng không đáng nhắc tới.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn hành động của y, Hàn Tông hiểu ý nhưng không làm gì, hắn thâm trầm nhìn y… sau đó lạnh lùng mở lời:
"Bảo Ngọc, cô không cần che giấu, thân phận của cô ta đã biết từ lâu rồi!."
Lời này của Hàn Tông như sét đánh vào tai Bích Ngọc, nàng choáng váng trợn mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn y.

Nàng biết hắn có những phán đoán rất táo bạo, rất dị hợm, nhưng hầu như là không hề sai.


Nhưng...!nếu không sai, vậy thì…
"Ngươi đoán ra thân phận ta từ khi nào vậy?."
Phía bên này gã hắc y nhân từ từ gỡ miếng mặt nạ, giọng nói cũng chuyển về nguyên vẹn.

Tấm mặt lạ gỡ ra, Bích Ngọc lúc này không thể không tin rồi, đúng thật sự khuôn mặt của Bảo Ngọc.

Nhưng chỉ thấy Hàn Tông lạnh lùng cầm kiếm, hắn chỉ vào nàng ta…
"Ngươi không phải Bảo Ngọc, cũng không phải Lưu Ân, ngươi là ai?."
Lại thêm một câu sét đánh vào tai, Bích Ngọc lần này ù ù cạc cạc giống như chó xem tát ao, rốt cục không hiểu hắn nói gì luôn nữa rồi.

Nhưng nhìn biểu cảm từ đang mỉm cười dần trở nên lạnh băng của Bảo Ngọc, nàng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc này không chờ cho cô ta hỏi nguyên do, Hàn Tông mở lời tiếp tục, giọng hắn khàn khàn như sắp lạc đi…
"Tu giả và người phàm khác nhau chính là ở cơ thể, mặc dù đa phần da thịt nữ nhân sẽ mềm hơn nam nhân.

Nhưng thể chất của nữ tu giả vẫn khác biệt so với nữ phàm nhân rất nhiều, ta nhận ra điểm này chính là khi cô bị mũi tên của con Quỷ Trượng Cung Điêu ấy bắn trúng.

Mũi tên ấy có thể bắn sụp cả một góc tường, vậy mà xuyên qua vai cô không khác gì mũi tên thường.

Điều này làm ta nhớ đến tối đầu tiên gặp cô ở Cổ thành, rõ ràng khi đó cơ thể cô mang tới cho ta cảm giác...!phàm nhân hơn."
Hàn Tông ngừng lại ho sặc sụa cùng với máu tươi chảy ra, hắn đang cố gắng quá sức, ánh mắt bắt đầu trở lên đờ đẫn.

Nhưng hắn vẫn cố gượng, lại mở lời nói tiếp:
"Đó chưa phải tất cả, lúc cô cải trang che mặt thuyết phục bọn ta lần đầu, cô có nói tới thi thể lão già Triệu Cơ Cực.


Lúc ở hầm điện chỉ có ba người bọn ta là nhìn thấy quẻ bói của lão, nếu nói có người khác ở sau nhìn lén, vậy thì một điểm khác là mùi hương.

Nữ nhân các cô rất thích trang điểm, đặc biệt là son phấn và mùi hương.

Trong tình cảnh gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, tất nhiên chẳng mấy ai sẽ để ý những vấn đề này.

Nhưng một khi đã có nghi ngờ từ trước thì lại khác, những thứ nhỏ nhặt đôi khi lại là manh mối lớn giúp phá án.

Ta không nghĩ là cô quên điều đó, có lẽ cô đã quá tự tin vào bản thân mà thôi!."
Không chỉ ở địa cầu mà có lẽ bất kỳ một thế giới nào khác có nữ nhân tồn tại, nữ nhân có vẻ đều rất giống nhau.

Làm đẹp cho bản thân mình không còn là nhu cầu, đây có thể nói đã là bản năng của họ rồi.

Hơn nữa mùi hương của họ mỗi người đều khác nhau, thậm chí còn có nặng nhẹ.— QUẢNG CÁO —
Có người phải tiếp xúc gần mới có thể nhận biết được, cũng có người cách cả con phố vẫn còn ngửi thấy mùi.
Hàn Tông tránh cái liếc xéo thâm thúy của Bích Ngọc, hắn lại nói tiếp:
"Nghĩ theo một hướng khác vấn đề sẽ dần sáng tỏ, cũng như vậy, cô là tu giả thì mọi việc sẽ trở lên hợp lý.

Từ việc cô xuất hiện ở trong mê động, cho tới việc cô quan sát và cảm quan tốt hơn tu giả chúng ta.

Con nhân mao kia cũng là do đối chưởng pháp…"
Hắn nói thêm một số nghi vấn nữa, tới lúc này thì Bích Ngọc đã không còn mơ hồ nữa rồi.

Nàng cảm thấy hắn rất có kinh nghiệm quan sát, so sánh nàng thấy mình kém nhiều quá.
Ngay cả Bảo Ngọc cũng không nghĩ tới, bản thân tuy không quá cẩn trọng khi cải trang.

Nhưng cũng không tới nỗi nào, ấy vậy mà từ miệng hắn phun ra lại nhiều như thế.
Thật ra hắn có kinh nghiệm tuổi tác của kiếp trước, hơn nữa để có được kết quả như ngày nay, bị kẻ khác lừa mãi cũng phải khôn ra thôi.

Hắn không còn đủ sức để giơ thanh kiếm nữa, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ mà gằn hỏi:

"Cô rốt cuộc là ai?."
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo mang theo vô cảm của hắn, Bảo Ngọc không nói, nàng ta từ từ mỉm cười nhìn hắn tán thưởng.
Hắn đã nói quá rõ ràng, Bích Ngọc của tối hôm đó và người đang đứng trước hắn đây là hai người khác nhau.

Mọi thứ đã sắp kết thúc, nàng không cần phải giấu nữa.
"Các ngươi đã biết đã biết ta cũng chẳng giấu, khá khen cho ngươi lại có sở thích để ý nữ nhân chúng ta tỉ mỉ như vậy!."
Trước đó quay lại thời điểm khi hai người rời khỏi Cổ thành, Bảo Ngọc quyết định lén quay về Đoạn trấn.

Nàng ta dựa theo cuốn sổ tay của Lưu Thuật tìm tới mê động kiếm bằng chứng, điều này hoàn toàn là thật.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là trong mê động nàng gặp phải người này, cô ta khi ấy đang điều tra nơi vào di chỉ.

Một nữ phàm nhân lại có thể ở trong này đi lại, cô ta nghi ngờ là điều tất nhiên.
Sau khi kiểm tra ký ức hồn phách của Bảo Ngọc thì cô ta đã biết tất cả nguyên do, cũng biết tới sự tắc trách của Cổ Tử.

Phải nói rằng cô ta đang chưa có đầu mối, trong lúc này làm vụ án thêm lớn, cô ta sẽ phải rút lui từ bỏ nhiệm vụ này.
Do đó tội thất trách của Cổ Tử to lớn, cô ta bèn định dùng khuôn mặt của Bảo Ngọc tới tìm ông ta, ý định giả trang thăm dò thử lòng và trừng phạt.

Chỉ là diến biến đã trở lên đặc sắc hơn ở đoạn này, chính là khi đó cô ta gặp phải Bích Ngọc và Hàn Tông đang bỏ chạy, tình tiết sau đó thì không cần nói thêm.
Về phía Hàn Tông khi này tuy là đã thành công vạch trần được cô ta, nhưng hắn nào có vui mừng bởi vẫn thâm trầm một điểm.

Từ hình dạng tới lời nói và khuôn mặt, ngay cả mùi hương cũng giống y đúc.
Nói cô ta chỉ cải trang khuôn mặt vậy thì không đúng, nhưng nói cô ta cải trang tới giống như vậy thì lại có điểm vô lý, mâu thuẫn với lập luận trước đó của hắn.
Hắn nghĩ tới một đáp án, mà manh mối dẫn tới đáp án này lại chính là một câu quẻ bói của Triệu Cơ Cực…
"Năm kẻ đi vào, duyên chỉ có ba."
Từ câu ý này, hắn nghĩ rằng cô ta và Bảo Ngọc là hai phần khác nhau, như vậy có nghĩa là kẻ này không phải cải trang.

Mà chính là đã đoạt xá Bảo Ngọc…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện