Chương 313: 313: Kẻ Gian Gặp Người Gian!
Lan Như Tiên nghe được lời này, khuôn mặt mị kiều của nàng ta tái đi trong khoảnh khắc, tức giận không nói lên lời.
Quá đáng cái tiên sư....!Lan Như Tiên chửi thầm trong lòng.
Hắn là loại người gì nàng còn không biết sao, lại còn giả vờ giả vịt chính nghĩa đạo đức.
Đến cả gã hắc y đứng sau nàng, khóe miệng vẫn còn đang giật giật…
Thân đi cầu người, nàng cũng là bất đắc dĩ.
Lan Như Tiên biết rõ lợi ích hắn đem lại thế nào, tên này chỉ là thân cô lực bạc, mới không thể tự mình phát triển.
Bản thân nàng nhiều lần tuy uy hiếp, nhưng thật ra vẫn muốn lợi dụng hắn nhiều hơn.
Có một tên như vậy dùng để quấy phá hội nhóm khác, so với việc đuổi hắn đi thì lợi hẳn lắm chứ.
Nhưng mà hắn không phải chó săn, đây là một con cáo già, chẳng có chút lòng trung thành nào.
Cho dù là nương nhờ nơi nàng, muốn lợi dụng phải có mồi ngon mới được.
Còn như lúc này, không có lợi ích thì không nhờ vả được gì.
Nàng hừ lạnh trong bụng, đi đêm lắm rồi sẽ gặp ma thôi.
Thế là ngoài mặt Lan Như Tiên giả bộ, nhìn hắn nửa ngày tới sốt cả ruột, cuối cùng không chịu được đành phải xuống nước:
"Nguyên Văn, chuyện này liên quan tới tiền đồ tương lai của ta, không thể không thận trọng.
Được rồi, ngươi còn có thêm điều kiện nào nữa cứ nói, ta sẽ tận tâm đáp ứng!"
Trên thực tế Lan Như Tiên nói không sai, trong lần đấu giá tới nàng ta nếu không có đủ linh thạch mua thứ mình cần.
Rất có thể điều này sẽ làm tiến trình tu hành của nàng ta chậm lại, vất vả gấp bội.
Cảnh giới lên cao đồ vật càng hiếm, đại biểu cho việc tranh đấu càng khốc liệt hơn.
Tru Thiên Môn thứ gì cũng có thể sẽ có, thế nhưng chưa chắc đã xuất hiện đúng lúc bản thân cần.
Lấy như cái dị tật của Hàn Tông làm ví dụ...
Vừa nghĩ tới đây, đã thấy Hàn Tông biến sắc, hai tay ôm ngực, liên tục ho khan.
Hắn quằn quại trên đất, ho đến ra máu....
Lan Như Tiên thấy Hàn Tông ho vật vã như vậy, trong lòng thấy an ủi phần nào, đáng đời tên khốn.
Sau nàng ta mỉm cười, chờ hắn nguôi ngoai lại đưa ra mồi dụ:
"Hoặc là ta có thể giúp ngươi, tìm kiếm phương pháp chữa cái tật này.
Với năng lực của ta, hiệu quả hơn ngươi gấp bội.
Ta cũng nghe nói, ngươi đang muốn tìm một con yêu thú hệ Thổ, chuyện này không khó!"
Hàn Tông ho xong một trận thì tái hết cả mặt, hắn ngồi dậy thở không ra hơi.
Lan Như Tiên rót tới một chén rượu, Hàn Tông tiện tay cầm uống lấy vài hớp.
Rượu vào trong người, hơi ấm bốc lên, hắn dần cảm thấy thân thể bình ổn, càng quên luôn mấy nghi ngờ trước đó.
Lúc này cảm giác hơi dễ chịu, hắn nhìn Lan Như Tiên lắc đầu, giọng nói bình đạm:
— QUẢNG CÁO —
"Đa tạ sư tỷ đã ưu ái, nếu người thật sự có thể tìm được, ta nguyện mua lại với giá cao.
Còn về việc bán gian hàng, quả thật ta ngẫm nghĩ rất kỹ, hoàn toàn không thấy có điểm nào bất ổn.
Thế nhưng… nếu sư tỷ tin tưởng, ta sẽ nghĩ cách điều tra, chứng thực vụ này."
Như sợ nàng ta quên mất, Hàn Tông lại nói bổ sung:
"Sư tỷ, có điều chúng ta phải nói rõ.
Ta tra giúp tỷ, nếu không có phát hiện điều khả nghi, người vẫn sẽ phải đáp ứng ta một điều kiện.
Còn nếu đúng là có gian trá…."
Lan Như Tiên uất nghẹn tới đỏ mặt, hắn vừa mới nói vì Lan hội tận tâm, là trách nhiệm của hắn.
Lời còn chưa qua được mấy hơi, tên khốn này đã trở mặt như lật tay rồi.
Nàng ta thầm thở dài, trong lòng lại cười lạnh, chút cảm giác áy nãy khi nãy không còn vướng bận nữa.
Trước đó Lan Như Tiên đã "vô tình hữu ý" để lộ ra điểm yếu cho Hàn Tông nhìn thấy, mục đích cho hắn thừa nước đục thả câu.
Để hắn nghĩ rằng, nàng đang là kẻ bị lừa, thật ra....
Lan Như Tiên ngoài mặt tỏ ra thâm trầm, âm hiểm nhìn hắn hỏi:
"Việc này đương nhiên, chỉ là nếu như ngay cả ngươi cũng bị lừa thì tính sao đây?"
Đến lượt Hàn Tông do dự đổ mồ hôi, hắn bị lừa thật thì linh thạch đâu đền cho nàng ta.
Nhưng không ngẫm nghĩ quá lâu, hắn khẳng khái đáp ứng:
"Nếu ta thật bị lừa, sẽ đền số linh thạch còn thiếu cho sư tỷ!"
Lan Như Tiên thấy hắn dứt khoát đáp ứng, ngoài mặt nàng vơi đi lo lắng phần nào, thở hắt một hơi.
Thế là hai người nhanh chóng đạt thành quy ước, nhỏ máu thề độc.
Sự tình có gian trá, nàng ta sẽ đáp ứng hắn hai yêu cầu.
Ngược lại thất bại, Hàn Tông sẽ phải đền bù tổn thất cho nàng ta.
Đối với việc nếu thất bại, Lan Như Tiên không lo lắng chút nào.
Nàng còn vui mừng là khác, tất cả đã trong dự tính cả rồi.
Làm xong xuôi cả, Hàn Tông lại có chút hơi hối hận.
Kẻ tài trong thiên hạ nhiều lắm, hắn đâu phải kẻ thông minh nhất.
Nhưng vô số suy nghĩ khác trấn an hắn, người thành công luôn phải biết quyết định đúng lúc.
Hàng loạt suy nghĩ tích cực ập đến, Hàn Tông mỉm cười tự tin.
"Đây là phù truyền tin, khi cần gấp có thể liên lạc với ta!"
— QUẢNG CÁO —
Lan Như Tiên rộng rãi, vứt cho hắn hai tấm phù, đề phòng bất trắc.
Loại này cũng rẻ, Hàn Tông không từ chối mà cầm lấy.
Sau hắn lại nhìn lên bàn, ánh mắt đưa đẩy mà nói:
"Sư tỷ, rượu này rất tốt, vừa uống vào liền không cảm thấy muốn ho nữa.
Còn có chút nâng nâng… sư tỷ liệu có thể…"
Lan Như Tiên ẩn ý nhìn hắn, lại mỉm cười lắc đầu nói:
"Cứ làm tốt mọi chuyện trước đã, biết đâu lần tới gặp lại, ta sẽ cho ngươi vài bình!"
Hàn Tông bất đắc dĩ gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi bàn qua vài sự tình khác nữa, Hàn Tông liền rời đi.
Ngồi lại gian phòng, gã hắc y bấy giờ mới quay qua hỏi Lan Như Tiên:
"Lão đại, lời của tên này có thể tin được không, hơn nữa hắn rất tham lam.
Rõ ràng đã nhìn ra gì đó, lại cố ý làm khó chúng ta!"
Toàn bộ sự tình khi nãy gã đều không nhận ra điểm bất thường nào, Lan Như Tiên nghe hỏi vậy khẽ cười lắc đầu.
Nàng ta giơ tay với lấy chén rượu Hàn Tông vừa uống, ý cười càng thêm nồng đậm.
Sau đấy mới giảng đáp:
"Kẻ yếu tham mạnh, kẻ mạnh tham mạnh hơn, ai cũng có lòng tham với những thứ mình chưa có.
Tham lam là bản ngã của vạn vật hữu linh, đặc biệt là nhân loại tu giả.
Tham ít thì khôn, tham quá thì ngu, đây cũng là yếu điểm muôn thuở.
Chỉ cần lòng tham vượt quá lý trí, ngươi sẽ rất dễ bị lừa, nhớ kỹ điều đó!"
Thấy gã hắc y gật đầu nghe lời, nàng ta lại nói:
"Hắn là kẻ nhiều mẹo vặt, dám liều nhưng không phải kẻ ngốc.
Nếu không hắn đã rời bỏ chúng ta, đầu nhập Song Tượng rồi.
Một khi hắn còn biết bản thân đang đứng ở đâu, ắt sẽ không dám làm chuyện bậy bạ.
Lại nói, đã kết thề độc, hắn không thể lừa chúng ta.
Ha ha..
Hơn nữa, còn chưa biết là ai lừa ai đâu!"
Lan Như Tiên cười âm hiểm, nhưng nàng cũng có cảm thán:
"Hừ… ta làm chuyện vẽ rắn thêm chân này, cũng chỉ là mong không có gì bất trắc.
Nghe nói lần đấu giá này, có một vật cực kì quan trọng với ta!"
Thật ra, Lan Như Tiên không muốn dính dáng tới Hàn Tông quá nhiều.
Nàng và hắn ăn miếng trả miếng, đều là kẻ có cơ hội sẽ không ngại mà đâm sau lưng đối phương.
— QUẢNG CÁO —
Lần này nàng đưa hắn vào cột chung với mình, chẳng qua là hết cách.
Trước đó Lan Như Tiên không chỉ chào bán cho một mình Song Tượng, thế nhưng lại chỉ có mỗi hội nhóm này chịu mua với giá đó.
Với một gian hàng cũ kỹ, toàn vía xui xẻo, cái giá đó là có thể chấp nhận được rồi.
Nhất là nàng đang phải đấu trí với bọn họ, những kẻ ngầm liên hợp hòng ép giá xuống mức thấp nhất.
Chung quy lại, Lan Như Tiên nghi ngờ Luân Đằng Vân lừa mình, nàng mới buộc phải lừa Hàn Tông.
Khi đó hắn vì lợi ích bản thân, ắt sẽ phải bảo vệ lợi ích của nàng.
Đây là mẹo có phúc cùng hưởng, có nạn mình ngươi gánh chịu!
Chỉ có gã mắt híp này là không hiểu chuện gì, vẫn thắc mắc mà hỏi:
"Lão đại, người thử nghĩ xem, đến cùng là họ vận dụng mẹo gì.
Mà tên Nguyên Văn này nghe qua, lại có thái độ như vậy…."
Nói đến chuyện này, Lan Như Tiên trầm ngâm rồi lắc đầu, cố nghĩ ra một đáp án hợp lý:
"Cũng có thể mẹo này hắn đã từng làm, hoặc thấy người khác làm qua.
Nên nhớ, Luân Đằng Vân không phải kẻ giỏi thương nghiệp.
Biết đâu mẹo này là do tên khốn Bạch Tạng nghĩ ra, dù sao chuyện này đã quyết rồi, hi vọng lần này ta không tính sai!"
Nói rồi Lan Như Tiên ra lệnh:
"Đệ hãy âm thầm tìm một người đủ tin tưởng, mời tới đây cho ta!"
Tiếp đó Lan Như Tiên dự tính đến chỗ Yêu Yến Nguyệt, nhờ tìm giúp đan dược trị thương tật cho Hàn Tông.
Nàng ta muốn tìm ra phương pháp trị tật trên người hắn trước, đây sẽ là điểm yếu để uy hiếp hắn sau này..
Bình luận truyện