Nhân Thường

Chương 89: Tập kích bất ngờ



Ở những nơi hoang dã của tự nhiên, muôn loài sinh vật muốn sinh tồn, thì đều phải thay đổi bản thân để thích nghi với môi trường.

Sinh vật ăn thịt sẽ phát triển về vũ khí tấn công, cơ bắp to khỏe để bắt mồi. Loài vật yếu hơn sẽ phát triển về phòng thủ, da thịt dày béo hay nhanh nhẹn để chạy trốn. Thậm chí còn ngụy trang cho giống với môi trường xung quanh, hoặc là rụng rời một số bộ phận khi gặp nguy hiểm.

Có loài thì lại phát triển theo dạng bầy đàn, chúng quần cư thành một thể có số lượng lớn tới kinh khủng tởm.

Thú loài vốn dĩ phát triển nhanh hơn nhân loại, chính là dựa vào việc chúng gần như không có tình cảm, từ khi sinh ra chỉ có một mục đích là sinh tồn.

Hàn Tông âm thầm nấp từ đằng xa, hắn chậm rãi quan sát một con thằn lằn đuôi dài đang ăn thịt bạn tình của mình.

Tứ chi của nó ôm chặt lấy con đực, hai cái nanh nhọn hoắt cắm ngập vào cổ, lưỡi nó như vòi đốt từ từ xiên vào yết hầu rồi chậm chạp hút máu.

Sau khi đã tương đối, nó dùng đá đập vỡ đầu rồi thả lưỡi vào hút lấy phần não tủy. Tiếp tới là phần bụng, bằng những móng vuốt sắc như thép, chỉ qua hai nhát cào, ruột gan đã được moi ra gần hết.

Nó đưa ánh mắt màu lam nhạt lạnh lẽo nhìn quanh đống nội tạng, một chi trước tóm lấy quả tim đã ngừng đập đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.

Máu tươi từ quả tim bắn ra, miệng nó không ngừng có dớt dãi hòa cùng máu tanh tưởi chảy xuống. Chân trước còn lại liên tục lục lọi trong đống bầy nhầy, hòng tìm thứ gì đó.

Rốt cuộc nó cũng khời ra được một viên ngọc màu nâu, chỉ nhỏ như viên bi, cực kỳ trong suốt. Con vật con đang định dùng cái lưỡi dài nhơ nhớp nước dãi cuốn lấy viên ngọc nuốt vào, chợt từ đằng xa có một vòng cung kiếm quang bắn tới.

Con thằn lằn chỉ kịp lăn sang một bên tránh né, vì động tác khá vội vã nó đánh rơi viên ngọc ra khỏi cái lưỡi. Kế đó nó nhanh nhẹn luồn ra sau một cái cây, đưa mắt nhìn về phía kia nhe nanh vuốt.

Hàn Tông từ lúc ra chiêu hắn đã theo đà lao tới, dẫu thế vẫn còn cách nó tới năm mươi bước chân. Thằn lằn là loài sinh vật máu lạnh, chúng rất mẫn cảm với nhiệt độ cao xung quanh.

Hơn nữa con này lại là yêu thú cấp 1 trung giai, với cảnh giới của Hàn Tông muốn lại gần cách một trăm mét là không có khả năng. Bàn tay hắn vận chuyển linh khí tạo thành một vòng nước xoáy nhằm hướng con thằn lằn mà bắn đi.

Cảm nhận được nguy hiểm từ kẻ lạ mặt, chỉ thấy nó bật nhảy sang một thân cây khác tránh đòn. Sau đó quẫy một cái, chiếc đuôi dài nửa thước của nó rời thân nhắm hướng kẻ địch lao tới.

Hàn Tông thấy nó né được lại còn phản công, hắn vội vàng đạp mạnh chân nhảy lên nghiêng người né đòn công kích của con vật.

Hắn vừa chạm đất, con thằn lằn dài một thước này cũng đã lao tới cách hắn chỉ còn bốn mét. Điều ngạc nhiên chính là cái đuôi của nó đã lại mọc ra từ bao giờ, như là chưa hề có tổn thương.

Khi mà Hàn Tông vừa rụt cánh tay trái về thủ thế đưa ra sát chiêu, dị biến tiếp theo lại phát sinh. Chỉ thấy từ trên cao một thanh kiếm phóng xuống, nó mang theo hỏa khí khiến cho xung quanh ba trượng ngột ngạt.

Thanh kiếm xuyên qua đầu con thằn lằn rồi ghim chặt xuống đất, một nhát chí mạng làm nó chết chẳng kịp ngáp.

Một màn như vậy khiến Hàn Tông bất ngờ, nhưng còn làm hắn giật mình hơn chính là thanh kiếm màu đỏ kia. Cũng vừa lúc Hàn Tông nhận ra thanh kiếm, liền có vài thân ảnh phóng tới.

Lần này tới là một nhóm năm người, ba trong số đó là nữ nhân. Hàn Tông nhận ra nữ tử váy đỏ đi tới cầm thanh kiếm lên liếc hắn đắc ý, còn ai ngoài nàng ta vào đây nữa.

"Lại gặp "Muỗi" sư đệ rồi."

Người nói chính là nữ nhân váy xanh mấy hôm trước cùng Thường Xuân tới động phủ của hắn, trong khi đó hai kẻ nam nhân còn lại hắn không nhận ra.

Thường Xuân đút luôn con thằn lằn vào túi càn khôn, sau mới liếc hắn nói:

"Phế vật, Luyện Khí tầng 7 cũng không giết nổi."

"Bái kiến sư tỷ cùng các vị sư huynh sư tỷ."

Trái ngược với ý khiêu khích, Hàn Tông giơ ra bộ mặt vui vẻ, hắn chắp tay chào mọi người.

"Thường sư muội, không để lại chút gì cho sư đệ à?."

Nữ tử váy xanh quay qua hỏi Thường Xuân, mặc dù vậy bàn tay vẫn linh hoạt thu lấy viên ngọc con thằn lằn làm rơi. Nàng ta cũng không quên cái xác của con thằn lằn chết trước đó cho vào túi, miệng thì cười dài không thôi.

"Đồ không của riêng ai, người nào có bản lĩnh thì là của người đó."

Thường Xuân nhếch miệng nói một câu, sau đó tác phong vẫn như mọi khi, nhằm một hướng khác đi thẳng.

"Sư đệ bảo trọng."

Nữ tử váy xanh mỉm cười nhìn Hàn Tông rồi cùng cả đám theo bước Thường Xuân đi khuất.

"Trùng hợp?."

Hàn Tông lẩm bẩm một câu, trong đầu hắn hiện lên vô số nghi hoặc. Gặp phải đám người nàng ta… Cố ý hay là ngẫu nhiên trùng hợp?.

Nếu như là vô tình gặp, vậy thì tránh đi là xong, còn cố ý… vậy thì ngoài tránh ra còn cần phải đề phòng xung quanh. Hàn Tông thâm trầm, hắn nghi hoặc không phải là vô lý, cả dãy Bắc Liên Sơn rộng lớn bạt ngàn như vậy mà lại gặp đám nàng ta.

Sau vài khắc trầm ngâm Hàn Tông lặng lẽ rời đi, công sức rình mò cả ngày hôm nay coi như công cốc. Lần trước đám người kia còn để lại cho hắn một cặp Ngọc Dương, lần này đến cái móng chân cũng không có.

Hắn cũng chẳng quá tức giận hay là cay cú cho lắm, thế gian vốn dĩ chẳng phải là cướp đoạt, dẵm đạp lên nhau mà sống hay sao?

Cướp hôm nay thì mất ngày mai, không có thực lực tất cả chỉ là tương đối. Đồ của mình lại chưa chắc đã là của mình.

Nhưng mà dù là đi cướp hay bị cướp, thì đều nên xác định trước là mang tính mạng ra đặt cược đi.

Chẳng có lợi ích nào gọi là miễn phí cả, tất cả đều có cái giá của nó. Cũng chẳng có đạo lý nào gọi là ta không động người thì người cũng chớ phạm ta cả, bản chất con người vốn dĩ tràn ngập ghanh ghét và đố kỵ.

Hàn Tông cười lạnh lẽo trong lòng, miếng ăn là miếng nhục, nếu như có cơ hội hắn đương nhiên sẽ cho bọn người kia nhục lại gấp đôi.

Cùng lúc đó cách hắn một đoán khá xa, nữ tử váy xanh mới hỏi Thường Xuân:

"Dẫu sao cũng là sư đệ đồng môn, sao muội không bảo hắn nhập đội đi chung cho an toàn?."

"Muội…. hắn yếu như vậy thì vẫn cần thử thách hơn, đi theo chúng ta lại chẳng có lợi gì đâu."

Miệng thì nói thế nhưng lòng nàng lại mong cho hắn chết luôn ở đây đi, mà ngẫm lại cũng thật là trùng hợp.

Nhìn ra sự khó chịu của Thường Xuân, một gã kim bào cười nói:

"Ngưng Khí sơ kỳ đi vào đây một mình, hắn cũng gan dạ đấy chứ. Ha ha."

"Ừm… Nghe sư tôn từng nói, khi hắn chín tuổi còn từng chiến đấu với thú triều ở Minh Lạc thành."

Thường Xuân tay cầm kiếm chém qua lại mấy cây dại ven đường, giọng điệu vô cùng coi thường. Nghe vậy nữ tử váy xanh hứng thú:

"Ồ, có cả chuyện như vậy sao? Chả nhẽ vết sẹo kia… Tên nhóc này làm ta thấy thú vị rồi đấy nha."

Nghe như vậy tên nam tử lục bào còn lại hậm hực khinh khỉnh:

"Có thì cũng chắc là đi cuối cùng, hoặc giả có người bảo vệ mà thôi. Nghe nói Đỗ sư huynh năm đó cũng từng suýt nữa thì đi đời nhà ma còn gì?."

Gã lại cười nhạt thêm một câu:

"Lần này một thân một mình, nếu mà còn nguyên vẹn trở ra ta cứ đi đầu xuống đất."

"Vũ huynh cảm thấy như vậy thật sao? Hay là mấy người chúng ta cùng thử cá cược một chút cho vui?."

Nghe như vậy, gã nam tử kim bào cười nhìn kẻ gọi là Vũ huynh gạ gẫm, mà nữ tử váy tím một bên không nói bấy giờ mới lên tiếng:

"Mang sinh mạng đồng môn ra mà đùa, tội không nhẹ đâu."

Gã kim bào còn chưa nói, kẻ gọi là Vũ huynh đã tiếp lời:

"Sợ cái gì? Chỉ có mấy người chúng ta biết, không ai nói thì lo gì?."

Nữ tử váy xanh liếc mắt nhìn mấy người, xong nàng ta cúi người về phía Thường Xuân giọng điệu trêu chọc:

"Nếu như cá cược, Thường sư muội sẽ chọn bên nào?."

Khi mà cả đám người đang chuyện trò vui vẻ, Hàn Tông lúc này ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước. Cách đó không xa có tới bốn kẻ y phục màu đen nhếch miệng cười khinh nhìn hắn.

Mà phía sau và hai bên cũng lại có một, hai kẻ như vậy. Người nào nhìn hắn cũng giống như là giang hồ cướp thuê vừa thấy con nợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện