Nhân Tổ

Chương 24: Nguyệt tinh hoa



Mặt Tinh Niệm lúc này vô cùng khó coi, hắn xưa nay đặt bẫy săn mồi, lấy hai đánh một, thu hoạch toàn thắng nhưng không ngờ lúc này lại rơi vào bẫy trở thành con mồi.

Nhưng đáng giận hơn là kẻ đặt bẫy lại là mấy con ma thú này. Tinh Niệm nhìn quanh thì thấy: Một con trăn Gấm, một con cáo Lửa, một con Đại Bàng Cổ Trắng, một con Thạch Lang, cùng với con Ly Miêu. Tổng cộng năm con.

Tu vi từ Luyện Linh ngũ trọng sơ kỳ đến Luyện Linh ngũ trọng trung kỳ, vấn đề là với thực lực của hắn chỉ có thể đánh ngang tay với một con ma thú Luyện Linh ngũ trọng sơ kỳ cộng thêm chiến nô nữa miễn cưỡng tính là hai con.

Đối diện với cục diện này chỉ có thể nói một câu: Chết chắc.

Tinh Niệm lưng tựa lưng chiến nô, trong đầu cấp tốc chuyển động tìm cách: trên trời là Đại Bàng Cổ Trắng; còn dưới đất là bốn con ma thú; tốc độ có Thạch Lang, Ly Miêu; cáo Lửa giảo hoạt giỏi đánh lén; trăn Gấm giỏi khống chế.

Tại đây lại là đồng cỏ. Không chỗ che dấu, không có vật cản, không có cây cối… Một cái bẫy tuyệt hảo giết hắn.

Hay là… không được.

Cách này… cũng không được.

Không được… không được…

Tất cả đều không được….

Trong lúc Tinh Niệm suy nghĩ thì bọn ma thú bắt đầu tấn công, đầu tiên là Thạch Lang tấn công trực diện, Ly Miêu tấn công vào giữa Tinh Niệm và chiến nô, trăn Gấm trườn dưới chân, cáo Lửa phun lửa vào chiến nô, Đại Bàng Cổ Trắng từ trên bổ xuống xé nát một cánh tay chiến nô.

Chỉ mười hơi thời gian, Tinh Niệm đã tiêu hao hết tám phần ma khí, chiến nô thì tàn tật không tả nổi.

Tinh Niệm tức giận gào thét:

“Không phải chỉ lấy của các ngươi vài cọng thảo dược thôi sao?”

“Trả lại cho các ngươi.”

Dứt lời, Tinh Niệm quăng ra túi chứa thảo dược. Thảo dược trong túi bay tung toé.

Năm con ma thú thấy thế liền nhào tới, bọn chúng thật ra không ham mấy cọng thảo dược của Tinh Niệm vì mấy thứ đó với bọn chúng như cỏ bên đường, bọn chúng chỉ muốn thảo dược của chính mình.

Tinh Niệm không ngờ lại như vậy, hắn chỉ muốn xả tức giận, lại tạo cho hắn một con đường sống, hắn ngộ ra một điều đôi khi từ bỏ mới là tốt nhất. Hắn trước đây có ích kỷ nên chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ thảo dược.

Hắn cấp tốc chạy đi.

Túi thảo dược bị xé nát, Đại Bàng Cổ Trắng chộp lấy quả trứng của mình bay đi, cáo Lửa ôm lấy một cây thảo dược biến mất, trăn Gấm cũng vậy. Bọn chúng sợ mấy tên kia tranh dành.

Thạch Lang vốn không mất gì, nó quả thật có ý tranh giành đồ tốt của bọn kia, đáng tiếc chậm một chút.

Ly Miêu lục tung túi thảo dược không thấy đồ của mình, lập tức đuổi theo Tinh Niệm.

Thạch Lang thấy Ly Miêu đuổi theo thì nó cũng đuổi theo, Tinh Niệm nhiều khả năng còn đồ, nó muốn phân chia với Ly Miêu.

Tất cả quá trình tranh cướp của năm con ma thú chỉ có kéo dài hơn mười hơi thở, Tinh Niệm mới chỉ chạy ra được hơn trăm thước.

Hai con ma thú đuổi theo, Tinh Niệm chỉ có thể liều mạng, nuốt vào một viên Bộc Phá đan, tốc độ Tinh Niệm bỗng chốc tăng lên gấp đôi, tạm thời kéo dãn chút khoảng cách.

Trăm hơi thở về sau, dược lực tan hết, Tinh Niệm lại dùng tiếp một viên khác. Tinh Niệm biết cứ kéo dài như vậy không có lợi, cần nhanh chóng chạy vào rừng, dựa vào chướng ngại vật cắt đuôi.

Nhưng khi chạy vào rừng hắn nhận ra vẫn không thể cắt đuôi.

Tinh Niệm chạy vào hẻm núi vách đá treo leo, hai con ma thú đuổi sát theo sau.

Tinh Niệm khi đến đây thì dừng lại, hắn có một kế hoạch cắt đuôi hai con ma thú nhưng chỉ có thể dùng một lần nếu thất bại thì hắn chết chắc.

Tinh Niệm dừng lại, hai con ma thú cũng dừng lại đối diện cách đó không xa.

Hai phe nhìn nhau, không nói một lời.

Tinh Niệm hừ lạnh:

“Đây là các ngươi ép ta. Chiến nô lên!”

Vừa nhận được lệnh chiến nô liền lao vào hai con ma thú bất chấp chênh lệch.

Ly Miêu cùng Thạch Lang hiển nhiên không có lý do rút lui, nhanh chóng giết chết chiến nô sau đó lại giết Tinh Niệm.

Ly Miêu lao vào cắm hai móng vuốt vào ngực chiến nô, Thạch Lang thì cắn phập vào cổ, chiến nô vẫy vùng vô ích, không chịu nổi mấy hơi thở.

Tinh Niệm thấy vậy thì cười dữ tợn:

“Chiến nô! Bạo!”

Chiến nô nghe lệnh lập tức thân hình phồng tô, trong cơ thể phát ra tiếng nổ tí tách, một cỗ năng lượng bạo ngược đang lớn mạnh bên trong.

Ly Miêu, Thạch Lang cảm thấy cỗ năng lượng này thì bản năng báo động nguy cơ. Cả hai lập tức quay đầu chạy.

Nhưng mới chạy được ba hơi thở thì “Ầm… ầm…” tiếng nổ vang sau lưng, một cỗ năng lượng khổng lồ càng quét tứ phía, đất đá nổ vang, cỏ cây xung quanh hoá thành tro bụi, hai bên vách đá ầm ầm đổ xuống, cắt đứt con đường đi giữa hai vách đá.

Tinh Niệm lúc vừa ra lệnh đã phóng ra xa nên không bị ảnh hưởng. Tinh Niệm đứng phía xa nhìn lại.

Đống khói bụi dần dần lắng xuống, một đống đá ngổn ngang, cả một vùng không một sự sống, đất dưới chân còn đang nóng chảy. Không biết hai con ma thú tình hình sống chết.

Tinh Niệm cũng không rảnh thời gian kiểm tra tình hình hai con ma thú, hắn cần nhanh chóng ra khỏi đây. Vụ nổ có thể gây chú ý với một vài ma thú cường đại đến xem xét.

Tinh Niệm một đường hướng phía trước, trong lòng suy nghĩ bước tiếp theo.

Bây giờ đã không có sự trợ giúp của chiến nô, nhiều việc hắn không thể làm được. Chiến nô trước đây là lá chắn cho hắn, thu hút hoả lực đối phương, dùng để tiêu hao thể lực đối phương.

Nếu như bắt hắn tự làm hết thảy, hắn nguyện ý từ bỏ lần rèn luyện này. Hắn bây giờ đã nghĩ đến con đường lui nhưng mà trước khi đi, hắn muốn thử xem có lấy được nguyệt tinh hoa hay không? Dù sao đây mới là đích đến của lần rèn luyện này.

Cho dù đã không còn chiến nô hỗ trợ, hắn cũng phải thử một lần. Lần chạy trốn này, hắn đã dùng rất nhiều đan dược, tạp chất lại tích tụ một tầng, nên nguyệt tinh hoa càng cần phải có.

Rong ruổi suốt một tháng trời, Tinh Niệm cuối cùng xác định được mục tiêu, một ngọn núi cao ngất cách hắn hơn trăm dặm. Theo như bản đồ thì trên ngọn núi này có một cây Nguyệt Hoa Thụ đã sống gần vạn năm, nguyệt tinh hoa chắc chắn có.

Trong một tháng này, Tinh Niệm vô cùng điệu thấp, đi đường lòng vòng cũng không nguyện ý xung đột ma thú nên cũng xem như thuận lợi đến được nơi đây.

Tinh Niệm tạo một động phủ nghỉ tạm, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, đồng thời phái ra Tiểu Tinh thám thính xung quanh.

Tiểu Tinh quá yếu và nhỏ bé, trong mắt ma thú chỉ như con ruồi bay loạn, bọn chúng cũng lười giết Tiểu Tinh.

Khu vực này có một con ma thú Luyện Linh lục trọng, ba con Luyện Linh thất trọng, hai con Luyện Linh bát trọng, một con Luyện Linh cửu trọng, không thấy ma thú Tạo Thể cảnh.

Con Luyện Linh cửu trọng là Kim Sí Điểu, làm tổ trên đỉnh núi gần Nguyệt Hoa Thụ, chính là bá chủ khu vực này.

Chuẩn bị sẵn sàng, Tinh Niệm tiến hành kế hoạch.

Tiểu Tinh đã dò ra con đường an toàn đến chân núi, đang đứng tại một góc tối chờ Tinh Niệm.

Tinh Niệm khoác áo choàng che đậy khí tức, nhanh chóng tiến lên, lẩn trốn trong bóng tối, di chuyển từ góc tối này sang góc tối khác, rồi lại dừng lại nghe ngóng, thấy an toàn thì lại tiến lên.

Theo kế hoạch, Tinh Niệm chỉ có thời gian một đêm. Đến nửa đêm hắn phải tiến đến Nguyệt Hoa Thụ, uống nguyệt tinh hoa sau đó từ đường cũ quay về, đến sáng phải ra khỏi khu vực này vì ma thú nơi đây hoạt động vào ban ngày.

Nguyệt tinh hoa khó tụ dễ tán, không thể cầm mang đi, phải dùng ngay tại chỗ nếu không hắn đã để Tiểu Tinh đi lấy. Hắn cũng không cần mạo hiểm tính mạng.

Tiếng rít côn trùng, tiếng uông uông của mấy con ếch, tiếng lá xào xạc, tiếng kẽo kẹt cành cây cọ sát vào nhau, tiếng mổ lóc cóc…

Ban đêm yên tĩnh nhưng thật ra cũng không yên tĩnh, Tinh Niệm cẩn thận lắng nghe từng âm thanh xem có gì bất thường.

Sau hai canh giờ, Tinh Niệm đến được chỗ chân núi, Tiểu Tinh đang chờ sẵn.

Đến lúc này không sai biệt nắm với kế hoạch ban đầu.

Tinh Niệm ngước nhìn đỉnh núi, lúc này hắn có thể thấy một cái cây, cành lá đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Tinh Niệm tràn đầy chờ mong và hy vọng.

Nhưng hắn cũng cần cẩn thận, lệnh cho Tiểu Tinh tiến lên đỉnh núi.

Tiểu Tinh bay lên đến gần Nguyệt Hoa Thụ không chút khó khăn, cũng không bị cản trở, càng không bị bắt kỳ ma thú nào phát giác.

Tinh Niệm thấy thế thì an lòng chậm rãi tiến lên, tản ra hồn lực chú ý xung quanh phạm vi ba thước quanh thân. Hắn cũng không dám tản ra hồn lực quá xa, sợ gây chú ý.

Đi đến được hai phần ba núi thì một cỗ hồn lực mênh mông toả ra, va chạm vào hồn lực của Tinh Niệm. Tinh Niệm thầm kêu không tốt, hắn không ngờ lúc ngủ mà Kim Sí Điểu vẫn tản ra hồn lực dò xét.

Lúc này tại một tổ chim trên đỉnh núi, Kim Sí Điểu bỗng nhiên mở mắt, sát khí tăng vọt.

Nó hú một tiếng bay ra khỏi tổ, trong tổ là ba quả trứng. Đây cũng là lý do, Kim Sí Điểu thường toả ra hồn lực dò xét dù đêm hay ngày.

Trên bầu trời, ánh mắt của Kim Sí Điểu sắc bén, tập trung vào điểm khả nghi. Nó thấy một bóng đen cấp tốc chạy xuống núi.

Kim Sí Điểu vỗ cánh đuổi theo.

Tinh Niệm cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tìm cách né tránh.

Tinh Niệm chạy dưới tán cây, ngăn cản tầm nhìn của Kim Sí Điểu, có áo choàng che đậy khí tức, hắn không sợ hồn lực đối phương dò tới. Hy vọng là ban đêm hạn chế tầm nhìn của Kim Sí Điểu.

Kim Sí Điểu từ trên cao nhắm trúng mục tiêu, hai móng vuốt sắc nhọn vồ xuống.

Tinh Niệm bật nhảy về phía trước tránh đi hai trảo Kim Sí Điểu. Tinh Niệm móc từ trong túi một nắm đan dược ném về bốn phía.

Đan dược nổ tan hoá thành một đám bụi đan khí.



Trong lúc Tinh Niệm đang bị đuổi chạy trối chết, Tiểu Tinh đứng dưới gốc Nguyệt Hoa Thụ.

Trên mỗi chiếc lá Nguyệt Hoa Thụ đọng lấy một giọt nguyệt tinh hoa. Giọt nguyệt tinh hoa này càng lúc càng nặng, lá trĩu cong xuống.

Giọt nguyệt tinh hoa nhỏ “tong” một tiếng xuống dưới, sau đó trên chiếc lá lại tụ ánh trăng, một giọt mới đang hình thành.

Dưới tán cây là một vũng nước nhỏ lấp lánh ánh sáng bạc, điểm điểm tinh quang nở rộ rồi lại dập tắt, liên miên bất tận. Ma khí không thể cảm nhiễm chỗ này.

Tiểu Tinh ngắm nhìn vũng nước đầy say mê. Tiểu Tinh bất tri bất giác bước xuống vũng nước.

Ánh sáng dịu nhẹ mê ly đan xen cuốn lấy Tiểu Tinh.

Tiểu Tinh hé miệng khẽ hấp, từng dòng ánh sáng bạc chui vào miệng.

Ánh sáng bạc đi tới đâu, tạp chất tan biến, uế khí lui tránh.

Hắc động thôn phệ nguyệt tinh hoa hoá thành năng lượng, thoải mái lấy hai hạt giống cảm xúc và hạt giống bản năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện