Chương 27: 27: Trở Nên Mạnh Hơn
Chỉ là đôi câu ngắn ngủi nhưng mỗi một chữ Úc Lễ nói đều giẫm mạnh vào kíp nổ của Thần tích.
Nó(1) cảm thấy mình có thể nhảy dựng lên đấm cho thằng chết tiệt kia một cú.
Đúng là cái đồ không biết trời cao đất rộng! Cho dù có là nhân vật chính của thế giới này thì đã sao, Nó phải cho thằng cha này biết tay mới được!
Một luồng sức mạnh mà con người không thể nào có được bột phát ra từ Thần tích, hóa thành đao thành kiếm, số lượng dày đặc.
Mũi đao hướng kiếm để chĩa về phía Úc Lễ, lớp chồng lớp che kín cả trời.
Úc Lễ vung thanh trường kiếm trong tay, kiếm khí dữ dội tức thì phóng lên tận trời.
Một thanh kiếm khổng lồ bằng sương đen ngưng tụ trong không khí cắm thẳng vào nền đất.
Mặt đất không chịu nổi sức mạnh to lớn ấy mà nứt toác ra.
Từ trên cao nhìn xuống, thanh kiếm màu đen to lớn ghim phân nửa xuống đường lớn, vận dụng một loại quy luật nào đó tạo thành kiếm trận khổng lồ so đấu với đao kiếm ở trên khoảng trời kia.
Đôi bên giao chiến đều thầm mưu tính thăm dò thực lực của đối phương chứ không phải vừa xông lên đã đánh đến một mất một còn.
Nhưng dù chỉ dò xét lẫn nhau thì vẫn san bằng hết thảy mọi thứ xung quanh.
Giữa trận giao chiến kinh sợ hãi hùng này duy chỉ có một chốn là bình yên vô sự.
Đấy một vùng cỏ xanh nắng rực gió thổi hiu hiu giúp người nằm trên đó có thể thoải mái ngủ một giấc.
Hai bên vung đao rút kiếm với nhau đều cố gắng tránh nơi đó ra.
*
Ở phía hư không có một đôi mắt mở to nhìn chăm chăm xuống mặt đất xa xôi.
Là Thiên Đạo của thế giới này, kể từ khi bị Úc Lễ đánh bị thương, đã lâu lắm rồi Nó không vui như lúc này.
Hay quá, hay quá! Úc Lễ với Thiên Đạo kia cứ lao vào đánh nhau thì đến cuối cùng kiểu gì cũng lưỡng bại câu thương! Dù cho Úc Lễ đã mạnh lên suy cho cùng cũng chỉ là con người mà thôi, làm gì có chuyện tranh đấu với trời mà không chịu chút thương tổn nào được? Còn Nó có thể nhân cơ hội này làm chim sẻ đứng rình bọ ngựa bắt ve.
Chờ đến lúc Úc Lễ suy yếu Nó sẽ lấy mạng Úc Lễ trong một chiêu.
Thiên Đạo càng nghĩ càng thấy vui, Nó cho rằng chiêu mượn đao giết người này của mình quá là hay, có thể gọi là đẹp hoàn hảo không một vết xước.
Thiên Đạo của thế giới khác không thể ở lại đây quá lâu, đến lúc đó Thiên Đạo kia sẽ đưa người kia về, Úc Lễ lại bị Nó giế/t chết.
Như vậy là có thể khôi phục cuộc sống gió yên biển lặng rồi.
Thiên Đạo phấn khích nhìn xa xăm nơi mặt đất, thấy hai phe đều sực lên mùi thuốc súng, sắp lao lên chiến thật rồi.
Trời đất đều vì hai luồng sức mạnh này mà thay đổi.
Hiện giờ không một ai có thể ngăn cản trận chiến này nữa, tên đã lên dây không bắn không được.
Một kích như sấm rền chớp giật chuẩn bị tung ra...
Mỹ nhân đương say giấc chợt mở to đôi mắt.
Hắn ngơ ngác nhìn những đao những kiếm bay đầy trời chốc lát, giật mình la lên một tiếng.
Sau khi tỉnh táo hơn hắn đứng dậy khỏi nền cỏ, đưa mắt tìm kiếm khắp bốn phía, vừa tìm thấy người mình muốn tìm bèn vội vàng chạy đến đó.
"Đừng sợ, để ta tới giúp huynh!"
Gió lốc cuồn cuộn đầy nguy hiểm bỗng dịu lại.
Rõ là cơn gió giật có thể dễ dàng phá hỏng cả sắt thép lại biến thành ngọn gió nhỏ hiu hiu không thể gây ra bất cứ thương tích nào ngay cả với đứa trẻ sơ sinh nhỏ yếu nhất.
Úc Lễ nhìn sang người bất chấp tất cả chạy về phía y, kiếm khí có tính sát thương cao trên tay đành rút lại để tránh ngộ thương đến người kia.
Quả thật là Ninh Diệu suýt bị dọa cho chết khiếp.
Cái Thần tích kia hóa ra lại là phần tử nguy hiểm, nhìn cái khí thế đáng sợ kia mà xem, mặc dù hắn không có tu vi gì cả nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ mùi nguy hiểm ở xung quanh.
Thần tích đã có sẵn sức mạnh to lớn, thiết nghĩ Úc Lễ lúc này vẫn còn đang ở trong giai đoạn đầu sao mà đánh lại được.
Dựa theo cái mô típ cũ rích trong tiểu thuyết chuyên bón hành cho nhân vật thì Úc Lễ mà chịu trận này kiểu gì cũng sẽ bị đánh đến độ chỉ giữ được nửa hơi thở, rồi còn để lại vô số bệnh tật và mầm họa ngầm ngày sau.
Sau đó thì phải ăn hành thêm mười năm tám năm nữa mới có thể từng bước từng bước leo lên được.
Thế mới nói không hổ là truyện chuyên buôn hành mà, cứ xuất hiện cái gì là y như rằng không phải thứ tốt!
Tuy Ninh Diệu cũng rất yếu nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Úc Lễ bị như vậy ngay trước mặt mình được!
Ninh Diệu vội chạy tới đỡ Úc Lễ, lo lắng hỏi: "Huynh sao rồi? Còn có thể chịu đựng được nữa không?"
Ninh Diệu cùng với bộ lọc bi thảm tự mình tưởng tượng ra chạy tới xem xét tình hình của Úc Lễ, càng nhìn càng thấy sắc mặt Úc Lễ trắng bệch, trông như không còn sống được bao lâu nữa.
Hốc mắt Ninh Diệu chua xót: "Chết tiệt, ta nên sớm nhận ra cái Thần tích kia là đồ tồi mới phải, nên ngăn huynh lại không để huynh tìm nó.
Đều tại ta hết."
Nghĩ đến thứ tồi tệ này còn là do mình nghĩ cách giành được từ người khác Ninh Diệu liền buồn bực trong lòng.
Khóe mắt hắn ngấn nước, quay đầu lại căm hận trừng Thần tích kia.
Thần tích bị Ninh Diệu trừng mắt chỉ thấy cả cái thân mình hình cầu của mình đều không khỏe.
Nó lắc mình giữa không trung rồi cả cái thân cầu rơi "bịch" xuống mặt đất tạo thành một cái hố to tròn xoe.
Ninh Diệu bị biến cố này làm cho ngây người.
Mắt thấy Thần tích nằm im trong hố không nhúc nhích Ninh Diệu kéo Úc Lễ dậy: "Mau, chúng ta nhân cơ hội này chạy mau thôi!"
Vẻ mặt Úc Lễ hơi lạ.
Y nhìn Thần tích đang chôn trong hố sâu, ngẫm nghĩ chốc lát mới gật đầu, nắm chặt cánh tay Ninh Diệu: "Đi."
Chuyện này xảy ra hết sức kỳ lạ, dù là y cũng rất muốn đánh với Thần tích một trận nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt tất nhiên là giám sát Ninh Diệu chặt chẽ.
Không thể để Ninh Diệu bị Thần tích cướp đi được.
"Chờ đã!" Thần tích đang chôn mình trong hố sâu cất tiếng kêu lên.
Nó tự nâng bản thân ra khỏi hố, dùng cách mã hóa để tiếng nói của mình chỉ truyền vào tai của Ninh Diệu.
"Diệu Diệu! Về nhà với tôi đi, tất cả mọi người đều rất nhớ cậu." Thần tích nói với chất giọng dịu dàng nhất của mình.
Ninh Diệu nghe vậy phải giật mình hỏi lại: "Nhà ngươi là ai?"
"Tôi là thế giới của cậu đây!" Thần tích kiên nhẫn giải thích: "Cậu còn nhớ không cậu không thuộc về thế giới này.
Là có kẻ xấu bắt cậu đi, giờ tôi đến đón cậu về nhà đây."
Thần tích có thể nói ra những chuyện này là điều Ninh Diệu không ngờ được.
Hắn nửa tin nửa ngờ hỏi: "Mi làm sao để chứng minh mình không phải là tên lừa đảo?"
"Cậu muốn chứng cứ đương nhiên là tôi có nhiều lắm." Thần tích nói với Ninh Diệu: "Nếu không tin thì để tôi từ từ nói cho cậu nghe."
Cuộc trò chuyện này chỉ diễn ra giữa Thần tích và Ninh Diệu, ở bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Úc Lễ hạ tầm mắt nhìn về phía Ninh Diệu đang đờ người.
Ninh Diệu xưa nay không biết cách giấu đi tâm tư của bản thân với người thân quen bên cạnh, trong đôi mắt trong veo kia lộ ra rất nhiều cảm xúc Úc Lễ nhìn là rõ.
Nghi ngờ, ngạc nhiên, vui vẻ, do dự.
Những cảm xúc này nối liền với nhau cộng thêm cả tình hình hiện tại, Úc Lễ chỉ cần nghĩ một chút là có thể nghĩ ra lý do vì sao cảm xúc của Ninh Diệu lại thay đổi như vậy.
Thứ kia đang nghĩ cách thuyết phục Ninh Diệu đi cùng nó.
Chắc chắn là có lợi ích rất lớn chạm tới được ý muốn của thiếu gia nhỏ này nên mới có thể khiến hắn vui đến thế.
Ý nghĩ u ám căng tràn dưới đáy lòng, Úc Lễ nheo mắt lại.
Cơ hội rời đi y đã cho rồi, lần duy nhất đó không đi thì lần này cũng đừng hòng đi.
Nếu như Ninh Diệu định đi cùng với Thần tích không rõ lai lịch này thì y chỉ có thể phá hủy Thần tích, giam thiếu gia nhỏ này lại cho đến khi nào không còn muốn đi nữa mới thôi.
Úc Lễ tưởng rằng mình đã quá quen với việc người khác âm thầm nói chuyện riêng trước mặt mình, thế nhưng với những việc y đã gặp nhiều đến quen như này chỉ cần là Ninh Diệu làm thì sẽ khiến y thấy cực kỳ không vui.
Úc Lễ mở ra một lối nhỏ có thể nghe lén cuộc trò chuyện riêng biệt kia mà không khiến bất cứ ai chú ý tới.
Úc Lễ nghe được giọng nói của Ninh Diệu.
Giọng nói của thiếu gia nhỏ khi nói chuyện vẫn luôn dịu dàng mềm mại như thế, nghe qua giống như đang nũng nịu vậy.
Mà chất giọng nhẹ nhàng ấy lúc này đang nói: "Cậu giỏi thế thì chắc hẳn là có thể biến Úc Lễ trở nên mạnh hơn ngay tức thì rồi.
Cậu làm đi để anh ấy không bị người khác ức hiếp nữa có được không! Xin cậu đó!"
Úc Lễ: "...?"
Cảm giác bực bội khó chịu nháy mắt tản đi, giữa hàng lông mày của Úc Lễ là nét nhẹ nhàng dễ chịu mà chính y cũng chưa hề nhận ra.
Y hạ tầm mắt, tiếp tục nghe Ninh Diệu nói chuyện cùng Thần tích.
Thần tích: "..."
Tương phản hoàn toàn với cảm xúc của Úc Lễ, Thần tích thầm nghĩ nếu mình mà có mặt thì chắc chắn là nó đang tái cả đi.
Nhân vật chính của thế giới này còn chưa đủ mạnh hay sao? Đã đấm nhau được với cả Thần luôn rồi đấy còn muốn mạnh đến thế nào nữa người ơi!
"Tôi không làm được." Thần tích ấm ức đáp.
Ánh mắt Ninh Diệu thoáng tia thất vọng.
Sao ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không làm được, thế giới của hắn yếu quá đấy! May mà Ninh Diệu lập tức hiểu ra.
Có khi nào bởi vì nó là thế giới của hắn nên chỉ có thể giúp hắn mạnh lên chứ không thể tác động lên người khác không?
Ninh Diệu lại hỏi vội: "Vậy cậu có thể giúp tôi mạnh lên được không?"
"Tất nhiên là được rồi!" Thần tích tràn đầy tự tin đáp.
Một tầng ánh sáng trắng lóe lên, Ninh Diệu cảm thấy cả người đều ấm áp.
Mỗi bông hoa mỗi chiếc lá của thế giới này đều rõ ràng trong mắt hắn, tựa như chỉ cần hắn hơi đưa tay ra là muốn thứ gì thì thứ đó sẽ bay đến tay hắn.
Khắp cả người hắn đều là nguồn sức mạnh không thể tưởng tượng được.
"Uầy, tuyệt quá!" Ninh Diệu vui vẻ nói.
Thần tích nói: "Tốt rồi.
Cậu cũng tin những gì tôi nói, vậy có thể cùng tôi về được rồi chứ?"
Úc Lễ đang nghe lén chợt thấy căng thẳng trong lòng, nhưng y còn chưa kịp nghĩ gì đã nghe thấy Ninh Diệu hùng hồn nói: "Tôi đâu có bảo là bây giờ đi luôn đâu."
Thần tích: "...?"
"Tôi đi rồi thì Úc Lễ phải làm sao bây giờ?" Ninh Diệu rất lo lắng, hắn đã nghĩ tới rất nhiều rất nhiều tình tiết phía sau.
Ví dụ như lúc Úc Lễ cứu một yêu tộc non nớt lẻ loi ở bên đường, yêu tộc đó lại vì bị cám dỗ mà bán đứng Úc Lễ cho Yêu Vương.
Tất cả chỉ vì lợi ích hứa hẹn qua miệng của Yêu Vương.
Những chuyện tương tự còn rất rất nhiều.
Mỗi một chuyện đều bào dần đi tấm lòng thiên lương trong sáng của Úc Lễ, đến cuối cùng mới trở thành Ma Vương lòng dạ ác độc, tàn bạo kia.
"Hiện giờ Úc Lễ còn chưa đủ mạnh, vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn anh ấy.
Nếu như tôi không ở lại Úc Lễ sẽ bị bắt nạt rất khổ đó." Ninh Diệu nghiêm túc nói: "Không thể để vậy được.
Tôi không cho phép."
"Hắn ta yếu cái..." Vì để giữ hình tượng của mình trong lòng Ninh Diệu Thần tích đành phải nhịn xuống mấy lời lẽ thô tục.
Thần tích lần nữa điều chỉnh lý do từ chối yêu cầu của Ninh Diệu, muốn dùng từ ngữ văn minh để nói ra sự thật: "Cậu nhầm rồi.
Hắn ta tuyệt đối không yếu tẹo nào, hắn ta..."
Úc Lễ sao có thể mặc cho Thần tích nói ra chân tướng được.
Y khẽ kéo cánh tay Ninh Diệu, một tay đưa lên bên môi, ho ho mấy tiếng bên khóe miệng bèn chảy ra vết máu đỏ tươi.
"Huynh sao rồi!" Ninh Diệu hoảng sợ đỡ Úc Lễ dậy lần nữa: "Huynh hộc máu kìa!"
Úc Lễ lắc đầu không nói gì nhưng mặt mũi lại trắng bệch.
Thần tích ngơ ngác, sau khi nhận ra thấy tức đến nổ phổi, phải nói ra chân tướng bằng được: "Sao hắn ta lại hộc ra máu được, hắn ta rất mạnh..."
Úc Lễ mở miệng chặn đứng lời nói phía sau của Thần tích: "Thần tích...!quả nhiên ghê gớm.
Ta hoàn toàn không địch lại nó.
Là do ta chủ quan."
"Thần cũng không phải là người, huynh so với Thần làm gì chứ." Ninh Diệu nhíu mày: "Đi.
Ta đưa huynh đi tìm đại phu!"
Thần tích: "Không phải, hắn ta đâu có...!Ê này, có ai nghe tôi nói không đó?"
Tiếng nói của Thần tích giống như ở không kiếm chuyện, cứ thế bị Ninh Diệu đang lo lắng cho thương thế của Úc Lễ không thương tiếc gì ngó lơ luôn.
Nó sốt ruột bay quanh quanh mấy vòng, ngẩng lên nhìn về phía chân trời.
Không kịp.
Nó không thể ở lại thêm được nữa.
Nơi đây không phải thế giới của Nó, nhanh thôi Nó sẽ bị quy tắc đá ra khỏi nơi này.
Mà Ninh Diệu trông như không hề muốn đi vào lúc này Úc Lễ lại ở bên cạnh, Nó rất khó để bắt ép người ta đi chung với mình trong thời gian ngắn.
Thần tích cắn răng, ra quyết định cuối cùng.
Khối cầu to lớn lần nữa bay lên giữa không trung.
"Chờ một thời gian nữa để nội dung của nơi này kết thúc thì tôi sẽ đến đón cậu về! Tới lúc đó không thể tùy hứng nữa đâu!"
Ninh Diệu gật đầu với Thần tích, còn vẫy tay tạm biệt nó, gần như đã bỏ qua tia tối tăm chợt lóe trong mắt Úc Lễ.
Đây là kết cục hoàn mỹ trong lòng Ninh Diệu.
Úc Lễ có một cái kết viên mãn vui vẻ, còn hắn làm dũng sĩ giải cứu ác long đến khi nào chuyện về sau xong xuôi hết thì sẽ trở về nhà của mình.
Úc Lễ càng nắm chặt cánh tay Ninh Diệu, Ninh Diệu bị đau mà quay đầu nhìn sang: "Sao thế? Huynh không chịu đựng được nữa hả?"
Úc Lễ giấu đi u ám trong mắt, khẽ lắc đầu.
Hắn ngẩng đầu theo Ninh Diệu nhìn về phía Thần tích rời đi.
Thần tích kia bay càng lúc càng xa, vào lúc nó sắp biến mất, không biết vì sao y lại bất ngờ ra tay phát động một công kích vào tầng mây mù dày đặc.
Đám mây nặng trĩu kia tan dần lộ ra khoảng trời xanh biếc bị mây che khuất, bên trong dường như không có bất cứ thứ gì.
Thần tích tiếp tục bay lên cao, cuối cùng là biến mất tăm không trông thấy nữa.
Tất cả lại yên bình trở lại.
Trọng tâm chú ý của Ninh Diệu lại trở lại trên người Úc Lễ.
Hắn lo lắng nói: "Để ta dẫn huynh đi tìm đại phu khám qua nhé.
Chúng ta tới phủ Thành chủ thử xem, trong phủ của Thành chủ chắc chắn là thần y!"
Sự thực là Úc Lễ không hề bị thương nhưng vẫn cứ làm bộ như yếu lắm: "Không sao, vết thương nhỏ thôi.
Trong nhẫn trữ vật của ta có dược liệu trị thương, tìm một nơi để nghỉ ngơi một ngày là khỏe thôi."
"Thật chứ?" Ninh Diệu nửa tin nửa ngờ hỏi.
Hắn nghĩ thử, quyết định đến chỗ nghỉ qua đêm nào mà dễ kiếm bác sĩ một tí, giả như có chuyện gì thật cũng dễ gọi đại phu đến khám cho Úc Lễ.
Mà lựa chọn tốt nhất ở tòa thành này thì không chỗ nào qua được phủ của Thành chủ mà bọn họ mới ở gần đây.
Nhưng phủ Thành chủ cách nơi này không gần lắm, hiện giờ Úc Lễ lại bị thương, việc tiêu hao linh lực như ngự kiếm phi hành tất nhiên không thể để y làm được.
Ngồi xe ngựa nghe chừng là không ổn lắm.
Mặt đất ở đây vì trận đánh ban nãy mà nhấp nha nhấp nhô, e rằng ngồi xe ngựa thương thế của Úc Lễ sẽ bị xóc cho càng nặng hơn mất.
Ninh Diệu cau mày suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách.
"Nếu đã vậy rồi thì ta chỉ có thể chở huynh bay về thôi." Ninh Diệu nghiêm túc nói: "Ta vừa mới nhận được luồng sức mạnh lớn lắm á, muốn học thuật ngự kiếm phi hành có lẽ cũng dễ thôi."
"Ngươi chở ta?" Úc Lễ lặp lại lời Ninh Diệu nói.
"Đúng rồi." Ninh Diệu thấy hơi quẫn bách: "Sao thế, không được hả? Mặc dù ta không có kiếm nhưng ta tài giỏi như này cũng đâu nhất thiết phải dùng kiếm, ta có thể tìm bừa gậy gộc gì đó để thử."
Ninh Diệu nói là làm.
Dù sao vết thương của Úc Lễ không thể kéo dài thêm nữa.
Hắn đang muốn tìm một cành cây hay thứ gì đại loại như gậy gộc thích hợp để dùng thì liếc mắt thấy Úc Lẽ ném một thứ sang cho hắn.
Ninh Diệu nhanh tay lẹ mắt đón được đồ, đến khi nhìn kỹ lại mới giật mình nhận ra đây là thanh bội kiếm của Úc Lễ.
Kiếm này quả nhiên là kiếm tốt, sờ vào có cảm giác lành lạnh, chỉ là không biết vì sao lúc kiếm rơi vào tay hắn lại thấy nó hơi rung lên.
"Mi đẹp thật đó." Ninh Diệu mừng rỡ sờ thử thanh thần kiếm này, trong đầu hắn hiện lên đủ loại cảnh tượng chém sắt như chém bùn.
Chỉ cần thanh kiếm này không chém mình thì Ninh Diệu có thể vui vẻ mà tán thưởng nó.
Có điều Úc Lễ mà lại đưa thẳng kiếm cho hắn dùng, như vậy có được không đó?
"Đừng có sờ." Úc Lễ lạnh lùng nói: "Ngươi thử một lần xem có thể bay lên hay không."
Trên thực tế Ninh Diệu hoàn toàn không biết cách làm, hắn dựa theo động tác của Úc Lễ trong trí nhớ mà ném thanh kiếm ra.
Tiếp sau đó đã thấy thanh kiếm lơ lửng giữa không trung rồi.
Uầy, thành công rồi! Hắn quá đỉnh luôn!
Ninh Diệu hăng hái hẳn.
Sau khi nhảy lên trên kiếm hắn thử khống chế kiếm bay bay một hồi nhận thấy mình bay rất mượt.
Vừa thử đã thành công hắn quả là thiên tài.
Hơn nữa hắn còn không hề cảm thấy linh lực của mình bị tiêu hao!
Thiên tài Ninh Diệu giẫm lên kiếm bay đến bên cạnh Úc Lễ kéo y cùng lên.
"Huynh phải bám chặt vào ta đó, đừng để rơi xuống dưới, ta không biết cách lao xuống đỡ huynh đâu." Ninh Diệu vừa bay vừa lên tiếng nhắc nhở hành khách phía sau.
"Thế à, bám vào đâu?" Giọng nói của Úc Lễ vang lên từ phía sau, cách người hắn rất gần.
Ninh Diệu cảm giác đoạn đối thoại này có hơi quen quen nhưng hắn lại không nhớ ra là nói lúc nào, hắn vô thức đáp lại: "Chuyện đơn giản vậy, bám vào đâu còn cần ta chỉ huynh nữa hả?".
Truyện Cung Đấu
Một giây sau, Ninh Diệu nghe Úc Lễ cười một tiếng rồi ngay sau đó eo hắn bị người phía sau ôm sát lấy.
Trên lưng thấy hơi ngứa, cả người Ninh Diệu lắc lư, không thích ứng được cảm giác có người ôm từ phía sau.
Nếu như hiện tại người ôm hắn không phải là Úc Lễ - người hoàn toàn không có suy nghĩ này nọ với hắn, Ninh Diệu nghĩ chắc chắn mình sẽ rùng mình rồi bất ngờ đẩy người kia ra.
Chờ đã, tình huống này hình như hơi quen quen...
Ninh Diệu ngờ ngợ nhớ lại.
Còn không phải là mấy câu hai người từng nói với nhau lúc hắn được lên phi kiếm của Úc Lễ lần đầu tiên đấy ư? Chẳng qua là bây giờ vị trí của hắn với Úc Lễ đổi cho nhau thôi.
Lúc ấy hắn ôm eo Úc Lễ từ phía sau Úc Lễ liền cho cả người cả kiếm bao gồm cả hắn nữa cùng rơi từ trên cao xuống.
Có thể nói khá là quê.
Hừ, đồ ma đầu hẹp hòi.
Chuyện lâu vậy rồi mà còn tìm cơ hội trả thù nữa.
Trẻ con!
Ninh Diệu tự thấy mình rất chi là rộng lượng, sẽ không để ý sự trả thù nhỏ nhoi này của ai kia thế nên hắn hào phóng nói: "Giữ chặt lấy."
Trong tầm mắt là khoảng không bao la trống trải, Ninh Diệu chuyên tâm điều khiển phi kiếm nên không chú ý tới phía sau hắn lúc này, người áo đen tóc đen kia hơi cúi đầu xuống chôn mặt mình vào vai hắn, hít một hơi thật sâu.
Sau đó chầm chậm thở ra.
Là một tiếng thở dài lặng lẽ.
Trên mặt y là vẻ yên lòng rất lâu rồi chưa xuất hiện.
___________
(1) Tuy rằng từ này trong truyện để là " 祂", là đại từ ngôi thứ ba phiếm chỉ một đấng thần minh thì mình phải dùng đại từ tôn kính hơn.
Nhưng xét đến Thiên Đạo của bộ này một đứa làm phản diện xấu xa một đứa làm hề (gạch bỏ) thì mình xin phép để là "Nó" (được viết họa).
Nếu bạn đọc có đề xuất nào tốt hơn thì hãy bình luận cho tui tham khảo với, tui mừng lắm ạ!.
Bình luận truyện