Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 50: Mai dưới ánh trăng



Trong nháy mắt, Từ Hành Chi liên tục uống quá chén đã hơn ba ngày.
Ban ngày hắn đúng giờ rời giường, xử lý mọi việc trong phái, là điều chắc chắn, nhưng chỉ cần đến buổi tối, hắn liền muốn tìm người uống ừng ực say khướt một phen.
Người người đều truyền, Cửu Chi Đăng cùng Phong Lăng Từ Hành Chi rất sớm đã lén lút kết làm đạo lữ, bởi vậy việc y phải ly khai, đối với Từ sư huynh đả kích rất lớn.
Không ít nữ đệ tử Phong Lăng sơn tin là thật, tại thời điểm giữa ban ngày nhìn thấy Từ Hành Chi phe phẩy quạt đều là mắt đầy đồng tình, lén lút nghị luận Từ sư huynh nhìn như không cố kỵ gì, lại là chân tình.
Từ Hành Chi từ trước đến giờ không phải người thích nghe người khác nghị luận, cho dù có chút tiếng gió lọt vào tai, cũng đều trái vào phải ra, ưu phiền còn lại đều trút vào rượu, uống liên miên không dứt, ở trong trạng thái say khướt.
Thanh Tĩnh quân thích uống rượu, nhưng mà tửu lượng thực sự không đáng nhắc tới, nửa vò lượng liền đủ để y an an tĩnh tĩnh nằm ngủ trên sàn phòng.
Ôn Tuyết Trần, Khúc Trì cùng Chu Bắc Nam bởi lo lắng thân thể Từ Hành Chi, ngủ lại Phong Lăng, ở vài ngày.
Ngày thứ nhất, Khúc Trì cùng hắn uống rượu, ai ngờ ba chén rượu vào bụng, hắn liền loạng choà loạng choạng mà đứng lên, không để ý Từ Hành Chi ở phía sau gọi, đắp chăn đi ngủ.
Ngày thứ hai, Từ Hành Chi lại gọi Chu Bắc Nam. Chu Bắc Nam ngược lại có chút tửu lượng, nhưng ấn tính tình nóng nảy của hắn, không chịu được bộ dáng vô dụng như vậy của Từ Hành Chi, sau khi chịu nhịn tính nết cùng hắn uống mấy tuần, một lời không hợp vén tay áo lên liền muốn đánh hắn.
Hai người đánh một chút, ngừng ngừng, uống hai chén rượu, lại động thủ, cuối cùng, Chu Bắc Nam chịu không nổi tửu lực bị Từ Hành Chi kéo về phòng khách, trong miệng còn lẩm bẩm Từ Hành Chi lão tử phiền nhất khuôn mặt này của ngươi mỗi lần cùng ngươi đi ra ngoài mẹ nó không có cô nương nào nhìn đến ta.
Ngày thứ ba, đổi thành Ôn Tuyết Trần cùng Khúc Trì tiếp rượu.
Ôn Tuyết Trần bởi vì tim có bệnh, không uống rượu, Khúc Trì vẫn luôn từ ngày thứ nhất ngủ thẳng đến bữa trưa hôm nay, tự biết tửu lượng quá kém, không còn dám uống như uống canh, vì vậy rượu trên bàn đều tiến vào trong bụng Từ Hành Chi.
Ôn Tuyết Trần ít nói, Khúc Trì tao nhã, rượu buồn lại thực sự say lòng người, hôm nay Từ Hành Chi cuối cùng cũng say rồi.
Hắn nắm bả vai Ôn Tuyết Trần tự dưng cười to, đem đùi Ôn Tuyết Trần vỗ ba ba vang: "Tuyết Trần, Tuyết Trần, chúng ta đi xem tiểu Đăng ở tổng đàn ma đạo a."
Ôn Tuyết Trần bị mấy bàn tay của hắn vỗ xuống mặt mày trắng bệch.
Khúc Trì vội vàng đem Từ Hành Chi kéo lại bên người, để hắn ở trên người mình làm ầm ĩ.
Hắn một bên động viên Từ Hành Chi, một bên trầm giọng đối với Ôn Tuyết Trần nói: "Tuyết Trần, ta chưa bao giờ thấy hắn tâm sự trầm trọng như vậy. Cửu Chi Đăng với hắn mà nói liền có quan trọng như thế không?"
"Quan trọng thì quan trọng. Nhưng hắn hành động như vậy, là do trong lòng hắn hổ thẹn." Ôn Tuyết Trần đơn giản đáp.
Khúc Trì nghi hoặc: "Hắn có gì thẹn đâu. Chẳng lẽ là bởi vì Cửu Chi Đăng hóa ma một lòng muốn chết, Hành Chi không thể nhẫn tâm xuống tay? Nhưng hắn khó động thủ, vốn là nhân chi thường tình a, Cửu Chi Đăng cũng sẽ không quở trách hắn. Dĩ vãng Hành Chi đối với hai sư đệ của hắn có bao nhiêu tình chân ý đốc, chúng ta đều xem ở trong mắt..."
Ôn Tuyết Trần: "Hắn chính là đang hối hận việc này... Hắn đem Cửu Chi Đăng nuôi đến quá tốt rồi."
Sau khi rượu say mặt đỏ, Từ Hành Chi từ chối hai người đưa tiễn, một thân một mình lung lay trở về điện. Ôn Tuyết Trần cùng Khúc Trì luôn mồm luôn miệng không tiễn không tiễn, cuối cùng vẫn là một đường theo đuôi đến cửa điện, đưa mắt nhìn Từ Hành Chi tiến vào rồi, mới từng người trở lại thu xếp.
Nhưng mà Từ Hành Chi vừa vào cửa, mấy bước té xuống, liền nằm ngã dưới gốc cây mai, say sưa nằm ngủ.
Mấy ngày trước đây rơi xuống một trận mưa đêm, từng chút từng chút cho đến bình minh, hoa mai trong viện đều bị mưa giội trôi xuống, từng mảnh từng mảnh sót hồng, sau khi phủ thành một lớp chăn mỏng xinh đẹp, lại được ánh trăng tẩy đến xanh ngọc bích.
Từ Hành Chi lẳng lặng nằm dưới tàng cây mai, bốn phía tất cả đều là đen nhánh, nệm xanh biếc, biến hồng nhạt, cảnh đẹp đủ để đem sáu phần men say tăng đến chín phần.
Giữa lúc mắt say lờ đờ mông lung, một người khoác quần áo đốt đèn chậm rãi đi tới, nhẹ giọng gọi hắn: "... Sư huynh?"
Từ Hành Chi dùng mắt buồn ngủ nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mảnh đèn đuốc cùng một khuôn mặt diễm sắc không quá rõ ràng: "... Trọng Quang."
"Sư huynh say rồi?" Mạnh Trọng Quang đem đèn đặt ở bên chân, thân thủ nắm phía sau lưng Từ Hành Chi, âm thanh trầm thấp xuống, "... Là vì Cửu Chi Đăng sao?"
Từ Hành Chi trong lúc mông lung, cảm thấy được tìm được một người có thể thổ lộ hậm hực trong lòng mà không bị trào phúng.
"Tiểu Đăng quá mức chính trực..." Hắn nằm phục ở trên vai Mạnh Trọng Quang, mê mang nói, "Sớm biết y sẽ quay về đó, ta sẽ không dạy y như vậy... Không nên dạy y như vậy."
Bên môi Từ Hành Chi mang theo cảm giác say cùng mùi hương nhè nhẹ cực dụ người, hầu kết Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng lăn một vòng: "Sư huynh..."
"... Tiểu Đăng y nhập môn so với ngươi sớm chút, thời gian bồi ta cũng nhiều hơn chút." Từ Hành Chi mặc cho Mạnh Trọng Quang ôm lấy, muốn ấm áp dịu nhẹ của người trước mắt ngâm vào bên trong cơ thể, hắn rõ ràng đếm những việc nhỏ của Cửu Chi Đăng, ngữ điệu ôn nhu, lại chưa từng chú ý tới Mạnh Trọng Quang thời điểm nghe tới hai từ "tiểu Đăng" khóe môi hạ xuống.
"Hôm nay sao trời thật đẹp. Y lần đầu tiên gọi ta sư huynh chính là ở trên nóc nhà, thời điểm chúng ta lần đầu tiên ngắm sao. Y có thể nhận biết hết thảy tinh tú..."
"Tiểu Đăng nếu thích cười thì tốt rồi. Đáng tiếc đáng tiếc, cười một cái, ngày tháng liền khác hơn."
"Y từng nói qua, bên trong tổng đàn ma đạo trừ mẫu thân y, y cơ hồ không quen biết ai, ngay cả Tạp Tứ cũng vậy..."
Lời nói đến đây, Từ Hành Chi một chữ cũng không nói ra được.
Một đạo lửa nóng dán lên bờ môi hơi lạnh của hắn, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy sau gáy bị người ngăn chặn, có một bàn tay leo lên lồng ngực của mình, dùng sức nắm chặt bắp thịt đẹp đẽ rắn chắc nơi ngực trái của hắn, đầu ngón tay cũng như thế chuẩn xác mà véo tâm điểm muốn mệnh kia.
Tiếng rên khẽ của Từ Hành Chi bị đối phương thong dong nuốt xuống.
Cong lên đầu gối tách ra hai chân Từ Hành Chi, làm cho chân của hắn không chỗ sắp đặt, chỉ có thể vội vàng mà mở ra.
Từ Hành Chi bị hôn hôn đến phát ngốc, chỉ cảm thấy thứ quấn quýt si mê hắn mềm mại đến kỳ cục, vừa kiên trì lại khủng bố, không chịu buông hắn dù cho một chút không gian hô hấp.
Từ Hành Chi nhất thời kinh hãi, càng quên tác dụng của mũi, càng hô hấp càng muốn mở miệng, mà liền như vậy nhất thời thất thủ, liền dễ dàng phóng túng cái lưỡi gai tựa như mèo kiatiến vào trong miệng hắn, tùy ý quấy rối.
... Oanh ngữ líu lo như hoa nở, dòng suối sụt sùi khó tuôn ra.
Sau khi chiếc lưỡi mềm mại rõ ràng kia lưu luyến không rời mà lui lại, Từ Hành Chi vừa mới chật vật tìm về khả năng hô hấp, từng ngụm từng ngụm thở dốc, hai má đỏ bừng lên.
... Trọng Quang?... Mới vừa rồi là Trọng Quang đối với mình...
Thừa dịp thời điểm thần trí hắn mê muội, Mạnh Trọng Quang quay quanh đến phía sau Từ Hành Chi, học tư thế Từ Hành Chi khi còn bé ôm bọn họ, dùng chân dài cậy mạnh đem Từ Hành Chi giam cầm lại, một tay kéo lấy dây cột tóc trắng của Từ Hành Chi, nơi cổ tay quấn quanh hai vòng, kéo về phía sau, đồng thời lấy ngón tay ôm lấy cằm Từ Hành Chi, ép hắn đem mặt chuyển hướng bên cạnh.
Từ Hành Chi tửu lực xâm thể, thật sự là gân cốt không còn chút sức lực nào, cảm nhận cơ thể có dị trạng, lại có chút kinh hoảng: "... Trọng Quang?"
Đầu ngón tay Mạnh Trọng Quang nắn bóp da dẻ phía cổ Từ Hành Chi, mắt đầy si mê.
"Sư huynh, ta không muốn nghe ngươi nhắc đến Cửu Chi Đăng. Y đi, hiện tại tại người bên cạnh ngươi là ta.... Cũng chỉ có ta. Ngươi chỉ cần nhìn một mình ta là đủ rồi."
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên, chợt liền cảm thấy được cần cổ ngứa, không thể không thuận phương hướng hắn dùng lực ngẩng đầu lên đến, cảm giác thân thể không nghe sai khiến làm cho hắn trong mắt nhiễm phải một tầng tức giận bất lực đến tái đi: "Trọng Quang... Đừng nghịch, sư huynh trên người thực không có khí lực, đừng tiếp tục đùa sư huynh."
Mạnh Trọng Quang nghe vậy mỉm cười, mở ra môi, chậm rãi dùng răng cắn vào cổ Từ Hành Chi, liếm mút hầu kết lăn lộn không thôi.
Xúc cảm khác thường lệnh Từ Hành Chi suýt nữa kêu ra tiếng, nhưng hắn trước khi kêu thành tiếng, đột nhiên nhớ lại một chuyện.
—— Ba người Chu Bắc Nam ngủ lại biệt quán tạm trú cách tẩm điện hắn không xa.
Vì thế hắn nhanh chóng đè ép lại tiếng rên suýt kêu ra, biến thành một tiếng ẩn nhẫn khàn khàn than nhẹ: "Không cho —— ách ân!"
Từ Hành Chi yếu ớt phản kháng tựa hồ phi thường khiến Mạnh Trọng Quang vui sướng, hắn đem cổ tay quấn dây cột tóc ép xuống, da đầu Từ Hành Chi đau nhói, chỉ có thể bày ra tư thái bị cưỡng bức, đem cần cổ yếu ớt lộ ra, tùy người hái.
Hắn ngửi được một luồng hương thơm thực vật thoang thoảng, cũng không phải mùi mai tràn ngập trong viện, mà là một loại mùi vị thiên nhiên mát lạnh.
Từ Hành Chi bị rượu thiêu đốt đến ngứa ngáy trong óc mơ hồ oanh minh, xấu hổ khôn kể, hắn muốn đem Mạnh Trọng Quang đẩy ra, tay chân lại ngoài ý muốn mềm yếu như bùn nhão, lại không nghe hắn sai khiến.
"... Sư huynh, ta thật ghen tỵ a." Mạnh Trọng Quang rốt cục ngừng miệng, đôi môi dọc theođường vong cung cổ hắn vuốt nhẹ đến dưới đáy tai Từ Hành Chi, đem tiếng lẩm bẩm cùng nhiệt khí thổi vào trong tai Từ Hành Chi, "Sư huynh nếu lấy chuyện Cửu Chi Đăng nhập môn sớm hơn ta bốn năm mà nói, Trọng Quang không phục."
Hắn tiếp tục nói: "... Ta trước đây có nằm mơ cũng chẳng ngờ trên đời sẽ có người tốt như sư huynh vậy. Nếu như ta biết, ta nhất định rất sớm tìm đến, cùng sư huynh ngày ngày làm bạn..." (Jeje: Editor mà biết Từ sư huynh ở đâu thì cũng chạy đến bái lạy nhập môn a TT_TT)
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy thân mật như vậy thật sự bức bối, lỗ tai lại bị Mạnh Trọng Quang thổi đến mức nóng rực, nhưng cơn nóng giận thời điểm ý thức đến đối tượng phát tiết là Mạnh Trọng Quang, liền tức thì nhũn dần mấy phần: "Trọng Quang, không thể như thế, ngươi với ta là..."
"Sư huynh, Trọng Quang thích ngươi."
Từ Hành Chi như bị sét đánh, từ góc độ hắn bị cưỡng bách hiện tại, chỉ có thể dùng dư quang nhìn thấy lỗ tai Mạnh Trọng Quang.
Hắn liền bình tĩnh trừng đường viễn lỗ tai cực đẹp của Mạnh Trọng Quang, hoài nghi mình sau khi say rượu xuất hiện ảo giác.
Mạnh Trọng Quang dường như nhìn thấu tâm tư Từ Hành Chi, lẩm bẩm "Thích ngươi", một tiếng một tiếng, giống như kim đồng hồ chạy, va vào tai Từ Hành Chi, đinh tai nhức óc.
Từ Hành Chi trước chưa bao giờ có loại tâm tư này, nhất thời lại là thất ngữ thất thần, tùy Mạnh Trọng Quang ghé vào lỗ tai hắn cười yếu ớt nói nhỏ: "Y đã biến mất. Ta sẽ không lại buông tha sư huynh.... Sư huynh, ngươi sớm muộn cũng là của ta."
Cặp môi kia nhiều lần trằn trọc, lần thứ hai rơi trên môi Từ Hành Chi, tinh tế vuốt nhẹ chốc lát, rồi đột nhiên cuồng bạo, môi dưới hắn bị lôi kéo cắn vài cái, để lại dấu răng ngọt ngào, lập tức, một mảnh nhẵn nhụi ôn nhuyễn lần thứ hai thăm dò bên trong miệng hắn, trước trước sau sau, thẳng đem Từ Hành Chi quấy nhiễu thấp suyễn liên tục, thái dương bị mồ hôi thấm ướt, mấy lọn tóc ngổn ngang chật vật buông xuống, kề sát thái dương.
Vân vương trong lòng, ba sao trên trời. Hôm nay là hôm nào, trông thấy phu quân.
... Từ Hành Chi bỗng nhiên vươn mình ngồi dậy.
Thời điểm ban đầu mở mắt, nhìn thấy điêu khắc đại bàng thành Lưu Vân bên thành giường, Từ Hành Chi còn tưởng rằng chính mình còn đang trong ký ức nguyên chủ.
Mãi đến tận khi hắn phát hiện mình có thể tự chủ chi phối thân thể, hắn mới xác định, chính mình đã trở về.
Nơi này không phải động thạch nhũ mấy người bọn họ sống nhờ phía dưới vách núi, mà là một tòa cung điện quy mô khá lớn. Trang sức bốn phía đều dùng thạch sức làm chủ, bên trong lư hương nhỏ bằng đá mang hình dáng hoa sen tản ra từng trận khói mờ, một bồi hương thảo đã đốt sạch, chỉ còn mấy cây thảo tâm bên trong hoa văn điêu khắc tỏa ra hồng quang.
Nơi này là cung điện của Nam Ly, Từ Hành Chi ở bên trong ký ức của Diệp Bổ Y đã xem qua.
Thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, Từ Hành Chi không chỉ không có thoải mái sau khi tỉnh mộng, ngược lại hồi hộp khó nhịn, phí hết công sức mới nhịn xuống không nôn mửa ra.
Bắt đầu hôn mê, kết thúc hôn mê. Hắn ở bên trong giấc mộng của nguyên chủ trì hoãn quá lâu, cho nên hắn đã không nhận rõ sự khác biệt hiện thực cùng giấc mộng.
Hắn phát hiện quan hệ giữa nguyên chủ cùng Mạnh Trọng Quang, cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của hắn.
Càng khiến hắn bất an chính là, hắn rõ ràng nhớ tới lời nói đêm đó của sư huynh đệ, nguyên chủ từng đề cập, nếu có kiếp sau, duy nguyện được đến một phụ thân như Thanh Tĩnh quân, cùng một muội như Nguyên Như Trú.
... Trong trí nhớ của Từ Bình, phụ thân Từ Tam Thu của hắn tính tình ôn hòa, có thể cùng hắn cùng bàn uống rượu, bao dung hắn hỗn nháo, tùy hứng, thậm chí không làm việc đàng hoàng.
Từ Ngô Đồng hiểu chuyện, ngoan ngoãn, tình cờ lại có thần thái tiểu nữ, yêu thích làm nũng với hắn, cùng hắn lẳng lặng ngồi ở trên thềm đá xem sao ngắm trăng, cũng sẽ vì hắn sau khi say rượu về luộc một bát nước lê nóng giải rượu.
Nếu như không có người nhà như vậy, y theo tính tình của hắn, đại khái đã lấy trời làm chăn đất làm nền, chu du thiên hạ, hà tất quyến luyến một cánh cửa luôn sẵn sàng vì hắn mở cửa cùng một chén canh nóng kia?
Nếu như không phải vì người nhà như vậy, hắn hà tất đem hết toàn lực cũng phải trở lại hiện thế?
Thế nhưng, ký ức của nguyên chủ lại buộc hắn nhìn thẳng vấn đề.
—— Hắn vì sao phải đi tới nơi này, vì sao phải tiếp quản nhân sinh Từ Hành Chi?
Giấc mộng nguyên bản của Từ Hành Chi, vì sao phản chiếu lại trong hiện thực của hắn?
Vì sao nhất định muốn là hắn tới làm chuyện này?
Thời điểm thế giới chi thức kia đưa hắn tiến vào, nói cái gì gọi là "nhiễu loạn nghiêm trọng mạch lạc thế giới trong thoại bản", bây giờ nghĩ lại, toàn bộ mẹ nó đều vô nghĩa.
.. Bất quá là một quyển thoại bản chắp bút liền viết, ném lên quầy sách cũ cũng không người hỏi thăm, sao có bản lĩnh lớn như vậy?
Lúc trước đầu óc hắn hỗn độn, từ trên giường ấm trong nhà bị cưỡng ép lôi kéo đến bên trong dị vực đen kịt, đã có chút bừa bãi, ban đầu bị tập trung vào Man Hoang liền suýt chút nữa bị con quái vật dao cạo kia một đao cắt đứt, không dễ dàng tránh ra được một cái mạng, liền đụng phải Mạnh Trọng Quang.
Hắn thậm chí chưa kịp đối với lý do thế giới chi thức kéo hắn xuống nước suy tính nhiều hơn chốc lát, liền bị bách nhận lấy thanh chủy thủ để giết Mạnh Trọng Quang.
... Thao.
Chi tiết nhỏ linh tinh vụn vặt như cỏ nước dây dưa trong tủy não hắn, hắn đau đầu không thôi, liền ngay cả việc phát hiện nguyên chủ cùng Mạnh Trọng Quang quan hệ không hề tầm thường so sánh với chuyện đó chẳng còn đáng sốt ruột.
Hắn duỗi tay lần mò, thanh chủy thủ thế giới chi thức tặng hắn này được hắn đặt dưới gối. Không biết có phải hay không trùng hợp, nó vừa vặn đặt ở bên gối trái, Từ Hành Chi nếu như muốn rút chủy thủ, cũng chỉ là chút công phu khoát tay.
Từ Hành Chi cầm chủy thủ nhìn liền cảm thấy buồn nôn, chiếu vị trí cũ nhét vào trở lại.
Làm qua vài động tác đơn giản, Từ Hành Chi mới phát giác được nằm đến xương cốt đau, chân vừa nhấc xuống, ai ngờ đầu gối mới hơi dùng sức, chính là một trận trời đất quay cuồng.
Đúng vào lúc này, một cái đầu vội vàng chui qua cánh cửa đóng kín, vừa vặn thấy bộ dáng loạng chòa loạng choạng muốn bước xuống của Từ Hành Chi.
"Ai ai, ai!"
Một đôi tay trong phút chốc liền đưa tới trước người Từ Hành Chi, nhưng mà Từ Hành Chi vẫn là xuyên qua thân thể hắn, rầm một cái té lên mặt đất.
Chu Bắc Nam cứng chốc lát, giơ tay nhìn hình dáng bàn tay nửa trong suốt của chính mình, mỉm cười tự giễu.
Hắn chuyển mở mắt, nhìn thấy bộ dáng Từ Hành Chi ôm đầu cuộn thành một đoàn, cánh tay khoanh lại, nhìn có chút hả hê cười nói: "Nằm đủ bốn ngày, mở mắt liền muốn xuống đất, té chết ngươi chưa."
Từ Hành Chi hư huyễn một đôi mắt trên mặt đất sờ soạng nửa ngày, mới sờ đến mép giường, hắn dùng khuỷu tay ngăn chặn mép giường, miễn cưỡng đem thân thể chỉnh lại liền nhức đầu.
Nhưng sau khi có thể mở miệng hắn nói ra câu nói đầu tiên là: "Nằm bốn ngày, ta mới tỉnh một chốc ngươi đã ngửi mùi chạy tới? Có phải là nhàn rỗi không chuyện gì liền hướng chỗ ta chạy qua a."
Chu Bắc Nam vừa mới ở trong mơ còn cùng hắn uống rượu đánh nhau mặt đỏ lên: "Cút, bớt dát vàng lên mặt mình, ta là sợ ngươi sơ ý một chút chết ở trên giường không ai nhặt xác cho ngươi."
"Sợ ta chết, ngươi vừa nãy đỡ ta làm gì."
Chu Bắc Nam trợn mắt nói nói dối: "... Ai mẹ nó đỡ ngươi? Lại nói, ngươi nhìn ta có chỗ nào giống như đỡ được ngươi sao? A?"
"Không đỡ nổi ngươi còn đỡ."
Chu Bắc Nam bị nghẹn đến lườm một cái, nhưng vẫn là nhận mệnh theo sát Từ Hành Chi đồng thời sóng vai ngồi dưới giường: "Chó cắn Lã Động Tân." (*)
(*) Cái tích này nó hơi bị dài mình tóm tắt lại cho gọn nhất có thể vậy.
Lã Động Tân có một người bạn tên Cẩu Diểu. Lúc Cẩu Diểu cưới vợ, Lã Động Tân sợ bạn vì ham mê sắc đẹp mà bỏ quên việc học, cho nên đề nghị ba đêm đầu để cho ông ngủ cùng vợ bạn. Thế nhưng ba đêm đầu Lã Động Tân đều chỉ ngồi đọc sách, để cho vợ Cẩu Diểu ngủ một mình. Cẩu Diểu sau đêm thứ tư gặp nghe vợ oán trách vì sao phu quân không ngủ cùng mình ba đêm đầu liền hiểu ra tâm ý của Lã Động Tân.
Về sau nhà Lã Động Tân bị bão làm sập, Lã Động Tân tìm Cẩu Diểu xin giúp đỡ. Cẩu Diểu đón tiếp tận tình nhưng chờ mãi vẫn không đả động gì đến việc giúp sửa nhà. Lã Động Tân cho rằng bạn mình thay đổi quay về nhà thì phát hiện ra cả ngôi nhà đã được xây mới, trong nhà dán đầy giấy trắng như đưa tang. Vợ con Lã Động Tân đang ngồi khóc trước quan tài trông thấy ông thì hoảng sợ, hỏi ra mới biết Cẩu Diểu báo tin về rằng Lã Động Tân đã chết trên đường nên gửi quan tài về. Lã Động Tân mở quan tài ra thì thấy bên trong chất đầy vàng bạc châu báu cùng một tờ giấy nhắn của Cẩu Diểu: "Cẩu Diễu không phải là phụ lòng huynh, xin tặng huynh số kim ngân này và một căn nhà. Huynh khiến thê tử ta giữ phòng trống, ta khiến thê tử huynh khóc đoạn trường".
Từ đó dân gian có câu "Cẩu Diểu Lã Động Tân" nhưng "Cẩu Diễu" (苟杳) và "Cẩu giảo" (狗咬) đồng âm, truyền tới truyền lui mới trở thành "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt người khác." Câu này ý chỉ làm việc tốt cho đối phương mà đối phương lại không nhận ra.
Từ Hành Chi cười cười, thân thủ kéo khăn giường, cầm trên tay cọ lau bụi bặm đi.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, Từ Hành Chi lần này té không nhẹ. Bên trong đầu hắn như nổ ong ong, ong ong hét lên hồi lâu, hắn mới hoãn trận sức lực này, đề ra nghi vấn hướng Chu Bắc Nam hỏi: "... Ta ngủ bốn ngày?"
... Không trách Chu Bắc Nam đều có thể gấp như vậy.
"Ân. Ai tới gọi ngươi cũng không tỉnh, ngày hôm qua Lục Ngự Cửu tới thăm ngươi, còn bị ngươi dọa khóc." Chu Bắc Nam tựa hồ nói chuyện không đâm Từ Hành Chi hai câu liền cả người khó chịu, "Ngươi là heo sao?"
Từ Hành Chi không có chút nào để ý: "Cha, thương tổn trên vai ngươi như thế nào rồi?"
Chu Bắc Nam: "..."
Không thể từ chỗ Từ Hành Chi chiếm tiện nghi về mặt miệng lưỡi Chu Bắc Nam hơi có chút căm giận: "Lão tử rất khỏe mạnh, một quãng thời gian không thể động thương mà thôi."
Chu Bắc Nam hiển nhiên đối với sự tình của chính mình không quá chú ý. Hắn rất nhanh nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, hỏi ngược lại: "Ngươi xảy ra chuyện gì? Từ sau khi tiến vào Man Hoang luôn ngủ hôn thiên ám địa, không phải thân thể có vấn đề đi?"
Từ Hành Chi nhất thời nghẹn lời.
Theo tình huống trước mắt mà nói, hắn thật sự có vấn đề rất lớn, từ da đến cốt đều đổi thành thân thể của một người khác.
Chu Bắc Nam thấy Từ Hành Chi không nói lời nào, ngược lại nổi lên tâm tư truy căn cứu đế, bắt lấy hắn hỏi: "Ngươi đến cùng làm sao vậy? Tâm sự nặng nề, trước đây ngươi không như vậy a. Trước đây..."
Đề cập trước đây, hắn ngược lại chính mình trước tiên ngậm miệng, hiếm thấy mà cân nhắc ngôn từ một chút, mới mở miệng nói: "Cũng đúng, những năm này ngươi cùng Cửu Chi Đăng ở cùng nhau, y không thiếu lần làm khó ngươi đi?"
Từ Hành Chi sững sờ, biết đến hắn đang hiểu lầm cái gì, hơn nữa hiểu lầm rất lớn.
Nhưng mà hắn nghĩ lại vừa nghĩ, vẫn chưa mở miệng phủ nhận, mà là

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện