Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?
Chương 5
Đã hơn một tuần trôi qua sau khi Mục Sở Thanh rời đi, Nguyệt tử lầu mới mở cửa hoạt động trở lại. Nhưng có chút kỳ lạ là đã hơn một tuần nay họ không thấy Cố công tử xuất hiện. Có người thắc mắc nên cũng bóng gió hỏi bà chủ Lý thì cũng nhận được lý do là cậu không khỏe.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến khi gần đến ngày sinh thần của bà, Nhất Thiên muốn lên núi Dạ Lang tìm hoa Dạ Liên Hiệp. Cậu đã âm thầm nhờ các tỷ muội trong tử lầu giữ bí mật cho mình để mình cùng Tiểu Tinh lên núi hái hoa vì muốn tạo cho bà một bất ngờ.
Cả hai vui vẻ lén rời khỏi nhà thì cũng là lúc từ trong căn phòng đối diện một thân ảnh cũng rời đi.
- Tiểu Tinh…muội nói xem…nếu nương ta nhìn thấy nhiều hoa Dạ Liên Hiệp này người sẽ thế nào?
- Đương nhiên là sẽ rất vui rồi…vì đây là loài hoa mà bà chủ thích nhất mà. Nhưng chúng ta hái như vậy có nhiều quá không?
- Ta muốn trồng cho người vườn hoa nhỏ Dạ Liên Hiệp.
- Vâng.
Hai người vẫn đang cặm cụi đào củ của hoa Dạ Liên Hiệp thì cậu bỗng quay người lại rút vội trong người mình một con dao phóng thẳng nó về phía lùm cây gần đó.
‘‘keng’’
Tiếng leng keng vang lên nghe rất chói ta, bên trong lùm cây đó, một nam nhân thân người cao lớn bước ta, tay cầm con dao của cậu nhìn ngắm.
- Thân thủ khá giỏ, lần đầu tiên có người có thể cảm nhận được ta với khoảng cách xa như vậy.
- Ngươi là ai? Sao lại ở trên núi Dạ Lang?
- Là ai không quan trọng. Quan trọng ở đây có rất nhiều sói.
Nhất Thiên nghe tên kia nhắc đến sói liền khó chịu, cậu cố lắng nghe âm thanh của gió, xác định được sói con đang gặp nguy hiểm.
Tiểu Tinh cũng như cảm nhận được gì đây, cô rút trong người ra một dây roi đầy gai nhọn và khá dài. Nam nhân kia nhìn thấy dây roi của cô thì hơi nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì cô đã dùng lực quật một roi mạnh nhắm về phía họ.
- Tất cả tránh ra…trên roi có độc.
‘‘Rầm’’
Tata cả mọi người nhìn cái cây to lớn kia từ từ ngã xuống mà kinh ngạc, chỉ một cái vung roi mà làm ngã cả thân cây to vậy, người trước mặt họ không phải dạng vừa.
- Thả sói con ra mau.
- Sói con?
- Tiểu Tinh, bình tĩnh.
Nhất Thiên nắm tay Tiểu Tinh tránh cô vung roi loạn xạ, cậu bước lên một chút, chỉ tay về phía sau họ ý nói sói con đang ở đó.
Nam nhân kia có chút hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng vẫn lấy lại vẻ lạnh lùng của mình phất tay cho người mang bao tải lên.
- Ý ngươi chính là thứ đang ở bên trong bao tải này là sói con?
- Vậy bộ ngươi bị điếc hay sao hay tai bị khuyết? Ta đã nói ngươi thả sói con ra thì ngươi mau làm đi, ngươi dài dòng làm gì?
- …
Cả đám người đó trố mắt nhìn nam nhân trước mặt đang lớn tiếng với chủ nhân của mình. Họ có chút lo lắng nhưng nhanh chóng nam nhân của họ chỉ chép miệng, một kiếm hướng bao tải kia đâm xuống.
Nhưng lưỡi kiếm lạnh của người kia chưa kịp đam xuống thì nó đã bị một bàn tay khác nắm lại. Họ không biết Nhất Thiên là cách nào có thể nhanh đến vậy. Chỉ trong tích tắc có thể cản được lưỡi kiếm của chủ nhân họ.
Nhất Thiến mặc máu chảy thành dòng nhưng vẫn nhất quyết giữ chặt, cậu hét lên một tiếng rồi đem lưỡi kiếm kia bẻ gãy làm đôi.
Tiếng hét của cậu đã thu hút sự chú ý của bầy sói, nhanh như chớp sói lớn đầu đàn đã dẫn đàn chạy đến chỗ cậu. Cậu ôm cái bao tải đi lại chỗ bầy sói và Tiểu Tinh, cậu cho sói con ra ngoài rồi quay đầu nhìn đám người kia ánh mắt đầu căm phẫn.
- CÚT.
- Ngươi…láo xược…ngươi biết đây là ai không hả?
- Ta không quan tâm, cho dù hắn có là hoàng thượng đi nữa thì ta cũng không sợ. Ta không quen nói lại lần hai.
- Ngươi…
- Một.
- Chủ nhân…xin hãy ra lệnh.
- Hai.
Tiếng hô lần hai của cậu vang lên, Tiểu Tinh và bầy sói vào thế sẵn sàng chiến đấu, nam nhân kia hơi nheo mất nhìn kỹ con người trước mặt rồi mới lên tiếng ra lệnh cho người của mình.
- Rút. Ta cảm thấy hơi mệt, nên về nghỉ ngơi rồi.
‘‘Phập’’
- Đem những thứ dơ bẩn của ngươi ra khỏi núi Dạ Lang.
Nhất Thiên ném về chỗ người kia nửa lưỡi kiếm gãy lúc nãy, cậu không quan tâm đó là thứ gì, chỉ cần thứ làm hại đến sói của cậu thì đều là thứ dơ bẩn.
- Dơ bẩn?
- Nó dơ bẩn nhưng lũ người các ngươi vậy. CÚT.
Nam nhân đó không nói gì chỉ im lặng quay người bỏ đi, đi được một đoạn khá xa, một trong đán thuộc hạ của y lên tiếng hỏi.
- Chủ nhân, vì sao lúc nãy người lại không cho đám thuộc hạ ra tay?
- Nếu như đánh, người bỏ mạng sẽ là chúng ta.
- Sao?
- Cô nương đứng bên cạnh y các ngươi cũng đã thấy, còn y ta không thể nhìn ra được sức mạnh hay chút võ công nào thật sự của y.
- Sao có thể?
- Nhưng có cái ta chắc chắn, người này có mối liên kết đối với bầy sói đó. Và ta muốn các ngươi điều tra thử xem rốt cuộc người đó là ai.
- Vâng. Thưa chủ nhân.
Quay lại chỗ của cậu, từ kia đám người kỳ lạ kia rời đi, cậu mới thực sự thả lỏng cơ thể. Cậu không biết làm cách nào đã che giấu đi việc mình biết võ công. Từ khi nhìn vào ánh mắt của người đó, cậu biết rằng tên đó đang ngầm đánh giá năng lực của mình.
- Công tử, tay người bị thương rồi.
- Ta không sao. Sói nhỏ có bị gì không?
- Sói nhỏ vẫn ổn.
Cậu đi lại chỗ sói nhỏ, xem xét qua một lượt cho nó rồi mới vẫy sói lớn lại chỗ mình. Cậu cuối đầu chạm nhẹ trán mình vào đầu nó, mỉm cười nói.
- Không sao rồi. Từ giờ ngươi nên cảnh giác hơn đi, đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không phải là đối thủ của tên đó. Mau dẫn tất cả về hang đi, lúc nào rảnh ta sẽ đến tìm các ngươi.
Cậu tạm biệt bầy sói, cả hai cùng nhau xuống núi, khi xuống đến nơi thì trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, gió cũng bắt đầu nổi. Dự cảm có điều gì đó chẳng lành, cậu cùng Tiểu Tinh nhanh chóng chạy nhanh về hướng Nguyệt tử lầu.
Vừa về đến nơi cũng là lúc cậu tận mắt nhìn thấy nương của mình một kiếm xuyên người, bà chỉ kịp nhìn về phía cậu mỉm cười lắc đầu rồi gục xuống.
- Nương…
- Công tử…khoan đã…đừng vội qua đó.
- Tiểu Tinh…muội đang làm gì vậy hả? Muội không nhìn thấy gì sao? Ta phải đi cứu nương…ta phải cứu nương ta…
Nhất Thiên cố vùng vẫy ra khỏi sự khống chế của Tiểu Tinh. Cậu dù rất muốn khóc nhưng không thể nào khóc được, từ khi hồi sinh trở lại cậu đã mất đi tất cả cảm xúc. Cậu không thể cảm nhận được niềm vui, đau đớn, cơ thể cậu không cảm giác được đau là gì hay nói đúng hơn cậu không thể cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố.
Tiểu Tinh sau khi thấy gương mặt bình thản của cậu thì mới buông người ra. Họ chăm chú nhìn về đám người đã ra tay với nương cậu, đã ra tay đốt cả Nguyệt tử lầu. Hai người nhận ra đó chính là người của Mục Sở gia.
- Lại là người của Mục Sở Khanh, tên khốn.
Bàn tay cậu nắm chặt thành quyền, chiếc roi gai màu đen giấu trong một chiếc túi được cậu lôi ra, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng xông vào đám người của Mục Sở gia. Gương mặt lạnh lùng, cậu và cô ra tay một cách tàn độc nhất, chỉ một thoáng đã gϊếŧ chết tất cả, chỉ chừa lại một tên.
Cố Nhất Thiên đi đến nắm cổ áo tên kia lôi dậy, gằng từng chữ nói lớn vào mặt hắn.
- Nhắn với người của Mục Sở Khanh, ngày này năm sau lấy máu tế Nguyệt tử lầu, lấy hủ cấp tế Lý Mộc Thiên.
Tên đó nghe đến đâu thì gật đầu đến đấy, nhìn thấy cậu tha mạng cho hắn thì hắn ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy. Người dân gần đó đã hết sức cố gắng dập tắt lửa nhưng tất cả đã quá muộn.
Ngọn lửa gặp gió lớn đã nhanh chóng thiêu rụi toàn bộ Nguyệt tử lầu. Nhưng cũng may mọi người đều không sao, chỉ có bà chủ Lý vì cố ngăn cản đám người kia nên mới đoản mệnh.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến khi gần đến ngày sinh thần của bà, Nhất Thiên muốn lên núi Dạ Lang tìm hoa Dạ Liên Hiệp. Cậu đã âm thầm nhờ các tỷ muội trong tử lầu giữ bí mật cho mình để mình cùng Tiểu Tinh lên núi hái hoa vì muốn tạo cho bà một bất ngờ.
Cả hai vui vẻ lén rời khỏi nhà thì cũng là lúc từ trong căn phòng đối diện một thân ảnh cũng rời đi.
- Tiểu Tinh…muội nói xem…nếu nương ta nhìn thấy nhiều hoa Dạ Liên Hiệp này người sẽ thế nào?
- Đương nhiên là sẽ rất vui rồi…vì đây là loài hoa mà bà chủ thích nhất mà. Nhưng chúng ta hái như vậy có nhiều quá không?
- Ta muốn trồng cho người vườn hoa nhỏ Dạ Liên Hiệp.
- Vâng.
Hai người vẫn đang cặm cụi đào củ của hoa Dạ Liên Hiệp thì cậu bỗng quay người lại rút vội trong người mình một con dao phóng thẳng nó về phía lùm cây gần đó.
‘‘keng’’
Tiếng leng keng vang lên nghe rất chói ta, bên trong lùm cây đó, một nam nhân thân người cao lớn bước ta, tay cầm con dao của cậu nhìn ngắm.
- Thân thủ khá giỏ, lần đầu tiên có người có thể cảm nhận được ta với khoảng cách xa như vậy.
- Ngươi là ai? Sao lại ở trên núi Dạ Lang?
- Là ai không quan trọng. Quan trọng ở đây có rất nhiều sói.
Nhất Thiên nghe tên kia nhắc đến sói liền khó chịu, cậu cố lắng nghe âm thanh của gió, xác định được sói con đang gặp nguy hiểm.
Tiểu Tinh cũng như cảm nhận được gì đây, cô rút trong người ra một dây roi đầy gai nhọn và khá dài. Nam nhân kia nhìn thấy dây roi của cô thì hơi nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì cô đã dùng lực quật một roi mạnh nhắm về phía họ.
- Tất cả tránh ra…trên roi có độc.
‘‘Rầm’’
Tata cả mọi người nhìn cái cây to lớn kia từ từ ngã xuống mà kinh ngạc, chỉ một cái vung roi mà làm ngã cả thân cây to vậy, người trước mặt họ không phải dạng vừa.
- Thả sói con ra mau.
- Sói con?
- Tiểu Tinh, bình tĩnh.
Nhất Thiên nắm tay Tiểu Tinh tránh cô vung roi loạn xạ, cậu bước lên một chút, chỉ tay về phía sau họ ý nói sói con đang ở đó.
Nam nhân kia có chút hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng vẫn lấy lại vẻ lạnh lùng của mình phất tay cho người mang bao tải lên.
- Ý ngươi chính là thứ đang ở bên trong bao tải này là sói con?
- Vậy bộ ngươi bị điếc hay sao hay tai bị khuyết? Ta đã nói ngươi thả sói con ra thì ngươi mau làm đi, ngươi dài dòng làm gì?
- …
Cả đám người đó trố mắt nhìn nam nhân trước mặt đang lớn tiếng với chủ nhân của mình. Họ có chút lo lắng nhưng nhanh chóng nam nhân của họ chỉ chép miệng, một kiếm hướng bao tải kia đâm xuống.
Nhưng lưỡi kiếm lạnh của người kia chưa kịp đam xuống thì nó đã bị một bàn tay khác nắm lại. Họ không biết Nhất Thiên là cách nào có thể nhanh đến vậy. Chỉ trong tích tắc có thể cản được lưỡi kiếm của chủ nhân họ.
Nhất Thiến mặc máu chảy thành dòng nhưng vẫn nhất quyết giữ chặt, cậu hét lên một tiếng rồi đem lưỡi kiếm kia bẻ gãy làm đôi.
Tiếng hét của cậu đã thu hút sự chú ý của bầy sói, nhanh như chớp sói lớn đầu đàn đã dẫn đàn chạy đến chỗ cậu. Cậu ôm cái bao tải đi lại chỗ bầy sói và Tiểu Tinh, cậu cho sói con ra ngoài rồi quay đầu nhìn đám người kia ánh mắt đầu căm phẫn.
- CÚT.
- Ngươi…láo xược…ngươi biết đây là ai không hả?
- Ta không quan tâm, cho dù hắn có là hoàng thượng đi nữa thì ta cũng không sợ. Ta không quen nói lại lần hai.
- Ngươi…
- Một.
- Chủ nhân…xin hãy ra lệnh.
- Hai.
Tiếng hô lần hai của cậu vang lên, Tiểu Tinh và bầy sói vào thế sẵn sàng chiến đấu, nam nhân kia hơi nheo mất nhìn kỹ con người trước mặt rồi mới lên tiếng ra lệnh cho người của mình.
- Rút. Ta cảm thấy hơi mệt, nên về nghỉ ngơi rồi.
‘‘Phập’’
- Đem những thứ dơ bẩn của ngươi ra khỏi núi Dạ Lang.
Nhất Thiên ném về chỗ người kia nửa lưỡi kiếm gãy lúc nãy, cậu không quan tâm đó là thứ gì, chỉ cần thứ làm hại đến sói của cậu thì đều là thứ dơ bẩn.
- Dơ bẩn?
- Nó dơ bẩn nhưng lũ người các ngươi vậy. CÚT.
Nam nhân đó không nói gì chỉ im lặng quay người bỏ đi, đi được một đoạn khá xa, một trong đán thuộc hạ của y lên tiếng hỏi.
- Chủ nhân, vì sao lúc nãy người lại không cho đám thuộc hạ ra tay?
- Nếu như đánh, người bỏ mạng sẽ là chúng ta.
- Sao?
- Cô nương đứng bên cạnh y các ngươi cũng đã thấy, còn y ta không thể nhìn ra được sức mạnh hay chút võ công nào thật sự của y.
- Sao có thể?
- Nhưng có cái ta chắc chắn, người này có mối liên kết đối với bầy sói đó. Và ta muốn các ngươi điều tra thử xem rốt cuộc người đó là ai.
- Vâng. Thưa chủ nhân.
Quay lại chỗ của cậu, từ kia đám người kỳ lạ kia rời đi, cậu mới thực sự thả lỏng cơ thể. Cậu không biết làm cách nào đã che giấu đi việc mình biết võ công. Từ khi nhìn vào ánh mắt của người đó, cậu biết rằng tên đó đang ngầm đánh giá năng lực của mình.
- Công tử, tay người bị thương rồi.
- Ta không sao. Sói nhỏ có bị gì không?
- Sói nhỏ vẫn ổn.
Cậu đi lại chỗ sói nhỏ, xem xét qua một lượt cho nó rồi mới vẫy sói lớn lại chỗ mình. Cậu cuối đầu chạm nhẹ trán mình vào đầu nó, mỉm cười nói.
- Không sao rồi. Từ giờ ngươi nên cảnh giác hơn đi, đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không phải là đối thủ của tên đó. Mau dẫn tất cả về hang đi, lúc nào rảnh ta sẽ đến tìm các ngươi.
Cậu tạm biệt bầy sói, cả hai cùng nhau xuống núi, khi xuống đến nơi thì trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, gió cũng bắt đầu nổi. Dự cảm có điều gì đó chẳng lành, cậu cùng Tiểu Tinh nhanh chóng chạy nhanh về hướng Nguyệt tử lầu.
Vừa về đến nơi cũng là lúc cậu tận mắt nhìn thấy nương của mình một kiếm xuyên người, bà chỉ kịp nhìn về phía cậu mỉm cười lắc đầu rồi gục xuống.
- Nương…
- Công tử…khoan đã…đừng vội qua đó.
- Tiểu Tinh…muội đang làm gì vậy hả? Muội không nhìn thấy gì sao? Ta phải đi cứu nương…ta phải cứu nương ta…
Nhất Thiên cố vùng vẫy ra khỏi sự khống chế của Tiểu Tinh. Cậu dù rất muốn khóc nhưng không thể nào khóc được, từ khi hồi sinh trở lại cậu đã mất đi tất cả cảm xúc. Cậu không thể cảm nhận được niềm vui, đau đớn, cơ thể cậu không cảm giác được đau là gì hay nói đúng hơn cậu không thể cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố.
Tiểu Tinh sau khi thấy gương mặt bình thản của cậu thì mới buông người ra. Họ chăm chú nhìn về đám người đã ra tay với nương cậu, đã ra tay đốt cả Nguyệt tử lầu. Hai người nhận ra đó chính là người của Mục Sở gia.
- Lại là người của Mục Sở Khanh, tên khốn.
Bàn tay cậu nắm chặt thành quyền, chiếc roi gai màu đen giấu trong một chiếc túi được cậu lôi ra, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng xông vào đám người của Mục Sở gia. Gương mặt lạnh lùng, cậu và cô ra tay một cách tàn độc nhất, chỉ một thoáng đã gϊếŧ chết tất cả, chỉ chừa lại một tên.
Cố Nhất Thiên đi đến nắm cổ áo tên kia lôi dậy, gằng từng chữ nói lớn vào mặt hắn.
- Nhắn với người của Mục Sở Khanh, ngày này năm sau lấy máu tế Nguyệt tử lầu, lấy hủ cấp tế Lý Mộc Thiên.
Tên đó nghe đến đâu thì gật đầu đến đấy, nhìn thấy cậu tha mạng cho hắn thì hắn ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy. Người dân gần đó đã hết sức cố gắng dập tắt lửa nhưng tất cả đã quá muộn.
Ngọn lửa gặp gió lớn đã nhanh chóng thiêu rụi toàn bộ Nguyệt tử lầu. Nhưng cũng may mọi người đều không sao, chỉ có bà chủ Lý vì cố ngăn cản đám người kia nên mới đoản mệnh.
Bình luận truyện