Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 3-1: Địa lao bí ẩn



Hắn nghiến răng nghiến lợi rống lên bốn chữ, có vẻ đang rất tức giận, ta lùi lại, hỏi hắn, “Không đi được không?”

Ta thử di chuyển cái chân, gân cốt ở dưới chân đau đến nỗi xông lên đại não, khó nhọc nói, “Hình như... Không chịu nổi nữa.”

“Nữ nhân thật phiền toái.”

Ta thầm nguyền rủa trong bụng, sư thúc người dám chửi nữ nhân bọn ta là phiền phức về sau ta sẽ méc nương tử người, để nàng phạt ngươi quỳ trên bàn chà. Ta nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, ngọn đèn dầu ở trên đá mơ hồ lóe sáng, nhìn số lượng đèn dầu ở đây, chắc có thể dùng đủ trong ba ngày. Lại nói, người trong Tà Nguyệt Cung ít khi đi đến chỗ này, phải chăng ở cuối thông đạo có thứ gì bí mật mà bọn họ không muốn cho ai biết?

Một tia sáng bỗng lóe qua đầu, “Sư thúc, nơi này nhất định có giấu kho báu!”

Hắn nhếch khóe môi, “Để ta xem là loại bí kiếp võ công cao siêu gì.”

Vừa nói xong, hắn liền nhấc chân đi vào bên trong. Ta nắm chặt áo hắn trong lòng căng thẳng, lúc này đèn dầu sáng lên, ta có thể thấy rõ từng chi tiết trên y phục hắn, khoan đã, tại sao quần áo này lại giống với quần áo của đệ tử Tà Nguyệt Cung như vậy? Suy nghĩ một chút, cũng phải thôi, sư thúc muốn chà trộm vào đây, nên cải trang thành đệ tử nơi này là chuyện rất bình thường.

Con đường này quả thực rất dài, càng đi càng cảm thấy nó rộng ra, và yên ắng đến đáng sợ. Rêu mọc một lớp dày đặc trên đá, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi nấm mốc trên nền đất ẩm ướt do lâu ngày không có ánh mặt trời.

Cuối cùng cũng nhìn thấy đáy, nhưng đằng trước lại là một cái lồng giam cực lớn. Trong lồng không có chút ánh sáng, tuy nhiên thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng hít thở lạnh lẽo. Nhận thấy bộ dáng nghiêm túc của sư thúc, ta nhỏ giọng gọi hắn, “Sư thúc...”

Hắn nhíu lông mày ra cử chỉ bảo ta im lặng, ta lập tức ngậm kín miệng, nghĩ rằng trong lồng giam kia đang nhốt một con thú cực kì nguy hiểm, tốt nhất không nên đến gần.

“Kẻ nào rảnh rỗi lại đi tới địa phương này?”

Giọng nói nặng nề mà lạnh lùng, nghe xong ta càng nâng cao cảnh giác của bản thân, nhưng liếc qua sư thúc hắn từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi sắc mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm, giống như có thể nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối đằng trước, ta còn cho rằng hắn sẽ nói ra lời nào ngông cuồng dữ dội lắm, ai ngờ hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Người qua đường Giáp.”

Cả hang động nhất thời yên ắng.

Ta, ta rất muốn giả vờ không quen biết hắn! Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận cũng thấy đúng... Ta nuốt nước miếng, dũng cảm hỏi, “Tiền bối, cho hỏi nơi này có lối ra hay không?”

Lão già kia đột nhiên cười lớn tiếng, “Nhóc con, xem như ngươi hỏi đúng người rồi đó, ta biết một cái đường hầm có thể đi ra ngoài sơn cốc.”

Sư thúc cười lạnh, “Nếu có đường ra ngoài thật, tại sao ngươi lại bị xích như thế?”

“Sư thúc sao người biết ông ta bị xích?” Còn chưa nhìn thấy người, thì không đoán chắc chắn được, biết đâu ông ta ở đây để canh chừng châu báu.

Vẻ mặt sư thúc nhìn ta giống như đang nhìn kẻ ngốc, “Ngươi không nghe thấy tiếng xích sắt ư? Hắn rõ ràng là đang bị nhốt. Chậc, khuôn mặt xấu xí không tính thì thôi, võ công kém cũng coi như bỏ qua, thính giác cũng tệ như vậy, quan trọng hơn là một kẻ lơ mơ như ngươi lại dám đi tiêu diệt Thủy Đông Lưu, đúng là muốn chết đây mà.”

Khóe miệng ta mạnh mẽ rung động, “Đa tạ sư thúc rộng lòng chỉ điểm!”

“... Múa môi khua mép thì chẳng hề thua ai.”

Chắc vị tiền bối bị hai chúng ta lãng quên nên đã tức giận, song sắt đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một thân hình to lớn, tiếng la hét cùng với tiếng xích sắt va chạm, suy đoán của sư thúc quả nhiên chính xác. Thân hình của ông ta vừa hiện ra, hai mắt sư thúc sáng rực nhìn chằm chằm, “Tiền bối võ công thâm hậu, với trình độ võ công này trong ba mươi năm gần đây không vượt quá mười người. Mà vô cớ mất tung tích, chỉ có duy nhất một người.”

Chờ một lát sau hắn cũng không chịu nói tiếp, ta giận dữ, loại phương pháp kể chuyện này thật bà nó khiến người ta tò mò, buộc lòng phải hỏi, “Là người nào?”

“Bách Lý Song Đồ, kẻ giết sạch 173 người tham gia đại hội võ lâm chỉ trong một đêm.”

Ta trợn to mắt, ngắm ngía ông lão tóc trắng xóa, chòm râu dài buông xuống tận ngực, chính là ông ta sao. Nghe đồn mười lăm năm trước, Bách Lý Đồ Tể vô duyên vô cớ giết hại rất nhiều người trong hai phái chính tà, về sau hai phái đó truy lùng ông ta, nhưng không thể tìm ra một chút tin tức, không nghĩ tới ông ta lại bị nhốt ở nơi thế này. Ta bỗng nhiên run rẩy, “Sư thúc, chúng ta đi theo đường cũ để ra ngoài đi, cùng lắm đánh ba trăm hiệp với đám người Tà Nguyệt Cung còn tốt hơn đứng ở đây.”

Vẻ mặt sư thúc lười biếng, “Rườm rà.”

Dứt lời, liền ôm ta xoay người rời đi, khiến cho ta vừa khinh thường vừa có chút hâm mộ hắn.

Bách Lý đột nhiên cười lạnh, “Năm đó ta mang trọng thương, lại thêm bọn người vô liêm sỉ Tà Nguyệt Cung lợi dụng cơ hội đó phong bế mạch môn của ta nên mới rơi vào tình cảnh này. Ngươi tuổi trẻ võ công lại không tệ, đáng tiếc do quá nóng vội, khiến bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, trúng phải bệnh lạ.”

Sư thúc đứng lại, sắc mặt hắn biến đổi cực nhanh y như mây trôi thần tốc. Bách Lý lại nói, “Nếu ngươi gở bỏ mạch môn giúp ta, ta sẽ chỉ ngươi cách giải bệnh.”

Người luyện võ kị nhất là bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu quan hệ với con người này không phải là quá mạo hiểm sao. Chuyện này thật khó suy nghĩ, trao đổi với ông ta có thể sẽ chết, nhưng nếu bị tẩu hỏa nhập ma nghiêm trọng cũng chỉ có con đường chết.

“Cho dù ngươi bị phong bế mạch môn, thì mấy cái loại xích sắt này cũng chẳng làm gì được ngươi.”

“Xích sắt không làm gì được ta, nhưng ta đã gây thù oán với hai phái chính tà, đợi lúc ta ra ngoài, chỉ sợ chưa tìm thấy đệ tử của Bách Lý, đã sớm chết trong tay bọn họ.”

Ta giật mình, “Cho nên ông cố tình bị bắt, nhằm tránh khỏi truy sát của hai phái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện