Chương 57: Thế giới 5: Phong thủy: Trong lòng người có quỷ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu ta chạy rồi.”
Ba Tám nhắc nhở Diệp Trần, Diệp Trần thở dài, bưng tay che mặt: “Tôi biết rồi.”
“Không đuổi theo à?”
“Đuổi theo cái của khỉ… Tôi mà đuổi khéo lại hù chết cậu ta.”
Nói xong, Diệp Trần thấy hơi thắc mắc: “Không phải anh bảo chuyện phong thủy ở thế giới này là hết sức bình thường sao? Sao tên này lại sợ quỷ như vậy?”
“Tôi bảo bình thường thì cũng chỉ mang tính tương đối thôi.” Ba Tám giải thích, “Giới phong thủy, sở dĩ gọi là giới, là bởi họ tạo với nhau một mạng lưới, người ngoài chỉ biết là có một mạng lưới như vậy tồn tại nhưng không tiếp xúc đến. Lâm Giản Tây giờ chỉ là một học sinh trung học bình thường, cô nghĩ lại xem hồi cô học trung học thì cô như thế nào? Cô không sợ quỷ chắc?”
Sợ…
Sợ chết đi được.
Diệp Trần rụt cổ, cô hiểu cảm giác của Lâm Giản Tây rồi. Vậy nên, cô thấy, việc cấp bách lúc này, là phải tìm một cái gương, soi xem bộ dạng mình bây giờ trông như thế nào, nếu mà mặt mày hung tợn thì có lẽ trước hết cô phải đi tìm một bác sĩ trong giới quỷ để phẫu thuật thẩm mỹ cái đã. Cho dù có là quỷ tốt mà vẻ ngoài trông ghê rợn thì cũng khó mà được một người bình thường chấp nhận.
Thế là Diệp Trần bay vào nhà vệ sinh. Đến lúc này cô mới phát hiện ra nhà Lâm Giản Tây thật thú vị, phù chú dán khắp nhà, vị trí các đồ đạc cũng được chú ý sắp xếp, mục đích chính là để đuổi quỷ, nhưng chẳng hiểu tại sao mấy thứ này lại không hề có chút tác dụng nào với Diệp Trần.
Vấn đề này nhanh chóng tìm ra được câu trả lời.
Theo góc nhìn của người trong giới phong thủy, muốn biết một con quỷ có mạnh hay không thì phải xem mức độ thật của hồn phách, người trong giới phong thủy hầu như đều đã nâng cấp hồn phách mạnh mẽ hơn nên cho dù đã chết thì cũng mạnh hơn hẳn quỷ bình thường. Cỡ người thiên tài như Diệp Trần thì… đương nhiên là mạnh đến khổng thể tưởng nổi.
Diệp Trần biết đây là kiến thức của “Diệp Trần” nguyên bản. “Diệp Trần” nguyên bản có thể coi là có hiểu biết về đề tài này, chỉ có điều là cô ấy chưa từng chết nên mới không biết gì về sinh hoạt hằng ngày của một con quỷ.
Diệp Trần bay vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương.
Thực ra hiện giờ trông cô cũng chẳng khác gì Diệp Trần lúc còn sống, mắt phượng mũi cao, khuôn mặt thanh tú, trông vừa cao ngạo vừa mạnh mẽ, nếu ví Diệp Trần của Dược Vương cốc là một đóa hoa trên núi cao thì vị Diệp Trần thầy phong thủy này lại là một kẻ mạnh từ trong cốt cách, lạnh như cơn gió rét ngọt của mùa đông, khiến người ta không chỉ không dám tiếp cận mà còn sinh ra sự e ngại trong lòng.
Vì thế, đẹp thì đẹp thật nhưng chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn lùi bước, từ khóe mắt đến đuôi mày đều viết rõ bốn chữ to: “Ta là cao thủ”.
Diệp Trần mím môi, khuôn mặt này… emmm… quả thực có phần không dễ tiếp cận các thanh thiếu niên như Lâm Giản Tây.
Hơn nữa, Diệp Trần nhanh chóng phát hiện ra một chuyện.
Bất kể cô làm biểu cảm thế nào thì khuôn mặt này vẫn không hề thay đổi chút nào. Diệp Trần đứng hình, cuối cùng mới ngớ ra…
“Bệnh mặt đơ còn truyền sang cả hồn phách nữa hả?!”
“Sao cô không nghĩ là do hồn phách bị mặt đơ nên làm cho thân xác cũng bị đơ mặt chứ?”
Diệp Trần: “…”
Hay lắm, cô biết nguyên nhân của sự cao ngạo, lạnh lùng của “Diệp Trần” rồi.
Một cô gái có ngoại hình như vậy lại còn bị mặt đơ, khó mà trông không cao ngạo, lạnh lùng phải không?!
Diệp Trần tưởng tượng đến hình tượng một thiên tài mặt đơ kiệm lời, thật là một cái hình tượng rất không dễ ưa.
Cô run run lo lắng: “Anh bảo tôi phải làm sao để tiếp cận Lâm Giản Tây đây? Tôi thực sự đói lắm rồi. Lúc nãy tôi đọc trong sách thấy có nói loại cô hồn dã quỷ như tôi thì phải có người cúng dường mới được…”
Một người một hệ thống cùng lâm vào trầm tư, một lát sau, Diệp Trần nói: “Hay là thế này, để mấy con quỷ khác đi bắt nạt cậu ta rồi tôi tới cứu, anh thấy thế nào?”
“Hay lắm.” Ba Tám đáp ngay, “Ký chủ thật là thông minh.”
“Được rồi, Ba Tám, anh đi làm đi, đừng tìm con lợi hại quá, tôi không quen dùng cơ thể này, lỡ như đánh không thắng được thì nguy.”
Ba Tám nín thinh, một hồi sau, anh ta xòe bàn tay ngắn ngủn ra trước mặt Diệp Trần.
“Anh làm gì thế?” Diệp Trần ngơ ngác. Ba Tám chậm rì rì đáp: “Điểm tích lũy.”
“Tình cảm của chúng ta tốt như vậy mà anh còn đòi điểm tích lũy của tôi hả?!” Diệp Trần giật mình. Ba Tám đáp ngay: “Tình cảm của chúng ta tốt như vậy mà cô còn không chịu nhè điểm tích lũy ra cho tôi hả?”
Diệp Trần nín thinh, ngồi xuống xếp bằng.
“Kế hoạch khác đi.”
Một người, một hệ thống lại tiếp tục trầm tư.
Tiếp tục ngồi thêm một lúc nữa, Ba Tám bất ngờ la lên: “Kí chủ, cơ hội tới rồi, ngay ở công viên bên cạnh!”
“Hả?”
Diệp Trần ngơ ngác, Ba Tám phấn khích nói: “Lâm Giản Tây bị mấy thứ linh tinh bám rồi, cô mau đi cứu cậu ta đi!”
Mắt Diệp Trần lập tức sáng lên, nhẹ nhàng bay đi tìm Lâm Giản Tây.
Lúc này, Lâm Giản Tây đang ngồi trên băng ghế trong công viên, nói chuyện với một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc bộ đồ thái cực quyền.
Ông cụ vốn đang luyện quyền trong công viên, Lâm Giản Tây chạy một mạch đến đây, không biết đi đâu tiếp, thấy công viên đông người, bèn ngồi lại luôn. Ông cụ đang luyện thái cực quyền, bỗng dưng liếc mắt nhìn sang cậu ta, một con quỷ nhỏ đang lén lút tới gần Lâm Giản Tây, ông cụ đánh úp bất ngờ, túm được tên tiểu quỷ, quát bảo: “Đồ nghiệp chướng!”
Liền đó, tay nhóm lên ngọn lửa, con quỷ nhỏ rên la mấy tiếng rồi chớp mắt đã hồn phi phách tán.
Lâm Giản Tây tròn mắt há hốc mồm ngồi xem, sau đó mới sực nhận ra, cao nhân! Đây đúng là cao nhân rồi!
Thế là Lâm Giản Tây liền nhào tới, mếu máo gào lên: “Đại sư! Đại sư cứu cháu với!”
Ông cụ nở nụ cười hiền từ, điềm đạm nói: “Ông mới rồi thấy sau lưng cháu có âm khí bao phủ, e là đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, vốn cũng đang định hỏi, cháu không ngại thì kể cho ông nghe xem, chuyện là thế nào?”
Thế là Lâm Giản Tây ngồi xuống nói chuyện với ông lão, kể lại tỉ mỉ chuyện gặp phải quỷ mấy năm nay, nhắc cả chuyện hôm nay gặp phải nữ quỷ, hoảng hốt nói với ông cụ: “Bình thường nhà cháu ở rất an toàn, lần này không biết vì sao cái thứ cháu đụng phải lại hoàn toàn không thấy sợ phù chú, trận pháp, tự do ra vào nhà cháu. Giờ không thấy nó theo cháu nữa nhưng cháu cũng chẳng biết phải làm sao…”
Ông cụ gật gù, đứng dậy bảo: “Tình hình này của cháu, quả thực là cực kỳ khó giải quyết, cháu tên là Giản Tây, “giản” là Thủy, “tây” là Kim, Kim sinh Thủy, ngũ hành của cháu thiếu Thủy à?”
Lâm Giản Tây ngẩn người, cậu ta không hề biết ngụ ý trong tên mình, nghe nói khi nhặt được cậu ta ở trước cửa cô nhi viện thì đã có tên như vậy rồi.
Giản Tây… là nước ư?
Cậu ta ngơ ngác đi theo ông cụ, ông cụ dẫn cậu ta đi đến chỗ một cây cầu, Lâm Giản Tây mải suy nghĩ, không để tâm xem mình đang đi đâu, thật thà hỏi: “Chuyện cháu gặp phải có liên quan đến tên của cháu sao ạ?”
“Đọc ông xem thử ngày sinh tháng đẻ của cháu nào.”
Đối phương nói với vẻ đầy hiểu biết, Lâm Giản Tây đực mặt ra, ngại ngùng trả lời: “Cháu… cháu không biết.”
Một đứa trẻ mồ côi làm sao biết ngày sinh tháng đẻ của mình chứ? Giỏi lắm thì biết mình được nhặt hôm nào, lấy luôn nó làm sinh nhật thôi.
Ông cụ ngạc nhiên, sắc mặt hơi khó coi: “Thế thì cho ông xin một cọng tóc.”
Lâm Giản Tây giật mình, tiếp xúc với mấy thứ linh tinh nhiều, tất nhiên cậu ta biết những thứ thuộc về thân thể mình quan trọng thế nào. Vị đại sư này muốn có tóc của cậu ta?
“Sao thế?” Đối phương đọc ra sự do dự qua nét mặt của cậu ta, “Không được à? Không cho cũng được, có điều nếu không cho ông thì ông đành chịu, đưa cho ông một cọng tóc thì ông mới có thể tìm tòi, nghiên cứu nguyên nhân, giúp cháu giải quyết vấn đề.”
Lâm Giản Tây cắn môi.
Từ sau khi bà mất, cậu ta sống một mình, sợ muốn chết. Cậu ta muốn làm một người bình thường, rất muốn có cuộc sống bình thường như mọi người, niềm khát khao này thôi thúc cậu ta liều một phem, Lâm Giản Tây cắn môi đáp: “Vâng!”
Nói xong, Lâm Giản Tây thò tay bứt một cọng tóc.
Đúng lúc này, Diệp Trần vừa may đuổi tới nơi, thấy Lâm Giản Tây bứt tóc định đưa cho cái thứ kia.
Lâm Giản Tây không thấy nhưng Diệp Trần thì thấy rất rõ ràng, cái thứ kia sát khí khát máu toàn thân, trên mặt cầu ở đằng sau có vẽ một đại pháp trận, rõ rành rành là một gã thầy phong thủy đã chết rồi lại còn muốn hiến tế người sống để hắn sống lại!
Đại pháp trận kia, Diệp Trần nhìn một cái là biết ngay nó là gì, chỉ cần Lâm Giản Tây đưa ngày sinh tháng đẻ hoặc là một phần thân thể cho đối phương, gã dụ Lâm Giản Tây vào trận pháp là cơ thể cậu ta lập tức thuộc về lão!
Tuy không biết tại sao lão lại nhắm vào loại có thể chất nhìn thấy ma quỷ như Lâm Giản Tây nhưng mục đích của đối phương thì không có gì phải bàn cãi nữa.
Trước khi Lâm Giản Tây kịp đưa tóc cho lão, Diệp Trần la lên: “Đừng đưa cho lão!”
Đồng thời nhẩm một pháp quyết của Thiên Kiếm tông đánh tới.
Đặc tính của thế giới phong thuỷ và tu chân có tính chất tương đồng nhưng yếu tố pháp thuật của tu chân ở thế giới này vô cùng ít ỏi, linh khí không thể đủ để thể hiện hết uy lực của chiêu pháp quyết vừa rồi, chỉ có thể cảnh cáo đối phương một chút khiến lão phải rụt tay về, tận dụng thời cơ, Diệp Trần chạy tới chắn trước người Lâm Giản Tây, lạnh lùng nhìn lão già đối diện: “Lừa gạt một đứa con nít, e là không hay.”
“Diệp Trần” bản gốc trước khi chết thì mới đi từ nhà của gia tộc ra thì gặp phải mai phục nên hiện giờ Diệp Trần vẫn đang mặc trang phục đặc thù của thầy phong thủy Diệp gia. Áo không bâu, viền cổ có thêu hoa văn phức tạp, thân áo choàng để rũ tự nhiên, tay áo dài rộng lút quá bàn tay một chút, mép áo có thêu những hình thù khó hiểu bằng tơ trắng, trông trang trọng, thanh lịch, kết hợp với phong độ cao ngạo, lạnh lùng của Diệp Trần, bùng nổ một cảm giác chính trực vô cùng!
Đối phương giật mình, lạnh mặt quát hỏi: “Mày là thứ nghiệp chướng quấn đứa trẻ này phải không? Lại còn dám tới đây sinh sự hả?!”
Bị nói như thế, nếu là “Diệp Trần” thực thì đã nhào vào đánh nhau rồi.
Nhưng…
Diệp Trần thì không dám.
Cô không quen dùng cơ thể này, tri thức trong đầu không nhuần nhuyễn, còn ánh mắt của đối phương thì viết rõ rành rành rằng “Hóa ra là Diệp Trần” khiến cô lại càng không dám ra tay tránh làm lộ.
Diệp Trần giả vờ làm theo cung cách hành xử của bản gốc, nhếch mép, giơ tay lên: “Chết đi mới biết ai là nghiệp chướng.”
Nói xong, lập tức nhào tới, Diệp Trần vốn chỉ định hù dọa lão ta nhưng nào ngờ, vung ta lên một cái, trên tay liền có một ngọn lửa màu vàng đập thẳng tới chỗ lão ta.
Đối phương thấy lửa, tái mặt, không dám giao chiến, vội vàng hóa thành một làn khói chuồn mất!
Lửa đập xuống mặt cầu, cây cầu nổ tung, Lâm Giản Tây đứng sau lưng Diệp Trần run như cầy sấy.
Mạnh, quá mạnh.
Con mụ điên này… À không, con quỷ này tại sao lại bám theo cậu ta.
Tiêu rồi, cậu ta tiêu đời thật rồi.
Lâm Giản Tây chấp nhận sự thực này rồi thì cũng bình tĩnh hẳn ra, không buồn chạy trốn, hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Chạy làm cái gì? Nó mạnh như thế, chạy đâu cho thoát?
Cậu ta ôm chặt cặp, chuẩn bị sẵn tâm lý bị con mụ này lột da róc xương. Dù sao người thân đều đã mất, cậu ta cũng chẳng còn gì lưu luyến, tuy muốn sống nhưng mà không sống được… thì cũng chẳng tiếc.
Chỉ lạ là, trong lòng cậu ta vẫn còn một chút không cam lòng, giống như đang chờ một người, chưa chờ được đã phải đi.
Người cậu ta run run, mặt sợ tái mào.
Diệp Trần nhìn cây cầu gãy, sững sờ cúi xuống nhìn bàn tay.
Tự nhiên cô hiểu ra tại sao bản gốc dám đắc tội với người người khắp nơi nơi, trâu bò cỡ này cơ mà, phải kính trà!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Giản Tây nhìn nữ quỷ mãi không thấy quay đầu lại, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Ban nãy chỉ lo chạy, cậu ta không kịp để ý xem con quỷ này trông thế nào.
Giờ mới quan sát bóng lưng của nó, con quỷ này coi bộ khá cao, nhỉnh hơn cậu ta tầm nửa cái đầu, khoảng 1m7, người gầy, nước da trắng xanh đặc trưng của quỷ hồn, tóc xõa sau lưng dài gần tới mông hệt như một thác nước tuôn chảy, hòa làm một với bộ đồ màu đen.
Lâm Giản Tây đã từng thấy rất nhiều quỷ, mỗi con một vẻ, con quỷ này quả thực rất ưa nhìn.
Áp lực trong lòng cậu ta nhỏ đi một chút, nhưng dù sao đây cũng vẫn là quỷ, có nhỏ đi cũng chẳng bớt được bao nhiêu.
Lâm Giản Tây đang ngẫm nghĩ về nữ quỷ thì hình như ả cũng bỗng nhớ ra cậu ta.
Ả đủng đỉnh xoay mặt lại, một khuôn mặt tuyệt đẹp, mắt phượng, môi mỏng, nét mặt lạnh lùng như một con phượng hoàng kiêu ngạo bễ nghễ nhìn cậu ta.
Lâm Giản Tây đứng đực ra nhìn, trong lòng tự dưng thấy đâu đó chút cảm giác thân thuộc, tâm trạng như đang chờ đợi ai đó bỗng dưng… cũng biến mất sạch tăm.
Đối phương mở miệng nói chậm rãi, có vẻ như đang cố lựa lời nói sao cho ổn: “Tôi là Diệp Trần, là một thầy phong thủy vừa mới chết. Tôi muốn làm một vụ trao đổi với cậu. Tôi bảo vệ cậu, cậu nuôi tôi ăn, thấy sao?”
Nó không có ác ý.
Lâm Giản Tây cảm thấy như thế nhưng vẫn rất thận trọng: “Nuôi ăn… Nuôi ăn như thế nào?”
“Cái này,” Diệp Trần rầu rĩ, “tôi với cậu cần phải nghiên cứu thêm, dù sao trước đây tôi cũng đã làm quỷ lần nào đâu.”
Nói xong, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu Lâm Giản Tây ở, lồng hai tay vào tay áo, nhẹ nhàng lướt đi.
“Đi thôi, chúng ta về trước đã, tôi đói rồi.”
Lâm Giản Tây căng thẳng, đã đói rồi, có phải ý là sẽ ăn thịt cậu ta không?!
Thấy đối phương hóa đá, Diệp Trần dừng bước, quay lại, cau mày: “Cậu lại sao nữa?”
Nhân vật phản diện kiếp này, Cố Gia Nam, Quân Diễn, Elter, Thẩm Cảnh Phùng của cô, thôi, gọi là Thẩm Cảnh Phùng đi, cô thích tên này nhất…
Thẩm Cảnh Phùng kiếp này tại sao lại lắm chuyện thế chứ? Rõ ràng ngày xưa có cần ai phải quan tâm đâu!
Lâm Giản Tây thấy Diệp Trần cau mày, cậu ta nuốt nước bọt, gom góp dũng khí lại hỏi: “Cô… cô muốn ăn gì?”
Diệp Trần giật mình hiểu ra, liếc xéo Lâm Giản Tây: “Yên tâm đi, không phải ăn cậu.”
Có muốn ăn, cũng phải chờ cậu lớn lên tôi mới ăn.
Nghĩ đến chủ đề này, Diệp Trần lại thấy đau. Cô với Thẩm Cảnh Phùng mới đây còn vừa tân hôn, vậy mà đảo mắt một cái chàng đã biến thành thiếu niên.
Mười bốn tuổi, làm sao mà cô xuống tay được!
“Ba Tám ơi,” Diệp Trần buồn bã nói, “đã định nhân vật phản diện của thế giới tiếp theo chưa?”
“Chưa đâu, chưa thấy trên tổng nói gì cả.”
“Chọn người nào tuổi thích hợp một chút, ngoài hai mươi là tốt nhất.”
Tuổi này ăn ngon nhất.
“Ôi… ôi trời…”
Ba Tám lắp bắp, thở dài: “Kí chủ này, sau vài thế giới, tôi thấy cô càng ngày càng không có biết điểm dừng. Trước kia cô chỉ xem mặt, không xuống tay, giờ cô xem cô kìa…”
Diệp Trần không đáp trả.
Chẳng lẽ muốn cô nói với anh ta là, Ba Tám à, tôi phát hiện, hóa ra người tôi thích đều là một.
Nếu không phải vì thích thì tất nhiên cô sẽ đặt sự nghiệp lên hàng đầu!
Nhưng Ba Tám là đồ hệ thống ngốc nghếch.
Diệp Trần thấy mình đã ngốc rồi, nhưng Ba Tám còn ngốc hơn, nếu Ba Tám không ngốc thì nhất định là đồ hệ thống tâm tư thâm trầm. Bất kể thế nào, trước khi biết rõ quy tắc vận hành của hệ thống, cô sẽ không vội vàng nói phát hiện của mình cho Ba Tám biết.
Vậy nên Diệp Trần không tiếp tục cuộc nói chuyện, nhẹ nhàng đi mấy bước rồi quay đầu lại nhìn Lâm Giản Tây ở đằng sau.
Lâm Giản Tây hiện tại mười bốn tuổi, cao trên 1m6, hơi hao hao Cố Gia Nam.
Nhưng so với Cố Gia Nam thì cao hơn một chút, khỏe mạnh hơn một chút, không như Cố Gia Nam mười bốn tuổi, vừa còi vừa nhỏ. Xem ra, kiếp này, cuộc sống của Lâm Giản Tây cũng không quá tệ, ít ra có thể nói là cơm no áo ấm.
Vì điều kiện sống khá hơn một chút nên tính tình Lâm Giản Tây cũng ôn hòa hơn, không có thái độ thù hằn, lạnh lùng như Cố Gia Nam, trông giống một học sinh trung học bình thường, trẻ trung và hơi… nhát gan.
Nhìn cái điệu ôm chặt cặp sách, căng thẳng ra mặt của Lâm Giản Tây, Diệp Trần thấy hơi khó chịu. Cô khó chịu, khuôn mặt bị đơ càng thêm lạnh lẽo, Lâm Giản Tây lại càng sợ.
Một người một quỷ không nói với nhau tiếng nào, đi thẳng về nhà Lâm Giản Tây. Về đến nhà, Diệp Trần ngồi xếp bằng dưới đất, bảo với Lâm Giản Tây: “Đi nấu cơm đi.”
Về mặt tài nấu ăn không đổi của nhân vật phản diện, Diệp Trần vô cùng tin tưởng.
Cô đói sắp phát điên rồi.
Lâm Giản Tây không dám cãi một câu, chạy vào bếp nấu cơm. Trong gian bếp vang lên tiếng nồi niêu xủng xoảng, Diệp Trần tập trung vắt óc nghĩ cách cho một con quỷ ăn cơm.
Trong mấy quyển sách hệ thống tìm được, chỉ nói đúng một câu liên quan đến chuyện ăn cơm: “Ăn đồ người ta cúng dường.”
Vấn đề quan trọng là, cúng dường như thế nào?
Có phải là cần lập một cái bài vị?
Tranh thủ lúc Lâm Giản Tây nấu cơm, Diệp Trần nhẹ nhàng ra ngoài, tìm một quán bán đồ nhang đèn, ăn trộm một cái bài vị, bát hương và tiền giấy, về đến nhà thì Lâm Giản Tây đã nấu xong cơm.
Thịt nấu hai lần, thịt xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt, canh xương hầm ngô và cà rốt.
Diệp Trần nhìn cả bàn toàn là món ăn thường ngày mình thích, gắng gượng không làm những chuyện trái với tính cách gốc của nhân vật, ném bài vị cho Lâm Giản Tây và bảo: “Viết tên tôi lên rồi cúng đi.”
Lâm Giản Tây nghe lời, về phòng lấy bút lông, nắn nót viết mấy chữ: linh vị của Diệp Trần.
Đơn giản, rõ ràng.
Sau đó bày bát hương, cắm hương, bày đồ ăn trước mặt bài vị, đốt tiền giấy.
Tiền giấy vừa đốt xong, trên tay Diệp Trần liền có một xấp tiền âm phủ. Diệp Trần thản nhiên cho vào túi tiền, mùi hương ngửi vào rất thoải mái, cảm thấy hồn phách có sức sống hơn hẳn.
Sau đó, Diệp Trần phát hiện, vấn đề duy nhất là đồ ăn… vẫn không ăn được.
Lâm Giản Tây cung kính đứng bên nhìn, thấy sắc mặt Diệp Trần khó coi, cứ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, tay cầm xuyên qua đôi đũa.
Nhìn một lúc, xem nữ quỷ lạnh lùng kiêu ngạo tìm đủ mọi cách để ăn được cơm, Lâm Giản Tây thấy buồn cười, trong lòng cũng đỡ căng thẳng đi nhiều. Diệp Trần bỗng nghĩ ra một cách mới, bảo với Lâm Giản Tây: “Cậu đốt đồ ăn đi.”
Lâm Giản Tây: “???”
“Đốt sao cháy được…”
“Hắt thêm ít xăng vào.”
“Mùi vị liệu có thay đổi không?”
“Thế cậu bảo phải làm sao đây?!” Mãi không ăn được cơm, Diệp Trần nổi cáu, đứng bật dậy, gào lên: “Tôi đói, rất đói, cực kỳ đói! Tôi sắp chết đói rồi đấy cậu biết không hả?!”
“Không phải cô đã chết rồi à?” Lâm Giản Tây nhìn con quỷ chỉ vì một bữa cơm mà phát khùng, nỗi sợ hãi trong lòng hoàn toàn bay biến hết, còn dám nói mỉa lại một câu.
Diệp Trần: “…”
Cơn tức lập tức xì hơi, Diệp Trần ỉu xìu như một con chó con lang thang không ai nuôi không ai thương. Lâm Giản Tây rụt rè đề nghị: “Hay là… tôi vẩy nước cơm cho cô nhé?”
Vẩy nước cơm vốn là tục dùng để đuổi quỷ, đối với những con quỷ nhỏ, vẩy nước cơm cũng giống như một kiểu đút lót, bọn chúng nhận rồi thì sẽ không quấy rầy nữa, với những con quỷ xấu thì cần phải có phù thủy, đạo sĩ ra tay.
Còn cỡ quỷ cực kỳ tham ăn như Diệp Trần thì…
Vẩy nước cơm có khác nào mới nó ăn cơm.
Mắt Diệp Trần sáng bừng lên, tuy khuôn mặt có biểu cảm rất hạn chế nhưng Lâm Giản Tây có thể quan sát được sự hưng phấn trong đáy mắt!
Lâm Giản Tây nghẹn cười, đi lấy một cái bát, trút đồ ăn vào đó rồi chan nước vào.
Diệp Trần chê bai: “Làm thế có phải sẽ ảnh hưởng đến mùi vị không?”
“Không ăn được thì đừng có ăn.”
Diệp Trần: “…”
Diệp Trần thấy Lâm Giản Tây không còn sợ mình nữa, chẳng những không còn sợ mà lại còn dám cãi lại, tiến bộ thật là ghê gớm.
Diệp Trần đi theo Lâm Giản Tây ra ngoài cửa, Lâm Giản Tây hắt cơm xuống đất, lẩm nhẩm khấn: “Cúng cơm cho Diệp Trần, cúng cơm cho Diệp Trần…”
Diệp Trần: “…”
Không thể không thừa nhận, câu khấn lúc hắt nước cơm của người đời nay thực sự vô cùng giản dị.
Lâm Giản Tây khấn xong, trước mặt Diệp Trần liền xuất hiện một mâm cơm, còn kèm theo cả một đôi đũa.
Diệp Trần cầm lấy đũa, mừng suýt khóc, ngồi xuống xếp bằng, ăn hì hà hì hục.
Mùi vị quen thuộc, người quen thuộc, Diệp Trần cắm cúi ăn, nước mắt chực trào ra.
Lâm Giản Tây nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi ăn rất ngon miệng, bỗng dưng lại cảm thấy cảnh này thật sự vô cùng quen thuộc, bất giác cũng mỉm cười.
Chờ Diệp Trần ăn xong, cậu ta đốt thêm một tờ giấy.
Diệp Trần chùi miệng, gật gù khen: “Khá lắm, rất chu đáo.”
“Nên thế mà.” Lâm Giản Tây gật đầu rồi do dự hỏi: “Sau này… cô sẽ che chở cho tôi hả? Cô có che chở cho tôi được không đấy?”
Tự dưng nuôi thêm một con quỷ trong nhà, có thế nào cũng phải kiếm chút lợi.
Diệp Trần gật đầu rồi như nghĩ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nói với Lâm Giản Tây: “Chẳng những tôi muốn che chở cho cậu mà còn muốn cậu bái tôi làm thầy.”
Lâm Giản Tây ngạc nhiên ra mặt. Diệp Trần chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tư chất của cậu rất tốt, nếu có lòng chính nghĩa, chăm chỉ tu luyện, nhất định sẽ trở thành một thầy phong thủy giỏi, cậu có muốn không?”
“Không muốn!” Lâm Giản Tây từ chối chắc nịch khiến Diệp Trần ngớ cả người.
Không muốn?
Oắt con à, có cần phải trả lời khác hẳn với thông lệ như thế không?
Lâm Giản Tây từ chối xong, đi thẳng vào nhà, Diệp Trần vội vàng đuổi theo: “Không muốn hả? Tại sao không muốn? Cậu có biết thầy phong thủy một năm kiếm được bao nhiêu tiền không? Cậu có biết địa vị của thầy phong thủy cao thế nào không? Cậu có biết thầy phong thủy có thể làm được những gì không? Cứu thế giới, làm anh hùng, trở thành thầy phong thủy là con đường duy nhất cho cậu!”
“Tôi từ chối.” Lâm Giản Tây nói thẳng tuột, chẳng cần nghĩ, “Ước mơ của tôi là có một ngày có thể thay đổi thể chất của mình, không nhìn thấy quỷ, sống như một người bình thường, tan làm thì về nhà, tìm một người bạn gái, mua nhà, lấy vợ, sinh con.”
“À, tốt nhất là có thể trở thành một lập trình viên.”
“Lập… lập trình viên?”
Diệp Trần ngơ ngác: “Tại sao lại muốn làm lập trình viên?”
“Tiền lương cao, không cần xã giao nhiều, cuộc sống đơn giản.”
Diệp Trần: “…”
Lý tưởng thật giản dị, Diệp Trần hoàn toàn không thể phản bác, dù sao, cô cũng thấy Lâm Giản Tây nói rất có lý…
Cái con khỉ!
Cậu ta là nhân vật phản diện cơ mà, cậu ta có tài năng thiên bẩm giỏi như vậy cơ mà! Cậu ta có cả đàn cả lũ kẻ thù, cô không huấn luyện cho cậu ta lợi hại lên thì sau này nhà họ Lâm tới tìm, cậu ta sẽ ra sao?! Cô chỉ có thể ở đây năm năm thôi! Cô phải bảo đảm an toàn và cả tư tưởng của cậu ta không bị biến chất, phải để cậu ta trở thành gia chủ của Lâm gia, sau này còn làm tiểu đệ của nam chính, cô lại còn muốn nói chuyện yêu đương nữa.
Lập trình viên ư?
Kiếp này cậu ta có thể yên ổn làm một lập trình viên mới là chuyện lạ đấy!
Nhưng những thứ này giờ không thể nói ra được.
Diệp Trần đã đi nhiều thế giới, cảm giác độ thông minh cũng đã tăng lên, những thông tin này cứ để từ từ rồi sẽ đến lúc nói.
Diệp Trần hít sâu một hơi, bắt kịp bước chân của Lâm Giản Tây. Cậu ta bảo: “Tôi thấy, thực ra việc cúng dường cái chính là ở việc xác định đối tượng cúng rõ ràng, để đến mai chúng ta thử xem xem có phải chỉ cần gọi tên là cô có thể ăn cơm không, ngoài cơm ra, cô còn muốn gì nữa không?”
Lâm Giản Tây mở cửa nhà: “Tôi sẽ cố gắng hết sức làm những việc tôi có thể làm nhưng tôi cũng mong cô có thể tận lực bảo vệ tôi.”
“Hiểu, hiểu…” Diệp Trần gật đầu, “Tôi không có yêu cầu gì khác. Cho hỏi chút với… Cậu có thể giúp tôi mở tivi không? Tôi muốn xem phim Hàn mới nhất.”
Có quỷ mới biết, từ sau thế giới đầu tiên, đã trăm năm có lẻ rồi cô không hề được xem phim truyền hình!
Lâm Giản Tây bày ra vẻ mặt rất lạ lùng.
Một thầy phong thủy đoản mệnh thích xem phim Hàn, đến TV còn không bật được… liệu có thật là có thể bảo vệ cậu ta không?
Diệp Trần đọc thấy sự bất tín nhiệm trong mắt đối phương, lập tức phải nói: “Tôi vừa mới chết, vẫn chưa hiểu rõ cách sử dụng sức mạnh của hồn phách. Nhưng mà, xua đuổi tà ma thì tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Ồ.”
Lâm Giản Tây hoàn toàn không thấy có chút cảm giác tin tưởng nào.
Diệp Trần sốt ruột nói: “Hay là cậu thử đi tìm hiểu xem thanh danh của tôi thế nào một chút xem?”
“Không cần.” Lâm Giản Tây mỉm cười: “Tôi tin cô…”
Diệp Trần yên lòng, Lâm Giản Tây nói tiếp: “Chẳng phải nhân vật lợi hại gì.”
Diệp Trần: “!!!”
Đang định phản bác thì Lâm Giản Tây đã tiếp luôn: “Nếu là nhân vật lợi hại, chẳng lẽ lại lưu lạc đến mức cơm chẳng có mà ăn phải tới tìm tôi chắc?”
Diệp Trần: “…”
Đúng rồi, kẻ lợi hại là “Diệp Trần” bản gốc, không phải cô. Nếu là bản gốc, sao có thể để đến nông nỗi cơm chẳng có mà ăn chứ?
Diệp Trần sa sút tinh thần, cúi đầu ủ rũ.
Lâm Giản Tây mở tivi cho cô xem, chọn phim Ju-on trên mạng, tua đến trước cảnh kinh dị nhất rồi bỏ về phòng.
Diệp Trần nghe thấy tiếng Nhật Bản, đã thấy hơi ngờ ngợ rồi, chẳng lẽ Lâm Giản Tây mở phim Nhật?
Không sao hết, cô cũng thích xem phim Nhật.
Sau đó ngẩng đầu lên xem, cảnh trên màn hình…
Cái gì thế này! Cái gì thế này! Đây là cơn ác mộng thuở nhỏ, nỗi ám ảnh suốt đời của cô, Ju-on!!
“Aaaa cứu với!!”
Diệp Trần hét thất thanh, chạy sầm sập vào phòng Lâm Giản Tây, ôm người Lâm Giản Tây run lên bần bật.
Cô vốn không làm sao chạm vào Lâm Giản Tây được nhưng trong khoảnh khắc, không biết đã làm thế nào, trong người bỗng dâng trào một loại sức mạnh kỳ lạ, tự dưng lại ôm được Lâm Giản Tây, ôm chặt!
Cơ thể Lâm Giản Tây rất ấm áp, khiến cơ thể lạnh giá của quỷ hồn cảm thấy vô cùng an tâm. Diệp Trần rúc đầu vào ngực cậu ta run rẩy, Lâm Giản Tây câm nín không biết nói gì nữa.
“Cô sợ cái gì?”
“Tôi sợ quỷ aaa!”
Lâm Giản Tây: “…”
Quỷ còn sợ quỷ, cậu ta đúng là được một phen mở rộng tầm mắt.
Có điều, lúc cậu ta mở Ju-on, cậu ta thực ra là muốn biết…
Ma có sợ xem phim ma không.
Diệp Trần đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ta, đồng thời cũng khiến cậu ta hoàn toàn an tâm.
Cái thứ quỷ thích xem phim Hàn, sợ phim ma, nghĩ hết cách để ăn cơm, thực ra có quái gì đáng sợ chứ?
Có điều, thứ quỷ này, xem ra cũng chẳng thể bảo vệ cậu ta được. Nó không sợ trận pháp, có lẽ là vì là một nguyên nhân đặc biệt nào đó.
Sự an tâm của Lâm Giản Tây lại rơi rớt tan tành, thở dài trong lòng một hơi, cúi xuống nhìn nữ quỷ đang ôm mình: “Ôm đủ chưa? Đủ rồi thì mau đi ra đi, tôi phải làm bài tập.”
Diệp Trần giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, đến lúc này mới phát hiện ra, mình có thể đụng vào Lâm Giản Tây!
Có lần một ắt có lần hai. Diệp Trần cảm nhận luồng sức mạnh kỳ dị trong cơ thể, cô thu nó về thì liền không đụng vào người Lâm Giản Tây được nữa, phóng nó ra, là lại đụng được. Thế là cô liền hiểu ra thế nào là sức mạnh linh hồn.
Diệp Trần đứng dậy, nghĩ đến chuyện Lâm Giản Tây hiện giờ mới mười bốn, trong thế giới gốc, hình như cậu ta không lên đại học mà ở lì luôn trong nhà suốt ngày, không ra khỏi cửa.
Lần này… cô hi vọng cậu ta có thể được học hành tử tế.
Diệp Trần nhìn quyển bài tập đang để mở trước mặt Lâm Giản Tây, xoa đầu cậu ta, ôn tồn bảo: “Có vấn đề gì có thể tìm tôi, thành tích của tôi cũng không tệ.”
“Vậy à?” Lâm Giản Tây ngẩng đầu lên, hỏi luôn: “Cô có làm được bài này không?”
Diệp Trần vừa thấy là đề Toán, đầu liền đặc quánh lại, đọc đề xong bèn bảo ngay: “Thanh niên trai tráng, sách phải tự đọc, đường phải tự đi, gặp khó khăn phải dũng cảm xông pha, nghĩ cách giải quyết, sao cậu có thể thấy khó liền hỏi ngay thế hả? Trước tiên cậu phải động não đi đã, nghĩ một tháng không ra thì quay lại hỏi tôi!”
Nói xong, Diệp Trần chắp tay sau lưng, ung dung đi ra ngoài.
Lâm Giản Tây cười khẩy một tiếng, mở laptop lên mạng, nhập vào ô tìm kiếm hai chữ.
Diệp Trần.
Nếu như là người bình thường duyệt web thì chắc cũng chỉ thấy những câu chuyện bình thường như được tặng thưởng gì, giỏi về những gì những gì, còn Lâm Giản Tây, bẩm sinh đã có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thấy được, ví dụ như một số trang web kỳ lạ, ví dụ như…
Diễn đàn fan support Diệp Trần
Diễn đàn Lưỡng Nghi: Chúc mừng Diệp Trần vinh dự giành được hạng nhất tại Đại hội ngôi sao mới của giới phong thủy lần thứ XV
Weibo: Thầy phong thủy XX: Hôm nay Diệp Trần đại sư lại ra tay, dùng tay xé tên tà sư phong thủy Khương Sảng chuyên mượn danh xem phong thủy để giết người! Xé bằng tay, là xé bằng tay thật đấy nhé! Xé rất hay rất thần kỳ rất tuyệt vời!
…
Vân vân và mây mây.
Với lượng tin tức nhiều như vậy, đã đủ để chứng tỏ địa vị của Diệp Trần trong giới phong thủy.
Trong lòng Lâm Giản Tây đâm ra nghi hoặc, hay đây đúng thật là cao thủ?
Cậu ta click mở hội fan support Diệp Trần, sau đó phát hiện bài hot nhất đang là: Video fanmade Diệp Trần – tuyển tập hình ảnh mười năm chinh chiến
Lâm Giản Tây giật giật mép, click mở video.
Nhạc nền mạnh mẽ khoáng đạt vang lên cùng với sự xuất hiện của một loạt ảnh có mặt Diệp Trần, có hình cô rút kiếm, pháp trận rực sáng trong lòng bàn tay, có hình đang cầm bùa, niệm chú… có hình chụp từ trên xuống, từ dưới lên, từ trái qua, từ phải tới…
Các tấm ảnh ghép lại với nhau xếp thành một câu: Dung nhan của Diệp Trần, không hề một khuyết điểm!
Tiếp đó, điệu nhạc chuyển dồn dập, bừng bừng khí thế, các hình ảnh bắt đầu chuyển động, Diệp Trần bổ thanh kiếm xuống, ánh sáng trong bàn tay bùng lên, Diệp Trần đứng giữa đàn tế, xung quanh là không biết mấy trăm cô hồn cuồn cuộn vút qua…
Chẳng rõ là do hiệu ứng âm thanh hay hình ảnh, Lâm Giản Tây mê mẩn ngắm hình Diệp Trần từ năm mười hai tuổi cho tới hiện tại, dường như mỗi một trận chiến tuyệt vời đều được ghi lại đầy đủ và cắt nối biên tập, ghép thành video.
Bất kể là trong hoàn cảnh nào, đối thủ nào, Diệp Trần vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm duy nhất, lạnh lùng, ung dung, cao quý, kiêu ngạo, cứ như thể, trên thế gian này, không có việc gì khiến Diệp Trần phải chùn bước. Như loài phượng hoàng, mạnh mẽ và kiêu hãnh.
Diệp Trần xuất hiện ở đâu là có thể cảm nhận được sức mạnh nghiêng thành ở đó.
Sự mạnh mẽ này buộc bạn phải cúi đầu, khiến lòng bạn rộng mở, khiến bạn muốn vung tay hô thật to và cũng khiến bạn muốn nỗ lực hết mình tiến lên.
Sùng bái Diệp Trần, “đu” theo Diệp Trần, toàn tâm toàn ý, trong lòng chỉ có Diệp Trần.
Đoạn video15 phút, Lâm Giản Tây xem không chớp mắt một lần, cho đến tấm ảnh cuối cùng biến mất, một giọt nước rớt xuống như nước mưa rớt xuống mặt hồ, để lại những gợn sóng lăn tăn, người con gái mặc áo bào không bâu cổ màu đen, đeo cặp hình bướm màu xanh, cầm kiếm đứng hiên ngang giữa khung hình trắng tinh dần dần hiện ra, nhạc nền nhỏ dần, người con gái nghiêng người, quay đầu, một cây bút lông phóng khoáng họa hai chữ lớn
Diệp Trần.
Diệp Trần Diệp Trần Diệp Trần.
Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Giản Tây ngập tràn cái tên này.
Bỗng nhiên cậu ta rất muốn lao ra ngoài, rất muốn bày tỏ tình cảm sùng bái của bản thân, bỗng nhiên cậu ta hiểu rõ một khái niệm: fan cuồng.
Thế nào gọi là fan cuồng?
Ắt là như cậu ta lúc này đây.
Cậu ta đứng dậy, sắp sửa ra khỏi phòng, bỗng thấy Diệp Trần cầm điều khiển từ xa đứng ngay ở cửa, vỗ vỗ nó và bảo: “Giản Tây ơi, TV đơ rồi, không điều khiển được, là do mạng hỏng hay là do điều khiển hỏng? Oppa của tôi sắp xuất hiện rồi!”
Lâm Giản Tây: “…”
Như có nước lạnh dội thẳng từ trên trời xuống, cậu ta lập tức tỉnh táo trở lại.
Đưa tay vuốt sạch nước trên mặt đi, Lâm Giản Tây đáp: “Để tôi kiểm tra mạng.”
“Giản Tây này,” Diệp Trần bám theo đuôi cậu ta, “mai cuối tuần phải không? Chúng ta đi đâu đó chơi đi.”
Lâm Giản Tây không đáp, từ nhỏ cậu ta đã rất hiếm khi ra ngoài, bởi vì, với cậu ta, thế giới là một bãi tha ma đầy ẩn số, cậu ta không dám đi tới nơi mình không quen. Nhất là những nơi như khu vui chơi, những chỗ đó, trẻ con nhiều, quỷ không sợ, hơn nữa, quỷ sống mãi cũng chán nên những con quỷ mạnh rất thích đi đến các chốn ăn chơi.
Lâm Giản Tây mới mười bốn tuổi, thực lòng cũng rất muốn thử khám phá nhiều điều mới mẻ, cậu ta khởi động lại mạng internet, hồi tưởng lại trong lòng dáng vẻ oai hùng của Diệp Trần trong clip, cuối cùng nói: “Cô có phải là Diệp Trần, cô chủ nhà họ Diệp lợi hại nhất miền Bắc nổi tiếng không?”
Diệp Trần giật mình, sau đó sực tỉnh, cậu ta muốn bái sư! Nhất định là thế! Cậu ta bị sức mạnh của cô chinh phục rồi!
Thế là Diệp Trần gật đầu, nghiêm mặt liếc nhìn cậu ta: “Phải, làm sao?”
“Thế thì tôi muốn đi chơi khu vui chơi một lần,” Lâm Giản Tây mấp máy môi, hơi ngượng ngùng, “cô có dám đảm bảo không?”
Đi chơi… khu vui chơi?
Diệp Trần ngẩn ngơ, nhìn đôi tai đỏ hồng của Lâm Giản Tây, cô thật muốn nói, Cảnh Phùng à, ta quen chàng bốn kiếp, chàng không phải người như thế này!
Sau đó, Diệp Trần lại nghĩ, không đúng, mỗi một kiếp, mỗi một nhân vật phản diện là một tính cách riêng biệt, có lẽ kiếp Lâm Giản Tây này… tương đối bình thường.
Lớn lên từ cô nhi viện, cả đời chỉ bo bo giữ mạng, tất nhiên là có rất nhiều khát vọng về thế giới bên ngoài.
Diệp Trần muốn từ chối cậu ta lắm vì dù sao cô cũng không quen sử dụng cơ thể này nhưng nhìn thấy ánh mắt khát khao của Lâm Giản Tây, Diệp Trần lại mềm lòng.
Bốn kiếp trước, chàng thực sự rất ít, rất ít khi muốn cô làm cho mình điều gì.
Thế là Diệp Trần nhếch mép.
Thây kệ, nếu thực sự không ổn thì cứ xách kiếm lên là xong!
“Chuyện vặt.”
Cô điềm nhiên đáp, sau đó tivi có mạng trở lại, nam chính xuất hiện, Diệp Trần lập tức xoay người lại, nói nhẹ bẫng: “Đến oppa của tôi rồi.”
Lâm Giản Tây: “…”
Nói đến oppa mà lạnh lùng như vậy, thật là kỳ quái.
Tác giả có chuyện muốn nói:
[Mẩu truyện nhỏ]
Bác sĩ: “Thư Bạch, cô còn nhớ mình đã nhập viện như thế nào không?”
Mặc Thư Bạch: “Nhớ, hôm đó, hai cảnh sát đến trước cửa nhà, bảo tôi đã phạm tội, áp giải tôi đi, sau đó phát hiện ra tôi bị tâm thần nên đưa tới đây.”
Bác sĩ: “Ồ? Phạm tội gì?”
Mặc Thư Bạch: “Ngộ sát. Họ nói tôi rải nhiều vật thể rắn trong văn, khiến độc giả ăn vào tử vong.”
Bác sĩ: “Cô rải gì?”
Mặc Thư Bạch: “Mấy thứ mảnh chai, lưỡi dao…”
Bác sĩ: “Căn cứ theo quan sát của tôi, độc giả của cô trước mắt đã có thể nuốt mảnh chai mà mặt không biến sắc rồi, cô có rải mấy thứ đó vào thì cũng không đến mức ấy chứ?”
Mặc Thư Bạch: “Không nuốt được thì đều đã không còn, số còn lại tất nhiên đều có thể nuốt được mảnh chai, đây là quy luật chọn lọc, anh hiểu chứ?”
Bác sĩ: “Ồ…”
Y tá: “Bác sĩ, không hay rồi, cảnh sát tới, bảo là độc giả của Mặc Thư Bạch lại ngoẻo hàng loạt rồi?!”
Bác sĩ: “Σ( ° △ °|||)︴! Mặc Thư Bạch, không phải cô bảo giờ họ đều có thể nuốt mảnh chai rồi hay sao?!
Y tá: “Nhưng lần này cô ấy rải kim cương!!”
Bác sĩ: “…”
Bình luận truyện