Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 29



Ể? Chuyện gì xảy ra vậy?

Đám dân mạng ăn dưa một mặt mộng bức.

Thật lâu sau, mới có các bạn học cũng ở nơi đó im ắng bò bình luận, im ắng thả mấy tấm hình.

Tấm thứ nhất, màn mưa rơi từ trên xe đạp xuống đến một con đường dài.

Tấm thứ hai, dưới màn mưa, người đàn ông cầm dù đen hướng Hạ Nguyên đi qua. Bức ảnh này chụp đặc biệt có cảm tính, rõ ràng đều không có để lọt mặt người hạ dù đen, lại cố tình khiến người ta có loại cảm giác có mục đích rõ ràng và chính xác. Một đám bạn học đứng ở dưới mái hiên phảng phất thành vật làm nền không có chút cảm giác tồn tại nào, phảng phất mênh mông trong thiên hạ, cũng chỉ có người đang mỉm cười cùng đi về phía người đàn ông từng bước một tới gần kia.

Cảm giác vi diệu ở giữa hai người kia rõ ràng mà tường tận.

Tấm thứ ba, dù đen có chút nâng lên, tay mang đồng hồ của người đàn ông hơi lộ ra, nhận lấy ba lô của cô giáo Hạ.

Tấm thứ tư, tay của người đàn ông đặt ở trên bờ vai cô giáo Hạ, mang theo cô cùng nhau quay người, dù đen nâng lên, giống như là cảm giác được cái gì, sắc bén hướng bên này nhìn thoáng qua.

Lộ ra mặt.

Mấy bình luận được gửi đi, toàn bộ bài viết đều yên tĩnh.

Các bạn học biểu thị lời gì cũng không muốn nói.

- - hiệu trưởng ngài mạnh bạo! Vừa tới bao lâu liền đem cô giáo Hạ của chúng ta ủi đi!

Trên Tieba các bạn học vì chuyện mới phát sinh ra mà như đem quân đi đánh kẻ có tội là anh, Mộ Cảnh Hành cũng không có chút nào để ý.

Nước mưa ào ào cọ rửa ở trên cửa sổ xe, bên trong xe phảng phất hình thành một địa phương nhỏ an toàn, Mộ Cảnh Hành từ ngăn kéo nhỏ ở trong xe lấy ra một bình nước trái cây, cười nói, "Muốn uống không? Nước trái xoài.."

Hạ Nguyên liên tục gật đầu, "Muốn."

Cô rất thích xoài, cái thời tiết quỷ quái này quá nóng, có mưa mặc dù tốt một chút, cũng không nhiều lắm.

Mộ Cảnh Hành giúp cô mở ra, hai người bắt đầu nói đến chuyện khác, đi vào trong siêu thị mua trái cây ướp lạnh cùng đồ ăn, sau đó cùng nhau về nhà.

Mộ Cảnh Hành vừa xào rau vừa hỏi, "Muốn ăn xương sườn kiểu gì?"

Hạ Nguyên đang thái thịt, tốc độ đặc biệt nhanh, nghe vậy nuốt một ngụm nước bọt, phảng phất nhớ tới hương vị xương sườn, hưng phấn, "Thịt kho tàu đi.."

"Có thể." Mộ Cảnh Hành cười, đem đồ ăn được cắt tốt trong tay bỏ vào trong nồi, dầu nóng vừa đủ phát ra âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt.

"Chẳng qua.." Anh quay đầu, mắt đuôi hướng lên trên giơ giơ lên, cố ý xích lại gần một chút, không rõ ràng ở bên tai cô thổi ngụm khí, trong mắt đều là ý cười, "Tôi nghe lời như vậy, có khen thưởng gì không?"

Tỷ như một cái hôn hôn, hoặc là lấy thân báo đáp?

Hạ Nguyên thật đúng là nghĩ nghĩ, hai mắt tỏa sáng, "Gần nhất tôi có mua cổ vịt kho, muốn ăn không?"

Nhìn lúc trước anh thích loại đó như thế, nhưng về sau vì suy nghĩ cho thân thể của anh, cô kỳ thật mua số lượng rất ít. Chẳng qua ngẫu nhiên ăn một lần cũng cũng không nghiêm trọng, lần này có nên mua nhiều một chút cho anh không?

Hạ Nguyên càng nói càng cảm thấy ý nghĩ này tốt, hận không thể hiện tại liền lên đường, qua nhà cô đem cổ vịt cay rát tới cho anh.

"..."

Mộ Cảnh Hành rõ ràng đơ một chút.

"Thôi bỏ đi, lập tức liền phải ăn cơm, vẫn là không nên ăn nhiều."

- - lần thử thăm dò này, thất bại.

Lúc ăn cơm, Hạ Nguyên đã rất có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện với Mộ Cảnh Hành, từ trên trời xuống tới đất, bầu không khí hòa hợp mà ấm áp.

Cơm nước xong xuôi Hạ Nguyên mới rời khỏi.

Dựa vào đầu giường chơi games, trong lúc đó, điện thoại đột nhiên đinh một tiếng, Hạ Nguyên phân tâm một chút, lực chú ý dời qua tiếng tin nhắn, nhân vật trong trò chơi trên tay kêu thảm một tiếng, ngã gục.

Hạ Nguyên: "..."

F*ck!

Cô vừa nói thầm vừa ấn mở giọng nói, nghe thấy thanh âm Mộ Cảnh Hành bên trong, thanh âm có điểm chần chờ cùng khó xử, "Nguyên Nguyên, cô có thể đến đây một chuyến không?"

Hạ Nguyên sửng sốt, ngồi dậy, "Làm sao vậy?"

Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?

Mộ Cảnh Hành bên kia vẫn một mực đang hiện "đang soạn tin nhắn", sau đó xóa bỏ, lại đưa vào.. Cuối cùng vẫn là gửi tới một cái giọng nói, ho khan một cái, "Nói xong không cho phép cô cười tôi.. Tôi có chút sợ hãi, cái tiếng sấm này quá lớn."

Lẽ đương nhiên. Hạ Nguyên mặt nghiêm túc, sao có thể cười anh? Cô ngồi xuống, gửi một cái tin nhắn, "Tôi lập tức liền đi qua."

Bạn thân sợ hãi, vậy khẳng định phải đến tiếp rồi.

Cô mắt nhìn bên ngoài, lúc này mới phát hiện, ở thời điểm cô chơi games, tự nhiên bên ngoài mưa lại lớn như vậy, tiếng sấm sét không ngừng, gần như đem bầu trời đêm đều xé rách thành hai nửa.

Xác thực rất đáng sợ.

Hạ Nguyên tốc độ thật là nhanh, nhanh gọn mặc xong quần áo, bung ra một cây dù liền thẳng đến nhà Mộ Cảnh Hành.

Mộ Cảnh Hành lại gửi tới một tin nhắn, "Mật mã nhà tôi là ** **".

Kỳ thật còn có thủ đoạn khác không cần cấp mật mã, nhưng anh đã cho Hạ Nguyên quyền hạn này.

"Được." Hạ Nguyên không có nghĩ quá nhiều, liền trực tiếp ấn mật mã.

Trong phòng khách không có ai, Hạ Nguyên dứt khoát lần theo ánh đèn đi lên lầu, phòng ngủ chính lầu hai còn đèn sáng.

"Cảnh Hành? Ở bên trong à?"

Mộ Cảnh Hành mở miệng, "Đến ngay đây."

"Vậy tôi tiến vào nhé?"

Hạ Nguyên đạt được trả lời khẳng định, liền đẩy cửa đi vào.

Liếc mắt một cái liền thấy Mộ Cảnh Hành trông thấy cô liền thở dài một hơi, từ trong chăn ra..

Trên người áo ngủ màu đen viền hình con rồng có chút lộn xộn, đường nét lồng ngực như ẩn như hiện, có một loại gợi cảm của đàn ông lặng lẽ nảy sinh ra tới, so với lộ toàn bộ lại càng hấp dẫn hơn người.

Bất quá, Hạ Nguyên lúc này không có tâm tình nhìn sắc đẹp đàn ông gì, cô là thật sự lo lắng, "Không có sao chứ?"

Mộ Cảnh Hành đánh giá cô một chút, vậy mà không biết nên khóc hay nên cười, Nguyên Nguyên tâm tình căn bản cũng không ở trên đây, hết lần này tới lần khác lại là bởi vì lo lắng cho anh --

Ánh mắt của Mộ Cảnh Hành nhịn không được nhu hòa, cũng không muốn để cho cô lo lắng, liền mở miệng, "Không có việc gì, yên tâm."

Anh nói, "Chính là sau sự kiện kia, chỉ cần là loại ngày mưa dông như thế này, ban đêm tôi liền sợ hãi một người.."

Hạ Nguyên lập tức không có kịp phản ứng, hỏi, "Ai?" Người nào?

Cảnh Hành không phải rất mạnh sao?

"..."

Mộ Cảnh Hành đột nhiên có chút không biết nên làm sao nói tiếp.

Lúc thấy rõ biểu lộ của Mộ Cảnh Hành, Hạ Nguyên đầu óc xoay chuyển, mới phát hiện chính mình khả năng lý giải sai rồi, Mộ Cảnh Hành nói chính là sợ hãi một người chờ đợi..

"Là tôi hiểu sai rồi." Hạ Nguyên thành khẩn thật tâm xin lỗi, "Chẳng qua anh yên tâm, đêm nay tôi bồi anh!"

Còn không phải là sợ hãi một người đợi sao? Quá bình thường nha! Không phải có cô ở đây rồi sao!

Mộ Cảnh Hành rất cảm động, do dự một chút, ".. Được không?"

"Được!" Hạ Nguyên hào khí vạn trượng.

Có thể có vấn đề gì? Cô lại không sợ sấm.

Mộ Cảnh Hành nhẹ nhàng thở ra, bên trong ánh mắt tối tăm, thoáng qua liền mất, "Vậy trước tiên chờ tôi chút, tôi đi tắm, vừa mới ra chút mồ hôi."

Anh lúc đầu muốn cầm lấy một bộ áo ngủ khác đi vào, đi đến một nửa lại không rõ nghĩ tới cái gì, hơi không thể thấy dừng một chút, rồi sau đó xoay chân, tự nhiên đi đến phòng tắm.

Trong phòng tắm tí tách tí tách.

Hạ Nguyên ngồi ở trên thảm, tự hỏi chính mình lát nữa ngủ ở nơi nào.. Không biết đồ vật ở phòng cho khách đã dọn dẹp tốt chưa..

Đột nhiên, tiếng nước ngừng.

Thế nhưng bên trong lại chậm chạp không có ai ra, Hạ Nguyên hồ nghi một chút, đi đến gần, "Cảnh Hành?"

Nghe thanh âm đang ở cận kề, Mộ Cảnh Hành cong cong môi --

Cửa bị kéo ra, Hạ Nguyên ngẩng đầu, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, cảnh giác lui hai bước, ".. Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc*.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện