Nhân Vật Phụ

Chương 13: C13: Chuyện Thứ 13



Chuyện này hơi ngắn một chút, thành thật xin lỗi các bạn vì chuyện sau sẽ dài và có nội dung hơn.

Chuyện thứ 13

Hoàng Minh Nam kéo tôi lên tít cái nóc sân thượng, hôm nay không có ai. Sau khi yên vị tại một trong mấy cái gờ bê tông siêu bự, hắn ta mới phá ra cười ngặt nghẽo.

“Thấy tôi diễn hay không? ”

“Có, khóc  y như lợn kêu…” tôi gật gù nhận định. Hoàng Minh Nam dài mặt ra nhìn tôi.

“Giả thế là giống lắm rồi, còn muốn gì nữa, lúc cảm xúc tuôn trào ai nhận ra!” hăn ta ngồi phe phẩy quyển vở  làm quạt, ra vẻ đắc chí nhìn tôi.

“Nhưng cũng công nhận là diễn tốt, không hổ danh dân chơi có hạng của  trường…” tôi khoanh tay, nói vẻ tuyên dương với hắn.

“Đừng coi thường tôi thế, đấy chưa là gì đâu…”được thể nhỉ, mới khen có một câu đã phổng mũi ra mà chém lung tung không biết giời đất là gì cơ đấy.

“Rồi rồi, sát thủ hào hoa mau khép cái mũi lại trước khi nó nổ tung ra đi!” tôi phủi phủi vào mặt hắn. Hoàng Minh Nam đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, mặt nguy hiểm.

“Thế là cậu biết…”hắn ta thì thầm

“Hả, biết cái gì?” thằng này làm sao thế?

“Chuyện tôi là sát thủ của CIA…”tiếp tục thì thầm.


Được rồi,một phút trước tôi còn ngồi với thằng Hoàng Minh Nam tay chơi thích ba hoa sao  một phút sau lại phải ngồi với cái đứa hoang tưởng cực đại thế này?

“Cái gì cơ?”

“Thế đấy, bây giờ tôi phải giết cậu…” hắn ta đưa mặt lại gần mặt tôi, vẫn thì thầm đầy nguy hiểm. Tôi đưa tay lên đập cái bép vào giữa trán hắn.

“Á! Làm cái gì đấy?” hắn ta ôm đầu, nhìn dỗi.

“Chết đi này, điệp viên!  Điên nó vừa thôi, nghĩ tôi tin sao!”

“Thế đấy, bây giờ tôi vô dụng nếu không có em nào thích mình ở đây…” hắn ta lẩm bẩm, vừa xoa trán vừa nhìn tôi đầy uất ức.

“Cậu dở hơi đúng không, nói toàn chuyện không tưởng thì đến bố tôi cũng không thèm tin, CIA gì chứ! Muốn làm thật thì nên dán băng urgo vào ngang mũi, vắt gậy bóng chày lên vai  rồi vuốt mũi bảo mình là đại ca của băng côn đồ thiếu niên nghe còn có lý hơn!” Tôi ngồi khoanh chân, mấy ngón tay giơ ra làm bộ đang giảng giải cái gì phức tạp lắm.

“Nghe có vẻ hay, mọi lần tôi chỉ ăn mặc xộc xệch rồi vẽ hình xăm giả…”Hoàng Minh Nam bóp cằm nói kiểu bác học.

“Cậu ĐÓNG GIẢ côn đồ đi cưa gái thật đấy à?” ÔI giời ơi, cứ tưởng nói đùa, ai ngờ nó làm thật rồi, không hiểu đứa con gái nào lại đi tin cái trò đấy cơ chứ? Chả biết đã có tay đại ca nào tìm đến nhà thằng này dằn mặt vì tội giả danh hắn chưa nữa.

“Thì cũng phải có lúc này lúc kia…” hắn ta gãi đầu nhìn tôi.

“Thế hả?” tôi nheo mắt nhìn hắn.

“Yo, đừng coi thường tôi nha, đấy là bạn gái ở ngoài trường thôi, có phải ai tôi cũng làm thế đâu!”

“À phải rồi, BẠN GÁI NGOÀI TRƯỜNG NỮA CƠ ĐẤY! Cậu có bao nhiêu bạn gái vậy hả?” Tôi khoanh tay nhìn hắn kiểu chỉ trích.

“À thì cũng một vài…” hắn ta lẩm bẩm

“Cùng một lúc?” Ok, cứ tưởng hắn ta yêu hết một em rồi mới chuyển sang em kia, không ngờ…

“Cũng không hẳn..” tôi vươn tới cốc vào đầu hắn ta một phát.

“Không hẳn cái gì, đúng rồi thì nhận đi! Bảo sao con bé kia nó ghét tôi dữ thế!!”

“Bây giờ tôi có yêu ai đâu, tự các em ý nhảy vào tôi đấy chứ!”

“Cậu không làm sao chúng nó lại muốn nhảy vào hả?” tôi lườm hắn ta.

“Bây giờ tôi không có làm gì mà!”


Ờ cũng phải, bớt chơi bời đi có khi còn được yêu quí hơn. Hôm nọ tôi đi lang thang trong trường tìm chỗ ngồi vẽ thì gặp một lũ con gái ngồi tán chuyện ở vườn sau trường nói gì đó về chuyện muốn được là mục tiêu tiếp theo của Hoàng Minh Nam kể cả nếu cuối cùng có bị đá, lạy giời. Tôi không muốn đi xuống cái vườn đấy thêm một lần nào nữa.

“Được rồi.” tôi thở dài, ngửa đầu ra dựa vào cái gờ bê tông, Hoàng Minh Nam ngồi đối diện có vẻ thả lỏng hơn một chút. Tôi nhìn lên trời, hôm nay nhiều gió ghê gớm, có hôm lại chả có tí gió nào.  Tôi nhắm mắt lại.

“Bốn giờ gọi tôi dậy!” tôi nói như ra lệnh với Hoàng Minh Nam. Không có tiếng đáp lại. Lạ nha. Tôi  ngồi thẳng dậy, mở mắt. Hoàng Minh Nam đang nằm ngửa, gối lên cái cặp Prince trông rõ kiểu cách của hắn,hai tay để sau gáy, đầu ngửa lên trời,mắt nhắm nghiền ngủ ngon lành từ bao giờ.

Tôi nhìn hắn ta mất vài giây rồi lại ngửa vào cái gờ bê tông.

Thôi đành đặt chuông báo thức vậy, sao đó tôi sẽ được cái vinh dự đá cho Hoàng Minh Nam một phát để gọi hắn dậy đi về trước khi trường đóng cổng.

-

-

-

Tôi nằm ườn ra giường, suốt từ hôm tôi bị ăn bóng vào đầu tôi vẫn chưa gặp lại Kendo lần nào. Không hiểu cậu ta sống chết ra sao rồi. Chả hiểu có giây phút nào trong tuần qua cậu ta nhớ đến tôi không nhỉ. Ý tôi không phải chuyện tình cảm mà các người đang nghĩ trong đầu mà là kiểu nhớ lại người quen  hoặc ai đó chưa biết rõ nhưng mà muốn biết ấy. Ui giời, mình đang nghĩ linh tinh gì thế này, đi ngủ mai còn dậy sớm để đến liếc đểu tay sao đỏ cao kều nữa chứ.

Chắc cậu ta không nghĩ tới tôi đâu, chỉ có tôi là kẻ rỗi hơi đi nghĩ ngợi linh tinh rồi tưởng tượng đủ kiểu. Bớt hoang tưởng đi Linh Lan, mày không may mắn thế đâu!
Nghĩ  thế, tôi nhắm mắt lại.

 Brừ brừ brừ… điện thoại tôi rung, có tin nhắn đến.

 “Chết chưa mày?” thằng Quân, chỉ có nó mới rủa tôi thế.

“Linh Lan chết rồi, đây là di động của Linh Lan trả lời.” tôi lạch cạch bấm con Nokia nhắn trả nó.


“Mk, đùa thôi, mai tao không kèm mày được, nghe rõ chưa?”

“Hả, hôm sau nữa kiểm tra rồi, mày định hại chết tao đấy à?”

“Kệ mày.Tao bận rồi.”

“Ơ cái thằng này, mày đùa đấy à.” định giỡn nhau chắc.

“Hôm khác tao bù.” nó nhắn cụt lủn, thằng này bị điên đúng không, hôm nọ vừa hứa là kèm tới hôm kiểm tra cơ mà, khốn nạn.

“Không được, làm gì còn hôm nào!”

“Chết đi.”

“Thằng điên này, nhất định mày biết tay tao!”

“Mời. Ngủ ngon.”

Rồi nó tắt máy, không thèm rep lại thêm cái tin nhắn chửi rủa nào của tôi. Thằng chết bầm, nhất định nó muốn hại tôi đây mà. Trời ơi là trời, thế này thì điểm toán của mình tạch à.  Đứa con gái nào đã làm cho nó phải khuynh đảo mà bỏ rơi tôi thế này cơ chứ? Mai nó mà xuất hiện tôi phải cho nó một trận, tức chết mất, mai cũng không cho nó mượn sách hay gọi nó dậy luôn!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện