Nhân Vật Phụ

Chương 34: C34: Chuyện Thứ 34



Tuần này chạy chậm, chắc chỉ được một chuyện thôi mọi người.

To @trangtun thanks for al your comments and support,it means at lot to me but i was no more than anybody else, i have a life so please be patient and dond push me :D


Chuyện thứ 34

“Cậu không nghe thấy Linh Lan nói gì hay sao?” Nhật Vũ nhìn xuống Hoàng Minh Nam, nói bằng giọng lạnh lùng. Tay cậu ta vẫn nắm chặt, mấy đốt tay đang đỏ dần lên.

Cái gì vừa xảy ra thế?

Hoàng Minh Nam nheo mắt nhìn lên,chép miệng một cách khó chịu.”Ra là cậu.”

“Tôi đã nói là tôi không bỏ qua chuyện kia đâu, nếu cậu không nhớ,Minh Nam” Nhật Vũ nói một cách hài lòng. Tóc mái cậu ta che kín một bên mặt làm tôi không thấy được cái gì.

“Muốn trả thù tới mức phải đánh tôi lúc tôi đang sơ hở hay sao?” Hoàng Minh Nam chống tay xuống đất, đứng dậy nhìn Nhật Vũ một cách khiêu khích. Cái vết đỏ trên mặt hắn ta còn tệ hơn  cả Nhật Vũ lần trước nữa.

Tự dưng thấy có gì đó như kiểu hơi xót cho hắn ta.

“Tôi chỉ đang giúp Linh Lan thôi, cậu không thấy sao?”

Được rồi, chính xác là mình đang bị gạt ra ngoài cuộc nói chuyện của hai người kia.

Tôi cứ đứng trố mắt hết nhìn sang Nhật Vũ, lại nhìn Hoàng Minh Nam.


“..đúng không,Linh Lan?”Nhật Vũ đột nhiên quay sang nhìn tôi.

“Hả?” tôi ngước sang nhìn cậu ta.

“Cậu không muốn Minh Nam làm cái trò  vừa nãy phải không?”

Nhật Vũ lại nhìn tôi bằng cái ánh mắt khiến cho ruột gan tôi lộn tùng phèo lên.

“Hơ, thì,..ừ..” tôi lẩm bẩm.

Hoàng Minh Nam khoanh tay nói.

“Ôm người tôi thích có gì là sai nào?”

NÓI CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ, HOÀNG MINH NAM???

Thế đấy, thế mà tôi lại còn thấy tội nghiệp hắn ta. Làm sao mà có thể tự nhiên nói như thế cơ chứ? Tôi còn đã đồng ý đâu cơ chứ!

Cái tệ nhất là hắn ta có vẻ như kiểu chỉ trông chờ để được nói toẹt cái này ra.

Trước mặt Nhật Vũ.

Nhật Vũ khựng lại, quay sang nhìn tôi. Mắt cậu ta sẫm lại.

Đừng nhìn tôi  kiểu buộc tội như thế, xin cậu! Tôi có làm cái gì đâu!

Lại thấy tìm mình đập nhanh như kiểu đang sợ bị ai bắt quả tang làm cái gì lén lút.Đừng, đừng, tôi còn phải thở nữa chứ, đừng!

Nhật Vũ thôi không nhìn tôi nữa, quay sang Hoàng Minh Nam” Vậy cậu ấy có thích cậu không?”

“Cái đó,..a…thì..” Hoàng Minh Nam đột nhiên nói ấp úng, mắt liếc tôi như kiểu sợ tôi sẽ phát khùng lên nếu hắn ta nói ra cái gì không đúng.”..không liên quan tới cậu.”

Thế à, Hoàng Minh Nam?

“Theo như tôi thấy, thì hình như là không?” Nhật Vũ nói bằng giọng hài lòng khi thấy thái độ của Hoàng Minh Nam.

“A..ai bảo cậu thế?”

“Tôi thấy sao nói vậy thôi…” Nhật Vũ nói một cách bình thản. Cậu ta đã lấy lại nụ cười thường thấy trên miệng.”..không phải giờ chúng ta hòa rồi sao?”

Hoàng Minh Nam định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn ta chỉ đứng thừ ra chòng chọc nhìn Nhật Vũ.


Cậu ta quay sang tôi.”Linh Lan, tôi không cho cậu nợ thêm đâu..”

“Hả?”tôi trố mắt nhìn cậu ta.

“Tôi sắp phá sản rồi,hôm nay cậu phải đi đấy!” Nhật Vũ cười nhìn tôi.

Cái gì…lại chuyện hôm nọ? Cái chuyện mà…

Tôi lại thấy mặt mình nóng bừng lên.

“A, cái đó…”Hôm nay có mang tiền, lạy giời,có mang tiền!”..chắc là được thôi..”

“Linh Lan, cái gì đấy?” Hoàng Minh Nam chen vào, hỏi một cách khó chịu.

“Vậy bây giờ nhé?” Nhật Vũ nhìn tôi,nói vui vẻ, làm như không nhìn thấy Hoàng Minh Nam

“A..ừ..”có nợ thì nên trả luôn, lần lữa không tốt.

“Này! Cậu định đi đâu hả?” Hoàng Minh Nam nói lớn, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa bực tức, nửa khó chịu.

“Thì đi trả nợ…” tôi quay sang nhìn hắn ta, có gì to tát đâu cơ chứ?

“Đi với cậu ta hả?”

“Ờ..”tôi ngờ là hắn ta sẽ phản đối kịch liệt chuyện này.

“Không được!”Hắn ta giậm chân nhìn tôi một cách trẻ con.

WTH?


Tôi trợn mắt nhìn Hoàng Minh Nam.Điên chắc, nghĩ mình là ai mà có quyền cấm tôi cơ chứ?

Nhật Vũ nhìn Hoàng Minh Nam cười một cách thú vị rồi nói với tôi” Tôi chờ ngoài cổng nhé!” và cậu ta nháy mắt với tôi rồi quay đi, bước xuống nhà xe.

Hoàng Minh Nam lườm tôi”Cậu không được đi, Linh Lan!”

“Biết sao không Hoàng Minh Nam, tôi sẽ đi đấy!” tôi trợn mắt nhìn trả hắn. Càng cấm tôi càng muốn đi!

“Không được!”

“Cho tôi một lí do tại sao tôi lại không được?” tôi chống nạnh nhìn hắn. Hắn ta chắc chắn là điên rồi, đồ sở hữu!!! Nghĩ nói thích xong rồi có quyền ra lệnh cho người khác hay sao? Đừng hòng!

“Tôi không thích thế!”Hoàng Minh Nam nói, nhìn tôi một cách bất mãn.

“Cậu chẳng có quyền gì cấm tôi, Hoàng Minh Nam! Nghĩ là nói câu kia rồi toàn quyền sở hữu tôi hay sao? Lớn lên đi!” tôi đưa tay đẩy mạnh vào ngực áo hắn ta rồi quay đi.

Bước chưa được vài bước thì Hoàng Minh Nam phía sau tôi kêu ầm lên.

“Linh Lan! Cậu cứ thử đi chơi thật với cái thằng đó xem! Tôi sẽ..”

Không để cho hắn ta nói nốt câu, tôi quay phắt lại, lắc lắc đầu nheo mắt nhìn hắn.

“Ai quan tâm!Đi học cách tôn trọng người khác đi rồi hãy nói!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện