Nhập Mị
Chương 2
Mị Ma đúng hẹn lại đến.
Đêm đó Kỵ Sĩ mơ, lạc vào giữa một lâu đài cổ nguy nga lộng lẫy. Trên trần lâu đài cổ treo bức tranh xa hoa tuyệt đẹp, gạch lát màu vàng, bốn phía giăng đầy tơ lụa tinh xảo xa hoa lãng phí, mỗi một nơi trong lâu đài cổ chất đống vô số châu báu và lông thú, còn thêm vũ khí đao kiếm sắc bén hoa lệ.
Nếu không phải thấy Kỵ Sĩ đến phòng ngủ chính, tới bên giường lớn hình tròn, mặc mình ngửa ra sau. Sợi bông mềm mại, tơ lụa trơn nhẵn, đã rất lâu Kỵ Sĩ không ngủ trên giường. Hắn hít một hơi thật sâu để trầm tĩnh lại.
Một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bò lên giường.
Khuôn mặt cô diễm lệ, kiều diễm hơn cả hoc hồng trồng trong vương thành, trên người cô tỏa ra hương thơm mê người, da dẻ trắng nõn như sữa bò, trên eo treo sợi dây màu vàng, đính trên ấy là lục lạc và trân châu, theo động tác của cô phát ra tiếng vang lanh lảnh nho nhỏ.
Hai tay của Kỵ Sĩ chồng lên đặt sau gáy, điệu bộ thoải mái.
Cơ thể người đẹp chỉ khoác lên một chiếc áo khoét cổ trắng muốt mỏng như cánh ve, hai vú và nơi tư mật giữa hai chân như ẩn như hiện. Cô quỳ gối trước mặt Kỵ Sĩ, vòng eo uốn éo, bộ ngực đong đưa, khiến chiếc áo mỏng khoác lên người từ từ trượt xuống. Cơ thể trần truồng xinh đẹp cực kì, thơm mát mịn màng tựa như kem mỡ.
Kem mỡ: từ gốc là cao chi, kiểu chất lỏng dạng đặc sệt như thuốc mỡ hay thoa lên vết thương á. Tui hông biết để sao nữa.
Cô cúi người, đầu v* mềm mại cọ cọ bụng dưới Kỵ Sĩ, hai tay chạy loạn trên đùi Kỵ Sĩ. Đầu ngón tay của cô vuốt lên vuốt xuống trên bắp thịt săn chắc, dịu dàng lại câu người. Cô cười quyến rũ, miệng rên rỉ chọc người.
Kỵ Sĩ nhấc chân đạp văng: “Cút ngay. Mi còn dâm nữa tao chém mi liền.”
Mỹ nhân bị đá văng ai oán nhìn Kỵ Sĩ, giọt nước mắt tí tách lăn xuống, trượt xuống hai vú trắng nõn.
Kỵ Sĩ ngáp một cái: “Mi đi một ngày học thứ này hả?”
“Anh không thích sao?” Mỹ nhân ngừng gào khóc, mờ mịt nói, “Tui thấy nhiều tên đàn ông thích cô gái này, ai cũng muốn đi với cổ.”
“Nhiều tên đàn ông?”
“Từ tối qua đã có ba tên đàn ông quan hệ với cổ, đức vua nè, đại thần nè, và một thị vệ trong tẩm điện cô nữa.”
Biểu cảm Kỵ Sĩ trở nên vặn vẹo, lấy châu báu bên gối đập tới: “Biến về đi.”
Mị Ma nghe lời giải trừ ảo thuật, cậu dùng nguyên hình tỏ thái độ ngồi trên giường, lấy dây chuyền ngọc châu vướng trên sừng ác ma xuống: “Vì sao không thích chứ?”
“Ta không thích tao.”
“Như thế nào mới dâm hả?” Mị Ma tò mò truy hỏi. Cậu là Mị Ma, thiên phú chủng tộc có thể phát hiện dục vọng con người, thế nhưng đối với nguyên nhân sản sinh dục vọng và hàm nghĩa cấp độ sâu xa, cậu chẳng thể hiểu nổi. Dù sao cậu mới hai mươi tuổi nhóc ma chưa dứt sữa.
“Vừa nãy mi mới dâm đó.”
“Vậy anh thích gì?”
“Mi đoán.”
Mị Ma thấy Kỵ Sĩ không thèm liếc châu báu xung quanh: “Tiền tài anh cũng không thích sao?”
“Không có hứng thú.”
Mị Ma nhận thấy hôm nay Kỵ Sĩ rất chi uể oải, cậu lại gần quan sát. Kỵ Sĩ chỉ thấy đỉnh đầu của mình tối sầm, lớn lên xấu xí lại kỳ quái, Mị Ma sử dụng thứ gì đó trông như con mắt nhìn mình chằm chằm, trong con mắt vàng óng lại có một tia mê man. Hắn thản nhiên để đối phương nhìn.
Mị Ma nhìn một hồi thì nằm sấp một bên, nghiêng đầu: “Giấc mơ của anh sao chẳng có gì?”
“Phải có thứ gì?”
“Tiền vàng, mỹ nữ, thức ăn, hay là khát vọng giấu sâu dưới đáy lòng nhất.” Mị Ma tựa hồ không thể hiểu được, giọng điệu trở nên ủ rũ, “Nhưng khi tui vào giấc mơ của anh, chẳng có gì cả.”
“Có thể để ta nhìn chút không?”
Mị Ma nhấc tay lên, mọi ảo ảnh tan biến, thế giới chỉ còn lại một màu trắng xoá, không có ranh giới giữa trời đất.
Kỵ Sĩ đứng tại chỗ, một lúc lâu mới nói: “Rõ ràng có mà.”
“Có gì?”
Kỵ Sĩ chỉ chỉ trên trời: “Chính mi xem đi.”
Mị Ma đần độn ngẩng đầu lên, khi thấy vạt áo của thần cậu như gặp phải đại địch, rú lên quái dị rồi lui khỏi cảnh mơ của Kỵ Sĩ.
Trong hiện thực Mị Ma ngồi xổm bên người Kỵ Sĩ, lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ bộ móng của mình, thấy Kỵ Sĩ tỉnh thì oán trách nói: “Sao lại có loại người như anh chứ, trong mơ mà cũng mơ thấy thần nữa.”
Kỵ Sĩ cười ha ha: “Bởi vì ta có tín ngưỡng.”
Mị Ma quan sát Kỵ Sĩ: “Mi đúng chẳng giống đám con người kia.”
“Người thì đều giống nhau.” Kỵ Sĩ cười cười, “Hôm nay mi thua rồi, mi phải giúp ta làm một chuyện.”
Mị Ma không cam tâm, nhưng vẫn gật đầu: “Anh nói đi.”
“Mi lại lấy chút bánh mì cho ta đi.” Kỵ Sĩ nhắm mắt lại, “Ta muốn ngủ, mai gặp.”
Lúc này Mị Ma mới bắt gặp phần gáy của Kỵ Sĩ bị siết đến tím đen, trên cổ tay cũng có thêm nhiều vết sẹo mới, chân của hắn hình như sưng lên. Mị Ma đến gần tỉ mỉ ngửi một cái, trên người Kỵ Sĩ không ngửi được mùi máu tanh. Mị Ma ý thức rằng Kỵ Sĩ bây giờ không còn sức chống cự, không như hôm qua sử dụng ma pháp ánh sáng để uy hiếp mình.
Mị Ma cuối cùng phản ứng kịp, kỳ thực cậu không cần phải đưa thức ăn cho Kỵ Sĩ, cửa lao có bố trí ma pháp bóng tối mạnh nhất, Kỵ Sĩ là một con người nên chẳng thể chạy thoát được.
Nhận ra Mị Ma vẫn mãi không đi, Kỵ Sĩ lần nữa mở mắt ra.
“Anh bị thương! Không có năng lực uy hiếp tui.” Mị Ma nhìn chằm chằm con mắt của hắn, “Anh sắp chết rồi!”
“Mi nói đúng, nếu mi không cho ta ăn, có lẽ nhanh thôi ta sẽ chết.” Đôi môi Kỵ Sĩ tái nhợt, trong mắt hắn chẳng hề sợ cái chết, hắn cười nói, “Kế đó ta chỉ có thể đến với vòng tay của Chúa, ta sẽ được giải thoát.”
Mị Ma sửng sốt. Lần đầu cậu thấy rõ ràng cảnh một người muốn chết, lại không chút sợ sệt nào.
“Mi còn muốn linh hồn của ta không?”
Mị Ma gật gật đầu. Linh hồn Thánh Kỵ Sĩ vừa tinh khiết vừa mạnh mẽ, hơn hẳn mấy chục linh hồn người bình thường.
“Nếu ta chết, mi gì cũng không lấy được.” Kỵ Sĩ nói, “Mi không muốn trước khi ta chết thử một lần sao?”
Mị Ma từng nghe con người trước khi chết có dục vọng cầu sinh rất mạnh, nói không chừng lúc ấy bởi vì không muốn chết mà ký khế ước. Cậu ngồi chồm hỗm trên đất nghĩ rồi nghĩ, nói: “Được. Sáng mai chúng ta lại gặp.”
Dỗ Mị Ma xong, Kỵ Sĩ nhắm mắt lại lần thứ hai, hắn mệt lắm, cần phải đánh một giấc cho ngon.
Ngày kế Mị Ma như cũ mang bánh mì đến cho Kỵ Sĩ, buổi tối tiếp tục mê hoặc Kỵ Sĩ trong mơ. Thế nhưng hắn không màng sắc dụ, bài này chẳng thể thực hiện được với Kỵ Sĩ. Cậu lẻn vào tầng mộng sâu nhất của Kỵ Sĩ, thấy từng chiến hữu của Kỵ Sĩ bị bức hại tới chết. Ngay đêm đó cậu biến thành bộ dáng chiến hữu xuất hiện ở trước mặt Kỵ Sĩ.
Cuối cùng biểu cảm của Kỵ Sĩ đã có biến hóa: “Mày… tới đón tao ư?”
Chiến hữu gật gật đầu, gỡ mũ giáp trên đầu xuống, nhặt trường thương trên đất lên, đồng thời đưa cho Kỵ Sĩ: “Mày lại đây, tao đưa mày đi.”
Kỵ Sĩ nhận lại trường thương, trong nháy mắt cầm đầu thương sắc bén đâm chiến hữu.
Mặt chiến hữu từ từ hóa thành bộ dạng Mị Ma.
Ngay lúc vẻ mặt Mị Ma kinh ngạc, Kỵ Sĩ cà lơ phất phơ mà nói: “Họ đã tới nơi lý tưởng trước, họ chẳng còn tiếc nuối, sẽ không quay về.”
Mị Ma hơi tức giận: “Anh đúng là máu lạnh, không hề có tình cảm.” Bạn xưa đã chết xuất hiện trong mơ, ai mà biết tên này bình tĩnh không chịu ảnh hưởng chút nào.
“Do mi không hiểu tình cảm con người, mi chỉ hiểu mã ngoài thôi. Yêu, hận đều là dục vọng, nhưng có thứ cao hơn cả điều này.”
“Là gì.”
“Mi đoán xem.”
Kỵ Sĩ cười híp mắt, phảng phất đang đùa giỡn Mị Ma.
Mị Ma không vui, cậu phá giấc mơ Kỵ Sĩ giấc mộng thành lung tung beng, dưới chân họ hiện ra một chiếc cầu gỗ, cầu bên trái là đám người bị dục vọng chi phối không biết xấu hổ mà quan hệ, bên phải là cảnh tượng các chiến hữu vào sinh ra tử ngày xưa chết thảm.
Kỵ Sĩ nửa phần cũng không bị ảnh hưởng.
Mị Ma lại biến ra ác ma trong địa ngục và các loại cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, tiếng rên và oán khí bao trùm cả giấc mộng.
Kỵ Sĩ nở nụ cười: “Sau khi ta chết chắc chắn sẽ không đến Địa Ngục, mi cho ta xem thứ này thì có ích gì.”
“Vậy anh sợ gì?” Mị Ma không có biện pháp, cậu đã thử hết các phương pháp lừa gạt của những con người kia rồi.
“Ta sợ mai mi không mang bánh mì cho ta.”
Mị Ma không rõ: “Không phải anh không sợ chết ư?”
“Ta sợ chứ, ai mà không sợ chết.”
“Vậy sao anh không giao dịch với tui chứ?”
“Mi đoán đi.”
Mị Ma tức giận ngồi xổm một bên, không lên tiếng.
“Sao không nói chuyện nữa? Tiếp đi chứ.” Kỵ Sĩ nhìn mây mù trắng xóa bốn phía, “Không đổi chỗ khác hả?”
“Không đổi, anh đùa giỡn tui!”
“Cuối cùng mi mới phản ứng hả.” Kỵ Sĩ cười to, “Một Mị Ma cấp thấp lại vọng tưởng dụ dỗ Thánh Kỵ Sĩ sa đọa.”
Mị Ma trừng Kỵ Sĩ một cái.
“Không giỡn với mi. Cho mi thấy chút xinh đẹp.” Kỵ Sĩ chỉ đầu mình, “Mi có thể lấy trí nhớ của ta không? Ta cho mi thấy quê hương của ta.”
Mị Ma làm theo.
Cảnh tượng trong mơ mặt trời nhô cao mặt trăng lặn xuống, họ xuất hiện ở một trấn nhỏ bình yên. Cửa từng ngôi nhà mở rộng, người đàn ông săn được thi thể động vật treo trên kệ gỗ, người phụ nữ đang phơi nắng quả khô. Người già đếm tiền trong túi mang cháu trai lên chợ mua đường.
Hai ba đứa con nít tụ thành đám vây quanh một bé ngựa vừa mới sinh ra, ai cũng muốn cưỡi nhưng leo lên thì bị đá xuống. Trong quán rược mấy tên cơ bắp xắn ống tay áo cười nói lớn tiếng, bà chủ trên nóc nhà phơi quần áo gào hét nhóc con nhà mình về nhà.
Nhìn thấy cảnh này, Mị Ma tỉnh tỉnh mê mê hỏi: “Mi muốn về nhà?”
Kỵ Sĩ ra hiệu bảo cậu xem tiếp.
Trấn nhỏ không tranh với đời, vào một ngày nào đó, bị ác quỷ xâm lấn, trình diễn tàn sát ngay trước mắt, có người bị ác quỷ bám lên, có người bị đám ác quỷ giết chết rồi ăn, chỉ có Kỵ Sĩ nho nhỏ trốn trong chuồng ngựa tránh thoát một kiếp, trên mặt trên người hắn đều là máu tươi của người thân bạn bè.
Mị Ma hỏi: “Anh muốn báo thù?”
“Ta muốn bi kịch không tái diễn nữa.” Kỵ Sĩ thở dài, “Mi không hiểu.”
Mị Ma xác thực không hiểu, hắn cho là Kỵ Sĩ muốn báo thù hay nhớ nhung quá khứ, lại phát hiện nội tâm hắn có niềm tin vô cùng kiên định.
Kỵ Sĩ thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn sống trong Địa Ngục, nên gì ta cũng không sợ.”
“Anh mới vừa nói anh sợ chết.”
Kỵ Sĩ nở nụ cười: “Ta sợ chết ở Địa Ngục.”
Mị Ma bị hắn nói loạn mà muốn ngất.
Kỵ Sĩ nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mơ lần thứ hai biến hóa.
Họ ngồi ở trên cây, nhìn mặt trời phía xa lên cao. Mị Ma hiếu kỳ nhìn xung quanh, còn cố ý nhúc nhích chiếc eo lắc qua lắc lại đặt mông ngồi trên cành cây.
Kỵ Sĩ nắm thành quyền gõ nhẹ đầu Mị Ma: “Đừng lộn xộn.”
Đây là cảnh tượng của Kỵ Sĩ trong mơ, không phải ký ức, Mị Ma có thể tùy ý thay đổi. Cậu lấy mặt trăng và sao đặt lên bầu trời, khi mặt trời mọc ánh vàng trên trời sao chiếu sáng như bảo thạch, màu sắc sặc sỡ, đặc biệt xinh đẹp.
Kỵ Sĩ nói: “Mi đang làm gì đó?”
“Tui thấy đẹp mà.” Mị Ma hưng phấn nói. Cậu như đứa nhỏ, thấy đồ vật đẹp thì muốn đặt ở chung một chỗ, mặc kệ thẩm mỹ và lẽ thường.
Kỵ Sĩ lắc đầu, giơ tay hái lá cây, đặt bên môi thổi lên.
Trong mơ phần lớn âm nhạc đồng cảm với linh hồn con người, linh hồn càng tinh khiết càng trong sạch sẽ sinh giai điệu âm sắc tươi đẹp hơn, Mị Ma nghe mà ngây dại, không tự chủ co rụt lại bên người Kỵ Sĩ, yên tĩnh nằm nhoài lên đùi Kỵ Sĩ.
Kỵ Sĩ ngừng lại: “Ai cho mi nằm sấp lên chân ta?”
Mị Ma chớp mắt mấy cái: “Sao anh không thổi nữa.”
Kỵ Sĩ liếc mắt nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nằm sấp cũng được, mi mặc quần áo đi, mỗi ngày trần như nhộng chạy quanh không thèm mắc cở.”
Mị Ma biến ra quần áo, khi mặc vào còn nói: “Ác ma chúng ta không mặc quần áo.”
“Muốn nghe không?”
“Nghe.”
“Vậy mặc quần áo cho đàng hoàng.”
“Được rồi.”
Đêm đó Kỵ Sĩ mơ, lạc vào giữa một lâu đài cổ nguy nga lộng lẫy. Trên trần lâu đài cổ treo bức tranh xa hoa tuyệt đẹp, gạch lát màu vàng, bốn phía giăng đầy tơ lụa tinh xảo xa hoa lãng phí, mỗi một nơi trong lâu đài cổ chất đống vô số châu báu và lông thú, còn thêm vũ khí đao kiếm sắc bén hoa lệ.
Nếu không phải thấy Kỵ Sĩ đến phòng ngủ chính, tới bên giường lớn hình tròn, mặc mình ngửa ra sau. Sợi bông mềm mại, tơ lụa trơn nhẵn, đã rất lâu Kỵ Sĩ không ngủ trên giường. Hắn hít một hơi thật sâu để trầm tĩnh lại.
Một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bò lên giường.
Khuôn mặt cô diễm lệ, kiều diễm hơn cả hoc hồng trồng trong vương thành, trên người cô tỏa ra hương thơm mê người, da dẻ trắng nõn như sữa bò, trên eo treo sợi dây màu vàng, đính trên ấy là lục lạc và trân châu, theo động tác của cô phát ra tiếng vang lanh lảnh nho nhỏ.
Hai tay của Kỵ Sĩ chồng lên đặt sau gáy, điệu bộ thoải mái.
Cơ thể người đẹp chỉ khoác lên một chiếc áo khoét cổ trắng muốt mỏng như cánh ve, hai vú và nơi tư mật giữa hai chân như ẩn như hiện. Cô quỳ gối trước mặt Kỵ Sĩ, vòng eo uốn éo, bộ ngực đong đưa, khiến chiếc áo mỏng khoác lên người từ từ trượt xuống. Cơ thể trần truồng xinh đẹp cực kì, thơm mát mịn màng tựa như kem mỡ.
Kem mỡ: từ gốc là cao chi, kiểu chất lỏng dạng đặc sệt như thuốc mỡ hay thoa lên vết thương á. Tui hông biết để sao nữa.
Cô cúi người, đầu v* mềm mại cọ cọ bụng dưới Kỵ Sĩ, hai tay chạy loạn trên đùi Kỵ Sĩ. Đầu ngón tay của cô vuốt lên vuốt xuống trên bắp thịt săn chắc, dịu dàng lại câu người. Cô cười quyến rũ, miệng rên rỉ chọc người.
Kỵ Sĩ nhấc chân đạp văng: “Cút ngay. Mi còn dâm nữa tao chém mi liền.”
Mỹ nhân bị đá văng ai oán nhìn Kỵ Sĩ, giọt nước mắt tí tách lăn xuống, trượt xuống hai vú trắng nõn.
Kỵ Sĩ ngáp một cái: “Mi đi một ngày học thứ này hả?”
“Anh không thích sao?” Mỹ nhân ngừng gào khóc, mờ mịt nói, “Tui thấy nhiều tên đàn ông thích cô gái này, ai cũng muốn đi với cổ.”
“Nhiều tên đàn ông?”
“Từ tối qua đã có ba tên đàn ông quan hệ với cổ, đức vua nè, đại thần nè, và một thị vệ trong tẩm điện cô nữa.”
Biểu cảm Kỵ Sĩ trở nên vặn vẹo, lấy châu báu bên gối đập tới: “Biến về đi.”
Mị Ma nghe lời giải trừ ảo thuật, cậu dùng nguyên hình tỏ thái độ ngồi trên giường, lấy dây chuyền ngọc châu vướng trên sừng ác ma xuống: “Vì sao không thích chứ?”
“Ta không thích tao.”
“Như thế nào mới dâm hả?” Mị Ma tò mò truy hỏi. Cậu là Mị Ma, thiên phú chủng tộc có thể phát hiện dục vọng con người, thế nhưng đối với nguyên nhân sản sinh dục vọng và hàm nghĩa cấp độ sâu xa, cậu chẳng thể hiểu nổi. Dù sao cậu mới hai mươi tuổi nhóc ma chưa dứt sữa.
“Vừa nãy mi mới dâm đó.”
“Vậy anh thích gì?”
“Mi đoán.”
Mị Ma thấy Kỵ Sĩ không thèm liếc châu báu xung quanh: “Tiền tài anh cũng không thích sao?”
“Không có hứng thú.”
Mị Ma nhận thấy hôm nay Kỵ Sĩ rất chi uể oải, cậu lại gần quan sát. Kỵ Sĩ chỉ thấy đỉnh đầu của mình tối sầm, lớn lên xấu xí lại kỳ quái, Mị Ma sử dụng thứ gì đó trông như con mắt nhìn mình chằm chằm, trong con mắt vàng óng lại có một tia mê man. Hắn thản nhiên để đối phương nhìn.
Mị Ma nhìn một hồi thì nằm sấp một bên, nghiêng đầu: “Giấc mơ của anh sao chẳng có gì?”
“Phải có thứ gì?”
“Tiền vàng, mỹ nữ, thức ăn, hay là khát vọng giấu sâu dưới đáy lòng nhất.” Mị Ma tựa hồ không thể hiểu được, giọng điệu trở nên ủ rũ, “Nhưng khi tui vào giấc mơ của anh, chẳng có gì cả.”
“Có thể để ta nhìn chút không?”
Mị Ma nhấc tay lên, mọi ảo ảnh tan biến, thế giới chỉ còn lại một màu trắng xoá, không có ranh giới giữa trời đất.
Kỵ Sĩ đứng tại chỗ, một lúc lâu mới nói: “Rõ ràng có mà.”
“Có gì?”
Kỵ Sĩ chỉ chỉ trên trời: “Chính mi xem đi.”
Mị Ma đần độn ngẩng đầu lên, khi thấy vạt áo của thần cậu như gặp phải đại địch, rú lên quái dị rồi lui khỏi cảnh mơ của Kỵ Sĩ.
Trong hiện thực Mị Ma ngồi xổm bên người Kỵ Sĩ, lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ bộ móng của mình, thấy Kỵ Sĩ tỉnh thì oán trách nói: “Sao lại có loại người như anh chứ, trong mơ mà cũng mơ thấy thần nữa.”
Kỵ Sĩ cười ha ha: “Bởi vì ta có tín ngưỡng.”
Mị Ma quan sát Kỵ Sĩ: “Mi đúng chẳng giống đám con người kia.”
“Người thì đều giống nhau.” Kỵ Sĩ cười cười, “Hôm nay mi thua rồi, mi phải giúp ta làm một chuyện.”
Mị Ma không cam tâm, nhưng vẫn gật đầu: “Anh nói đi.”
“Mi lại lấy chút bánh mì cho ta đi.” Kỵ Sĩ nhắm mắt lại, “Ta muốn ngủ, mai gặp.”
Lúc này Mị Ma mới bắt gặp phần gáy của Kỵ Sĩ bị siết đến tím đen, trên cổ tay cũng có thêm nhiều vết sẹo mới, chân của hắn hình như sưng lên. Mị Ma đến gần tỉ mỉ ngửi một cái, trên người Kỵ Sĩ không ngửi được mùi máu tanh. Mị Ma ý thức rằng Kỵ Sĩ bây giờ không còn sức chống cự, không như hôm qua sử dụng ma pháp ánh sáng để uy hiếp mình.
Mị Ma cuối cùng phản ứng kịp, kỳ thực cậu không cần phải đưa thức ăn cho Kỵ Sĩ, cửa lao có bố trí ma pháp bóng tối mạnh nhất, Kỵ Sĩ là một con người nên chẳng thể chạy thoát được.
Nhận ra Mị Ma vẫn mãi không đi, Kỵ Sĩ lần nữa mở mắt ra.
“Anh bị thương! Không có năng lực uy hiếp tui.” Mị Ma nhìn chằm chằm con mắt của hắn, “Anh sắp chết rồi!”
“Mi nói đúng, nếu mi không cho ta ăn, có lẽ nhanh thôi ta sẽ chết.” Đôi môi Kỵ Sĩ tái nhợt, trong mắt hắn chẳng hề sợ cái chết, hắn cười nói, “Kế đó ta chỉ có thể đến với vòng tay của Chúa, ta sẽ được giải thoát.”
Mị Ma sửng sốt. Lần đầu cậu thấy rõ ràng cảnh một người muốn chết, lại không chút sợ sệt nào.
“Mi còn muốn linh hồn của ta không?”
Mị Ma gật gật đầu. Linh hồn Thánh Kỵ Sĩ vừa tinh khiết vừa mạnh mẽ, hơn hẳn mấy chục linh hồn người bình thường.
“Nếu ta chết, mi gì cũng không lấy được.” Kỵ Sĩ nói, “Mi không muốn trước khi ta chết thử một lần sao?”
Mị Ma từng nghe con người trước khi chết có dục vọng cầu sinh rất mạnh, nói không chừng lúc ấy bởi vì không muốn chết mà ký khế ước. Cậu ngồi chồm hỗm trên đất nghĩ rồi nghĩ, nói: “Được. Sáng mai chúng ta lại gặp.”
Dỗ Mị Ma xong, Kỵ Sĩ nhắm mắt lại lần thứ hai, hắn mệt lắm, cần phải đánh một giấc cho ngon.
Ngày kế Mị Ma như cũ mang bánh mì đến cho Kỵ Sĩ, buổi tối tiếp tục mê hoặc Kỵ Sĩ trong mơ. Thế nhưng hắn không màng sắc dụ, bài này chẳng thể thực hiện được với Kỵ Sĩ. Cậu lẻn vào tầng mộng sâu nhất của Kỵ Sĩ, thấy từng chiến hữu của Kỵ Sĩ bị bức hại tới chết. Ngay đêm đó cậu biến thành bộ dáng chiến hữu xuất hiện ở trước mặt Kỵ Sĩ.
Cuối cùng biểu cảm của Kỵ Sĩ đã có biến hóa: “Mày… tới đón tao ư?”
Chiến hữu gật gật đầu, gỡ mũ giáp trên đầu xuống, nhặt trường thương trên đất lên, đồng thời đưa cho Kỵ Sĩ: “Mày lại đây, tao đưa mày đi.”
Kỵ Sĩ nhận lại trường thương, trong nháy mắt cầm đầu thương sắc bén đâm chiến hữu.
Mặt chiến hữu từ từ hóa thành bộ dạng Mị Ma.
Ngay lúc vẻ mặt Mị Ma kinh ngạc, Kỵ Sĩ cà lơ phất phơ mà nói: “Họ đã tới nơi lý tưởng trước, họ chẳng còn tiếc nuối, sẽ không quay về.”
Mị Ma hơi tức giận: “Anh đúng là máu lạnh, không hề có tình cảm.” Bạn xưa đã chết xuất hiện trong mơ, ai mà biết tên này bình tĩnh không chịu ảnh hưởng chút nào.
“Do mi không hiểu tình cảm con người, mi chỉ hiểu mã ngoài thôi. Yêu, hận đều là dục vọng, nhưng có thứ cao hơn cả điều này.”
“Là gì.”
“Mi đoán xem.”
Kỵ Sĩ cười híp mắt, phảng phất đang đùa giỡn Mị Ma.
Mị Ma không vui, cậu phá giấc mơ Kỵ Sĩ giấc mộng thành lung tung beng, dưới chân họ hiện ra một chiếc cầu gỗ, cầu bên trái là đám người bị dục vọng chi phối không biết xấu hổ mà quan hệ, bên phải là cảnh tượng các chiến hữu vào sinh ra tử ngày xưa chết thảm.
Kỵ Sĩ nửa phần cũng không bị ảnh hưởng.
Mị Ma lại biến ra ác ma trong địa ngục và các loại cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, tiếng rên và oán khí bao trùm cả giấc mộng.
Kỵ Sĩ nở nụ cười: “Sau khi ta chết chắc chắn sẽ không đến Địa Ngục, mi cho ta xem thứ này thì có ích gì.”
“Vậy anh sợ gì?” Mị Ma không có biện pháp, cậu đã thử hết các phương pháp lừa gạt của những con người kia rồi.
“Ta sợ mai mi không mang bánh mì cho ta.”
Mị Ma không rõ: “Không phải anh không sợ chết ư?”
“Ta sợ chứ, ai mà không sợ chết.”
“Vậy sao anh không giao dịch với tui chứ?”
“Mi đoán đi.”
Mị Ma tức giận ngồi xổm một bên, không lên tiếng.
“Sao không nói chuyện nữa? Tiếp đi chứ.” Kỵ Sĩ nhìn mây mù trắng xóa bốn phía, “Không đổi chỗ khác hả?”
“Không đổi, anh đùa giỡn tui!”
“Cuối cùng mi mới phản ứng hả.” Kỵ Sĩ cười to, “Một Mị Ma cấp thấp lại vọng tưởng dụ dỗ Thánh Kỵ Sĩ sa đọa.”
Mị Ma trừng Kỵ Sĩ một cái.
“Không giỡn với mi. Cho mi thấy chút xinh đẹp.” Kỵ Sĩ chỉ đầu mình, “Mi có thể lấy trí nhớ của ta không? Ta cho mi thấy quê hương của ta.”
Mị Ma làm theo.
Cảnh tượng trong mơ mặt trời nhô cao mặt trăng lặn xuống, họ xuất hiện ở một trấn nhỏ bình yên. Cửa từng ngôi nhà mở rộng, người đàn ông săn được thi thể động vật treo trên kệ gỗ, người phụ nữ đang phơi nắng quả khô. Người già đếm tiền trong túi mang cháu trai lên chợ mua đường.
Hai ba đứa con nít tụ thành đám vây quanh một bé ngựa vừa mới sinh ra, ai cũng muốn cưỡi nhưng leo lên thì bị đá xuống. Trong quán rược mấy tên cơ bắp xắn ống tay áo cười nói lớn tiếng, bà chủ trên nóc nhà phơi quần áo gào hét nhóc con nhà mình về nhà.
Nhìn thấy cảnh này, Mị Ma tỉnh tỉnh mê mê hỏi: “Mi muốn về nhà?”
Kỵ Sĩ ra hiệu bảo cậu xem tiếp.
Trấn nhỏ không tranh với đời, vào một ngày nào đó, bị ác quỷ xâm lấn, trình diễn tàn sát ngay trước mắt, có người bị ác quỷ bám lên, có người bị đám ác quỷ giết chết rồi ăn, chỉ có Kỵ Sĩ nho nhỏ trốn trong chuồng ngựa tránh thoát một kiếp, trên mặt trên người hắn đều là máu tươi của người thân bạn bè.
Mị Ma hỏi: “Anh muốn báo thù?”
“Ta muốn bi kịch không tái diễn nữa.” Kỵ Sĩ thở dài, “Mi không hiểu.”
Mị Ma xác thực không hiểu, hắn cho là Kỵ Sĩ muốn báo thù hay nhớ nhung quá khứ, lại phát hiện nội tâm hắn có niềm tin vô cùng kiên định.
Kỵ Sĩ thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn sống trong Địa Ngục, nên gì ta cũng không sợ.”
“Anh mới vừa nói anh sợ chết.”
Kỵ Sĩ nở nụ cười: “Ta sợ chết ở Địa Ngục.”
Mị Ma bị hắn nói loạn mà muốn ngất.
Kỵ Sĩ nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mơ lần thứ hai biến hóa.
Họ ngồi ở trên cây, nhìn mặt trời phía xa lên cao. Mị Ma hiếu kỳ nhìn xung quanh, còn cố ý nhúc nhích chiếc eo lắc qua lắc lại đặt mông ngồi trên cành cây.
Kỵ Sĩ nắm thành quyền gõ nhẹ đầu Mị Ma: “Đừng lộn xộn.”
Đây là cảnh tượng của Kỵ Sĩ trong mơ, không phải ký ức, Mị Ma có thể tùy ý thay đổi. Cậu lấy mặt trăng và sao đặt lên bầu trời, khi mặt trời mọc ánh vàng trên trời sao chiếu sáng như bảo thạch, màu sắc sặc sỡ, đặc biệt xinh đẹp.
Kỵ Sĩ nói: “Mi đang làm gì đó?”
“Tui thấy đẹp mà.” Mị Ma hưng phấn nói. Cậu như đứa nhỏ, thấy đồ vật đẹp thì muốn đặt ở chung một chỗ, mặc kệ thẩm mỹ và lẽ thường.
Kỵ Sĩ lắc đầu, giơ tay hái lá cây, đặt bên môi thổi lên.
Trong mơ phần lớn âm nhạc đồng cảm với linh hồn con người, linh hồn càng tinh khiết càng trong sạch sẽ sinh giai điệu âm sắc tươi đẹp hơn, Mị Ma nghe mà ngây dại, không tự chủ co rụt lại bên người Kỵ Sĩ, yên tĩnh nằm nhoài lên đùi Kỵ Sĩ.
Kỵ Sĩ ngừng lại: “Ai cho mi nằm sấp lên chân ta?”
Mị Ma chớp mắt mấy cái: “Sao anh không thổi nữa.”
Kỵ Sĩ liếc mắt nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nằm sấp cũng được, mi mặc quần áo đi, mỗi ngày trần như nhộng chạy quanh không thèm mắc cở.”
Mị Ma biến ra quần áo, khi mặc vào còn nói: “Ác ma chúng ta không mặc quần áo.”
“Muốn nghe không?”
“Nghe.”
“Vậy mặc quần áo cho đàng hoàng.”
“Được rồi.”
Bình luận truyện