Nhập Thụy Chỉ Nam

Chương 19



Nghĩ ra vấn đề thì phải giải quyết nó ngay, trên con đường truy tìm chân lý không dung nổi một bước đi nhầm.

Ninh Diệc Duy đặt xong bánh kem, trở vào xe, không nói lời nào nhắn tin Chu Tử Duệ: “Tử Duệ, tao có việc muốn bàn bạc trực tiếp với mày.”

Chu Tử Duệ không hổ là tri âm của cậu, lập tức phản hồi: “Bao giờ?” Sau đó chụp hai bản lịch trình hôm nay ngày mai gửi Ninh Diệc Duy, vẽ thêm mấy cái vòng đỏ đánh dấu khoảng thời gian trống: “Tao đang ở kí túc xá anh họ giúp ổng dọn dẹp ( đêm nay ổng dự giao lưu với đại học A, đã xuất phát rồi), nếu thật sự quan trọng, mày có thể qua đây luôn.”

Còn tận tình đính kèm định vị ký túc xá giáo viên số bốn đại học D.

Chu Tử Duệ đã vì tình bạn mà làm đến nước đó thì Ninh Diệc Duy chẳng nên khách khí thêm, cậu nhắn lại: “Tối nay tao tới, nếu kịp sẽ dọn với mày.”

Chốt xong buổi tối gặp mặt, Ninh Diệc Duy thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe Lương Sùng nói: “Anh tìm bác sĩ xem tay cho em nhé.”

Ninh Diệc Duy cứng đờ, quay đầu nhìn Lương Sùng, miễn cưỡng nói: “Không cần phiền như vậy.”

“Cần.” Lương Sùng chuyên quyền quyết định.

Ninh Diệc Duy không lên tiếng, cúi đầu khảy khảy ngón tay, kháng nghị trong yên lặng. Một lát sau, Lương Sùng vẫn không để ý tới cậu, Ninh Diệc Duy đành phải lầu bầu: “Ghét gặp bác sĩ.”

Cậu trời sinh không thích đi bệnh viện, không thích gặp bác sĩ, không vì bóng ma tâm lý hay nguyên nhân cụ thể gì, tựa trên đời có người ghét rau thơm, có người sợ biển sâu vậy. Trước đây vết thương sau tai tương đối nghiêm trọng, Lương Sùng gọi bác sĩ đến thay băng gạc, cậu đành chấp nhận; nhưng hôm nay mu bàn tay chẳng qua chỉ trầy một chút, Ninh Diệc Duy cho rằng hoàn toàn không cần thiết.

“Anh bảo anh ấy mặc đồ thường,” Lương Sùng như đã nghĩ xong giải pháp từ lâu, nói với Ninh Diệc Duy, “Nhìn không ra là bác sĩ đâu.”

Ninh Diệc Duy không bị thuyết phục, bĩu môi, quay sang chỗ khác trợn trắng mắt.

Lương Sùng nhéo nhéo cậu: “Ninh Diệc Duy, biểu cảm vừa rồi của em là sao?” Giọng điệu khá là hung hãn, khá có mùi vị uy hiếp tính sổ.

Ninh Diệc Duy còn lâu mới dám đối đầu chính diện với Lương Sùng. Cậu nhắm tịt mắt, vờ ngái ngủ, mò mẫm lôi ra một chiếc bịt mắt từ hộc xe đeo lên, lại ngáp dài một cái, tự cho là kỹ thuật diễn tốt lắm, nói: “Ôi, mệt quá, phải ngủ thôi.”

Tầm nhìn cậu trở nên tối đen. Nhắm mắt yên tĩnh hồi lâu, cơn buồn ngủ vẫn không chịu tới; vừa định đưa tay kéo bịt mắt xuống, cậu nghe tiếng Lương Sùng gọi mình: “Ninh Diệc Duy?”

Xe ngừng lại. Ninh Diệc Duy chưa kịp thưa, Lương Sùng đã thấp giọng hỏi tiếp: “Ngủ thật à?”

Ninh Diệc Duy hé mắt, lông mi cọ vào nền vải hơi khó chịu. Cậu không dám động đậy, lưng dán chặt vào thành ghế, bởi cậu cảm thấy sắp có chuyện gì đó phát sinh.

“Ninh Diệc Duy,” Giọng Lương Sùng gần hơn, khẽ khàng nói, “Đừng giả vờ ngủ nữa, tỉnh rồi thì ngồi dậy đi.”

Ninh Diệc Duy vẫn không động.

Trái tim đang đập thong thả của cậu, không thể khống chế mà tự động tăng tốc.

Bởi cậu hiểu rõ Lương Sùng hơn bất cứ ai, cậu có thể dám chắc Lương Sùng chỉ đang thăm dò mình —— Lương Sùng không có ý đánh thức cậu.

Lương Sùng chạm đầu ngón tay lên môi Ninh Diệc Duy, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới, thấp giọng thì thầm: “Ninh Diệc Duy.”

Ninh Diệc Duy mặt nóng bừng. Cậu không biết tại sao Lương Sùng làm vậy. Cậu rất muốn biết, thế nên cậu nhắm mắt lại lần nữa.

Vài giây sau, Lương Sùng đụng vào mặt cậu, kéo bịt mắt cậu lên. Ninh Diệc Duy cảm nhận được chói sáng, nhưng vẫn kiên trì không mở mắt.

Cậu có trực giác mạnh mẽ rằng, chỉ cần cậu không mở mắt, cậu có thể lật mở bí mật của Lương Sùng. Vì thế Ninh Diệc Duy nén hơi thở, không nhúc nhích, lẳng lặng chờ.

Nhưng mà trực giác Ninh Diệc Duy hôm nay không chuẩn, cuối cùng cậu không chờ được biến cố gì.

Một lát sau, Lương Sùng lên tiếng: “Đừng giả vờ ngủ. Ninh Diệc Duy.”

Lương Sùng lần này muốn đánh thức Ninh Diệc Duy thật. Không còn cám dỗ, không còn do dự, hắn giống như thoát khỏi cơn mê mềm mại, trở về với vẻ bình tĩnh ngày thường.

Miệng Ninh Diệc Duy khô khốc, mở mắt ra, thấy Lương Sùng đang cách rất gần, chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Trong phút chốc, Lương Sùng thu mắt, cởi hẳn bịt mắt Ninh Diệc Duy ra, cất lại vào hộc xe.

Cả hai đều không giải thích gì với đối phương.

Ninh Diệc Duy nghiêng đầu, liếc trộm Lương Sùng, chỉ thấy được khoé môi lãnh đạm của hắn.

Độ cung cằm Lương Sùng đẹp đẽ, mi cốt thâm thúy, hộp sọ hắn hoàn mỹ nhưng biểu tình thì vô cảm, tư thế phòng bị rất rõ ràng.

Hết thảy cộng lại khiến Ninh Diệc Duy khó chịu khôn tả.

Nếu có thể, Ninh Diệc Duy nguyện ý đem tất cả những gì cậu có, dù quý dù không, đổi lấy sự vui vẻ của Lương Sùng.

“Em không có giả vờ ngủ.” Ninh Diệc Duy thì thầm biện hộ, chân thành dối trá.

Cuối thu, lá ngô đồng từ cành cao rơi xuống, rải trên kính xe Lương Sùng.

“Ừ,” Lương Sùng bình thản nói, “Xuống xe đi, ăn cơm trước.”

Ninh Diệc Duy thấy Lương Sùng mở cửa xe, liền lập tức mở cửa nhảy xuống theo, lẽo đẽo sau Lương Sùng vào quán ăn. Cậu muốn kéo tay hắn lại, nhưng Lương Sùng đi quá nhanh, tay Ninh Diệc Duy chụp vào không khí, đành phải rũ xuống, mau mau bắt kịp bước chân hắn.

Ninh Diệc Duy đến ký túc xá anh họ Chu Tử Duệ lúc 9 rưỡi.

Sau khi ăn xong, Lương Sùng đưa Ninh Diệc Duy tìm bác sĩ băng bó vết thương, lại đưa cậu về tận nhà. Ninh Diệc Duy đứng trên tầng, nhìn xe Lương Sùng khuất bóng rồi mới bắt taxi ra trường.

Cậu đến kí túc xá số bốn, Chu Tử Duệ đã chờ sẵn bên dưới. Toà nhà ký túc xây lâu hơi cũ, hành lang rất hẹp, nhiều bóng đèn hỏng, Chu Tử Duệ vừa rọi đèn pin dẫn Ninh Diệc Duy lên trên, vừa phàn nàn: “Phòng ông anh tao quá, quá bẩn.”

Ninh Diệc Duy vẫn nghĩ mãi chuyện Lương Sùng, có hơi thất thần, nhác thấy bảy tám cái túi rác to đùng đặt ở lối vào tầng năm, cậu hết hồn, ném luôn Lương Sùng ra sau đầu, hỏi Chu Tử Duệ: “Của anh mày hết hả?”

“Ừ đó, của ổng đó!” Chu Tử Duệ phẫn nộ nói, “Ổng mới về, về được nửa năm, đã thải được nhiều, nhiều rác vậy rồi!”

Chu Tử Duệ mở cửa, cho Ninh Diệc Duy xem thành quả dọn dẹp của mình, sàn nhà sáng lấp la lấp lánh, khung cửa cũng được lau cặn kẽ kĩ càng.

“Sạch quá.” Ninh Diệc Duy khen ngợi.

“Trả tao mỗi ba, ba trăm,” Chu Tử Duệ oán giận với Ninh Diệc Duy, “Tao dọn mất năm tiếng liền.” Ký túc xá giáo viên là phòng đơn, rộng lắm cũng chỉ 50m², lúc Chu Tử Duệ mới bước vào còn chẳng có chỗ đặt chân.

“Đúng, đúng rồi, Diệc Duy,” Chu Tử Duệ một bên rót nước cho Ninh Diệc Duy, một bên hỏi, “Mày có, có chuyện gì?”

“Nói ra rất dài.”

“Thế tao đi cắt, cắt ít trái cây,” Chu Tử Duệ vội vàng nói, “Anh tao mua, không, không ăn thì phí.”

Ninh Diệc Duy ngồi trên sô pha phòng khách, ôm ly sứ ngẩn ngơ.

Cửa đột nhiên mở, anh họ Chu Tử Duệ Bành Triết Phi vác quả đầu xoăn tít, mặt đầy phiền muộn bước vào, thảy cặp xuống đất. Y giương mắt, trông thấy Ninh Diệc Duy cùng căn phòng sạch đến mức y không dám nhận của mình, sửng sốt vài giây, nhanh chóng nhặt cặp lên, nói với Ninh Diệc Duy: “Ngại quá, đi nhầm.”

Lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Qua mười giây, cửa mở lần nữa, Bành Triết Phi nắm khung cửa, nghi hoặc hỏi Ninh Diệc Duy: “Đây là nhà tôi sao?”

“Anh,” Chu Tử Duệ bưng đĩa trái cây đi ra, thấy Bành Triết Phi liền giới thiệu, “Đây là bạn, bạn học em, Diệc Duy, chúng em có, có việc cần thương, thương lượng.”

Bành Triết Phi nhẹ nhàng thở phào, lại thảy cặp xuống đất, nói với Chu Tử Duệ: “Làm anh giật mình, chuyện gì nào, để anh tư vấn cho.”

“Không, không cần đâu,” Chu Tử Duệ khéo léo cự tuyệt, “Có thể anh không, không hiểu.”

“Mày mới không hiểu ấy,” Bành Triết Phi đi tới, bốc múi bưởi nhét vào miệng, lúng búng, “Cả bọn chất củi, ngọn lửa mới cao. Toán Lý là một gia đình, không thể thoát ly trạng thái lượng tử, không thể lẩn tránh trạng thái liên kết, ngành chúng ta trước nay tuy hai mà một, cùng xúc tiến qua lại cơ mà.”

“Có, có đạo lý.” Chu Tử Duệ suy tư gật gù.

Ninh Diệc Duy cũng thấy lời Bành Triết Phi rất đúng, liền nói: “Anh họ giúp em thì tốt quá.”

HẾT CHƯƠNG 19.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện