Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Chương 37
Sở Mạch lắp bắp không nói thành lời, cũng không tin vào mắt mình, người đứng trước mặt nàng vừa quen thuộc, vừa xa xôi, nàng từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại hắn vậy mà giờ đây hắn chính xác đang đứng trước mặt nàng.
Không những nàng mà tất cả mọi người khác điều trố mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi vào mắt mình, thậm chí có người yếu bóng vía còn bị hù xanh mặt.
•Không nhận ra ta sao...
Triệu Linh Tiêu mỉm cười nhìn Sở Mạch, nét khôi ngô lộ ra trên khuôn mặt hắn. Trái tim Sở Mạch khẽ run lên, hắn vẫn khả ái, thân thiện như ngày nào.
•Ta... Tại sao.. Ngươi...
Sở Mạch không nói được một câu hoàn chỉnh, trong đầu ngổn ngang biết bao là cảm xúc.
•Suỵt....
Triệu Linh Tiêu đặt ngón tay lên môi làm ra một cái dấu hiệu, tuy không có ý nghĩa gì cả nhưng lại khiến nàng bớt bối rối, tâm tình dần bình ổn trở lại.
•Sở bá bá có sao không...
Triệu Linh Tiêu chuyển nét mặt lo lắng bước đến trước mặt Sở Hà hỏi.
•Thì ra là Triệu hiền diệt, ta không sao...
Sở Hà kinh ngạc qua đi lập tức trấn tĩnh, miễn cưỡng cười đáp lời hắn, dù sao cũng là người có quen biết, chuyện gì cũng dễ nói hơn, nhỡ đâu là người khác lại sợ sẽ có ý đồ.
•Bá bá mau dùng thứ này...
Triệu Linh Tiêu không nói, thò tay vào túi moi ra một viên Dưỡng Tâm đan chìa ra trước mặt Sở Hà.
•Cái này làm sao được, đan dược này quá quý trọng, ta làm sao mà nhận được.
Sở Hà vội vàng từ chối, đan dược trị thương tứ phẩm không phải bình thường, dùng nguyên liệu quý để bào chế rất đắc giá, chỉ cần dùng một viên thì dù da tróc thịt bong cũng sẽ mau chóng bình phục.
•Đây chỉ là một viên đan dược bình thường, là tấm lòng của ta bá bá không cần khách sáo, bá bá mau dùng để ta giúp người vận khí...
Triệu Linh Tiêu hào phóng nói, đối với hắn những viên đan như thế này chỉ là đạn culi, ở trong trữ đan tàng muốn bao nhiêu cũng có nên hắn không chút keo kiệt.
•Nếu Triệu hiền điểu đã nói vậy thì ta nhận...
Sở Hà tuy có chút e dè nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy viên đan bỏ vào miệng nuốt xuống sau đó vận khí trị thương.
Triệu Linh Tiêu mỉm cười đi vòng ra phía sau Sở Hà chậm rãi ngồi xuống, tay kết thủ ấn, chân khí tuôn ra, hai lòng bàn tay đánh mạnh vào lưng gã, sử dụng chân khí của bản thân phụ trợ dẫn khí, lưu thông dược liệu trong cơ thể của gã.
Sở Mạch đứng vòng ngoài nhìn hành động của Triệu Linh Tiêu thì ngạc nhiên, sử dụng chân khí phụ trợ trị thương không phải ai cũng có thể làm được, phải tinh thông y học, hiểu biết về kỳ kinh bát mạch mới có thể làm được. Triệu Linh Tiêu này không những đại nạn không chết, tu vi thăng tiến mà lĩnh vực y sư cũng có trình độ cao siêu thật khiến người khó tin, Sở Mạch hiện tại có cảm giác không thể nhìn thấu hắn.
Bên cạnh Sở Mạch, Sở Tiểu Chiêu ôm Tiểu Kê vui vẻ đứng xem, nàng đối với chuyện này rất là có hứng thú, tính cách ngây thơ, hiếu kỳ của nàng lộ ra.
Nữa canh giờ sau vết thương trên người Sở Hà dần bình phục, nội thương đã giảm tám phần, đó là nhờ công hiệu của đan dược cùng sự phụ trợ của Triệu Linh Tiêu. Sở Hà sắc mặt đã hồng hào, sau khi bế khí thì chậm rãi đứng lên, ánh mắt đầy cảm kích nhìn Triệu Linh Tiêu.
•Đa tạ Triệu tiểu điệt...
Sở Hà khom người hành lễ, gã thật lòng cảm kích hắn, xem hắn như phúc tinh, ân nhân.
•Ấy ấy, bá bá đừng làm thế ta tổn thọ mất..
Triệu Linh Tiêu nhảy cẫng lên vội vàng đỡ Sở Hà đứng lên.
•Triệu hiền điệt quả thật chính là ân nhân của ta, nếu không có hiền điệt thì mạng già này ngày hôm nay khó giữ..
Sở Hà vẫn còn chưa hết cảm kích nói.
•Đó là chuyện nên làm, bình sinh ta rất quý trọng bằng hữu, ra thì tay giúp đỡ một chút cũng không có gì là quá.
Triệu Linh Tiêu không kiêu căng, phách lối, ngược lại bình đạm khiêm tốn khiến cho Sở Hà càng cảm thấy vừa ý thanh niên này.
•Tốt, Sở Hà ta có phúc tiên duyên, có thể quen biết người như hiền điệt đây, quả là ông trời chiếu cố....
Sở Hà tự không phải người câu nệ sảng khoái nói.
•Tất cả mau đi dựng lều, ta muốn tiếp đãi Triệu hiền điệt...
•Sở Hà nói lớn tiếng, rất có uy phong của đoàn trưởng. Tất cả mọi người trong đoàn răm rắp nghe theo, bắt đầu chay đôn đáo dựng lều, ngay cả hai tiểu thư Sở gia cũng làm việc, chuẩn bị nấu nướng. Triệu Linh Tiêu không mấy lần muốn đi ra giúp một tay nhưng đều bị xua đi không cho hắn đụng tay đụng chân, đối đãi như khách quý, bất đắc dĩ hắn đành phải đứng trò chuyện với Sở Hà để giết thời gian.
Buổi tối trong lều trại vang lên tiếng cười vui náo nhiệt, căn lều trưởng đoàn sáng trưng, Sở Hà cùng với Triệu Linh Tiêu không ngừng cụng li lốp cốp, họ uống khá nhiều, Sở Mạch ngồi kế bên như tỳ nữ ngoan ngoãn rót rượu.
•Triệu hiền điệt, ta và ngươi rất hợp nhau, từ nay cứ gọi ta là lão ca, gọi bá bá thật xa lạ...
Sở Hà đã say, cái đầu lắc lư, tay cầm ly rượu không vững làm đỗ ra ngoài mấy giọt, ướt cả tay áo.
•Gọi lão ca quả thật không sai, nhưng nếu như vậy thì Sở Mạch cùng Tiểu Chiêu phải gọi ta là thúc thúc, không được như vậy quá già, ta còn định làm con rể bá bá nữa là.
Triệu Linh Tiêu cũng đã ngà ngà say, rượu ở thế giới này khá khác với rượu ở địa cầu, rất dễ uống nhưng lại rất mạnh, hai người mới uống một ít mà đã say rồi.
Sở Mạch ngồi kế bên, nghe hắn nói vậy mặt đỏ lên, hắn thật sự nói ra chuyện như vậy, mặc dù biết hắn đã say nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng mặt.
•Vậy sao.. Tốt, càng tốt, có một Tiểu tế như ngươi ta đúng là có phúc phần.. Ha ha ha..
Sở Hà sảng khoái cười lớn.
•Nếu vậy thì Tiểu tế kính nhạc phụ một ly...
Triệu Linh Tiêu cũng vui vẻ nói. Hai người cứ thế không ngừng uống rất vui vẻ.
Canh hai.
Trời nửa đêm, Triệu Linh Tiêu bước ra khỏi lều của Sở Hà lảo đảo bước đi, hắn đã say, chân đá chân, đầu óc quay mòng mòng. Hắn không dự định đi ngủ mà tập tễnh đi, đi khuất vào rừng cây.
Sở Mạch trong lều bước ra, nhìn thấy thân ảnh hắn biến mất trong màn đêm, không biết nàng nghĩ gì nhưng lại bước theo hắn.
Không những nàng mà tất cả mọi người khác điều trố mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi vào mắt mình, thậm chí có người yếu bóng vía còn bị hù xanh mặt.
•Không nhận ra ta sao...
Triệu Linh Tiêu mỉm cười nhìn Sở Mạch, nét khôi ngô lộ ra trên khuôn mặt hắn. Trái tim Sở Mạch khẽ run lên, hắn vẫn khả ái, thân thiện như ngày nào.
•Ta... Tại sao.. Ngươi...
Sở Mạch không nói được một câu hoàn chỉnh, trong đầu ngổn ngang biết bao là cảm xúc.
•Suỵt....
Triệu Linh Tiêu đặt ngón tay lên môi làm ra một cái dấu hiệu, tuy không có ý nghĩa gì cả nhưng lại khiến nàng bớt bối rối, tâm tình dần bình ổn trở lại.
•Sở bá bá có sao không...
Triệu Linh Tiêu chuyển nét mặt lo lắng bước đến trước mặt Sở Hà hỏi.
•Thì ra là Triệu hiền diệt, ta không sao...
Sở Hà kinh ngạc qua đi lập tức trấn tĩnh, miễn cưỡng cười đáp lời hắn, dù sao cũng là người có quen biết, chuyện gì cũng dễ nói hơn, nhỡ đâu là người khác lại sợ sẽ có ý đồ.
•Bá bá mau dùng thứ này...
Triệu Linh Tiêu không nói, thò tay vào túi moi ra một viên Dưỡng Tâm đan chìa ra trước mặt Sở Hà.
•Cái này làm sao được, đan dược này quá quý trọng, ta làm sao mà nhận được.
Sở Hà vội vàng từ chối, đan dược trị thương tứ phẩm không phải bình thường, dùng nguyên liệu quý để bào chế rất đắc giá, chỉ cần dùng một viên thì dù da tróc thịt bong cũng sẽ mau chóng bình phục.
•Đây chỉ là một viên đan dược bình thường, là tấm lòng của ta bá bá không cần khách sáo, bá bá mau dùng để ta giúp người vận khí...
Triệu Linh Tiêu hào phóng nói, đối với hắn những viên đan như thế này chỉ là đạn culi, ở trong trữ đan tàng muốn bao nhiêu cũng có nên hắn không chút keo kiệt.
•Nếu Triệu hiền điểu đã nói vậy thì ta nhận...
Sở Hà tuy có chút e dè nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy viên đan bỏ vào miệng nuốt xuống sau đó vận khí trị thương.
Triệu Linh Tiêu mỉm cười đi vòng ra phía sau Sở Hà chậm rãi ngồi xuống, tay kết thủ ấn, chân khí tuôn ra, hai lòng bàn tay đánh mạnh vào lưng gã, sử dụng chân khí của bản thân phụ trợ dẫn khí, lưu thông dược liệu trong cơ thể của gã.
Sở Mạch đứng vòng ngoài nhìn hành động của Triệu Linh Tiêu thì ngạc nhiên, sử dụng chân khí phụ trợ trị thương không phải ai cũng có thể làm được, phải tinh thông y học, hiểu biết về kỳ kinh bát mạch mới có thể làm được. Triệu Linh Tiêu này không những đại nạn không chết, tu vi thăng tiến mà lĩnh vực y sư cũng có trình độ cao siêu thật khiến người khó tin, Sở Mạch hiện tại có cảm giác không thể nhìn thấu hắn.
Bên cạnh Sở Mạch, Sở Tiểu Chiêu ôm Tiểu Kê vui vẻ đứng xem, nàng đối với chuyện này rất là có hứng thú, tính cách ngây thơ, hiếu kỳ của nàng lộ ra.
Nữa canh giờ sau vết thương trên người Sở Hà dần bình phục, nội thương đã giảm tám phần, đó là nhờ công hiệu của đan dược cùng sự phụ trợ của Triệu Linh Tiêu. Sở Hà sắc mặt đã hồng hào, sau khi bế khí thì chậm rãi đứng lên, ánh mắt đầy cảm kích nhìn Triệu Linh Tiêu.
•Đa tạ Triệu tiểu điệt...
Sở Hà khom người hành lễ, gã thật lòng cảm kích hắn, xem hắn như phúc tinh, ân nhân.
•Ấy ấy, bá bá đừng làm thế ta tổn thọ mất..
Triệu Linh Tiêu nhảy cẫng lên vội vàng đỡ Sở Hà đứng lên.
•Triệu hiền điệt quả thật chính là ân nhân của ta, nếu không có hiền điệt thì mạng già này ngày hôm nay khó giữ..
Sở Hà vẫn còn chưa hết cảm kích nói.
•Đó là chuyện nên làm, bình sinh ta rất quý trọng bằng hữu, ra thì tay giúp đỡ một chút cũng không có gì là quá.
Triệu Linh Tiêu không kiêu căng, phách lối, ngược lại bình đạm khiêm tốn khiến cho Sở Hà càng cảm thấy vừa ý thanh niên này.
•Tốt, Sở Hà ta có phúc tiên duyên, có thể quen biết người như hiền điệt đây, quả là ông trời chiếu cố....
Sở Hà tự không phải người câu nệ sảng khoái nói.
•Tất cả mau đi dựng lều, ta muốn tiếp đãi Triệu hiền điệt...
•Sở Hà nói lớn tiếng, rất có uy phong của đoàn trưởng. Tất cả mọi người trong đoàn răm rắp nghe theo, bắt đầu chay đôn đáo dựng lều, ngay cả hai tiểu thư Sở gia cũng làm việc, chuẩn bị nấu nướng. Triệu Linh Tiêu không mấy lần muốn đi ra giúp một tay nhưng đều bị xua đi không cho hắn đụng tay đụng chân, đối đãi như khách quý, bất đắc dĩ hắn đành phải đứng trò chuyện với Sở Hà để giết thời gian.
Buổi tối trong lều trại vang lên tiếng cười vui náo nhiệt, căn lều trưởng đoàn sáng trưng, Sở Hà cùng với Triệu Linh Tiêu không ngừng cụng li lốp cốp, họ uống khá nhiều, Sở Mạch ngồi kế bên như tỳ nữ ngoan ngoãn rót rượu.
•Triệu hiền điệt, ta và ngươi rất hợp nhau, từ nay cứ gọi ta là lão ca, gọi bá bá thật xa lạ...
Sở Hà đã say, cái đầu lắc lư, tay cầm ly rượu không vững làm đỗ ra ngoài mấy giọt, ướt cả tay áo.
•Gọi lão ca quả thật không sai, nhưng nếu như vậy thì Sở Mạch cùng Tiểu Chiêu phải gọi ta là thúc thúc, không được như vậy quá già, ta còn định làm con rể bá bá nữa là.
Triệu Linh Tiêu cũng đã ngà ngà say, rượu ở thế giới này khá khác với rượu ở địa cầu, rất dễ uống nhưng lại rất mạnh, hai người mới uống một ít mà đã say rồi.
Sở Mạch ngồi kế bên, nghe hắn nói vậy mặt đỏ lên, hắn thật sự nói ra chuyện như vậy, mặc dù biết hắn đã say nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng mặt.
•Vậy sao.. Tốt, càng tốt, có một Tiểu tế như ngươi ta đúng là có phúc phần.. Ha ha ha..
Sở Hà sảng khoái cười lớn.
•Nếu vậy thì Tiểu tế kính nhạc phụ một ly...
Triệu Linh Tiêu cũng vui vẻ nói. Hai người cứ thế không ngừng uống rất vui vẻ.
Canh hai.
Trời nửa đêm, Triệu Linh Tiêu bước ra khỏi lều của Sở Hà lảo đảo bước đi, hắn đã say, chân đá chân, đầu óc quay mòng mòng. Hắn không dự định đi ngủ mà tập tễnh đi, đi khuất vào rừng cây.
Sở Mạch trong lều bước ra, nhìn thấy thân ảnh hắn biến mất trong màn đêm, không biết nàng nghĩ gì nhưng lại bước theo hắn.
Bình luận truyện